Chương 3
Nắng sớm xuyên qua tán lá bàng bạc, rọi xuống những giọt sương còn đọng trên cỏ cây, lấp lánh như dát bạc. Giữa rừng già thâm u, tiếng chim hót ríu rít hòa cùng tiếng suối chảy róc rách tạo nên một bản hòa ca của núi rừng. Từ xa, bóng dáng một người ẩn hiện trong làn sương mờ ảo. Dáng người thanh thoát, lưng đeo nỏ, cùng một túi đồ nghề và lương khô, Thành Vinh tiến vào rừng sâu. Anh không đến đây để thưởng ngoạn cảnh sắc, mà là để tìm kiếm một loại linh thảo quý hiếm: Tử Hà Thảo.
U Minh Cốc là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, quanh năm chìm trong sương mù dày đặc. Khí hậu ẩm ướt, mát lạnh đến rợn người. Ngay từ khi bước chân vào bìa rừng, Thành Vinh đã cảm nhận được một luồng khí âm u, lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Càng đi sâu vào trong, sương mù càng dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế chỉ còn vài mét.
Tiếng chim kêu vượn hú vang vọng trong không gian tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại xen lẫn những tiếng động lạ lùng, khiến người ta không khỏi rùng mình. Thành Vinh biết, U Minh Cốc không chỉ nổi tiếng với sương mù và khí hậu khắc nghiệt, mà còn là nơi trú ngụ của nhiều loài động vật nguy hiểm, thậm chí là cả yêu ma, tà linh, theo như lời đồn đại.
Những ngày đầu tiên, Thành Vinh chủ yếu tập trung vào việc làm quen với địa hình và tìm kiếm dấu vết của Tử Hà Thảo. Anh men theo những con suối nhỏ, len lỏi qua những gốc cây cổ thụ khổng lồ, rễ chằng chịt như những con trăn khổng lồ. Thỉnh thoảng, anh lại bắt gặp những loài động vật hoang dã, từ những con sóc nhỏ bé đến những con lợn rừng hung dữ. Nhưng nhờ sự nhanh nhẹn và kinh nghiệm từ kiếp trước, anh đều tránh được những cuộc đụng độ không cần thiết.
Đêm xuống, Thành Vinh tìm một hang đá khô ráo để nghỉ ngơi. Anh nhóm lửa, vừa để sưởi ấm, vừa để xua đuổi thú dữ. Tiếng lửa cháy tí tách, cùng với tiếng gió rít qua khe đá, tạo nên một bản nhạc hoang dã, đầy ma mị.
Khi Thành Vinh bắt đầu tiến sâu hơn vào trung tâm của U Minh Cốc. Sương mù càng dày đặc, không khí càng trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Đột nhiên, Thành Vinh nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phía trước. Anh lập tức nín thở, nấp sau một gốc cây cổ thụ, cẩn thận quan sát. Qua làn sương mù mờ ảo, anh nhận ra đó không phải là tiếng động bình thường, mà là tiếng bước chân của một loài mãnh thú. Và rồi, từ trong màn sương, một bóng trắng khổng lồ xuất hiện. Đó là một con Bạch Hổ, với bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh biếc, và những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Bạch Hổ là một loài vật quý hiếm, được coi là chúa tể của rừng sâu. Chúng không chỉ mạnh mẽ, hung dữ, mà còn có linh tính cực kỳ nhạy bén. Thành Vinh biết, nếu bị phát hiện, anh sẽ gặp nguy hiểm.
Anh cố gắng nín thở, thu mình nhỏ nhất có thể, hy vọng con hổ sẽ không nhận ra sự hiện diện của anh và bỏ đi. Nhưng linh tính của Bạch Hổ quả thực đáng sợ. Nó đột ngột dừng bước, quay đầu về phía gốc cây mà Thành Vinh đang ẩn nấp, đôi mắt xanh biếc ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Không còn cách nào khác, Thành Vinh biết mình đã bị phát hiện. Anh nhanh như cắt nhảy lên một cành cây cao, thoát khỏi cú vồ chết người của con hổ trong gang tấc.
Bạch Hổ gầm lên một tiếng vang động, nhảy lên theo, nhưng không thể với tới Thành Vinh. Anh lợi dụng lợi thế trên cao, rút chiếc nỏ liên châu ra, nhắm thẳng vào con hổ. Hàng loạt mũi tên tẩm độc lao vút đi, găm vào người Bạch Hổ. Con vật khổng lồ gầm rú đau đớn, cố gắng chống trả, nhưng nọc độc nhanh chóng phát tác, khiến nó gục ngã.
Ngồi xuống bên xác con Bạch Hổ, Thành Vinh lau mồ hôi trên trán, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Một cảm giác bâng khuâng, xen lẫn chút phấn khích, trào dâng trong lòng Thành Vinh. Trước đây, khi còn ở kiếp trước, anh cũng từng đi săn, từng hạ gục những con thú lớn như hươu, nai, hay lợn rừng. Nhưng cảm giác khi đối mặt và tiêu diệt một con Bạch Hổ, một loài mãnh thú được coi là chúa tể của rừng sâu, lại hoàn toàn khác biệt.
Nó không chỉ là cảm giác chiến thắng, mà còn là một sự thừa nhận về sức mạnh, về bản lĩnh của bản thân. Một chút tự hào, xen lẫn với chút tiếc nuối cho sinh mạng của con vật, lướt qua trong tâm trí Thành Vinh. Nhưng rồi, anh nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc đó, tập trung vào hiện tại, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Con hổ trắng này không chỉ mạnh mẽ, mà còn có linh tính cực kỳ nhạy bén. Nó canh giữ ở đây, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
"Chẳng lẽ..." Thành Vinh lẩm bẩm, "nơi này có thứ gì đó quý giá mà nó đang bảo vệ?"
Kinh nghiệm từ kiếp trước, cùng với những câu chuyện mà anh nghe được về thế giới tu tiên, mách bảo anh rằng, những loài động vật mạnh mẽ, đặc biệt là những loài có linh tính, thường có mối liên hệ mật thiết với những vật phẩm quý hiếm, có linh khí.
Nghĩ vậy, Thành Vinh bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh. Anh men theo hướng mà con hổ đã xuất hiện, đi sâu vào trong khu rừng. Không khí càng trở nên ẩm ướt, sương mù càng dày đặc, nhưng Thành Vinh vẫn kiên trì tiến bước.
Và rồi, sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm thấy thứ mà mình mong đợi. Dưới một vách đá phủ đầy rêu xanh, ẩn sau một bụi cây rậm rạp, là một cụm Tử Hà Thảo đang tỏa ra ánh sáng tím nhạt, lung linh trong màn sương.
Thành Vinh vui mừng khôn xiết. Anh cẩn thận thu hái từng cây Tử Hà Thảo, bỏ vào túi vải. Anh tiếp tục khám phá khu vực xung quanh, bỗng phát hiện ra một khe núi hẹp, khuất sau một tảng đá lớn. Tiến vào bên trong, Thành Vinh không khỏi choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Nơi đây là một thung lũng nhỏ. Giữa thung lũng, mọc lên một loài hoa, cánh hoa trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng màu bạc lung linh, huyền ảo. Đó chính là Nguyệt Linh Hoa. So với Tử Hà Thảo, Nguyệt Linh Hoa hiếm có hơn gấp nhiều lần. Nguyệt Linh Hoa chứa đựng tinh hoa của mặt trăng, có thể giúp người tu luyện đột phá bình cảnh, cải thiện căn cốt, thậm chí là kéo dài tuổi thọ.
Thành Vinh nhìn chằm chằm vào những bông hoa Nguyệt Linh Hoa, mặc dù rất muốn tiến đến hái những bông Nguyệt Linh Hoa kia, nhưng kinh nghiệm mách bảo anh rằng, có một mối nguy hiểm khủng khiếp đang ẩn nấp đâu đó quanh đây.
Thay vì vội vàng hành động, Thành Vinh quyết định thăm dò. Anh cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ, rồi dùng chân khẽ khua xuống đất, tạo ra tiếng động như thể có người đang di chuyển. Sau đó, anh nhanh tay ném viên đá về phía những bông Nguyệt Linh Hoa, rồi lập tức ẩn mình sau một tảng đá lớn gần đó, nín thở quan sát.
Và quả nhiên, ngay sau khi viên đá rơi xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ trong bóng tối, một sinh vật khổng lồ xuất hiện, to lớn và đáng sợ hơn bất cứ thứ gì mà Thành Vinh từng thấy.
Đó là một con Xà Tinh, một loài rắn khổng lồ đã tu luyện thành tinh. Toàn thân nó phủ một lớp vảy đen bóng, cứng như thép, phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ những bông Nguyệt Linh Hoa. Chiều dài của nó phải đến hàng chục mét, thân to bằng cả một cây cổ thụ. Đôi mắt của nó đỏ rực, tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Đáng sợ nhất là cái miệng khổng lồ, với những chiếc răng nanh sắc nhọn như dao găm, và chiếc lưỡi chẻ đôi liên tục thè ra thụt vào, phát ra những tiếng rít ghê rợn.
Thành Vinh, nấp sau tảng đá, cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh nhận ra, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của con quái vật này. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, anh có thể mất mạng ngay lập tức.
Sau một hồi quan sát, Thành Vinh nhẹ nhàng rút lui, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Khi đã ra đến khu vực an toàn, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn không giấu được vẻ quyết tâm. Hình ảnh những bông Nguyệt Linh Hoa, cùng với con Xà Tinh khổng lồ, đã in sâu vào tâm trí anh.
Anh âm thầm ghi nhớ lại toàn bộ địa hình, từng mỏm đá, từng gốc cây, từng con suối nhỏ trên đường dẫn đến chỗ Nguyệt Linh Hoa. Anh biết, đây là một thông tin vô cùng quan trọng. Một ngày nào đó, khi đã chuẩn bị đầy đủ, anh nhất định sẽ quay lại đây, tìm cách đoạt lấy loài kỳ hoa dị thảo này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro