Chương 190 : Bí Mật
"Còn có thể cười, mượn đêm nay mà say, vì cố nhân đến !"
Yến Hạ cầm hờ vò rượu, mặt đỏ bừng, lời nói đã chẳng còn rõ ràng. Hoa Du Tiên cười nói :"Yến Tướng quân đã uống say rồi."
Một vò nhỏ Bích Phương rượu đã cạn đáy, tiếng đàn còn chưa dứt, mọi người ai nấy đã say ngã say nghiêng. Yến Hạ và Lâm Song Hạc say lợi hại nhất, Lâm Song Hạc đang giơ quạt tranh luận hăng hái với Yến Hạ, "Phu nhân thì có gì ghê gớm ? Người có phu nhân thì làm sao hiểu được quý giá của tự do ?"
"Ngươi hiểu cái rắm gì!" Yến Hạ say bí tỉ chửi hắn, "Ngươi đúng là... kẻ ăn không được nho lại bảo nho chua..."
Dương Minh Chi tửu lượng kém, uống chút đã thấy chóng mặt, hắn trái lại không có phát điên, chỉ cố gắng ngồi yên, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt có chút mơ hồ mà thôi.
Hòa Yến hiện nay tửu lượng còn kém hơn cả Dương Minh Chi, rượu Tường Vi Lộ tuy ngọt nhẹ nhưng cuối cùng cũng là rượu, uống vài chén đã cảm thấy buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã thấy đầu nặng chân nhẹ, gục đầu lên bàn, cứ thế ngủ say.
Trong số những người đó, chỉ có hai người Sở Chiêu và Tiêu Giác là còn tỉnh táo.
"Trên lầu có phòng trống," Thái Liên nói, "Không bằng đưa họ lên lầu nghỉ một lát, nô gia sẽ bảo các cô nương nấu ít canh giải rượu, tỉnh dậy có thể uống ngay."
Tiêu Giác gật đầu.
Không cần nói gì khác, chỉ cần nhìn tình trạng của Yến Hạ và Lâm Song Hạc, để họ ra ngoài đường không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thái Liên liền cho người đỡ Lâm Song Hạc và Yến Hạ lên lầu.
Dương Minh Chi lảo đảo đứng dậy, cố giữ tỉnh táo, mỉm cười nói: "Ta không cần đâu, xe ngựa của ta vẫn ở ngoài cửa, để ta đi về nghỉ." Nói đoạn, cũng không đợi trả lời, tự mình đi ra ngoài.
Hoa Du Tiên có chút lo lắng: "Thế này..."
Tiêu Giác :"Mặc hắn."
Sau khi Dương Minh Chi đi rồi, Sở Chiêu nhìn sang Hòa Yến, đang định mở miệng, thì thấy Tiêu Giác đi đến trước mặt Hòa Yến, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, gọi: "Hòa Yến."
Hòa Yến ngủ mê mệt, vô thức đẩy tay Tiêu Giác ra, tiếp tục ngủ ngon. Tiêu Giác ngừng một lúc, cúi người xuống bế Hòa Yến lên.
Cô nương đang đánh đàn bên cạnh giật mình, ngón tay đi sai, tiếng đàn phát ra âm thanh cổ quái. Hoa Du Tiên thế nhưng thế nhưng lại cúi đầu cười, nói với Tiêu Giác :"Tiêu thiếu gia, xin mời theo nô gia."
Thấy Tiêu Giác đưa Hòa Yến đi, Thái Liên nhìn sang Sở Chiêu còn ở lại: "Sở công tử..."
Chàng trai trẻ ôn hòa cười với nàng :"Làm phiền rồi."
...........
Gian phòng ở góc tầng trên, cách xa chỗ của bọn Lâm Song Hạc, cuối hành lang là gác lâu, thoạt nhìn như tiên sơn đình uyển. Hoa Du Tiên đứng ở cửa, cười nói: "Phòng này không có ai ở, mỗi vài ngày đều dọn dẹp, Tiêu thiếu gia cứ tự nhiên."
Tiêu Giác nói một tiếng "Đa tạ", rồi bế Hòa Yến vào phòng.
Hoa Du Tiên lui ra ngoài.
Tiêu Giác dáng người cao lớn, Hòa Yến lại gầy gò nhỏ bé, khi bế lên rất dễ dàng, không giống như bế một cô nương mà giống như đang bế một con mèo con vậy. Phòng này có chiếc giường rất thấp, có lẽ vì thường ngày không có ai ở, nên hơi lạnh lẽo. Tiêu Giác cúi người đặt Hòa Yến lên giường, lại nửa quỳ trên đất, dựa vào đầu giường, kéo chăn đắp kỹ cho nàng.
Ánh trăng mông lung như sương khói, cơn gió hè thổi nhẹ qua cửa sổ, dường như cũng thổi hơi men tan hết mấy phần. Thanh niên cúi đầu nhìn nữ hài tử đang ngủ trên giường, bên tai dường như còn văng vẳng lời Yến Hạ vừa nói.
"Sống đến bây giờ, chỉ sợ ngay cả tay của cô nương cũng chưa từng nắm, nụ hôn đầu vẫn còn giữ trên môi."
Lông mi hắn khẽ rủ xuống, ánh mắt ngưng lại trên người nằm trên giường, thấp giọng tự nói: "Trái lại cũng không hẳn."
Trong trận thủy chiến ở Tế Dương, Hòa Yến cũng từng suýt chết ngạt dưới nước, lúc đó vì cứu người khẩn cấp, hắn đã độ khí cho nàng... đó có lẽ chính là nụ hôn đầu của hắn.... nếu như điều đó cũng tính là hôn.
Nhưng, dường như người này lại không hề hay biết.
Điều này thật khiến hắn có chút không vui, chàng trai trẻ co ngón tay lại, như không nhịn được muốn gõ nhẹ lên đầu nàng để trừng phạt, nhưng khi ngón tay gần chạm vào trán Hòa Yến thì dừng lại. Ngay sau đó, động tác gõ trở thành cái vuốt ve nhẹ nhàng, Tiêu Giác vén những lọn tóc lòa xòa trên mặt nàng ra sau tai.
Lời nói của Lâm Song Hạc trước khi lên đường lại hiện lên trong tâm trí hắn.
"Hoài Cẩn à Hoài Cẩn, nếu ngươi thích Hòa muội muội, tự nhiên cứ đi tranh thủ một phen. Dù cô ấy thích Sở Tử Lan, nhưng ngươi cũng biết, cô ấy và Sở Tử Lan là không có khả năng, Sở Tử Lan cũng không phải là một người phù hợp. Ngươi có dung mạo gia thế như này, chẳng lẽ còn sợ không so được với Sở Tử Lan ? Ta không biết trước đây Hòa muội muội đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần ngươi đối tốt với cô ấy một chút, biểu hiện đừng quá lạnh lùng, cô ấy thích ngươi, hẳn là chuyện rất dễ dàng."
"Ngươi có biết không, trong lòng Hòa muội muội, cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng được 'thiên vị'."
Nam nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào nữ hài tử trên giường, ánh mắt ngày càng sâu lắng, điều này dù Lâm Song Hạc không nói, hắn cũng đã cảm nhận được. Nhưng điều đó thật vô lý, tin tức từ Loan Ảnh cho thấy Hòa Tuy đối với nữ nhi này sủng ái có thừa, không đến nỗi để nàng tự ti như vậy.
Sự tự do phóng khoáng trên diễn võ trường, giữa đao quang ảnh kiếm, và sự tự ti cẩn trọng đối nhân xử thế trong cuộc sống bình thường, tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Đây là một người mâu thuẫn, nhưng chính sự mâu thuẫn này lại khiến nàng trở nên đặc biệt thu hút.
Tiêu Giác cúi nhìn nàng, đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào má nàng, nhưng khi ngón tay gần chạm vào thì bỗng giật mình, lập tức rút tay lại, đứng thẳng người lên.
Dừng lại một chút, hắn khép cửa sổ, đóng cửa lại rồi ra ngoài.
.............
Ngoài kia, trăng thanh gió mát, trong đình lầu tựa như khung cảnh ngày xưa.
Nam tử trẻ tuổi bước đi chậm rãi, thần sắc thản nhiên. Cẩm bào đen của hắn, góc bào thêu kim mãng hoa lệ mà nguy hiểm. Từ xa bước tới, trong bóng đêm như vẽ nên một hình ảnh chói sáng.
Trên chiếc ghế dài trong đình, có người đã ngồi từ trước, dựa vào lan can chạm khắc hoa văn mà uống rượu.
Tiêu Giác tiến lại gần, người đó đứng dậy, hướng phía hắn dịu dàng cúi chào :"Tiêu thiếu gia".
Chính là Hoa Du Tiên.
"Các tiểu thiếu gia đã được đưa về phòng nghỉ ngơi cả rồi." Hoa Du Tiên cười tinh nghịch, "Tiêu thiếu gia yên tâm, các cô nương cũng không dám vào phòng, chỉ có các tiểu tư hầu hạ thôi."
Những thiếu gia này không giàu thì quý, đến Nhập Vân Lâu cũng không phải để tìm thú vui. Trong lòng Hoa Du Tiên, nàng chưa bao giờ coi họ là ân khách mà đối đãi, chỉ như những người bạn đến thăm, tạm dừng chân mà thôi.
Tiêu Giác không nói gì.
Hoa Du Tiên hai tay vịn vào lan can trong đình, nhìn ra nơi xa, trăng sáng trên cao, tỏa ánh bạc khắp nơi. Nàng nói: “Thật không ngờ sau bao năm, lại có thể gặp lại các tiểu thiếu gia, hôm nay nô gia thật sự rất vui. Nếu Đinh ma ma còn sống, bà cũng sẽ vui như vậy."
"Vì sao cô hòa ly ?" Tiêu Giác hỏi.
Hoa Du Tiên ngẩn ra.
Thanh niên không có nhìn nàng, chỉ nhìn xuống dưới đình, đèn đóm lập lòe dưới đường phố, hỏi một cách hững hờ.
Một lúc lâu sau, Hoa Du Tiên bật cười :"Còn có thể vì sao nữa ? Tất nhiên là vì những gì nhận được không như mong muốn," nàng thở dài, “Tiêu công tử, năm đó nô gia cũng như các ngươi, tưởng rằng chỉ cần đuổi kẻ ác đi là có thể đoàn viên mỹ mãn. Nào ngờ, trên đời này có muôn vàn khó khăn trở ngại, kẻ ác gây rối, chỉ là một trong những trở ngại đơn giản nhất mà thôi."
Năm đó mọi người đã giúp Hoa Du Tiên đuổi đi Đồng Khâu Thạch, sau khi lấy lại khế thân, Hoa Du Tiên liền theo Vương Sinh đến Dương Châu. Đinh ma ma và các tỷ muội ở Nhập Vân Lâu tuy rằng không nỡ, nhưng cũng hi vọng hai người Hoa Du Tiên có thể sống ở bên nhau, hạnh phúc trọn đời.
Hoa Du Tiên và Vương Sinh thực sự đã có một khoảng thời gian ân ái hòa hợp, đó là trước khi đến Dương Châu.
Khi đến Dương Châu, bao nhiêu thử thách và gian nan nối nhau ập đến.
Vương gia tuy là thương hộ, nhưng cũng là phú hộ tiếng tăm lừng lẫy ở Dương Châu. Nghe tin đích tử mang về một nữ nhân không danh không phận, họ đã không vui, đến khi biết nữ nhân này xuất thân từ hoa lâu thì càng phản đối kịch liệt. Lúc này, Hoa Du Tiên mới biết Vương Sinh từ đầu đến cuối chưa hề nói chuyện của họ với Vương phu nhân và Vương lão gia.
Nhi tử nhà họ, nếu thú một nữ tử hoa lâu, e rằng sẽ trở thành trò cười cho cả thành Dương Châu. Hoa Du Tiên tự biết thân phận thấp kém, không muốn làm khó Vương Sinh, thấy đối phương thái độ kiên quyết, nàng vừa cảm thấy khó xử vừa đau lòng, bèn nói với Vương Sinh rằng, bằng không chia tay tại đây.
Vương Sinh không đồng ý.
Khó khăn lắm mới giành được hạnh phúc, làm sao có thể để mất vào tay phụ mẫu của mình ? Vương Sinh tức giận, tuyệt thực để phản đối, chỉ nói với phụ mẫu rằng, nếu không thể thú Hoa Du Tiên, hắn sẽ rời khỏi nhà, một đi không trở lại, cả đời này sẽ không về Dương Châu nữa.
Trên đời không có phụ mẫu nào không thua con cái, Vương phu nhân xót nhi tử, cuối cùng đành chịu thua, đồng ý để Hoa Du Tiên vào cửa. Nhưng không được để lộ thân phận của Hoa Du Tiên, chỉ nói là biểu muội thân thích từ phương xa đến. Hàng xóm Dương Châu không biết cong cong quẹo quẹo trong đó, tưởng rằng là thật. Hoa Du Tiên cứ thế mà vào cửa của Vương gia.
Tưởng rằng khổ tận cam lai, về sau sẽ không phải chịu đựng khổ đau thêm nữa, nhưng ngờ đâu đây chỉ là mới bắt đầu.
Vương phu nhân có thành kiến với Hoa Du Tiên, từ khi nàng vào cửa đã cố tình quở trách nàng, đặt ra quy tắc sớm thăm tối viếng mỗi ngày, không được đi ra khỏi phủ, mọi việc lớn nhỏ đều phải lo liệu, chỉ cần có sai sót thì bà ta sẽ âm dương quái khí nói :"Cũng không trách được ngươi, dù sao thì....."
Này cũng thôi đi, sau khi Vương phu nhân hành hạ Hoa Du Tiên, Vương Sinh lại an ủi nàng khi hai người ở riêng, thay mẫu thân xin lỗi nàng. Hoa Du Tiên cũng nghĩ rằng, lâu ngày mới thấy lòng người, Vương phu nhân sẽ thấy được tấm lòng của nàng, những hiểu lầm về nàng sẽ được tháo gỡ.
Tuy nhiên, cả hai đều biết, đó chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Hoa Du Tiên trước kia ở Nhập Vân Lâu đã nổi tiếng khắp nơi vì mỹ mạo phong tình, sau khi gả đến Dương Châu, tuy không ra cửa trước không bước cửa hai, nhưng thỉnh thoảng Vương gia cần thiết yến tiệc, nàng vẫn phải ra tiếp đãi mọi người. Nhưng phàm hễ ai nhìn thấy mặt nàng, không ai không vì nhan sắc nàng mà kinh diễm. Một lui hai tới, lời đồn truyền khắp Dương Châu, đích tử thương hộ Vương gia đã thú qua cửa một nàng thê, tân phụ Vương đại nãi nãi sắc nước hương trời, khuynh thành khuynh quốc.
Tin đồn càng truyền càng rộng, thậm chí có những công tử ca nhi văn dốt võ nát ở Dương Châu còn lén lút trèo tường vào phủ, chỉ vì muốn được nhìn thấy Vương đại nãi nãi mỹ diễm vô song trong truyền thuyết.
Vương phu nhân càng thêm tức giận, thường trách mắng Hoa Du Tiên không giữ phụ đạo, trêu hoa ghẹo bướm. Hoa Du Tiên cũng cảm thấy oan ức, nàng cũng không lợi dụng nhan sắc của mình làm gì, những tội lỗi và phi lý do sắc đẹp gây ra sao có thể tính hết lên đầu nàng chứ ?
Cùng lúc đó, thái độ của Vương Sinh đối với Hoa Du Tiên cũng có sự thay đổi. Thời gian dài trôi qua, sự mê đắm đối với Hoa Du Tiên dần dần bị thay thế bởi sự phiền muộn từ những việc vặt trong phủ. Trong một lần Vương phu nhân cáo trạng, Vương Sinh đã nảy ra ý nghĩ 'Nếu ngày đó không cưới Hoa Du Tiên thì hay biết mấy' ở trong đầu.
Hắn bị ý nghĩ này làm kinh ngạc, cố gắng ép mình không được nghĩ tiếp. Đáng tiếc là có một lần rồi sẽ có lần hai, ý nghĩ này xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, đến cuối cùng, ngay cả sự hổ thẹn cũng bị xóa nhòa.
Một sợi rơm đè chết lạc đà, cuối cùng cũng đến.
Một ngày nọ, một chất tử ở phương xa của Vương phu nhân đến Dương Châu làm khách, tạm thời ở lại Vương gia. Người này vốn dĩ chơi bời lêu lổng, văn dốt võ nát, vừa thấy Hoa Du Tiên liền kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, lại nghe từ miệng Vương phu nhân rằng Hoa Du Tiên vốn là nữ tử hoa lâu hoàn lương, đột nhiên sinh tâm bất chính. Địa vị của Hoa Du Tiên trong Vương gia vốn không cao, chất tử liền muốn nhân cơ hội này lợi dụng, muốn làm chuyện tốt với Hoa Du Tiên.
Nhưng tiếc là, Hoa Du Tiên không đắm mình đọa lạc như người khác nghĩ, nàng kiên quyết ngăn cản hành động của người này. Chất tử không cam lòng, thế mà lại ở trước mặt Vương phu nhân nói rằng Hoa Du Tiên quyến rũ mình. Vương phu nhân tức giận, hạ lệnh nhốt Hoa Du Tiên vào phòng củi để trừng phạt.
Đến lúc đó, kỳ thực Hoa Du Tiên vẫn còn một tia hy vọng. Chỉ cần Vương Sinh tin nàng, có lẽ nàng còn kiên trì được lâu hơn. Nhưng đáng tiếc là, trên đời sự tin tưởng vô điều kiện hóa ra rất hiếm, Vương Sinh không chỉ không đứng về phía nàng mà còn bị lời nói của Vương phu nhân làm cho lay động.
Vương phu nhân nói: "Nàng ta vốn là nữ tử hoa lâu, ngàn người gối vạn người cưỡi, làm sao có thể yên tâm theo con về nhà chung sống. Chỉ cần bắt được cơ hội, nàng ta sẽ quyến rũ nam nhân khác, con của ta, chẳng lẽ con muốn bị người cho đội mũ xanh mà còn dương dương đắc ý ? Chẳng lẽ muốn Vương gia chúng ta trở thành trò cười của cả thành Dương Châu ?"
"Hưu nàng ta !"
Vương Sinh viết hưu thư, Hoa Du Tiên nhìn người nam nhân mà mình từng yêu sâu đậm, lạnh lùng mở miệng :"Nếu chàng muốn hưu thê, ta sẽ dám nói cho cả thành Dương Châu biết, ta đến từ Nhập Vân Lâu của thành Kim Lăng, Vương gia các người đã thú một nữ tử hoa lâu làm tân phụ."
"Cô!" Vương Sinh giận dữ, "Chẳng lẽ còn muốn dây dưa với ta sao ?"
"Chàng nghĩ nhiều rồi, Vương công tử," Hoa Du Tiên khẽ nhếch môi, chỉ là trong đôi mắt phượng, không còn tình cảm như xưa nữa, "Ý của ta là, hòa ly."
Vương gia rất coi trọng thể diện, lại mong muốn rũ bỏ Hoa Du Tiên như một "vết nhơ" này, nên việc hòa ly diễn ra rất suôn sẻ. Chỉ có Vương Sinh, khi cầm lấy thư hòa ly, vào ngày Hoa Du Tiên rời khỏi phủ, nghĩ về quá khứ, bất ngờ cảm thấy trăm phần không nỡ, cố gắng giữ lại.
Hoa Du Tiên nhìn hắn :"Vương công tử, năm đó Du Tiên gả cho chàng, là hy vọng chàng có thể thỏa mãn tâm nguyện thiếu thời của Du Tiên, có thể bồi Du Tiên đi khắp danh sơn đại xuyên, nhưng kể từ khi Du Tiên gả cho chàng, chưa từng rời khỏi Vương gia một bước. Nay ân oán đã rõ, Vương công tử không phải người dành cho Du Tiên, từ biệt lần này, núi cao sông rộng, chỉ mong không bao giờ gặp lại."
Nàng đi một cách vô cùng bình tĩnh.
Năm xưa khi rời khỏi Nhập Vân Lâu, Đinh ma ma đã từng nói với nàng: "Du Tiên, con đã từng thấy thiêu thân lao vào lửa, có kết cục tốt đẹp gì chưa ?"
Lúc đó nàng còn trẻ, nghe vậy chỉ cười đáp: "Dù chỉ có một khoảnh khắc sáng rực ấm áp, một khoảnh khắc thôi cũng đã đủ rồi."
Nữ tử nhẹ nhàng tay vuốt qua khóe mắt, nàng vẫn xinh đẹp, nhưng rốt cuộc không còn như xưa nữa. Cô nương trẻ dũng cảm năm nào chưa bao giờ nghĩ rằng, tình yêu này lại ngắn ngủi đến vậy, đến mức những nỗ lực và kiên trì năm xưa đều trở nên đặc biệt buồn cười.
"Không nói về nô gia nữa." Hoa Du Tiên cười, đổi chủ đề, "Tiểu thiếu gia, cô nương ở bên cạnh ngài, có phải là tiểu cô nương năm đó hay không ?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Giác bỗng ngẩng đầu lên, "Cô nói gì vậy ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro