☆CHƯƠNG 66: Vì bệ hạ, mua mua mua
Dương Tử chỉ là một cậu thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bị cặp mắt đen nhánh của Tần Phạm nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Người đứng thẳng, chào Tần Phạm theo nghi thức quân đội.
"Báo cáo thủ trưởng, là tôi gọi điện thoại. Bởi vì đối với tình huống lúc đó của thủ trưởng tôi không thể không xin giúp đỡ từ người khác, tôi cứ nghĩ phím số 1 là số của tướng quân, không ngờ..."
Tần Phạm mặt vô cảm, nhưng hắn càng vô cảm thì lại càng đáng sợ.
"Cậu đã nói gì với người đó?"
Dương Tử:
"Tướng quân, sếp lại phát tác rồi!"
Tần Phạm:
"... Lần này cậu lập công lớn, sau khi trở về tôi sẽ đích thân dạy cậu thuật cận chiến trong ba ngày."
Vẻ mặt Dương Tử như trời sập đến nơi.
"Thủ trưởng! Không cần làm phiền ngài..."
"Ít nói nhảm." Tần Phạm quát khẽ.
Dương Tử tức khắc héo như cà tím. Tần Phạm lại đang ngẩn người nhìn chằm chằm di động của mình.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn cho nhóc con biết bệnh của mình. Nhưng ai ngờ sẽ bại lộ nhanh đến thế, không chỉ bại lộ, phản ứng của nhóc con giống như đã biết từ lâu vậy, biết cả sự ảnh hưởng của cậu ấy đối với hắn.
Lúc này bình tĩnh lại Tần Phạn mới nhớ tới chuyện xảy ra nửa tháng trước, Quách Thành Hùng nói nhóc con bị ám sát rồi lại bị Đậu Văn Thanh đưa đi, lúc ấy hắn chỉ kịp gọi một cuộc điện thoại cho gia chủ đương nhiệm của Đậu gia, vì nhiệm vụ xuất hiện tình huống bất ngờ, nên hắn không thể lơ là một phút giây nào. Để sớm hoàn thành nhiệm vụ, cũng để sớm trở về gặp nhóc con, suốt nửa tháng chưa từng nghỉ ngơi, quá tập trung vào công việc làm hắn lâm vào trạng thái điên cuồng.
Lần này không đến mức địch ta không phân biệt được, hắn vẫn nhớ rõ nhiệm vụ đã hoàn thành, nếu không đã không để mấy người cấp dưới này lấy di động của hắn.
"Việc xử lý dấu vết giao cho Trương Xuyên, trở về." Tần Phạn nhìn những tin nhắn Weibo từ nửa tháng trước, cùng với một loạt thông báo chưa đọc, trái tim ngứa ngáy muốn gặp nhóc con ấy ngay lập tức.
Những người khác đương nhiên không có dị nghị.
Nhiệm vụ này chủ yếu vẫn do Tần Phạm chỉ huy nhưng bọn họ cũng phải làm việc không ít, đặc biệt là phải đuổi kịp một Tần Phạm cuồng công việc, tinh thần và thể lực đều tiêu hao nặng nề.
"Sau khi trở về nhất định tôi sẽ xin nghỉ phép, đã lâu rồi chưa gặp bạn gái, nếu như bị người khác thọc gậy bánh xe thì xong đời!"
"Ha ha ha! Người như cậu á, bị thọc gậy bánh xe cũng không có gì là lạ!"
"Này, Dương Tử, cậu cũng đừng mong được nghỉ, không nghe thủ trưởng nói muốn đích thân tưởng thưởng cho cậu hay sao."
"Aaa! Mấy tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa các anh!"
Tần Phạm vô cảm nhìn đám cấp dưới đùa giỡn với nhau, suy nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu chính là: trở về phải suy xét lại bản thân thật kĩ.
Tại sao hắn lại không nỡ đánh mắng cậu ấy?
Quả nhiên nhóc con là người đặc biệt.
Tâm tư Tần Phạm chuyển động, nhưng gương mặt cao lãnh đế vương không để lộ một chút nào.
Sở dĩ Tư Hoàng cúp điện thoại của Tần Phạm, thứ nhất là cảm thấy nếu đối phương đã tỉnh táo rồi thì không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện nữa. Lý do thứ hai là có một cuộc gọi khác, của bà Dư.
"Bà." Tư Hoàng nhận điện thoại.
"Tiểu Phượng Hoàng à, mau tới trường, phòng ghi âm số 101, bà ở chỗ này chờ cháu." Giọng nói vui vẻ của bà Dư vang lên.
Từ âm sắc truyền qua di động, Tư Hoàng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của bà ấy.
"Vâng, cháu tới ngay đây."
Cúp điện thoại, Tư Hoàng nói với Vũ Hy:
"Đến trường Hoa Tinh."
Vũ Hy đứng lên.
Mười phút sau, Tư Hoàng cùng Vũ Hy đã đến nơi.
Sắp đến đợt thi cuối kì, việc quay《 Hồng Nguyệt 》cũng tạm thời chậm lại để học sinh trường Nghệ thuật Hoa Tinh tập trung ôn thi. Tuy hôm nay đã được thông báo là ngày nghỉ của đoàn phim《Hồng Nguyệt 》, nhưng sự xuất hiện của Tư Hoàng vẫn khiến các học sinh chú ý. Khi giáo viên lên lớp mới phát hiện sĩ số trong lớp giảm sút nghiêm trọng, lập tức nghĩ ra nguyên nhân -- hiện tại có thể làm học sinh trường Nghệ thuật Hoa Tinh trốn học tập thể chỉ có một người mà thôi.
Phòng ghi âm số 101.
Tư Hoàng gõ cửa vài cái, cánh cửa phòng đã từ bật mở.
"Vào đây vào đây nào." Người mở cửa là bà Dư, vừa trông thấy Tư Hoàng liền hưng phấn nắm chặt lấy tay cô, "Mất hơn nửa tháng, cuối cùng cũng không bị mất mặt trước mặt lũ trẻ các cháu, mau xem."
Bà cầm nhạc phổ trên bàn đưa cho Tư Hoàng.
Tư Hoàng trước tiên lễ phép chào hỏi phó hiệu trưởng và lão Thiết rồi mới cẩn thận xem nhạc phổ.
Vừa xem liền xem nhập thần, khắc ghi âm luật nhịp điệu vào đầu, dần dần tái tạo nó.
Năm, sáu phút sau, Tư Hoàng mới hoàn hồn, thấy ba người bà Dư đều đang im lặng chờ mình.
"Xin lỗi, cháu..."
"Không sao, không sao." Bà Dư biết cô muốn nói gì, xua tay, cười tủm tỉm nói: "Cảm giác thế nào? Có chút rung động nào không?"
"Thật sự, rất hay." Tư Hoàng ngẩng đầu, lúc nói những lời này, ánh mắt sáng ngời đầy nghiêm túc.
Lão Thiết lão và phó hiệu trưởng đều nở nụ cười.
Bọn họ đương nhiên tràn ngập tin tưởng với tác phẩm họ hợp tác làm ra, nhưng thái độ của Tư Hoàng vẫn khiến bọn họ vui vẻ.
"Tôi đã nói rồi mà, dù đã về hưu mấy năm thì vẫn là bảo đao sắc bén." Bà Dư cười tươi, hỏi Tư Hoàng: "Tuy nhiên độ khó của bài hát này không hề nhỏ, Tiểu Phượng Hoàng, cháu cảm thấy có vấn đề gì không?"
Tư Hoàng mỉm cười.
"Có vấn đề hay không, nên để bà phán định chứ ạ."
Bà Dư chỉ vào vị trí ghi âm, "Cháu hát thử xem, lần đầu tiên không cần khẩn trương, không cần cháu làm thật tốt, bà chỉ muốn biết tông giọng của cháu có thể cao đến đâu, dựa theo kinh nghiệm của bà, với Tiểu Phượng Hoàng cao hay thấp đều có thể thích ứng."
Tư Hoàng gật đầu, đi vào trong chỗ được ngăn cách bởi các miếng thủy tinh.
Chỉ cần vài phút nghiêm túc quan sát cô đã nhớ rõ ca từ giai điệu, nhưng vẫn đặt nhạc phổ lên giá.
Ngoài phòng kính, bà Dư giơ tay ra hiệu bắt đầu.
Tư Hoàng nhẹ nhàng hít thở một hồi, sau đó nhìn nhạc phổ, đặt môi trước micro.
Một tiếng hừ nhẹ khàn khàn, nháy mắt kích thích phản ứng sinh lí của ba người bà Dư ở bên ngoài, da gà nổi hết cả lên.
Bà Dư mắt trừng lớn, trong ánh mắt tràn đầy yêu thích và thưởng thức, vẻ mặt phó hiệu trưởng cũng nghiêm túc hơn.
Một người có giọng dễ nghe, ca hát chưa chắc đã hay. Bà Dư nhận định Tư Hoàng có thể ca hát, hoàn toàn xuất phát từ kinh nghiệm dày dặn của bà, nhưng khả năng thực sự của Tư Hoàng vẫn nằm ngoài dự đoán.
Bài hát này ngưng tụ tinh hoa của các lão tiền bối, ca từ không quá nhiều, từ ngâm nga đến highnote như tiếng cá heo, giai điệu tươi vui lại quỷ mị, ca từ thanh thoát mà đầy sức sống, mâu thuẫn kết hợp, yêu cầu cao đối với giọng hát, cùng với cảm xúc biến hóa phong phú, chứng minh ca khúc này nhất định sẽ trở thành kinh điển, cũng chứng minh độ khó của nó.
Ban đầu bà Dư chỉ nắm chắc 70% Tư Hoàng có thể hát được bài hát ấy, lại chưa từng nghĩ tới ngay từ lần đầu tiên hắn đã đạt tới hiệu quả này.
Tiếng ngâm nga khàn khàn từ tính, chỉ tiếng nói mị hoặc thôi đã đủ khiến người ta mê say. Tiến vào phần ca từ, nắm bắt chính xác giai điệu thay đổi thất thường, dừng lại một nhịp, nhanh hơn một nhịp, chợt cao chợt thấp, lơ lơ đãng đãng, thoải mái một cách kì lạ, phong tình dập dờn, phảng phất tiếng gọi của yêu tinh, giữa làn sương mù để lộ một tia sinh cơ, tựa như nồng nhiệt lại như thanh lãnh.
"A --" Đến phần highnote, Tư Hoàng há miệng kêu to.
Trái tim phó hiệu trưởng rung động, cánh tay không cẩn thận đụng vào vật gì đó, nhưng ông không thèm để ý, tròn mắt nhìn chằm chằm Tư Hoàng.
Một cơ thể không cường tráng làm sao lại có được tiếng hát nội lực như vậy!?
Khi cao như chạm đến trời xanh, đãng người phế phủ, hám nhân tâm phách (shin: câu này nghĩa là gì vậy? T.T). Khi thấp như tiếng hát của hải yêu, phiêu phiêu đãng đãng, câu nhân hồn phách, cam tâm trầm luân dưới biển sâu.
Ca hát là một cách biểu đạt gây xúc động hơn cả ngôn ngữ, tự cổ chí kim vẫn luôn là như thế. Chính vì thế, ca hát chưa bao giờ biến mất khỏi sinh hoạt đời thường. Chỉ là các bài hát hiện đại quá đại trà, càng ngày càng nhiều ngôi sao ca nhạc hoặc nhạc sĩ không còn theo đuổi chất lượng, chỉ để ý đến lợi nhuận, nên rất nhiều lúc bạn nghe được một bài hát này lại tương đồng với một bài hát khác, khó có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Nguyên nhân có lẽ là do nhạc sĩ không đủ tâm huyết, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là ca sĩ.
Một ca khúc mộc mạc đơn giản, một khi được cất lên bởi một giọng hát tuyệt vời, lại dung hòa với cảm xúc của ca sĩ, thì sẽ cho người nghe cảm nhận khác biệt.
Ngay từ đầu bà Dư chỉ có ý định để Tư Hoàng thử sức, muốn hắn cảm nhận tiết tấu của bài《Hồng nguyệt chi ngâm lệ》mà thôi.
Ai ngờ sẽ xảy ra tình huống này!?
Trong phòng ghi âm ba vị lão nhân cùng Vũ Hy đều không thốt nên lời, tâm trí và ngũ cảm đều bị giam cầm bởi người cách họ một tấm thủy tinh.
Cô nhắm hai mắt lại, không tiếp tục nhìn nhạc phổ, phảng phất ca từ giai điệu sớm đã khắc ghi vào trong tâm khảm.
Bi thương, điên cuồng, khoan dung, dịu dàng... Các cảm xúc chuyển biến một cách hoàn mỹ, được truyền đạt tất cả đến người nghe.
Mọi người trong phòng ghi âm cũng không biết, lúc này chương trình học của trường Nghệ thuật Hoa Tinh lại lần nữa rơi vào tê liệt.
Bất luận là giáo viên hay học sinh đều yên lặng dừng mọi động tác.
Không có nhạc nền, chỉ có duy nhất tiếng hát của một người vang lên bên tai.
Khi trong trẻo, khi khàn khàn, rồi lại có khi quỷ mị, lúc hừ nhẹ từ tính, và cả dịu dàng ấm áp... Một bài hát, mọi người nghe không phải là ca từ, mà là thịnh yến của cảm xúc thăng hoa.
Từ tiếng ca, giai điệu, tiết tấu, họ cảm nhận được cảm xúc của người ấy, có vui mừng, có khổ sở, khi mất mát, khi buông tay... Một vài nữ sinh nhạy cảm bất tri bất giác lại cười lại khóc, đến khi bài hát kết thúc, nhiều thiếu niên thiếu nữ trong trường đã bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt, sau đó nghe được giọng nói khàn khàn của Tư Hoàng:
"Thấy thế nào?"
"Aaaaa! Là bệ hạ! Là bệ hạ hát!"
"Huhuhu! Tớ... Hức, tại sao ca từ tích cực lại làm tớ cảm thấy đau lòng thế này, huhu!"
"Bệ hạ! Hay lắm! Vô cùng hay! Thật sự quá tuyệt vời! Em yêu anh!"
Dù biết rõ Tư Hoàng không nghe được mình nói gì, vẫn có một đám người không kìm được kích động la lớn, muốn truyền đạt tâm tư của họ.
Những người trong phòng ghi âm vẫn chưa biết chuyện kì lạ đó.
Bà Dư nhìn Tư Hoàng với ánh mắt đầy phức tạp, khóe mắt có chút ẩm ướt, người làm nghệ thuật luôn nhạy cảm hơn người bình thường, cũng dễ dàng bị chìm đắm vào cảm xúc nhất.
"Tiểu Phượng Hoàng."
"Dạ?"
"Cháu thật sự rất thích nghiệp diễn viên
điện ảnh này sao?"
"Vâng, rất thích."
Cô không hề kích động mà bày tỏ sự nhiệt tình với công việc này, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang ý cười, khiến các học trường Hoa Tinh cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng có thể cảm nhận được cô yêu thích nó đến thế nào.
Vẻ mặt bà Dư càng phức tạp, trong mắt có chút chần chừ.
"Cháu có thiên phú ở phương diện ca hát, không kém chút nào so với diễn xuất. Thậm chí còn xuất sắc hơn, khả năng diễn xuất có thể bồi dưỡng qua thời gian, nhưng giọng hát hay là thứ trời phú, và cháu có đủ tài năng khiến mọi người trong giới âm nhạc phải ghen tị."
"Cháu hiểu bà muốn nói gì chứ?"
Giờ khắc này, nghe được lời nói của bà Dư, học sinh trường Hoa Tinh trầm mặc.
Bọn họ vừa nghe Tư Hoàng biểu diễn xong, hoàn toàn tán đồng với ý kiến của bà Dư, hơn nữa cũng hiểu rõ ý của bà.
Sức lực con người có hạn, giới nghệ sĩ không phải không có minh tinh kiêm nhiều vị trí, lại hiếm người trở thành siêu sao.
Bọn họ đều biết rõ tài diễn xuất của Tư Hoàng, nhưng giờ lại phát hiện cô cũng tài ở mảng âm nhạc, đúng là thiên tài đến mức làm người ta muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi, bất luận là từ bỏ bên nào cũng khiến bọn họ
vô cùng nuối tiếc, tuy nhiên nếu khuyên Tư Hoàng đi cả hai con đường, rất có thể sẽ huỷ hoại tương lai của cô, cũng huỷ hoại chính bản thân cô.
Minh tinh kiêm nhiều chức thường không thể tiến xa, không chỉ là vì tạp mà không tinh, còn là vì quá mệt mỏi, áp lực quá lớn, rất dễ dàng khiến một người bị suy sụp.
Thật ra bà Dư không muốn nói ra câu nói làm Tư Hoàng rối rắm này, chỉ là thân là âm nhạc gia bà thật sự không kìm lòng được, bá quá lưu luyến giọng hát độc đáo mỹ lệ này, không phát hiện thì thôi, nhưng phát hiện rồi lại muốn bà bỏ qua nó, dù thế nào cũng không làm được.
Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Tư Hoàng.
Tư Hoàng đứng sau lớp kính nghe vậy trầm mặc vài giây, mấy người bà Dư đều cho rằng cô đang suy xét, không ai biết kỳ thật cô chỉ đang ngẩn người chuyện nào đó và người nào đó thôi.
"Cháu cũng có ý định tiến vào giới âm nhạc." Tư Hoàng hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt phức tạp của bà Dư. Phát hiện biểu tình mấy người sau tấm kính còn rối rắm hơn cả mình, cô cười thành tiếng, "Cháu thích đóng phim, cũng thích ca hát, thích được fan nhiệt tình yêu thương, thích đứng trên sân khấu được mọi người dõi theo."
Mọi người ai nấy đều sửng sốt.
Bọn họ không ngờ Tư Hoàng sẽ nói như vậy, nói một cách thật thản nhiên.
"Cháu yêu chúng, cho nên cháu sẽ thực hiện, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu nỗ lực."
Bà Dư mắt trừng lớn.
"Ý cháu là cháu muốn làm minh tinh kiêm nhiều chức ư?"
Tư Hoàng lắc đầu.
Mấy người bà Dư vẻ mặt khó hiểu.
Tư Hoàng:
"Siêu sao quốc tế."
Mọi người ngẩn ngơ.
Không phải họ chưa từng nghĩ tới khả năng Tư Hoàng sẽ đi lên con đường siêu sao quốc tế, nhưng không ngờ cô sẽ bình tĩnh mỉm cười nói ra như vậy.
Đối diện với tấm thủy tinh, thiếu niên mỉm cười, khuôn mặt thanh thoát thoạt nhìn còn vài phần non nớt, đôi mắt sáng ngời không che dấu tham vọng, sự tham vọng này không điên cuồng cố chấp, trái lại cho người ta cảm giác nhiệt tình hy vọng, cứ như thể mục tiêu mà cô nói đến không phải vọng tưởng mà là sớm muộn gì cũng sẽ đạt được.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi?" Bà Dư nhìn thẳng vào hai mắt cô, vẻ do dự bất giác biến mất. "Hiện tại cháu không chỉ đóng phim mà còn phải đi học, chương trình học của đại học Kinh Hoa cũng không dễ dàng gì."
Tư Hoàng hài hước nói:
"Bà ơi, cháu vẫn còn rất trẻ mà."
Bà Dư ngẩn ra, ngay sau đó sung sướng cười to.
"Đúng vậy! Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn rất trẻ, đường còn dài! Người trẻ tuổi nên có phút bốc đồng, nên có mục tiêu chứ! Bà tin tưởng Tiểu Phượng Hoàng!"
Khuôn viên trường Hoa Tinh trầm mặc một hồi, sau đó vang lên tiếng kêu của vô số nữ sinh:
"Chúng tớ cũng tin tưởng bệ hạ!"
Không chỉ là các nữ sinh, ngay cả đa số nam sinh cũng đã bị Tư Hoàng chinh phục, có hâm mộ với cô, nhưng không còn màng ánh mắt địch ý nữa. Trong lòng cũng đã sớm khâm phục Tư Hoàng, nghe được lời nói của cô, ngoài miệng chê bai cô quá kiêu ngạo, thật ra nội tâm đã nhận định cô sẽ thành công.
Không ai hiểu rõ hơn bọn họ thực lực và nhân cách của Tư Hoàng, hơn nửa tháng nay không phải chỉ để không.
"Ông ngoại!" Ngoài cửa phòng ghi âm vang lên tiếng kêu của Trương Niệm Mộng.
Vũ Hy thấy mấy vị lão nhân không ngăn cản, liền đi đến mở cửa.
Trương Niệm Mộng đi vào, nhìn thoáng qua Tư Hoàng, chào hỏi vợ chồng bà Dư rồi mới nói:
"Ông ngoại, các học sinh trốn học hết cả rồi."
"Sao lại thế?" Phó hiệu trưởng nhíu mày.
Trương Niệm Mộng nhìn cái nút dưới tay ông.
"Còn chẳng phải do ông mà ra cả à, mọi người nghe bệ hạ hát, làm gì còn tâm trí học hành."
Phó hiệu trưởng ngẩn ra, bà Dư và lão Thiết cũng dời tầm nhìn, quả nhiên thấy bàn tay phó hiệu trưởng đang đè lên nút phát thanh.
"Việc này...... là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Phó hiệu trưởng vội vàng ấn tắt, cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đúng là ông có vô tình đụng phải gì đó.
Bà Dư lười so đo với ông.
Lời bài hát là phó hiệu trưởng viết, beat là bà Dư làm, dựa vào thân phận của hai người bọn họ, dù có bị người khác nghe qua cũng không ai dám ăn cắp thành quả của họ.
Chỉ là lời nói hôm nay của Tư Hoàng, không biết có bị người có tâm lợi dụng xuyên tạc hay không đây.
Nói đến người có tâm, hiện tại trong trường Hoa Tinh đúng là có hai vị.
Trong công viên trường, Khương Nhã Tinh ngồi trên một chiếc ghế dài, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Đứng cạnh cô là Chu Kiến.
"Siêu sao quốc tế mà hắn ta cũng dám nói, chỉ là một thần tượng tầm thường mà thôi."
Khương Nhã Tinh nghe vậy, thì thầm:
"Tôi cảm thấy hắn có thể làm được." Dứt lời, vẻ mặt cô có chút cô đơn.
Vốn tưởng rằng bản thân đã đủ dũng cảm, nhưng sau khi nghe Tư Hoàng hát và nói những lời ấy, cô mới phát hiện dũng khí của mình vẫn chưa đủ, ít nhất cô cũng không dám nói mình sẽ trở thành siêu sao quốc tế. Rõ ràng suy nghĩ của cô với Tư Hoàng giống nhau, cô khát vọng được fan yêu quý, khát vọng được mọi người nhớ đến mình, thế nhưng dù cô thể hiện quyết tâm bằng hành động, lại không dám nói ra.
"Nhã Tinh, gần đây cô bị làm sao vậy, cứ đứng về phía Tư Hoàng?" Chu Kiến bất mãn nói.
Khương Nhã Tinh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt không vui của gã.
"Bởi vì tôi thấy hắn không sai, còn anh Chu, anh vẫn luôn nói Tư Hoàng là người xấu. Nhưng thật sự thì, nói xấu sau lưng người khác mới là hành vi yếu kém nhất."
Chu Kiến cứng đờ. Gã không ngờ Khương Nhã Tinh sẽ nói vậy.
"Cô... Cô cũng bị Tư Hoàng lừa rồi! Rõ ràng tôi đã nói cô phải cẩn thận với hắn!" Vẫn chưa từ bỏ ý định tẩy não Khương Nhã Tinh.
Khương Nhã Tinh lắc đầu.
"Anh Chu, tôi cảm thấy Tư Hoàng là một người ôn hòa nếu không chủ động trêu chọc hắn, cho nên tôi khuyên anh Chu đừng đi kiếm chuyện với Tư Hoàng, được không?"
Chu Kiến không nói gì, ngoài mặt vẫn không tán đồng Khương Nhã Tinh, kỳ thực trong lòng cũng đã dao động: nếu không chọc vào hắn, có phải hắn sẽ không đối phó với mình không? Huống chi chủ tịch rõ ràng không xem trọng đứa con cả này!
Chu Kiến đã ghi âm những lời Tư Hoàng nói, vốn định phát tán chúng ra ngoài, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Khương Nhã Tinh, gã lại chần chừ.
Bãi đỗ xe trường Hoa Tinh, Trang Tẫn dựa vào thân xe màu trắng, ném điếu thuốc vào thùng rác cách đó không xa.
Hắn hít một hơi thật sâu, từ túi quần lấy điện thoại ra.
Phòng ghi âm.
Tư Hoàng nghe được tiếng báo tin nhắn.
Cô thấy mấy người bà Dư đang thảo luận sôi nổi, liền đem điện thoại lấy ra xem.
[Tin nhắn] Trang Tẫn: Tôi đã đến trường Nghệ thuật Hoa Tinh rồi đây.
Nếu đổi thành một thiếu niên khác nhìn thấy nội dung tin nhắn này, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng.
Tuy vậy Tư Hoàng rất bình tĩnh, thậm chí đã đoán được bước tiếp theo của Trang Tẫn.
Quả nhiên, không cần cô trả lời, tin nhắn tiếp theo đã được gửi đến: Hát rất hay, tiếc là hôm nay cậu không rảnh, không thể tâm sự với cậu được rồi.
Tư Hoàng vẫn không trả lời tin nhắn, tâm tư chuyển động: Có lẽ Trang Tẫn sẽ tự mình đa tình cho rằng cô đang bối rối?
Đối phương dường như không để ý đến chuyện cô không trả lời, tin nhắn thứ ba xuất hiện.
[Tin nhắn] Trang Tẫn: Tám giờ tối mai có một buổi hòa nhạc, tôi có vé vào cửa, có muốn cùng tôi đi xem không?
Tư Hoàng đáp lại chỉ một chữ: Được.
Tin nhắn gửi đi thành công, cô liền thả điện thoại vào trong túi.
Hơn nửa tháng trôi qua, anh chờ tôi, tôi lại chờ anh, cuối cùng vẫn là anh không nhịn được.
Người đầu tiên thấy được cái nhếch một cười của Tư Hoàng là Vũ Hy, trái tim anh nhảy dựng, bật thốt hỏi:
"Có chuyện gì vui à?"
Giọng nói của anh khiến cho ba người bà Dư chú ý, cả đám quay qua nhìn Tư Hoàng, thấy nụ cười trên mặt cô đều tò mò.
Tư Hoàng thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn họ.
"Thứ mong muốn bấy lâu tự đưa tới cửa."
Trương Niệm Mộng:
"Thứ gì?"
"Quần áo cho nhóc mèo." Tư Hoàng tự nhiên đáp.
【Cái gì mà nhóc mèo, nó tên là Lục Thuận! Chuyện gì cũng phải có trước có sau, bệ hạ muốn nuôi nó không thành vấn đề, nhưng đặt tên thì nên đặt theo tên tôi, Ngũ Bảo Lục Thuận, trôi chảy biết bao nhiêu!】Ngũ Bảo giận dỗi xoát độ tồn tại.
Tư Hoàng bình tĩnh trấn an:
"Ừ, vậy thì đặt tên như thế đi."
Ngũ Bảo tức khắc thỏa mãn:【 Tôi biết ngay mà, bệ hạ yêu nhất vẫn là tôi ~ moah moah!】
Tư Hoàng cười khẽ.
Về nhóc mèo Lục Thuận, Trương Niệm Mộng biết nó, đó chính là chú mèo xuất hiện trong《Hồng Nguyệt》.
Con mèo này được Hứa Vãn Quân chọn lựa cẩn thận từ cửa hàng thú cưng, cùng Tư Hoàng diễn một vài phân cảnh, nhưng vì thấy nó đáng yêu quá nên Tư Hoàng tiện tay mang về nhà nuôi.
Dù sao trong kịch bản《Hồng Nguyệt》, tần suất xuất hiện mèo đen rất cao, ở tập ba nó là yếu tố gợi mở tình tiết, mấy tập sau nó cũng có tác dụng, có thể nói con mèo này chính là thứ dẫn dắt cốt truyện.
Hai nhân vật chính của《Hồng Nguyệt》đều không phải là người thích gây chuyện, cho nên mèo đen nhìn như không quan trọng lại có tác dụng mấu chốt, không chỉ khiến Nguyệt để lộ sự ôn nhu hiếm thấy, còn có thể bán manh hút fan.
***
Một ngày qua đi.
Thành phố H nghênh đón tuyết đầu mùa, trận tuyết này bắt đầu từ rạng sáng, mới sáng sớm, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Cư dân thành phố H đã quá quen với điều này, trên con đường thưa thớt người qua lại, tiếng đàn piano hoa lệ bỗng nhiên vang lên.
Mọi người ngẩng đầu đuổi theo nguồn gốc âm thanh, nhìn thấy màn hình quảng cáo khổng lồ của một tòa cao ốc bỗng dưng thay đổi. Một đoạn video đột nhiên xuất hiện, mỗi một bóng hình, dù cho trang phục không giống nhau, nhưng mọi người chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra là cùng một người.
Hình ảnh của người đó hấp dẫn vô số người dừng chân, họ đứng phía dưới màn hình quảng cáo, ngẩng đầu nhìn chăm chú.
Video dừng lại, xuất hiện đầu tiên là một chàng trai cao gầy mặc vest đen trắng, đi lên sân khấu rải đầy hoa tường vi, ngồi trước đàn dương cầm, mười ngón tay khẽ chạm phím đàn.
Phong thái của hắn thật cao quý, sườn mặt thật hoàn mỹ, nụ cười mỉm bên môi khiến trái tim các thiếu nữ đập loạn nhịp.
Ngón tay hắn chuyển động, như tinh linh nhảy múa giữa khu rừng đen trắng giao hòa, khúc nhạc ban đầu hấp dẫn chú ý của mọi người chính là đến từ hắn.
"Đây là gì? Chẳng lẽ là video quảng bá cho buổi hòa nhạc sắp tới?" Trong đám đông có người đưa ra nghi vấn.
"Là bệ hạ kìa! Dù chỉ thấy sườn mặt tôi cũng có thể nhận ra, bệ hạ đẹp trai quá đi!" Một thiếu nữ thét chói tai.
"Im lặng!" Có người quát.
Hình ảnh không dừng lại ở đàn dương cầm, sử dụng thủ pháp kể đan xen, dẫn dắt mọi người tiến vào câu chuyện của bản nhạc.
Tuổi thanh xuân phóng khoáng của người trẻ tuổi, cuộc sống học đường tự do có khóc có cười.
Các thiếu nữ không ngại che dấu tình cảm trong lòng mà nhiệt tình thổ lộ, các thiếu niên không phục liền vung tay tức giận mắng nhau, bọn họ sẽ vô cớ gây rối, nhưng rồi sẽ lại đoàn kết quên đi hiềm khích dĩ vãng. Bọn họ sẽ òa khóc khi không làm tốt một chuyện gì đó, cũng sẽ vì một chút chuyện nhỏ nhặt, cười tươi khi được người mình kính trọng khích lệ một câu.
Đây là hồi ức thanh xuân, thiếu niên hoàn mỹ kia là nhân vật chính, hắn có dung mạo có thành tích, khả năng chơi thể thao cao siêu, tính cách lại rất cuốn hút. Nhưng hắn không phải người bề trên, hắn cũng thi đấu bóng rổ với bạn bè, cũng biết khiêu khích họ; cũng sẽ lười biếng nằm dài trên sô pha ở nhà, hùa theo trò đùa của bạn gái; hắn cũng biết ghen, biết giận dỗi mà chẳng cần để tâm đến xung quanh; hắn càng chân thực, họ càng cảm thấy hắn quá hoàn hảo, là người yêu lí tưởng trong lòng nữ giới.
Cảnh tượng quay về với sân khấu, hắn mê say diễn tấu khúc đàn hoa mỹ, khoảnh khắc bản nhạc kết thúc, mười ngón tay tạm dừng, hắn quay đầu lại.
Hình ảnh gương mặt tuấn tú mỉm cười trên màn hình lớn rung động trái tim của mỗi người.
"RB, cho bạn thanh xuân rực rỡ."
Trên màn hình, một hàng chữ hiện lên cùng với giọng nói tuyệt vời, sau đó hình ảnh biến thành bốn tấm poste, là Tư Hoàng mặc bốn bộ trang phục khác nhau.
Từ đầu tới cuối, video quảng cáo chưa từng xuất hiện từ ngữ quảng cáo cho RB, sau cùng mới thấy một câu, lại làm mọi người đều ấn tượng.
Nguyên nhân không phải RB quảng cáo mới mẻ độc đáo, hoàn toàn là bởi vì Tư Hoàng trong video quá thâm nhập lòng người, mãi cho đến kết thúc, trái tim họ vẫn còn đang kịch liệt va vào lồng ngực.
Khi trong đầu hiện lên hình ảnh Tư Hoàng trong video, tự nhiên sẽ hiện ra câu quảng cáo của RB, trang phục và cả từng hành động cử chỉ của cô.
"Anh anh anh anh! Tôi muốn tải về! Tuyệt đối phải lưu nó lại, tuy rằng chỉ là video quảng cáo, nhưng cảm giác cứ như phim ngắn vậy!"
"RB? Nhãn hiệu quần áo này cũng không quá đắt, tôi phải đi mua một bộ cho bạn trai mới được, không cần đẹp trai bằng một phần mười của bệ hạ, chỉ cần có thể nghĩ đến bệ hạ là đủ rồi!"
Này cô gái, bạn trai cô nếu nghe được câu nói này của cô, liệu anh ta có vui nổi không?
"Tôi cũng muốn mua! Dù không mua cho bạn trai, vì bệ hạ cũng phải mua!"
Em gái, cứ như vậy, em dám chắc tương lai có thể tìm được bạn trai chứ?
"Mấy bộ quần áo này cũng không tệ lắm, mua mua mua mua, mua cho con trai mặc! Phải bảo hắn học tập noi theo Tư Hoàng!"
Bác gái à, con trai bác nếu biết suy nghĩ của bác, bác nghĩ cậu ta sẽ vui vẻ à?
"Aaaaaa! Tôi muốn có bộ đồ bệ hạ mặc ở nhà, còn có chơi bóng, đi học, đánh đàn! Đúng rồi! Bệ hạ uống loại cà phê nào vậy? Anh anh anh! Hình như rất ngon đó, dáng vẻ uống cà phê cũng rất đẹp trai nha!"
Đại gia, cô được lắm, hẹn không gặp lại nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro