Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hai ngày sau, Phúc Hải đến chỗ hai anh em. Lão hắng giọng, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Thành Vinh đang nằm trên giường, rồi dừng lại ở Quốc Phát, nói bằng giọng trầm, mang theo vẻ uy nghiêm:

"Quốc Phát, ta thấy môi trường hiện tại không thích hợp cho việc tu hành của con."

Quốc Phát hơi cúi đầu, cung kính đáp: "Bẩm sư phụ, con chưa hiểu ý người."

Phúc Hải khẽ nhếch mép, một nụ cười khó đoán: "Ở lại đây, gần gũi với những thói hư tật xấu, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con. Con nên theo ta đến một nơi thanh tịnh hơn, chuyên tâm tu luyện, tránh xa những thứ làm ảnh hưởng."

Quốc Phát ngẩng đầu, nhìn Phúc Hải với vẻ bối rối: "Thưa sư phụ, ý người là..."

Phúc Hải không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Ta đang nói đến ca ca của con. Quốc Bảo vốn không có duyên với tiên đạo, lại thêm tính ham chơi, lười biếng. Con ở gần hắn, sớm muộn gì cũng bị ảnh hưởng." Ánh mắt lão ta lại hướng về phía Quốc Bảo.

Quốc Bảo, giờ đây mang linh hồn Thành Vinh, hiểu rõ những lỗi lầm trong quá khứ của mình. Anh không hề phản bác, chỉ im lặng. Nhân cơ hội này, Thành Vinh có dịp quan sát kỹ hơn vị tiên nhân trước mặt. Phúc Hải tuy đã già, râu tóc bạc phơ, nhưng trông vẫn phong độ, khỏe mạnh. Lão ta ăn vận sạch sẽ, trang phục mang phong cách đạo gia, toát lên vẻ thoát tục. Khuôn mặt Phúc Hải nghiêm nghị, đạo mạo, luôn giữ vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi mắt thâm trầm, ẩn chứa một nội tâm phức tạp, sâu không thấy đáy, khiến người ta không thể đoán biết được suy nghĩ thực sự của lão.

Quốc Phát nghe những lời lẽ lạnh lùng của Phúc Hải, cậu vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước mặt vị tiên nhân, giọng nói run rẩy:

"Sư phụ, xin người hãy hiểu cho con! Đại ca con tuy trước đây có lầm lỡ, nhưng huynh ấy là người thân duy nhất còn lại của con. Ông bà ngoại đã qua đời, giờ đây chúng con chỉ còn có nhau. Nếu con đi, ai sẽ chăm sóc cho đại ca đang bệnh tật đây?"

Phúc Hải nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng. Lão ta hừ lạnh một tiếng:

"Quốc Phát, con đừng quên, ta là sư phụ của con, là người dẫn dắt con trên con đường tu tiên. Lời ta nói, con phải nghe theo!"

"Con... con không dám cãi lời sư phụ, nhưng..." Quốc Phát ngập ngừng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. "Nhưng đại ca con... con không thể bỏ mặc huynh ấy một mình..."

Phúc Hải khoát tay, cắt ngang lời Quốc Phát:

"Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa. Hãy nhớ, tu tiên là con đường cô độc. Con phải học cách buông bỏ những ràng buộc phàm trần. Tình thân, suy cho cùng, cũng chỉ là một loại chấp niệm mà thôi."

Giọng nói của Phúc Hải tuy không lớn, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, khiến Quốc Phát run rẩy. Cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của vị tiên nhân.

Thành Vinh thấy vậy, liền lên tiếng khuyên nhủ Quốc Phát: "Phát à, đệ đừng lo cho ta. Ta tự lo được. Cơ hội tu tiên không phải lúc nào cũng có, đệ hãy đi theo sư phụ đi."

Nhưng Quốc Phát một mực không chịu. Cậu quỳ xuống trước mặt Phúc Hải, khẩn khoản cầu xin: "Sư phụ, xin người hãy thương tình. Huynh đệ chúng con chỉ có nhau, con không thể bỏ mặc đại ca lúc này được."

Thành Vinh nhìn Quốc Phát, trong lòng dâng lên một niềm cảm động sâu sắc. Tình cảm chân thành mà Quốc Phát dành cho "Quốc Bảo" đã chạm đến trái tim anh. Anh tự nhủ, từ nay về sau, anh sẽ đối xử với Quốc Phát thật tốt, bù đắp cho những gì mà Quốc Bảo trước đây đã gây ra.

Phúc Hải nhắm mắt lại, dường như đang suy tính điều gì đó. Một lúc sau, lão ta miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được, ta cho con ở lại một tuần, không hơn. Nếu sau một tuần, con vẫn không muốn đi, thì cũng đừng trách ta không cho con cơ hội."

Dứt lời, Phúc Hải không đợi Quốc Phát kịp đáp ứng, đột nhiên một luồng gió xoáy nhấc bổng lão, rồi bay mất trong nháy mắt. Đây là lần đầu tiên Thành Vinh được chứng kiến phép thuật của tiên nhân ở cự ly gần như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kinh ngạc và một niềm khao khát mãnh liệt. Anh tự nhủ, kiếp này, dù có khó khăn đến đâu, anh cũng phải tìm cách tu tiên, để một lần được trải nghiệm cảm giác siêu phàm đó.

Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt. Nhờ sự chăm sóc tận tình, chu đáo của Quốc Phát, Thành Vinh dần hồi phục. Những cơn đau nhức do di chứng cảm mạo dần tan biến, sức khỏe của anh gần như trở lại bình thường. Anh cũng dần quen với thân phận Quốc Bảo, với cuộc sống mới ở một thế giới xa lạ.

Những ngày dưỡng bệnh, Thành Vinh dành phần lớn thời gian trò chuyện với Quốc Phát. Qua những câu chuyện của cậu em trai, anh dần hiểu rõ hơn về thế giới kỳ lạ này. Quả thực, thế giới này có vô vàn điều mới mẻ và thú vị, khác xa so với những gì anh từng biết ở kiếp trước.

Ở thế giới này, các môn phái tiên nhân uy quyền ngự trị trên đỉnh cao xã hội, nắm giữ quyền lực tối thượng nhờ pháp thuật và sự bảo hộ vương quyền. Đổi lại sự bảo hộ đó, triều đình phàm tục và thường dân kính cẩn cung phụng cho tiên nhân các nguồn lực tu luyện, từ vật phẩm quý giá đến nhân lực tinh hoa.  Hoàng đế tuy vẫn giữ danh vị đứng đầu thế tục, nhưng thực tế phải tuân theo ý chỉ và dựa vào sức mạnh của tiên giới.  Xã hội phân tầng rõ rệt, với tiên nhân là tầng lớp cao nhất, tiếp đến là quý tộc, quan lại phàm tục, và cuối cùng là thường dân, lực lượng lao động và cống nạp chủ yếu. Mối quan hệ giữa các tầng lớp vận hành dựa trên nguyên tắc bảo hộ - cung phụng, nơi sức mạnh tâm linh và phép thuật của tiên nhân định hình mọi khía cạnh đời sống, từ chính trị, kinh tế, văn hóa đến tín ngưỡng, tạo nên một xã hội vừa trật tự vừa đầy bí ẩn dưới sự cai trị của giới tiên nhân.

Trong xã hội này, con đường tu tiên một hành trình đầy gian nan, đòi hỏi cả thiên phú, may mắn và nỗ lực phi thường. Để bước chân vào tiên đạo, người thường cần có linh căn tiềm ẩn và cơ duyên đặc biệt được các tiên nhân phát hiện và nhận làm đệ tử. Đây là con đường phổ biến nhất, và cũng gần như duy nhất vì để tự tu được thành tiên là điều rất khó và cực hiếm.

Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Quốc Phát phải theo Phúc Hải tu luyện. Đúng giờ hẹn, Phúc Hải xuất hiện, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng. Quốc Phát, sau một tuần chăm sóc anh trai, thấy Thành Vinh đã hoàn toàn bình phục, trong lòng cũng yên tâm phần nào, lưu luyến tạm biệt anh rồi theo chân Phúc Hải rời đi. Bóng dáng hai người dần khuất để lại Thành Vinh một mình với những suy tư.

Sau khi Quốc Phát đi, Thành Vinh, giờ đây đã bình phục hoàn toàn, quyết định bắt tay vào thực hiện những kế hoạch của mình. Anh hiểu rằng, ở thế giới này, sức mạnh là yếu tố quyết định tất cả. Hiện không thể tu tiên, anh vẫn phải tìm cách nâng cao thể lực và thể trạng của mình.

Thành Vinh bắt đầu rèn luyện thân thể theo những bài tập mà anh từng áp dụng ở kiếp trước. Anh chạy bộ, tập hít đất, gập bụng, và thực hiện các bài tập tăng cường sức mạnh khác.

Không dừng lại ở đó, Thành Vinh còn tận dụng những kiến thức cơ khí uyên bác từ kiếp trước. Anh mở một xưởng rèn nhỏ, chuyên sản xuất các công cụ làm nông. Bằng sự sáng tạo và kỹ năng của mình, anh cải tiến các công cụ truyền thống, khiến chúng trở nên nhỏ gọn hơn, nhẹ hơn, nhưng lại hiệu quả và bền bỉ hơn rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, danh tiếng của xưởng rèn lan xa. Nông dân từ khắp nơi đổ về, tìm mua những công cụ cải tiến của Thành Vinh. Công việc làm ăn phát đạt, anh có của ăn của để, cuộc sống dần trở nên sung túc.

Khi cảm thấy thể lực đã được tăng cường đáng kể, anh tự tay rèn cho mình một chiếc Nỏ liên châu đặc biệt. Chiếc nỏ này được thiết kế gọn nhẹ, có thể gấp lại để dễ dàng mang theo. Điểm đặc biệt của nó là khả năng bắn liên tục nhiều mũi tên, với hộp tên chứa được tới 48 mũi.

Thói quen đi săn, là một hoạt động giải trí mà Thành Vinh vẫn duy trì từ kiếp trước, giờ đây lại có thêm một mục đích quan trọng. Anh muốn tìm kiếm một loại thảo dược quý – Tử Hà Thảo. Theo những gì anh tìm hiểu được, Tử Hà Thảo là một loại thực vật chứa đựng linh khí, rất có lợi cho việc tu luyện. Thành Vinh dự định sẽ thu thập loại thảo dược này, để gửi cho Quốc Phát, giúp em trai mình có thêm tài nguyên trên con đường tu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tienhiep