Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74 : Bôi Thuốc


Sau khi vượt qua đỉnh núi, đường cũng dễ đi hơn một chút.

Tiêu Giác bắt đầu thúc ngựa phi nước kiệu, trong lúc không hay không biết thì Hòa Yến đã ngủ quên tự lúc nào, cũng không biết đã  trải qua bao lâu thì có người vỗ vỗ vai, gọi tên của nàng :" Hòa Yến !"

Nàng cố mở mắt, nhìn thấy Lương giáo đầu đang đứng trước mặt, nàng còn tựa vào Tiêu Giác mà ngủ gật, bên trong tay áo của Tiêu Giác có một vệt ẩm, không biết có phải là nước dãi của nàng không.

Hòa Yến lau lau khoé miệng, áy náy nói :"Thật xin...."

Lời còn chưa nói hết, người này đã dứt khoát xuống ngựa, suýt chút nữa là hại nàng ngã nhào. Tiêu Giác nói với Lương Bình :"Giao cho ngươi đấy ". Hắn còn không nhìn Hòa Yến một lần, cứ thế bước đi.

Hòa Yến :"........"

Nhìn xem, ngay cả cơ hội để nói tiếng cảm ơn cũng không cho nàng nói. Hòa Yến nhún vai, Lương Bình đỡ nàng từ trên ngựa xuống, Lục Nhĩ lại rất thông minh, sau khi Hòa Yến rời đi thì móng nhỏ cũng vui vẻ chạy đi tìm chủ.

Khắp người Hòa Yến đều là máu, mặc dù Lương Bình có thắc mắc nhưng lúc này cũng là không hỏi, chỉ nói :"Ngươi có thể cử động không ?"

"Lương giáo đầu cũng quá xem thường ta rồi", nàng cười nói :"Không có vấn đề gì cả ".

"Ừm", Lương Bình thở dài, "Được rồi, ta sẽ đưa ngươi về, phải băng bó vết thương trước đã, có gì để sau rồi hẳn nói "..

Hòa Yến lập tức đồng ý .

Bọn Tiểu Mạch, Thạch Đầu đều đang chờ ở trong phòng, khi Hòa Yến đi vào thì bọn họ hét lên, một đám người vây quanh mà hỏi đủ loại câu hỏi.

"Thế nào rồi ? Còn khoẻ không ? Không sao chứ ?"

"Làm sao lại chảy nhiều máu thế này ? Có án mạng sao ?"

Hòa Yến thậm chí còn nhìn thấy Vương Bá đang ngồi trên một cái rương ở góc tường, khi nhìn nàng, hắn tựa hồ muốn bước tới nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, hừ nói :"Thì ra vẫn chưa chết".

"Đa tạ tiểu đệ ", Hòa Yến đã từ chỗ Lương Bình biết được, là do Vương Bá đến tìm Thẩm Hãn, nàng nháy mắt với hắn, vui vẻ nói :"Tiểu đệ luôn lo nghĩ cho ta như vậy, trong lòng lão đại rất là cảm động ".

"Ngươi !", Vương Bá giống như con mèo xù lông, nhảy lên rương mà trừng mắt nhìn nàng, bừng bừng lửa giận mà bỏ đi, lúc đi ra suýt chút nữa đã phá hư cả cửa.

Hòa Yến được đỡ ngồi xuống giường, Thạch Đầu đưa cho Hoà Yến một chén nước, nàng một hơi uống cạn, cảm thấy cổ mình rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Mạch nói :" A Hoà ca, tay huynh chảy máu rồi, nhanh chóng thay quần áo đi nha ?"

Hòa Yến ho nhẹ :"Kỳ thực cũng không quá nghiêm trọng ".

"Thế này còn không nghiêm trọng ?", Hồng Sơn cau mày, "Nếu không phải là Tiêu đô đốc lên núi tìm được đệ, với bộ dạng này của đệ, đến sáng ngày mai còn có mạng hay không ?"

"Ngươi cũng không nên ra vẻ anh hùng ", Giang Giao cũng đến, "Vì loại người đó, không có đáng ".

"Không sai", Hoàng Hùng lần chuỗi phật châu trên cổ, "Cứ để bọn hắn tự đi làm mồi cho sói ".

Hòa Yến :".........", nàng nhìn gian phòng đầy ắp những người, lần đầu tiên phát hiện nhân duyên của nàng lại tốt đến thế này ? Bất quá đông người như vậy, thực sự ồn đến đau đầu.

Trong lúc rôm rôm rả rả lại có người ngoài cửa tiến vào, giọng tựa oanh vàng :"Mọi người tránh đường một chứt, ta đến đưa thuốc ".

Gian phòng phút chốc trở nên yên lặng.

Hòa Yến tò mò nhìn sang, thấy đám người tự động tản ra chừa lại con đường, tiến vào là một nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử này mặc một chiếc váy lụa tuyết trơn, mái tóc dài được buộc bằng lụa màu tuyết trắng, trên đầu cài một cây trâm ngọc hình hoa sen, đơn giản mà xinh đẹp. Thanh tân nét ngọc, mày nguyệt mắt sao, mười phần yểu điệu động lòng người.

Ở Lương Châu Vệ sở ngay cả muỗi cũng đều là con đực, đã bao giờ thấy được mỹ nhân trang nhã thoát tục như thế này đâu, trong nhất thời các hán tử này lại câm như hến, sợ sẽ làm phiền đến vị tiên tử rung động lòng người này.

Hòa Yến bối rối hỏi :"Cô là ....."

"Ta là y nữ của Lương Châu Vệ ", cô nương đó khẽ nói :"Thẩm Mộ Tuyết ".

Hòa Yến cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ đã từng nghe ở đâu. Thẩm Mộ Tuyết đã nhẹ nhàng mang chén thuốc trong tay đặt lên đầu giường, xoay người lại nói với những người khác :"Các vị có thể vui lòng ra ngoài một lát được không ?"

Hồng Sơn lập tức đỏ mặt, nói :"Được, được ". Xong hét lên và đuổi những người khác ra ngoài, trước khi rời đi còn cho Hòa Yến một ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Hòa Yến :"..........."

Hòa Yến hỏi :"Đây là thuốc cho ta sao ?".

Thẩm Mộ Tuyết gật đầu, Hòa Yến bưng chén lên một hơi uống sạch. Thẩm Mộ Tuyết sững sờ giây lát, nói :"Kỳ thật ngươi không phải uống vội như vậy ...."

"Hả ?", Hòa Yến gãi gãi đầu, "Dù sao cũng đều phải uống ".

Dường như bị nàng chọc cười, Thẩm Mộ Tuyết mỉm cười nói :"Vậy tiểu ca trước tiên hãy cởi y phục ra, ta sẽ bôi thuốc cho huynh ".

Bên cạnh còn có nước nóng, Hòa Yến do dự nói :"Cái này, Thẩm cô nương, cô cứ để thuốc ở đây là được rồi, ta sẽ tự bôi ".

"Huynh ?", Thẩm Mộ Tuyết lắc đầu, "Vẫn là để ta làm đi ".

"Cô còn trẻ như vậy, lại còn là một cô nương gia ", Hòa Yến nghiêm túc khuyên nhủ nàng, "Ta cuối cùng cũng là một nam tử, cô nhìn như vậy không được tốt lắm ".

"Trước mặt thầy thuốc không có nam nữ ", Thẩm Mộ Tuyết đáp.

Hòa Yến nghĩ nghĩ , "Không quan trọng với cô, nhưng lại quan trọng với ta ".

Thẩm Mộ Tuyết ngẩng đầu lên, Hoà Yến nói :"Ta có vị hôn thê, Thẩm cô nương, thân thể ta chỉ có thể cho mỗi mình vị hôn thê của ta nhìn thôi, thân thể băng thanh ngọc khiết này của ta, nếu bị cô chạm vào rồi thì cô phải chịu trách nhiệm. Có biết không ?", nàng quấn chặt quần áo của mình, có vẻ như thà chết chứ chẳng đầu hàng vậy.

Thẩm Mộ Tuyết có lẽ chưa từng thấy qua một người vô liêm sỉ như vậy, động tác trên tay ngừng lại trong giây lát, nhìn nàng mà chẳng biết phải làm sao.

"Cô cứ để thuốc lại đó là được rồi ". Hòa Yến nói :"Ta sẽ tự bôi thuốc, ta muốn vì người thương giữ thân như ngọc, cô đừng làm hại ta ". Mặt nàng đầy nghiêm túc.

Thẩm Mộ Tuyết không nói nên lời, cuối cùng cũng bị sự vô sỉ của Hòa Yến đánh bại, nàng nói :"Thuốc và nước nóng đều để ở đây, ta sẽ đi ra ngoài, huynh xong rồi thì gọi ta ".

Hòa Yến vui vẻ gật đầu :"Đa tạ cô nương thông cảm ".

Thẩm Mộ Tuyết lui ra ngoài, Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mang bộ quần áo đầy máu trên người cởi ra, nhúng khăn tay vào nước nóng rồi lau người một cách cẩu thả, xong lại thay một bộ quần áo sạch. Nàng xoắn tay áo lên, khủy tay bị sói cắn máu thịt bầy nhầy, trông thật đáng sợ, Hòa Yến hít một hơi thật sâu, thay khăn tay để rửa máu ở miệng vết thương.

Lúc này cửa lại bị đẩy ra, Hòa Yến đang bận lau chùi, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói :"Chẳng phải đã nói là không cần vào, ta vẫn có thể tự mình bôi thuốc được sao ?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên :"Sự trong trắng của ngươi đối với vị hôn thê thật là cảm động đến đất trời ".

Hòa Yến ngẩng đầu lên, Tiêu Giác đứng cách nàng mấy bước, khoanh tay đứng đó nhìn nàng.

Hòa Yến thầm nói nguy thật, may mà lúc nãy động tác của nàng nhanh, quần áo cũng thay rồi, nàng cố nặn ra một nụ cười :"Đô đốc sao lại đến đây ? Không phải đến tìm ta để tính sổ sau thu chứ ? Ta sớm đã nói lúc ở trên núi rồi, không phải ta cố ý chạm vào eo ngài đâu ".

Vẻ mặt Tiêu Giác cứng đờ, ánh mắt gần như bốc hoả, đưa tay lên ném một thứ gì đó tròn tròn vào trong ngực Hòa Yến.

Hòa Yến cầm lên xem, thì ra là một bình sứ tinh xảo, trông giống như một cái bình uyên ương - bình có hai ngăn - ,nàng rút nút ra đưa lên mũi ngửi, vừa đắng vừa chát.

"Đây là ..... thuốc ?", nàng ngập ngừng hỏi.

Người đó không vui nói :"Hãy trị thương cho mình trước đi ".

Lời nói này, cảnh tượng này lại quen thuộc đến khó hiểu, Hòa Yến hơi giật mình rồi lại nhìn về phía hắn, hắn dường như đã thay rồi quần áo, gọn gàng như mới, đứng ở đây thế này lại đẹp đẽ vô cùng, ánh trăng từ bên ngoài chiếu xuống, phản chiếu lên bóng dáng cao lớn của hắn, trong một khắc, tựa hồ như quay ngược về năm đó.

Cũng hệt thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro