Chap2-Trùng Sinh
Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu nổi một người hoàn toàn không tiếc nuối hay oán hận, ra đi vô cùng bình thản, rốt cuộc vì sao lại sống lại.
Tuy nhiên, hiện thực không cho hắn cơ hội tự hỏi, hiện thực chắc chắn là ảo ảnh, lúc hắn tưởng bản thân có thể an tâm nhắm mắt ngàn thu, vừa mở mắt đã trông thấy thằng nhóc xấu xa giơ thanh mã tấu Thụy Sĩ dương dương đắc ý nhìn mình, dù lòng dạ Dịch Dương Thiên Tỉ thâm sâu đến đâu, dù hắn bị người ta gọi là hồ ly đa mưu túc trí... Không, kẻ khác đều dùng chồn để hình dung hắn, dù hắn trước giờ luôn bình tĩnh cũng không biết đối phó với nhóc quỷ trước mặt ra sao.
Ước chừng mười phút sau, hắn mới kịp phản ứng hóa ra mình trở lại năm mười tuổi, cái ngày lỡ tay hủy mất khuôn mặt của Vương Tuấn Khải. Khoảng thời gian này đời trước, Vương Tuấn Khảiđang ôm gương mặt đầy máu ngã trên đất, mà hắn thì cầm đao trống rỗng nhìn Vương Tuấn Khải đau đớn, trong lòng sợ hãi vô cùng, run tay không cầm nổi con đao hung khí kia. Nhóm "đàn em" củaVương Tuấn Khải tại trường học sợ tới mức lập tức giải tán, chỉ để lại hai thằng nhóc ngay cả xe cứu thương cũng không biết gọi.
Mà hiện tại, mười phút dại ra của Dịch Dương Thiên Tỉ khiếnVương Tuấn Khải cực kỳ hài lòng, ừm, khá hài lòng.
Vương Tuấn Khải là loại người nào? Là con trai của Vương thổ phỉ!
Được rồi, Vương thổ phỉ không phải thổ phỉ thật, chỉ là biệt danh mà nhóm đồng nghiệp cùng vác súng năm đó đặt cho. Ngày trước ở trường quân đội, hắn chính là cái loại đại ca thổ phỉ chuyên kéo bè kéo cánh xúi giục các học sinh đánh nhau. Lão tướng Vương thật sự không hiểu, ông dầu gì cũng là nho tướng, là hạng người có thể sau lưng ném gạch thì tuyệt đối không giáp mặt giằng co, thế quái nào lại sinh ra thằng con trai ngốc như vậy, đầu bị lừa đá rồi chắc?
Con lừa đá Vương thổ phỉ nhất định là lừa tinh, nếu không sao lại di truyền bộ óc này cho Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải được cha mình chân truyền, từ lúc vào mầm non đã bắt đầu hoành hành ngang ngược, dẫn một đám nhóc con quậy phá đi bắt nạt bạn học nữ và những "văn thư sinh" có thành tích tốt trong lớp, còn thường xuyên kéo đàn kéo lũ đánh nhau chứng tỏ nghĩa khí anh em, lên lớp hai đã chính thức vô địch toàn trường. Cô giáo đau đầu muốn chết, nhưng cô có thể làm gì đây, tìm cha mẹ á? Người đến họp phụ huynh luôn luôn là Vương thổ phỉ Vương Lỗi, khiến cô giáo trẻ sợ tới mức không dám phê bình Vương Tuấn Khải, cha mẹ của mấy nhóc bị bắt nạt cũng không dám tìm Vương Lỗi tính sổ. Càng vô sỉ hơn là, tên này còn về nhà vỗ đầu con trai, bảo "Con ta là đại ca trường học, làm tốt lắm!".
Quả thực hết cách trao đổi.
Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng qua chỉ là một "văn thư sinh" bị Vương Tuấn Khải nhắm trúng, khác với những đứa nhóc mới bị dọa đã khóc rống, Dịch Dương Thiên Tỉ sinh ra từ gia đình đơn thân kế thừa tính cách mạnh mẽ của Liễu Như, vô luận Vương Tuấn Khải bắt nạt như thế nào, hắn đều dùng ánh mắt coi rẻ để nhìn "con sâu làm rầu nồi canh" trong lớp, khiến "ông vua con" không thể nhẫn nhịn được!
Vì thế, anh mới cầm đao của cha mình, tính hù dọa Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng lại gây nên bi kịch của kiếp trước, khuôn mặt bị tàn phá cả đời. Một vết sẹo từ trán đến cằm ngang dọc toàn bộ mặt trái, cộng thêm cuối những năm 80 chưa có phẫu thuật thẩm mỹ, làm mặt trái của Vương Tuấn Khải bị một "con rết" thật dài bò lên.
Mà hiện giờ...
Dịch Dương Thiên Tỉ với trái tim đã biến thành quả táo hư thối sau mười phút phân tích, khóe miệng rốt cuộc cũng tạo thành vòng cung khó nhận ra.
Tuy không đúng với mong muốn của hắn, nhưng sống lại một đời, nói thế nào cũng không thể đi lại đường cũ mà phải không?
Dựa theo truyền thống tốt đẹp từ kiếp trước, vậy bắt đầu lợi dụng từ nhóc conVương Tuấn Khải này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro