Chương 166 : Thăng Quan
Hòa Yến sững sờ.
Một lát sau, nàng hỏi :"Vì sao vậy ?"
Tiêu Giác nhìn nàng, khẽ cong khóe môi, giọng nói vẫn như mọi khi đầy mai mỉa, "Sở Tử Lan là người của Từ Kính Phủ, ngốc ở Lương Châu Vệ còn có dụng tâm khác, cô cùng với một gian tế lại gần gũi như vậy, có phải cũng muốn đầu quân làm người của Từ Kính Phủ hay không?"
Tội danh này quá lớn rồi, Hòa Yến liên tục phủ nhận :"Ta không phải, ta không có !"
Tiêu Giác hừ lạnh một tiếng, phớt lờ nàng.
"Đô đốc, ta đương nhiên biết thân phận đặc biệt của Sở tứ công tử", thái độ Hòa Yến vô cùng thành khẩn, "Ta bảo đảm, những điều chúng ta bình thường nói, tuyệt đối không có nửa phần đề cập tới những điều cơ mật liên quan đến Lương Châu Vệ, hơn nữa, ta cũng không biết cơ mật gì của Lương Châu Vệ. Nếu Sở tứ công tử thật có ý muốn do thám quân vụ, ta sẽ tránh né hắn". Kiếp trước nàng đặc biệt nhạy cảm với phương diện này, nên Tiêu Giác thật không cần phải nhọc lòng như vậy.
"Vả lại", Hòa Yến lại nói :"Nếu hắn ở Lương Châu Vệ thật có dụng tâm khác, ta tiếp cận hắn như thế, nói không chừng còn có thể đào ra được tin tức gì đó có lợi cho chúng ta ".
Tiêu Giác liếc nhìn nàng, "Cô ngốc đần như vậy, chỉ e còn chưa đào được tin gì, đã bị người ta phát hiện rồi ".
Hòa Yến :"......."
Có lẽ Giang Giao nói chẳng đúng rồi, trên đời không chỉ có nữ tử, nam tử mỗi tháng cũng sẽ có mấy ngày cực kỳ cáu kỉnh, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt.
Dù sao hôm nay Tiêu Giác cũng sẽ không thả người, Hòa Yến âm thầm thở dài, chỉ biết nói :"Được thôi, vậy ta sẽ không đi tìm hắn nữa. Bất quá ta cũng nên đi nói với nha hoàn bên cạnh Sở tứ công tử một tiếng, bằng không vô duyên vô cớ thất hẹn thì cũng không tốt lắm".
Khi Ứng Hương tới đã nói rất trịnh trọng, đừng nói là thật sự có chuyện gấp.
Tiêu Giác vẻ mặt bình tĩnh :"Không cần, dù sao sau này các người cũng sẽ không qua lại nữa".
Hòa Yến :"......."
Tiêu Giác làm người thật sự quá thẳng thắn.
…………
Trời dần khuya, Ứng Hương từ bên ngoài đi vào phòng, đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt nam tử bên cửa sổ :"Tứ công tử, trong phòng Hòa cô nương đèn đã tắt rồi, có lẽ đã nghỉ ngơi ".
Sở Chiêu nghe vậy, vẻ mặt thế nhưng lại không thấy phẫn nộ, chỉ lắc đầu cười :"Quả nhiên".
"Chắc chắn là Tiêu đô đốc không cho phép", Ứng Hương nói :"Bất quá, không nói tiếng nào liền thất hẹn, cũng thật là.... "
"Không sao", Sở Chiêu nhìn về chú chim họa mi trong lồng treo trước cửa sổ, nơi vùng đất khổ hàn này, bởi vì có hắn mà tăng thêm nhiều màu sắc, tựa như đã về đến Sóc Kinh phồn hoa. Sau một lúc chơi đùa với chú chim nhỏ mới quay người, nói :"Tiêu Hoài Cẩn càng khẩn trương, càng chứng minh một chuyện ".
"Đối với hắn ta, Hòa Yến rất khác biệt ".
Ánh lửa trên bàn khẽ lay động, cùng với giọng nói của hắn chìm vào trong bóng tối.
"Cô ta sẽ trở thành điểm yếu của Tiêu Hoài Cẩn ".
…………
Ngày thứ hai, Hòa Yến như thường lệ đến diễn võ trường để tập luyện. Hôm nay, Tiêu Giác cũng có mặt, bởi vì mấy ngày này tâm trạng của Tiêu Giác rất khác thường nên Hòa Yến cũng không dám lười biếng, luyện tập một cách đặc biệt chăm chỉ. Đến trưa, khi sắp đến giờ nghỉ thì đột nhiên, mấy người Thẩm Hãn từ phía tân binh Lương Châu Vệ vội vã chạy tới, đến bên Tiêu Giác nói: "Đô đốc, đô đốc, có người từ kinh thành tới !"
Lời này nói lớn chút, Nam phủ binh đều không phản ứng, nhưng Hòa Yến lại cảm thấy kỳ lạ. Kinh thành đang tốt đẹp đột nhiên lại đến Lương Châu Vệ làm gì? Từ sau lần trước khi đuổi được đám người Ô Thác do Nhật Đạt Mộc Tử dẫn đến, Lương Châu Vệ đã yên ổn hơn nửa năm, lúc này người từ kinh thành đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao ?
Tiêu Giác bảo Điền Lãng tiếp tục huấn luyện tân binh, còn mình thì theo Thẩm Hãn đi về phía khác. Một lát sau, Thẩm Hãn và Tiêu Giác quay lại, phía sau còn đi theo một đoàn người đông đúc. Dẫn đầu là một công công mặc bào phục trong cung, tay cầm phất trần, mặt cười hòa nhã. Tiêu Giác ra hiệu cho Điền Lãng, Điền Lãng lập tức cho Nam Phủ binh ngừng huấn luyện.
Vị công công mặt đầy hòa khí đó tiến lên một bước, cười nói :"Ở đây vị nào là Hòa Yến ?"
Bị điểm trúng danh khiến Hòa Yến giật mình, đứng ra hành lễ nói :"Chính là tiểu tử".
Công công đánh giá Hòa Yến một phen, ánh mắt khiến người ta có chút rùng mình, cảnh tượng này Hòa Yến không xa lạ gì nữa, nàng đã từng trải qua, trong lòng lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ.....
Ngay sau đó, vị công công này nói :"Bệ hạ có chỉ, Hòa công tử tiếp chỉ ".
Hòa Yến cung cung kính kính quỳ xuống, thấy người trước mặt mở ra thánh chỉ màu vàng tươi, cao giọng nói :"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay Lương Châu Vệ Hòa Yến, lòng son dạ sắt, kiêu dũng thiện chiến, trong chiến sự với Ô Thác lập nhiều chiến công, Trẫm rất hài lòng. Đặc phong Võ an lang, ban thêm mũ áo. Đặc biệt chiếu cáo thiên hạ, khâm thử."
Hòa Yến giật mình, Võ an lang ?
Thấy nàng không nhúc nhích, công công nhắc nhở :"Hòa công tử, còn không mau tiếp chỉ tạ ân ?"
Hòa Yến vội vàng bước lên khấu đầu tạ ân tiếp chỉ. Trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, tại sao Bệ hạ lại khen thưởng nàng vào thời điểm then chốt này? Bề ngoài có vẻ là vì trận chiến Ô Thác của Lương Châu Vệ và trận chiến thành Tế Dương lần trước. Nhưng chuyện này trong cung sao có thể biết được ? Tiêu Giác chắc chắn sẽ không nói, cho dù là Mục Hồng Cẩm, cũng chỉ tường thuật lại sự việc một cách trung thực, và Hoàng thượng sẽ không thể chú ý đến một vai nhỏ bé như nàng, nhất là trong hai trận chiến này, nàng không phải là nhân vật chính.
Trong lòng còn nghi hoặc chưa tan, thì vị công công kia đã mỉm cười chắp tay với Hòa Yến nói: "Chúc mừng chúc mừng, Hòa công tử tuổi trẻ tài cao như vậy, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô hạn."
Hòa Yến mỉm cười đáp lễ, nhìn về phía Tiêu Giác, hắn nhíu mày, dường như cũng không mấy hài lòng với cục diện trước mắt. Hòa Yến trong lòng hiểu rõ, có lẽ sự việc này cũng nằm ngoài dự tính của Tiêu Giác.
Người từ kinh thành đến, tất nhiên không phải đặc biệt để khen thưởng mỗi mình nàng. Chủ yếu vẫn là để ban thưởng cho vị chủ tướng Tiêu Giác. Từng rương từng rương phần thưởng được mang vào Lương Châu Vệ. Chúng binh Nam Phủ được huấn luyện nghiêm ngặt, không dám liếc nhìn. Các tân binh Lương Châu Vệ chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, lập tức không kiềm chế được mà kéo dài cổ ra sân luyện võ, cố gắng lắng nghe động tĩnh phía này.
Khi Tiêu Giác theo người trong cung vào trong vệ sở để nói chuyện, các tân binh của Lương Châu Vệ liền "ào" một cái ùa tới, vây quanh Hòa Yến ở giữa, miệng năm miệng mười tâng bốc.
"Chúc mừng Hòa lão đệ, được thăng quan nhanh như vậy !"
"Sau này có phải sẽ không lăn lộn với chúng ta ở Lương Châu Vệ nữa, sẽ phải tiến kinh không ? Đi tiến kinh ! Ôi, có ai biết Võ an lang là chức quan gì không ? Có phải lợi hại hơn giáo đầu không ? Nếu vậy sau này giáo đầu gặp Hòa lão đệ há không phải vẫn phải gọi một tiếng đại ca sao ?"
"Ta đã nói từ lâu rằng Hòa huynh đệ không phải người thường mà, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Hòa huynh đệ, ta đã biết Hòa huynh chắc chắn không phải vật trong ao, vượt hẳn mọi người là chỉ là chuyện sớm muộn ".
"Xì, ngươi bớt nói vuốt đuôi lại đi !"
Đám đông chen chúc khiến Hòa Yến không thể nói trọn vẹn một câu, mãi cho đến khi Hồng Sơn thấy tình hình không ổn, mới kéo nàng ra khỏi đám người và điên cuồng chạy, khi đến bên bờ sông, xung quanh đã ít người, đám người Tiểu Mạch cũng chạy theo kịp, lúc đó Hòa Yến mới được rãnh rỗi.
"A Hòa, chúc mừng nha ", Hồng Sơn ha ha cười lớn, "cuối cùng cũng đã đạt thành sở nguyện rồi ".
"Con đường kiến công lập nghiệp, đệ cũng hoàn thành được một nửa rồi". Hoàng Hùng vân vê Phật châu trên cổ, "Rất nhanh ".
"Thật là vận cức chó gì thế này ?" Vương Bá có chút không cam lòng, "Có phải là ngươi cho cấp trên uống mê hồn dược không ?"
Giang Giao cười nói :"Điều này là do Hòa huynh từng bước một kiếm được đấy, như vùng đất Tế Dương đó, nếu không cẩn thận là mất mạng. Đã liều hết mình, được phần thưởng như vậy rất là xứng đáng."
"Nhưng mà," Tiểu Mạch nhìn về phía Hòa Yến, "A Hòa ca dường như không mấy vui vẻ thì phải ?"
Mọi người nhìn về phía Hòa Yến. Lúc trước khi tranh cờ ở Lương Châu Vệ, biểu hiện của Hòa Yến là hận không thể lập tức vào Cửu Kỳ doanh kiến công lập nghiệp, bây giờ thật sự được phong quan, trên mặt thế nhưng chẳng thấy mảy may vui vẻ, thậm chí còn có mấy phần lo lắng.
Thạch Đầu hỏi :"Xảy ra chuyện gì sao ?"
Hòa Yến cười miễn cưỡng :"Không có gì, chỉ là có chút .... không dám tin mà thôi ".
"Ơ", Vương Bá cười lạnh, "Đây là ăn mày nhặt được tiền, sướng đến phát điên, có gì mà không vui chứ, già mồm !"
Hòa Yến không nói gì, trên thực tế, nàng trái lại cũng không phải không cao hứng, chỉ là có chút kỳ lạ mà thôi. Chính bởi vì kiếp trước khi nàng làm "Hòa Như Phi", công trạng là dựa vào bản thân từng bước đánh đổi, thế nên mới biết thăng chức khó khăn đến mức nào, mà bây giờ không hiểu vì sao đột nhiên lại được phong quan, thực sự rất không hợp lý, vả lại, cố ý là chức quan Võ an lang này.
Rất khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.
Có lẽ, nàng nên đi hỏi Tiêu Giác, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
…………
Sau khi cùng bọn Hồng Sơn nói chuyện, Hòa Yến định quay về tìm Tiêu Giác, hỏi rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Còn chưa về đến chỗ ở, Hòa Yến đã nhìn thấy Thẩm Mộ Tuyết và Tiêu Giác đang ở trong sân phía trước phòng. Hai người đứng dưới gốc cây, Thẩm Mộ Tuyết đang nói gì đó với Tiêu Giác, không lâu sau, Thẩm Mộ Tuyết cúi người từ trong rương dưới đất cầm lên một thớt tơ lụa. Những thứ mà Hoàng thượng ban thưởng xuống, chắc hẳn cũng có vải vóc quý giá, nhưng tiếc là Tiêu Giác không có gia quyến, ở Lương Châu Vệ cũng chỉ có mỗi Thẩm Mộ Tuyết là cô nương, nên những vải vóc này, tự nhiên sẽ được tặng cho Thẩm Mộ Tuyết.
Thẩm Mộ Tuyết tựa như rất cao hứng, cầm thớt lụa nói cảm ơn với Tiêu Giác, kể từ khi Hòa Yến gặp Thẩm Mộ Tuyết đến nay, vị cô nương này luôn lạnh lùng xa cách, giống như tiên nữ không thể tiếp cận, giờ đây lại cười tươi như hoa với Tiêu Giác, khiến cho bước chân của Hòa Yến phải dừng lại, bàn chân nặng tựa ngàn câng, khó mà bước thêm một bước.
Nàng chần chừ, định đợi sau khi hai người nói xong thì mới tới, bất ngờ bên tai truyền đến giọng nói :"Sao lại không qua đi ?"
Hòa Yến quay đầu lại, Sở Chiêu đang đứng trước mặt, có chút nghi hoặc nhìn nàng.
"Không phải chuyện quá gấp, chờ một chút cũng không sao". Hòa Yến chiếu lệ nói :"Sở huynh sao lại ở đây ?"
"Ta là tới tìm huynh", Sở Chiêu liếc nhìn hai người dưới cây, lại liếc nhìn Hòa Yến, " "Nếu Hòa huynh không vội, chi bằng hãy giúp ta trước đi ."
Hòa Yến ngẫm nghĩ, nói :"Cũng được".
Nàng quay đầu, cùng Sở Chiêu đi về hướng ngược lại với Tiêu Giác, hỏi : "Sở huynh tìm ta có chuyện gấp sao ?".
"Xem ra Hòa huynh tập luyện thật sự rất bận rộn, bận đến mức quên mất cuộc hẹn của ta với huynh tối qua, đến giờ cũng không nhớ ra."
Hòa Yến chợt nhận ra, vốn dĩ hôm nay nàng vẫn nhớ, nhưng ai ngờ chiếu chỉ từ kinh thành vừa tới, nàng liền quên mất chuyện của Sở Chiêu. Nghe vậy, nàng liền xin lỗi: "Xin lỗi, ta tối qua vô tình ngủ quên mất, hôm nay vốn định đến xin lỗi huynh, nhưng mà..."
"Chỉ nói đùa thôi, không cần để bụng," Sở Chiêu cười nói, "Hôm nay huynh được thăng quan, tất nhiên nên vui mừng."
Hòa Yến khựng lại: "Huynh cũng biết rồi ?"
"Ta biết từ hôm qua rồi."
Thấy vẻ mặt bối rối của Hòa Yến, Sở Chiêu mới nói: "Người từ kinh thành tới, hôm qua đã dùng bồ câu đưa thư cho ta, nói là hôm nay sẽ đến. Tối qua ta tìm huynh, vốn dĩ là để nói về chuyện này. Nghĩ là huynh đột ngột thăng quan, không bằng ta thông báo trước để huynh không bị bối rối. Không ngờ huynh đã ngủ rồi, chỉ là nhìn huynh lúc này, sau khi thăng quan vẫn bình tĩnh như trước, dường như ta đã lo lắng quá nhiều ".
"Huynh nói người trong kinh thành hôm qua đã cho bồ câu truyền tin với huynh sao ?", Hòa Yến nhìn hắn, "Họ vì sao lại phải nói với huynh ?"
Chỉ e là Tiêu Giác cũng không thể nhận được tin tức trước .
"Bởi vì ", Sở Chiêu nhìn ánh mắt của nàng, khẽ mỉm cười :"Là ta đã hướng Bệ hạ xin phong cho Hòa huynh thăng quan".
Thế mà là hắn ?
Hòa Yến mặc dù có rất nhiều phỏng đoán, nhưng ngàn vạn lần vẫn chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ hỏi :"Sở huynh, đây là vì sao ?"
Sở Chiêu tiếp tục đi về trước, nhẹ giọng nói :"Khi ở Tế Dương thành, ta và huynh đều đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của quân Ô Thác. Bên bờ kênh, Hòa huynh đã mang áo chống thủy hỏa tặng cho ta, khiến ta vô cùng cảm kích, chiến tranh tàn khốc, Hòa huynh thế nhưng chẳng mảy may sợ hãi, ta đã nhìn thấy sự anh dũng không sờn của Hòa huynh. Vả lại trước đó, chuyện Hòa huynh và Nhật Đạt Mộc Tử ác chiến với nhau ta cũng được nghe rồi. Đại Ngụy có thể có được anh hùng như Hòa huynh, đó chính là phúc khí của Đại Ngụy ".
"Ta không biết vì nguyên nhân gì, Tiêu đô đốc không định thăng quan cho huynh, nhưng ta nghĩ, nếu như có thể giúp được Hòa huynh 'kiến công lập nghiệp', ta rất vui lòng ra sức".
Những lời này nghe qua không thấy có vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu làm sao, Hòa Yến cứ cảm thấy kỳ lạ, nghĩ nghĩ, nàng nói :"Nhưng Sở huynh làm vậy, thực sự khiến ta bất ngờ ".
"Thoạt trông huynh, giống như cũng không phải bởi vì được thăng quan mà cao hứng nhỉ ?", hắn hỏi.
"Ta chỉ nhất thời có chút bối rối mà thôi ".
Sở Chiêu nhìn nàng, một lát sau, cười nói :"Ta còn cho rằng huynh sẽ rất cao hứng, suy cho cùng sau khi thăng quan, khoảng cách giữa huynh và Tiêu đô đốc sẽ gần thêm một bước, huynh nếu như đã thích ngài ấy, cũng không cần luôn vì chuyện thân phận của mình mà khổ não".
Hòa Yến suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, đột ngột nhìn Sở Chiêu :"Huynh nói gì vậy ?"
"Không phải Hòa huynh rất thích Tiêu đô đốc sao ?", nụ cười Sở Chiêu ôn hòa, sờ mũi nói :"Bằng không khi nãy huynh thấy Thẩm y nữ cùng Tiêu đô đốc đứng cùng nhau, cũng không cần buồn bã như vậy ".
"Ta không có". Hòa Yến phản bác theo bản năng.
Sở Chiêu cười mà không nói, đã không bức hỏi nàng, thế nhưng cũng không thuận theo lời nói qua quít của nàng. Trong nhất thời, Hòa Yến vô cùng chán nản, hoài nghi bản thân có phải đã bỏ qua nhiều chi tiết trong quá khứ hay không ? Làm sao hết người này đến người kia đều thấy rõ ràng vậy chứ, Liễu Bất Vong cũng vậy, Lâm Song Hạc cũng vậy, ngay cả Sở Chiêu cũng vậy.
Biểu hiện của nàng rõ ràng đến vậy sao ? Nàng rõ là luôn khắc chế hữu lễ, cẩn thận lắm cơ mà !
Sở Chiêu nhìn về phía xa, "Kỳ thực, trong lòng Tiêu đô đốc cũng chưa chắc không có huynh, rốt cuộc lấy tính tình của Tiêu đô đốc, đối với Hòa huynh như vậy là đã chiếu cố rất nhiều rồi ".
Hòa Yến hỏi :"Huynh cảm thấy vậy sao ?"
"Nếu Hòa huynh muốn biết tâm ý của Tiêu đô đốc, kỳ thực rất đơn giản ". Sở Chiêu cười nói :"Ta có thể giúp huynh do thám".
"Làm sao do thám ?", Hòa Yến không hiểu gì cả.
Nam tử trước mặt đột nhiên đến gần, Hòa Yến đứng với lưng tựa vào cây, bởi vì hắn đến gần như vậy, suýt chút nữa nàng đã tung ra một quyền trong vô thức. Khuôn mặt hắn dừng lại trước mặt Hòa Yến, ánh mắt hàm chứa ý cười, đặc biệt say nhân. "Rất đơn giản, Hòa huynh là cô nương, nên không hiểu tính chiếm hữu của nam tử. Nếu như ta cố ý biểu hiện gần gũi với cô nương, nếu trong lòng Tiêu đô đốc có cô nương, tất nhiên sẽ vô cùng tức giận. Còn nếu ngài ấy không chút động lòng, cô nương cũng không cần phải lãng phí tâm tình trên người hắn. Cho nên, đây là phương pháp rất đơn giản ".
Hòa Yến trong lòng mang những gì hắn vừa nói ngẫm nghĩ một phen, mới hiểu rõ ý tứ của hắn. Khi nàng hành quân đánh trận, hận không thể mang ba mươi sáu kế học thuộc làu làu, nhưng tâm nhãn ở loại chuyện này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Ngay lập tức hỏi :"... Theo ý của huynh, còn không phải là lợi dụng huynh sao ?"
Sở Chiêu vẫn nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt hết mực dịu dàng, "Nếu đó là Hòa huynh, lợi dụng cũng không sao cả ".
Nói như vậy, thật khiến người ta cảm động.
Chỉ là......
Hòa Yến đứng thẳng người, dịch sang ngang một bước, tránh khỏi lồng ngực đang dựa sát của hắn, "Đa tạ ý tốt của Sở huynh, chỉ là ta không muốn làm vậy ".
Trong mắt Sở Chiêu thoáng một tia bất ngờ :"Vì sao ?"
"Ý mà huynh nói, ta đại khái đã hiểu, nhưng chuyện tình cảm, sao có thể trộn lẫn với thủ đoạn được chứ ? Ta thích một người, không quản là có đường đường chính chính nói ra hay không, hay là cả đời vẫn không mở miệng, đều là đường hoàng đứng đắn. Nếu như còn phải hao tâm tổn sức đi do thám, đi phỏng đoán, há không phải rất mệt sao ? Tình cảm thế này cho dù là có được, cũng không phải như lòng ta muốn. Chẳng lẽ là Sở huynh chưa từng nghe câu này ? Dùng lời nói dối để nghiệm chứng lời nói dối, sẽ chỉ có được một lời nói dối khác. Đến cuối cùng, ta đều không biết sự thật là gì, cái gì cũng đều là giả ".
Hòa Yến còn một câu không nói, phải biết Tiêu Giác nhìn Sở Chiêu rất không thuận mắt, cho dù Tiêu Giác không thích nàng, nhìn thấy Hòa Yến và Sở Chiêu ở bên nhau, cũng muốn nổi trận lôi đình, nếu nàng vì vậy mà hiểu sai ý, há không phải là mình tự đa tình hay sao ?
Sở Chiêu có chút giật mình :"Chẳng lẽ Hòa huynh không thắc mắc, ở trong lòng Tiêu đô đốc, Hòa huynh có địa vị gì sao ?"
"Không thắc mắc ".
Hòa Yến sảng khoái đáp, khiến cho Sở Chiêu nhất thời không nói nên lời.
"Sở tứ công tử, ta trước giờ chưa từng muốn cho ngài ấy biết". Hòa Yến nói :"Sau này cũng không định cho ngài ấy biết, thế nên, ta xin nhận ý tốt của huynh".
"Huynh không muốn ở cùng ngài ấy sao ?"
"Chuyện ở trên đời, đổi thay trong nháy mắt, câu nói ở cùng nhau này, Sở tứ công tử có thể xác định cũng chỉ là nhất thời, mà không phải một đời. Mà thứ ta có thể xác định, cũng chỉ là trái tim của bản thân ta".
Sở Chiêu nhìn Hòa Yến, khóe môi mấp máy, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Một lúc sau, hắn mới khôi phục lại rồi khẽ cười :"Nếu ý tứ của Hòa huynh như vậy, ta cũng không nên tự mình chủ trương. Bất quá, lời vừa nãy luôn có giá trị, nếu như ngày nào đó Hòa huynh thay đổi chủ ý, mong muốn 'lợi dụng' ta , tại hạ sẽ không có nửa phần từ chối ".
Hòa Yến cũng cười, ngữ khí đặc biệt kiên trì :"Sẽ không có ngày đó".
………
Bóng dáng của Hòa Yến dần dần đi xa, Ứng Hương từ trong phòng bước ra, nhẹ giọng nói :"Tứ công tử".
Sở Chiêu nhìn tay mình, trống không rỗng tuếch, hắn "chậc" một tiếng, "Thế mà cự tuyệt rồi".
"Hòa cô nương không định để Tiêu đô đốc biết được tâm ý của mình". Ứng Hương cảm thán, " Chắc là không muốn làm cho Tiêu đô đốc cảm thấy khó xử ".
Sở Chiêu nhàn nhạt cười :"Trên đời thế mà lại có nữ tử ngu ngốc như vậy, đã không muốn tranh thủ, cũng không cầu cùng nhau, giữ một phần tâm ý nhìn không thấy, sờ không được, còn tự cho rằng đó là thứ cao khiết nhất trên thế giới. Buồn cười ".
Điều này khiến hắn nhớ đến Diệp Nhuận Mai, cũng là như vậy. Nữ tử hi sinh vì tình đều ngu ngốc như vậy, khiến người ta coi thường.
Ứng Hương rũ mi không nói gì, một lúc lâu sau mới nghe Sở Chiêu nói :"Đi đi".
…………
Hòa Yến chầm chậm quay về.
Nàng làm sao cũng không ngờ được, Sở Chiêu thế mà hướng Văn Tuyên Đế thỉnh phong nàng thăng quan. Mấy lý do Sở Chiêu nói với nàng, nghe qua thì vô cùng hợp tình hợp lý. Nếu như Hòa Yến là một tân binh gì cũng không hiểu, một khi được phong, chỉ e là mừng đến phát điên, cho dù trước đó đối với Sở Chiêu có bất kì thành kiến hay nghi ngờ, đều sẽ trong nháy mắt mà tan tành mây khói, còn sẽ ở trong lòng trách bản thân mình đo lòng quân tử bằng dạ tiểu nhân.
Nhưng nàng lại chẳng phải tiểu binh không hiểu chuyện, mà là Phi Hồng, đối với chuyện tướng lĩnh binh sự vô cùng quen thuộc, bởi thế, Hòa Yến rõ hơn bất cứ ai, Võ an lang chỉ là một chức quan không có thực quyền. Nghe là tứ phẩm, rực rỡ gấm hoa, thế nhưng sự thực chẳng điều động được một binh lính nào. Nàng kiếp trước không thể ỷ lại vào bất kỳ ai, chỉ có thể bắt đầu từ tân binh, không biết bán bao nhiêu công lao cho thượng cấp mới có được một chức quan nhỏ, dần dần thăng cấp lên cho đến khi không còn ai ngăn cản công trạng của nàng, cuối cùng được Bệ hạ xem trọng. Nhưng bây giờ, nàng thoạt trông giống như một bước lên trời, nhưng trên thực tế, quyền lực còn không lớn bằng đội trưởng.
Nếu như Sở Chiêu chỉ là hướng Bệ hạ thỉnh phong, còn về thỉnh phong quan gì là Bệ hạ tự mình quyết định thì chuyện này còn tốt. Nếu là Sở Chiêu tự mình đề nghị, ý vị trong đây còn rất thâm trường.
Hắn vì mình thỉnh phong, thế nhưng lại thỉnh một chức quan hoàn toàn không có thực quyền, âm mưu này rốt cuộc là gì.
…………
Phi Nô và Lâm Song Hạc đang ở trong phòng, nhìn người đang đứng trước cửa sổ.
"Hòa muội muội thăng quan rồi sao ?", Lâm Song Hạc bối rối, "Không phải ngươi nói chờ sau khi về đến Sóc Kinh ngươi sẽ đi gặp Bệ hạ sao ? Đây là chuyện gì ?"
"Lâm công tử ", Phi Nô không nhịn được nói, "Lần này là Sở tứ công tử hướng Bệ hạ thỉnh phong đấy ".
"Sở Tử Lan ?", Lâm Song Hạc cau mày :"Hòa muội muội thăng quan hay không liên quan gì đến hắn ? Hắn hiến ân cần gì ở đây cơ chứ ?"
Tiêu Giác sắc mặt bình đạm, chỉ là nếu nhìn kỹ lại, trong mắt chính là mang chút hàn ý.
Phi Nô thở dài, "Không phải vấn đề ân cần hay không ân cần, bây giờ tấn phong, không phải là chuyện tốt".
Động tác phe phẩy quạt của Lâm Song Hạc ngừng lại, nhìn Phi Nô, lại nhìn Tiêu Giác :"Lời này là có ý gì ? Sao ta nghe lại có chút không hiểu".
"Ta vốn nghĩ, chờ sau khi về Sóc Kinh, sẽ lấy thân phận nữ tử mà thỉnh phong cho cô ấy". Tiêu Giác thờ ơ nói :"Sở Tử Lan đoạt trước một bước, trông giống như đang giúp Hòa Yến, sự thực là ẩn chứa nguy cơ".
"Tương lai có một ngày, thân phận của Hòa Yến bị vạch trần, đó chính là khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc".
Lâm Song Hạc hít một hơi khí lạnh.
Hắn lắp ba lắp bắp nói :"Không, sẽ không đâu, Sở Tử Lan không phải sớm đã biết thân phận nữ tử của Hòa muội muội sao ? Thời gian đã lâu vậy rồi, không phải đều có thể giữ kín rất tốt sao ? Sau này.... Chắc chắn cũng sẽ không bị bại lộ đâu ?"
"Đây chính là chỗ Sở Tử Lan cao minh". Tiêu Giác nói mỉa :"Người hắn vốn muốn đối phó, chỉ có ta mà thôi ".
Hòa Yến chỉ là một công cụ có thể lợi dụng, Sở Chiêu xác thực sẽ giúp Hòa Yến giữ bí mật, sẽ không mang thân phận Hòa Yến chiếu cáo thiên hạ, quay đầu xin thỉnh phong cho Hòa Yến, đã thành công mang thân phận Hòa Yến biến thành một cái bẫy. Nếu như không có chuyện này, thân phận nữ tử của Hòa Yến nếu có một ngày bị tiết lộ, sẽ có thể dùng các loại lý do để đối phó. Nhưng sau khi Bệ hạ đã khen thưởng thăng quan thì không như vậy nữa.
Hòa Yến sẽ trở thành một thanh đao tốt nhất để đâm vào trái tim Tiêu Giác.
Đây chính là tính toán của Sở Tử Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro