☆CHƯƠNG 56: Bộ phim thứ hai đến tay
Buổi sáng.
"Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
Sau điểm tâm, Vũ Hy ngồi đối diện với Tư Hoàng. Vũ Linh ngồi cạnh cũng tập trung tinh thần nhìn anh.
Tư Hoàng giương mắt.
"Tùy anh."
Vũ Hy thở dài.
"Tin tốt là trong trận chiến tranh mạng này cậu giành được thắng lợi hoàn toàn, trở nên nổi tiếng, số lượng người hâm mộ tăng lên, giá trị con người nâng lên, lượng công việc tăng thêm."
Tư Hoàng và Vũ Linh đều không thay đổi sắc mặt, loại chuyện như vậy các cô đều đoán được.
"Tin xấu là tập đoàn giải trí Phong Hoa ở trong giới thả ra tin tức chèn ép cậu, cho nên những công việc kia đều bị hủy."
Tập đoàn giải trí Phong Hoa là đầu sỏ trong giới giải trí, nếu nó thật tâm muốn chèn ép người nào đó, mười phần họ đều sẽ không thành công.
Vũ Linh phẫn nộ.
"Ông ta thật sự là cha ruột của Tư Hoàng sao?" Lời nói bật thốt lên, cô mới kịp phản ứng mình vừa nói gì, hơi hoảng hốt nhìn về phía Tư Hoàng, "Tôi không cố ý..."
"Không sao đâu." Tư Hoàng cười với cô.
Vũ Linh thấy sắc mặt hắn không có miễn cưỡng, mới yên tâm. Vũ Hy mở miệng đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh gật đầu với hai người, xoay người đi vài bước mới nghe điện thoại.
"Alo? Vãn Quân? Cái gì... Tớ biết rồi! Cậu không cần lo lắng, để tớ thương lượng với Tư Hoàng... Được, yên tâm đi, ừ, lát nữa tớ gọi lại cho cậu."
Dựa vào thính lực của Tư Hoàng, cho dù cách một khoảng vẫn có thể nghe rõ ràng rành mạch lời nói của Vũ Hy.
Vũ Hy cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc đi đến.
"Bộ phim của Hứa Vãn Quân xảy ra vấn đề."
"Nói thử coi."
Vũ Hy cầm lên máy tính bảng trên bàn trà, nhấn mấy cái, vài phút sau đưa cho Tư Hoàng xem.
"Đây là diễn đàn trường Kinh Không." Vũ Hy nói: "Giao Minh Tuấn là nhân vật phong vân trong Kinh Không, cái tài khoản 'Minh quân' này là của anh ta, cũng chính là anh ta giúp đỡ Vãn Quân quay phim. Chỉ là vừa rồi vừa Vãn Quân nói, Giao Minh Tuấn yêu cầu cậu ấy ghi tên tác giả 《Hồng Nguyệt》là anh ta, còn hủy bỏ tư cách dự diễn vai 'Nguyệt' của cậu, nếu không Giao Minh Tuấn sẽ thu hồi đầu tư, cả đoàn phim cũng mang đi, làm Vãn Quân không thể hoàn thành 《Hồng Nguyệt》."
Tư Hoành nghe hết lời anh nói, ánh mắt vẫn đặt trên trang web diễn đàn. Bài viết Vũ Hy mở ra cho cô xem là do Giao Minh Tuấn đăng trên diễn đàn trường Kinh Không, giới thiệu nội dung đại khái và điểm đặc sắc của《Hồng Nguyệt》, lại không ghi tên tác giả. Nếu như là người không rõ tình huống xem bài viết này, nhất định sẽ lầm tưởng kịch bản này do Giao Minh Tuấn viết.
"Hứa Vãn Quân nói gì?" Cô xem hết bài viết này, tiếp tục đi lại trong diễn đàn trường Kinh Không.
Vũ Hy đáp:
"Dù thế nào thì cậu ấy cũng không muốn chuyển nhượng."
Tư Hoàng nghĩ thầm, người này chỉ đến khi không thể làm gì mới nói, khi đối phương thực sự ra tay rồi anh ta sẽ không thể chống cự, ép anh ta đi vào khuôn khổ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cô biết đời trước bộ phim《Hồng Nguyệt》này trì hoãn nhiều năm mới quay được, lúc đầu ghi tên tác giả không phải là Hứa Vãn Quân, một năm sau khi quay phim, đưa ra tòa, chân tướng mới rõ ràng. Cái tên Hứa Vãn Quân này mới được đại chúng biết đến, thời đại mới thuộc về anh bắt đầu.
"Nói cho anh ấy biết, gia nhập công ty giải trí Phong Hoàng, vấn đề quay chụp để tôi giải quyết."
Vũ Hy tươi cười.
"Được."
Anh lập tức gọi cho Hứa Vãn Quân. Lần này nói chuyện trước mặt Tư Hoàng, cho nên ngay cả tiếng nói rất nhỏ của Hứa Vãn Quân trong điện thoại cô cũng nghe thấy. Đối phương nghe Vũ Hy nhắc tới dự định của Tư Hoàng, trầm mặc ba giây, sau đó dùng giọng điệu quả quyết bất cứ giá nào mà nói:
"Được, tôi đồng ý! Tôi không cần tiền kịch bản, chỉ cần để tôi tham dự quay phim, hoàn thành《Hồng Nguyệt》là đủ rồi, tôi tin Tư Hoàng nhất định sẽ khiến《Hồng Nguyệt》tỏa sáng!"
Mặc dù lời nói của anh tràn trề tín nhiệm, Tư Hoàng cũng hiểu được anh không còn con đường nào khác, tự cho mình sự khích lệ và an ủi lớn nhất.
Vũ Hy nghe vậy nhìn về phía Tư Hoàng.
Tư Hoàng mỉm cười gật đầu.
Vũ Hy mở miệng, nói với bên kia:
"Tương lai cậu sẽ thấy may mắn vì lựa chọn của mình."
Cuộc gọi kết thúc, Vũ Hy hỏi về dự định của Tư Hoàng. Tư Hoàng nói:
"Tuyển người ở trường Nghệ thuật Hoa Tinh."
Vũ Hy giờ mới nhớ ra, trường Nghệ thuật Hoa Tinh không chỉ ở thành phố H, cho dù là trong số học viện nghệ thuật toàn bộ nước Z cũng xếp hạng đầu. Có thể đi vào trường Hoa Tinh Nghệ, không ai không phải tinh anh, chắc chắn không ít người phù hợp.
Ngày hôm đó, Tư Hoàng ở trên diễn đàn trường Nghệ thuật Hoa Tinh thông báo chiêu mộ người tham gia《Hồng Nguyệt》. So với Giao Miinh Tuấn ở diễn đàn trường Kinh Không đăng bài không minh bạch, bài viết của Tư Hoàng giải thích rõ ràng tình huống, cũng ghi rõ thân phận tác giả của Hứa Vãn Quân. Trong lúc cô viết, Vũ Hy cũng không nhàn rỗi, gọi điện thoại báo cho Hứa Vãn Quân, cũng thông báo trên Weibo tin Tư Hoàng sắp quay bộ phim mới. Hứa Vãn Quân trước tiên ghi rõ trong tư liệu mình là tác giả của《Hồng Nguyệt》, lại lên diễn đàn trường Kinh Không giải thích tình huống của mình.
"Anh tới Kinh Không đón Hứa Vãn Quân đi."
Vũ Hy đột nhiên nghe Tư Hoàng nói vậy, sững sờ một giây.
"Cậu muốn nói chuyện trực tiếl với cậu ấy à?"
Tư Hoàng:
"Bây giờ anh đi, nói không chừng anh ta đỡ phải chịu khổ da thịt hơn."
Vũ Hy phục hồi tinh thần, sắc mặt lạnh xuống.
"Tôi đi ngay."
Trong trường không hề ít bạo lực học đường, loại con cái nhà giàu như Giao Minh Tuấn, bên cạnh luôn có một đám anh em chung chí hướng, ở trong trường học hoành hành ngang ngược ức hiếp học sinh xuất sắc có gia cảnh nghèo khó là chuyện thường xảy ra, giáo viên mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Vãn Quân phản kháng chính diện Giao Minh Tuấn như thế, còn tham gia với người mà gã ta ghét, dĩ nhiên sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của tên kia.
Vũ Hy trở lại ngôi trường xa cách từ mấy tháng trước, lập tức có người nhận ra anh, nhất là các nữ sinh đều vây tới, líu ríu nói một đống, không gì hơn đều hỏi về Tư Hoàng. Trước kia có lẽ Vũ Hy sẽ ngại ngùng, nhưng trải qua studio và vòng vây phóng viên, anh đã có thể bình tĩnh đối mặt ứng phó những người này.
"Ngại quá, chuyện riêng của Tư Hoàng tôi không thể bại lộ." Lúc Vũ Hy nghiêm tức, cũng rất có khí thế, nhất là đôi mắt tỉnh táo sắc bén sau kính, "Bây giờ tôi còn có việc phải làm, mọi người ai biết Hứa Vãn Quân ở đâu không?"
Trước khi anh tới đã gọi cho
Hứa Vãn Quân, nói cho anh ta biết chờ ở cổng trường, không ngờ cổng trường không thấy người đâu, Vũ Hy biết lời nói của Tư Hoàng có khả năng ứng nghiệm.
"Vừa rồi tôi thấy cậu ấy bị Giao Minh Tuấn gọi, đi về bên kia ." Một nữ sinh viên hô.
"Có thể mang tôi tới đó không?" Vũ Hy hỏi.
Nữ sinh viên có chút do dự. Cô không muốn chọc phiền toái.
Vũ Hy:
"Tôi sẽ giúp cô có được chữ ký của Tư Hoàng."
Nữ sinh viên "a" một tiếng, lập tức tròng mắt hơi híp.
"Tôi còn muốn vật phẩm riêng tư mà Tư Hoàng đã dùng!"
Khóe miệng Vũ Hy co giật.
"Cái này thì không được, không gian riêng của Tư Hoàng cho tới bây giờ không cho người khác tiến vào."
"Oa! Quả nhiên là thói quen của nam thần!" Nữ sinh viên hoan hô.
Vũ Hy mới biết được mình rơi bẫy của cô ta. Lúc này những người khác vây xung quanh cũng kêu lên:
"Tôi cũng thấy Hứa Vãn Quân đi đâu, tôi dẫn anh đi, không cần cái khác, chỉ cần Tư Hoàng ký tên!"
"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, đi, đi theo tôi!" Nữ sinh viên như lâm đại địch, lập tức kéo cánh tay Vũ Hy chạy đi.
Vũ Hy thấy cô ta nắm chặt lấy cánh tay mình, thử kéo ra, bị nữ sinh viên cẩn thận nhìn chằm chằm, tay bị nắm chặt hơn, anh: "..."
Đoạn đường này không chỉ có bọn họ, trước vây đến cả trai lẫn gái đều theo ở phía sau, rõ ràng muốn hóng hớt Vũ Hy suy nghĩ một hồi, không có ý định ngăn cản. Nếu như Hứa Vãn Quân thực sự bị Giao Minh Tuấn mang đi, xảy ra chuyện gì thì còn có đám người này làm nhân chứng.
"Xuỵt." Nữ sinh viên dẫn đường đột nhiên thả nhẹ bước chân.
Tất cả mọi người dừng bước lại. Nơi này là khu vườn thánh địa hẹn hò nổi danh của trường Kinh Không. Bên trong có vài cái đình nhỏ và ba bốn cái ao be bé, có một hàng cây rậm rạp che đậy, cho dù vài đôi tình nhân ở bên trong anh anh em em, cả hai phía đều rất khó trông thấy nhau, nhất là lúc tối. Vũ Hy cách một tường cây không cao, nghe được tiếng của đám người Giao Minh Tuấn.
"Giao thiếu vừa ý kịch bản của mày là phúc khí tám đời mày mới luyện được, mày không hai tay dâng lên thì thôi, còn dám tìm đến Tư Hoàng?" Cùng lúc tiếng nói này vang lên, có âm thanh vật nặng rớt xuống, kèm theo tiếng kêu rên, có thể nghĩ ra bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Nữ sinh viên nhìn về phía Vũ Hy, sau đó mở to hai mắt -- Vũ Hy cười lạnh lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm. Chút thời gian này, bên trong lại vang lên một giọng nói:
"Hứa Vãn Quân, tao đã nói với mày, Tư Hoa là anh em của tao, Tư Hoàng bắt nạt anh em của tao thì sẽ là kẻ địch của tao. Mày không chịu đem kịch bản bán cho tao, không sao cả, nhưng mày lại dám đi tìm kẻ địch của tao? Nhiều năm làm bạn học, mày không thấy chút xấu hổ nào hay sao?"
"Đừng làm tao thấy ghê tởm!" Hứa Vãn Quân nói chuyện với cậu ta luôn vô hại, hiếm khi có lúc lạnh lùng nghiêm nghị đến vậy.
"Ha ha. Hừ! Mày có cốt khí lắm! Chẳng phải mày có thể viết kịch bản sao? Bọn mày đến đây, trước tiên hủy một ngón tay."
Cách một bức tường, đám sinh viên nghe lén trên mặt lộ ra đủ loại biểu cảm, có phẫn nộ, có thương hại cũng có tránh né không dám chọc phiền toái.
Vũ Hy không thể nào để ngón tay của Hứa Vãn Quân bị phế, hét lớn một tiếng:
"Dừng tay!"
Anh vừa lên tiếng, những người khác cũng hô theo:
"Giáo viên đến kìa!"
"A, có cả cảnh sát!"
"Thật nhiều người!"
Tiếng hô của bọn họ dọa sợ mấy người Giao Minh Tuấn bên trong, trong khi họ ngây người, Vũ Hy đã dẫn người đi vào, chứng kiến tổng cộng năm người kể cả Giao Minh Tuấn vây quanh Hứa Vãn Quân ngồi dưới đất.
"Vũ Hy!"
Giao Minh Tuấn lập tức nhận ra người dẫn đầu, biến sắc, rồi cười nói:
"Tao còn tưởng là ai, thì ra là tay sai của mày!"
Vũ Hy mặt không đổi sắc.
"Tôi tới đón Hứa Vãn Quân."
Ánh mắt Giao Minh Tuấn đảo qua đám người, không thấy được người muốn thấy.
"Nếu tao không thả người thì sao?"
Vũ Hy giơ điện thoại lên.
"Cậu cứ thử xem."
"Mày uy hiếp tao!" Sắc mặt Giao Minh Tuấn lập tức khó coi.
Ánh mắt Vũ Hy sắc bén.
"Đúng là uy hiếp cậu đấy."
Hai người nhìn nhau, qua bốn năm giây, Giao Minh Tuấn oán hận nói:
"Mày, hừ! Đừng tưởng rằng hiện tại có chút danh tiếng là không biết trời cao đất rộng, tao chờ xem ngày bọn mày té xuống!"
"Anh Tuấn?" Một nam sinh kinh ngạc hô.
Giao Minh Tuấn trừng mắt liếc gã một cái.
"Đi!" Đi ngang qua Vũ Hy, gã ta dừng lại, "Chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, mày tốt nhất nên cẩn thận một chút!" Bả vai hung hăng đụng vào Vũ Hy một cái, đầu cũng không quay lại rời đi. Đám sinh viên tự động nhường đường. Vũ Hy cất điện thoại, đi đến đỡ Hứa Vãn Quân.
"Cảm ơn." Hứa Vãn Quân cảm kích nhìn anh.
Nếu anh ấy không đến kịp, hôm nay tuyệt đối không chết cũng nửa tàn.
Vũ Hy đỡ Hứa Vãn Quân đi đến cổng trường, hai người cùng lên xe, Vũ Hy cầm lái, một gương mặt trắng nõn thăm dò nhìn vào cửa xe.
"Này, tôi tên La Y Anh, ngoại hiệu Anh Đào, anh giúp tôi lấy chữ ký của Tư Hoàng, hơn nữa nhớ bảo hắn viết thêm yêu nhất Anh Đào nha! Sao sao đát!" (Sao sao đát : 么么哒 đọc giống như moah moah)
Sắc mặt Vũ Hy cứng đờ.
"Biết rồi." Lái xe rời đi.
***
Vũ Hy mang Hứa Vãn Quân về khu biệt thự Cảnh Lan, nhân lúc Vũ Linh dẫn anh ta đi xử lý miệng vết thương, kể rõ chuyện đã xảy ra ở trường với Tư Hoàng.
Đối với chuyện Vũ Hy bán chữ ký của mình, Tư Hoàng cười sâu xa, nói:
"Càng ngày càng hiểu được mưu lợi."
Vũ Hy:
"..."
Tư Hoàng quay lại chính sự:
"Còn hơn một tháng nữa là thì cuối kỳ, anh và Hứa Vãn Quân nên thương lượng về việc học."
"Ừ."
Buổi chiều lúc ăn cơm, Hứa Vãn Quân cũng ngồi vào bàn. Năm người cùng nhau ăn xong, Vũ Linh giúp Triệu Lỵ Mai dọn dẹp, để lại ba người Tư Hoàng bàn luận chính sự. Vũ Hy nói:
"Tôi cùng Vãn Quân đã thương lượng, Vãn Quân định thi xong sẽ cùng với tôi tạm nghỉ học."
Tư Hoàng không bày tỏ dị nghị, nhìn về phía Hứa Vãn Quân.
"Anh suy nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi." Hứa Vãn Quân hít sâu một hơi, tác động đến vết thương bên miệng, nhếch miệng nhẹ giọng nói: "Thành tích của tôi không tốt như Vũ Hy, dù khá xuất chúng trong khoa Văn, tiếp tục ở lại trường học cũng không tăng cao nhiều lắm, chi bằng chuyên tâm làm tốt chuyện trước mắt."
Tư Hoàng gật đầu:
"Anh nghĩ kỹ là được rồi." Sau đó lấy ra hợp đồng đặt trước mặt anh, "Đây là hợp đồng, anh thấy không có vấn đề thì ký tên."
Vũ Hy kinh ngạc nhìn về phía Tư Hoàng, không ngờ nhanh đến vậy cô đã chuẩn bị xong thứ này.
Hứa Vãn Quân nghiêm túc nhìn hợp đồng một lượt, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu.
"Tôi đã nói, không cần phí kịch bản..."
Tư Hoàng giơ tay lên, cắt đứt lời anh muốn nói:
"Dựa theo giá thị trường hiện tại, trước khi có danh tiếng, năm vạn một tập không tính là thấp."
"Không thấp." Hứa Vãn Quân vội la lên: "Mà còn cao."
"Không cao." Tư Hoàng mỉm cười, "Kỳ thật tôi cho anh cái giá này, chỉ là muốn làm anh an tâm. Chờ anh chính thức ký hợp đồng với Phong Hoàng, trở thành biên kịch ký hợp đồng của công ty, sau này tất cả tác phẩm của anh sẽ dựa theo tỉ lệ phần trăm lợi nhuận mà tính tiền nhuận bút."
Hứa Vãn Quân há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải. Trước mắt《Hồng Nguyệt》của anh mới có ba tập, năm vạn một tập đối với một tân biên kịch mà nói thật sự không thấp, cũng không phải quá cao đến khiến lòng người run sợ. Bởi vì mức giá mà Tư Hoàng nói là mức giá để anh an tâm, đích xác vừa đúng. Chỉ là anh không ngờ Tư Hoàng sẽ cho anh lời hứa hẹn này, trên hợp đồng cũng viết rõ ràng rành mạch, về sau tác phẩm anh tạo ra đều thuộc về công ty giải trí Phong Hoàng, vừa nhận được tiền lương anh xứng đáng nhận được, còn có chỗ tốt lớn nhất: lấy được tiền lời từ tác phẩm mà mình biên kịch.
Vũ Hy hiểu rõ tính cách Tư Hoàng nói một không nói hai, đẩy cánh tay Hứa Vãn Quân.
"Cảm thấy không tệ thì ký tên đi. Hay là cậu không tin Tư Hoàng?"
Hứa Vãn Quân vội vàng lắc đầu, sao anh có thể không tin chứ, ở trên hợp đồng viết rõ, nếu như Tư Hoàng không trả nổi tiền lương cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng thể lấy tiền bồi thường rời đi.
"Tôi tin tưởng cậu, cũng cám ơn cậu đã tin tưởng tôi!"
Hứa Vãn Quân nghiêm túc nhìn Tư Hoàng, sau đó cầm bút ký tên vào hợp đồng. Vũ Hy thu lại bản hợp đồng anh đã ký.
"Hiện tại chúng ta đều xem như là thành viên nguyên lão của công ty giải trí Phong Hoàng rồi."
Vũ Linh vừa đi tới nghe nói như thế, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng. Đáy mắt Hứa Vãn Quân cũng hiện lên ánh hào quang hừng hực.
Cùng lúc đó, bệnh viện thành phố H.
Nữ y tá đẩy xe đưa thuốc cho Tôn Nhị. Tôn Nhị dáo dác nhìn hướng cửa phòng bệnh. Nữ y tá vừa lấy thuốc vừa nói:
"Không cần nhìn, Tư Hoa không có đến."
"Có ý gì?" Tôn Nhị trừng mắt.
Nữ y tá dọn dẹp đồ, ngẩng đầu liếc gã một cái.
"Tôi có giúp cậu gọi điện thoại hỏi thăm, ngay cả điện thoại cũng không phải bản thân hắn nhận, rõ ràng không muốn để ý đến cậu."
Tôn Nhị kích động, kim truyền trên tay bị khẽ động, nữ y tá kêu lớn:
"Cậu chớ lộn xộn, máu chảy ngược đấy!"
Tôn Nhị bất động, nhưng giống như không nghe được lời cô nói, sa vào suy nghĩ của bản thân, sắc mặt không ngừng thay đổi. Chờ nữ y tá giúp gã chỉnh lại kim truyền, chuẩn bị rời đi, gã đột nhiên nói:
"Giúp tôi chuẩn bị ít đồ."
Nữ y tá dừng bước.
Yêu cầu của bệnh nhân thuộc phòng bệnh cao cấp, bệnh viện sẽ tận lực thỏa mãn.
***
Hôm nay trường Nghệ thuật Hoa Tinh cực kỳ náo nhiệt.
Từ hôm qua Tư Hoàng thông báo chiêu mộ trên diễn đàn trường Nghệ thuật Hoa Tinh với trên Weibo, cả ngôi trường bùng nổ.
Không chỉ học sinh trong trường, ngay cả đám đông bên ngoài trường cũng tuôn tới trường Nghệ thuật Hoa Tinh.
Tư Trí Hàn biết được tin này, thầm kinh ngạc vì lực ảnh hưởng Tư Hoàng, gọi điện thoại cho bí thư Vương, sai hắn chào hỏi các phóng viên các tòa soạn báo, khiến bọn họ không chú ý việc này. Ông ta thật sự muốn chèn ép Tư Hoàng, làm cho cô hiểu kết cục khi đối địch với ông -- một minh tinh nếu không lọt vào ống kính, mặc kệ bạn tài hoa xuất chúng như thế nào, giá trị nhan sắc có cao chót vót cũng sẽ bị công chúng quên lãng.
Bên này Tư Hoàng đang ngồi trên xe hướng tới trường, nhận được điện thoại.
"Alo." Cô mỉm cười gọi: "Bà."
Đầu bên kia điện thoại bà Dư thở phì phì.
"Cháu còn biết bà là bà của cháu à, bà mà không gọi điện thoại cho cháu, có phải cháu cũng sẽ không gọi điện thoại cho bà hay không?"
Tư Hoàng đứng đắn nói:
"Cháu sợ lão Thiết ghen."
Đang dán lỗ tai nghe lén, gương mặt già nua của lão Thiết cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, giả vờ giả vịt quay đầu. Bà Dư cười hả hê, sau đó nghiêm túc nói:
"Cái gì mà lão Thiết, gọi là ông, không có quy củ gì cả."
"Vâng, là ông. Mà sao hôm nay bà lại gọi cho cháu?"
"Bà thấy gần đây cháu quá ép buộc mình, đã bị người ta bắt nạt chèn ép đến nước này mà cũng không nói với bà, bà không vui!"
Tư Hoàng bật cười.
"Cháu không sao..."
Cô còn chưa nói hết đã bị bà Dư cắt đứt.
"Đừng nói với bà những lời này, tới tới lui lui vẫn là "không sao", chuyện gì cũng tự gánh vác, còn cần người bà này làm gì, bà đã dặn Tiểu Kỳ Lân phải chăm sóc cháu rồi!"
Sao lại nhắc đến Tần Phạm. Tư Hoàng nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Hừ, hiện tại cháu không cho bà giúp, về sau muốn bà giúp, bà sẽ không giúp cháu đâu." Bà Dư tức giận nói.
"Cháu sai rồi." Tư Hoàng ngoan ngoãn nhận lỗi, nụ cười trên mặt rõ ràng như dụ dỗ người khác.
"Thế còn được, giờ bà hỏi cháu, có bao nhiêu lòng tin làm tốt bộ phim kia?"
"Trăm phần trăm."
Bà Dư ngẩn ra, sau đó lớn tiếng cười.
"Ha ha ha ha, được được được! Không hổ là Tiểu Phượng Hoàng của bà! Có lời này của cháu là đủ rồi, làm rất tốt! Bà ủng hộ cháu!"
Tư Hoàng nhẹ giọng đáp lời, lại tán gẫu với bà Dư thêm hai câu, mới cúp điện thoại. Cô nhìn điện thoại, ngẩn người hai giây. Ngồi cạnh cô, Vũ Linh nghi hoặc hỏi:
"Tư Hoàng, xảy ra chuyện gì sao?"
Tư Hoàng lắc lắc đầu, cười khẽ.
Nụ cười này phảng phất như ánh nắng mông lung sau cơn mưa phùn, ôn nhuận và rộn ràng. Khiến trái tim Vũ Linh nhảy dựng, dời đi ánh mắt, trong lòng cảnh cáo chính mình: Vũ Linh, tỉnh lại đi! Đừng háo sắc! Hiện tại thật vất vả ở bên cạnh hắn, quan trọng nhất là cố gắng hết sức, không để bị trượt dốc, không được nghĩ nhiều.. nhưng mà Tư Hoàng thật ôn nhu!
Lúc này Tư Hoàng nhìn ra ngoài cửa xe, nội tâm xét lại chính mình.
Câu nói của bà Dư đánh thức cô.
Bởi vì những chuyện đã trải qua ở kiếp trước, làm cho cô theo thói quen việc gì cũng dựa vào bản thân, mặc dù sự tình đều nằm trong lòng bàn tay, cô có mười phần tự tin đạt tới thắng lợi như mình dự đoán. Nhưng nếu chỉ cần thỉnh cầu người khác trợ giúp có thể khiến sự tình trở nên thuận lợi hơn, cô vẫn không hề nghĩ ngợi, tìm kiếm sự trợ giúp của "người thân" là bà Dư.
Đây là bóng ma gia đình Tư Trí Hàn lưu lại cho cô! Ánh mắt Tư Hoàng xa xăm, nghĩ: nếu như không phải bà đột nhiên nhắc nhở mình, mình cũng không biết mình vẫn còn sống dưới sự trói buộc của Tư Trí Hàn, vẫn chưa hoàn toàn thoát ra.
Bà Dư trợ giúp Tư Hoàng trước giờ không phải là tiêu diệt tất cả chướng ngại trên đường cho cô và nâng thẳng cô lên chỗ cao, mà là giúp đỡ một cách kín đáo. Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng của Tư Hoàng, bà lập tức gọi điện thoại để hậu bối phát tán tình huống ở trường Nghệ thuật Hoa Tinh, còn liên lạc với các phóng viên giải trí đến đánh bóng danh tiếng cho Tư Hoàng.
Lúc Tư Trí Hàn nhận được tin, trên tivi đã hiện trường trực tiếp, phóng viên đưa tin tiếng người và cảnh tượng huyên náo trong trường Hoa Tinh Nghệ, vừa tuyên truyền lực ảnh hưởng của Tư Hoàng. Bí thư Vương đi tới nói:
"Là lão sư Dư ở sau lưng hiệp trợ."
"Dựa vào giao thiệp của bà ta và lão Thiết trong giới giải trí, cứng đối cứng là không được." Tư Trí Hàn cười lạnh, "Chỉ là tư tưởng của mấy lão già này quá cổ hủ, vẫn thích ma luyện tiểu bối. Nếu bà ta đã đánh giá cao Tư Hoàng như vậy, tôi cho bà ta thêm một mồi lửa!"
"Đi đi, kêu Khương Nhã Tinh đến đây."
Bí thư Vương:
"Vâng."
Ước chừng mười phút sau, cửa phòng làm việc bị gõ vang. Tư Trí Hàn nói một tiếng:
"Vào đi."
Bí thư Vương đi ở phía trước, theo phía sau hắn là một bóng hình xinh đẹp.
"Ông chủ, ngài tìm tôi." Giọng nói thanh thúy như châu rơi khay ngọc, chỉ nghe đã thấy vui vẻ, không kìm được suy đoán người này có bộ dạng thế nào.
Một cái đầu thò ra từ sau lưng bí thư Vương, sau đó nhảy một bước, cả cơ thể cũng đi theo ra, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tư Trí Hàn. Đây là một thiếu nữ cho dù ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng yêu thích. Cô có làn da trắng nõn non mịn như trứng gà, đồng tử trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài theo động tác nháy mắt khẽ rung động, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Chỉ nhìn bề ngoài còn tưởng cô ta chưa đầy hai mươi tuổi, trên người có loại khí chất đặc biệt khiến người ta lập tức chú ý, tràn đầy sức sống, dường như trên thế giới không có bất kỳ chuyện nào có thể ngăn cản bước chân của cô. Dùng lời nói của người trẻ tuổi để nói chính là thiếu nữ nguyên khí tràn đầy, tràn trề năng lượng còn phi thường xinh đẹp.
"Ừ, trường Nghệ thuật Hoa Tinh có buổi thử vai cần cô tham gia." Tư Trí Hàn chỉ tivi, nói.
Khương Nhã Tinh linh động nhìn chằm chằm tivi, vui vẻ nói:
"Ông chủ, ngài chuẩn bị để tôi ra mắt à?" Lập tức cô lại rối rắm nghi hoặc nói: "Nhưng ông chủ, tôi muốn ca hát, tôi muốn làm ca sĩ, đóng phim gì gì đó tôi không hứng thú lắm."
Bí thư Vương nhìn cô một cái, cô bé này quả thực thẳng thắn đến đáng sợ, nào có nghệ sĩ nói chuyện với ông chủ như vậy. Nhưng dạng cá tính như cô, đối với đóng phim và ca hát có sức cuốn hút đáng sợ.
Vốn cô ta là lá bài tẩy của tập đoàn giải trí Phong Hoa.
Tư Trí Hàn mỉm cười nói:
"Chỉ cần lần này cô diễn tốt, tạo ra danh tiếng, về sau muốn làm ca sĩ sẽ dễ dàng hơn."
"Được rồi." Khương Nhã Tinh một lần nữa nét mặt giãn ra, tươi cười xán lạn, "Tôi nhất định sẽ làm tốt."
"Tiểu Vương, kêu Chu Lập đi cùng."
Bí thư Vương đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro