Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 184 : Thuyền Xưa Mộng Cũ

Hoà Yến không ngờ rằng giữa Dương Minh Chi và Tiêu Giác lại có một giai đoạn như vậy. Nghe Lâm Song Hạc kể xong, nàng cũng suy nghĩ một lúc lâu.

Thực ra câu cuối cùng Dương Minh Chi nói, quả thật quá tàn nhẫn. Nhưng vô duyên vô cớ, tại sao lại làm như vậy ? Không giúp thì không giúp, cần gì phải đâm đao vào tim người khác như thế. Hơn nữa, tính tình trước đó của Dương Minh Chi cũng không đến mức chua ngoa thế này. Hoà Yến đều nghĩ như vậy, là hảo hữu đã từng của Dương Minh Chi, Tiêu Giác lẽ nào không nghĩ đến điều này.

Hoà Yến hỏi: "Sau đó thì sao? Đô đốc không còn qua lại với Dương đại nhân nữa sao? Trong đó không có hiểu lầm gì khác à ?"

Lâm Song Hạc lắc đầu: "Hoài Cẩn sau khi mang binh đến Quắc Thành, rất ít ngày trở về kinh. Chỉ là Dương Minh Chi, sau khi Hoài Cẩn đi không lâu, cũng không còn học ở Hiền Xương Quán nữa. Ban đầu với tài hoa của hắn, ta còn cho rằng sẽ thi đỗ trạng nguyên và ở lại Sóc Kinh, với mối quan hệ của cha hắn và bản sự của hắn, điều này không khó. Chỉ là từ đó trở đi, hắn như mai danh ẩn tích. Tất cả là huynh đệ với nhau, chuyện của Hoài Cẩn, quả thật là hắn làm không đúng, ta về sau cũng không còn qua lại với hắn, do đó không biết từ khi nào hắn đã trở thành Tuần phủ Kim Lăng."

Những người huynh đệ này, xem ra hiện tại thật sự đã chia đường rẽ lối, Hoà Yến nghĩ thầm.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng thúc giục không kiên nhẫn của Yến Hạ: "Lâm Song Hạc, mở cửa!"

Lâm Song Hạc đứng dậy đi ra mở cửa, vừa mở thì liền thấy Yến Hạ đứng ở đấy, Lâm Song Hạc mỉm cười: "Yến tướng quân, xin hỏi khuya như vậy, đến tìm ta có việc gì ?"

Yến Hạ đang định nói, liếc thấy Hoà Yến trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Hắn sao lại ở trong phòng của ngươi ?"

"Ta đến xem ở đây có kiến không." Hoà Yến nói: "Nếu như có, ta sẽ giúp Lâm huynh đuổi chúng đi."

"Đúng đúng đúng," Lâm Song Hạc nghiêm túc nói: "huynh ấy là ta mời đến để đuổi kiến, ngươi đừng ngờ bậy mối quan hệ giữa ta với huynh ấy."

"Nói lung tung gì vậy," Yến Hạ cau mày, "Mau thay đồ đi cùng chúng ta."

"Đi đâu ?" Lâm Song Hạc ngơ ngác.

Yến Hạ hắng giọng: "Ta tìm người báo cho Dương Minh Chi, đêm nay sẽ đi du thuyền trên sông Tần Hoài, hắn là Tuần phủ một vùng, đương nhiên phải chuẩn bị tiếp đãi chúng ta, ngươi mau thay đồ, cũng báo cho Tiêu Hoài Cẩn một tiếng."

Hành động này của Yến Hạ không ai ngờ tới, ngay cả Lâm Song Hạc cũng ngơ ngác, hắn hỏi: "...Chúng ta vì sao phải đi du thuyền ?"

"Dương Minh Chi và Tiêu Hoài Cẩn thế này, định lừa ai đây," Yến Hạ đắc ý nói: "Chỉ cần nhìn là biết ngay. Hôm nay bổn thiếu gia tốt bụng, muốn làm cầu nối cho hai người bọn họ, Tiêu Hoài Cẩn không phải ngày nào cũng đến Kim Lăng. Nhiều thời gian ở cùng nhau, hiểu lầm tự nhiên sẽ hóa giải." Hắn chơi đùa với đuôi tóc của mình, "Những năm này ta đi khắp nơi, hiểu rất nhiều về tình cảm thế tục, như tính cách không ai thích của Tiêu Hoài Cẩn, để hắn tự mình giải quyết hiểu lầm với Dương Minh Chi, căn bản không có khả năng. Dương Minh Chi, trái lại không phải là rất đáng ghét, ta không phải vì Tiêu Hoài Cẩn, chỉ là vì Dương Minh Chi mà thôi."

Thấy Lâm Song Hạc không nói gì, Yến Hạ nâng cằm, "Thế nào, có phải cảm thấy ta rất rộng lượng không, còn không mau vì bạn thân của ngươi mà đa tạ ta ?"

Hoà Yến: "..."

Lâm Song Hạc: "...Ta thật sự đa tạ ngươi."

Yến Hạ thật là một nhân tài, Hoà Yến thầm cảm thán, luôn có thể chuẩn xác chạm vào điểm cấm  của Tiêu Giác. Khó trách được lúc ở Hiền Xương Quán hai người họ đã chẳng hợp nhau.

"Không cần đa tạ," Yến Hạ không mấy để ý nói: "Ta đi báo cho Sở Tử Lan một tiếng."

"...Đợi đã," Lâm Song Hạc hỏi, "Dương Minh Chi thì cũng bỏ đi, sao lại gọi thêm Sở Tử Lan chứ ?"

"Đều ở đây, lại bỏ rơi mình hắn, chẳng phải khiến ta trông rất nhỏ nhen sao. Hơn nữa, người trong quan trường, đương nhiên phải khéo léo một chút, mọi việc lúc nào cũng như gà chọi với người khác có thể làm mình trông lợi hại sao ?" Yến Hạ cười khẩy, "Ồ, quên mất, ngươi không nhập sĩ, đương nhiên không biết những điều này."

Hắn vỗ vai Lâm Song Hạc, quả thật đi về phía viện của Sở Chiêu.

Lâm Song Hạc và Hoà Yến nhìn nhau, lặng im không nói, không hổ là Yến Hạ, vừa kéo kẻ thù đã kéo được hai người. Dương Minh Chi không tính, còn thêm một Sở Chiêu, Tiêu Giác e là sẽ bị tức chết. Có lẽ căn bản sẽ không đi cùng.

"Hoà muội muội," Lâm Song Hạc nói :"Nếu không... Hay là muội đi báo cho Hoài Cẩn đi."

Hoà Yến: "Cùng đi."

Chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể để một mình nàng gánh chịu ?

Hai người chần chừ do dự một lúc, cuối cùng cùng nhau đến phòng của Tiêu Giác, nói rõ những lời Yến Hạ vừa nói. Vốn tưởng rằng Tiêu Giác nhất định sẽ không đi, không ngờ rằng người này quay lại, nói: "Được."

Lần này, Hoà Yến và Lâm Song Hạc đều kinh hãi.

Không ngờ lại đồng ý như vậy, vẻ mặt lại còn bình tĩnh như thế ? Lâm Song Hạc thì thầm với Hoà Yến: "Hắn không phải định lên thuyền rồi đánh nhau với Dương Minh Chi chứ ? Như vậy thật là mất mặt."

Hoà Yến: "Rất có khả năng."

Tiêu Giác hơi nhướng mày: "Các người không đi sao ?"

"Đi đi đi, tất nhiên phải đi." Lâm Song Hạc ghé vào tai Hoà Yến, thấp giọng nói :"Nhất định phải đi, nếu đánh nhau, muội nhớ kéo ra khuyên giải."

Hoà Yến không biết nói gì.

Sau khi nói xong rồi thì mỗi người tự về phòng thay đồ. Mấy người bọn họ trước đó vừa đi đường, bụi bặm đầy người, đến Kim Lăng, nếu mặc đồ đi đường lên thuyền thì thật không phù hợp. Hoà Yến nhờ người mang nước đến, sau khi tắm rửa xong thì thay một bộ y sam mới.

Khi rời khỏi Nhuận Đô, bách tính trong thành tặng rất nhiều đồ ăn và quần áo. Vải không phải quá đắt đỏ, nhưng rất vừa người, Hoà Yến nhìn vào trong gương, thiếu niên một thân áo xanh giày vải, tóc buộc thành búi đơn giản, mi thanh mục tú, trông không khác gì những học sinh ở Hiền Xương Quán ngày xưa. Có vẻ nàng đã cao hơn một chút so với khi vừa đến Lương Châu Vệ, đứng ở trong phòng, cao ráo như một cây dương, trẻ trung và giàu sức sống.

Hoà Yến chuẩn bị xong, liền đẩy cửa bước ra, vừa ra đã thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài chờ nàng. Yến Hạ không kiên nhẫn nói: "Ngươi chỉ là một Võ an lang nho nhỏ, sao lại phiền phức thế này, bao nhiêu người như vậy chờ ngươi, ngươi ở trong đó tô son đánh phấn sao ?"

Hoà Yến thầm nghĩ, thật là trùng hợp, nàng đúng là đang tô son đánh phấn trong đó. Cô nương  giả thành nam tử cũng cần trang điểm kỹ lưỡng.

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong, nói :"Đi thôi."

Trạch tử mà Dương Minh Chi sắp xếp cho họ cách sông Tần Hoài không xa. Vì vậy mọi người không cần ngồi xe ngựa mà tự đi bộ đến bờ sông Tần Hoài. Nhóm người họ, không phải là những thiếu niên anh tuấn thì cũng là những nam tử tuấn mỹ, đi trên đường phố đặc biệt nổi bật. Thỉnh thoảng có những cô nương lớn mật giả vờ bị trật chân để tiếp cận. Bất quá Tiêu Giác vốn không thích tiếp xúc với người khác, tự nhiên tránh né một cách chính xác. Mà Yến Hạ cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc, không trách mắng trị tội đã là nể mặt. Bên cạnh Sở Chiêu có một thị nữ xinh đẹp như hoa, những cô nương đó đành phải có lựa chọn khác, cuối cùng, gặp phiền phức chính là hai người Lâm Song Hạc và Hoà Yến.

Hoà Yến không nhớ mình đã đỡ bao nhiêu cô nương xinh đẹp, chỉ là ánh mắt nhu tình vạn chủng của các cô nương đó nhìn nàng thực sự khiến nàng khó xử. Trong nhất thời, liền cảm thấy cứ là ngây thơ đáng yêu như Tống Đào Đào thì vẫn tốt hơn.

Lâm Song Hạc cũng vậy, không biết đã gọi "muội muội" bao nhiêu lần.

Yến Hạ nhìn hai người bọn họ với vẻ khoái trá, nói với Lâm Song Hạc: "Lâm Song Hạc, bao nhiêu năm rồi, không ngờ ngươi vẫn được nữ nhân yêu thích như vậy."

Lâm Song Hạc chỉnh lại bộ áo đã hơi nhăn của mình, khẽ mỉm cười :"Điều này là tự nhiên, giống như ngươi xưa giờ vẫn không được nữ nhân yêu thích."

Yến Hạ hừ một tiếng: "Ta đã có thê thất, không cần phải được người khác yêu thích."

Hoà Yến ngạc nhiên, nhìn Yến Hạ: "Yến tướng quân đã thành thân rồi sao ?"

Lời này vừa thốt ra, Tiêu Giác và Sở Chiêu đều nhìn về phía Hoà Yến.

Lâm Song Hạc mở quạt ra, "Không ngờ phải không, Yến tướng quân của chúng ta còn trẻ như vậy, tiếc là sớm kết hôn rồi."

"Ta thấy ngươi là đang ghen tị." Yến Hạ cười lạnh.

Hoà Yến có chút tò mò, từ sau khi đầu quân nàng ít khi liên lạc với bạn học ở Hiền Xương Quán, thế mà không biết Yến Hạ khi nào đã thành thân. Dù Yến Hạ ở tuổi này kết hôn cũng không có gì lạ, nhưng với tính cách kiêu ngạo, luôn như một con gà chọi của hắn, thật khó mà tưởng tượng hắn làm phu quân người ta sẽ như thế nào. Cũng chính lúc này, Hoà Yến mới thực sự cảm nhận được rằng những thiếu niên ngày xưa, quả nhiên đã trưởng thành cả rồi.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến bờ sông Tần Hoài, mấy người có dáng vẻ như tiểu tư đang đợi ở bờ sông, vừa thấy nhóm của Hoà Yến, liền tiến lên nói: "Tiêu đô đốc, Yến tướng quân, Tuần phủ đại nhân đã chuẩn bị thuyền, đang đợi trên thuyền rồi."

Thực ra, với gia thế của Dương gia mà nói, Dương Minh Chi không cần phải làm như vậy, tư thái này đã đủ khiêm nhường rồi. Bất quá trong nhóm người này, bạn thân trước đây của hắn lòng đã sinh ngăn cách, còn lại một người là Yến Hạ hảo tâm làm hỏng việc, lại không biết ăn nói. Mà Sở Chiêu và Dương Minh Chi lại không thân thiết, Hoà Yến thậm chí còn đổi vỏ bọc, thế nên khi nhóm người này lên thuyền, liền nhận ra sự lúng túng của Dương Minh Chi.

Dương Minh Chi đã cởi bỏ quan bào Tuần phủ, thay bằng một bộ trường sam màu trầm. Hắn tuy làm quan, nhưng trên mặt hắn không mang chút vẻ sành sõi của người trong chốn quan trường, đứng tại đây, càng thêm điềm đạm, có chút kiêu ngạo của một thiếu niên. Hoà Yến thất thần như được quay về Hiền Xương Quán, Dương Minh Chi vẫn là Dương Minh Chi của năm nào.

Yến Hạ vỗ vai Dương Minh Chi, đi tới mũi thuyền ngắm cảnh, nói: "Ngươi thật biết hưởng thụ, chọn đúng nơi tốt như Kim Lăng. Thật không ngờ chúng ta mấy ngày trước ở Nhuận Đô đánh giặc, cách Kim Lăng của ngươi không xa, đó chính là địa ngục trần gian, đều đã ăn thịt người rồi đấy."

Dương Minh Chi kinh ngạc :"Thật sao ?" Ngay sau đó trong mắt hiện lên chút phẫn nộ, môi mấp máy, giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Người Ô Thác ở Tế Dương, Nhuận Đô và Hoa Nguyên gây tội ác, thế nhưng thành Kim Lăng lại không bị ảnh hưởng chút nào. Vẫn ca múa tưng bừng như cũ, trên sông Tần Hoài, rất nhiều chiếc thuyền hoa vẫn xuôi dòng, từ đó vang lên tiếng đàn tơ sáo trúc, lơ lửng trôi trên mặt nước. Bên bờ sông, đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa như gấm.

Hoà Yến ngồi trong thuyền, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, mặt nước gần như được chiếu sáng bởi đèn lồng trên thuyền và ánh đèn của ngư dân, như thể một thời thái bình thịnh thế thực sự.

Nơi này lại không giống với Tế Dương, thuyền ở Tế Dương là thuyền nhỏ, chợ nổi náo nhiệt, giống như các nữ tử Tế Dương, mạnh mẽ và chất phác. Mà Kim Lăng lại như một giấc mộng cũ trên lầu đài, trong thuyền sáo đèn hoa, sắc xuân tươi đẹp.

Không biết từ chiếc thuyền nào, có tiếng đàn tỳ bà vọng đến, âm thanh như châu rơi mâm ngọc, khiến người nghe mơ màng bay bổng. Lâm Song Hạc đứng ở mũi thuyền, cười nói :"Thành Kim Lăng vẫn giống như nhiều năm trước, thuyền này, nước này, tiếng đàn tỳ bà này, không có gì thay đổi."

Ứng Hương nghe vậy, tò mò hỏi: "Lâm công tử đã từng đến Kim Lăng sao ?"

"Tất nhiên rồi," Lâm Song Hạc mở quạt, phong thái như ngọc, "Nói thật, lần trước đến Kim Lăng, trên thuyền này không chỉ có mình ta, Yến huynh, Hoài Cẩn... Dương đại nhân, có đúng không ?"

Hắn lại nhìn Hoà Yến đang ngắm cảnh trên mặt nước :"Hoà huynh, có lẽ là lần đầu tiên đến Kim Lăng đúng không ? cảm thấy thế nào ?"

Hoà Yến gật đầu :"Rất đẹp."

Nàng thầm nghĩ, đây không phải lần đầu nàng đến Kim Lăng, đúng như Lâm Song Hạc nói, lần trước đến Kim Lăng, trên thuyền này còn có thêm nàng nữa.

Đó là một ngày hè ở Hiền Xương Quán, thời tiết giống như bây giờ. Trong thành Kim Lăng có một hội thơ, mời khắp danh sĩ của Đại Ngụy. Đây là lần đầu trong mười năm, cơ hội hiếm có, các tiên sinh ở Hiền Xương Quán muốn cho các thiếu niên thấy thế giới bên ngoài, liền chọn mười thiếu niên giỏi nhất về văn chương trong học quán, nhận được thiệp mời tham dự hội thơ.

Hoà Yến đương nhiên không nhận được thiệp mời. Văn chương của nàng dù khá hơn võ thuật, nhưng cũng không lọt vào tốp mười. Chỉ là việc rời kinh đến Kim Lăng, nàng cũng không mấy hứng thú. Đeo mặt nạ luôn rất bất tiện, hơn nữa phải sống cùng những thiếu niên đó suốt quãng đường, không dễ tìm thời gian để tránh mặt, không đi mới là càng tốt. Nghĩ như vậy, nàng cũng không cảm thấy bao nhiêu tiếc nuối.

Ngày hôm đó, Hoà Yến như thường lệ sau giờ học ở lại đọc sách thêm một lúc. Khi mặt trời sắp lặn, đoán rằng trong bếp vẫn còn một ít thức ăn, liền đứng dậy đi về phía bếp. Hiền Xương Quán không đến nỗi keo kiệt thức ăn với học trò, bất cứ lúc nào vào bếp cũng đều có bánh ngọt với cơm canh.

Hoà Yến vừa bước đến nhà bếp thì thấy cửa phòng củi hé mở. Nàng vừa đến cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của một thiếu niên từ bên trong truyền tới: "Ý kiến này của Lâm huynh thật hay, dù sao cũng đi Kim Lăng, sao không đến Nhập Vân Lâu mà mở mang tầm mắt ? Vị Du Hoa Tiên Tử đó, ta sớm nghe đại danh ấy đã lâu, nếu có thể gặp một lần, chắc chắn không uổng kiếp này."

"Đúng không ?" Giọng của Lâm Song Hạc tiếp tục, "Nghe nói mỹ nhân và rượu ngon của Nhập Vân Lâu là độc nhất Đại Ngụy. Hội thơ sao có thể thú vị bằng Nhập Vân Lâu ? Ta thấy chúng ta cứ ở lại Kim Lăng vài ngày, dù sao tiên sinh cũng chẳng đi theo. Mỗi người quản tốt thị vệ và tiểu tư của mình, chúng ta cứ vui chơi vài ngày, người khác sẽ không hay biết !"

Hoà Yến nghe thấy mà giật mình. Nàng cũng biết Nhập Vân Lâu, nghe nói trong các hoa lâu của Đại Ngụy, mỹ nhân của Nhập Vân Lâu là nhiều nhất, mà mỗi người đầy đặn, thanh mảnh, tình thái khác nhau, như trăm hoa đua nở. Trong số đó, vị Du Hoa Tiên Tử kia còn là đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, gặp rồi khó mà quên.

Nhóm người này thế mà lại mượn danh hội thơ để lén đến hoa lâu. Nếu bị tiên sinh phát hiện, chắc chắn sẽ bị mang chân đánh gãy. Hoà Yến cảm thán về sự liều lĩnh của họ, không muốn dính líu, nhấc chân định rời đi. Bất ngờ có tiếng từ trong vọng ra: "Ai đó?"

Ngay lập tức, cửa phòng củi bị mở ra. Một nhóm thiếu niên ngồi quanh nhìn ra, Yến Hạ nắm cổ áo của Hoà Yến giận dữ hỏi: "Ngươi nghe lén à?"

"Không phải ta muốn nghe lén," Hà Yến biện bạch, "Ta chỉ đi ngang qua." Là bọn họ tự nói lớn tiếng, còn không đóng cửa, ngạo mạn như vậy mà lại trách nàng ?

Yến Hạ ném nàng vào trong phòng củi, đóng cửa lại. Ánh mắt các thiếu niên nhìn nàng chăm chú, bắt đầu nói ầm ĩ.

"Thật xui xẻo! Bị Hoà Như Phi này nghe thấy, có khi không nên đi nữa, lỡ bị tố cáo thì sao ?"

"Không được, khó khăn lắm mới có cơ hội đến Kim Lăng, không thể bỏ lỡ chỉ vì tiểu tử này !"

"Vậy phải làm sao ? Giết người diệt khẩu à ?" Một thiếu niên âm trầm nói, "Chôn sống ngay tại chỗ ?"

Hoà Yến kinh hãi, yếu ớt nói: "...Không cần phải thô bạo như vậy, thực ra ta không nghe thấy gì cả. Lâm... Lâm huynh ?" Nàng nhìn về phía Lâm Song Hạc cầu cứu, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm "cùng nhau tiến bộ", lúc này không thể thấy chết mà không cứu.

Lâm Song Hạc nhìn nàng suy nghĩ một lát, gập quạt lại, nói: "Ai da, chuyện nhỏ thôi mà, ta tin rằng Hoà huynh dù có nghe thấy cũng sẽ không tố cáo."

"Niềm tin của ngươi hữu dụng à ?" Yến Hạ mặt đen lại, "Xảy ra chuyện ngươi chịu trách nhiệm sao ?"

"Ta mới không chịu trách nhiệm, bất quá, chúng ta mang hắn theo thì được rồi." Lâm Song Hạc nhún vai, "Như vậy hắn sẽ không mình tự hại mình."

Hoà Yến: "..."

Lâm Song Hạc luôn có những giải pháp kỳ quặc trong những chuyện như thế này.

Hoà Yến cố gắng từ chối: "Tiên sinh sẽ không đồng ý đâu, ta không có thiệp mời..."

"Chuyện này ngươi không cần lo," Lâm Song Hạc mỉm cười, "Cứ giao cho bổn thiếu gia."

Thế là, Hoà Yến bị ép buộc cùng nhóm thiếu niên đi đến Kim Lăng.

Không biết Lâm Song Hạc lấy thiệp mời từ đâu, tiên sinh cũng đồng ý. Hòa đại phu nhân tuy có chút bất an, nhưng Hoà Nguyên Thịnh lại rất ủng hộ. Bất cứ điều gì có thể làm rạng rỡ mỹ danh "Hoà Như Phi", hắn đều tán thành. Do đó, không mất nhiều công sức, Hoà Yến lần đầu tiên cùng thiếu niên ra ngoài, đi đến Kim Lăng.

Chuyến đi này là bằng đường thủy.

Hoà Yến lần đầu đi thuyền lớn, nôn đến tối trời tối đất, suýt nữa nôn cả tim gan ra ngoài. Những thiếu niên khác vốn không thích mang theo nàng làm vướng víu, liền chế giễu nàng thân thể yếu đuối, duy chỉ có Lâm Song Hạc có quan hệ tốt với Hòa Yến hơn, thì sớm đã trở thành hảo huynh muội của nữ nhi nhà thuyền, khi không có chuyện gì lại đi tìm nữ nhi của thuyền gia kể chuyện xưa, chọc cho tiểu cô nương cười hoài không dứt, ở đâu còn quan tâm đến "Hoà huynh" bị buộc phải đi xa vì một câu nói của mình.

Hoà Yến trong lòng khổ không sao nói, nâng đầu nằm bên mép thuyền, nghe tiếng cười thích thú của các thiếu niên đá dế trên thuyền, nhìn lên mặt trăng lạnh lẽo trên bầu trời, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.

Đang nghĩ đến việc có thể câu cá trên thuyền hay không, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó vỗ vai mình từ phía sau. Hoà Yến theo phản xạ quay đầu lại, ngay lập tức, một thứ gì đó lạnh lẽo bị nhét vào miệng mình. Nàng kinh ngạc, không kìm được muốn hét lên, lập tức thứ đó trôi xuống cổ họng, thẳng vào trong bụng.

"Khụ khụ khụ...." Nàng ho dữ dội, nhìn về phía người trước mặt.

Thiếu niên bào trắng hai tay chống vào mạn thuyền, lơ đãng nghiêng đầu nhìn nàng dưới ánh trăng, trong đôi mắt của hắn hiện rõ hình ảnh của Hoà Yến.

Hoà Yến tay chân luống cuống chạm vào cổ họng mình, hỏi: "Huynh ... Huynh cho ta ăn gì vậy ?"

Tiêu Giác lười biếng đáp: "Thuốc độc."

"Cái gì...." Hoà Yến giật mình biến sắc.

"Suỵt," hắn một tay chống cằm, nhìn về phía dòng nước xa xa, "Đừng kêu quá lớn, kêu lớn sẽ chết rất nhanh đấy."

"Ta," Hoà Yến gần như rơi nước mắt, "Ta với huynh không oán không thù, sao huynh lại hại ta ?"

Thiếu niên nhếch miệng cười, vẻ lười biếng thường ngày giờ lại mang chút tà khí, "Chẳng phải vì sợ ngươi tố cáo sao ?"

"Ta sẽ không tố cáo!" Hoà Yến lo lắng nói: "Huynh mau cho ta thuốc giải đi !"

"Không có thuốc giải," Tiêu Giác thản nhiên trả lời, "Vô phương cứu chữa."

Hắn không giống như đang nói dối, Hoà Yến ngơ ngác một lúc, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, không giữ vững được mà ngồi bệt xuống đất.

Sao lại như thế này chứ ?

Vậy những thiếu niên này lừa nàng ra đây, chính là để tiện giết người diệt khẩu sao ? Nơi này đúng là rất thích hợp cho việc đó, người chết rồi ném xuống sông, ở đâu còn dấu vết chứ. Chỉ là sau khi chết rồi bị cá ăn, không biết có lạnh hay không.

Nàng lúc đó gan không lớn, suy nghĩ lại nhiều, đau thương nghĩ mãi, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi thiếu niên đứng ở mũi thuyền, "Ta còn sống được mấy ngày ?"

Dường như không ngờ nàng sẽ hỏi vậy, Tiêu Giác ngẩn ra một chút, hừ nói : "Năm ngày."

"Năm ngày..." Hoà Yến lẩm bẩm : "Chỉ ba ngày là đến Kim Lăng rồi, cũng tốt, còn hai ngày, ta còn có thể đi ngắm Du Hoa Tiên Tử."

Nếu như đã sắp chết, trước khi chết ngắm mỹ nhân một lần, cũng không uổng phí. Nàng nghĩ vậy.

Tiêu Giác khẽ cười một tiếng, không đáp.

Hoà Yến ôm cột buồm ngồi thêm một lúc, không biết đã bao lâu, nàng đứng dậy, lảo đảo bước vào trong, đi được hai bước, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Nàng không còn buồn nôn nữa.

Đến giờ mới nhận ra, Hoà Yến chạy tới trước mặt Tiêu Giác, kích động ngẩng đầu hỏi hắn : "Hoài... Hoài Cẩn huynh, ta không say sóng nữa, vừa rồi huynh cho ta uống là thuốc say sóng đúng không ?"

Mặt nạ tuy che đi khuôn mặt nàng, nhưng không che được nụ cười và giọng điệu vui mừng. Tiêu Giác lãnh đạm nhìn nàng, cong cong môi, giọng điệu rõ ràng dịu dàng, nhưng lời lẽ lại là châm chọc: "Ngốc nghếch."

Hắn quay người đi vào trong.

Hoà Yến nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy người này thật nhàm chán, thuốc say sóng thì bảo là thuốc say sóng, cứ nhất định phải hù dọa nàng.

.....Dù rằng nàng thật sự bị dọa.

Nhớ lại chuyện cũ, Hoà Yến không khỏi bật cười. Thấy chiếc thuyền không xa trước mặt, từ trong con thuyền truyền đến tiếng  tỳ bà, vang lên giọng ca của nữ tử.

"...Thương sơn xa, Ngô sơn xa, thuyền con trôi khắp mộng khó về, phù sinh ca mấy bận.. Nhớ cũng khó, hận cũng khó, mà nay ta - chàng ngăn đôi ngã, gió xuân thổi mất tuổi thiếu niên...."

Giọng hát nữ tử mềm mại, trong trẻo, còn lay động lòng người hơn tiếng đàn tỳ bà. Lâm Song Hạc dùng quạt chỉ vào chiếc thuyền đó, nói: "Chính là như này ! Năm đó tiếng đàn của Du Hoa Tiên Tử cũng như thế này, dư âm vang vọng ba ngày không dứt, ta..."

Hắn bỗng nhiên ngẩn ra, dường như nhớ điều gì đó, nhanh chóng bước lên, nói gì đó với hạ nhân trên thuyền. Hạ nhân đó rất nhanh rời đi, không lâu sau, chiếc thuyền phía trước dừng lại, rèm được vén lên, một nữ tử ôm tỳ bà bước ra.

Nữ tử này mặc chiếc áo lụa mỏng màu hải đường, mắt phượng hơi cong, môi như anh đào, dịu dàng mềm mại, duyên dáng mà yểu điệu. Đứng trên mũi thuyền, chỉ cần dáng vẻ thôi đã khiến người ta xao xuyến. Dưới ánh đèn trên thuyền, trái lại càng khó thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng dù không thấy rõ, cũng biết chắc chắn là tuyệt sắc khuynh thành.

Nàng ôm tỳ bà, cũng không mở miệng, chỉ cúi chào mọi người, tựa như mang một giấc mộng xưa cũ bên bờ sông Tần Hoài, thắp sáng đôi mắt ngây ngô của những thiếu niên.

"....Du Tiên cô nương ?" Lâm Song Hạc kinh ngạc thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro