Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 172 : Mượn Tên


Trên đường phố không có nhiều người.

Người Ô Thác đang đợi ngoài thành, bách tính trong thành đêm không thể ngủ, các quầy quán bên đường đã sớm đóng cửa. Đi qua một con phố, cảm giác lạnh lẽo, hoang vắng đến đáng thương.

Các cửa hàng gạo đã sớm đóng cửa từ vài tháng trước, trên đường thỉnh thoảng thấy phụ nhân dắt díu tiểu hài đào rau dại trong bùn để ăn. Đáng tiếc là, mấy tháng nay người trong thành không ra ngoài, người ngoài thành không thể vào trong, những thứ có thể ăn được sớm đã bị ăn hết, ở đâu còn nhìn thấy rau dại. Thỉnh thoảng thấy một con chuột, mọi người đều vui mừng khôn xiết, coi như là đã có món ăn mặn.

Dù bây giờ ai ai cũng lo lắng không biết khi nào người Ô Thác sẽ tấn công vào thành, nhưng nạn đói đã lan rộng khắp mọi ngõ ngách trong thành. Khi đã ăn xong hạt gạo cuối cùng, dù người Ô Thác không công thành, trong thành cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Trên con đường đìu hiu đó, có hai người đang chầm chậm bước đi. Một nam một nữ, cả hai đều có dung mạo tuyệt đẹp, nam tử mặc trường bào màu xanh thẫm, ôn nhuận tuấn mỹ, nữ tử mi mục diễm lệ, say đắm lòng người.

Ứng Hương lấy từ trong túi ra một miếng lương khô đưa cho Sở Chiêu, nói :"Tứ công tử, các cửa hàng ở đây đã đóng cửa, ăn chút lương khô này để lót dạ trước đi".

Lương khô này là thức ăn mà các vệ binh ở Lương Châu Vệ dùng khi đi ra ngoài. Để trong hành lý lâu ngày nên vừa khô vừa cứng, bây giờ bốn bề không còn khách điếm nào mở cửa để ăn cơm, cũng chỉ có thể mang ra ăn tạm.

Sở Chiêu nhận lấy, đang định ăn thì thấy một vị tiểu cô nương đứng dưới gốc cây. Tiểu cô nương ước chừng năm, sáu tuổi, mặt mũi lem luốc, quần áo rách rưới, chân trần không có đi giày. Chẳng biết là con nhà ai, mắt dán chặt vào miếng lương khô trong tay hắn, cũng chẳng nói gì.

Sở Chiêu mỉm cười, bước lên phía trước, cúi người xuống đưa miếng lương khô cho bé.

Tiểu cô nương ngẩn ra một lúc, lập tức nhìn khắp xung quanh, giống như là sợ Sở Chiêu sẽ đổi ý, chộp lấy miếng lương khô nhét vào ngực, quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường hoang vắng.

Sở Chiêu đứng thẳng người dậy, Ứng Hương nói :"Tứ công tử..."

"Không sao." Hắn lắc đầu, "Nhuận Đô không còn cầm cự được bao lâu nữa."

Ứng Hương có chút lo lắng, hai người bọn họ từ Lương Châu Vệ ra đi, trên đường về Sóc Kinh, vừa tới Nhuận Đô thì người Ô Thác đã theo tới, Thành tổng binh Lý Khuông ra lệnh thủ vững cổng thành, đi vào không được, ra cũng chẳng xong, thế là bị mắc kẹt ở nơi này.

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Nhuận Đô mới được", Ứng Hương nhẹ giọng nói, "Liên tiếp mấy ngày nay người Ô Thác đang thăm dò muốn công thành, có lẽ tổng tấn công sẽ diễn ra trong vài ngày tới. Một khi thành bị phá .... chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Những người Ô Thác đó tàn độc xảo trá, dù Sở Chiêu có cách thoát thân, nàng rốt cuộc vẫn là một nữ tử, còn là một nữ tử cực đẹp, mỹ nhân trong loạn thế, luôn gặp phải thảm kịch đặc biệt bi thương. Ứng Hương không khỏi rùng mình.

Sở Chiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chỉ nói :"Ngày mai chúng ta sẽ đi".

Ứng Hương thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói :"Đa tạ Tứ công tử".

"Trước lúc đó, chúng ta phải đi tìm Thành tổng binh Lý Khuông". Sở Chiêu cười, "Không có hắn giúp đỡ, chúng ta không thể ra khỏi thành".

Ứng Hương gật đầu, cho dù cổng thành bị phong tỏa, nhưng nàng chưa từng nghi ngờ việc họ có thể an toàn rời đi. Mỗi một tòa thành đều có mật đạo, gia quyến của các cao quan, những người quan trọng sẽ được đưa đi vào thời điểm đặc biệt quan trọng, như một cơ hội để sống sót.

Mặt mũi của Từ tướng, Lý Khuông cũng không thể không lo.

...............

"Đánh úp ? Không thể được, vậy quá mạo hiểm !"

"Đúng vậy, nói thì dễ, nhưng rõ ràng là tìm chết, tuy người Nhuận Đô chúng ta không sợ chết, cũng không thể vô ích đi làm bia cho người khác bắn được !"

Trong phòng, mọi người nghe lời của Hòa Yến đều nhao nhao lên tiếng.

Lý Khuông nhìn Hòa Yến, thiếu niên này nói chuyện một cách tự tin, không biết đang có ý định gì. Các Phó binh trong quân cổng thành và mấy huynh đệ khác của Hòa Yến đều có mặt trong phòng.

Khi tiếng bàn luận của mọi người dần lắng xuống, Hòa Yến mới lên tiếng :"Ta biết chư vị hiện giờ không tin ta. Nhưng ta cũng đã hỏi qua Lý đại nhân rồi, nội trong mười ngày qua, tổng cộng đã có năm đêm người Ô Thác thừa buổi đêm tấn công cổng thành, tuy cuối cùng đều từ bỏ, giống như là để thăm dò. Ba ngày gần đây, người Ô Thác đã không có động tĩnh".

"Lấy kinh nghiệm giao chiến với người Ô Thác của ta mà nói, thời điểm yên lặng này không phải là chuyện tốt, người Ô Thác e là đang tính toán để tổng công. Họ đã gần như nắm rõ tình hình nội thành Nhuận Đô, binh mã trong thành cũng đã bị người Ô Thác làm tiêu hao trong một thời gian rất dài, sĩ khí và thể lực đều không còn như trước. Khi người Ô Thác phát động tổng tấn công, cổng thành chắc chắn sẽ bị phá".

"Ngươi dựa vào gì mà nói như vậy ? Ngươi đang nguyền rủa chúng ta sao ?". Một Phó binh có vẻ nóng tính giận dữ nói.

"Nói thật mà kêu là nguyền rủa sao ? Chỉ biết nghe lời hay thôi à ?" Vương Bá lập tức châm chọc, "Thế thì bây giờ ta có thể nói cổng thành Nhuận Đô của các ngươi vững chắc như đá sắt, thành bị phá là điều không thể, đời này cũng không thể. Ngươi tin không ? Ngươi cầm lời này đi hỏi bất kỳ ai trên phố, hỏi xem họ có tin không ?"

"Nhuận Đô thủ thành bằng cách tự lừa mình dối người, nương nó, ta chưa từng thấy chuyện nào buồn cười đến vậy !"

Ban đầu hắn theo Hòa Yến cùng  đến Nhuận Đô, ấp ủ trong lòng sẵn sàng hy sinh vì nghĩa, giờ đây một bầu nhiệt huyết của hắn lại không được người quý trọng, lập tức nhiệt huyết biến thành phẫn nộ, mắng người kia không nói nên lời.

Bầu không khí có phần ngưng trệ.

Hoàng Hùng nhìn về phía Lý Khuông :"Lý đại nhân, vị Hòa huynh đệ của ta rất không đơn giản, vô cùng tinh thông binh pháp, trong Lương Châu Vệ, ngoài Tiêu đô đốc ra thì chỉ có hắn là lợi hại nhất". Hắn không ngại khen ngợi Hòa Yến, "Nếu hắn đã nói có thể đánh úp, chắc chắn có cách của riêng mình, chư vị không nên võ đoán mà phủ quyết, sao không nghe thử xem hắn nói thế nào, mọi người hòa khí thương lượng không tốt hơn sao ?"

Lời hắn nói rất ôn hòa, cũng chín chắn, chỉ là khi nói thỉnh thoảng hắn lại vuốt ve thanh bảo đao ở thắt lưng, khiến người khác không khỏi rùng mình.

Có người lấy hết can đảm nói :"Hòa... Hòa đại nhân, không phải chúng ta không muốn đánh úp. Chỉ là binh lực của chúng ta vốn đã ít, nếu lại đi đánh úp, có đi mà chẳng có về, binh sĩ giữ thành sẽ càng thêm ít. Hơn nữa, bây giờ người Ô Thác đang theo dõi cổng thành rất chặt, chỉ sợ còn chưa ra khỏi thành đã bị tên bắn thành cái sàng, làm sao nói đến việc lẻn vào doanh trướng của họ vào ban đêm ?"

"Tên ?" Hòa Diễn dừng lại, nhìn người vừa mới nói, "Người Ô Thác  có nhiều tên lắm sao ?"

"Rất nhiều". Người đó nhăn nhó trả lời, "Thực ra lúc đầu khi người Ô Thác mới đến, chúng ta còn giao chiến với bọn chúng trên cổng thành. Nhưng sau đó tên của chúng ta đã ít dần, trong khi tên của chúng vẫn còn rất nhiều. Trước đây cũng có người nghĩ đến việc phục kích để thích sát chủ tướng của chúng, nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi cổng thành, chưa kịp lẻn vào đã bị vạn tiễn xuyên tâm. Những người Ô Thác đó chặt đầu hắn xuống, treo trên cành cây ngoài thành để chế giễu". Nói đến đây, mọi người trong phòng đều mắt đỏ hoe.

Sự khiêu khích như vậy thực sự khó lòng chịu nổi.

"Ý của ngài là, tên của chúng ta rất ít, còn tên của chúng thì rất nhiều ?" Hòa Yến hỏi.

Người đó gật đầu.

Hòa Yến lại nhìn về phía Lý Khuông :"Nếu như chúng ta đánh úp, dẫn dụ mấy người Ô Thác đó đến trước cổng thành, mai phục cung thủ trên tường thành, có thể giết được bao nhiêu người Ô Thác ?"

"Từ vài nghìn đến một vạn". Lý Khuông đáp, "Nhưng chúng ta không có nhiều tên đến vậy".

"Chúng ta có".

Mọi người đều ngạc nhiên.

"Hãy để người Ô Thác đúc tên cho chúng ta". Thiếu niên cười, ánh mắt sáng rỡ, trong khoảnh khắc, lại khiến Lý Khuông nhớ đến một người khác. Năm xưa, dưới lớp mặt nạ không thấy đến, chỉ nhớ được đôi mắt đó, cũng như đôi mắt trước mặt, tự tin, điềm tĩnh, trong hoàn cảnh hỗn loạn và ác liệt nhất, đều có thể đột phá vòng vây một cách kỳ diệu.

Có mặt hắn, lòng quân sẽ vững, không bao giờ bỏ cuộc.

"Ngươi muốn làm gì ?" Hắn hồi thần lại, hỏi.

"Ta muốn triệu tập tất cả thầy thợ và phụ nhân trong thành để làm người rơm cho ta".

…………

Đêm đã khuya, trên cánh đồng ngoài cổng thành, hàng ngàn hàng vạn doanh trướng im lìm đứng, từ xa nhìn lại, cánh đồng dường như biến thành những ngọn đồi liên tiếp nhau không dứt, khí thế kinh người.

Những binh sĩ tuần tra đang đi quanh quẩn khắp nơi.

Hốt Nhã Đặc, Thủ lĩnh Ô Thác dẫn binh tấn công Nhuận Đô lần này, đang cầm vò rượu đổ vào trong chén. Mùi rượu thơm ngào ngạt, hắn uống một ngụm rồi vỗ bụng nói :"Đây là rượu nho của người Nhuận Đô sao ? Khác gì nước ngọt đâu ? Chỉ là thứ phụ nhân ưa thích mà thôi, người Đại Ngụy đều thích uống thứ này, khó trách lại sinh ra yếu ớt nhát gan, một đao là chém nát rồi !"

Tên thân tính nịnh bợ nói :"Đúng đúng đúng, rượu của Đại Ngụy làm sao sánh được với rượu mạnh thơm ngọt của Ô Thác chúng ta !"

Hốt Nhã Đặc hô hô cười lớn, lại nói :"Đến chỗ tù binh, chọn vài nữ nhân tới đây !"

Người Nhuận Đô hiện giờ đã đóng chặt cổng thành, nhưng khi họ đóng quân ở đây, vẫn có không ít người quanh quẩn ngoài thành. Bao gồm cả những trang trại gần đó, binh sĩ Ô Thác đã càn quét sạch sẽ các trang trại này, nữ tử thì giữ lại, còn những người khác đều bị giết, ngay cả hài tử cũng không tha. Những bình rượu nho này cũng là cướp từ trang trại, những bách tính ở đó tay không sức trói gà, dễ dàng như chém dưa cắt bầu, toàn bộ trang trại bị tiêu diệt.

Người Ô Thác vừa ghen tỵ vừa khinh thường người Đại Ngụy. Họ ghen tỵ vì người Đại Ngụy có lụa là hoa lệ, gốm sứ tinh xảo, đất rộng người đông, lại có những ngôi nhà cao to đẹp đẽ. Trong khi họ sống ở sa mạc, bên bìa thảo nguyên, chỉ có tiếng gió rít gào, gì cũng đều không có.

Họ khinh thường người Đại Ngụy yếu đuối, nhát gan, ngay cả khả năng tự bảo vệ cũng không có. Giữ lấy cái gọi là 'nhân nghĩa', chờ người khác đến xâm lược. Một miếng mồi béo không ai bảo vệ, luôn thu hút nhiều ánh nhìn. Người Ô Thác đã lặng yên nhiều năm, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.

"Chúng ta đã chờ ở đây một tháng rồi", một tên tâm phúc nói :"Hòa Như Phi vẫn chưa đến, như Quốc chủ đã nói, Hòa Như Phi sẽ không đến nữa".

Hốt Nhã Đặc cười lớn :"Vậy thì thật là tốt quá !"

Đại Ngụy trọng văn khinh võ, bao năm qua, xuất hiện không ít võ tướng, nhưng đến nay, người khiến hắn e ngại nhất chỉ có Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân mà thôi. Tên Mã Khách ngu ngốc đó, ỷ mình là biểu đệ của Quốc chủ, liền tự nguyện đi chiếm Tế Dương, ai ngờ lại đụng phải Tiêu Hoài Cẩn. Cũng xem như hắn xui xẻo, chỉ tiếc rằng toàn bộ mười lăm vạn đại quân Ô Thác đều bị xóa sổ, khiến cho nguyên khí Ô Thác bị tổn thất nặng nề.

Nhưng hắn không phải là Mã Khách, nếu đã chọn Nhuận Đô cho nhiệm vụ này, tất nhiên sẽ vì vậy mà chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Đại Ngụy có câu, gọi là gì 'Bến đó hồng trần sôi tựa lửa, hiên này non biếc lạnh như băng'. Chúng ta bây giờ, chính là 'cách bờ xem lửa'. Phi Hồng Tướng Quân lại là thế nào, đá chọi với đá giết không chết được hắn, hắn sẽ có những nhược điểm khác. Dùng quyền lực, dùng mỹ nhân, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi".

"Đôi khi ta thực sự không hiểu nổi người Đại Ngụy", trên mặt Hốt Nhã Đặc hiện lên vẻ bối rối thật sự, "Tại sao họ luôn thích tự tàn sát lẫn nhau ? Nếu có người giống như Tiêu Hoài Cẩn và Hòa Như Phi ở Ô Thác chúng ta, Quốc chủ nhất định sẽ dành cho họ những đãi ngộ tốt nhất, họ sẽ trở thành hai thanh kiếm sắc bén nhất của Ô Thác, có được bọn họ, thiên hạ đều ở trong tay. Nhưng người Đại Ngụy lại không chịu được có những tướng giỏi như vậy, một khi có người nổi lên, liền muốn giẫm họ xuống bùn. Bất quá như vậy cũng tốt, nếu Tiêu Hoài Cẩn và Hòa Như Phi hoàn toàn kín kẽ, đối với Ô Thác chúng ta mà nói, chính là đại nạn lâm đầu".

Tên thân tín cũng nói :"Đúng vậy, như vậy tốt hơn, cũng nhờ Quốc chủ đã mưu tính từ lâu, sớm khiến ngọn lửa này càng cháy càng lớn, giờ không cần đến chúng ta, người Đại Ngụy tự giúp Ô Thác đánh người của bọn họ".

Trong trướng vang lên tiếng cười sảng khoái, lúc này, binh Ô Thác vừa rời đi mang về mấy nữ tử Đại Ngụy. Tất cả đều là tù binh bắt được từ các trang trại gần đó, những nữ tử này vẫn còn trẻ, cũng khá xinh đẹp, vừa bước vào liền rùng mình run rẩy.

Hốt Nhã Đặc tính tình hung bạo, nữ tử bị hắn hành hạ đến chết không phải là ít.

Hắn cười nham hiểm, thuận tay tóm lấy một nữ tử bên cạnh, còn chưa kịp hành động, đột nhiên nghe thấy ngoài kia truyền đến một trận kèn lệnh. Mọi người đều ngẩn ra.

"Chuyện gì vậy ?"

"Có người xuất thành !"

Doanh trướng lập tức náo loạn, Hốt Nhã Đặc không còn hứng thú để tiếp tục, đẩy nữ tử kia ra, đứng dậy bước ra ngoài, một binh sĩ Ô Thác vội vàng lên báo :"Tướng quân, ngoài cổng thành có người đang từ thành lâu đi xuống !"

"Gì chứ ?", Hốt Nhã Đặc sửng sốt.

Những người Nhuận Đô đó gan bé như chuột, chỉ dám trốn trong thành không dám lên tiếng. Trước đây, họ cũng đã thử đánh úp một lần, bất quá kẻ đó chưa kịp xuống đã bị người Ô Thác bắn thành nhím gai. Bây giờ thế mà lại dám đến lần nữa ? Điều này khiến Hốt Nhã Đặc cảm thấy khó hiểu. Theo lý mà nói, những người Nhuận Đô này không nên như vậy.

Chẳng lẽ họ đã đến bước đường cùng, quyết định liều chết một trận hay sao ? Hốt Nhã Đặc bước nhanh ra cánh đồng, "Đi, đi xem thử !"

Ngoài thành lâu đen kịt, quả nhiên nhìn thấy có hàng trăm sợi dây thừng rủ xuống, dường như có một người rồi tiếp một người  đang từ thành lâu xuống. Từ ở xa nhìn lại, số người không ít.

"Những người này điên rồi sao ?" một binh Ô Thác nói: "Đây không phải đi nộp mạng thì là gì ?"

"Ở nước Ô Thác chúng ta có một loài lửng, gan bé như chuột, nghe nói gặp thợ săn không những không biết chạy, mà còn hoảng loạn chủ động lao vào tên của thợ săn. Ta thấy những người Nhuận Đô này cũng như vậy, đã bị dọa cho vỡ mật, ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân rõ nữa rồi !"

"Con mồi tự đưa đến cửa, há có chuyện không săn ?" Hốt Nhã Đặc lòng cũng sinh ra đắc ý, trận còn chưa đánh mà đã dọa cho những người Nhuận Đô sợ vỡ mật, có thể thấy đại quân Ô Thác của hắn lợi hại thế nào. Hắn lập tức nói :"Lệnh cho cung thủ chuẩn bị ! Vừa hay luyện ngắm chuẩn, lần trước còn chưa đã nghiện, lần này cứ việc luyện tên, loại bia tốt như vậy, sau này không còn nhiều nữa đâu !"

Cung thủ người Ô Thác lập tức đi chuẩn bị.

Mũi tên nhắm vào những người trên dây thừng thành lâu bắn tới, chẳng mấy chốc, liền thấy những người đó đã bị bắn thành nhím gai, trên thân mỗi người trúng vô số mũi tên. Những người Nhuận Đô dường như cũng nhận ra điều này, liền rất nhanh chóng thu lại dây thừng, đổi lên người mới.

Hốt Nhã Đặc cười lớn: "Ta thấy bọn chúng thật sự điên rồi."

"Đây gọi là... người Đại Ngụy bọn họ nói, thất phu chi dũng !" Tên tâm phúc vắt óc suy nghĩ ra một câu.

"Thất phu chi dũng cái gì, theo ta thấy là thất phu chi xuẩn !" Hốt Nhã Đặc cười ha hả, cao giọng ra lệnh, "Đội cung thủ tiếp theo, chuẩn bị !"

Trên thành lâu, liên tục có dây thừng được thả xuống, mỗi sợi dây thừng đều mang theo không ít "người", những người này trước ngực sau lưng đều cắm đầy mũi tên, khi được kéo lên thì không còn hình dạng người đâu nữa, nhìn giống hệt một cái bia đầy mũi tên, khiến người ta rùng mình. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện những thứ này đều là hình nhân làm bằng rơm, lại mặc áo đen, dưới sự bao bọc của màn đêm, cùng người thật không gì khác biệt.

Tiểu Mạch phấn khích nói: "Nhiều tên quá, nhiều tên quá, A Hòa ca, chúng ta phát tài rồi !"

"Phát tài cái rắm," Vương Bá không có hứng thú, "Đây lại không phải là bạc, ăn cũng không được."

Lý Khuông đứng ở một bên thế nhưng lại cảm thấy vô cùng xúc động, gần như rơi nước mắt. Bọn họ không có tên, chỉ có thể bị những người Ô Thác kia áp đảo, ban ngày thậm chí không dám ló đầu ra trên thành lâu, những lính canh tuần tra trên thành mỗi ngày đều bị bắn chết một hai người, mà họ thế nhưng không có đủ cung tên để đáp trả.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Những người rơm mặc áo đen này đã mang về vô số mũi tên, Hòa Yến lại thả thêm một loạt xuống, trước khi người Ô Thác phát hiện, họ có thể thu hoạch không ít. Đây đúng là một kỳ tích! Đây là một việc làm ăn không vốn mà lời !

Ban ngày, Hòa Yến bảo Lý Khuông triệu tập tất cả thợ thủ công và phụ nhân trong thành để làm người rơm. Bách tính nghe nói là để đối phó người Ô Thác, kể cả tiểu hài tử cũng tham gia, chỉ trong một ngày đã làm ra không ít. Hòa Yến lại bảo Lý Khuông mượn rất nhiều áo đen của người dân thường, mặc chỉnh tề cho những người rơm đó.

Ban đầu khi đề xuất kế hoạch này, Lý Khuông còn bán tín bán nghi, người Ô Thác thực sự sẽ ngu ngốc như vậy sao ? Họ thực sự sẽ ngoan ngoãn đưa tên tới sao ?

Nhưng cảnh tượng trước mắt đã chứng minh sự nghi ngờ của hắn, người Ô Thác thật sự là ngu ngốc như vậy.

Hắn nhìn thiếu niên đứng trên thành lâu, trong lòng sinh ra ý khâm phục, bất kể tương lai của Nhuận Đô có ra sao, ít nhất người rơm mượn tên đêm nay có thể giúp Nhuận Đô cầm cự thêm một thời gian nữa. Lý Khuông bước tới bên Hòa Yến, nói: "Hòa huynh thần cơ diệu toán, Lý mỗ tự thẹn không bằng ".

Hòa Yến nghiêng đầu nhìn hắn, gió thổi tóc mai bên tai thiếu niên bay phấp phới, cậu không để ý mỉm cười :"Chỉ là may mắn thôi. Người Ô Thác tự cho mình đông đảo, trong lòng kiêu ngạo, cho rằng Nhuận Đô nhất định sẽ có được, nên khi thấy người rơm sẽ không nghĩ đến ý khác".

"Người Ô Thác nghĩ rằng chúng ta chẳng có gì, không có ngoại viện, không có binh khí, không có nhân mã, chúng ta chỉ cần biến từ không thành có, cho bọn họ bất ngờ không kịp chuẩn bị".

"Nếu chúng ta thất bại thì sao ?"

Thiếu niên đáp :"Vậy thì cứ nghĩ cách khác, trong thiên hạ, không phải chỉ có một con đường."

Lý Khuông không nói nên lời, hắn luôn cảm thấy, thiếu niên này cho hắn cảm giác như đã từng quen biết. Hắn lắc lắc đầu, gạt bỏ đi những suy nghĩ ngớ ngẩn, chỉ là tự hỏi tại sao những ý nghĩ này lại xuất hiện, có lẽ là vì tình hình hiện tại rất giống với tình hình năm đó, thậm chí còn khó khăn hơn.

Đêm nay, cũng chỉ là một khởi đầu mà thôi.

Hòa Yến nhìn phía dưới thành lâu, trên cánh đồng phía xa xa, có thể thấy những ánh lửa rập rờn, đó là doanh trướng của người Ô Thác đóng quân.

Từ không mà tỏ ra có, đó là lừa dối. Lừa dối không thể lâu mà dễ bị phát hiện, nên không thể mãi mãi là không. Trong không sinh ra có, vậy là từ lừa dối mà thành thật, từ hư mà thành thực. Không có gì là không thể đánh bại đối thủ, sinh ra là có thể đánh bại đối thủ. (Kế thứ bảy - Vô trung sinh hữu trong ba mươi sáu kế).

Khi đọc đến đoạn này trong binh thư, Hòa Yến cũng rất khó hiểu. Cầm binh thư tìm đến Liễu Bất Vong, Liễu Bất Vong chỉ nói :"'Không' là giả, mục đích là để che giấu 'thật'. Nếu ngươi muốn thành công 'vô trung sinh hữu', thì phải hiểu rõ tâm lý đối phương, đây chính là cảnh giới tối cao của đấu trí giữa các tướng lĩnh".

Hòa Yến đã đối đầu với người Ô Thác ba lần, mỗi một tướng lĩnh quân Ô Thác đều tự cao tự đại. Có lẽ là do quốc gia của họ tôn sùng sức mạnh, cho rằng có nhân mã là có tất cả, thế nhưng lại quên rằng kiêu binh tất bại.

Nàng nhìn những mũi tên bay tới liên tục, khóe môi hiện lên nụ cười :"Đổi lượt khác".

..............

Mũi tên bay về hướng cổng thành Nhuận Đô, khí thế hùng hổ.

"Người Nhuận Đô bị làm sao vậy, họ không biết sợ sao ? Đã đổi bao nhiêu người rồi ?", có binh sĩ Ô Thác hỏi.

Hốt Nhã Đặc trong lòng cũng có nghi ngờ, những người Nhuận Đô này ... Thật cứ giống như tự nguyện dâng mình cho cái chết. Đã mấy thời thần rồi, họ muốn đưa tất cả binh mã Nhuận Đô chết hết ở đây sao?

Trời đã lờ mờ sáng, suốt cả đêm bọn họ cứ liên tục bắn tên.

Một con chim sẻ bay qua bầu trời, đậu trên một nhành cây, kêu lên líu ríu, phá vỡ sự tĩnh lặng xung quanh. Cũng chính lúc này, Hốt Nhã Đặc đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi :"Các ngươi bắn tên suốt cả đêm, có từng nghe những người đó kêu thét lên không ?"

Mọi người đối mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Rất yên tĩnh, thực sự quá yên tĩnh. Họ bắn nhiều tên như vậy, những người Nhuận Đô đó đều chết vô cùng thê thảm, thế nhưng lại không hề phát ra tiếng kêu nào ? Đây là tại vì sao ? Sợ tiếng kêu thét làm bách tính trong thành hoảng loạn, hay là sợ ảnh hưởng đến sĩ khí ? Nếu là vậy thì không sao, nhưng nếu vì lý do khác..... Trong lòng hắn thoáng qua một tia bất an.

"Dừng tay !" Hốt Nhã Đặc hét lớn: "Lập tức ngừng bắn tên !"

Người Ô Thác ngừng hành động, chờ để nghe mệnh lệnh tiếp theo của Hốt Nhã Đặc.

Các mũi tên dừng lại cùng lúc, Hòa Yến ngồi trên thành lâu ngáp một cái, có chút tiếc nuối lắc đầu :"Ay da, bị phát hiện rồi".

Lý Khuông đã rất hài lòng, một đêm này, họ thu được ít nhất mười vạn mũi tên. Điều này nhanh hơn và đỡ tốn công sức hơn nhiều so với thợ rèn làm. Các tiểu binh trên thành kéo người rơm cuối cùng lên, xoa xoa cổ tay đau nhức, quay lại hỏi Hòa Yến :"Đại nhân, có cần thả thêm người rơm xuống không ?"

"Thả," Hòa Yến nói :"Thả một người rơm sạch sẽ, để họ nhìn cho rõ".

Lý Khuông ngạc nhiên :"Hòa huynh, làm vậy há chẳng phải để người Ô Thác biết rõ nội tình của chúng ta, sau này khó mà lừa tên nữa sao."

Hòa Yến cười :"Lý đại nhân, ta làm người rơm vốn không phải để mượn tên. Sau đêm nay, người Ô Thác cũng sớm nhận ra điểm bất thường, không giấu nổi nữa."

"Chúng ức hiếp chúng ta lâu như vậy, giờ thì để tức chết chúng đi !"

Tia nắng đầu tiên xuyên qua mây mù, chiếu xuống cánh đồng, soi sáng tường thành Nhuận Đô đỏ rực.

Ngoài cổng thành, lơ lửng một bóng người, bóng người treo giữa không trung, lắc lư, ban đầu còn mơ hồ, sau đó dưới ánh sáng dần dần ngày càng rõ ràng hơn, rơi vào trong mắt người Ô Thác ở xa.

Là một ... người rơm mặc áo đen.

"Chết tiệt !" Hốt Nhã Đặc hầm hừ giận dữ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro