Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 : Ta Không Kéo Nổi

Ngày hôm sau thức dậy, quả thật như lời Lương giáo đầu đã nói, lộ trình vòng chạy của họ đã giảm xuống một nửa, hoàn thành cũng rất sớm, thậm chí còn chưa tới giờ cơm.

Tiếp theo, toàn bộ tân binh đều bị kéo đến diễn võ trường.

Diễn võ trường bên cạnh Lương Châu vệ sở rất lớn, có lẽ bởi vì ở dưới chân núi có khoảng đất rộng mênh mông, đủ chỗ chứa được nhiều người. Hòa Yến cảm thấy đây quả là một nơi rất thích hợp để luyện binh. Đang lúc giữa trưa, trời nắng như đổ lửa lại không hề có gió, cờ xí trên đài cao bám chặt vào cột cờ giống như những tân binh bị phơi nắng đến đầu khô não héo.

"Kể từ hôm nay, các người sẽ bắt đầu thao luyện binh khí ". Thẩm tổng giáo đầu mang thân trường thương của mình dộng mạnh xuống đất, mọi người đều bị giật mình, sốc lại tinh thần nhìn hắn.

"Có thấy khoảng đất trống đó không ?", Thẩm Hãn chĩa trường thương về phía Bắc.

Chỉ thấy trên khoảng trống bên cạnh giá binh khí, hàng chục cung nỏ được xếp thành hàng, nhìn chằm chằm vào họ đầy đe doạ, cách phía trước cung nỏ chừng một trăm bước là những bia tên được xếp tề tề chỉnh chỉnh.

"Bắt đầu từ hôm nay , các người sẽ học luyện cung nỏ !", Thẩm tổng giáo đầu lên tiếng hạ lệnh, những ngày tiếp theo đều đã được sắp xếp đầy đủ.

Mọi người nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

"Chà ! Ta thích bắn tên nhất !", Tiểu Mạch có lẽ là người vui nhất, "Ca, đến lượt chúng ta chứng tỏ uy phong của mình rồi !"

Hòa Yến hỏi Thạch Đầu :"Cung m các ngươi đi săn không nặng như thế này chứ ?".

Thạch Đầu nhìn cung nỏ kia một lúc, lắc đầu nói :"Không có, nhẹ hơn cái này, nó cũng không phải làm bằng sừng trâu, mà là tre ta tự chặt ".

"Không khác gì nhiều", Tiểu Mạch mặt hớn hở, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Hòa Yến, :"A Hòa ca, chúng ta có thể mượn cây cung này lên núi săn thỏ không ?".

Hòa Yến :"...... Huấn luyện cho tốt vào, đừng nằm mơ nữa ".

Họ được chia thành từng đội như cũ, mỗi đội đều do một giáo đầu hướng dẫn luyện cung nỏ. Giáo đầu trước tiên biểu diễn một lượt, kéo cung phóng tiễn, mũi tên "vù" bay trúng vào giữa bia đỡ, vô cùng chắc chắn.

Các tân binh reo hò một trận, giáo đầu trên mặt có chút tự hào.

Hòa Yến không khỏi thầm khen ngợi trong lòng, Lương Bình không phải là tay mơ, thật sự có năng lực. Người thế này cũng là một tay thiện chiến trên chiến trường.

Các tiểu binh trong binh doanh đều rất hưng phấn, hăm hở muốn được thử cung.

Có những người trời sinh sức lớn, kéo cung rất căng, tuy bắn không chuẩn nhưng lại bắn rất xa. Cũng có người trước đây đã từng chạm qua cung tiễn thì thái độ thông thạo hơn một chút. Nhưng phần lớn tân binh là không có lực, lại thiếu chuẩn xác, mũi tên của họ không đi đến bia tên mà mới đến nửa đường đã rơi xuống đất.

Tóm lại là cả buổi kéo cung bắn tiễn.

Hồng Sơn cũng đi lên để thử, hắn vốn khoẻ mạnh, kéo cung không tồi, chỉ là không chuẩn xác lắm, suýt chút nữa đã lệch khỏi bia tên.
Hắn trái lại thấy chẳng sao cả, còn có vẻ hài lòng, gật đầu nói :"Không tồi, không tồi ".

Huynh đệ Thạch Đầu với Tiểu Mạch cũng theo lên thử. Thạch Đầu sức tay vững hơn, nên lực cũng lớn hơn, mũi tên từ tay hắn "vút" lên một tiếng, bay cắm vào bia, tuy không trúng hồng tâm nhưng vẫn là ở giữa.

Lương giáo đầu ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi :"Ngươi tên là gì ? Trước giờ đã chạm qua cung tiễn chưa ?".

"Ta tên Chung Thạch Đầu, trước đây là thợ săn". Thạch Đầu trầm giọng nói.

"Khó trách ", Lương Bình gật đầu hài lòng, trong đội bỗng xuất hiện một hạt giống tốt, hắn tất nhiên cao hứng.

Tiểu Mạch đến gần nói :"Ta tên là Chung Tiểu Mạch, là đệ đệ của huynh ấy, ta cũng là thợ săn !".

"Ồ..", Lương giáo đầu có chút mong chờ nói, "Ngươi đến thử xem ?"

Tiểu Mạch cũng bắt chước theo bộ dáng kéo cung của Thạch Đầu, bất quá lần này, cậu cũng không thể khiến cho mọi người "lau mắt mà nhìn" như đại ca nhà mình, mũi tên đó bị lệch sang một bên, ngay cả bia cũng không trúng.

Lương Bình :".......".

Tiểu Mạch sờ sờ mũi, cáu giận quay về.

Hòa Yến có chút buồn cười, đang lúc nàng đang nghĩ có nên thử lúc này hay không thì đã có người đến trước nàng một bước.

"Ồ", Hồng Sơn bên cạnh Hòa Yến thấp giọng nói :"Là hắn".

Quả thật là Vương Bá, ngày thường chạy bộ cũng không để ý, Vương Bá kỳ thực lại là một binh tốt dưới tay Lương giáo đầu. Hắn đi lên phía trước, xoắn tay áo đến tận khuỷu tay, "phi phi" khạc nhổ nước bọt vào lòng bàn tay rồi mới cầm cung lên nhắm.

Hòa Yến quan sát, tay hắn rất căng, mơ hồ có thể nhìn thấy cánh tay màu mật ong rắn chắc, hắn thực là một người rất khoẻ mạnh. Nhưng Vương Bá lại không hăng hái bắn tên như những tân binh khác, hắn hít một hơi thật sâu, ngắm chuẩn hồng tâm.

Dáng vẻ thế này..... Hòa Yến tính toán trong lòng, hắn chắc chắn không phải lần đầu kéo cung, giống như Thạch Đầu, là một tay thiện nghệ thường xuyên chạm vào cung tiễn.

Cuối cùng, sợi dây căng lên rồi phát ra một tiếng vang, mũi tên thẳng phía hồng tâm mà đi, mọi người chỉ thấy một tia sáng trước mắt, sau đó bia cỏ đứng trước mặt bị sức mạnh của mũi tên đập vào, ngã "phịch" trên đất.

Tất cả mũi tên đều bị rơi khỏi bia cỏ, chỉ lộ ra một chút lông vũ chuôi tên ở bên ngoài, bia cỏ không những bị bắn xuyên qua, mà còn bị hất văng đi.

Hòa Yến không khỏi thở dài trong lòng, một tiễn này thật kinh người, Vương Bá sức lớn mà vững chắc, chuẩn xác lại tài tình, giữ được bình tĩnh, thật hiếm khó. Lương giáo đầu nhìn Vương Bá với ánh mắt kỳ quái. Trong số những tân binh này, một người là Chung Thạch Đầu, một người là Vương Bá, họ thực sự rất giỏi với môn cung nỏ này.

Vương Bá thu cung về, nhưng thay vì lập tức rời đi, hắn lại bước đến trước mặt Hoà Yến. Hán tử mặt sẹo với vẻ âm hiểm khoanh tay lại, nhìn phía Hòa Yến, mang một loại cảm giác đang xem kịch hay, hả hê khi thấy người bị nạn, nói :"Đến lượt ngươi rồi ".

Hắn không nói còn đỡ,một khi đã nói, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn về phía Hòa Yến. Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Vương Bá, Hòa Yến bước lên phía trước.

Cung là loại cung sừng trâu tốt nhất,cảm giác rất trơn tru, có lẽ là do đã được dùng qua vô số lần, có thể nhìn thấy vết tích. Hòa Yến vuốt ve từng chút, thời gian trong quân đội trước kia chợt hiện ra trước mắt. Lần cuối cùng sử dụng cung nỏ, nàng còn là "Phi Hồng tướng quân".

Nhiều năm như vậy, giờ đã là quá khứ rồi.

Lương Bình nhìn phía Hòa Yến, vẻ mặt có chút cổ quái.

Hắn biết, cung nỏ và những thứ khác không giống nhau, nó đòi hỏi lực tay rất lớn. Lấy thể trạng và biểu hiện trước đây của Hòa Yến mà xét, có thể cậu sẽ làm không tốt lắm. Nhưng mà.... Đây lại là một tân binh rất nỗ lực, người ta đối với khả năng chưa rõ tình huống phát sinh thường tồn tại một chút mong chờ, bản thân Lương Bình cũng rất mâu thuẫn.

"Ngươi ở đây sờ tới sờ lui làm gì chứ ? Đừng lãng phí thời gian của người khác", Vương Bá cười lạnh, "Còn không mau cho chúng ta xem xạ nghệ tinh thâm của ngươi đi ".

Hòa Yến cầm cung lên, ngón tay chạm trên những mũi tên.

Một khắc sau, nàng mang cung đặt xuống.

"A Hoà ca vậy là ý gì ?", Tiểu Mạch  bối rối hỏi. Còn chưa bắt đầu kéo dây cung, thế nào lại bỏ xuống, là có gì không ổn sao ?

"Sao lại không làm nữa ?", Vương Bá bất mãn, "Làm đi !"

"Không cần đâu," Hòa Yến vẻ mặt thoải mái, "Cái cung này, ta không kéo nổi ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro