Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trở về nhà, Thành Vinh ngồi xuống bàn, bắt đầu hệ thống lại những việc cần làm. Mọi thứ vẫn còn rất ngổn ngang, nhưng anh biết mình phải có một kế hoạch rõ ràng, cụ thể, nếu muốn đạt được mục tiêu.

Việc đầu tiên, và cấp bách nhất, là thiết lập một phương thức liên lạc hiệu quả với Quốc Phát. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thành Vinh là sẽ sử dụng một loại chim đặc biệt, có tên là Tín Điểu.

Tín Điểu có hình dáng tương tự như chim bồ câu, nhưng to lớn hơn, và đặc biệt là có khả năng ghi nhớ đường đi cực kỳ tốt. Cách thức hoạt động của chúng cũng không quá phức tạp. Người ta chỉ cần xây dựng hai cái tổ cho chúng, một ở nơi đi và một ở nơi đến. Sau đó, dán hai lá Phù đặc chế lên hai đầu tổ. Tín Điểu, nhờ vào linh tính đặc biệt và sự huấn luyện, sẽ tự động bay theo lộ trình đã định sẵn, mang theo thư từ hoặc vật phẩm nhỏ.

Việc thứ hai, cũng không kém phần quan trọng, là nâng cao khả năng tự vệ của bản thân. Sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Xà Tinh, Thành Vinh nhận ra rằng vũ khí thông thường, dù đã được anh cải tiến, vẫn là chưa đủ để đối phó với những sinh vật nguy hiểm ở thế giới này. Anh cần phải tìm kiếm những pháp bảo công kích của tiên nhân, những thứ có thể giúp anh bảo vệ bản thân, và thậm chí là tiêu diệt kẻ thù.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Thành Vinh quyết định sẽ tìm đến Lưỡng Giới Mậu Dịch Hội. Đây là một hội chợ đặc biệt, được tổ chức định kỳ, cho phép cả phàm nhân và tiên nhân tham gia giao dịch, mua bán. Nghĩ đến đây, Thành Vinh không khỏi cảm thấy phấn khích. Anh chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến thế giới tiên hiệp, càng chưa từng đặt chân đến một hội chợ giao dịch giữa người phàm và tiên nhân. Sự tò mò, háo hức xen lẫn một chút lo lắng dâng trào trong lòng anh.

Và thật may mắn, kỳ hội chợ tiếp theo của Lưỡng Giới Mậu Dịch Hội sẽ được tổ chức tại Thanh Vân Trấn, một thị trấn nhỏ, cách nơi ở của anh không xa. Chỉ cần đi xe ngựa khoảng nửa ngày đường là tới.

Sáng sớm hôm sau, Thành Vinh thu dọn hành lý, lên đường đến Thanh Vân Trấn. Thanh Vân Trấn là một thị trấn nhỏ bé nép mình giữa những dãy núi trùng điệp. Cảnh sắc nơi đây thật hữu tình, non xanh nước biếc, nhà cửa được xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính, mái ngói rêu phong. Dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng Thanh Vân Trấn lại có một vị trí địa lý khá đặc biệt, nằm trên con đường giao thương giữa các vùng, nên cũng khá sầm uất.

Đến Thanh Vân Trấn, Thành Vinh ghé vào một quán trà ven đường, gọi một ấm trà và một đĩa bánh, rồi bắt chuyện với tiểu nhị:

"Tiểu nhị, cho ta hỏi, Lưỡng Giới Mậu Dịch Hội lần này tổ chức ở đâu vậy?"

Tiểu nhị, một cậu bé lanh lợi, nhanh nhảu đáp:

"Thưa khách quan, Mậu Dịch Hội lần này được tổ chức ở Vạn Bảo Các, phía tây thị trấn. Cứ đi thẳng con đường này, đến ngã tư lớn thì rẽ trái, đi thêm một đoạn nữa là tới."

"À, ta nghe nói, Mậu Dịch Hội này cho phép cả phàm nhân và tiên nhân tham gia. Vậy có cần điều kiện gì đặc biệt không?"

Tiểu nhị cười đáp: "Khách quan hỏi đúng người rồi đấy. Nếu là tiên nhân, thì cứ việc vào, không ai dám cản. Còn nếu là phàm nhân, thì cần phải có lệnh bài bảo lãnh của tiên nhân. Cái này là để đảm bảo an toàn, cũng như chất lượng của hội chợ, tránh những kẻ phàm phu tục tử vào gây rối, hoặc mang những thứ đồ giả, đồ kém chất lượng vào bán."

Thành Vinh nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng. Anh vốn dĩ không quen biết vị tiên nhân nào, lấy đâu ra lệnh bài bảo lãnh? Phúc Hải thì chắc chắn là không thể nhờ vả được rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, Thành Vinh quyết định, dù sao cũng đã đến đây rồi, thì cứ đi xem cho biết.

Thành Vinh trả tiền trà, rồi theo hướng dẫn của tiểu nhị, đi về phía tây thị trấn. Đi được một đoạn, anh đã nhìn thấy Vạn Bảo Các từ xa.

Vạn Bảo Các là một tòa kiến trúc đồ sộ, nguy nga, khác hẳn với những ngôi nhà bình thường ở Thanh Vân Trấn. Nó được xây dựng theo phong cách cổ điển, với những cột trụ lớn bằng gỗ quý, mái ngói cong vút, chạm trổ tinh xảo. Trước cổng Vạn Bảo Các, có hai con sư tử đá khổng lồ, đứng uy nghiêm, như thể đang canh giữ cho sự an toàn của hội chợ.

Dòng người tấp nập ra vào Vạn Bảo Các, tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Có những người ăn mặc sang trọng, quý phái, rõ ràng là những tu sĩ, hoặc là những người thuộc các gia tộc tu tiên. Có những người ăn mặc giản dị hơn, có lẽ là phàm nhân, nhưng trên người họ lại đeo những món đồ trang sức, hoặc vũ khí, có vẻ không tầm thường.

Thành Vinh đứng lẫn trong đám đông, quan sát xung quanh. Anh nhận thấy, cổng vào Vạn Bảo Các được canh giữ rất nghiêm ngặt. Có hai hàng lính đứng gác, và một vài vị tiên nhân có vẻ ngoài uy nghiêm, đang kiểm tra lệnh bài của những người muốn vào trong. Đang lúc Thành Vinh quan sát, thì bỗng có một đám đông ồn ào từ phía cổng chính của Vạn Bảo Các tiến vào. Anh nhìn kỹ, thì thấy đó là một nhóm người đang cãi vã với những người gác cổng.

Trung tâm của đám đông là một "công tử" trẻ tuổi, da trắng, dáng người nhỏ nhắn, thanh tú. Nhìn qua cách cử chỉ, Thành Vinh không khó để nhận ra, đây là một cô gái đang cải trang nam.

"Công tử" này cố gắng thuyết phục những người gác cổng cho mình vào trong, nhưng bọn họ kiên quyết đòi xem lệnh bài. Hai bên lời qua tiếng lại, càng lúc càng căng thẳng.

"Các ngươi có biết ta là ai không? Dám không cho ta vào? Ta nói cho các ngươi biết, ta là..." "Công tử" trẻ tuổi tức giận, định nói ra thân phận của mình, nhưng một người đàn ông trung niên, có vẻ là hộ vệ của cô, đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, nói nhỏ:

"Tiểu thư, xin người đừng làm lớn chuyện. Chúng ta không nên để lộ thân phận ở đây."

"Nhưng ta cần có Tử Hà Thảo! Ta phải vào trong đó!" Cô gái vùng vẫy, giằng tay người hộ vệ ra.

"Tiểu thư, ta biết người cần Tử Hà Thảo, nhưng chúng ta không thể vào trong đó mà không có lệnh bài. Ta đã cho người đi lấy rồi, ngày mai sẽ có. Xin người hãy bình tĩnh, đừng gây thêm rắc rối nữa." Người hộ vệ kiên nhẫn khuyên nhủ.

Thành Vinh đứng từ xa quan sát, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Anh lặng lẽ theo dõi đám người đó, cho đến khi họ rời khỏi Vạn Bảo Các, đi về phía một nhà khách sang trọng.

Sau khi xác định được nơi ở của họ, Thành Vinh liền đi mua sắm một bộ quần áo mới, lịch sự, trang nhã, chỉnh trang lại đầu tóc, râu ria, sao cho giống một thiếu niên con nhà giàu có.

Xong xuôi, Thành Vinh tự tin bước đến nhà khách mà đám người kia đang ở. Anh hỏi thăm nhân viên, rồi tìm đến tận phòng của "công tử" trẻ tuổi kia.

Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, đứng gác trước cửa phòng, thấy Thành Vinh tiến đến, liền chặn lại, hỏi:

"Ngươi là ai?"

Thành Vinh mỉm cười, đáp: "Ta nghe nói, vị công tử ở trong phòng này đang cần Tử Hà Thảo. Ta có một ít, muốn đến đây để thương lượng." Anh cố tình nói to, để người bên trong có thể nghe thấy.

Quả nhiên, cánh cửa phòng bật mở, "công tử" trẻ tuổi bước ra, nhìn Thành Vinh với ánh mắt dò xét:

"Ngươi nói ngươi có Tử Hà Thảo?"

Thành Vinh quan sát kỹ cô gái. Dù đã cải trang nam, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của cô. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, long lanh, sống mũi cao, thẳng, đôi môi đỏ mọng, tất cả đều toát lên vẻ đáng yêu, tinh nghịch. Dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng lại toát lên một khí chất cao quý, sang trọng, chứng tỏ cô là con cháu của một gia đình quyền quý.

"Đúng vậy." Thành Vinh gật đầu. "Ta là Thành Vinh, đến từ..." Anh dựng lên một lý lịch, "...Ta có một ít Tử Hà Thảo, muốn trao đổi với công tử."

"Ta là… Lý Thiên Bảo." Cô gái giới thiệu, tất nhiên là dùng tên giả. "Ngươi có thể cho ta xem Tử Hà Thảo được không?"

"Được chứ." Thành Vinh mỉm cười, mở túi vải, lấy ra một nhánh Tử Hà Thảo, đưa cho cô gái xem.

Lý Thiên Bảo cầm lấy nhánh Tử Hà Thảo, xem xét kỹ lưỡng, rồi gật đầu: "Đúng là Tử Hà Thảo thật. Ngươi muốn bán nó với giá bao nhiêu?"

"Ta không muốn bán." Thành Vinh đáp. "Ta muốn đổi."

"Đổi?" Lý Thiên Bảo ngạc nhiên. "Ngươi muốn đổi lấy thứ gì?"

"Ta muốn đổi lấy lệnh bài vào Vạn Bảo Các."

Lý Thiên Bảo chưa kịp trả lời, thì người hộ vệ đứng bên cạnh đã lên tiếng:

"Không được! Lệnh bài đó là do tiên nhân ban cho, sau khi dùng xong phải trả lại. Nếu làm mất, chúng ta sẽ bị phạt nặng. Ngươi không thể đòi hỏi như vậy được!"

Nhắc đến tiên nhân, Lý Thiên Bảo lộ vẻ bối rối.

Thành Vinh thầm nghĩ, qua vụ việc ồn ào ở cổng Vạn Bảo Các lúc trước, anh đoán chắc cô gái này rất cần Tử Hà Thảo. Với tính cách trẻ con, bướng bỉnh, lại có phần nóng vội của cô gái, Thành Vinh quyết định sẽ chơi một đòn tâm lý, tạo áp lực để cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Vậy thì thôi vậy." Thành Vinh nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. "Ta đi đây." Anh quay người, giả bộ rời đi, nhưng bước chân cố tình đi chậm lại.

"Khoan đã!" Lý Thiên Bảo, đúng như dự đoán của Thành Vinh, vội vàng gọi lại. "Được, ta đồng ý!"

"Tiểu … Công tử!" Người hộ vệ hốt hoảng. "Người không thể làm như vậy được!"

"Ta chịu trách nhiệm!" Lý Thiên Bảo quả quyết.

Thấy kế khích tướng đã thành công, Thành Vinh mỉm cười, quay lại, nhẹ nhàng nói:

"Các vị lo xa quá rồi!" Thành Vinh nói tiếp "Đơn giản là lúc vào, ta sẽ đi cùng các vị. Sau khi vào trong, ta sẽ trả lại lệnh bài ngay lập tức. Như vậy, cả hai bên đều không phải lo lắng gì cả."

Lý Thiên Bảo nghe xong, reo lên: "Đúng rồi! Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ? Đơn giản vậy mà!"

Thực ra, ai cũng có thể nghĩ ra cách này, nhưng vì quá lo lắng, đề phòng Thành Vinh, nên họ mới không nghĩ đến.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi." Lý Thiên Bảo nói. "Ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng Vạn Bảo Các. Ngươi sẽ đưa cho ta bốn nhánh Tử Hà Thảo. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi mượn lệnh bài để vào trong."

"Được, nhất trí!" Thành Vinh mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tienhiep