Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 185 : Du Hoa Tiên Tử


Hoa Du Tiên ?

Hòa Yến ngẩn ra, nghe đến cái tên này mọi người trong thuyền cũng đều ngẩn người, ca nữ ôm đàn tỳ bà cũng chấn động, nhìn về phía Lâm Song Hạc, nàng nhìn chăm chú một hồi lâu, không chắc chắn gọi: "Lâm thiếu gia ?"

Quả nhiên là Hoa Du Tiên !

Hòa Yến bước nhanh tới trước, vô thức dụi dụi mắt mình, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Ai có thể ngờ được, Lâm Song Hạc vừa mới nhắc tới Hoa Du Tiên, liền thực sự gặp được Hoa Du Tiên, nhưng... sao Hoa Du Tiên lại có mặt ở Kim Lăng?

Không chỉ Hòa Yến ngạc nhiên, Lâm Song Hạc nói :"Cô... cô không phải đã gả cho người rồi sao ? Đi theo cái tên tú tài họ Vương đó đến Dương Châu ? Sao lại xuất hiện ở Kim Lăng, ta không phải đang mơ chứ ?". Hắn quay lại nhìn mọi người, phản ứng của mọi người nói cho hắn biết, điều này đúng là sự thật.

Hoa Du Tiên nhìn rõ mọi người trên thuyền, cũng rất xúc động, sau khi bình tĩnh lại, mới nói :"Nô gia đã hòa ly với phu quân rồi, Dương Châu dù sao cũng không phải quê hương, nên dứt khoát lại quay về Kim Lăng. Nô gia đến Kim Lăng cũng chỉ hơn nửa tháng, không ngờ gặp được các vị tiểu thiếu gia ở đây." Nàng cong cong vành mắt, vẫn phong tình quyến rũ như xưa, "Xa cái đã mấy năm, các thiếu gia vẫn khỏe chứ ?"

Lâm Song Hạc mấp máy môi, hồi lâu mới nặn ra được một câu :"Vẫn khỏe, nhưng Hoa Tiên cô nương, hiện tại cô..."

"Nô gia lại về Nhập Vân Lâu rồi," Hoa Du Tiên rất bình tĩnh, "Vốn dĩ luôn lớn lên ở Nhập Vân Lâu, trong thành Kim Lăng, Nhập Vân Lâu cũng xem là nhà của nô gia." Nàng nhìn mọi người, "Nếu các thiếu gia không có việc gì, chi bằng lát nữa đến Nhập Vân Lâu ngồi chơi ? Nhập Vân Lâu không so được với trước đây, nhưng... cũng khá tốt."

Lâm Song Hạc quay người hỏi mọi người :"Chúng ta đến Nhập Vân Lâu đi ? Đã nhiều năm rồi, ta muốn đến xem lại."

Lần này, ngay cả Yến Hạ vốn kén chọn cũng không nói gì, mọi người không hẹn mà cùng đồng ý.

Hoa Du Tiên thấy vậy, liền cười bảo phu chèo thuyền, dẫn hai chiếc thuyền cập vào bờ. Hòa Yến nhìn ánh đèn mờ ảo bên bờ sông, lòng khó mà bình tĩnh.

Trong thành Kim Lăng có nhiều mỹ nhân, mà Nhập Vân Lâu đã chiếm rồi một nửa. Mỗi một cô nương trong lâu đến tuổi đều có hoa danh, duy chỉ có Hoa Du Tiên không phải là những tục tự như mẫu đơn, thược dược các loại, tên của nàng là mình tự đặt. Lấy từ du ký, truyền thuyết nói rằng nước Khưu Từ có một chiếc gối, màu như mã não, gối lên thì mười châu ba đảo, bốn biển năm hồ đều thu vào trong mộng, được gọi là Du Tiên Gối.

Hoa Du Tiên lúc trẻ đặc biệt thích xem du ký, hy vọng sau này có thể gả được cho tình nhân, mơ mộng về trượng phu tương lai có thể đưa nàng đi khắp ngũ hồ tứ hải. Liền lấy danh cho mình là Du Tiên. Ma ma Nhập Vân Lâu cũng cảm thấy cái tên này rất hay, nên gọi ra ngoài là Du Hoa Tiên Tử – Hoa Du Tiên.

Khi Hoa Du Tiên mười bốn tuổi, vì dung mạo mà danh tiếng lan khắp Đại Ngụy. Nàng cũng tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông. Bao nhiêu vương tôn công tử nguyện vung ngàn vàng đổi lấy một nụ cười mỹ nhân, tự nhiên nàng đã là hoa khôi không thể tranh cãi của Nhập Vân Lâu. Đối với các thiếu niên của Hiền Xương Quán, Hoa Du Tiên thật sự như tiên nữ trên chín tầng trời, đừng nói là ca nữ lầu xanh thấp kém, như họ được gia giáo nghiêm khắc, vào lầu xanh sẽ bị phạt gia pháp đến không thể rời giường. Đối với họ, Hoa Du Tiên thật sự là một giấc mộng không thể chạm tới. Họ cũng không hy vọng gì được tiếp cận, chỉ cần nhìn một lần, gặp được tuyệt sắc giai nhân trong truyền thuyết, là đã mãn nguyện rồi.

Vì vậy, hội thơ ở Kim Lăng, thực sự là cơ hội không thể cầu của các vị thiếu niên. Tất cả đều hăng hái, chuẩn bị kỹ càng, cộng thêm Lâm Song Hạc là người nhiều mưu kế, rất nhanh các thiếu niên đã bàn bạc kỹ lưỡng với tiểu tư và thị vệ nhà mình.

Hòa Yến là nữ tử, nên không có mơ tưởng về "người tình trong mộng" Du Hoa Tiên Tử như các thiếu niên, nhưng cũng muốn nhìn thấy mỹ nhân trăm năm có một mà mọi người đều ca ngợi là như thế nào. Nhưng trong sự mong đợi đó, lại có chút lo lắng, nếu bị Hòa Nguyên Thịnh biết, không biết sẽ bị phạt quỳ trong từ đường mất bao lâu.

Các thiếu niên đi cùng đều có xuất thân không giàu thì quý, tất nhiên không thiếu bạc tiền, nhưng cũng là lần đầu tiên vào hoa lâu, không có kinh nghiệm, nên tự mình ăn mặc lộng lẫy như khổng tước, cho rằng như vậy sẽ tự tin hơn. Ngoại trừ ba người Dương Minh Chi, Tiêu Giác và Hòa Yến. Tiêu Giác đã quen với bào trắng ngân quan, mặt như sương giá, Dương Minh Chi là khiêm khiêm quân tử, thanh tuấn khí phách, còn Hòa Yến thì luôn sợ gây chú ý, đã đeo mặt nạ chẳng giống ai rồi, nếu lại như Yến Hạ đeo vàng mang bạc, e rằng tin tức ngay ngày mai sẽ truyền đến Hòa gia ở Sóc Kinh, vì vậy, nàng mặc giản dị nhất, đứng bên cạnh các thiếu niên giàu có giống như một tiểu tư đi theo cùng.

Tuy nhiên tên tiểu tư này vẫn đeo mặt nạ, nghiêm túc che kín khuôn mặt của mình.

Đinh ma ma ở Nhập Vân Lâu đã gặp vô số người, liếc mắt một cái đã thấy đám thiếu niên này đều là con non, cũng nhìn ra được họ có gia cảnh không tồi, coi như là mấy tiểu thiếu gia nhà nào đó ra ngoài trải đời, liền nở nụ cười nhiệt tình hơn, chỉ gọi lên những món rượu ngon nhất, gọi các cô nương khôn khéo hiểu chuyện đứng bên cạnh phục vụ.

Các thiếu niên được phục vụ đến mức lâng lâng, chỉ cảm thấy cuối cùng đã mát mày mát mặt, không còn là những hài đồng trong mắt phụ huynh. Khi rượu say tai nóng, vẫn có người nhớ đến mục đích của mình, chỉ hỏi cô nương bên cạnh :"Du Hoa Tiên Tử đâu ? Sao không thấy Du Hoa Tiên Tử ? Chúng ta đến đây chính là để xem Du Hoa Tiên Tử !"

Cô nương ấy còn định lừa gạt cho qua, thổi hơi bên tai thiếu niên :"Thiếu gia nói như vậy, chẳng phải làm tổn thương tấm lòng của Thái Liên rồi sao, nô gia không tốt ư ? Sao lại cứ tâm tâm niệm niệm đến người khác ?"

Nàng ấy tuy không đến mức kinh diễm, nhưng cũng có nét đẹp thanh tú, vẻ đáng thương lập tức khiến người khác nảy sinh lòng thương xót. Thiếu niên đang định an ủi thì Lâm Song Hạc ở một bên xòe quạt, phong lưu nói :"Mười một vị khách của chúng ta ở đây, ai cũng nhớ Thái Liên cô nương, e rằng Thái Liên cô nương không ứng phó nổi đâu."

Yến Hạ cũng nói, "Đúng!" Nói rồi liền ném một đĩnh bạc lên bàn, "Chúng ta muốn thấy Du Hoa Tiên Tử !"

Nhìn đám thiếu gia này thân phận có vẻ không phải tầm thường, Thái Liên cũng không dám đắc tội, thấy không lừa được, nghĩ tới nghĩ lui đành đi gọi cứu binh là Đinh ma ma đến.

Đinh ma ma vẫy khăn cười nói: "Các vị thiếu gia, thật là có lỗi, gần đây Du Tiên thân thể không khỏe, tĩnh dưỡng không gặp khách, các thiếu gia thích Du Tiên, đợi một thời gian nữa lại đến có được không ? Hôm nay là Nhập Vân Lâu tiếp đãi không chu đáo, Đinh Hương, đi lấy rượu 'Túy Hồng Trần' của Nhập Vân Lâu đến đây, hôm nay rượu này coi như nô gia tặng các vị thiếu gia, mong các thiếu gia bỏ qua cho."

Đinh ma ma ở Nhập Vân Lâu nhiều năm như vậy, yêu ma quỷ quái gì mà chưa gặp qua, đối phó với một đám tiểu tử thì bản lĩnh có thừa. Mấy lời đã bày tỏ hết ý xin lỗi của mình, khiến mọi người không thể nói gì thêm. Khi bà rời đi, các thiếu niên nhìn vò rượu trên bàn, đối mặt nhìn nhau, có người nói: "Vậy là xong rồi sao ?"

"Sao có thể như vậy ?" Một người khác không vừa lòng, "Chúng ta thật xui xẻo, nói gì mà đợi một thời gian nữa lại đến, hội thơ vừa kết thúc, chúng ta đã phải về rồi, há chẳng phải đi một chuyến uổng công sao ?"

"Đúng vậy đúng vậy ! Chúng ta chỉ muốn nhìn thấy cô ấy trông như thế nào, ngồi im không động cũng được, không cần đàn hát nhảy múa, nếu không sau khi quay về, làm sao khoe khoang với người khác ?"

"Ta đã chuẩn bị bạc cả rồi, thế này thật là quá thảm !"

Hòa Yến im lặng chọn ăn đậu phộng chiên giòn trước mặt, những chuyện này không liên quan đến nàng, nàng không có quyền nói, cũng không muốn nói. Không thấy được Du Hoa Tiên Tử, nhìn Nguyệt Quý, Mộc Lan cũng được, dù sao cũng không phải tiền của nàng.

Nhưng các thiếu niên thì lại khác, họ ngàn dặm xa xôi đến Kim Lăng, không phải chỉ để tham gia hội thơ, mà còn có hứng thú lớn với Du Hoa Tiên Tử trong truyền thuyết. Vì vậy, sau khi bàn bạc, họ nghĩ ra một chủ ý xấu.

"Các cô nương ở Nhập Vân Lâu đều ở trên lầu, chúng ta thử tìm phòng của Du Hoa Tiên Tử, leo cửa sổ tìm cô ấy thì thế nào ?"

Hòa Yến đang ngậm bánh hoa hồng trong miệng thì "bụp" một tiếng rơi xuống, vụn bánh bắn lên người Tiêu Giác đang ở bên cạnh, bị hắn nhíu mày phủi đi.

Thiếu niên kia giống như đã nghĩ ra một chủ ý hay, vô cùng hưng phấn, "Đúng, vậy làm thế đi ! Ta cũng không làm gì cả, ta đã mua một chiếc trâm ở Bảo Châu phường khi ở Sóc Kinh, ta chỉ muốn tặng chiếc trâm này cho cô ấy, xem cô ấy trông như thế nào. Ta sẽ gõ cửa sổ, nếu cô ấy ghét bỏ ta, ta sẽ không vào, nếu tiên tử cô nương có lòng tốt, ta sẽ leo vào, hỏi cô ấy có thể gặp chúng ta một lần không. Chúng ta từ Sóc Kinh đến đặc biệt chỉ để gặp cô ấy, không tranh thủ một chút rồi đi, há chẳng phải đáng tiếc lắm sao ?"

Hòa Yến nghĩ thầm, quả nhiên là vì sắc đẹp mà mất trí, đến cách này cũng nghĩ ra được. Thế này khác gì mấy tên hái hoa tặc ngó trộm cô nương đâu ? Nam tử trên đời này đều như vậy sao ? Yêu thích sắc đẹp đến mức không màng mặt mũi.

Nhưng nàng không ngờ, chủ ý tệ hại này vừa đưa ra, lại được phần lớn mọi người tán thành. Các thiếu niên khác đồng loạt hưởng ứng :"Ý này hay nhỉ ? Không bằng cứ thế làm theo đi !"

Tiểu Hòa Yến nhịn một lúc, có lẽ vì bản thân là nữ tử nên vẫn không khỏi nhắc nhở bọn họ :"Nếu bị người ta phát hiện, sẽ cho rằng chúng ta là hái hoa tặc đấy... hơn nữa không mời mà đến, há chẳng phải hủy hoại thanh danh của Du Hoa Tiên Tử sao ?"

Lúc đó các thiếu niên ngây thơ, không nghĩ đến việc các cô nương ở Nhập Vân Lâu vốn không có gì gọi là "thanh danh" để giữ gìn nữa. Sau khi suy nghĩ một lúc, có người nói :"Chúng ta chỉ gõ cửa sổ, đưa một tờ giấy vào, nếu cô ấy đồng ý thì ta mới vào, còn trước đó ta không vào phòng cô ấy là được."

Hòa Yến: "..."

Vậy rốt cuộc có gì khác biệt ?

Các thiếu niên nói làm là làm, lập tức đi hỏi thăm phòng của Du Hoa Tiên Tử. Họ tuy ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, nhưng không phải thật sự đần độn, dù sao cũng là những hài tử được đặc biệt chọn ra từ Hiền Xương Quán để tham gia thi hội, ai nấy đều thông minh, lại ra tay hào phóng, chẳng mấy chốc đã từ miệng các cô nương khác hỏi được nơi Du Hoa Tiên Tử ở.

Du Hoa Tiên Tử ở tầng cao nhất của các lâu, phía sau là một hồ nước, không còn ai khác. Trong mười thiếu niên này, đa phần đều có thân thủ tốt.... thông thường mà nói, học trò của Hiền Xương Quán, văn võ đều không quá chênh lệch, trường hợp như Dương Minh Chi, chỉ độc giỏi văn còn võ nát bét là ít lại càng thêm ít.

Thiếu niên dẫn đầu hào hứng xắn tay áo hỏi Tiêu Giác và Yến Hạ :"Hay là hai ngươi lên trước ?"

Dù sao hai người này võ nghệ đều đứng số một số hai, leo tường mà thôi, chẳng khác gì đi trên mặt đất.

Tiêu Giác :"Ta không đi."

Yến Hạ ghét bỏ nói :"Ta cũng không đi, ta không phải là Đăng đồ tử !"

Lâm Song Hạc trái lại muốn đi, nhưng tiếc là võ nghệ hắn không ra gì, đừng nói leo cửa sổ, ngay cả đi bộ nhiều còn đau lưng, quyết không thể lên đầu tiên. Dương Minh Chi vốn lễ độ, đến Nhập Vân Lâu đã là bị người kéo đến, càng không làm loại chuyện thất lễ này.

Còn Hòa Yến, các thiếu niên sớm đã tự động bỏ qua nàng.

Thiếu niên thấy tình cảnh như vậy, cũng không nói nhiều, chỉ nhổ hai ngụm nước bọt vào tay, lặng lẽ nắm dây thừng leo lên. Hòa Yến đứng dưới đất, nhìn cái chấm nhỏ dần biến mất trong đêm, nghĩ thầm : Thế này cũng thật liều mạng quá.

Một người leo cửa sổ, một đám người canh gác. Dù sao một người gặp chuyện, học sinh của Hiền Xương Quán một người cũng không thoát được, ai cũng không muốn quay về bị gia pháp. Vì vậy canh gác rất cẩn thận, nhưng phía sau Nhập Vân Lâu canh phòng khá lỏng lẻo, có lẽ vì nghĩ rằng chẳng ai dám đến đây bắt người vào lúc này.

Khi Hòa Yến gần như sắp rụng cổ vì chờ đợi, cuối cùng cũng có động tĩnh, dây thừng rung lên, không lâu sau, thiếu niên leo lên đó đã trở xuống.

Vẻ mặt hắn kích động, khuôn mặt đỏ bừng. Các bạn cùng lớp xúm lại hỏi :"Sao rồi ? Có gặp được không ?"

Hài tử này ra sức gật đầu.

Mọi người càng hào hứng hơn :"Thế nào ? Du Hoa Tiên Tử có thật là đẹp như truyền thuyết không ?"

Lại là liều mạng gật đầu.

"Vậy, vậy dáng vẻ cô ấy thế nào ?", vị này trái lại là biết thương hoa tiếc ngọc, còn nhớ đến việc Du Hoa Tiên Tử gần đây không khỏe, "Có phải rất tiều tụy không ? Có nghiêm trọng không, có cần mời danh y để xem không ?"

Thiếu niên đó phồng má, một lúc sau mới thốt ra một câu :"Cô ấy... Du Hoa Tiên Tử, bị khóa ở trong phòng, bị giam lỏng rồi ! Khi ta đưa giấy, cô ấy đã mở cửa sổ cho ta vào, còn hỏi ta có thể cứu cô ấy ra ngoài không."

Mọi người đối mặt nhìn nhau, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì. Lâm Song Hạc gập quạt lại, nghi hoặc hỏi :"Ý ngươi là, Nhập Vân Lâu bạc đãi cô ấy sao ?"

Thiếu niên đó gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng dậm chân :"Ta cũng không nói rõ được, bỏ đi, các người cùng ta lên đi !"

Mọi người đều phát ngốc.

Trong lòng Hòa Yến "lộp bộp" một tiếng, chuyện này càng lúc càng lớn rồi.

"Không sao, Hoa Du Tiên Tử nói, những người đó mỗi ngày chỉ đến phòng cô ấy hai lần, hôm nay đã đến rồi, sẽ không đến nữa. Cửa của cô ấy bị khóa, dưới lầu còn có hộ vệ, chúng ta có thể lên hỏi rõ trước, rốt cuộc là tình huống thế nào, nếu thật sự có vấn đề, chúng ta đường đường là nam tử hán, lẽ nào lại thấy chết mà không cứu ?".

Thiếu niên lang mười mấy tuổi, có lẽ thường mơ tưởng có một ngày mình có thể trở thành "anh hùng cứu mỹ nhân", mà mỹ nhân càng đẹp, thì càng tôn lên sự lợi hại của "anh hùng" đó. Nếu như vị mỹ nhân đó là tuyệt sắc giai nhân, vậy thì lại càng tốt, anh hùng nhất định sẽ trở thành huyền thoại.

Hòa Yến theo phản xạ từ chối: "Việc này... việc này không hay lắm đâu, hay là để ta đứng đây canh gác cho mọi người ? Ta sẽ không lên đâu."

Các thiếu niên nhìn nàng với ánh mắt sáng quắc :"Có gì mà không hay, tiểu tử này yếu đuối dễ bị bắt nạt, nói không chừng có động tĩnh gì, có khi còn tự mình chạy trước. Chúng ta không tin ngươi ! Minh Chi huynh, thân thể huynh yếu ớt, không bằng huynh canh gác đi ?"

Dương Minh Chi cầu còn không được, lập tức đồng ý ngay.

Hai người Tiêu Giác và Yến Hạ vốn không muốn đi cùng, nhưng không hiểu bị các thiếu niên năn nỉ làm sao, cuối cùng cũng đồng ý. Trong lòng Hòa Yến mấy lần muốn phun máu, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải theo mọi người, cùng trèo dây lên các lâu. Cửa sổ sớm đã được mở ra, các thiếu niên lần lượt chui vào. Vừa vào trong phòng, liền ngửi thấy mùi hương của nữ tử xông đến. Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn rất tối, một tuyệt đại mỹ nhân đang ngồi ở ghế mây dưới ngọn đèn dầu .

Mỹ nhân ở Sóc Kinh kỳ thực không ít, nhưng nữ tử trước mắt có vẻ đẹp câu hồn đoạt phách. Đôi mắt nàng ấy rất tròn, nhưng khóe mắt lại sắc nhọn, trong nét yêu kiều lại có chút ngây thơ. Làn da trắng như tuyết, màu môi đẹp đến kinh người. Mái tóc dài không buộc, chỉ buông lơi ở sau lưng, phối hợp với áo lụa đỏ, đẹp đến bức người. Dung mạo không cần phải nói, mà dáng vẻ yểu điệu, giọng nói quyến rũ, vừa gặp mà ngỡ như thần nữ giáng trần.

Các thiếu niên ngày thường náo loạn, trước mặt nữ tử này đều im lặng, mặt ai cũng ửng đỏ lên, ánh mắt ngỡ ngàng.

Mặt nạ che đi khuôn mặt của Hòa Yến, nàng chỉ nghĩ, thì ra trên đời này thật sự có người đẹp như vậy.

"Nô gia Hoa Du Tiên." Nữ tử đó cười đẹp như hoa, giọng ngọc uyển chuyển, "Gặp qua các vị thiếu gia."

Hoa Du Tiên so với các hài tử ở đây còn muốn hơn vài tuổi, lại bởi vì luôn ngốc ở trong Nhập Vân Lâu, trái lại không thấy có chút gì non nớt. Các hài tử đột ngột bị đáp lời, càng thêm lắp ba lắp bắp không nói nên lời, ai cũng trở thành chim cút. Ngay cả Lâm Song Hạc, người giỏi ăn nói nhất, cũng không biết nói gì lúc này.

Vẫn là Tiêu Giác lên tiếng, bình tĩnh hỏi: "Nghe nói cô nương bị giam lỏng ?"

Hoa Du Tiên nhìn Tiêu Giác, ánh mắt cũng không khỏi dừng lại một chút. Không có gì lạ, thiếu niên này có dung mạo vượt trội so với bạn đồng trang lứa. Mà hắn từ đầu đến cuối luôn giữ ánh mắt bình thản, không bị vẻ bề ngoài của nàng làm mê hoặc. Ánh mắt nhìn nàng bình lặng như nước, điều này là chuyện hiếm khi, Hoa Du Tiên cũng thấy thú vị, nhưng nhanh chóng nàng đã trả lời :"Đúng vậy."

"Ai giam lỏng cô?" Yến Hạ là người thẳng tính, ngay lập tức hỏi: "Là ma ma của Nhập Vân Lâu sao ?"

"Không phải." Hoa Du Tiên cười, tuy là nữ tử hoa lâu, nhưng khi nói chuyện với các thiếu niên cũng không tự ti không kiêu ngạo, giọng nói có phần chừng mực, không quá xa cách, cũng không quá thân thiết, "Ma ma cũng là bất đắc dĩ, người giam lỏng nô gia  ở đây chính là biểu đệ của Tuần phủ phu nhân."

Khúc cua này rẽ có chút xa rồi, Lâm Song Hạc không hổ là người đã đọc rất nhiều các loại thoại bản, lập tức hỏi: "Người đó có phải muốn cưỡng thú cô về phủ không ?"

Hoa Du Tiên nhìn tiểu thiếu gia cầm quạt trước mặt, hơi ngạc nhiên, rồi cười đáp: "Đúng vậy."

Trong phòng lập tức vang lên tiếng thở dài khe khẽ, kèm theo những lời trách móc phẫn nộ.

"Sao có thể như vậy ? Quan địa phương cũng quá ngang ngược!"

"Đừng nói là chuyện này không ai quản chứ ? Giữa ban ngày ban mặt mà cưỡng đoạt dân nữ! Đây là phạm pháp."

"Có cách nào để cứu cô ấy ra không ?"

Hoa Du Tiên nhìn các thiếu niên nhỏ tuổi, mỉm cười, giọng nàng cũng rất nhẹ nhàng, an ủi nói : "Kỳ thực bản thân Du Tiên cũng bỏ đi, vào Nhập Vân Lâu, thân bất do kỷ, sớm đã lường trước có hôm nay. Chỉ là vì bản thân liên lụy người khác, nên...." Vẻ mặt nàng chán nản, giữa mi mày hiện lên nét ưu tư.

Mỹ nhân buồn bã, khiến người thấy cũng xót xa, Yến Hạ hất đuôi ngựa, nói: "Cô nương có gì cứ nói, nếu gặp khó khăn, chúng ta không chừng có thể giúp cô giải quyết." Hắn khẽ ho một tiếng, tự hào nói: "Gia thế bổn thế gia, so với cái Tuần phủ gì đó, lợi hại hơn nhiều."

Hắn tuy mặc đồ đặc biệt phô trương, trên áo thêu đầy tầng tầng lớp lớp những sợi tơ vàng chỉ bạc, nhưng cũng nhìn ra được nhà vốn rất giàu. Không chỉ có hắn, trong nhóm thiếu niên này, đặc biệt là thiếu niên mặc bào trắng, thoạt trông đều không phải người thường. Hoa Du Tiên từ nhỏ đã ở Nhập Vân Lâu, nhìn người tuy không bằng Đinh ma ma, nhưng cũng hơn người thường một chút . Yến Hạ nói như vậy, trong lòng nàng bỗng dâng lên hy vọng. Ở đây, nàng là một nữ tử yếu đuối, tự nhiên không thể chống lại quan gia. Ngay cả Nhập Vân Lâu, Đinh ma ma cũng phải xem sắc mặt phủ Ứng Thiên. Nhưng nếu quả thật đúng như tiểu thiếu gia này nói, còn lợi hại hơn cả Tuần phủ, có lẽ còn một tia hy vọng.

Bản thân nàng ra sao cũng chẳng hề gì.... Quan trọng là người đó không sao.

Nghĩ đến đây, Hoa Du Tiên mỉm cười nhìn Yến Hạ, dịu dàng hỏi: "Dám hỏi tôn tính đại danh của tiểu thiếu gia ?"

Yến Hạ bị nụ cười của Hoa Du Tiên làm cho mặt đỏ, vừa định nói ra tên mình, bỗng nhớ ra lần này đến Nhập Vân Lâu là giấu gia đình, liền nói: "Ta họ Yến."

"Hóa ra là Yến tiểu thiếu gia," Hoa Du Tiên nhìn hắn, "Dù sao, nô gia cũng cảm tạ tiểu thiếu gia trước." Nàng khe khẽ thở dài, "Thật ra chuyện này, vốn là do nô gia mà ra ..."

Quả nhiên như Lâm Song Hạc đoán, Hoa Du Tiên trong Nhập Vân Lâu, mười bốn tuổi đã nổi danh thiên hạ, đến mười sáu tuổi, người muốn đến cưới nối dài không dứt.

Đinh ma ma không nỡ bỏ qua cây hái ra tiền này, đương nhiên muốn giữ Hoa Du Tiên ở lại vài năm. Hơn nữa, dù sao gọi nhau là mẫu nữ nhiều năm, cũng có chút tình cảm. Đinh ma ma cũng tính toán, chờ khi đến lúc, sẽ tìm một nhà tốt gả Hoa Du Tiên đi. Với thân phận của Hoa Du Tiên, làm thê sẽ không khỏi bị người dị nghị, nhưng vào gia đình cao quan phú hộ làm thiếp thất, chăm chỉ hầu hạ vài năm, có nhi tử bên cạnh, tương lai cũng sẽ không đến nỗi.

Nhưng khi Hoa Du Tiên mười tám tuổi, nàng đã yêu một người.

Người này tên là Vương Sinh, cũng không phải Kim Lăng nhân sĩ, mà đến từ Dương Châu. Chính xác mà nói, là đích tử của phú thương tơ lụa ở Dương Châu, đi cùng bạn đến Kim Lăng làm ăn, một lần vô tình vào Nhập Vân Lâu, bị vẻ đẹp của Hoa Du Tiên làm say đắm, nên nhất kiến chung tình.

Hoa Du Tiên nổi tiếng như vậy, công tử thiếu niên yêu thích nàng nhiều vô số kể, Vương Sinh trong số đó thật sự không được xem là quá nổi bật. Nhưng chuyện tình cảm lại vốn là điều chẳng thể hiểu, Hoa Du Tiên ở giữa đám thiếu niên Ngũ Lăng, lại đặc biệt nhìn trúng Vương Sinh có vẻ ngoài của thư sinh đọc sách.

Thành thật mà nói, mặc dù Vương Sinh xuất thân thương hộ, thế nhưng văn chương không tồi. Gia đình hắn hy vọng hắn sẽ khảo công danh nhập sĩ, nhưng Vương Sinh lại chê việc này quá vụ lợi. Hắn chỉ muốn sống cuộc đời tiêu sái, hành tẩu tứ phương, điều này rất phù hợp với ước mơ từ nhỏ của Hoa Du Tiên. Hai người gặp nhau lần đầu, liền uống rượu vui vẻ, trò chuyện thâu đêm. Trong nhà Vương Sinh làm sinh ý, từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc, nghe được rất nhiều chuyện kỳ thú, mà Hoa Du Tiên từ trước giờ chưa ra khỏi Nhập Vân Lâu, tự nhiên bị những câu chuyện này cuốn hút.

Lang tài nữ mạo, trước hoa dưới trăng, tất cả rồi nước chảy thành sông.

Đinh ma ma không hài lòng với Vương Sinh, cảm thấy gia đình Vương Sinh chỉ là làm sinh ý, làm thê cho nhà thương hộ không bằng làm thiếp cho quan gia. Nếu Hoa Du Tiên thật muốn theo Vương Sinh, chắc chắn phải về Dương Châu, xa xôi cách trở, sẽ không gặp lại được nữa.

Bà thực sự không muốn Hoa Du Tiên rời khỏi Kim Lăng.

"Nữ nhi ngoan của ta, con đừng để nam nhân che mắt, ma ma ta bao năm qua đã thấy nhiều rồi," Đinh ma ma khuyên nhủ, "Theo hắn về Dương Châu, sau này chịu thiệt thòi, con biết nói với ai đây, người chịu ủy khuất chỉ là bản thân con thôi."

Hoa Du Tiên mỉm cười lấy lệ.

Nàng một lòng muốn mình được chuộc thân, nhiều năm qua cũng đã tích góp được không ít tiền bạc, bây giờ tiền chuộc thân sắp đủ rồi, thì gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Đó là đệ đệ của phu nhân Tuần phủ Ứng Thiên, Đồng Khâu Thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro