
Chương 3
"Boboiboy"
Hình như có ai đó gọi cậu.
"BoBoiBoy"
Khoan đã, đừng lăn đi mất.
"BoBoiBoy"
Hòn bi ve yêu thích của cậu.
Mặc cho cậu với tay ra vẫn không sao chộp được. Nó cứ lăn lông lốc, lăn lông lốc, rồi đụng trúng mũi chân một người.
Nó dừng lại.
Ai đó đã nhặt nó lên.
Viên bi yêu thích của tớ, trả lại cho tớ được không.
Ai đó không trả lời, chỉ lặng lẽ biến mất.
"BoBoiBoy"
Đừng đi.
"Dậy đi Boboiboy!"
BoBoiBoy bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chưa hoàn hồn, cậu lẩm bẩm.
"Màu đỏ"
Ochobot lơ lửng bên cạnh giường, nhìn cậu mà thở dài thườn thượt.
"Nãy giờ cậu mơ thấy cái gì vậy BoBoiBoy"
"Hả, gì? Tớ mơ á?" Vẫn ngơ ngác, cậu hỏi lại.
"Thì cậu nói mớ nãy giờ, tớ gọi cậu có nghe đâu." Nghe dứt câu, dù có đang nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Ochobot sắp đập tay lên trán.
Và
Bộp
Cậu ta thật sự làm thế.
BoBoiBoy giờ đã tỉnh táo hơn, vươn vai, vặn người qua lại dãn gân dãn cốt trong lúc nói chuyện với quả cầu vàng kia.
"Nãy giờ tớ đã nói mớ gì thế?"
"Cậu bảo gì mà đừng đi, rồi thì trả lại viên bi cho cậu gì đó. Tớ cũng chả hiểu cậu nói cái gì nữa. Ai lấy trộm bi của cậu à?"
Ngẫm lại thì...cậu chả ngẫm ra gì cả. Dạo này cậu đâu còn chơi bi, sao lại mơ có người lấy bi của cậu? Vả lại cậu cũng chả nhớ rõ đã mơ thấy gì. Hay đúng hơn là một chút cũng không nhớ.
Nhưng cảm giác vẫn còn đó, một nỗi sợ len lỏi, bóp nghẹt trái tim cậu. Bằng chứng là drap trải giường hằn rõ vết nằm sẫm màu. Thế mà cậu không nhớ ra được chút gì cả.
"Quan trọng hơn là cậu có nhớ hôm nay phải làm gì không BoBoiBoy?"
"Làm gì cơ?"
Chỉ trong chưa đầy 5 phút Ochobot đã thở dài tổng cộng hai lần với cậu. Còn mặt cậu vẫn y cũ, nghệch ra, chầm chậm tiêu hoá từng từ ochobot sắp nói.
"Hôm nay là ngày chúng ta đón đoàn sinh viên người ngoài hành tinh tới trái đất."
"CẬU NÓI CÁI GÌ!?!?"
.
.
.
Tóc bù xù, đội nón. Áo sơ mi cài chưa hết cúc, nhét đại vào quần. Giày chưa cột dây, thôi kệ đi. BoBoiBoy - với một bộ dạng không thể xuề xoà hơn - vắt chân lên cổ chạy ào tới quán cacao Kokotiam.
Xa xa, cậu đã trông thấy chiếc phi thuyền đáp ở bãi đất trống bên cạnh.
Chết dở.
Đến gần quán, cậu trông thấy Yaya đang vui vẻ nói chuyện với một người bỗng liếc mắt nhìn sang cậu.
Thôi xong.
Nụ cười của Yaya tắt ngúm. Đột nhiên kí ức về cuốn sổ kỉ luật và cây bút đầu cừu ùa về khiến cậu rùng mình sợ hãi. Như một phản xạ có điều kiện, cậu quay người bỏ chạy thì ngay lập tức cả cơ thể bị nhấc lên.
Cậu quên mất Yaya có khả năng điều khiển trọng lực!
Thế là cậu buông xuôi, mặc cho cơ thể trôi chậm rãi trên không trung cho tới khi đáp xuống cạnh cô gái quấn khăn hồng.
"Cậu tới trễ." Cô nàng không nặng không nhẹ buông một câu.
"Tớ biết, tớ xin lỗi mọi người." May cho cậu đây không phải ở trường, Yaya cũng không còn học chung với cậu nữa.
Yaya nhìn cậu, ngoài dự đoán, đôi mắt ấy ánh lên một tia thông cảm. Cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu, bảo.
"Thôi không sao, giờ cậu tiếp vị khách này trước đi. Tớ phải ra phụ ông Aba rửa ly đã."
Thở phào nhẹ nhõm, BoBoiBoy thầm nghĩ chắc chắn hôm nay thần may mắn mỉm cười với cậu. Bèn vui vẻ cười tít mắt.
Mang theo tâm trạng hớn hở ấy, cậu xoay người đối diện với vị khách đầu tiên mình sẽ nói chuyện, trong năm giây nhớ lại kịch bản đã dợt sẵn trước gương ngày hôm qua.
Rồi cậu mở mắt ra.
Sợi dây kí ức của cậu đứt phựt.
Ánh mắt phớt đỏ, trong vắt như giọt rượu vang sóng sánh nơi miệng ly khoá chặt đôi mắt cậu.
Màu đỏ...
Không phải sắc đỏ than hồng âm ỉ cháy, chẳng phải vệt đỏ loang trên cánh hồng sắp phai – mà tinh khiết, mà trong trẻo hơn thế, những tưởng có thể nhìn thấu qua: như nhìn vào mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh chiều tà, như nhìn qua viên hồng ngọc tắm trong ánh ban mai.
Như một viên bi ve cậu rất thích ngày còn bé.
Cũng trong veo, cũng long lanh y hệt.
"Cậu nhìn đủ chưa?"
"À... Hả?"
Người kia nhíu mày.
"Tớ hỏi cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy đã đủ chưa?"
Tiêu rồi.
Bây giờ nên hỏi người ta tên gì hay hỏi người ta ăn cơm chưa?
Không không không.
Gượm đã gươm đã, phải bình tĩnh, hít thở sâu.
Đúng rồi.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào
"Tớ khoẻ, còn cậu."
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện rõ mồn một trên mặt người kia.
Đời cậu đến đây là chấm hết.
Không gì tệ hơn được nữa.
BoBoiBoy chìa đôi bàn tay run run ra, mấp máy.
"Tớ là BoBoiBoy, còn cậu là-"
"Tôi biết cậu là BoBoiBoy rồi."
"Hả? Cậu biết tớ á?"
"Anh hùng nguyên tố, vị cứu tinh dải ngân hà, kẻ đánh bại Retak'ka mang lại hoà bình cho vũ trụ. Không sinh vật sống có nhận thức nào là không biết cậu cả."
BoBoiBoy đỏ mặt, được khen ai mà chả thích, không thèm để tâm lời người kia nói tới tám chín phần mỉa mai mà cười khì khì như thằng hâm dở.
Người kia khoang tay, nhìn một màn hết gãi đầu rồi gãi má tủm tỉm e ấp như thiếu nữ mới biết yêu của cậu, không nhịn nổi lên tiếng.
"Cacao tôi đặt bao giờ mang ra vậy?"
"Hả. À, có liền đây."
Dứt lời, BoBoiBoy chạy biến đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro