
Chương 1: Tiền Sử Thế Giới
Mí mắt nặng trĩu, đầu đau nhói, toàn thân không ngừng truyền đến đau nhức, Dương Thần rên nhẹ một tiếng, cố gắng mở ra hai mắt.
Thê nhưng khi nhìn thấy xung quanh khung cảnh, ngay lập tức hắn hai mắt trừng lớn, thân thể cứng lại, họng không tự chủ nuốt lấy một ngụm nước bọt, Dương Thần lúc này khó mà tin những gì mình thấy trước mắt hiện tại.
Một mảnh màu xanh, san sát nhau cổ thụ rừng cây, mỗi viên đều là bốn, năm người ôm như vậy cao lớn trọc trời cổ thụ. Hắn cơ hồ nhớ rõ, bản thân mấy phút trước còn đang ngồi xe buýt bên trên trở về nhà, sau đó trên xe hắn vô tình bắt gặp một tên móc túi đang móc trộm đồ của một người trên xe. Tuy không phải là cái gì thánh mẫu hạng người, nhưng khi gặp những cảnh như vậy xảy ra ngay trước mắt, hắn đều vô cùng chán ghét.
Cho nên Dương Thần ngay lập tức ngăn lại tên móc túi cánh tay, sau đó đem kẻ này đẩy ra. Thế nhưng ngay vào lúc đó, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, xe buýt bị một chiếc cỡ lớn container đâm trúng, làm hắn không kịp phản ứng sau đó thân thể lập tức bị văng đi, sau đó hai mắt tối sầm không còn biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại bản thân liền xuất hiện ở đây, nghĩ đến gì đó Dương Thần cố nén đau nhức vội vã đứng dậy, nhìn xem mình thân thể.
Đây là một cái cường tráng cơ thể, thân cao một mét chín có hơn, để trần, mặc một chiếc khố bằng da thú để che đi hạ bộ.
Thất thần trong chớp mắt, ngay sau đó Dương Thần liền cười khổ một tiếng, trùng sinh! Hắn thật sự trùng sinh rồi!
Trong lúc rảnh rỗi hắn cũng thường mở xem các loại tiểu thuyết, trùng sinh thể loại này trong những bộ tiểu thuyết xuất hiện rất nhiều nhưng để hắn không nghĩ đên chính là có một ngày mình cũng rơi bào hoàn cảnh như vậy.
-" Nhưng còn sống là tốt rồi! "
Tự an ủi bàn hân sau đó, Dương Thần nhắm mắt lại, cố gắng tìm tòi cũ chủ nhân thân thể này ký ức. Qua một lát, Dương Thần mới mở mắt ra, tuy hắn thành công dung hợp được cũ chủ nhân thân thể này ký ức nhưng lại không quá trọn vẹn mà có chút mơ hồ.
Mặc dù như vậy cũng đã đủ để cho Dương Thần nhận biết được hắn đang ở trong một cái cực kì nguy hiểm, tiền sử thế giới!
Ở đây, con người vô cùng nhỏ bé, hàng ngày, hàng giờ đều phải giật sự sống, bất cứ lúc nào lơ là cũng đều có thể gặp phải nguy hiểm cướp đi tính mạng.
Mà hắn chủ nhân cỗ thân thể là tộc nhân của một cái nguyên thủy bộ lạc tên là Lang, bộ lạc hắn vài năm trước đã mất vu, do vậy chiến sĩ không thể thức tỉnh cộng thêm thường xuyên ra ngoài đi săn chết đi chiến sĩ, bộ lạc bên trong chiến sĩ đã không còn nhiều.
Cho nên bị phát hiện sau đó, hắn bộ lạc đã bị bộ lạc khác tấn công thôn tính, tất cả chiến sĩ còn sót lại đều bị chém giết, còn nam nhân bình thường, phụ nữ, đứa trẻ đều bị bắt trở thành bộ lạc kia nô lệ.
Mà hắn chủ nhân thân thể này năm nay đã mười bảy tuổi, qua tuổi thức tỉnh chiến sĩ đã hai năm nhưng do bộ lạc không vu cho nên vẫn chỉ là người bình thường, lần này bị bộ lạc khác tấn công hắn là duy nhất nhất người may mắn trốn thoát.
Tuy nhiên hắn vẫn khó thoát khỏi cái chết, không nghĩ trên đường chạy chốn bản thân lại trúng phải trùng độc cắn, độc tính quá mạnh làm hắn không lâu lập tức chết đi. Cho nên mới tiện nghi cho Dương Thần chiếm lấy thân thể này sống lại.
Thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn xem cách hắn không xa đang nằm bất động một chiếc dao găm làm bằng xương thú. Đây chính là vũ khí thiếp thân của cũ chủ nhân thân thể này.
Nhặt lên dao găm, cảm nhận sự sắc lạnh từ nó tản ra, lại thử một chút nó độ cứng rắn, Dương Thần kinh ngạc.
-" Không nghĩ đến làm bằng xương thú dao găm lại có thể cứng rắn cùng sắc bén như vậy. Thậm chí so với làm bằng sắt vũ khí ở kiếp trước còn hơn xa một đoạn! "
Bởi vì là duy nhất bản thân lúc này có thể dùng vũ khí, Dương Thần cẩn thận thu lại đem nó đeo vào bên hông, lại xác định một chút phương hướng, Dương Thần dứt khoát xoay người chạy theo hướng đông.
Bản thân hắn không muốn đứng nguyên tại chỗ một chút nào, nơi này quá nguy hiểm.
Tuy ở địa cầu hắn là một cái cao thủ võ thuật nhưng nếu đụng phải trong trong rừng hung thú hay khổng long ăn thịt đáng sợ như T-Rex hoặc Indominus rex thì cũng chỉ có nước biến thành bọn chúng thức ăn.
Một đường hướng về phía đông phóng đi Dương Thần tinh thần căng ra, đối với xung quanh hoang cảnh vô cùng cảnh giác, chỉ cần gặp phải sinh vật khác hắn sẽ lập tức tránh né đi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo đó mặt đất không ngừng chấn động.
Bị động tĩnh lớn như vậy dọa đến, Dương Thần trong lòng căng thẳng, hắn lập tức dừng lại cước bộ, thân thể như con sóc đồng dạng nhanh nhẹn núp vào sau mộc gốc cổ thụ dương xỉ.
Toàn thân bắp thịt căng cứng, tim đập dồn dập, Dương Thần đang cố gắng để mình hơi thở chậm nhất.
Từ động tĩnh lớn như vậy, xem ra chủ nhân của bước chân này hẳn là vô cùng khổng lồ. Dương Thần trong lòng cầu nguyện, hắn chỉ hi vọng đây không phải là một đầu khổng bạo chúa. Nếu thật sự là khổng long bạo chúa, hắn có thể hay không sống qua lúc này còn là một ẩn số.
Rất nhanh chủ nhân cỗ thân thể này xuất hiện, đây là một con toàn thân da xanh, thân thể to lớn, tứ chi khỏe mạnh, cả cổ và đuôi đều dài vô cùng khoa chương.
-" Diplodocus! "
Là một đầu khổng long ăn cỏ, nhận ra nó để Dương Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, theo hắn biết Diplodocus sau khi trưởng đều rời khỏi rừng rậm đi theo tộc đàn, mà đầu này hai mươi bảy mét núi nhỏ Diolodocus lại lang thang đi trong rừng lộ ra có kỳ quái.
Thế nhưng rất nhanh cái này vấn đề liền bị hắn vứt qua một bên, đây không phải là chuyện hắn nên quan tâm lúc này, xốc lại tinh thần, Dương Thần tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn xem bầu trời, đỏ rực mặt trời đã ngả dần về tây, Dương Thần trong lòng áng khoảng: -" Từ giờ đến khi mặt trời lặn còn khoảng ba giờ, trong thời gian này nếu không tìm được nơi ẩn nấp thì sẽ vô cùng nguy hiểm. "
Ban đêm, ở tiền sử thế giới này vô cùng nguy hiểm, không chỉ là săn mồi ban đêm động vật hoạt động thời điểm mà cũng là thời gian quái dị hoạt động.
Quái dị, bọn chúng có thiên hình vạn trạng, có nhìn giống nhân tộc, có lại như động vật, hòn đá... Nhưng tất cả bọn chúng đều vô cùng điên cuồng, kinh khủng. Đặc biệt bọn chúng đối với những loài có linh trí cao vô vùng thèm khát, trong đó có con người. Chỉ có chiến sĩ, vu mới có thể chống lại, người bình thường nếu như bị chúng để ý đến thì chỉ có đường chết.
Cho nên, mỗi bộ lạc vu sẽ tự mình bố trí vu văn bao quanh bộ lạc để ngăn cản quái dị quái dị lẻn vào giết hại tộc nhân. Tuy nhiên nếu gặp phải quá mạnh mẽ quái dị, vu thực lực quá yếu, bố trí vu văn cũng là khó mà ngăn cản. Chính vì vậy, hàng năm đều có vô số bộ lạc bị quái dị công phá mà bị diệt tộc.
Dương Thần hắn trước khi trời tối nếu mà không tìm được an toàn địa phương ẩn nấp thì chỉ nghĩ thôi đã biết được kết cục.
Rùng mình một cái, Dương Thần cước bộ càng là tăng nhanh, tốc độ giống như bay, vừa chạy hai bên không ngừng có gió mạnh rít gào bên tai.
Dựa theo ký ức hắn vừa mới dung hợp, Dương Thần không ngừng hướng về phía đông chạy đi. Nơi đó chính là chủ nhân thân thể này bộ lạc, tuy hiện tại đã bị chiến sĩ bộ lạc Thổ đánh phá nhưng vu văn vẫn còn, có vu văn bảo vệ hắn ban đêm sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm quái dị.
Từng bước cẩn thận, trên đường đi gặp phải khủng long hay các loài động vật, côn trùng không nhận biết, Dương Thần đều đi vòng qua tránh né. Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm lạ, nơi này động vật cùng thực vật đều vô cùng khổng lồ. Không hổ là tiền sử, đem bọn chúng hậu duệ ra so thật không đáng nhắc tới.
Như một đầu thỏ trắng mà nói, ở địa cầu hiện đại thời kì, bọn chúng lớn nhất cũng là đầu người trưởng thành như vậy lớn. Nhưng ở tiền sử nơi này, thỏ trắng kích cỡ đều là cối xay như vậy, thật quá khác biệt.
. . .
Chớp mắt trời đã tối, Dương Thần một đường không nghỉ dòng dã chạy tới đây, lúc này hắn thân trần đã ướt đẫm mồ hôi. Cảm nhận cơ thể, Dương Thần không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ.
-" Thân thể người nguyên thủy thật quá mạnh mẽ, so với ta cũ thân thể không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. "
Ở địa cầu, Dương Thần là một cái luyện võ người, thân thể không biết trải qua bao nhiêu lần rèn luyện. So với người bình thường phải nói là vượt trội hơn rất nhiều, nhưng so với người nguyên thủy thân thể tố chất thì thật không đáng nhắc tới. Từ tốc độ, sự dẻo dai, khí lực đều là kém xa tít tắp.
Thậm chí còn có mạnh mẽ hơn đồ đằng chiến sĩ, tuy Dương Thần thần chưa nhìn thấy tận mắt nhưng từ cỗ chủ nhân thân thể này ký ức đến xem chiến sĩ là một cái gì đó thần thánh. Bọn họ từng cái đều giống như hình người quái thú, không những khí lực khổng lồ mà ngay cả tuổi thọ cũng là so với người bình thường lâu hơn.
Lại nhìn xem xung quanh, Dương Thần khóe miệng vểnh lên, từ quen thuộc rừng cây đến xem Lang bộ lạc cách nới này hẳn là không còn xa.
Không muốn dừng thêm một chút nào, bởi không lâu nữa trời liền tối, lấy tốc độ của Dương Thần không đến năm phút hắn liền chạy đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro