Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Cha ruột cặn bã

Thời gian trôi nhanh đến mức không ngờ. Trong lúc công việc bộn bề, hai tháng cũng lặng lẽ qua đi.

Hôm nay Lý Bằng Phi không ra ngoài, từ sớm đã vào thư phòng xử lý công vụ. Cố Thiên Lân thì đi theo bác Vương tiếp tục học tập, nội dung cũng chuyển sang lễ nghi tiếp đãi khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Thấy thời gian đã không còn sớm, Cố Thiên Lân chuẩn bị một khay điểm tâm gồm trái cây, bánh ngọt và trà ấm, cẩn thận mang đến trước cửa thư phòng. Cậu gõ nhẹ vài tiếng, được cho phép mới đẩy cửa bước vào.

Lý Bằng Phi thấy người mang điểm tâm vào là Cố Thiên Lân, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Khoảng thời gian sống chung dần khiến hắn càng thêm yêu thích cậu. Trên giường, Cố Thiên Lân hoặc ngoan ngoãn thẹn thùng, hoặc chủ động táo bạo, đôi khi lại phản kháng một cách rất bản năng, tất cả đều khiến người ta mê muội. Ngày thường cậu chăm sóc hắn cũng rất tận tâm tận lực, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu lấy lòng mất đi khí khái nam nhi. Chính điểm này khiến Lý Bằng Phi càng thêm thưởng thức. Dần dần hắn quen với việc bên cạnh mình có một người như vậy làm bạn.

Cố Thiên Lân là người biết tiến biết lùi, hạ nhân trong nhà ai cũng quý mến vị thiếu gia này - bình dị, gần gũi, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo. Gặp ai cũng lễ phép, trò chuyện dễ chịu, nên mọi người đều vui lòng giúp đỡ khi cậu cần.

Cậu rót cho Lý Bằng Phi một ly trà:

"Gia, ăn chút trái cây uống ngụm trà đi ạ. Ngài làm việc cả buổi sáng rồi, nên nghỉ một lát. Lát nữa Vương bá cũng sẽ gọi người chuẩn bị cơm trưa."

Lý Bằng Phi giữ lấy tay cậu, kéo người ôm vào trong lòng ngực:

"Giữa trưa ăn gì thế?"

Cố Thiên Lân cũng không khách sáo, thoải mái tự nhiên ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng tán gẫu:

"Hôm nay có canh đầu cá nấu đậu hũ, tam tiên xào. Nghe nói nhà bếp mới mang về ít cua tươi, làm hai món, một hấp, một hương cay. Còn có cả bánh bao gạch cua nữa."

Cố Thiên Lân dần nhận ra, cả đời này nếu cứ sống đoan chính, tâm thái bình thản, nên thế nào thì cứ thế mà sống, ngược lại lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cuộc sống hiện tại khác xa hoàn toàn so với những gì cậu từng tưởng tượng trước khi đến đây. Ngày thường thì đọc sách, tản bộ, ngủ một giấc trưa, học quy củ lễ nghi cùng bác Vương, đôi lúc giúp quản lý chuyện nhà và tài sản, vô cùng phong phú.

Ngay cả Lý Bằng Phi đối với cậu cũng thay đổi không ít. Hắn bắt đầu cùng cậu trò chuyện chuyện nhà, mỗi lần ra ngoài trở về đều mang theo quà, quan tâm đến sức khỏe, còn đặc biệt mời đại phu trung y đến ở lâu dài để giúp điều dưỡng thân thể. Ăn mặc dùng đều là thứ tốt nhất, so với con cháu các nhà quyền quý bên ngoài còn được nuông chiều hơn.

Dĩ nhiên, chuyện trên giường thì bản tính Lý Bằng Phi vốn khó thay đổi. Cách chơi ngày càng nhiều kiểu, mỗi lần đều khiến cậu vừa khóc vừa kêu, lý trí tan biến, nhưng cũng không thể phủ nhận là trong đó có khoái cảm không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Lân lại âm thầm mắng bản thân: quả nhiên, nam nhân ai cũng háo sắc như nhau!

Lý Bằng Phi không biết người trong lòng đang nghĩ gì, kéo cậu xuống lầu ăn cơm, còn tự tay bóc cua cho cậu, bỏ vào bát. Thịt cua tươi ngon, Cố Thiên Lân ăn rất ngon miệng. Đến khi hai người gần ăn xong, bác Vương bất ngờ đến gần, nói với Lý Bằng Phi:

"Thiếu gia, Lưu Sơn cùng..."

Ông khẽ liếc Cố Thiên Lân một cái, rồi đổi lời:

"Cha của Cố thiếu gia muốn cầu kiến thiếu gia."

Tay Cố Thiên Lân khựng lại, miếng thức ăn rơi lại vào chén, ngón tay siết chặt đũa. Cậu không biết trước đây, cha cậu - Cố Bắc, có từng đến gặp Lý Bằng Phi chưa. Không đúng! Sao lại không đến được? Bán con trai lấy lợi ích, làm sao có thể không đích thân tới! Làm sao có thể... không tới!

Lý Bằng Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiên Lân từ đỏ hồng chuyển sang trắng bệch, vỗ nhẹ tay cậu, trấn an:

"Nếu Thiên Lân không muốn gặp, vậy chúng ta không gặp nữa."

Không gian lặng đi một nhịp. Ngay lúc Vương quản gia sắp quay người đi đuổi người, Cố Thiên Lân cất tiếng:

"Gặp! Sao có thể không gặp?! Ít nhất em cũng phải biết bản thân đã bị bán đi với cái giá thế nào!"

Lý Bằng Phi nháy mắt ra hiệu cho bác Vương lui ra, quay đầu gắp một miếng thịt cua đưa tới bên miệng Cố Thiên Lân:

"Ăn đi, gia của em ở đây."

Cố Thiên Lân lấy lại tinh thần, cắn miếng thịt cua mà Lý Bằng Phi đút, còn cố tình thè lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay hắn. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua, Lý Bằng Phi hơi nheo mắt lại. Cố Thiên Lân khẽ cong môi:

"Gia nhớ giúp em hả giận một phen."

Cậu không ngại để Lý Bằng Phi ra tay thay mình trả thù, chỉ cần có thể khiến đám người trong nhà kia phải chịu đau đớn, thì dùng cách nào cậu cũng không quan tâm. Về phần Lý Bằng Phi, cậu không giận hắn. Dù không phải hắn, thì cũng sẽ là kẻ khác. Huống hồ, ít ra người đàn ông này còn đối xử với cậu không tệ.

Lúc Lưu Sơn cùng Cố Bắc bước vào đại sảnh liền thấy một nam nhân thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, dù đang ngồi lười nhác trên ghế sofa cũng toát ra khí thế nguy hiểm khiến người ta không dám khinh thường. Trong lòng hắn còn ôm một thiếu niên da trắng nõn, gương mặt tinh xảo, lúc này đang ngồi trên đùi hắn, thong thả ăn trái cây.

Lần đầu bước chân vào phủ tướng quân, khung cảnh khí phái trước mắt khiến Lưu Sơn choáng ngợp, chỉ dám liếc nhìn sơ qua, không dám xem lung tung. Vừa thấy Lý Bằng Phi, hắn liền cúi người lấy lòng:

"Lý tướng quân, thuộc hạ Lưu Sơn kính chào ngài. Đây là chút lễ mọn của tôi và ông chủ Cố, mong ngài đừng chê."

Cố Bắc cũng vội vàng chào hỏi theo. Lý Bằng Phi chỉ khẽ nâng mí mắt:

"Ngồi đi."

Sau đó, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng, lấy đi dĩa trái cây trong tay cậu:

"Vừa ăn cua xong, đừng ăn trái cây lạnh, không tốt cho thân thể em."

Thiếu niên bĩu môi, liếc nhìn Cố Bắc và Lưu Sơn đầy cao ngạo, cau mày nói:

"Không ăn thì không ăn, em chán quá, mất cả hứng."

Lý Bằng Phi cười lớn, quay sang hai người đối diện:

"Thiên Lân bị ta chiều hư rồi, tính tình hơi lớn một chút, hai vị đừng để bụng."

Trong giọng nói vừa có bất đắc dĩ, vừa mang theo vẻ sủng nịch, lại còn xen cả chút đắc ý mà ai nghe cũng hiểu. Cố Thiên Lân dựa vào ngực hắn, mặt không kìm được ửng hồng. Dù biết rõ đây là đối phương phối hợp diễn trò cùng mình, tim cậu vẫn không khống chế được đập nhanh hơn bình thường.

Trước kia sao không nhận ra giọng Lý Bằng Phi lại dễ nghe đến thế? Nhất là lúc hắn cười, lồng ngực khẽ rung, trầm ổn mạnh mẽ. Khứu giác của cậu cũng trở nên mẫn cảm, hơi thở đàn ông mang theo mùi hương quen thuộc len vào khoang mũi khiến người ta không nỡ rời đi.

Lưu Sơn cười nịnh:

"Không sao, không sao! Tiểu công tử đáng yêu như vậy, nuông chiều một chút cũng là điều nên làm. Huống hồ tôi cũng từng gặp qua tiểu công tử rồi, ông chủ Cố đây lại là phụ thân ruột thịt, cũng đâu phải người ngoài."

Nghe đến đây, Cố Thiên Lân siết chặt tay, sắc mặt càng thêm khó coi. Ai là người một nhà với các người? Lý Bằng Phi khẽ siết eo cậu, như để trấn an. Cố Bắc thấy vậy liền lên tiếng:

"Đứa nhỏ này ở nhà đã được nuông chiều quá mức, theo tướng quân rồi mà vẫn hồ nháo! Không có chút quy củ thể thống gì cả! Chờ sau này tướng quân không cần nó nữa, xem về nhà có khóc hay không!"

Cố Bắc biết rõ Cố Thiên Lân không ưa mình, nhưng vậy thì sao chứ? Dù gì lão vẫn là cha của cậu. Giờ cậu được sủng ái thật đấy, nhưng đợi khi Lý Bằng Phi chán rồi, hoặc hắn cưới vợ, thì Cố Thiên Lân cũng vẫn phải quay về Cố gia, dựa vào lão mà thôi. Đến lúc đó còn có thể tìm cách đưa cậu lên giường một quan lớn khác, lại là một cuộc mua bán lời lãi.

Cố Thiên Lân đương nhiên hiểu ý đồ trong lời uy hiếp của Cố Bắc. Nếu là kiếp trước, có lẽ cậu đã sợ, lo Lý Bằng Phi ghét bỏ mình, từ đó không chốn dung thân. Nhưng hiện tại - cậu không còn sợ thứ súc sinh bán con cầu vinh ấy nữa.

Lý Bằng Phi nói:

"Chuyện Lưu Sơn muốn nói, ta biết rồi. Việc đó ngươi chuẩn bị đi."

Lưu Sơn mừng rỡ cúi đầu cảm tạ:

"Tạ ơn tướng quân! Tạ ơn tướng quân! Sau này tôi nhất định làm việc tận lực vì ngài!"

Lý Bằng Phi đưa mắt sang Cố Bắc:

"Không biết ông chủ Cố hôm nay đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ là đặc biệt tới thăm Thiên Lân?"

Cố Bắc làm như không nghe ra lời châm chọc của hắn, trong lòng nghĩ rằng thái độ này của Lý Bằng Phi là do Cố Thiên Lân thổi gió bên tai nói xấu mình, còn bản thân Lý Bằng Phi chắc chắn không có định kiến gì về lão. Chỉ cần Cố Thiên Lân nghĩ thông suốt, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Hắn liền cười nói:

"Tướng quân nói đùa rồi! Lần này tới, một là thăm Thiên Lân, dù sao ngài chiếu cố thằng bé như vậy, tôi chỉ sợ nó vụng về khiến ngài không hài lòng. Hai là nghe nói gần đây hậu cần quân khu Năm đang cần nhập vật tư, Cố gia chúng tôi không có quen biết nhiều trong quân đội, mấy cửa hàng đối thủ cũng rất có tiềm lực. Tuy vậy nhà họ Cố chuyên làm vải vóc, rất muốn cạnh tranh phần hợp đồng chăn đệm, đồng phục lần này. Có ngài giúp đỡ, nói một tiếng với người phụ trách thì việc sẽ thuận lợi hơn nhiều."

Cố Thiên Lân nghiến răng. Lũ súc sinh này đúng là nghĩ tốt thật đấy! Hợp đồng cung ứng quân nhu là miếng bánh béo bở mà các thương hộ tranh nhau đến vỡ đầu, chất lượng không cần quá cao, số lượng lớn, chế tác đơn giản, lại có thể ngầm ăn hoa hồng với người phụ trách. Ai nắm được mối này, tiền cứ thế ào ào chảy vào túi.

Điều này Cố Thiên Lân còn có thể biết được thì Lý Bằng Phi hiểu rõ hơn ai hết. Hắn thường mắt nhắm mắt mở để cấp dưới kiếm chác, chỉ cần không quá phận là được, không ngăn cấm còn dễ kiểm soát hơn. Nhưng lúc này, Cố Bắc nói xong, hắn vẫn làm như không nghe thấy gì, nâng chén trà lên chậm rãi thưởng thức. Cố Bắc thấy vậy cũng không dám thúc giục, đành cười gượng nâng li theo.

Chỉ có Cố Thiên Lân biết rõ - Lý Bằng Phi đang đợi cậu tỏ thái độ.

Vậy thì... phải thể hiện thế nào đây?

Mặt hơi đỏ lên, Cố Thiên Lân khẽ nâng người dậy, mặc cho bàn tay Lý Bằng Phi trượt vào giữa lớp áo, lần theo khe mông mà chậm rãi xâm nhập. Hắn liếc nhìn đôi tai đỏ ửng của cậu, hứng thú bừng bừng, động tác trong tay càng thêm càn rỡ. Chỉ chốc lát sau, nơi ấy đã non mềm ướt át.

Rốt cuộc buông chén trà, vừa lòng xoa xoa ngón tay, Lý Bằng Phi thản nhiên nói:

"Ông chủ Cố, chuyện nhập vật tư lần này rất nghiêm ngặt, ta và quân khu Năm cũng không quá thân. Như thế này đi, nể mặt Thiên Lân, dù thế nào cũng sẽ giúp ông Cố đây một tay. Lưu Sơn, ngươi đưa ông chủ Cố tới gặp người phụ trách hậu cần quân khu Năm đi."

Sắc mặt Cố Bắc lập tức tái đi, nhưng không tiện phản bác. Hắn hiểu rõ, Lưu Sơn chẳng quen biết gì với bên đó, nói là đi gặp mặt chẳng khác nào đẩy vào chỗ khó. Nếu Lưu Sơn làm được, lão sao phải đi tìm Lý Bằng Phi. Đồng dạng, Lưu Sơn cũng đang tức nhưng không dám nói gì, hắn có giao tình gì với người phụ trách quân nhu đâu? Đi để tự rước lấy nhục à?

-----

"Ưm~"

Chờ bác Vương tiễn khách xong, trong phòng chỉ còn hai người, Cố Thiên Lân cuối cùng cũng không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng. Lý Bằng Phi cúi xuống hôn lên trán cậu, trêu đùa:

"Gia đã giúp em giải quyết chuyện kia, vậy em định cảm ơn thế nào đây?"

Cố Thiên Lân chớp mắt, vòng tay ôm cổ hắn, tay còn lại đưa vào trong áo mình, cầm lấy tay hắn dẫn xuống chỗ giữa hai chân, ấn vào nếp uốn hồng phấn mê người phía sâu bên trong:

"Gia yên tâm. Phần thù lao này chắc chắn sẽ khiến gia hài lòng."

Vừa dứt lời, cậu khẽ dùng lực đưa đầu ngón tay của Lý Bằng Phi tiến thẳng vào nơi mềm mại, ẩm ướt đã sẵn sàng. Lý Bằng Phi nhướn mày, lập tức bế bổng người trong lòng, sải bước lên lầu:

"Dám quyến rũ gia? Lá gan càng lúc càng lớn rồi đấy!"

Cố Thiên Lân ôm chặt lấy cổ hắn, khẽ chu môi. Vừa rồi bị Cố Bắc chọc giận, cậu cũng đang cần phát tiết đây. Dù gì dục vọng đã bị khơi dậy, vậy thì cùng Lý Bằng Phi đến một trận hoan lạc tận tình, cá nước thân mật cũng chẳng có gì không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro