Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hai anh em lâu ngày không gặp, trò chuyện không dứt. Quốc Phát tâm sự, tuy Phúc Hải tiên nhân có vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, hiếm khi trò chuyện, nhưng lại rất quan tâm đến việc tu luyện của cậu. Ngoài việc cảm thấy hơi cô đơn vì phải ở một mình trong động phủ, mọi thứ khác đều rất tốt.

Thành Vinh nghe vậy, liền hỏi: "Sao đệ không ra ngoài giao lưu với các đồng môn khác? Ở trong động phủ mãi cũng buồn chán chứ?"

Quốc Phát lắc đầu, đáp: "Sư phụ cấm túc đệ, không cho phép rời khỏi động phủ nửa bước, để tập trung tu luyện. Người nói, khi nào đệ ngưng tụ được khí tiên thiên, thì mới được phép ra ngoài."

Cậu nói thêm: "Bình thường, theo quy định của môn phái, tiên nhân khi nhận đệ tử sẽ bố trí cho họ ở một nơi riêng biệt để tu luyện, giống như trường hợp của huynh lúc trước. Sau khi ngưng tụ được khí tiên thiên, thì mới chính thức được đưa vào Tiêu Dao Cốc tu luyện. Trường hợp của đệ, nghe sư phụ nói, là đặc cách. Người đã phải tốn rất nhiều công sức, mới xin được cho đệ ở lại đây."

Thành Vinh nghe xong, không khỏi cảm thán. Một người có thể yêu thương, lo lắng cho đồ đệ của mình như vậy, sao lời lẽ và khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc đến thế? Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, liền nháy mắt với Quốc Phát, hỏi:

"Phát à, đệ có thể nói cho ta biết về phương pháp tu luyện, cũng như các cấp bậc trong tu tiên được không?"

Quốc Phát ngạc nhiên nhìn anh: "Ủa, đại ca, không phải sư phụ đã dạy huynh hết rồi sao?"

Thành Vinh hơi khựng lại. Anh quên mất, Quốc Bảo trước đây đã từng là đệ tử của Phúc Hải, ít nhiều gì cũng phải biết những kiến thức cơ bản về tu tiên. Nhưng ngặt nỗi, trong khoảng thời gian Quốc Bảo làm đệ tử, Phúc Hải lại bận rộn với một việc quan trọng, nên chỉ mới kịp truyền đạt sơ bộ về con đường tu đạo. Thêm vào đó, bản tính Quốc Bảo vốn ham chơi, lười biếng, nên chẳng mấy chốc đã quên gần hết những gì được dạy. Đến khi Thành Vinh đoạt xá, thì những kiến thức ít ỏi đó cũng không còn.

Thấy em trai hỏi, Thành Vinh đành thành thật đáp: "À... ờ... thì... ta quên mất rồi."

Quốc Phát nhìn anh trai, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đại ca, sư phụ đã dặn, những thông tin liên quan đến tu luyện, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả người thân. Nếu không, hậu quả sẽ rất lớn."

Nói xong, cậu lại lén dùng ngón tay vẽ lên lòng bàn tay Thành Vinh, ý bảo sẽ nghĩ cách nói riêng cho anh biết.

Thành Vinh hiểu ý, vội vàng lựa lời đáp: "Haha, ta chỉ muốn thử đệ xem sao thôi. Xem ra đệ đã học hành rất chăm chỉ, ta rất yên tâm." Anh cười lớn, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

Trong lòng Thành Vinh thầm nghĩ, vừa rồi suýt chút nữa thì anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Anh đã quá thoải mái, quá bất cẩn. May mà là Quốc Phát. Anh tự nhủ, phải cẩn thận hơn nữa.

Hai anh em trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi chia tay nhau. Thành Vinh ra ngoài, vái chào Phúc Hải. Anh cố gắng quan sát xem lão ta có biểu hiện gì khác thường không, nhưng Phúc Hải chỉ thản nhiên gật đầu, rồi nói:

"Đường từ đây ra cổng Tiêu Dao Cốc, có thể tự đi bộ. Ta sẽ cho Lục Bình đưa ngươi đi."

Nói rồi, lão ta gọi tên đệ tử gác cổng lúc trước đã chặn Thành Vinh lại. Hắn chính là Lục Bình.

Trên đường ra cổng, Lục Bình tỏ ra vô cùng ngại ngùng, áy náy vì đã lỡ đắc tội với Thành Vinh lúc trước.

Nhưng Thành Vinh, vốn là người dày dạn kinh nghiệm, nhận ra sự bối rối của đối phương. Anh lại nghĩ, đây là cơ hội tốt để làm thân với Lục Bình, cũng như để thực hiện một kế hoạch bí mật mà anh vừa bàn bạc với Quốc Phát.

Thành Vinh chủ động bắt chuyện, thái độ vui vẻ, cởi mở, như không hề để bụng chuyện lúc trước:

"Lục huynh đệ, đừng ngại. Chuyện lúc trước, ta không hề để bụng. Ta hiểu, các ngươi cũng chỉ làm theo quy định của môn phái mà thôi."

Lục Bình nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Quốc huynh đã thông cảm. Tại hạ thật sự rất áy náy."

"Có gì đâu mà áy náy. À, mà Lục huynh đệ, ta thấy ngươi cũng không phải là người của Tiêu Dao Cốc, sao lại ở đây làm công việc gác cổng này?"

Lục Bình thở dài: "Quốc huynh không biết đó thôi. Tại hạ là Lục Bình, con trai của Lục Thanh Sơn, huyện lệnh huyện Thanh Khê. Cha ta, vì muốn ta có cơ hội được tiếp xúc với tiên nhân, nên đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc, mới xin được cho ta vào đây làm chân gác cổng. Cũng là mong một ngày nào đó, ta có cơ duyên được một vị tiên nhân nào đó để mắt tới, thu nhận làm đệ tử."

Thành Vinh gật gù: " Ra là vậy! Ta thấy Lục huynh đệ tướng mạo đường đường, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải loại người tầm thường. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày thành danh thôi!"

Lục Bình nghe Thành Vinh khen, mặt mày hớn hở: "Quốc huynh quá khen rồi! Ta chỉ mong sao không làm cha ta thất vọng là được."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã trở nên thân thiết, như thể đã quen biết nhau từ lâu. Khi sắp đến cổng Tiêu Dao Cốc, Thành Vinh đột nhiên dừng lại, vỗ vai Lục Bình:

"Lục huynh đệ, ta có món quà nhỏ này, muốn tặng cho huynh đệ, gọi là chút quà ra mắt. Đừng chê nhé!"

Nói rồi, anh lấy ra một nhánh Tử Hà Thảo, đưa cho Lục Bình.

Lục Bình nhìn thấy Tử Hà Thảo, mắt sáng như đuốc: "Trời đất! Quốc huynh, đây... đây là Tử Hà Thảo? Thứ thảo dược quý hiếm, có tiền cũng không mua được này, huynh lấy ở đâu ra vậy?"

Thành Vinh nháy mắt: "Ta may mắn nhặt được trong một lần đi lạc vào rừng thôi. Ta thấy nó rất có ích cho việc tu luyện, nên muốn tặng cho huynh đệ. Coi như là... quà làm quen!"

Lục Bình run run nhận lấy Tử Hà Thảo, lắp bắp: "Món quà này... quý giá quá... ta... ta không dám nhận..."

Thành Vinh khẽ cười, vỗ vai Lục Bình, nói nhỏ:

"Thực ra, Lục huynh đệ, ta có chút chuyện muốn nhờ vả huynh."

Lục Bình nghe vậy, liền nói: "Xin nghe! Chỉ cần trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ không từ chối!"

Thành Vinh ghé sát tai Lục Bình, thì thầm một hồi. Lục Bình nghe xong, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa, ưỡn ngực nói:

"Chuyện này có gì khó! huynh cứ yên tâm, giao cho ta, ta đảm bảo sẽ làm tốt!"

Thành Vinh hài lòng gật đầu, rồi lại cười lớn:

"Ha ha, tốt, tốt lắm! Lục huynh đệ quả là người sảng khoái! – Đoạn, Thành Vinh lấy Tử Hà Thảo đưa cho Lục Bình

Lục Bình nhận lấy Tử Hà Thảo liên tục cảm ơn: "Đa tạ Quốc huynh! Sau này huynh có việc gì cần, cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!"

Thành Vinh mỉm cười, vỗ vai Lục Bình: "Vậy thì tốt quá. Ta đi trước đây, hẹn gặp lại huynh sau."

Nói rồi, Thành Vinh quay người rời đi, để lại Lục Bình đứng đó, ngắm nghía nhánh Tử Hà Thảo, trong lòng không khỏi cảm kích và có hảo cảm với người vừa mới quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tienhiep