Chương 200 : Ý Trung Nhân
Đời trước kiếp này, đây là lần đầu tiên Hòa Yến gặp Văn Tuyên Đế.
Văn Tuyên Đế đã đến tuổi năm mươi, nhưng trông lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Sắc mặt hồng hào, chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ, mặc dù mặc long bào màu vàng sáng, nhưng không có vẻ uy nghiêm bá khí như Hòa Yến tưởng tượng, thậm chí còn rất hòa ái hiền hậu, như một trưởng lão thân thiện trong gia đình bình thường. Hắn cũng không phô trương, sau khi đến thì ngồi xuống ngai cao, ra hiệu cho bá quan không cần phải quá câu nệ.
Ngồi bên cạnh Văn Tuyên Đế là Trương hoàng hậu. Trương hoàng hậu và Văn Tuyên Đế là phu thê từ thuở thiếu thời, gia thế hiển hách, ban đầu do Tiên hoàng làm chủ trở thành Thái tử phi. Trương hoàng hậu sinh được một nhi và một nữ, chính là đương kim Thái tử Quảng Diên và Công chúa Ngọc Thiền. Ngọc Thiền công chúa đã xuất giá, gần đây thân thể không tốt nên hôm nay không đến cung yến. Ngồi dưới Trương hoàng hậu chính là Lan quý phi.
Lan phi tuổi xấp xỉ với Trương hoàng hậu, nhan sắc không thanh tú đầy đặn như Trương hoàng hậu, mà lại gầy guộc mảnh mai, bà tính tình ôn hòa, không tranh không đoạt, sinh hạ được Tứ hoàng tử Quảng Sóc.
Ngũ hoàng tử Quảng Cát được nhũ mẫu dắt đứng bên cạnh hai ca ca. Mẫu thân của cậu là Nghê quý nhân, Nghê quý nhân còn rất trẻ, ở độ tuổi kiều diễm như nụ hoa, tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, nguyên là đích nữ của một tiểu quan địa phương được tuyển tú vào cung. Sau khi hoài được long thai thì thăng lên như diều gặp gió. Tuy nhiên, Văn Tuyên Đế không thích tính cách kiêu căng tự đại của nàng, không chịu thăng lên vị trí phi tần, trong hai năm gần đây, Nghê quý nhân đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nguyên là một cặp song sinh, do Văn Tuyên Đế lâm hạnh một cung nữ giặt đồ trong cung sinh ra. Đáng tiếc là việc sinh đôi vốn đã khó khăn, trong quá trình sinh nở, cả ba mẫu tử đều không qua khỏi, cùng nhau ra đi.
Văn Tuyên Đế không có nhiều con nối dõi, nhà Đế Vương có nhiều con nối dõi cũng không nhất định là điều tốt, ngôi vị chỉ có một, mà người thì đông, khó tránh có kẻ không cam lòng, sinh ra dị tâm. Bây giờ Ngũ hoàng tử Quảng Cát còn nhỏ, người có khả năng ngồi lên vị trí đó, chỉ có Thái tử Quảng Diên và Tứ hoàng tử Quảng Sóc. Nhà ngoại của Trương hoàng hậu thế mạnh, Thái tử lại là chính thống, vừa hay Lan phi không tranh không đoạt, thực ra, hoàng vị do Thái tử kế thừa là chuyện đương nhiên.
Đáng tiếc là Thái tử Quảng Diên là kẻ vô tài vô đức, thường ngày không có thành tựu gì trong chính sự, chuyện trong phủ lại rối ren, thường chỉ biết vui chơi, ngược lại, Tứ hoàng tử Quảng Sóc lại đức tài vẹn toàn, thiên phú xuất chúng, tính tình lại ôn hòa, giữ mình trong sạch.
Thái tử như vậy không đáng, Tứ hoàng tử lại xuất sắc như thế, tự nhiên sẽ có người động tâm. Hơn nữa, trong hậu cung ba ngàn giai lệ, người Văn Tuyên Đế yêu nhất thế nhưng lại là Lan quý phi, dù Lan quý phi không tranh không đoạt, nhưng trong hậu cung, trước giờ chưa ai dám coi thường bà. Dần dần, thế lực trong triều cũng chia thành hai phái. Một phái ủng hộ Quảng Diên, một phái muốn thỉnh Văn Tuyên Đế lập Quảng Sóc làm Thái tử.
Hòa Yến vẫn nhớ, lúc đầu khi ở Lương Châu, từng nghe người ta nói mập mờ rằng Thái tử không thích Tiêu Giác, Tiêu Giác dẫn binh đến Lương Châu Vệ, ngoài việc tránh mũi nhọn của Từ Kính Phủ, vị Thái tử điện hạ này cũng có góp một phần sức lực trong đó.
Cũng chính là nói, Từ Kính Phủ và Thái tử Quảng Diên, rất có khả năng là một phe.
Nàng trong lòng thì suy nghĩ, trên mặt không lộ vẻ gì.
Ngũ hoàng tử Quảng Cát năm nay mới năm tuổi, Văn Tuyên Đế không hài lòng với tính ngông cuồng tự đại của Nghê quý nhân, sợ nàng sẽ làm hư đứa trẻ ngoan, nên đã giao cho Lan quý phi, để Lan quý phi nuôi dưỡng. Nghê quý nhân vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì. Quảng Cát được nuôi dưới gối Lan quý phi đã lâu, rất gần gũi với Quảng Sóc. Lúc này ngồi trong chiếu tiệc, cậu kéo tay áo của Quảng Sóc, nhỏ giọng nói: "Tứ ca, phụ hoàng nói hôm nay có chuyện vui muốn tuyên bố, là chuyện vui gì vậy ?"
Quảng Sóc mỉm cười nhìn cậu, "Ta cũng không biết, lát nữa sẽ biết thôi."
Quảng Diên ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cười lạnh một tiếng, "Tứ đệ, phụ hoàng thích ngươi như vậy, bổn cung cứ tưởng bí mật gì ngươi cũng biết chứ. Sao thế, lần này không báo trước cho ngươi sao ?"
Thái tử cứ đôi ba ngày lại khiêu khích, nhưng Quảng Sóc không để tâm, thái độ vẫn ôn hòa như cũ, "Điện hạ nói đùa rồi."
Những sóng ngầm phía bên này, tất nhiên được người có tâm nhìn thấy. Văn Tuyên Đế càng ngày càng lớn tuổi... có một số việc, sớm hay muộn, cũng phải xảy ra.
Hòa Yến ngồi ở bàn dành cho nam tử, nàng ngồi khá gần Lâm Song Hạc và Tiêu Cảnh, hơi xa Yến Hạ một chút. Hòa Như Phi ngồi còn xa hơn, nàng thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt âm thầm đánh giá của Hứa Chi Hằng. Hòa Yến cũng nhìn thấy Sở Chiêu, hôm nay Sở Chiêu không chào hỏi với nàng, hắn vẫn ôn hòa nói chuyện với người khác, nhưng bộ dạng đối đãi với Hòa Yến thì như người xa lạ. Hòa Yến không để tâm điều này, chỉ là hôm nay Sở Chiêu tựa hồ có chút kỳ lạ.
Yến tiệc bắt đầu chưa bao lâu, Trương hoàng hậu đã lên tiếng, bà cười nói: "Hôm nay là ngày tốt, cũng sắp đến Trung thu rồi, bổn cung muốn nhân dịp này làm một việc tốt."
Mọi người bên dưới đối mặt nhìn nhau, nghĩ đến trận chiến Nhuận Đô và Tế Dương trước đây, Đại Ngụy đại thắng quân Ô Thác, hôm nay vốn là tiệc mừng công, nhưng nhân vật chính Tiêu Hoài Cẩn lại không có mặt. Nếu nói là muốn khen thưởng Hòa Như Phi, thì công trạng của Hòa Như Phi trong trận Hoa Nguyên thực sự không được xem là xuất sắc, lúc này nếu phong thưởng, không những không khiến người ta cảm thấy vinh dự, mà còn thấy bị sỉ nhục.
"Thạch Tấn Bá," Trương hoàng hậu cười nói: "Tứ công tử trong phủ nay cũng đã đến tuổi thú thê rồi nhỉ."
Sở Lâm Phong ngẩn ra, đứng lên vội vàng đáp: "Đúng vậy."
Sở Chiêu cũng đứng lên theo.
"Sở Tử Lan, bổn cung biết ngươi và Sính Đình của phủ Từ đại nhân, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Sính Đình là người bổn cung nhìn thấy lớn lên, hài tử như ngươi bổn cung cũng rất thích. Hai người các ngươi quả thực là trời sinh một cặp, hôm nay bổn cung sẽ làm việc tốt này, đem Sính Đình hứa gả cho ngươi, thế nào ?"
Từ Sính Đình hôm nay cũng không có mặt trong yến tiệc, chỉ có Sở Chiêu nghe vậy, quỳ xuống nói :"Đa tạ Hoàng hậu nương nương xem trọng, vi thần cảm kích không thôi".
Từ Kính Phủ cũng mỉm cười tiếp chỉ, cúi người cảm tạ.
Yến tiệc lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người xung quanh thuận thế bắt đầu chúc mừng Sở Lâm Phong và Từ Kính Phủ. Sở Lâm Phong vô cùng đắc ý, hắn có bốn nhi tử, ba người còn lại đều nhan sắc bình bình, tài năng có hạn, cũng không có gì đặc biệt. Duy chỉ có nhi tử này, có mẫu thân xuất thân từ một thành nhỏ, vừa đẹp đẽ lại vừa xuất sắc, còn có thể khiến hắn kết làm thông gia với Thừa tướng, việc này được nói ra quả thực vô cùng có mặt mũi.
Sở Chiêu cũng mỉm cười cảm tạ, chỉ là Hòa Yến nhìn vào nụ cười trên mặt hắn, thật sự không được xem là vui vẻ. Mặc dù thời gian nàng tiếp xúc với Sở Chiêu không nhiều, nhưng người này bình thường hay treo nụ cười, bây giờ ngay cả nụ cười giả tạo cũng không thật như trước nữa.
"Đáng thương," Lâm Song Hạc thì thầm, "Lúc này, chỉ một câu nói đã định cả một đời, cùng con rối có gì khác biệt."
Hòa Yến quay đầu nhìn hắn, Lâm Song Hạc tự biết mình lỡ lời, vội cười nói: "Khụ, Hòa huynh, Hoàng hậu nương nương đã nói rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã, tất nhiên nên ở bên nhau."
Hòa Yến không nói gì, mối quan hệ giữa Sở Chiêu và Từ Kính Phủ, tuy là thầy trò, nhưng nhiều lúc cũng phải dựa vào Từ Kính Phủ để làm việc. Nếu hắn đã chọn con đường này, tất nhiên phải trả giá thứ gì đó, tỷ như.... tự do. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, nàng đồng cảm với hoàn cảnh của Sở Chiêu, nhưng chẳng phải đây cũng là quyết định của chính Sở Chiêu sao ?
Vì chuyện vui này, yến tiệc liền không còn thận trọng như vừa nãy. Văn Tuyên Đế thấy vậy, cười nói: "Nếu đã vậy, hôm nay trẫm cũng làm một việc tốt."
Mọi người trong yến tiệc kinh ngạc, ý này là gì ? Đừng nói lại có thêm một cửa hỉ sự nữa ? Hôm nay chẳng lẽ họ chứng kiến hai cọc hỉ sự sao, đã là Bệ hạ và Hoàng hậu tự mình ban hôn, chắc chắn không phải nhân vật nhỏ ?
Quảng Cát ánh mắt sáng rực nhìn Quảng Sóc, "Tứ ca, lần này lại là ban hôn cho ai ?"
Thái tử cũng cảm thấy kỳ lạ, chuyện Từ Sính Đình và Sở Tử Lan, hắn đã biết từ trước. Nha đầu Từ Sính Đình đó ngoại hình xinh đẹp, Thái tử còn có chút tiếc nuối, chỉ là hắn cũng biết, mình đã có Thái tử phi, mà Từ Kính Phủ sẽ không để nhi nữ của mình làm một trắc phi. Còn về Sở Tử Lan cũng là người hắn cần lôi kéo, bởi thế, chỉ có thể để Từ Sính Đình tiện nghi cho tiểu tử Sở Tử Lan kia.
Bây giờ Văn Tuyên Đế muốn ban hôn cho ai, hắn thế nhưng một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.
"Hòa Yến của Lương Châu Vệ, đang ở đâu ?"
Lời này vừa dứt, mọi người trong yến tiệc đều kinh ngạc. Lâm Song Hạc ngạc nhiên nhìn Hòa Yến, "Sao lại...."
Hòa Yến nửa điểm cũng không lo lắng, đứng người dậy, đĩnh đạc bước lên phía trước, quỳ xuống hướng Văn Tuyên Đế khấu đầu, "Thảo dân Hòa Yến, khấu kiến Bệ hạ."
Văn Tuyên Đế cười nói: "Ngươi là Võ an lang do trẫm thân phong, sao có thể tự xưng là thảo dân."
Hòa Yến đáp: "Vi thần biết tội."
Trong yến tiệc, hai người Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi nghe thấy tên này, đồng thời nhìn về phía thiếu niên trong điện. Yến Hạ nhíu mày, lẩm bẩm, "Lại là màn kịch gì đây ?"
Sở Chiêu âm thầm siết chặt chén trà trong tay, bên bàn nữ quyến phía bên kia, Thẩm Mộ Tuyết cúi đầu, thần sắc âm u không rõ ràng.
Quảng Cát hỏi: "Vị ca ca này là người nào vậy ?"
Quảng Sóc lắc đầu, cái tên Hòa Yến quá xa lạ, bọn họ cũng chưa từng gặp thiếu niên này. Duy chỉ có 'Võ an lang' là còn có ấn tượng, hình như trước đây khi ở Lương Châu Vệ, người này từng lập công cùng với Tiêu Giác.
"Trẫm biết, trước đây ngươi cùng Phong Vân tướng quân đi Tế Dương và Nhuận Đô, khi Nhật Đạt Mộc Tử tập kích Lương Châu Vệ, ngươi cũng có mặt. Trận thủy chiến ở Tế Dương và trận thủ thành ở Nhuận Đô đều là chủ ý của ngươi. Ngươi trẻ tuổi mà đã có dũng có mưu, thật không dễ dàng, trẫm cho rằng, một Võ an lang vẫn là ủy khuất cho ngươi, chi bằng ban cho ngươi một tước hầu, từ nay về sau, ngươi chính là Võ An Hầu."
"Cái này...." Triều thần đối mặt nhìn nhau.
Từ một vô danh tiểu tốt lại được phong hầu vị, mà sau lưng không có đại nhân vật nào chống đỡ, đây là chuyện kỳ lạ đến thế nào ? Dù là Phi Hồng tướng quân năm đó, tốt xấu gì gia đình cũng có người làm quan. Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, mà vừa xuất hiện đã lợi hại như vậy ?
Họ không nhìn thấy sổ con, nên không biết rằng trong sổ con từ Tế Dương trình lên và sổ con từ Nhuận Đô đưa đến, đều đã tỉ mỉ nói rõ vai trò then chốt của Hòa Yến trong các trận chiến. Văn Tuyên Đế rất thích nhân tài, đặc biệt là nhân tài trẻ tuổi, điều này khiến hắn nghĩ đến những thiên tài trong những bài thơ văn, đối với thiên tài, thế tục và quy củ đều là ràng buộc.
"Vi thần, tạ Bệ hạ long ân". Hòa Yến cúi mình quỳ xuống, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
"Tiểu tử này đi con đường may mắn gì thế," Yến Hạ uống cạn chung trà, bực bội nói, "thăng chức nhanh hơn cả ta."
Lâm Song Hạc thật lòng vui mừng cho Hòa Yến, mặt cười đến nỗi sắp rách ra rồi.
"Không thể được !"
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột xen vào, Hòa Yến quay đầu lại, trong bàn nam quyến xuất hiện một khuôn mặt lạ lẫm. Hòa Yến chưa từng gặp người này, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, mặc quan bào, trên mặt nam tử này hiện rõ vẻ lo lắng, hắn bước tới, cũng quỳ xuống trước Văn Tuyên Đế, "Bệ hạ không thể phong hầu vị cho hắn, tiểu tử này là một kẻ lừa đảo, nàng căn bản không phải nam nhân, nàng là nữ tử !"
Như sợ câu nói này chưa đủ để mọi người kinh hãi, người này đưa tay rút chiếc trâm gỗ cài tóc của Hòa Yến, ngay lập tức, mái tóc dài xõa xuống, rõ ràng là một dung mạo giống hệt, nhưng lúc này, lại trở thành nữ tử tú mỹ tươi đẹp.
Thiếu niên quỳ trong điện, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn. Ngược lại là đám người xung quanh, như nước được đun sôi, lập tức trở nên hết sức ồn ào.
"Chuyện gì thế này ? Thật sự là nữ tử sao ?"
"Không phải nói là người của Lương Châu Vệ sao ? Lương Châu Vệ còn có nữ tử ?"
"Nếu thật sự là nữ nhân, đây chính là tội khi quân !"
Trên bàn, ánh mắt Sở Chiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu nữ, bàn tay giấu trong tay áo âm thầm nắm chặt thành quyền. Yến Hạ không nhịn được, bật người đứng dậy kêu lên: "Làm sao có thể ?"
Lâm Song Hạc khi người kia nói ra ba chữ "không thể được", trong lòng đã có linh cảm không may, đến khi nghe hai chữ "nữ tử", suýt nữa trước mắt tối sầm. Tuy nhiên, hắn vẫn kiên trì, lúc này nếu không cẩn thận sẽ bị quy tội đồng lõa "khi quân", Lâm Mục nắm lấy cánh tay hắn, ra hiệu không nên làm càn, Lâm Song Hạc mấp máy khóe môi, trong đầu nhanh chóng tính cách làm sao thoát khỏi tình cảnh này.
Một mực khẳng định là nam sinh tướng nữ sao ? Không thể, đã đến mức này, chỉ cần ma ma trong cung tới kiểm tra sơ qua là sự thật sẽ lộ ra. Dứt khoát nói Hòa Yến do đầu óc không tỉnh táo, nhầm tưởng mình là nữ tử nên hồ ngôn loạn ngữ sao ? Điều này cũng không ổn, nếu thật sự đầu óc không tỉnh táo, làm sao có thể lừa được nhiều người như vậy.
Hắn vốn nhiều mưu mẹo, đến lúc này, lại không nghĩ ra được cách nào, sốt ruột đến gãi đầu, không biết phải làm sao mới tốt.
Mà Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi, tuy ngồi ở các vị trí khác nhau ở bàn dài, khi thấy tình cảnh này, cả hai đều không nhịn được mà giật mình, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Tên "Hòa Yến" là tình cờ, nữ giả nam trang, vào quân doanh, lập công huân, thậm chí được phong hầu, từng chuyện từng việc, làm sao có thể gọi là "tình cờ" cho được, nếu như người có kiếp sau, chắc chắn là như vậy.
Hứa Chi Hằng lo lắng không thôi, cơ thể đã phát run, nếu không phải vì có đám người Văn Tuyên Đế ở đây, chỉ e là hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Người tên Hòa Yến này, rốt cuộc là ai ?
Không ai ngờ rằng trong lúc phong thưởng lại xảy ra chuyện như vậy, Văn Tuyên Đế nhìn Hòa Yến,"Võ an lang, ngươi nói sao đây ?"
"Vi thần quả thực là nữ nhi", Hòa Yến nói, "Bệ hạ thấu hiểu sự tình, vi thần không dám che giấu."
Thế mà lại thẳng thắn thừa nhận như vậy ?
Quần thần ồn ào.
Thẩm Mộ Tuyết ngồi trong bàn nữ quyến, nhìn đăm đăm vào chiếc cốc trước mặt, như thể không nhìn thấy trò hề vừa xảy ra này, chỉ là nếu nhìn kỹ, ngón tay nàng đang khẽ phát run. Hạ Thừa Tú ngồi bên cạnh nàng, thấy Thẩm Mộ Tuyết như vậy, có chút ngạc nhiên, chỉ là không nói gì.
Trương hoàng hậu cũng không lường trước được việc này, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nhưng thấy Văn Tuyên Đế lại không có vẻ gì là giận dữ, chỉ cúi đầu nhìn Hòa Yến, qua một lúc sau, trong điện mới vang lên tiếng nói của Thiên tử.
"Thực ra, chuyện Võ an lang là nữ tử, trẫm sớm đã biết rồi."
Thẩm Mộ Tuyết đột ngột ngẩng đầu, điều này sao có thể ?
Lâm Song Hạc cũng ngây người, các triều thần càng không biết phải làm sao, diễn biến bất ngờ như vậy, xem kịch còn không thú vị như này. Ban đầu là lộ ra thân phận nữ tử của Võ an lang, bây giờ hoàng thượng lại nói ngài đã sớm biết Võ an lang là nữ tử ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Sở Chiêu khẽ cau mày, đột nhiên nhìn sang Từ Kính Phủ bên cạnh, thấy trên mặt Từ Kính Phủ đang treo ý cười hòa ái, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, niệm đầu hắn lóe lên, dường như đã thấy rồi một chút manh mối.
Vẫn là Trương hoàng hậu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng này, "Bệ hạ, ý của ngài là..."
Ngoài cửa nội thị cao giọng nói: "Phong Vân tướng quân đến....."
Hòa Yến trong lòng chấn động, Tiêu Giác sao lại tới rồi ? Hắn chẳng phải đã rời khỏi thành, hôm nay sẽ không đến ư ?
Văn Tuyên Đế bật cười, "Chuyện này thế nào, vẫn là để Tiêu ái khanh tự nói thì hơn."
Hòa Yến trong lòng chấn động, điều này dường như... khác với dự liệu của nàng. Tiêu Giác tại sao lại bị cuốn vào chuyện này ? Nàng rõ ràng không hề đề cập đến Tiêu Giác... tại sao ý tứ trong lời của Văn Tuyên Đế, như lại với Tiêu Giác có liên quan ?
Có người bước vào điện sảnh.
Đô đốc trẻ tuổi đã đổi một bộ triều phục màu đen thêu vàng, dáng người thanh tú trông như cây liễu mới ngày xuân, nhẹ nhàng như sợi bông trước gió. Rõ ràng là một võ phu dày dạn trên chiến trường, trên người hắn không hề thấy chút gì thô lỗ, mà ngược lại mang dáng vẻ quý phái, thanh nhã của một quý công tử thành Sóc Kinh, khiến các quan viên ở đây cảm thấy có phần lu mờ đi một chút.
Thẩm Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Tiêu Giác.
Tiêu Giác đến bên cạnh Hòa Yến, cúi người quỳ lễ, từ góc nhìn của các quan viên, hắn và Hòa Yến trông như một đôi tiểu phu thê sóng đôi hành bái trong lễ tân hôn.
"Ái khanh bình thân", Văn Tuyên Đế liếc nhìn Hòa Yến, "Võ an lang, ngươi cũng đứng lên đi."
Hòa Yến cùng Tiêu Giác đứng dậy.
Lâm Song Hạc siết chặt cây quạt trong tay, suýt nữa thì siết gãy quạt. Hắn biết nếu Tiêu Giác đã xuất hiện, vậy thì chắc chắn sẽ che chở, chỉ là, làm thế nào để Hòa Yến an toàn rút lui thì còn chưa biết.
"Hòa cô nương là vị hôn thê của vi thần," Tiêu Giác nói, "Vì sợ lần này đi đến Lương Châu, chiến tranh vô thường, không nỡ rời xa, mới mang nàng theo bên cạnh. Chỉ không ngờ Hòa cô nương thông tuệ dũng mãnh, lại có thể lấy thân nữ tử lập công huân không thua gì nam tử. Hoài Cẩn không dám lừa dối Bệ hạ, từ rất lâu về trước đã mật báo sự thật với Hoàng thượng rồi."
Văn Tuyên Đế ha ha cười lớn, dường như cảm thấy Tiêu Giác rất thú vị, lắc đầu thở dài, "Trẫm vẫn tưởng rằng Tiêu ái khanh suốt đời không có ý định thú thê, không ngờ lại có ngày thấy được cây thiên tuế nở hoa như vậy. Theo trẫm thấy, trên đời này, nam tử như Tiêu ái khanh, tình cảm sâu đậm như vậy, quả thật không nhiều."
Hóa ra đã sớm mật báo với Văn Tuyên Đế, Hòa Yến ngẩn người, nhưng đây là chuyện từ khi nào ? Nàng không hề biết, dù hiện giờ đang ở đại điện, nàng vẫn không thể không nhìn sang Tiêu Giác, nhưng hắn lại tỏ ra bình thản, không nhìn ra chút manh mối gì.
Chính ngay lúc này, một giọng nữ tử sắc bén đột ngột chen vào, "Nói dối."
Thẩm Mộ Tuyết ngồi ở bàn nữ quyến, ánh mắt như mũi dao, gần như muốn mang Hòa Yến xuyên thấu. Giọng nói của nàng không còn sự dịu dàng uyển chuyển như trước, mà giống như một chậu nước sôi, đã sắc bén lại khàn khàn.
"Tiêu đô đốc từ khi nào có vị hôn thê như vậy ? Tại sao chúng ta đều chẳng biết gì ?"
Những người ở Sóc Kinh đều biết về chuyện của Thẩm Mộ Tuyết, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, Tiêu Giác từ khi nào có vị hôn thê như vậy, sao lại không nghe thấy chút tin tức nào ?
Tiêu Giác lạnh lùng nhìn nàng.
Thẩm Mộ Tuyết không khỏi rùng mình.
"Nàng quả thực không phải là vị hôn thê của ta."
Hòa Yến ngẩn người, ngay sau đó, giọng nói thanh lãnh hơi trầm của thanh niên vang lên, đầy sự khẳng định không thể nghi ngờ gì nữa.
"Mà là cảnh trong mắt, là chuyện trong lòng, là ý trung nhân của ta."
((Hạn chế số chương 200, chương sau các bạn qua phần 2 đọc nha))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro