Chương 1
Đêm đen như mực, tiếng gió rít gào qua khe cửa sổ bệnh viện như tiếng than khóc ai oán. Thành Vinh, kỹ sư cơ khí tài ba, có công việc ổn định, thu nhập cao, tương lai rộng mở. Anh mua được căn nhà khang trang cho cha mẹ, báo đáp công ơn dưỡng dục. Anh còn gặp được người con gái mình yêu thương, dự định sẽ cùng cô xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Nhưng số phận nghiệt ngã, đúng lúc Thành Vinh chạm tay đến hạnh phúc, thì căn bệnh ung thư quái ác ập đến. Những cơn đau giày vò thể xác, những đợt hóa trị khiến anh tiều tụy, suy kiệt. Niềm hy vọng dần tắt lịm, thay vào đó là nỗi tuyệt vọng, sự bất lực trước số phận.
Giờ đây nằm bất động trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp như ngọn đèn trước gió. Đôi mắt anh mờ đục, hằn sâu nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Cơn đau thể xác hòa lẫn với nỗi bi phẫn. "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?" Anh thều thào trong vô vọng, rồi chìm vào bóng tối.
…
Thành Vinh mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến anh nhíu mày. Anh đang nằm trên một chiếc giường gỗ, xung quanh là những bức tường đá thô ráp. Mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí. Đây không phải là bệnh viện.
"Ca ca, huynh tỉnh rồi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Thành Vinh quay lại, một thiếu niên tuấn tú, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
"Ca ca? Ngươi… là ai?" Thành Vinh cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân anh đau nhức, yếu ớt.
"Huynh nói gì vậy? Đệ là Quốc Phát, em trai song sinh của huynh, Quốc Bảo!" Thiếu niên kia ngạc nhiên, vội vàng đỡ anh nằm xuống. "Huynh bị cảm mạo nặng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm rồi. May mà tiên nhân Phúc Hải đã cho huynh uống linh đan, nếu không…"
Tiên nhân? Linh đan? Quốc Bảo? Quốc Phát? Thành Vinh bàng hoàng. Anh tưởng đã chết. Nhưng… anh đang ở đâu?
Ký ức ùa về như thác lũ, xâm chiếm tâm trí anh. Quốc Bảo và Quốc Phát là hai anh em song sinh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nương tựa vào ông bà ngoại. Cuộc sống khó khăn, nhưng may mắn thay, Quốc Bảo được một vị tiên nhân tên Phúc Hải nhìn trúng, nhận làm đệ tử. Nhờ đó, gia đình họ một bước lên tiên, thoát khỏi cảnh nghèo khó. Chỉ có điều, Quốc Bảo lại là một kẻ ham chơi, lười biếng. Hắn ỷ vào sự sủng ái của Phúc Hải, thường xuyên rượu chè, bỏ bê tu luyện. Và rồi, trong một cơn say, hắn bị cảm mạo, dẫn đến đột tử. Đó cũng là lúc linh hồn của Thành Vinh xuyên không đến, đoạt xá thân xác này.
Thành Vinh thở dài. Anh không ngờ mình lại có cơ hội sống lại, nhưng lại ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, với những quy tắc và khái niệm anh chưa từng biết đến.
"Ca ca, huynh lại không khỏe ở đâu sao?" Quốc Phát lo lắng hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thành Vinh.
Thành Vinh lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười: "Không sao, ta chỉ… hơi mệt một chút."
"Huynh nghỉ ngơi đi. Đệ đi báo cho Phúc Hải chân nhân biết huynh đã tỉnh." Quốc Phát nói rồi chạy đi.
Thành Vinh nhìn theo bóng lưng Quốc Thái, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Anh biết, từ giờ trở đi, anh phải sống với thân phận của Quốc Bảo. Anh phải học cách thích nghi với thế giới mới này, với thân phận mới này.
Rất nhanh, Phúc Hải bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị. Ông ta nhìn Thành Vinh, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng sau khi kiểm tra tình trạng của anh.
"Huyệt đạo bị phong bế, kinh mạch tổn thương, e rằng con đường tu tiên của ngươi đã chấm dứt rồi, Quốc Bảo." Phúc Hải lạnh lùng nói.
Nhưng rồi, ánh mắt Phúc Hải đột nhiên chuyển hướng, dừng lại trên người Quốc Phát, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt: "May mắn thay còn ngươi. Thể chất của hai đứa giống nhau, ta có thể truyền thụ công pháp cho Quốc Phát, coi như nhà họ Quốc vẫn còn có phúc khí." Ông ta dừng lại một chút, rồi dứt khoát tuyên bố: "Từ nay, Quốc Phát sẽ thay thế Quốc Bảo, trở thành đệ tử của ta."
Quốc Phát ngơ ngác, chưa kịp định thần trước biến cố quá lớn này. Cậu quay sang nhìn người anh, ánh mắt đầy bối rối và lo lắng. Vốn dĩ, người được chọn là đại ca. Giờ đây, cơ hội này lại đột ngột chuyển sang cho cậu, Quốc Phát cảm thấy vừa mừng rỡ, vừa áy náy.
Mất đi cơ hội tu tiên, đối với Thành Vinh lúc này, chưa phải là điều gì quá to tát. Điều quan trọng hơn với anh lúc này là sớm phục hồi và tìm hiểu thêm về thế giới này. Thành Vinh mỉm cười, vỗ vai Quốc Phát, khẽ nói: "Phát à, đây là cơ duyên hiếm có, đệ đừng bỏ lỡ. Tiên nhân đã có lòng, đệ hãy nhận lời đi."
Quốc Phát nhìn anh trai, trong ánh mắt vẫn còn chút do dự, nhưng rồi cậu hít sâu một hơi, quay sang Phúc Hải, cung kính đáp: "Đệ tử Quốc Phát, xin bái kiến sư phụ!"
Phúc Hải gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, tốt lắm”. Ánh mắt Phúc Hải thoáng liếc qua Thành Vinh, trong đó có một tia dò xét. Dường như ông cảm nhận được sự thay đổi nào đó ở Quốc Bảo, nhưng ông không nói ra.
Thành Vinh chỉ mỉm cười đáp lễ. Trong lòng anh lúc này một cảm giác kỳ lạ len lỏi. Anh đã mất tất cả ở kiếp trước, nhưng ở kiếp này, anh lại có một gia đình, một người em trai, và một cơ hội để bắt đầu lại. Dù ở thế giới nào, dù trong thân xác nào, Thành Vinh vẫn là Thành Vinh, một người đàn ông bản lĩnh, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Một trang mới của cuộc đời đã mở ra, và anh đã sẵn sàng viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện hoàn toàn khác, ở một thế giới hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro