Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Gặp lại thôn trưởng cầm thú

Mạnh Đóa nghe thấy Đại bá lẩm bẩm muốn dùng bạc bán rắn sửa lại mái nhà, mua lương thực, còn muốn may quần áo mới cho các nàng, trong lòng cả kinh. Chẳng lẽ đại bá đã đáp ứng bán cho chưởng quỹ Ích Thọ Đường với giá mười lượng bạc rồi? Trước khi đi nàng đã dặn đi dặn lại a.

"Nghe nói đến mười lượng bạc ta rất phấn khích, hận không thể đồng ý ngay." Mạnh lão đại cười đáp: "Nhưng ta vừa nghĩ tới giấc mộng của đệ muội, lời vừa ra đến khóe miệng lại nuốt xuống."

"Tốt, tốt." Mạnh Đóa hít một hơi thật sâu, đang định nói gì đó, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi.

"Hình như là thôn trưởng." Mạnh lão đại xoay người bước ra ngoài.

Mạnh Đóa nghe vậy lòng trầm xuống, không lo được quá nhiều, liền vươn tay níu lại vạt áo của hắn, "Đại bá, thôn trưởng có nói gì đi nữa, huynh nhất định không được bán rắn cho lão ta!"

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương đến trắng bệch của nàng, Mạnh lão đại không tự chủ được gật đầu, còn chưa kịp hỏi kỹ thì tiếng thôn trưởng đã vang lên trong sân, "Mạnh Đại có ở đó không?"

Mạnh lão đại xoay người đi ra ngoài, Mạnh Đóa bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Ở kiếp trước vũ nhục nàng, người giết nàng còn đứng ở bên ngoài, nàng muốn xông ra xé xác lão ta!

"Thôn trưởng đến, vào nhà ngồi đi."

"Không cần. Ta nghe nói ngươi bắt được một con rắn kỳ lạ, vì vậy ta dẫn người tới nhìn một cái. Nó ở đâu?"

"Nó ở trong phòng củi, ta dẫn ngài đến đó."

Bước chân đến gần, Mạnh Đóa vội vàng núp sau cánh cửa, một lúc sau, cánh cửa bị đẩy ra, cả chục người tràn vào.

Người bị vây quanh ở giữa chính là thôn trưởng Trần gia thôn.
hắn vóc dáng không cao, hơi mập, râu cá trê cong lên con mắt không lớn luôn híp lại giống như là đang cười, trời sinh mang theo ba phần nhân duyên.

"Thật là một con rắn lớn, hoa văn trên thân thể này cũng thật kỳ quái! Trần Phu Tử, ngươi là người học rộng tài cao nhất trong thôn, có thể nhìn ra là lai lịch gì không?" Lão ta vừa đi vào đã bị con rắn lớn trên mặt đất thu hút sự chú ý.

Người có bộ râu dê phía sau là phu tử trường tư thục, trải qua vô số lần thi viện, mãi đến năm mươi tuổi mới trở thành một đồng sinh, đã cố gắng hết sức rồi, thấy kiếp này mình không thể trở thành tú tài, hắn đành trở về quê dạy học, kiếm miếng cơm ăn.

Chẳng qua ở thôn nhỏ xa xôi, lạc hậu bao quanh bởi núi non này, hắn lại là đọc sách nhiều nhất, và có nhiều kiến thức nhất.

Hắn nghe thôn trưởng hỏi, nện bước khoan thai bước đi thong thả đến phía trước, tinh tế dò xét đầu con rắn, nhìn một lúc lâu, hắn chắc chắn nói: "Đây là rắn biển Thanh Hồ, thường sống ở biển, ngoại trừ khi nó đẻ trứng mới lên đất liền. Nhưng một con rắn biển vằn xanh lớn như vậy thì rất hiếm kể cả ở dưới biển. "

"Rắn biển Thanh Hồ?" Có người lập tức thì thào nói: "Ta có đọc trong sách y học, con rắn này là dược liệu quý từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân. Đặc biệt là mật rắn, nó có thể chữa khỏi mụn nhọt ác tính. Không biết con rắn Thanh Hồ lớn như vậy sẽ còn có tác dụng gì, dù sao lần này Mạnh Đại đã đụng vào đại vận. "

Đôi mắt nhỏ của thôn trưởng trừng lớn, rồi lại nheo lại trong chốc lát. Mạnh Đóa đứng ở nơi kín đáo nhìn rõ tia tham lam trong mắt lão ta.

"Con rắn này đáng giá bao nhiêu bạc?" Lão quay đầu hỏi Trần An ở phía sau.

Trần An này là chấp sự có tiếng trong thôn, nhà ai có hiếu hỉ đều phải nhờ hắn giúp đỡ. Hắn cũng biết tính toán, ở Trần gia thôn hắn là nhân vật số một số hai.

Mạnh Đại nhìn thấy nhiều nhân vật có mặt mũi đến nhà mình, trong lòng có chút kích động, câu nệ không dám tùy ý nói chuyện.

Trần An tính toán rồi đáp: "Bên ta rắn này hiếm có, nhưng đi về phía nam lại là bình thường. Da rắn có thể lột ra để làm nệm giường và giáp lưng. Càng lớn càng có giá trị. Nhưng con rắn này phần bụng bị đâm rách một lỗ lớn, rõ ràng lột da không được mảnh lớn, chỉ có thể làm vài vật nhỏ. Thịt rắn mặc dù có thể làm thuốc nhưng không thường dùng. Thứ có giá trị nhất là mật rắn. Muốn ta nói, ba lượng bạc không sai biệt lắm." Những người bên cạnh nghe rối rít hùa theo.

Mạnh Đóa không khỏi hừ lạnh một tiếng, xem ra thôn trưởng là cố ý tới kiếm tiện nghi, còn mang mấy kẻ bám đít tới.

"Lão nương của ta bị bệnh chân tay lạnh vào mùa đông. Ta đang nghĩ làm cho bà cái bao tay và bao đầu gối bằng da rắn. Ta biết hoàn cảnh nhà ngươi, nguyện ý bỏ ra năm lượng bạc mua con rắn này." Thôn trưởng bày ra dáng vẻ nhân từ, những người bên cạnh nghe thấy lập tức gật gật đầu, nhao nhao khen thôn trưởng là một người tốt.

"Thôn trưởng..."

"Ta biết ngươi là người thành thật." Thôn trưởng ngắt lời Mạnh Đại, "Nhà ngươi vừa mới có tráng lao động qua đời, mắt thấy đông phòng sắp sập, trong thùng gạo chẳng còn bao nhiêu. Trong nhà nhiều miệng ăn, toàn bộ trông cậy vào hai tay ngươi không dễ đâu mà nuôi! Là thôn trưởng, ta không đành lòng nhìn thôn dân đói khổ. Thêm hai lượng bạc, nhiều hơn không được, nếu không nhà chúng ta phải thắt lưng buộc bụng ba năm ăn cháo, ngươi đừng từ chối, đổi lại là ai ta đều sẽ giúp đỡ như vậy... "

"Thôn trưởng..."

"Đừng khách khí với ta, những lời mang ơn này kia cũng không cần nói. Cả thôn đều biết tính tình của ta, chính là không thể trơ mắt nhìn người chịu khổ. Ta sẽ phái người trở về lấy bạc, năm lượng, một đồng cũng sẽ không thiếu!" Thôn trưởng lần nữa ngắt lời hắn, vỗ ngực nói.

Đằng sau sớm đã có người vuốt mông ngựa, nói thôn trưởng tốt bụng, Trần gia thôn có thể có được thôn trưởng tốt như vậy chính là phúc khí của thôn dân.

Mạnh lão đại cố gắng mở miệng mấy lần nhưng không tìm được cơ hội xen vào, vẻ mặt lúng túng khó xử.

"Mạnh Đại, thôn trưởng chiếu cố nhà ngươi như vậy, ngươi sao phải nói nhiều lời." Trần An cười tủm tỉm nói, công phu nịnh nọt hắn am hiểu nhất, thôn trưởng làm chuyện đại ân với ngươi như vậy. Người trong cuộc cũng nên nói điều gì đó biết ơn mới phải.

Đám người nghe lời này mới im miệng, Mạnh Đại thấy mọi người đang nhìn mình thì lời nói nghẹn lại càng khó nói ra. Nhưng hắn lại nghĩ tới nhị đệ báo mộng, cảm thấy nói thế nào thì con rắn này không thể bán cho thôn trưởng, trong lúc nhất thời gấp đến đỏ bừng mặt.

"Mạnh Đại là người ăn nói vụng về, có cái gì đều để ở trong lòng, các ngươi ép hắn làm cái gì? Hơn nữa ta làm chuyện này không phải để hắn cảm kích. Ngươi không cần để ý đến lời của Lão Trần, một lát bạc đến ta liền lấy rắn." Thôn trưởng vỗ vỗ bả vai Mạnh Đại, ánh mắt lại mang theo chờ mong nhìn hắn.

"Thôn trưởng, ta..."

"Ngươi nha, không để ngươi nói ngươi ngược lại không thoải mái." Thôn trưởng cười cười, trên trán bóng loáng mịn màng hiện ra mấy nếp nhăn, rất giống vết trên bánh bao lớn.

Mạnh Đại do dự một chút, cuối cùng trước ánh mắt mong đợi của mọi người nặn ra một câu, "Ta ... Ta không bán!"

Nụ cười trên khuôn mặt của thôn trưởng lập tức đông cứng lại, khoé miệng giật giật hai lần mới mở miệng.

"Sáng sớm ngươi lên trấn, chẳng lẽ đã bán con rắn này?" Trần An hỏi, Mạnh Đại lắc đầu.

"Ngươi cho rằng năm lượng bạc là quá ít?" Mạnh Đại lại lắc đầu.

"Vậy ngươi rốt cuộc là ý gì?" Trần An có chút gấp, nhìn Mạnh Đại dáng vẻ chất phác kiệm lời thật muốn một chân đá vào trên mông hắn.

"Ta..."

"Răng rắc!"

Một âm thanh trong góc cắt ngang lời nói của Mạnh Đại, ánh mắt của mọi người nhìn theo nơi âm thanh phát ra.

Chỉ thấy trong góc có một tiểu nha đầu đứng đó, trên người mặc bộ quần áo cũ kỹ, nước da ngăm đen mặt mày còn không có nảy nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro