Chương 175 : Ỷ La
Phi Hồng tướng quân ? Hòa Như Phi ?
Hốt Nhã Đặc kinh hãi trong lòng, buộc miệng thốt lên :"Không thể nào !"
"Tại sao lại không thể ?". Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như mang theo vô vàn sự chế giễu, "Cái gì là không thể ?"
Hốt Nhã Đặc là tướng quân dũng mãnh nhất của Ô Thác quốc, nhưng lúc này, hắn không thể không lùi lại một bước một cách vô thức, đồng thời gần như mất bình tĩnh hét lên: "Xông lên cho ta ! Giết hắn đi, Quốc chủ sẽ thưởng hậu hĩnh !"
Vô số mũi tên và bóng người lao tới, nhưng người đeo mặt nạ kia lại dễ dàng né tránh từng lưỡi kiếm và mũi tên nhằm vào hắn. Hắn tựa như chim hồng hạc nhẹ nhàng bay qua tuyết, khi sải cánh có cả một bầu trời, không có gì có thể giam giữ được hắn. Mà mũi kiếm của hắn càng sắc bén vô song, bay lượn trong bóng đêm, dường như có thể chém cả từng giọt mưa đang rơi xuống.
Hốt Nhã Đặc không thể không tin rằng đây thực sự chính là Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi, trong thiên hạ ngoài Hòa Như Phi ra không ai có kiếm thuật tinh tế đến vậy. Hốt Nhã Đặc chưa từng giao đấu với Hòa Như Phi, nhưng hắn đã từng nghe từ miệng những người Tây Khương bại trận nói rằng, Thanh Lang kiếm của Hòa Như Phi có thể chém đứt mọi chướng ngại dù có khả thi hay không.
Nhưng tại sao Hòa Như Phi lại xuất hiện ở đây? Hắn rõ ràng ... không thể nào như vậy !
Chẳng lẽ đây lại là một âm mưu khác của người Đại Ngụy ? Hòa Như Phi đã lừa bọn họ ? Những tên Đại Ngụy xảo trá đáng ghét này !
"Ta phải giết hắn !" Hốt Nhã Đặc giận dữ nói, hét lớn với người bên cạnh :"Lấy cung tên của ta ra đây !"
Hắn muốn đích thân bắn hạ con chim lớn còn có thể bay này, hắn muốn nhìn thấy cánh chim hồng này rơi từ trên trời xuống, rớt trên mặt đất, cuối cùng bị hắn giẫm nát dưới bùn.
Cung tiễn được đưa đến tay hắn, hắn nhắm ngay vào hắc y nhân đang bị vây quanh bởi binh Ô Thác. Nhưng làm sao cũng không thể nào nhắm chuẩn mục tiêu, hắn hét lên :"Lũ ngu ngốc, các ngươi lùi ra một chút !"
Vừa dứt lời, mũi tên trong tay hắn đã phóng ra, thế nhưng ngay lúc đó lại thấy từ trong bụi rậm, những mũi tên “vút vút” bay ra, vừa kịp chặn mũi tên của hắn ở giữa chừng.
"Còn có đồng bọn! Bắt lấy chúng!"
Ngay lúc này, từ trong bụi rậm lại xuất hiện một nam tử đeo mặt nạ ác quỷ, cười lớn một tiếng, chỉ ném về phía hắc y nhân một vật gì đó giống như thùng gỗ.
Hắc y nhân cầm kiếm bắt lấy chiếc thùng đó giữa không trung, trong khi những mũi tên của binh Ô Thác đã bay đến tấp nập, "Phi Hồng tướng quân" hành động cực nhanh, khiến người khác không thể nhìn rõ, chỉ dùng chiếc thùng gỗ chắn ở trước mặt, tựa như tấm khiên sắt.
Những mũi tên bắn trúng cái thùng gỗ trong tay mà hắn dùng để làm khiên, liền có một thứ gì đó như nước chảy ra. Vừa nhìn thấy, trong lòng Hốt Nhã Đặc đã hét không thành tiếng, nói :"Dừng tay! Tất cả dừng tay !".
Dù những cung thủ lập tức dừng lại, nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể nào quay lại. Trong nháy mắt, cái thùng gỗ trong tay 'Phi Hồng tướng quân' đã bị bắn thành cái sàng, mà dòng nước bắn ra từ đó, đã tràn khắp cả trại lương thảo. Ngay sau đó, từ trong miệng hắn đã nghe thấy một tiếng huýt sáo, âm thanh trong trẻo vang vọng, từ trong bụi rậm, từ bốn phương tám hướng trong bóng tối, lập tức bắn ra hàng chục hàng trăm mũi tên, những mũi tên mang theo lửa, rơi xuống đống lương thảo tẩm dầu, "bùm" một tiếng, lửa bốc cháy ngút trời.
Một lần học hai lần thành thạo, loại chuyện đốt lửa này, không lâu về trước vừa mới ở Tế Dương làm một lần, Hòa Yến làm lại việc này đã rất thuận tay.
Hốt Nhã Đặc tức giận đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu, chỉ huy mọi người ai dập lửa thì dập lửa, ai giết người thì giết người. Nhưng đây không phải Tế Dương, sông ngòi không phải khắp nơi đều có, nơi đóng quân cách sông nói xa không xa, nhưng nói gần cũng tuyệt đối không gần.
Hòa Yến trong lòng vững tâm, những cao dầu này đều là mớ cao dầu cuối cùng để chế tạo pháo hoa và hỏa khí của Nhuận Đô, đêm nay tuy có mưa, nhưng mưa không lớn, gió lại mạnh, chỉ cần có gió thổi qua, không lo lửa không lan rộng, cuối cùng cả doanh trại này đều gặp nguy hiểm.
"Nhân dịp này !" Hòa Yến lớn tiếng nói: "Đừng rút lui, chiến !"
Tiếng giết chóc vang lên từ bốn phương tám hướng hòa cùng với ánh lửa. Hốt Nhã Đặc nhìn khắp xung quanh, những người Đại Ngụy đeo mặt nạ quỷ dữ lao ra từ mọi phía đã khiến binh Ô Thác hoảng loạn, sĩ khí không vững, lúc này lương thảo bị cháy, một số người vội lấy nước dập lửa, đừng nói là binh trận, ngay cả bộ điệu để giết người Đại Ngụy cũng đã bị phá vỡ. Hốt Nhã Đặc suýt nữa tức đến phun ra máu.
Tất cả đều là vì Hòa Như Phi !
Hòa Như Phi... Hắn nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng dáng của Hòa Như Phi đâu, trong lòng chấn động, giận dữ nói: "Bắt Hòa Như Phi cho ta, ta muốn tự tay chém đầu hắn !"
Trong doanh trại, tiếng khóc thút thít của nữ tử vọng ra. Đột nhiên, rèm trại bị vén lên, hai gương mặt ác quỷ xuất hiện trong trại.
Các nữ tử thốt lên một tiếng "A" ngắn ngủi, còn chưa kịp nói gì đã bị một người trong số họ bịt miệng lại. Người đó gỡ chiếc mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt hung thần đầy vết sẹo, thế nhưng không mang nét của người Ô Thác. Hắn bực mình nói :"Chúng ta là người Đại Ngụy, đến đây để cứu các cô. Mau mặc đồ của các cô vào và nhanh chóng rời đi."
Các nữ tử trong trại đều trong tình trạng quần áo xộc xệch, trong đó có hai người đã nằm bất động trên mặt đất, sớm đã không còn thở. Giang Giao nhìn cảnh tượng này, trong lòng thở dài một tiếng. Khi đến đây, Hốt Nhã Đặc đang ở trong này gây loạn, làm những chuyện không bằng cầm thú với các nữ tù Nhuận Đô. Hòa Yến không thể trì hoãn việc đốt lương thảo nên đã rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng. Sau khi đốt lương thảo, đã để hai người bọn họ đến đây xem xét.
Ban đầu, họ còn nghĩ rằng Hòa Yến quá mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy những thi thể thảm thương trong doanh trại, ngay cả những kẻ cướp núi như Vương Bá cũng cảm thấy không đành lòng, không khỏi siết chặt nắm đấm, thầm nguyền rủa người Ô Thác không bằng cả súc sinh.
Một vài nữ tử lặng lẽ theo Vương Bá và Giang Giao ra khỏi doanh trại, các binh sĩ Ô Thác đều tập trung ở phía lương thảo nên không ai chú ý đến họ. Giang Giao hỏi :"Một mình Hòa huynh có thể cầm cự lâu vậy được không ?"
Vương Bá cười lạnh một tiếng :"Hắn giỏi làm anh hùng hơn chúng ta nhiều, hắn đi cứu những tù binh khác rồi."
Doanh trại giam giữ tù binh Đại Ngụy nhỏ bé và tồi tàn, hầu như không thể che chắn được gió mưa. Hàng chục nữ tử chen chúc nhau, quần áo rách nát, ai nấy đều mang vẻ mặt khốn khổ. Trong trại nồng nặc mùi máu tanh và mùi hôi thối của xác chết, khiến người ta buồn nôn. Mỗi khi người Ô Thác hành hạ những nữ tử này, chết thì bị ném xuống sông, sống cũng đều chất chồng thêm thương tích, bị vứt trở lại đây, vài ngày sau lại lặp lại cảnh sống không bằng chết, cho đến khi họ chết hoàn toàn.
Đột nhiên thấy có người đến cứu, những nữ tử này vẫn còn chưa dám tin vào mắt mình.
"Đi đi", Hòa Yến nói :"Ta cứu các cô ra ngoài."
Một vị phụ nhân đứng đầu run rẩy hỏi :"Tráng sĩ, ngài tên là gì... ngài... ngài có phải là Phi Hồng tướng quân không ?"
Người đeo mặt nạ không động đậy, một lát sau, hắn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thiếu niên thanh tú anh lãng, giọng nói trầm tĩnh :"Không phải, ta tên Hòa Yến, được bệ hạ thân phong là Võ an lang".
…………
Sĩ binh Ô Thác đã hoàn toàn mất đi phương hướng. Những người Đại Ngụy đeo mặt nạ thế nhưng lại không ham chiến, mắt thấy lương thảo sắp cháy hết, họ liền quay đầu chạy về phía cổng thành. Trên cổng thành sớm đã thả xuống dây thừng, và vô số cung thủ mai phục trên thành lâu. Một khi sĩ binh Ô Thác tiến gần, họ liền dùng 'tên' đã mượn từ trong tay người Ô Thác mấy ngày trước đó để bắn trả.
Người Ô Thác không thể tiến gần, trong khi những kẻ đeo mặt nạ như ác quỷ có thể rút lui an toàn.
"Chúng đã đưa những tù binh đó đi rồi !", có người hét lên.
Hốt Nhã Đặc nổi trận lôi đình :"Một đám phế vật ! Ngay cả nữ nhân cũng không canh giữ được !"
Sĩ binh Ô Thác cũng cảm thấy oan ức, ai có thể ngờ rằng, trong thời khắc sống chết, lại có người chú ý đến những nữ nhân không có giá trị đó chứ ? Bất quá đã trở thành chiến lợi phẩm của quân địch, thứ bỏ đi đó chỉ biết kéo chân sau, nếu đặt vào người Ô Thác bọn họ, cho dù có cứu về cũng sẽ giết đi... những nữ tử bị quân địch làm nhục không có tư cách để sống trên đời.
Những nữ tù binh này, ước gì có thể để chết trong trại địch, làm sao họ có thể ngờ đến, vẫn có người trăm phương ngàn kế đi cứu những nữ tử này ?
Một thân cận do dự nói :"Nghe nói Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi xưa giờ chưa từng làm hại nữ nhân, nếu có ai bắt giữ nữ tử Đại Ngụy, chỉ cần hắn có mặt, đều sẽ cứu họ về..."
Hốt Nhã Đặc một cước đạp văng đi, "Khốn nạn! Ta đã nói rồi, Hòa Như Phi sao có thể xuất hiện ở Nhuận Đô !"
Mùi lương thảo bị cháy bốc lên từ đồng cỏ, thỉnh thoảng có binh lính Ô Thác xách xô nước đến dập lửa, thế nhưng gió lớn lửa dữ, khiến nỗ lực của họ đều trở nên vô ích. Hốt Nhã Đặc nhìn về hướng cổng thành Nhuận Đô, vô số cung thủ mai phục trên cao, thỉnh thoảng bắn những mũi tên mang theo lửa về phía này, tựa như một lời cảnh cáo.
Hắn sa sầm nét mặt, gần như nghiến nát răng :"Nhuận Đô... Ta sẽ san bằng Nhuận Đô ! Sẽ khiến cho già trẻ Nhuận Đô không còn một mảnh xương cốt nào !"
............
Hòa Yến là người cuối cùng lên đến thành lâu.
Để bảo vệ những nữ nhân kia leo dây lên trước, nàng phải ở dưới thành lâu quần nhau với sĩ binh Ô Thác, cuối cùng khi có cơ hội về thành, cho dù các cung thủ đã dùng tên đẩy lùi quân Ô Thác, trên người nàng vẫn bị thương.
Có chiến tranh thì sẽ có hy sinh, giữ được mạng sống đã là tốt lắm rồi.
Những nữ tử may mắn trốn thoát từ doanh trại địch ngồi ngây ngốc trên thành lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng kèn lệnh của quân Ô Thác ở phía xa xa, họ mới tỉnh táo lại. Chậm rãi đưa tay ôm mặt, họ òa khóc nức nở.
Sau cổng thành, mặt đất đầy những binh sĩ Nhuận Đô, sớm đã tháo ra mặt nạ. Sau một đêm đột kích, mọi thứ đều căng thẳng đến tột độ, chỉ đến lúc này, họ mới nhận ra điều gì đã thực sự xảy ra. Có người khóc, có người cười, cao giọng hét lên :"Chúng ta đã đốt lương thảo của chúng! Những tên Ô Thác đó bị chúng ta đánh cho ngốc hết cả rồi, hahaha, chúng ta đã đánh bại người Ô Thác !"
Nói là đánh bại có phần phóng đại, nhưng lần tấn công đêm nay, thực sự là chiến thắng, mà lại là một chiến thắng lớn. Số binh mã Ô Thác tử thương tạm thời chưa rõ, nhưng trong số năm trăm tinh binh mà Hòa Yến dẫn đi, đã hy sinh bốn mươi sáu người, hai trăm bảy mươi ba người bị thương. Điều này đối với người Nhuận Đô đã thủ hơn một tháng mà nói, đã là một kết quả tốt nhất.
Lý Khuông không thể tin nhìn về phía những tinh binh đang nằm đầy ra đất, lẩm bẩm :"Thế mà làm được rồi."
Khi Hòa Yến dẫn những binh sĩ này ra đi, trong lòng Lý Khuông thực ra không tán đồng. Hắn gần như đã chuẩn bị tâm lý rằng Hòa Yến cùng với mấy trăm người này sẽ không ai sống sót trở về, chỉ là đi vào chỗ chết. Còn về việc đốt cháy lương thảo của quân Ô Thác, Lý Khuông cũng nghĩ rằng, khả năng thành công là rất thấp.
Nhưng những điều mà hắn cho là không thể, giờ đây toàn bộ đều đã trở thành hiện thực, họ thậm chí còn mang về những tù nhân mà quân Ô Thác đã bắt giữ ngoài thành.
Trong lòng Lý Khuông bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mới. Trước đây, hắn không nghĩ rằng những binh mã Nhuận Đô này có thể chống chọi với người Ô Thác. Hắn chỉ nghĩ rằng phải tử thủ cổng thành, chờ đợi viện binh. Nhưng giờ đây, Hòa Yến đã cho hắn thấy một khả năng khác, nếu như người Ô Thác cũng không thể tiếp tục chịu đựng được thì sao ? Quân Ô Thác không còn lương thảo, không thể trụ được lâu, ưu thế của họ đã không còn. Giờ đây, họ chỉ còn dựa vào lợi thế về số lượng, mà về số lượng... vị Võ an lang trẻ tuổi Hòa Yến này, không phải đã hai lần lấy ít thắng nhiều mà đánh thắng trận rồi sao ?
Nghĩ đến đây, Lý Khuông nhìn Hòa Yến đầy phấn khích, thấy thiếu niên đang ngồi dựa vào tường thành, còn chưa kịp tháo mặt nạ, nhìn về phía các nữ nhân đang ôm nhau khóc nức nở, Lý Khuông không nhìn ra cảm xúc của Hòa Yến, thế nhưng có thể thấy nụ cười trên môi cậu.
Cậu rất hài lòng.
Trong một khoảnh khắc, hình ảnh trước mắt Lý Khuông lại trùng hợp với những ký ức xưa. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi đánh trận với vị Hòa Như Phi kia, khi đó vẫn còn là Phó tướng, người đó cũng như vậy, ngồi yên tĩnh trên mặt đất, nhìn những binh sĩ hoặc khóc hoặc cười, mọi sắc bén trên chiến trường đều thu liễm lại, dịu dàng đến khó tin.
Cậu ấy thật giống Hòa Như Phi, Lý Khuông thầm nghĩ, chính xác hơn, là giống Hòa Như Phi của ngày xưa, Hòa Như Phi của những năm về trước.
"Ngươi thế nào rồi ?", Lý Khuông bước tới hỏi.
Hòa Yến ngẩng đầu nhìn hắn, môi nhếch lên một chút, "Vẫn tốt, chỉ là hơi mệt."
Suốt cả một đêm, cậu và những tinh binh này đều chưa nghỉ ngơi, Lý Khuông liền nói :"Nghỉ ngơi một chút đi."
Hòa Yến gật đầu đứng lên, rồi như nhớ ra điều gì, nói với Lý Khuông :"Những nữ tử được cứu thoát này, xin phiền Lý đại nhân gọi người nghe ngóng xem họ có còn người nhà trong thành không. Nếu như có, làm phiền nhờ người nhà đến đón họ về, nếu không có, cũng xin Đại nhân sắp xếp cho họ nơi ở tốt."
Lý Khuông khẽ nhíu mày, không có nói gì.
Hòa Yến dường như nhìn ra điều hắn nghĩ, nhàn nhạt nói: "Bất kể trong lòng Lý đại nhân nghĩ thế nào, nhưng họ đều là người Đại Ngụy, cũng là con dân của Nhuận Đô. Đại nhân là Thành tổng binh, cũng không thể ngồi xem mà không quản. Người ở trên chiến trường, trách nhiệm là bảo vệ bách tính trên mỗi tấc đất của quốc gia, không phân biệt sang nghèo quý tiện, cũng không phân biệt họ đã trải qua những gì."
Nàng nhìn thẳng vào Lý Khuông, dường như kiên quyết muốn Lý Khuông cho nàng một đáp án. Lý Khuông do dự một lúc, rồi nói : "Ta biết rồi."
Hòa Yến gật đầu với hắn :"Đa tạ."
Nàng xuống khỏi thành lâu.
............
Hòa Yến hiện đang ở trong trạch tử mà Triệu Thế Minh sắp xếp, bây giờ nàng là Võ an lang, nên có đặc quyền của Võ an lang là được sống một mình trong một gian phòng.
Nàng nhờ hạ nhân trong trạch mang đến một chậu nước nóng, rồi vào trong phòng. Hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị xong nước nóng và mang vào, Hòa Yến khóa cửa, tháo mặt nạ ra rồi kéo áo xuống.
Trên lưng, trên vai và trên cánh tay nàng đều có vết thương, có vết bị dao cắt, có vết do mũi tên gây ra. Đêm qua nàng vừa phải đứng chắn ở tuyến đầu, vừa phải đốt lương thảo của quân Ô Thác, hàng trăm mũi tên bắn về phía nàng, muốn an toàn rút lui là không thể. Được như bây giờ, đã là may mắn lắm rồi.
Nàng nhúng khăn vào nước nóng, từng chút một lau qua các vết thương. Vết thương trên lưng và vai là sâu nhất, vết thương ở eo trước đó trái lại không còn bao nhiêu nữa ... đều nhờ có thuốc trị sẹo sinh cơ của Lâm Song Hạc.
Lần này đến Nhuận Đô, nàng lại mang theo số thuốc xóa sẹo sinh cơ còn lại, và giờ đã dùng hết cho các vết thương ở vai và eo, hộp thuốc không còn gì nữa.
Thay xong bộ quần áo sạch sẽ, nàng nhìn bản thân mình trong gương, thiếu niên trong gương khuôn mặt nhợt nhạt, ưu điểm lớn nhất của mặt nạ và quần áo đen, có lẽ là để các sĩ binh không nhìn thấy máu và vết thương, cũng không thể nhìn rõ mặt nàng, luôn là một người tinh thần phấn chấn, luôn tiến về phía trước, luôn cổ vũ sĩ khí và trấn an lòng quân.
Hòa Yến nhìn vào cánh tay của mình, tay áo được xắn lên một nửa, để lộ vết thương do dao gây ra. Nhưng thuốc bột của nàng đã hết, đang dự định sẽ băng lại bằng vải trắng, thì bên ngoài có người gõ cửa, giọng của nữ tử vang lên :"Tiểu Hòa đại nhân."
Hòa Yến nói: "Mời vào."
Người bước vào là một cô nương trẻ trung xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười tươi, má trái có một lúm đồng tiền rất nhỏ, khiến vẻ đẹp của nàng thêm phần hoạt bát. Nàng tiến đến, đưa cho Hòa Yến một cái bình tròn, cười nói: "Vừa nãy khi ta thấy Tiểu Hòa đại nhân vào, có hỏi hạ nhân nước nóng, chắc là Tiểu Hòa đại nhân bị thương rồi. Đây là thuốc trị thương còn lại mà lão gia hay dùng, thiếp thân mang đến cho đại nhân." Ánh mắt nàng rơi trên vết dao nơi cánh tay Hòa Yến, kêu lên một tiếng: "Ôi, tiểu Hòa đại nhân, ngài thật sự bị thương rồi sao ?"
Hòa Yến mỉm cười: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao."
"Vậy không được đâu," cô nương này thân thiện bước lên, muốn tiến lại gần, nhưng dường như cảm nhận được sự khác biệt về thân phận, không dám tiến quá gần, đứng ở một bên khuyên nhủ: "Vết thương nhỏ không trị, kéo dài sẽ thành vết thương lớn. Lão gia nhà ta cũng như vậy, đôi khi bị thương trên chiến trường, lười không để ý, sau này trở thành vết thương cũ, muốn khỏi cũng khó."
Hòa Yến nhìn vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng, trong lòng nhất thời hoài cảm. Nàng quen biết cô nương này, đây là vị tiểu thiếp mà Lý Khuông sủng ái nhất, tên là Ỷ La. Năm đó khi nàng và Lý Khuông đối phó với người Tây Khương ở đây, Ỷ La đã rất thân với nàng. Chỉ bởi vì cô nương này đặc biệt thông minh lanh lợi, rất biết cách làm hài lòng Lý Khuông. Lúc đó, Hòa Yến đã nghĩ rằng, nếu nàng là nam tử, chỉ e cũng sẽ một lòng một dạ mà yêu mến một cô nương như thế.
Năm đó, Ỷ La mới chỉ mười sáu tuổi, khuôn mặt vẫn còn tròn trịa. Ba bốn năm trôi qua, nàng đã trưởng thành hơn một chút, nét trẻ con đã biến mất, khuôn mặt tròn cũng trở thành mặt trái xoan, chỉ có lúm đồng tiền trên má trái và nụ cười ngọt ngào này là không thay đổi.
"Tiểu Hòa đại nhân, sao ngài cứ nhìn ta vậy ?", Ỷ La sờ vào mặt mình, dời đi ánh mắt, nói với giọng trong trẻo: "Ta lớn lên xinh đẹp, đại nhân nhà chúng ta yêu quý nhất chính là ta đấy."
Hòa Yến không nhịn được bật cười, Ỷ La năm đó đã thích khoe câu này, bây giờ vẫn thích khoe như vậy. Chính câu nói này, khiến Hòa Yến cảm giác như được trở về quá khứ.
"Ngài cười gì vậy ?", Ỷ La hỏi : "Chẳng lẽ ta trông xấu lắm sao ?"
"Không có, không có," Hòa Yến khoát tay, "Chỉ là ta nhớ lại một số chuyện cũ thôi."
Năm xưa, Ỷ La vì quá đáng yêu và lanh lợi, Hòa Yến luôn xem nàng như muội muội của mình. Mặc dù Hòa Yến có Hòa Tâm Ảnh là thân muội muội, nhưng bởi vì quan hệ của Hòa gia rắc rối phức tạp, Hòa Tâm Ảnh không thân thiết với nàng. Vậy nên khi thấy Ỷ La vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn và thông minh, Hòa Yến cảm thấy tiếc cho Ỷ La. Một cô nương như vậy, nếu muốn thành thân, cũng nên tìm một chàng trai trẻ tướng mạo tương xứng với nàng. Mà Lý Khuông, trái lại không phải Hòa Yến xem thường vị đồng liêu này, thực sự tuổi của Lý Khuông đã có thể làm phụ thân của Ỷ La, làm người lại nghiêm nghị và thô lỗ, cũng chẳng ân cần, không biết Ỷ La xem trọng điều gì ở hắn.
Khi đó, Ỷ La đã chống cằm cười khúc khích, nói với Hòa Yến :"Gia đình ta toàn làm hạ nhân cho người ta, Hòa phó tướng, thanh niên tài tuấn tài sắc vẹn toàn, sao có thể thú hạ nhân làm thê tử. Nếu làm thê tử cho một gia nô khác, hài tử sinh ra sau này cũng phải làm tôi tớ cho người. Mà làm hạ nhân, phải nhìn sắc mặt người khác, nếu không cẩn thận làm phật lòng chủ nhân, có thể mất mạng, có gì tốt đẹp đâu."
"Vẫn là theo lão gia thì tốt hơn, ăn no mặc ấm, ta chỉ cần làm hài lòng một mình lão gia, thì sẽ không sợ người khác bắt nạt mình. Những điều ngài nói đều là hão huyền, ta chỉ coi đây là công việc, làm thiếp thất của lão gia thì nhàn nhã hơn làm những công việc khác mà ngài nói. Hơn nữa, lão gia là người thẳng thắn, không thích lòng vòng, ta đi theo ngài ấy cũng không cần phải mưu mô đấm đá, rất là tốt."
"Hòa phó tướng và lão gia đều là người bảo vệ bách tính Đại Ngụy, là anh hùng, ta làm thiếp thất của lão gia, tức là làm nữ nhân của anh hùng, ta cảm thấy chẳng có gì không tốt cả. Ta hiện giờ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Cả đời này ta chẳng có tâm nguyện gì lớn, chỉ hy vọng mười năm sau, ta vẫn là thiếp thất được lão gia sủng ái nhất. Hy vọng mười năm sau ta sẽ không bị già đi, tàn phai nhan sắc, cũng không có hồ ly tinh nào khác cướp đi sủng ái và thương tiếc của lão gia, nếu được như vậy, ta đã rất cảm tạ Quan Âm nương nương rồi ."
Khi đó, Hòa Yến cảm thấy cô nương này thật thấu hiểu, cầu gì được nấy, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình. Những ngày tháng thế này của Ỷ La, bản thân nàng chỉ cần cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là tốt rồi.
Bây giờ nhìn lại, mười năm thì không biết thế nào, nhưng sau ba năm, có vẻ như nàng vẫn là tiểu thiếp Lý Khuông yêu quý nhất, được mang theo đến Nhuận Đô.
Nàng cúi đầu mỉm cười, lấy thuốc bột mà Ỷ La mang đến rắc lên vết thương trên cánh tay. Ỷ La tò mò nhìn, không nhịn được hỏi :"Tiểu Hòa đại nhân, ngài nhìn cũng không bao lớn, sao lại giống lão gia nhà ta, khi bôi thuốc đều không kêu tiếng nào cả ? Chẳng lẽ các võ nhân chiến đấu trên chiến trường các người đều chẳng biết đau sao ?"
"Cũng không phải là không đau," Hòa Yến nói, "Ta nghĩ khi bôi thuốc, lão gia nhà cô chắc chắn rất đau, chỉ là ngại kêu lên trước mặt cô thôi."
Ỷ La cười lớn: "Tiểu Hòa đại nhân, ngài nói chuyện thật thú vị."
Hòa Yến bôi xong thuốc, đưa lại bình thuốc cho Ỷ La, nói: "Ỷ La cô nương, đa tạ cô vì thuốc trị thương."
Ỷ La nhận lấy bình thuốc, không rời đi ngay lập tức, mà nhìn Hòa Yến, nói: "Tiểu Hòa đại nhân, chỉ là chút thuốc mà thôi, không cần cảm tạ. Người phải đa tạ chính là ta."
"Đa tạ gì ?"
"Đa tạ ngài đêm qua nghĩ ra kế hay, đốt lương thảo của quân Ô Thác, giúp chúng ta giải được cơn giận. Cũng đa tạ ngài đã cứu những người nữ nhân đó."
Nàng cúi đầu, mỉm cười nhưng có chút buồn bã: "Ta biết rằng những nữ nhân bị quân Ô Thác bắt đi đó, nếu đêm qua không có ngài, họ căn bản sẽ không bao giờ có thể sống sót trở về Nhuận Đô. Không ai quan tâm đến tính mạng của họ, ngay cả khi lão gia đích thân dẫn binh, ngài ấy cũng sẽ không màng sống chết của họ. Nhưng ngài không như vậy." Nàng nhìn Hòa Yến, đôi mắt sáng long lanh, "Ngài đã đưa họ trở về, một người cũng không bỏ sót. Ban đầu ta cảm thấy, sao một người trẻ tuổi thế này lại được Bệ hạ phong quan chứ ? Chắc là trước đó, ngài đã gặp may mắn trên chiến trường."
"Bây giờ ta không còn cảm thấy vậy nữa. Ngài không giống như bọn họ, ngài là người tốt, là một anh hùng thực sự."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro