
Thẩm Kỳ hôm nay rất lạ
Diệp Thuần vứt anh hai sang một bên chạy sang căn biệt thự đối diện, đi tìm bạn hàng xóm kèm trúc mã của mình.
Nói đến Diệp Thuần, thiếu nữ mười tám tuổi thân là tiểu thư Diệp gia nhưng suốt ngày ngoài anh trai cùng bào thai ra cũng chỉ có một mình Thẩm Kỳ là bạn thân, nay thần tượng của mình lại còn có quan hệ thân thiết với trúc mã, có ngốc mới không lợi dụng quan hệ kiếm chút lợi nha!
Bây giờ trước hết xin chữ kí các thứ, sau này nếu Thẩm Kỳ và thần tượng càng thân thiết hơn, nói không chừng mình còn có thể chụp ảnh chung hoặc follow các thứ, he he...
Lúc Diệp Thuần trù tính trong lòng thì cũng đến trước cổng nhà họ Thẩm rồi. Cô nhấn chuông một cái đã thấy người giúp việc nhanh nhạy chạy ra.
"Cô Thuần tới rồi à? Cậu út đang ở bên trong với phu nhân đó." Dì giúp việc đã làm ở đây hơn mười năm, có thể xem như là chứng kiến Thẩm Kỳ lớn lên, đương nhiên đối với cô bé hàng xóm ngày ngày dẫn cậu chủ chơi đùa cũng vô cùng quen thuộc.
"Chào dì" Diệp Thuần lễ phép nở nụ cười, đợi cổng mở liền lập tức chạy vào tìm người.
Lúc này Thẩm Kỳ đang ngồi trước đàn dương cầm, từng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhảy múa trên các phím đàn, hàng mi của cậu khép hờ, rõ ràng là không nhìn thấy phím đàn mà làn điệu du dương êm tai vẫn quanh quẩn trong phòng.
Đời trước Thẩm Kỳ rất ít khi dùng đàn dương cầm, phải nói là từ khi biết Diệp Luân thích chơi ghi ta, cậu mải mê luyện tập ghi ta, cả sự nghiệp đều gắn với đàn ghi ta mà quên mất bản thân đã chơi dương cầm mười mấy năm.
Phương Dung nhìn con trai, trong đôi mắt tràn đầy ấm áp. Ngày còn bé bà từng ước mơ sẽ trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm, bên dưới thính phòng là hàng trăm khán giả nghiêm túc và yên lặng nhìn lên, bên trên sân khấu sẽ là cây dương cầm được chế tác tinh xảo, còn bà sẽ là một thiếu nữ mặc váy trắng tinh khiết, dùng cả trái tim và tâm hồn để hoà chung một nhịp với từng nốt nhạc, đàn ra những tác phẩm thấm vào lòng người.
Giấc mộng thiếu nữ ai mà không có? Thậm chí suýt trở thành sự thật thì bị dập tắt.
Ba mẹ vì tai nạn máy bay mà ra đi vĩnh viễn, cả căn biệt thự rộng lớn chủ còn lại thiếu nữ mười bảy tuổi ôm giấc mộng nghệ sĩ cùng đứa em trai vừa tròn mười hai tuổi, trong một đêm bà bị buộc phải trưởng thành, vì em trai mà gồng gánh cả một tập đoàn to lớn, phía sau là những cổ đông như hổ rình mồi, chỉ cần sơ ý một chút, gia nghiệp Phương gia trăm năm tích lũy sẽ bị hủy trong tay mình.
Bà không thể tưởng tượng được, nếu trong lúc khó khăn vất vả đó không gặp được chồng mình, liệu bà có đủ dũng khí và sự kiên cường lớn đến thế để vượt qua khó khăn, có được một gia đình trọn vẹn như bây giờ không.
Bóng lưng gầy gầy của thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào phủ lên người cậu bé một tầng ánh sáng nhu hoà mà ấm áp, Phương Dung tự hồ có thể nhìn xuyên qua con trai mình, nhìn thấy một thời thiếu nữ đầy nhiệt huyết và ước mơ cháy bỏng của mình.
Nhưng thời gian đã trôi qua, cho dù em trai đã tiếp quản Phương thị, bà đã có thể lui về phía sau, nhưng lại không thể trở về làm cô thiếu nữ mười tám đôi mươi, cũng không thể thực hiện giấc mộng dương cầm.
Cho nên, khi nhìn thấy biểu tình trân trọng của con trai đối với dương cầm, Phương Dung cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng mình, xoa dịu những khổ sở uất ức khi trẻ mình đã phải gánh chịu.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Thẩm Kỳ mở mắt thoát khỏi dòng hồi ức, một lần nữa sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, sự mờ mịt về tương lai và cả quá khứ bị cậu giấu chặt dưới đáy lòng lúc này đã được giải phóng, cả người cũng không còn nặng trĩu nữa.
"Không tồi, ít ra cũng có tiến bộ." Phương Dung nhìn con trai, dịu dàng cười khích lệ.
Thẩm Kỳ cũng vui vẻ cười rộ lên, đã lâu lắm không thân thiết với mẹ như vậy, lại còn được khen ngợi nữa chứ.
Cậu phát hiện từ khi mình sống lại, tính cách lại càng ngày càng trẻ con, chỉ cần một câu khích lệ của mẹ cũng có thể vui vẻ ngọt ngào nữa ngày.
"Kỳ Kỳ, honey~~~" giọng nói cố ý nâng cao của cô gái vang lên, rõ ràng người còn chưa đi đến cầu thang đã nghe tiếng đến trước.
Diệp Thuần xách làn váy chạy lên, một bước chân vượt qua hai bậc thang cũng không sợ té ngã, dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu, đến khi nhìn thấy Phương Dung mới sững lại, tinh ranh cười: "Chào dì ạ!"
Phương Dung sớm quen dáng vẻ này của cô bé, chỉ lắc đầu cười, xoa mặt cô bé đầy cưng chiều: "Con đó, con gái con đứa suốt ngày cứ hấp tấp! Để mẹ con biết được lại bị mắng cho xem!"
Diệp Thuần trề môi, xuýt xoa gương mặt vì bị chà đạp mà đã đỏ hây.
"Con nghĩ dì nên sinh thêm baby nha, một mình con không chịu nổi hai bàn tay ác ma đâu!!!" Thẩm Kỳ chỉ có một anh trai là Thẩm Dịch Sâm, không có em gái. Thân là một người mẹ sinh ra hai nhóc con, Phương Dung luôn có khao khát vô cùng lớn đối với mấy cô bé mặc váy công chúa xinh đẹp đáng yêu, từ bé đến lớn bà luôn vô cùng yêu thương Diệp Thuần, nhưng đương nhiên mặt trái của việc đó là lần nào Diệp Thuần sang chơi với Thẩm Kỳ cũng sẽ bị bà xoa nắn một phen làm đỏ hết cả mặt.
Thẩm Kỳ đứng bên cạnh đàn dương cầm, nhìn gương mặt Diệp Thuần nhăn nhó mà bật cười, trong lòng lại tựa như có dòng nước ấm chảy qua.
Đời trước cậu làm hồn phách phiêu đãng trong chính đám tang của mình, nhìn Diệp Thuần lúc nào cũng vui vẻ tràn ngập sức sống lại khóc đến mức không thở nổi, với từng ấy năm làm bạn bên nhau, làm sao cậu có thể không đau lòng?
"Nè nè, cậu còn đứng cười được đó hả?" Diệp Thuần thấy nụ cười vô lương tâm của 'trúc mã', tức tốc chạy lên hòng trả thù. Thẩm Kỳ năm nay vừa tròn 18 nhưng cũng đã một mét tám mươi hai, Diệp Thuần cùng tuổi lại nhỏ nhìn chỉ đến ngang vai cậu, cô nàng cố với tay âm mưu véo mặt cậu bạn thân nhưng chỉ có thể bất lực trước sự né tránh không hề tốn chút sức của tên chân dài, nom cực kỳ đáng thương.
Thẩm Kỳ lợi dụng chiều cao, vươn tay xoa nhẹ đầu cô, ôn nhu trong mắt làm cô nổi một lớp da gà.
Gì vậy? Đừng có nhìn nhau bằng ánh mắt đó có được không?
"Này này làm gì đó?" Diệp Thuần đề phòng mà nhảy ra sau một bước.
Đời trước sống đến hơn ba mươi tuổi, nay lại lần nữa trở về niên thiếu, nhìn cô bạn vẫn còn là thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp đáng yêu của mình, Thẩm Kỳ có cảm giác như nhìn thấy cô em gái nhà bên, bản năng làm anh thôi thúc rạo rực trong lòng, cũng không có cách nào trở về làm một cậu trai tăng động thích chọc ghẹo Diệp Thuần nữa, muốn cậu thay ôn nhu bằng trêu chọc cậu hoàn toàn không làm được.
"Sao đột nhiên lại đến tìm mình?"
"Thì tại vì cậu tham gia chương trình tuyển chọn gì đó, cả nhà mình đều đã xem, mình đặc biệt đến cổ vũ cậu á!" Mỹ nữ nói dối không biết đỏ mặt.
Thẩm Kỳ tin lời Diệp Thuần thì cũng uổng cho mấy mươi năm lớn lên cùng nhau của cả hai đời người quá rồi: "Cậu đừng ba hoa, có việc gì thì nói thẳng đi." Nhìn khuôn mặt non nớt của bạn thân, cậu lại nhịn không được vươn móng vuốt sờ đầu cô nàng, chọc cho Diệp Thuần tức giận đến giậm chân.
"Nè Nè Thẩm Tiểu Kỳ, cậu còn sờ nữa mình sẽ mách anh hai đó!"
Gương mặt tươi cười của Thẩm Kỳ ngây ra trong một chốc, những kí ức đau thương theo cái tên quen thuộc bỗng chốc ùa về, tâm trạng tốt đẹp cũng kéo mây đen bao phủ, hứng thú cười cũng không còn nữa.
"Sao vậy? Cãi nhau với anh mình à?" Diệp Thuần nhận ra có điều không đúng, cô lớn lên cùng Thẩm Kỳ, đương nhiên biết rõ bạn thân yêu thầm anh mình, bình thường nhắc đến anh thì tên nhóc này vô cùng vui vẻ, hôm nay lại biến sắc nhanh đến thế, chẳng lẽ do anh hai ức hiếp người ta? Giận rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro