Chương 182 : Rời Thành
Về đến phòng mình, Hòa Yến nằm trên giường, trằn trọc không yên.
Cửa sổ phòng đã mở, từng chút gió thổi vào khiến nàng đặc biệt tỉnh táo. Cuộc trò chuyện với Tiêu Giác dường như vẫn vang vọng bên tai.
Hóa ra đêm nàng rời Hòa gia nhập ngũ, Tiêu Giác thực sự đã đến nơi hẹn. Chỉ là vận mệnh trớ trêu, khiến họ lỡ mất nhau. Một lần lỡ là cả đời không còn cơ hội, giống như Hòa Yến năm xưa không thể biết được người trong âm thầm chỉ điểm kiếm thuật cho mình là Tiêu Giác, giờ đây Tiêu Giác cũng không thể biết người năm đó được hắn âm thầm giúp đỡ đã đổi thành người khác.
Nàng nỗ lực che giấu thân phận mình bao nhiêu, thì cũng mong muốn lấy tư cách đồng môn năm xưa để nói lời cảm tạ với hắn bấy nhiêu. Hóa ra đời trước kiếp này, Tiêu Giác và nàng đã có nhiều kỳ duyên như vậy, nhưng duyên phận ngắn ngủi, lại đúng vào lúc này...
Hòa Yến ngồi bật dậy, suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm bước xuống giường, đi tới bàn lấy cây mồi lửa thắp đèn. Văn nhân Triệu Thế Minh này, trong phòng bày biện đầy đủ văn phòng tứ bảo, nàng mài mực, lấy giấy ra ngồi ở trước bàn, nhấc bút chậm rãi viết lên.
...........
Mọi việc ở Nhuận Đô chỉ trong ba ngày toàn bộ đã được giải quyết xong. Đoàn người của Tiêu Giác cũng đến lúc phải rời đi.
Trước khi rời đi, Hòa Yến đã tìm gặp Triệu Thế Minh.
Sau sự việc của Ỷ La, Hòa Yến không nói thêm lời nào với Lý Khuông, mỗi lần nhìn thấy Lý Khuông, nàng đều sẽ lại nhớ tới cô nương có lúm đồng tiền xinh xắn khi cười. Chắc hẳn Lý Khuông cũng là như vậy, mỗi khi gặp Hòa Yến đều tránh đi ánh mắt của nàng.
Nên có vài chuyện, nàng cũng không định nhắc tới với Lý Khuông.
Triệu Thế Minh đang ngồi trong phòng đọc công văn, những ngày Nhuận Đô bị người Ô Thác bao vây này, thương nhân trong thành đã bãi chợ, mọi thứ đều bị rối loạn. Bây giờ người Ô Thác thất bại rút lui, Nhuận Đô yên bình trở lại, để khôi phục lại những ngày tháng yên tĩnh trước kia cũng cần có thời gian.
"Triệu đại nhân." Hòa Yến bước vào phòng, gọi hắn.
Triệu Thế Minh từ trong đống công văn ngẩng đầu lên, thấy là Hòa Yến thì có chút ngạc nhiên, rồi liền đứng dậy cười niềm nở : "Tiểu Hòa đại nhân hôm nay có thời gian đến thăm ta à ?"
Triệu Thế Minh rất thích Hòa Yến, hắn là văn nhân, không hợp với những kẻ mãng phu thô lỗ như Lý Khuông. Mà hai người Tiêu Giác với Yến Hạ, một người lạnh lùng, một người kiêu ngạo, khiến hắn vừa nhìn đã sợ. Hòa Yến thì khác, thiếu niên này trẻ tuổi, thông minh dũng cảm, lại thiện lương nghĩa khí, dáng vẻ thanh tú minh tuấn, vừa nhìn đã khiến người yêu thích. Nếu không phải tôn nữ tuổi còn quá nhỏ, Triệu Thế Minh đã muốn chiêu mộ thiếu niên này làm tôn nữ tế rồi.
Hòa Yến cười nói: "Triệu đại nhân khách sáo rồi. Ta đến là để cáo biệt Triệu đại nhân, ngày mai ta sẽ theo Đô đốc trở về Sóc Kinh, những ngày này ở Nhuận Đô, đa tạ Triệu đại nhân đã chăm sóc."
Trong lòng Triệu Thế Minh càng thêm yêu thích thiếu niên này, nhìn xem, còn đặc biệt đến cáo biệt mình. Thật sự rất là hữu lễ, hắn cười đáp: "Tiểu Hòa đại nhân ngàn vạn lần đừng nói vậy, ngài là ân nhân đã cứu Nhuận Đô. Lần này đến Nhuận Đô, không có gì để tiếp đón, ngược lại còn để tiểu Hòa đại nhân chịu không ít thiệt thòi. Sau này nếu tiểu Hòa đại nhân có dịp đến Nhuận Đô, Triệu mỗ nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo. Lần này thất lễ, mong tiểu Hòa đại nhân đừng để bụng."
Hòa Yến đỡ tay Triệu Thế Minh khi hắn định hành lễ, nói: "Vãn bối không dám."
Thế mà vẫn xưng là vãn bối sao ? Triệu Thế Minh ngẩn ra, còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy thiếu niên trước mặt nhìn mình, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Thực ra hôm nay ta còn có một việc muốn nhờ Triệu đại nhân giúp đỡ."
Thần sắc này Triệu Thế Minh không lạ, lần trước khi Hòa Yến nhờ người của hắn giúp gửi tin cho Yến Hạ, cũng là thần sắc như vậy. Lại có việc nhờ mình sao ? Triệu Thế Minh trong lòng vui mừng, Hòa Yến tìm hắn chứ không phải tìm Lý Khuông, cho thấy đã là coi hắn như người mình. Võ an lang có việc nhờ cậy, thường chỉ là chuyện dễ dàng, mình có thể giúp được đã là vinh hạnh lắm rồi. Nghĩ vậy, Triệu Thế Minh liền cười nói: "Tiểu Hòa đại nhân cứ nói. Triệu mỗ nhất định sẽ hết sức."
Vừa dứt lời, Triệu Thế Minh liền thấy người trước mặt nhấc vạt áo, quỳ xuống trước hắn.
"Ngài..." hắn hoảng sợ.
"Vậy thì đa tạ Triệu đại nhân."
.............
Hạ nhân ở bên ngoài không biết người ở bên trong đang nói gì, một lúc sau, khi Hòa Yến bước ra khỏi cửa, hạ nhân vào trong đưa trà, mới thấy Triệu Thế Minh ngã ngồi trước bàn, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt mơ màng.
"Lão gia ?" Hạ nhân gọi hắn.
Triệu Thế Minh lúc này mới tỉnh táo lại, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không sao, không sao".
Hắn nắm chặt lá thư ở trong tay.
Phía bên kia, Hòa Yến bước ra khỏi cửa, thở một hơi thật sâu. Nàng cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai, chỉ là hiện tại xem ra, đây là cách tốt nhất để bảo vệ Tiêu Giác.
Phía trước có người đang đi tới, kiều diễm như một đóa hoa, chính là Ứng Hương. Ứng Hương nhìn thấy Hòa Yến thì cúi người với nàng :"Hòa đại nhân."
Bây giờ, nàng ấy cũng không gọi Hòa Yến là "Hòa công tử" nữa, mà là "Hòa đại nhân."
"Ứng Hương cô nương." Hòa Yến đáp lại, thấy trong tay nàng cầm thứ gì như quần áo, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Ứng Hương chú ý đến ánh mắt của nàng, cười nói :"Tứ công tử bảo nô tỳ thu xếp một chút, ngày mai sẽ khởi hành trở về Sóc Kinh. Trời ở Nhuận Đô khá đẹp, nên quần áo cũng rất nhanh khô."
"Về Sóc Kinh ?", Hòa Yến hơi nhíu mày, "Các người cũng xuất phát vào ngày mai ?"
Sở Chiêu vốn trên đường trở về Sóc Kinh, vì người Ô Thác vây thành mà bị kẹt lại ở đây, nay người Ô Thác đã rút, họ tất nhiên cũng nên rời đi. Chỉ là không ngờ lại đi cùng ngày với Tiêu Giác.
"Đúng vậy," Ứng Hương cười đáp, "Tứ công tử sẽ đi cùng mọi người, việc này Tiêu đô đốc cũng đã biết rồi. Trên đường có thể có người Ô Thác khác, nhiều người đi cùng cũng dễ chiếu cố nhau hơn."
Tiêu Giác không phải là người muốn chiếu cố Sở Chiêu, bất quá việc này Tiêu Giác đã biết, nàng có nói gì nữa cũng vô dụng. Hôm đó, khi Lý Khuông muốn giết những nữ nhân tù binh, Sở Chiêu cũng đã đứng ra nói chuyện, dù mục đích của hắn là gì, trên bề mặt, Hòa Yến cũng nên cảm ơn hắn.
"Hãy thay ta đa tạ Tứ công tử, vì đã ở trước mặt Tổng binh đại nhân, đứng về phía những nữ tử bị bắt". Hòa Yến nói.
Ứng Hương mỉm cười :"Được rồi, Hòa đại nhân."
Sau khi Hòa Yến rời đi, Ứng Hương ôm quần áo trở về phòng, Sở Chiêu đang đứng trước cửa sổ, Ứng Hương cất quần áo vào túi da. Động tác nàng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn bộ mọi thứ đều đã được thu xếp.
"Tứ công tử," Ứng Hương đi đến bên cạnh Sở Chiêu, thấp giọng nói :"Lúc nãy trên đường, nô tỳ đã gặp Hòa cô nương. Hòa cô nương nhờ nô tỳ thay mặt cô ấy cảm ơn công tử vì đã đứng ra bảo vệ những nữ tử bị bắt trước mặt Lý đại nhân."
Sở Chiêu mỉm cười, không nói gì.
Một lúc sau, Ứng Hương mới lên tiếng, "Tứ công tử không nên làm như vậy."
Sở Chiêu :"Ồ ?"
"Trong thành có thể có người của Tướng gia, Tướng gia thấy Tứ công tử như vậy sẽ không vui đâu..."
Từ Kính Phủ rất ghét người khác tự tiện hành động. Việc ở Nhuận Đô không liên quan đến hắn, Sở Chiêu không chỉ lên tiếng mà còn nhắc đến Từ Kính Phủ, Từ Kính Phủ một khi biết được, chắc chắn sẽ không hài lòng với Sở Chiêu.
"Làm cũng đã làm rồi, không cần lo lắng." Sở Chiêu mỉm cười, "Về phía Tướng gia bên đó, ta sẽ tự giải thích."
"Công tử tại sao lại làm vậy ?", Ứng Hương nhẹ giọng hỏi, "Dù công tử không ra tay, với bản sự của Hòa cô nương, không ai có thể làm khó cô ấy."
Sở Chiêu không trả lời, chỉ nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ.
Là vì sao chứ ?
Có lẽ là vì dáng vẻ nàng đứng chặn trước những nữ nhân đó, khiến hắn nhớ đến lúc nhỏ trong hoa lâu, khi có người bắt nạt hắn, Diệp Nhuận Mai cũng đã đứng ra che chắn trước hắn. Trong cuộc đời hắn, rất ít khi có người bảo vệ, ngoài Diệp Nhuận Mai ra, cũng chỉ có Hòa Yến mà thôi.
Nàng bảo vệ những nữ nhân đó, giống như bảo vệ hắn ở Tế Dương. Một người bảo vệ người khác, không có tư tâm, không có huyết thống, thậm chí mối quan hệ thân mật cũng không có, chỉ vì nàng nghĩ rằng là việc nên làm, thì cứ thế mà làm.
Phô trương đến mức khiến người khác ngưỡng mộ, lỗi lạc đến mức làm người ta ganh ghét, giống như là một ánh sáng, ngay cả những người ở gần cũng sẽ không khỏi bị soi sáng. Vì vậy hắn đã đứng ra vào lúc đó, cho rằng mình cũng là một nghĩa sĩ chính trực và dũng cảm.
Chỉ là...
Hắn rốt cuộc không phải ánh sáng, chỉ là một cái bóng mà thôi.
..............
Ngày rời khỏi Nhuận Đô đã đến.
Lý Khuông và Triệu Thế Minh ra khỏi thành tiễn họ, binh mã Nam Phủ binh và Lương Châu Vệ không xuất phát cùng Tiêu Giác, họ vội về kinh thành, chỉ mang theo binh mã của Yến Hạ mà thôi.
Trong thành là một mảng tiêu sơ. Tuy có ánh nắng, nhưng thế nhưng lại giống như bị phủ lên một tầng xám nhạt. Hòa Yến hoài cảm trong lòng, lần trước rời khỏi Nhuận Đô, nàng vẫn còn là 'Hòa phó tướng', có thể cười nói với Lý Khuông. Lần này rời Nhuận Đô, cả hai đều không còn như trước.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, những dây nho trong thành Nhuận Đô sớm đã mọc thành bụi mới. Một hàng người đứng ở cổng thành, Hòa Yến chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên nghe thấy có người gọi từ phía sau :"Tiểu Hòa đại nhân !"
Hòa Yến quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trước cổng thành Nhuận Đô, không biết từ lúc nào đã tụ tập rất nhiều bách tính, họ không dám tiến lại gần, chỉ đứng hai bên đường, lặng lẽ nhìn bọn nàng. Từ cuối đám đông, một đám nữ nhân bước ra, người vừa gọi nàng chính là nữ nhân dẫn đầu.
Các nàng mặc quần áo sạch sẽ, trên mặt vẫn còn những vết thương chưa lành, chính là những tù binh mà Hòa Yến đã cứu khỏi tay người Ô Thác trong đêm tập kích hôm đó, cũng là những nữ nhân mà nàng đã bảo vệ khỏi lưỡi kiếm của Lý Khuông. Nữ nhân đang nói chuyện Hòa Yến vẫn còn nhớ, chính là người đã khóc lóc cầu xin nàng đừng xung đột với Lý Khuông, nàng tự nguyện hy sinh.
Bất quá sau này Hòa Yến cũng nghe từ Triệu Thế Minh rằng, nữ tử này vốn sống trong thôn trang ở ngoài thành, sau khi người Ô Thác đến, chúng đã giết chồng và con trai nàng ta, cả gia đình chỉ còn lại một mình nàng. Nàng đã cho rằng bản thân mình đã bị người Ô Thác làm nhục, sợ hãi ánh nhìn dị dạng của người ngoài, lại vì không còn gia đình, nên sớm đã có ý định tự sát. Vì thế, khi Lý Khuông tìm đến, nàng là người chấp nhận nhanh nhất.
Ngày đó, nếu không có Hòa Yến đứng ra, nếu không có Tiêu Giác đến kịp, có lẽ những nữ nhân này đã chết dưới kiếm của Lý Khuông.
Sắc mặt Lý Khuông có chút không tự nhiên, có rất nhiều chuyện, khi ở trong hoàn cảnh đó sẽ không cảm thấy, nhưng khi mọi việc đã qua, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện bản thân mình điên đến mức nào.
Những nữ nhân này bước tới trước mặt Hòa Yến, đồng loạt quỳ xuống, không nói một lời, mấy lần dập đầu lạy Hòa Yến.
Hòa Yến ngỡ ngàng :"Các người...."
"Đa tạ tiểu Hòa đại nhân." Họ nói.
Tinh thần của các nữ nhân này đã khá hơn rất nhiều so với trước kia, có lẽ là nhờ lương thực do Yến Hạ mang tới giúp họ được no đủ hơn, hoặc có thể là những lời nói của Hòa Yến ngày đó đã mang đến cho họ dũng khí để sống tiếp.
Triệu Thế Minh bước tới bên cạnh Hòa Yến, nói khẽ: "Tiểu Hòa đại nhân, những nữ tử này, người nào còn người thân đã được trở về nhà. Người không có nơi nương tựa thì được quan phủ sắp xếp ổn định cùng nhau. Họ sẽ làm việc, dệt vải, sau này... sẽ không xảy ra chuyện mà tiểu Hòa đại nhân lo lắng."
Hắn nghiêm túc đảm bảo với Hòa Yến: "Triệu mỗ sẽ chăm sóc tốt cho họ."
Hòa Yến lòng nhẹ nhõm phần nào, hành lễ với Triệu Thế Minh : "Đa tạ Triệu đại nhân."
Triệu Thế Minh vuốt râu cười: "Nên làm mà, đã là người Nhuận Đô, thân làm quan phụ mẫu của Nhuận Đô, ta tất nhiên phải lo liệu tốt cho họ."
Hòa Yến cũng cười, nhiều việc trên đời, cuối cùng rồi cũng sẽ dần tốt đẹp hơn. Chỉ cần có người làm, thay đổi rốt cuộc cũng sẽ xảy ra, bất luận thay đổi đó có nhỏ bé đến bao nhiêu đi nữa.
Nàng đỡ người nữ tử dẫn đầu đứng dậy, nhẹ giọng nói :"Để họ dậy đi, ngày tháng sau này phải sống tốt, nhớ rằng, mạng các người là do ta cứu, bất kể lúc nào, cũng đừng tùy tiện từ bỏ sinh mạng của mình."
Nữ nhân đó gật đầu.
Yến Hạ đứng dưới cổng thành, khoanh tay nói :"Tên tiểu tử họ Hòa kia sao lại được lòng dân hơn ngươi rồi ?", hắn liếc nhìn Tiêu Giác, "Hắn không phải thuộc hạ của ngươi sao? Sao ngươi lại không bằng hắn ?'
Lâm Song Hạc cười mỉm :"Hòa huynh ôn hòa dễ mến, đương nhiên được mọi người yêu quý. Trên đời này người có thể nghĩ cho người khác không nhiều, có thể vì sự an nguy của người khác mà dám rút kiếm tương trợ, ít lại càng thêm ít".
Yến Hạ rất khó chịu với bộ dạng không chuyên nghiệp của Lâm Song Hạc, khinh bỉ nói :"Hòa huynh ? Lại là chuyện gì vậy ? Lương Châu Vệ của các ngươi đều hỗn loạn thế này sao ?"
"Hỗn loạn ?", Lâm Song Hạc gật đầu, "Còn hỗn loạn hơn, chỉ là ngươi không biết mà thôi."
Ứng Hương đứng bên cạnh Sở Chiêu, lặng lẽ nhìn cô nương và những nữ nhân được cô ấy cứu từ biệt lên xe ngựa. Bách tính trong thành Nhuận Đô cùng những quân sĩ trong thành, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đều dõi theo Hòa Yến, tràn đầy cảm kích.
Nàng xác thực là một cô nương khiến người yêu mến, bất luận là Tế Dương hay ở Nhuận Đô.
"Đi thôi." Sở Chiêu quay người, cũng lên xe ngựa của mình.
Cổng thành mở, binh mã rời đi, ánh nắng chiếu xa đến tận cuối con đường, như con đường ánh sáng dẫn đến tương lai.
...........
Xuất phát từ Nhuận Đô đến Kim Lăng phải mất mười ngày, qua Kim Lăng rồi thẳng tiến Sóc Kinh.
Trong rừng cây, binh mã đang tạm ngồi nghỉ. Lâm Song Hạc đang nhìn Hòa Yến nướng trứng chim, hắn là một thiếu gia mười ngón không dính dương xuân thủy, ngày thường quen được chiều chuộng, tự nhiên sẽ không làm những việc thô kệch này. Yến Hạ tuy cũng biết làm, nhưng Hòa Yến đã nhìn thấy món cá nướng trước đây của hắn, cháy đen đến không ai nuốt nổi, sau này đành tự mình làm.
Tiêu Giác đang nói chuyện với Xích Ô ở bên kia, Hòa Yến ngồi cùng Lâm Song Hạc, hắn nhìn nàng thao tác thành thạo, cảm thán :"Hòa huynh, ngươi thật là lên được sảnh đường, xuống được nhà bếp, có thể trèo tường, đánh bại lưu manh. Ta đã gặp nhiều...." hắn đè thấp giọng, "... nữ tử, không ai sánh bằng muội, thật đấy, muội muội, đến Sóc Kinh, muội vẫn là số một trong lòng ta."
Hòa Yến ném quả trứng nướng vào trong ngực hắn, "...Quá khen."
Lâm Song Hạc tay chân lúng túng vừa bóc vỏ trứng vừa hỏi nàng, "Đến Sóc Kinh, muội định làm gì ? Lương Châu cái gì cũng không có, Sóc Kinh phồn hoa, nếu muội có thời gian rỗi, vi huynh sẽ dẫn ngươi đi dạo phố mỗi ngày."
Đã đến lúc nào rồi mà người này vẫn nghĩ đến việc chơi bời, Hòa Yến im lặng một lúc, chợt nhớ đến một chuyện khác, nàng hỏi Lâm Song Hạc :"Đúng rồi, lần này các huynh đến Nhuận Đô, Sao không thấy Thẩm y nữ đi cùng ? Cô ấy..... đáng lẽ cũng phải trở về Sóc Kinh chứ."
Khi Hòa Yến rời Lương Châu Vệ, đã điểm huyệt Thẩm Mộ Tuyết, tuy là để bảo vệ nàng ấy, nhưng cũng không chắc sau này Thẩm Mộ Tuyết sẽ thế nào. Lần này Tiêu Giác và Yến Hạ đến, Lâm Song Hạc cũng đến rồi, nhưng không thấy Thẩm Mộ Tuyết. Nhưng Tiêu Giác đã phải trở về Sóc Kinh, Thẩm Mộ Tuyết không có lý do để ở lại Lương Châu Vệ một mình.
"Thẩm y nữ ?" Lâm Song Hạc đáp một cách tự nhiên, "Nàng ấy là cô nương, khi Hoài Cẩn và huynh đến Nhuận Đô, ngày đêm không nghỉ, nàng ấy sao chịu nổi chứ, mang theo chỉ sợ làm chậm lộ trình của chúng ta. Vì vậy không mang theo, y quan mà, có mình huynh là đủ rồi, Hoài Cẩn để mấy người Thẩm Hãn dẫn Thẩm y nữ đến sau."
Hòa Yến gật đầu, ngay sau đó, mặt của Lâm Song Hạc đột nhiên tiến sát lại, nhìn nàng một cách tinh quái :"Tại sao muội lại nhắc riêng đến Thẩm y nữ, chẳng lẽ muội đang ghen ?"
"Ghen, ghen cái gì chứ ?", Hòa Yến bị dọa đến nỗi suýt chút nữa đã dùng cành cây đánh vào đầu hắn, nghe vậy chỉ ngồi thẳng người lại, bình tĩnh nói :"Trước khi đi ta đã điểm huyệt cô ta, trong lòng cảm thấy áy náy mà thôi."
"Thật sự là như vậy sao ?", Lâm Song Hạc cố tình kéo dài giọng nói, "Nếu thật như vậy, thì một mảnh khổ tâm của Hoài Cẩn coi như uổng phí rồi ...."
Hòa Yến :"Khổ tâm gì chứ ?"
Lâm Song Hạc nhét một quả trứng chim vào trong miệng, chậm rãi nói :"Nói ra muội cũng không quan tâm, thà không nói thì hơn."
Hòa Yến thật sự hận không thể nắm đầu Lâm Song Hạc mà lắc mạnh, xem rốt cuộc có thể lắc ra được thứ gì. Chỉ là Lâm Song Hạc này trong chuyện nam nữ lại rất tinh quái, lại thân thiết với Tiêu Giác, thật sự biết được tin tức chính xác nào đó sẽ quay đầu nói cho Tiêu Giác biết, ngay cả bằng hữu cũng không làm được, thật là rất khó xử.
Nàng chỉ có thể duy trì vẻ điềm tĩnh mà ngồi đó, dù trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản :"Vậy ta thật sự không quan tâm, huynh đừng nói nữa."
Lâm Song Hạc nhìn thấy dáng vẻ giả vờ của nàng cố gắng nhịn cười, chỉ nghĩ thầm, 'để xem cô có thể nhịn được bao lâu'.
Người trẻ tuổi à... ài, người trẻ tuổi!
.........
Ở nơi xa xôi ngàn dặm tận Lương Châu, vệ sở lúc này đang bận rộn.
Lương Bình đang giúp kiểm tra xem trong phòng có thứ gì bỏ sót không, ngay lập tức họ sẽ lên đường đi Sóc Kinh. Trong Lương Châu Vệ để lại một phần binh mã, một số phải vào kinh. Thẩm Hãn phải cùng đi, Lương Bình, Mã Đại Mai và những giáo đầu khác phải ở lại Lương Châu Vệ.
Thẩm Mộ Tuyết tự nhiên cũng phải đi.
Sớm vài ngày trước, khi Tiêu Giác và Lâm Song Hạc sắp xuất phát đi Nhuận Đô, Thẩm Mộ Tuyết đã đề nghị muốn đi cùng, nhưng đã bị Tiêu Giác từ chối ngay lập tức, hắn từ chối dứt khoát, cũng không nói vì sao. Chỉ có Lâm Song Hạc thấy sắc mặt Thẩm Mộ Tuyết khó coi, bèn hòa giải cười nói: "Thẩm cô nương, tình hình ở Nhuận Đô nguy cấp, ta và Hoài Cẩn phải đi ngay lập tức, ăn gió nằm sương, ngày đêm gấp rút, cô là một cô nương, sao có thể đi cùng chúng ta, nếu có gì xảy đến với cô, dù bản thân cô không để ý, ta cũng chẳng đành lòng."
"Dù sao Thẩm giáo đầu không lâu nữa sẽ lên đường, lúc đó các người đi cùng nhau, Thẩm giáo đầu sẽ chăm sóc cô. Binh mã đi chậm, lại nhiều người, bảo vệ an toàn của cô, ta và Hoài Cẩn cũng yên tâm. Phải không ?"
Thẩm Mộ Tuyết không nói gì, Lâm Song Hạc chỉ coi như cô đồng ý, mỉm cười quay người rời đi, Thẩm Mộ Tuyết nhìn theo bóng lưng của hắn, hỏi :"Lâm công tử, Tiêu nhị thiếu gia đi Nhuận Đô, là vì Hòa Yến phải không ?"
Lâm Song Hạc dừng lại nhìn nàng, ánh mắt thật sự nghi hoặc :"Sao cô lại nghĩ như vậy ?"
Thẩm Mộ Tuyết mím môi, không nói gì. Nàng biết nói như vậy rất hoang đường, Tiêu Giác tuyệt không phải người dễ dàng thay đổi vì ai đó, nhưng mà... nhưng mà, nàng luôn cảm thấy bất an.
Tiếng gọi bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Lương Bình đang gọi :"Thẩm y nữ, còn có thứ gì khác cần chuyển lên xe ngựa không ?"
Thẩm Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, vừa trả lời vừa bước ra cửa. Lương Bình đang đứng bên ngoài, mặt trời gay gắt làm da hắn đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu, tay ôm một chồng hộp, loạng choạng bước về phía xe ngựa. Khi Tiêu Giác vội vã rời đi, đồ đạc trong phòng chưa kịp thu dọn, trước khi đi đã phân phó cho Thẩm Hãn, rằng nếu về Sóc Kinh, hãy mang tất cả đồ đạc của hắn về.
May mắn là đồ đạc của Tiêu Giác không nhiều, ngoài mấy quyển sách và quần áo thì không còn gì khác.
Thẩm Mộ Tuyết thấy Lương Bình loạng choạng bước đi, tiến lên nói "Để ta giúp ngài".
Mặt Lương Bình càng đỏ hơn, "Không cần, không cần, Tổng giáo đầu dặn ta rằng đây đều là đồ của Đô đốc, bảo ta phải tự tay sắp xếp. Sao có thể làm phiền Thẩm y nữ được ?"
Hắn thầm cảm thán trong lòng, Thẩm tiểu thư thật là tốt bụng, cũng không có làm giá gì. Là tiểu thư đại gia nhưng chẳng chê bai những võ nhân thô kệch như họ.
Thẩm Mộ Tuyết không biết Lương Bình đang nghĩ gì, chỉ nghe đó là đồ của Tiêu Giác, liền nói :"Ngài một lần cầm nhiều như vậy, dễ rơi lắm. Không sao, để ta giúp ngài."
Nói rồi, nàng liền giúp ôm lấy chiếc hộp ở trên cùng, hộp cũng không lớn lắm. Theo Lương Bình đi về phía trước.
Lương Bình muốn ngăn lại nhưng không kịp, thấy Thẩm Mộ Tuyết không tỏ vẻ gì là khó nhọc, hắn mới hơi yên tâm. Cười nói :"Vậy xin đa tạ Thẩm y nữ."
Hai người cùng đi đến bên xe ngựa, Lương Bình bảo Thẩm Mộ Tuyết lên xe trước, rồi mình sẽ quay lại lấy một chuyến nữa. Bên ngoài trời nóng, Thẩm Mộ Tuyết gật đầu đồng ý, nàng ôm chiếc hộp trong tay ngồi yên lặng, nhìn các sĩ binh đang bận rộn ở phía xa, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp trong lòng.
Chiếc hộp trông rất bình thường, không biết bên trong chứa thứ gì. Đồ của Tiêu Giác vốn không nhiều, đã dặn Thẩm Hãn mang về Sóc Kinh, chứng tỏ rất quan trọng. Tuy nhiên, khi nàng ôm chiếc hộp và khẽ lắc, lại cảm thấy quá nhẹ, như thể chẳng có gì bên trong, chẳng lẽ là đây là hộp trống ?
Trong lòng nàng hiếm khi nổi lên tò mò, chắc không phải công văn hay thư từ của Tiêu Giác, những thứ này hắn chỉ mang theo bên mình thôi, nếu mở ra xem... chắc không sao đâu nhỉ ?
Ngón tay Thẩm Mộ Tuyết đặt trên chiếc hộp, nhìn ra ngoài xe ngựa, các binh sĩ đều ở rất xa, không ai thấy hành động của nàng.
"Cạch" một tiếng, hộp được mở ra.
Bên trong đặt vài cái bút và nghiên mực, chặn giấy và vài thứ linh tinh khác. Hóa ra là mấy thứ vụn vặt, nàng định đóng hộp nhưng ánh mắt bỗng dừng lại, một lát sau, nàng đưa tay lấy ra hai món đồ.
Một là cái tò he, bột đã bị khô rồi, màu sắc u tối, là hình dáng một nữ tử, nụ cười tươi tắn, thần sắc động nhân. Cái còn lại là một bức tranh khắc gỗ, trên tranh, thuyền chiến bị lật, lửa cháy dữ dội, Tướng quân đứng trên mũi thuyền, khí thế oai phong, dường như quen thuộc.
Đó là một nữ tướng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro