Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆CHƯƠNG 72: Chơi lớn nha!

Trên người cô còn mặc vest, đối mặt với các học sinh trường Nghệ thuật Hoa Tinh, cầm micro từ tay Phó Hỉ đặt ở bên môi.

"Chào mọi người, dạ tiệc vui vẻ."

"Tớ về rồi đây."

Ánh đèn tụ lại chiếu lên trên mặt cô, dung nhan hoàn mỹ hiện rõ, nụ cười sáng lạn làm trái tim mọi người đập loạn.

"Hửm?"

"Aaaaaaaaaaaaaa——!"

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, tiếng hét bùng nổ như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Vô số nữ sinh kích động đứng lên, không màng người bên cạnh, nhanh chân ùa tới sân khấu.

"Xin lỗi, tớ đến muộn." Tư Hoàng thấp giọng nói, vuốt mái tóc rối ra sau đầu, một tay cởi áo khoác.

"Không muộn! Không muộn!" MC Tất Tiểu Đà giờ mới hoàn hồn, giọng nói kích động như sắp khóc, "Chỉ cần bệ hạ tới là tốt lắm rồi!"

Nếu không phải còn có chút lý trí nhắc mình vẫn là MC, nói không chừng cô đã không kìm được nhào tới Tư Hoàng.

"Không muộn! Không muộn chút nào!"

"Bệ hạ, em biết anh nhất định sẽ đến mà!"

"Chỉ cần bệ hạ tới, chờ bao lâu em cũng cam lòng!"

Các học sinh vây quanh sân khấu cũng kêu to.

Tư Hoàng cởi áo khoác ra, ném xuống dưới đó, lập tức dẫn đến một trận tranh đoạt.

Không khí dạ tiệc Nguyên Đán được cô dễ dàng đẩy đến đỉnh điểm.

"Hiện tại là 11 giờ 50 phút tối, cách 12 giờ còn mười phút, các bạn có đồng ý giao mười phút cuối cùng này cho tôi không?" Tư Hoàng kêu.

Tiếng kêu thống nhất vang lên:

"Đồng ý ——!"

Tư Hoàng mỉm cười, vạt áo sơmi vốn nhét vào lưng quần bị thả ra, kéo cà vạt, cởi vài nút cổ áo, nói với bên hậu trường:

"Mở giúp tôi bài Baby của Justin Bieber!"

(shin: không chắc có phải bài này không *nhún vai* ai hiểu bản raw hoặc biết thì nhắc tui nha)

Lục Ninh Ninh lập tức gõ máy tính, ngón tay nhấn play.

"Thịch thịch thịch thịch ——"

Khúc nhạc dạo đột nhiên vang lên đập vào tai.

Phó Hỉ cùng Tất Tiểu Đà đều tự giác lui lại, trao mười phút cuối cùng trên sân khấu cho Tư Hoàng.

Lúc này Tư Hoàng ngay cả giày da cũng tháo ra, cuộn ống quần tây.

Mái tóc rối bời, quần áo tùy tính, ánh mắt kiêu hãnh, nụ cười lóa mắt, mọi thứ đều chấn động nhân tâm.

"The girl, ——
I knew that you love me."

Tiếng hát kiêu ngạo ca từ từ cất lên.

Giai điệu nước M thuần túy, chất giọng hoa lệ, âm sắc không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, từ tính như tơ quấn quanh lòng người.

"Love you——!" Dưới sân khấu, các nữ sinh không thẹn thùng, trái lại còn vội vàng trả lời.

Khiến bọn họ kích động hơn chính là Tư Hoàng nhảy, tiết tấu rõ ràng chuẩn xác, tứ chi hòa cùng nhịp nhanh chậm, khuôn mặt mỹ lệ vô cảm, nhưng đôi mắt lại chất chứa ái tình.

"My baby, do not be shy,
Tells me, what you thought at heart is I——"

Phần cao trào tiến đến, Tư Hoàng trong tiếng hét khom người ngã xuống đất, rồi lộn mèo trở về, một tay chỉ vào mọi người, biểu tình đột nhiên phong phú, nở nụ cười phóng khoáng.

"Aaaa ——Is you! Is you! Is you!"

Trong tiếng cổ vũ, Tư Hoàng cao giọng:

—— "Hey, baby,

My baby baby——"

Giờ khắc này ánh đèn chiếu khắp người cô, không còn sự trầm tĩnh ưu nhã thường ngày, hoàn toàn giống một ca sĩ

Tiếng hát của cô mê hoặc, khi hát live lại càng phát huy hiệu quả tốt hơn, tự nhiên lôi kéo không khí toàn trường.

Cô dung nhập bản thân với tiếng ca, tiếng hát ấy xuất phát từ linh hồn, phóng thích tuổi trẻ cùng tình cảm mãnh liệt, kính ca nhiệt vũ, phát ra ánh sáng và nóng bỏng, tạo nên mị lực khiến người người sùng bái.

Dưới ánh đèn, khi cô nhảy, tóc dính mồ hôi, có thể thấy cô nhìn chăm chú phía trước, ánh mắt ôn nhu nhiệt tình, gọi bạn:

"Hey, baby, My baby——"

Các nữ sinh hét đến khản cả giọng cũng không chịu dừng lại, nam sinh cũng đứng lên kêu gọi gầm rú, Tần Phạm một mình đứng lặng lẽ, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc chậm rãi cháy, nhìn chăm chú người trên sân khấu.

Đây lại là dáng vẻ hắn chưa từng nhìn thấy.

Hoạt bát, nhiệt tình, trẻ trung, chân thành... Tốt đẹp biết bao.

Cô như vậy, trời sinh nên thuộc về sân khấu, được mọi người ngẩng đầu ngắm nhìn, theo đuổi điên cuồng.

Giọng nói mê hoặc.

Ánh mắt quyến rũ.

Dáng người cuốn hút.

Cả người cô tản ra ma lực mê luyến lòng người.

Tần Phạm bị đau đớn truyền đến từ ngón tay làm bừng tỉnh, vứt tàn thuốc đã cháy tới ngón tay xuống đất, dùng chân nghiền nát.

Hắn mím môi không nhìn Tư Hoàng nữa, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

***

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn.

Đêm nay rất nhiều nữ sinh trường Nghệ thuật Hoa Tinh cất tiếng cười to, nam thần vì họ mà vội vã trở về tham gia dạ tiệc Nguyên Đán, vì họ mà ca hát khiêu vũ, còn gọi các cô là bảo bối. Không biết bao nhiêu nữ sinh khóc nức nở hét lớn:

"Bệ hạ ở lại đây được không? Đứng đến đại học Kinh Hoa được không?"

"Bệ hạ, nhất định em sẽ nỗ lực học tập, em phải làm kỵ sĩ trọn đời cho anh, em muốn ứng cử vào công ty của anh nữa!"

"Huhuhuhu ——" Khóc đến nói không nên lời.

Bất luận vui vẻ hay buồn bã, sân khấu đêm nay sẽ trở thành ký ức bọn họ không bao giờ quên.

Lúc này Tất Tiểu Đà cùng Phó Hỉ lần nữa thực hiện trách nhiệm của người dẫn chương trình, hai người cùng lên sân khấu. Mắt Tất Tiểu Đà sưng đỏ nhưng vẫn mỉm cười nói:

"Các cậu khóc cái gì chứ, có phải không gặp được bệ hạ nữa đâu, đừng quên《 Hồng Nguyệt 》chưa quay xong ba tập đầu, bệ hạ vẫn sẽ ở lại thành phố H cho đến hết kì nghỉ đông. Về sau nhất định sẽ tiếp tục xuất hiện trên TV, chúng ta vẫn có thể dõi theo bệ hạ!"

"Chậc chậc, nói thật tớ cũng ghen tị lắm nhé, rõ ràng tớ cũng rất đẹp trai mà, sao các cậu chỉ lo nhìn Tư Hoàng vậy?" Phó Hỉ vừa dứt lời, các bạn nữ sinh vốn đang sụt sùi lập tức cao giọng mắng cậu ta, cảm xúc mất mát khổ sở cũng nhạt đi phân nửa. "Hahaha, chờ Tư Hoàng đi là tớ có thể tranh cử làm nam thần đệ nhất Hoa Tinh, xem các cậu kích động chưa kìa~ nhất định phải ủng hộ tớ đấy!"

"Dựa vào cậu á? Thôi đi." Không cần các nữ sinh mắng, Tất Tiểu Đà trên sân khấu đã phản bác, "Được rồi, tiếng chuông mười hai giờ đã điểm, dạ tiệc Nguyên Đán năm nay chính thức kết thúc, mọi người không nên chỉ nghĩ về bệ hạ, mau vỗ tay cảm ơn những tiết mục khác nào!"

Một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, cả nam lẫn nữ biểu diễn trước đó lần lượt lên sân khấu, các nhân viên hậu trường như Trương Niệm Mộng cũng đi theo.

"%¥——" Tiếng đàn ghi-ta điện vang lên.

Giai điệu tươi vui quen thuộc của ca khúc chủ đề trường Nghệ thuật Hoa Tinh Nghệ, ca từ nhạc đệm đều xuất phát từ chính những thành viên trong trường. Mọi người đồng loạt quay đầu thì thấy người ngồi trên ghế nhạc công gảy đàn ghi-ta chính là Tư Hoàng. Cô phát hiện mọi người nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, đối diện trước microphone nhẹ nhàng nói:

"Mọi người cùng nhau hát nào... lababalababa~ tia nắng ban mai làm đôi mắt tôi mê ly, cảm giác chính mình giống cái thần kinh, thời thời khắc khắc diễn kịch, sinh hoạt tựa như một hồi trò chơi, aaaa~ buông ra thể xác và tinh thần, đánh vỡ cục diện bế tắc......"

Đây là một bài hát từ có điểm li kinh phản đạo, rồi lại thông tục dễ hiểu hảo xướng hảo nhớ ca khúc, phù hợp tuổi này mọi người tâm thái.

Học sinh toàn trường đồng ca, thanh âm truyền thật sự xa rất xa, như nhau bọn họ hiện tại tâm tình giống nhau phi thật sự cao rất cao.

Thời gian một phân một giây quá khứ, cuối cùng Tư Hoàng chuyên môn liền phụ trách đàn tấu, vì bọn họ làm vai phụ, nhưng mà ở mỗi người trong mắt trong lòng, cô tuyệt đối là đệ nhất vai chính.

Cuối cùng cuối cùng là Tất Tiểu Đà hô lớn thanh truyền tai mọi người.

"Tớ chính thức tuyên bố —— hôm nay, dạ tiệc Hoa Tinh Nghệ Giáo Nguyên Đán tiệc tối, bế mạc hoàn mỹ!"

"Hẹn gặp lại các bạn vào năm học mới!"

"Các bạn học, chúc mừng năm mới!"

***

Lần này bất luận các bạn học thế nào hò hét giữ lại, Tư Hoàng cũng không xuất hiện nữa, bởi vì cô biết nếu mình nhất thời mềm lòng, sẽ chỉ làm này đàn đồng học ở ngày mùa đông đêm khuya liên tục chịu đông lạnh, còn không chịu về nhà.

Cuối cùng đại bộ phận người vẫn là ở Trương Niệm Mộng bọn họ vừa đấm vừa xoa hạ, chân chính tan cuộc rời đi tiệc tối sân thể dục.

Lúc này Tư Hoàng chính dựa vào một mặt tường sau, dùng di động cấp Vũ Hy, Liễu đạo cùng với Dư nãi nãi bọn họ gửi tin tức báo bình an, nói cho bọn họ chính mình đã an toàn tới thành phố H.
Tin tức vừa mới phát xong, một bàn tay đột nhiên giữ chặt cánh tay của nàng, "Mang ngươi đi cái địa phương."

Tư Hoàng giật tay.

Đối phương nhìn cô một cái, xác định cô sẽ đuổi kịp sau, liền bắt tay buông ra.

Hai người lần nữa bước lên máy bay trực thăng.

Tư Hoàng hỏi:

"Đi đâu vậy?"

Tần Phạm giờ mới chú ý đến cô chỉ mặc áo sơmi mỏng, áo khoác vest lúc bị cô quăng đi đã bị vô số nữ sinh tranh đoạt, chắc chắn không lấy lại được rồi. Nhưng bản thân Tần Phạm cũng ăn mặc đơn giản, ngày mùa đông chỉ mặc một cái áo ngắn tay, không có cơ hội làm ra hành động ân cần như cởi áo mặc cho đối phương. Huống chi xét theo tính cách phiền toái của tên nhóc này, có cho cũng chưa chắc đã mặc. Hắn thầm nghĩ, thấy Tư Hoàng ăn mặc tuy phong phanh nhưng gương mặt vẫn hồng hào, trông không bị lạnh lắm, có thể thấy thể chất không tồi.

"Đối với việc bị bắt cóc mấy ngày trước, cậu đã thấy năng lực của bản thân không đủ chưa?" Tần Phạm hỏi.

Sóng mắt Tư Hoàng động đậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Phạm. Đối phương quay đi tìm tòi mấy thứ chất đống sau lưng, sau đó đưa một đồ vật kim loại màu đen cho cô. Hình dáng quen thuộc, nhìn sơ qua đã nhận ra đây là súng.

Tư Hoàng nhận lấy. Là súng thật!

Tần Phạm thấy vẻ mặt của cô, hiểu ra, nói thẳng:

"Uổng có tiềm lực nhưng không có thực lực, không am hiểu súng ống, kĩ năng tác chiến trong rừng kém, kĩ năng ẩn nấp kém, đánh giáp lá cà kém, tập kích kém, các phương diện tố chất đều kém đến mức không nhìn nổi."

Tư Hoàng im lặng, bị phê bình như vậy vẫn không tỏ ra buồn bực chút nào, bởi vì người đàn ông trước mắt thật sự có năng lực và có tư cách để nói những lời này.

"Nhưng," Tần Phạm nói sang câu khác, ánh mắt ôn hòa hơn, "Làm một tân binh, cậu đã xuất sắc hơn đại đa số người."

"Hiện tại hãy nói cho tôi biết, cậu có hứng thú tiếp thu huấn luyện quân đội chính quy không?"

"Có." Tư Hoàng rốt cuộc mở miệng, "Nhưng tôi không định nhập ngũ, tiếp thu huấn luyện, đồng thời tôi cũng sẽ không từ bỏ việc đóng phim《 Hồng Nguyệt 》."

Tần Phạm hùng hổ.

"Còn dám nói cái kiểu bốc đồng này."

Tư Hoàng cúi đầu sờ khẩu súng trong tay.

"Một khi đã quyết định thì không được đổi ý." Năm giây sau, giọng Tần Phạm lần thứ hai vang lên.

Khóe miệng Tư Hoàng cong lên, cười tủm tỉm ngẩng đầu. Biểu cảm đó khiến Tần Phạm biết tên vô lại này từ lâu đã đoán được câu trả lời của mình, trong lòng lại thấy phấn khởi vì rốt cuộc cậu nhóc này không xụ mặt với mình nữa, tuy nhiên biểu cảm thì lại lạnh lùng hơn.

"Đến lúc đó dù cậu chịu không nổi khổ, khóc lóc xin tôi buông tha cho cậu, tôi cũng sẽ không mềm lòng, đổ máu rơi lệ cũng phải huấn luyện cho xong."

"Yên tâm." Tư Hoàng nâng tay, đầu súng nhắm ngay Tần Phạm, "Tôi chỉ biết trò giỏi hơn thầy, sau đó hạ gục anh thôi."

Tần Phạm không giận mà còn cười.

"Có chí khí, tôi chờ."

Mâu thuẫn mấy ngày trước giữa hai người tiêu tán, hình thức giao tiếp dường như trở về như lúc trước, nhưng cũng có lẽ có chút đổi khác.

***

Máy bay trực thăng đỗ xuống sân thượng của một câu lạc bộ trên núi.

Được Tần Phạm giới thiệu, Tư Hoàng mới biết được câu lạc bộ này được cố ý xây trên núi, xạ kích, bắn tên và đánh cận chiến, khoảng rừng phía sau thỉnh thoảng được mở ra cho phép hội viên chơi đánh trận giả. Đương nhiên, súng trong trò chơi đều là giả.

Hơn nửa đêm trong câu lạc bộ không một bóng người, Tần Phạm cầm thẻ, đi xuyên qua rất nhiều nơi, cuối cùng đến khu vực xạ kích.

Tần Phạm bật đèn, sau đó chọn vị trí, tiện tay nắm khẩu súng lục trên bệ huấn luyện, nhắm ngay phía trước.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng ——" Năm phát liên tiếp, mỗi phát súng bắn trúng hồng tâm. Bắn xong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tư Hoàng.

"Cậu có lòng tin với mình đến thế nào?"

"Có ý gì?" Tư Hoàng hỏi.

Tần Phạm:

"Trước tiên không đề cập tới ở đánh cận chiến, trên phương diện xạ kích, cậu cảm thấy mình cần bao nhiêu thời gian để vượt qua tôi?"

"Nếu anh không giấu bớt năng lực," Tư Hoàng nói: "thì sẽ rất nhanh."

Rốt cuộc nhanh đến đâu thì không có đáp án cụ thể. Tần Phạm thầm nói một tiếng gian manh, nhưng rất hài lòng với sự tự tin của Tư Hoàng. Hắn vươn tay, ra hiệu Tư Hoàng đưa khẩu súng thật trong tay cho hắn. Tư Hoàng đưa tới. Chỉ thấy đôi tay Tần Phạm chuyển động vù vù, còn chưa nhìn rõ, một khẩu súng nguyên vẹn đã biến thành một đống linh kiện. Thế này... chưa vượt quá 3 giây thì phải? Suy nghĩ Tư Hoàng vừa mới nảy ra, Tần Phạm lại lần nữa lắp các link kiện vào lại, nhanh hơn cả lúc tháo súng.

"Thấy rõ ràng chưa?" Tần Phạm hỏi.

Tư Hoàng thành thật nói:

"Chưa."

Khóe môi Tần Phạm khẽ nhếch, lặp lại quá trình tháo súng, lần này hắn khống chế tốc độ tay, cố gắng giảm tốc độ, dùng khoảng 6 giây đem súng lục hủy đi thành linh kiện.

"Lần này thì sao?"

"Rồi."

"Nhớ kỹ."

"Nhớ kỹ."

Tần Phạm gật đầu, lần nữa dùng tốc độ đối với hắn chậm rì rì lắp súng lại, sau đó đưa cho Tư Hoàng. Tư Hoàng nhìn chằm chằm súng lục vài giây, mới chậm rãi chuẩn bị tự tháo ra. Tần Phạm đứng bên cạnh hướng dẫn:

"Lần thực hiện đầu tiên không cần theo đuổi tốc độ, quan trọng là tìm được cảm giác và trình tự, chỉ cần thuận lợi tìm đúng là có thể tháo dỡ thành công."

Tư Hoàng không nói gì, tập trung cao độ, tốn tới mười giây mới thành công tháo dỡ link kiện súng lục.

"Làm tốt lắm!" Tần Phạm khen ngợi.

Ngay sau đó Tư Hoàng cảm giác trên đỉnh đầu lại bị một bàn tay to xâm phạm, cô lui về phía sau một bước, "bộp" một cái hất cái tay táy máy của Tần Phạm ra.

Tần Phạm đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, vừa không xấu hổ cũng chẳng tức giận.

"Giờ hãy lắp ráp nó đi."

"Đừng sờ đầu tôi nữa." Tư Hoàng nói một câu rồi đi lắp ráp súng ống.

Lúc tháo dỡ hồi nãy cô gia tăng mạnh sức ghi nhớ, đến khi lắp ráp sẽ nhanh chóng hơn, hơn nữa không bị mắc sai lầm.

"Tháo dỡ 11 giây, lắp ráp 9 giây, có thể so với binh lính bình thường." Tần Phạm đánh giá.

Tư Hoàng bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, chỉ tiếp tục nghịch súng.

Tần Phạm nhìn tay cô, ngón tay thon dài, xinh đẹp trắng nõn tương phản rõ rệt với màu đen kim loại của súng, không rõ tại sao trong lòng hắn như bị mèo cào, tê tê ngứa ngứa, có xúc động muốn cầm lấy ngón tay đối phương.

Sự xúc động này nhanh chóng bị Tần Phạn nghiền nát trong biển lý trí, tiếp tục nói với Tư Hoàng:

"Nếu trong vòng nửa tháng cậu có thể tăng tốc độ lên tới 5 giây, tôi sẽ đồng ý với cậu một việc."

Ánh mắt Tư Hoàng sáng lên.

"Anh tăng lên tới 5 giây thì mất bao lâu?"

Tần Phạm buồn cười, nghĩ ngợi rồi trả lời:

"Mười ngày."

"Như vậy tôi cũng mười ngày ll." Tư Hoàng nói.

"Tình huống của tôi đặc thù, thể chất không giống người bình thường." Tần Phạm nói một cách bí ẩn.

Tư Hoàng thầm nói: Thể chất của tôi cũng có bình thường đâu? Trên mặt vẫn nhếch môi.

"Lấy thể chất của người bình thường để phá vỡ kỷ lục của anh càng thú vị hơn."

Tần Phạm thấy cô như vậy thì không nói nhiều nữa, cũng không nói cho cô biết rằng, dùng mười ngày để tăng tốc độ tháo lắp súng lên tới 5 giây, là khi hắn còn bảy tuổi.

"Có lòng tin đến thế hửm, vậy thử ngẫm lại xem sau khi thành công muốn tôi làm gì."

Tư Hoàng suy tư nhìn hắn. Bản thân cô còn chưa đề nghị muốn giúp chuyện gì, vậy mà hắn lại nhắc tới là sao?

"Chuyện Đậu Văn Thanh có thể làm được, tôi cũng có thể."

Trái tim Tư Hoàng chợt chậm một nhịp, đối diện với ánh mắt thâm trầm không lối thoát của người đàn ông.

"Cậu cảm thấy tôi và Đậu Văn Thanh, ai đáng tin hơn?"

Tư Hoàng không suy xét bao lâu, thản nhiên nói:

"Anh."

Sắc mặt lạnh lẽo của Tần Phạm nhu hòa đôi chút.

"Thế thì nói cho tôi, cậu muốn gì từ Đậu Văn Thanh?" Không chờ Tư Hoàng trả lời, hắn nói tiếp: "Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, an toàn hơn, vì sao phải mạo hiểm."

Đúng, rõ ràng lợi dụng Tần Phạm sẽ an toàn hơn, nhanh chóng và thuận tiện hơn so với Đậu Văn Thanh, tại sao mình chưa từng nghĩ tới hắn?

Tâm trí Tư Hoàng chợt lóe sáng.

Lợi dụng!

Cô không muốn lợi dụng Tần Phạm.
Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tư Hoàng dừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ kiên quyết muốn biết đáp án của Tần Phạm, tròng mắt đảo một vòng, nói:

"Bởi vì Đậu Văn Thanh sẽ không hỏi lý do."

"Cậu cho rằng đây là chuyện tốt?" Ánh mắt Tần Phạm lấp lóe sự giận dữ.

"Mặc kệ có phải chuyện tốt hay không, tôi tin tưởng hắn sẽ giúp tôi việc đó."

"Cậu thà rằng tin tưởng người chỉ từng gặp một lần, cũng không chịu tin tôi ư?"

Tần Phạm mín môi, nắm tay lặng lẽ siết chặt, khó kìm được nôn nóng. Hắn nghĩ: Tên nhóc vô lại này thật là phiền toái! Nếu không phải hắn nói, nếu không phải hắn... Đâu ra nhiều thứ vô nghĩa như vậy hả, đánh một trận cho xong!

Khí thế của người đàn ông toát ra, làm không khí ngưng đọng khẩn trương.

Dưới khí thế đè nén, Tư Hoàng khó hiểu nhìn chằm chằm hắn vài giây, bỗng nhiên nói:

"Anh nói cũng đúng, trong mười ngày tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ tháo lắp súng, sau đó để anh tới giúp tôi."

Cái gì?

Tần Phạm ngẩn ra, lửa giận cứ thế bị một chậu nước lạnh đổ ào xuống.

"Cậu..."

Hắn mang vẻ mặt kinh ngạc, trái lại Tư Hoàng thản nhiên trước sau như một.

"Đến lúc đó đừng nói anh không làm được đấy nhé."

Tần Phạm không nói chuyện, nhưng biểu cảm  hắn rõ ràng đang im lặng phản bác lời cô nói.

Buổi tối hôm nay, hai người cũng qua đêm tại câu lạc bộ trên núi này. Phòng ở đây không tồi, có cả phòng tắm.

***

Sáng sớm trời vừa mới sáng, Tư Hoàng đã bị tiếng đập cửa đánh thức, may mà thường ngày đồng hồ sinh học của cô cũng rất sớm, không thì mới sáng bảnh mắt đã bị người khác đánh thức thật sự rất bực bội.

Cô rửa mặt chải đầu một lần, mặc quần áo chỉnh tề đi mở cửa, thấy Tần Phạn mặc bộ đồ huấn luyện đứng trước cửa.

"Đi vào thay liền đi." Tần Phạm đưa quần áo cho cô, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Đồ mới, không ai từng mặc."

Câu nói sau hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, phỏng chừng là ngại bệnh sạch sẽ của cô.

Tư Hoàng nhướng mày, nhưng không giải thích gì, nhận bộ đồ huấn luyện liền thuận tiện đóng cửa lại.

Vài phút sau, cô mở cửa đi ra, một thân đồ huấn luyện xanh đen bó sát, khiến thân hình trông cao ráo thẳng tắp hơn hẳn, tóc mái màu đen hơi ướt, có lẽ lúc rửa mặt bị dính nước, đôi mắt lười biếng nửa híp, liếc Tần Phạm.

"Thế nào?"

Tần Phạm hoàn hồn.

"Cậu mặc quân phục trông rất hợp."

Tư Hoàng nhếch mày, đột nhiên đứng nghiêm, hai mắt to tròn sáng ngời, thực hiện quân lệ chính quy với Tần Phạm, lớn tiếng nghiêm túc đáp:

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi cũng cảm thấy vậy."

Tần Phạm ngẩn ra, trên mặt hiện lên ý cười.

"Bớt làm bộ làm tịch đi, coi chừng lát nữa lại có người nào đó khóc." Nhưng bản thân hắn không phát hiện, giọng nói của mình căn bản chẳng đáng sợ gì, mà ôn hòa như một người anh cảnh cáo em trai đừng nghịch ngợm.

Tư Hoàng buông tay.

"Nhẹ tay với tôi một chút."

Kết quả Tần Phạm chẳng nhẹ nhàng tí nào, dẫn Tư Hoàng chạy lên đỉnh núi rồi trèo đèo lội suối suốt hơn hai tiếng, tuy Tư Hoàng có thể chất phi phàm cũng bị vật lộn ra một thân mồ hôi, thể năng tiêu hao rất nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Phạm, nhưng phát hiện đối phương cả mồ hôi cũng không chảy. Cô biết nguyên nhân không chỉ là vì Tần Phạm mạnh mẽ, mà còn bởi vì đối phương am hiểu hành quân trên rừng, như thể đi đường bằng phẳng vậy, dễ dàng né tránh các nhánh cây cản đường và nền đất gập ghềnh, không giống Tư Hoàng còn phải tốn phí hơi sức để chú ý xung quanh.

"Sắp đến đường cái dưới chân núi." Tần Phạm nói, "Không được dừng, chậm rãi đi."

Tư Hoàng cắn chặt răng, từng bước một đi theo.

Mãi đến khi tới được đường cái mà Tần Phạm nói, cô cảm thấy chân mình phát run tới nơi, trong đầu vang lên giọng nói quan tâm của Ngũ Bảo, hỏi cô có cần dùng viên Đỏ để khôi phục thể năng hay không.

Tư Hoàng dứt khoát cự tuyệt, kiếp này cô hạ quyết tâm quý trọng cơ thể của mình nhưng không có nghĩa là chút ít ăn khổ cũng không chịu nổi. Nếu cô chấp nhận sự huấn luyện của Tần Phạm thì đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ chịu đau.

Ở chỗ tiếp giáp giữa rừng với đường cái, Tần Phạm đi vào một căn phòng xi măng thoạt nhìn không người ở, từ bên trong dắt ra một chiếc xe máy. Hắn ném một cái mũ bảo hiểm và một cái túi cho Tư Hoàng. Người kia nhanh nhẹn tiếp được.

Tần Phạm chỉ đeo một chiếc kính chống bụi.

"Lên xe đi, đoạn đường này buổi sáng không ai đi qua, đợi đến lúc vào nội thành rồi hãy đội mũ lên."

Tư Hoàng một tay ôm mũ, một tay xách túi, không do dự nhấc chân ngồi lên ghế sau motor.

"Ngồi vững chưa?"

"Rồi."

Tiếng vù vù vang lên, xe máy chạy đi.

Lúc đầu Tần Phạm chạy không nhanh lắm, thân hình đàn ông cao lớn chặn bớt phần lớn gió mạnh.

Tư Hoàng thoáng nghĩ ngợi là biết nguyên nhân hắn làm vậy, mở túi gói kín ra, bên trong có bánh mì và sữa bò.
Sáng sớm vận động nhiều, đã đói bụng hồi lâu, Tư Hoàng không khách khí ngoạm miếng lớn, lúc ăn được lửng dạ, Tần Phạm ngồi phía trước hỏi:

"Ngon không?"

"Không." Tư Hoàng không khách khí nói.

"Chậc." Tần Phạm không ra một bàn tay, duỗi về phía cô. "Cho tôi một cái."

Tư Hoàng sững sờ, ngay sau đó bỡn cợt cười.

"Thì ra anh cũng biết đói."

"Anh cậu cũng là người." Tông giọng Tần Phạm bình đạm, cứ như thể câu nói của Tư Hoàng thật ngốc nghếch.

Tư Hoàng tiếp tục một mình ăn, không thèm để ý đến hắn.

"Nghe lời..." Rột rột.

"Haha." Nghe tiếng nuốt nước miếng, Tư Hoàng không nhịn được cười.

Cô chẳng những không cho Tần Phạm, còn lấy sữa bò ra, dùng ống hút uống đến thành tiếng.

Tần Phạm không nói gì, tay cũng thu hồi lại.

Ngay lúc Tư Hoàng cho rằng hắn đã từ bỏ, thân xe đột nhiên nhoáng lên, ngay sau đó không chỉ tăng tốc độ mà còn kịch liệt xóc nảy.

"Phụt, khụ khụ ——" Tư Hoàng bị lắc như vậy, ngụm sữa bò sặc tới cổ họng, gầm lên: "Anh nổi điên cái gì đấy." Đường cái đẹp đẽ không đi, lại đi đường đất gồ ghề lồi lõm.

Tần Phạm lạnh lùng nói:

"Cậu cứ coi như tôi bị điên cũng được."

"Quay về đường cái đi!" Hai chân Tư Hoàng vốn còn chưa hồi phục, bị vậy lại càng tê càng ngứa hơn, mông bị xóc lên lên xuống xuống, bàn tay không chỗ để dựa, khỏi nói nhức mỏi biết bao nhiêu.

Tần Phạm cười nói:

"Ngồi chắc vào, lỡ có ngã xuống tôi cũng không về đón cậu đâu."

Tư Hoàng lạnh lùng nói:

"Vì một miếng ăn mà anh làm đến mức này sao? Đã bao nhiêu tuổi rồi."

Tần Phạm còn lạnh nhạt hơn cô:

"Vậy đó."

"Đm." Tư Hoàng chợt bị xóc mạnh đến mức người rời khỏi ghế ngồi mười centimet, suýt chút nữa ngã xuống luôn. Cô duỗi tay túm lấy cổ áo Tần Phạm, "Có tin tôi kéo anh ra sau cùng không hả?"

"Không sợ đau thì cứ thử xem." Tần Phạm rất bình tĩnh.

Cặp mắt Tư Hoàng chợt lóe vẻ quyết liệt, tay nắm cổ áo chuyển sang túm lấy bả vai của hắn, dùng người hắn để mượn lực, bất thình lình nâng hai chân vòng quanh eo hắn, rồi dùng sức uốn người...

"Hừ?" Tần Phạm kêu lên một tiếng, sau đó ngoại trừ thân xe hơi nghiêng thì hắn vẫn không chút sứt mẻ.

Sức lực của người này rốt cuộc lớn đến đâu vậy!?

Tư Hoàng nhụt chí.

"Ha." Tần Phạm biết ý đồ của cô, phát ra một tiếng cười nhạo.

Xe máy tiếp tục chạy trên con đường lồi lõm, tiếp tục xóc nảy.

Phía đối diện một chiếc máy kéo chạy trên đường cái chạy đến, người lái xe là một chàng trai, ngồi cạnh là một đứa trẻ, cậu trai kia trợn mắt há hốc mồm nhìn về hướng bọn họ.

"Chời địu ——! Xe chấn lại có thể chơi như vậy á? Chơi lớn nha!"

Cậu ta rất là kích động, đột nhiên phát hiện cái gì đó, sững cả người, vươn ngón tay chỉ Tư Hoàng:

"Anh anh anh anh... không lẽ anh ta là là..." Còn chưa nói xong, hậu quả của việc lái xe không nhìn đường đã tới rồi.

Đầu máy kéo nghiêng về một bên, cùng với tiếng hét của đứa trẻ, cậu trai cuối cùng cũng hoàn hồn, luống cuống tay chân bẻ tay lai, may mà không phát sinh thảm kịch.

Đến khi cậu dừng xe lại để tìm hai người Tư Hoàng thì đã không thấy bóng dáng họ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro