Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165 : Không Cho Đi

Bầu trời dần dần tối xuống.

Các giáo đầu đều uống cạn hết thuốc sắc được mang đến cho họ. Từ khi Lâm Song Hạc đến Lương Châu Vệ, thuốc thang của Tiêu Giác đều do Lâm Song Hạc lo liệu, vì vậy ngay cả lời để bắt chuyện cũng không có. Thẩm Mộ Tuyết đứng ở đây, Tiêu Giác một lòng chú ý đến việc huấn luyện hàng ngày của binh Nam Phủ, không có ý định nói chuyện với nàng. Thời gian trôi qua, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng rốt cuộc vẫn là tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Ngự sử, lòng tự tôn khắc sâu trong xương cốt vô cùng mạnh mẽ. Nàng có thể từ bỏ tất cả để cùng Tiêu Giác chung hoạn nạn, bỏ qua cuộc sống cẩm y ngọc thực của thiên kim nhà quan để đến nơi khắc nghiệt này làm một y nữ. Thế nhưng nàng vẫn không làm được như những cô nương bách tính thông thường, thậm chí là hạ nhân, tỳ tử, trực tiếp thẳng thắn bày tỏ lòng mình với Tiêu Giác.

Thẩm Mộ Tuyết luôn hy vọng, chỉ cần nàng bồi ở bên cạnh Tiêu Giác, cuối cùng sẽ có một ngày Tiêu Giác sẽ phát hiện ra điểm tốt của nàng, sẽ chủ động đến nói cho nàng, họ mới là người xứng đôi nhất trên đời. Đây là điểm kín đáo của nàng, nàng xưa giờ vẫn rất yên tâm, suy cho cùng những năm này, bên cạnh Tiêu Giác không thiếu những mỹ nhân tuyệt sắc lao đến, nhưng cũng chưa từng thấy hắn động tâm. Căn bản là Tiêu Giác không gần nữ sắc.

Mà hiện giờ, Thẩm Mộ Tuyết lại cảm thấy bối rối. Có một số việc khiến nàng có linh cảm không lành, nếu như nàng vẫn chưa để Tiêu Giác thấy được những điểm tốt của mình, mà Tiêu Giác đã yêu người khác thì sao ?

Thẩm Mộ Tuyết không cách nào tưởng tượng ra được khung cảnh đó.

Nàng nhấc chiếc giỏ tre rỗng, không cáo biệt cùng Tiêu Giác, xoay người rời đi. Lúc Tiêu Giác luyện binh, không thích người ta quấy nhiễu, mấy năm này, nàng sớm đã biết rõ sở thích của Tiêu Giác ít nhiều.

"Thẩm tiểu thư ", có người gọi nàng.

Thẩm Mộ Tuyết ngẩng đầu, nam tử  trước mặt mặc trường bào rộng tay, mỉm cười chỉ về phía trước :"Nếu cứ tiếp tục đi cúi đầu như vậy, sẽ đụng vào tảng đá phía trước mất".

Cách đó không xa, có một khối đá lớn đứng sừng sững. Các tân binh Lương Châu Vệ thường thích mài đao chém loạn lên tảng đá này, giờ đây bên trên đã lởm cha lởm chởm đầy những vết đao, còn có người khắc lên lung tung những lời lẽ mắng người. Nàng khi nãy hồn vía lên mây, ngay cả tảng đá lớn như vậy cũng không nhìn thấy, nếu không phải Sở Chiêu xuất hiện nhắc nhở, nàng thật sắp phải đâm đầu vào.

Thẩm Mộ Tuyết dừng lại bước chân, hướng Sở Chiêu cúi người, "Sở tứ công tử ".

Nàng biết Sở Chiêu và Tiêu Giác lập trường khác nhau, suy cho cùng Sở Chiêu cũng là môn sinh đắc ý của Từ tướng. Chỉ là Sở Chiêu sinh ra tốt, tính tình lại ôn nhu, nữ tử thông thường rất khó sinh ra ác cảm với hắn. Thẩm Mộ Tuyết cũng là như vậy, bình thường gặp hắn trước giờ vẫn không thiếu lễ nghi.

"Thẩm tiểu thư tựa như có tâm sự", Sở Chiêu khẽ mỉm cười :"Chắc không phải đang ưu phiền vì Tiêu đô đốc đấy chứ ?"

Thẩm Mộ Tuyết giật mình, trong khoảnh khắc hốt hoảng khi tâm sự của mình bị người nhìn thấu. Bất quá một lát sau liền bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói :"Không có chuyện đó, chỉ là đang nghĩ đến dược lý hôm nay đã đọc ở sách y mà thôi. Sở tứ công tử nghĩ nhiều rồi".

Sở Chiêu gật gật đầu, đang muốn tiếp tục đi về phía trước. Khoảnh khắc lướt qua nhau, Thẩm Mộ Tuyết tâm khẽ lay động, đột nhiên mở miệng hỏi :"Sở tứ công tử dường như là có giao hảo với một vị tân binh của Lương Châu Vệ, tên là Hòa Yến ?"

Thẩm Mộ Tuyết từng vài lần thấy Sở Chiêu nói chuyện với Hòa Yến. Tuy rằng ngày thường Sở Chiêu bình dị dễ gần, đối nhân xử thế xưa giờ không hề tỏ ra kiêu ngạo như một thiếu gia nhà quan, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải là người nhiệt tình hay nói. Ở Lương Châu Vệ, ngoài việc nói chuyện với thị nữ xinh đẹp quá mức kia, cũng không có nhiều qua lại với người khác. Nhưng khi đối diện với Hòa Yến, thái độ thế nhưng lại rất thân thiện.

"Hòa huynh ?", Sở Chiêu dừng lại, "Hòa huynh là hảo hữu của ta ở Lương Châu Vệ, Thẩm cô nương tìm huynh ấy là có việc gì sao ?"

Hắn đã thẳng thắn thừa nhận như vậy, Thẩm Mộ Tuyết không biết nên hỏi làm sao mới phải. Sau một lúc mới nhìn phía Sở Chiêu, "Lúc người Ô Thác xuất binh ở thành Tế Dương, nghe nói Sở tứ công tử bấy giờ cũng ở đó, còn cùng với mấy người Đô đốc ở lại phủ của Trung kỵ đại nhân. Sở tứ công tử lại là hảo hữu của Hòa Yến, thiết nghĩ đối với chuyện của Hòa Yến hiểu biết là không ít ".

Sở Chiêu an tĩnh nghe nàng nói chuyện.

Thẩm Mộ Tuyết do dự một chút, mới hỏi :"Quan hệ giữa Đô đốc và Hòa Yến là thế nào ? Bọn họ ở cùng nhau vẫn tốt chứ ?"

"Câu hỏi này của Thẩm cô nương có chút kỳ quái", ánh mắt Sở Chiêu quét qua nữ tử trước mặt, Thẩm Mộ Tuyết có chút khẩn trương siết chặt góc váy, Sở Chiêu khẽ cười :"Hòa huynh thân thủ tuyệt vời, tính tình thành thật nên rất được Đô đốc tín nhiệm. Thẩm cô nương chắc hẳn phải rõ hơn bất kỳ ai, Tiêu đô đốc tuyệt đối không phải là người dễ gần người khác, bất quá Hòa huynh cũng không phải tầm thường, tựa hồ rất dễ làm cho Tiêu đô đốc mở lòng".

"So với nói là chủ tử và tâm phúc, ta cho rằng quan hệ giữa Đô đốc và Hòa huynh càng giống như bằng hữu nhiều hơn".

"Bằng hữu ?", giọng của Thẩm Mộ Tuyết ngay lập tức trở nên có chút bén nhọn, nàng cau mày :"Hữu quân đô đốc và một tân binh, thân phận sai biệt lớn đến như vậy, sao có thể làm bằng hữu ?"

Sở Chiêu mỉm cười :"Thẩm tiểu thư đã nói sai rồi, xưa giờ kết giao bằng hữu nên là tùy tâm tùy tính, tuổi tác, thân phận, lập trường đều không quan trọng. Giữa bằng hữu, làm sao có thể phân cao thấp quý tiện chứ ? Tiêu đô đốc đối với Hòa huynh vốn dĩ là rất tốt. Khi ở Tế Dương, hai người bọn họ ăn cơm cùng bàn, ở cùng một thất. Tiêu đô đốc còn mua sắm quần áo cho Hòa huynh, nếu nói là thượng cấp và hạ cấp, cũng có phần quá là khiên cưỡng".

Thẩm Mộ Tuyết nghe thấy mà âm thầm giật mình.

Tiêu Giác ưa sạch và lầm lì như thế, cùng người khác ăn cơm chung bàn đã là cực hạn rồi, còn ở cùng một thất ? Nàng thật khó mà tưởng tượng nổi, còn mua sắm áo quần cho Hòa Yến, hắn từ bao giờ đã biết quan tâm người khác đến từng li từng tí thế này ?

Sở Chiêu đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm Mộ Tuyết :"Thẩm tiểu thư là đang lo lắng gì sao ?"

Thẩm Mộ Tuyết bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của hắn, không khỏi lùi lại một bước, vô thức lắc đầu phủ nhận: "Không có."

"Một thân nữ tử như Thẩm tiểu thư, nếu đã có thể từ Sóc Kinh xa xôi ngàn dặm đến Lương Châu, đáng ra là người có ý chí kiên định, dũng cảm đường hoàng, sao khi gặp chuyện thế này trái lại trở nên sợ hãi ?"

Thẩm Mộ Tuyết mím môi chẳng nói gì.

"Chuyện Thẩm tiểu thư lo lắng, ta đại khái có thể hiểu được một hai. Hòa huynh là hảo hữu của ta, ta cũng không thể nói quá nhiều, chỉ là, tại hạ cũng ngưỡng mộ tâm ý của Thẩm tiểu thư, cho nên .... Nếu Thẩm tiểu thư thực sự không thể buông xuôi, vậy hãy tự mình đi tìm hiểu thử. Có đôi khi," hắn nhẹ nhàng nói, "Người ta nên tin tưởng vào trực giác của mình. Đặc biệt là... nữ tử ."

Thẩm Mộ Tuyết ngẩng đầu, nam nhân trước mặt vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt dịu dàng thân thiết, thế nhưng lại vô thức khiến toàn thân nàng cảm thấy ớn lạnh.

"Ta ... không hiểu Sở tứ công tử đang nói gì nữa". Nàng cau mày, siết chặt chiếc giỏ trong tay, vội bước vòng qua bên cạnh Sở Chiêu :"Ta phải quay về bào chế dược liệu rồi, Sở tứ công tử, cáo từ".

Thẩm Mộ Tuyết vội vàng rời đi, nhìn từ phía sau lưng có đến mấy phần chật vật. Sở Chiêu nhìn theo bóng lưng nàng, nụ cười trên mặt hơi thu lại, một lúc sau cúi đầu tự nhẩm :"Càng ngày càng thú vị rồi ".

"Thẩm Mộ Tuyết ", hắn lẩm nhẩm nói :"Tiêu Hoài Cẩn, ngươi sẽ chọn ai đây ?"

……………

Một ngày luyện tập của tân binh ở diễn võ trường đã kết thúc.

Khi Lâm Song Hạc đi ngang qua diễn võ trường, vừa hay nhìn thấy Tiêu Giác đang giải tán Nam Phủ binh, liền đi đến chào hỏi, dự định sẽ cùng Tiêu Giác đi về ăn cơm.

"Hoài Cẩn, mấy ngày này có phải ngươi cho Hòa muội muội thao luyện quá nặng rồi không, ta đã lâu rồi còn chưa gặp muội ấy. Ta nhắc ngươi nhớ, trên người muội ấy có vết thương, tuy không phải rất nghiêm trọng, nhưng cô nương gia không bằng nam tử, nên được nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải, làm người tốt nhất phải chu đáo một chút".

Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Lo chuyện bao đồng".

"Thế này sao có thể gọi là bao đồng, Hòa muội muội là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của ngươi. Giữa bằng hữu với nhau, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải ".

"Lo quản chuyện của mình trước đi".

Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, nhạy cảm nhận ra tâm tình của Tiêu Giác hôm nay không quá tốt. Tuy người này tâm tình có tốt hay không cũng chẳng biểu lộ ra, nhưng mà.... Rốt cuộc cũng có giao tình lâu năm, một số chi tiết nhỏ vẫn có thể nắm bắt được.

Hắn đang định lên tiếng hỏi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cách đó không xa có người cũng đang đi tới. Ở Lương Châu Vệ đi đi lại lại ngoài tân binh thì chính là giáo đầu, những người không mặc kình trang đã thống nhất luôn hiển nhiên đặc biệt bắt mắt. Lâm Song Hạc liền nói :"Sở tứ công tử ?"

Sở Chiêu xoay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Giác và Lâm Song Hạc, gật đầu nói :"Tiêu đô đốc, Lâm công tử".

"Đã muộn vậy rồi, Sở tứ công tử còn ở đây làm gì ?", Lâm Song Hạc hỏi han.

"Vừa mới đi dạo bờ sông Ngũ Lộc, giờ đang quay về ".

Thời tiết đã bắt đầu dần ấm lên, đã có cái nóng đầu hạ, bờ sông Ngũ Lộc cũng không còn vắng lặng như những ngày đông, mát mẻ dễ chịu, đi dạo lúc đêm thật sự rất thoải mái.

Tiêu Giác lạnh tựa tuyết sương, căn bản lười quan tâm đến Sở Chiêu. Lâm Song Hạc thế nhưng trước giờ luôn khéo léo, không thể để bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy. Chỉ là hắn và Sở Chiêu vốn dĩ cũng không có nhiều giao thiệp, đành phải tìm chuyện để nói. Hắn hỏi Sở Chiêu :"Sở tứ công tử, thứ buộc ở thắt lưng của ngài là gì vậy?'

Sở Chiêu thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, mỉm cười nói :"Chỉ là viên đá mà thôi".

Lâm Song Hạc có chút hiếu kỳ, Sở Chiêu là Tứ công tử của Sở gia, lại là môn sinh đắc ý của Từ Kính Phủ, tuy ăn mặc không quá xa hoa đắt đỏ, nhưng cũng được xem là chú trọng. Hắn còn cho rằng nơi thắt lưng Sở Chiêu đeo một miếng ngọc, không ngờ lại là đá. Sở gia sắp sụp đổ rồi sao ? Sao lại nghèo kiết thế này ?

Dường như nhìn thấy ngạc nhiên trong mắt Lâm Song Hạc, Sở Chiêu mỉm cười, gỡ viên đá từ thắt lưng xuống, đưa cho Lâm Song Hạc.

Lâm Song Hạc liếc nhìn, đây là một viên đá phẳng, trong tự nhiên có hình dáng một con ngựa, phần đuôi có dấu vết mài mòn. Nơi đầu ngựa và thân ngựa cũng được chạm khắc. Nếu được làm từ ngọc thì cũng coi như thú vị và sống động, nhưng nếu làm từ đá thì lại giống như món đồ chơi dành cho tiểu hài tử, nhìn chẳng thấy có gì đặc biệt.

Đây xác thực chỉ là một viên đá.

" Sở tứ công tử sao lại nghĩ đến việc đeo một viên đá trên người". Lâm Song Hạc đưa viên đá trong tay trả lại cho hắn, khẽ ho hai tiếng, "Viên đá này không xứng với thân phận của Sở tứ công tử ".

"Tấm lòng của bạn, dù viên đá cũng là vô giá." Sở Chiêu trả lời rất nghiêm túc.

Lâm Song Hạc nghe vậy, trong lòng dâng lên ý trêu ghẹo, mỉm cười nhìn Sở Chiêu: "Ý của Sở tứ công tử, đây là quà tặng của cô nương trong lòng huynh sao ?".  Trong lòng hắn đối với Sở Chiêu thay đổi rất nhiều, phải biết rằng Sở Chiêu là người mà Từ Sính Đình để mắt tới. Dù Sở Chiêu có lợi hại đến đâu, cũng không đủ lợi hại để dám công khai đối đầu với Từ tướng, mà Từ tướng lại rất sủng ái viên minh châu trên tay của mình. Từ Sính Đình mắt cao hơn đầu, tự nhiên sẽ không tặng cho Sở Chiêu một viên đá, vị cô nương có thể tặng thứ này, mười phần thì có đến tám, chín là nữ nhi gia đình thông thường. Sở Chiêu dám lấy quà tặng của nữ tử ngoài Từ Sính Đình ngang nhiên đeo lên người, cũng không sợ bị cha con Từ gia phát hiện, khiến hắn ăn không hết gói mang đi.

Làm sao lại khiến người ta không bội phục được chứ ?

Sở Chiêu sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: “Không phải cô nương trong lòng gì cả, là Hoà huynh ".

Lời vừa nói ra, bốn bề yên tĩnh.

Ánh mắt Tiêu Giác rơi trên mặt Sở Chiêu, Lâm Song Hạc thế nhưng lại vội không thể đợi hỏi :"Huynh nói là Hòa.... huynh tặng cho huynh sao ?"

"Xem là vậy đi", Sở Chiêu nói :"Đá vốn là huynh ấy chạm khắc mà thành".

Lâm Song Hạc cực kì kinh ngạc.

Ngàn phòng vạn phòng, Hòa Yến thế nhưng vẫn rơi vào bẫy ! Ngay cả loại chuyện như tặng đá cũng đã làm rồi, có thể thấy đã là rất thích. Bất quá cũng không thể trách nàng, chính là thiếu niên tình đậu sơ khai, ai lại có thể chống đỡ được sự tấn công của một mỹ công tử dịu dàng thân thiết chứ ?

Nếu là người khác thì cũng bỏ đi, nhưng Sở Tử Lan, Lâm Song Hạc cho rằng, thực sự không tương xứng. Tạm không nói chuyện phụ thân Sở Tử Lan là Sở Lâm Phong, trong viện tử là một mớ hỗn độn, thì một Từ Sính Đình đã là việc khó ứng phó rồi. Hòa Yến rốt cuộc cũng không có thân phận hay bối cảnh gì, Từ Sính Đình muốn tìm một lý do đối phó Hòa Yến, đơn giản như trở bàn tay. Trong lòng Sở Chiêu nếu thật có Hòa Yến, cách tốt nhất để làm đó chính là kính nhi viễn chi, nhưng hắn cứ không che giấu thế này, há không phải khiến Hòa Yến trở thành tấm bia sống, đặt ở trước mặt chờ Từ Sính Đình đến tìm rắc rối.

Huống chi, Sở Chiêu đã biết thân phận nữ tử của Hòa Yến.

Trong nhất thời, Lâm Song Hạc xưa nay "lấy thiện đãi người", trong ánh mắt nhìn Sở Chiêu cũng mang theo mấy phần địch ý.

Sở Chiêu lại là người như thế nào, thấy rõ địch ý đột nhiên xuất hiện trong mắt Lâm Song Hạc vẫn không thay sắc mặt, lại nhìn phía Tiêu Giác, cẩm bào lam đậm của công tử trẻ tuổi dưới trời đêm phủ lên một tầng sắc màu lạnh lẽo, tư thế thanh tuấn đĩnh bạt, trong mắt là một mảng âm u, đang nhàn nhạt nhìn mình.

Tựa như có mũi nhọn sắc bén.

Hắn chắp tay cười :"Đã đến phòng ta rồi, không quấy rầy Tiêu đô đốc và Lâm công tử nữa. Ngày mai gặp". Nói đoạn, liền xoay người đi về hướng khác.

"Tên Sở Tử Lan này có chút bất thiện nha", Lâm Song Hạc nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm nói.

Tựa hồ là nhằm vào Hòa Yến.

…………

Đèn trong phòng lại được thắp lên.

Tiêu Giác thay quần áo, tới ngồi xuống trước bàn, ban ngày ở diễn võ trường xem tân binh thao luyện, ban đêm còn phải xem quân sách từ kinh thành gửi đến.

Lâm Song Hạc ngồi một bên nhìn hắn, không bao lâu thì đi ra, lại nhanh chóng tiến vào, trong tay bưng một đĩa mứt quả, lặng lẽ đặt trên bàn Tiêu Giác.

Tiêu Giác liếc nhìn hắn.

"Hôm nay vừa hay bên nhà bếp có làm một ít, nếu như ngươi thích ăn thì ăn nhiều thêm chút đi".

Tiêu Giác cau mày :"Đây là cái gì ?"

"Mận đấy ! ", Lâm Song Hạc vỗ đùi, nghiêm túc nói :"Không phải ngươi rất thích ăn chua sao ? Mấy trái này vừa mới hái còn chưa tẩm chế, muốn chua bao nhiêu thì có bấy nhiêu chua ".

Im lặng một lát, Tiêu Giác nói :"Mang đi".

Lâm Song Hạc đứng lên, phe phẩy quạt nói :"Ta không đi. Tiêu Hoài Cẩn, Sở Tử Lan đã nói đến vậy rồi, ngươi còn ngồi ở đây ? Nếu ngươi vẫn không động tay, Hòa muội muội sẽ bị Sở Tử Lan cướp mất chỉ là chuyện sớm muộn thôi".

Thanh niên thờ ơ đáp :"Không liên quan tới ta ".

"Ta, ngươi và Hòa muội muội ở Tế Dương cũng được xem là đồng sinh cộng tử, không có tình vẫn còn có nghĩa. Sở Tử Lan đó là loại người gì, trong lòng ta với ngươi đều rõ. Mọi người đều là nam nhân, hắn muốn làm gì, tên ngốc cũng có thể nhìn ra. Sở Tử Lan không có cách thoát khỏi Từ Sính Đình, thế nhưng lại muốn Hòa muội muội một lòng thương nhớ hắn. Ngươi không biết đâu, trước đó khi ta ở Tế Dương, Hòa muội muội đối với Sở Tử Lan yêu mà không được, đã nói với ta đời này không định thành thân. Ngươi nói xem, tên này đã tạo nghiệt lớn đến thế nào chứ ?"

Tiêu Giác rũ mắt, con ngươi khẽ động, thế nhưng cũng không ngăn Lâm Song Hạc nói tiếp.

"Không có bản lĩnh để thú người ta mà vẫn muốn đi trêu ghẹo, ta thấy tên này phẩm hạnh chẳng đàng hoàng ", Lâm Song Hạc nói :"Hòa muội muội tuy có ngốc một chút, nhưng thân thủ giỏi, lại nghĩa khí, dáng vẻ cũng không tồi, ngoại trừ gia thế có chút bình thường, nào có kém ai đâu. Một cô nương tốt như vậy, không thể để cho Sở Tử Lan làm lỡ dở được. Lương Châu Vệ ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có ngươi mới có thể cùng Sở Tử Lan so đọ một hai. Ngươi đi câu tâm tư của Hòa muội muội về đi, chúng ta lại từ từ tính tiếp".

Tiêu Giác cười lạnh :"Ngươi cho rằng ta là ai ?"

"Ta biết, việc này ủy khuất cho ngươi", Lâm Song Hạc vỗ vỗ vai hảo hữu, "nhưng ngươi nghĩ xem, nếu Sở Tử Lan cứ tiếp tục không kiên dè như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Ngươi dám nói bên cạnh hắn không có người Từ Sính Đình an bày không ? Chỉ cần tin tức được truyền đi, Hòa muội muội sẽ gặp ngay rắc rối lớn. Ta chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, ngươi cũng không thể, tốt xấu gì các người cũng từng giả phu thê, nhất nhật phu thê bách nhật ân - một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, ngươi sao có thể vô tình như thế ?"

Càng nói thì càng quá đáng, Tiêu Giác nói :"Còn nói nhảm thêm nữa, ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi về Sóc Kinh ".

Lâm Song Hạc nghẹn lại, thở dài nói :"Nên nói ta đều đã nói cả rồi, nếu ngươi không ra tay thì ta sẽ ra tay, không thể để cho Hòa muội muội vô cớ bị Từ Sính Đình hà hiếp được".

Nói đoạn vung tay bỏ đi.

Căn phòng an tĩnh trở lại, ánh mắt Tiêu Giác rơi trên đĩa mận xanh non trên bàn, đột nhiên sinh ra mấy phần bực dọc, cây bút trong tay thế mà bỗng dưng bị gãy làm hai đoạn.

Khoảng khắc tiếp theo, nơi cửa giữa truyền đến tiếng "cộc cộc", khóa cửa "tách" một tiếng mở ra. Cửa cũng đã mở rồi, đối phương thế nhưng lại còn giả vờ giả vịt gõ cửa :"Đô đốc, ta có thể vào không ?"

Tiêu Giác :"......."

"Không lên tiếng ta sẽ cho là ngài đồng ý đấy", người này nói vô cùng tự nhiên, đẩy cửa ra rồi đi vào, chạm phải ánh nhìn lạnh căm căm của Tiêu Giác.

"Khụ", Hòa Yến đứng thẳng người lên, "Đô đốc, ngài đang trong phòng à, vậy sao ngài lại không lên tiếng chứ ? Ta còn cho rằng ngài chẳng ở đây ".

Tiêu Giác :"Có chuyện à ?"

"Ta tới là muốn hỏi ngài", Hòa Yến nghiêm túc nói :"Ngày mai khi ta tập luyện, là chiếu theo lượng bài hôm nay, hay là vẫn như trước đó ?"

Tuy hôm nay đã đắc tội với Tiêu Giác khiến hắn nổi giận, nhưng suy cho cùng Tiêu Giác cũng là thượng cấp của nàng, Hòa Yến vẫn là tốt tính chủ động đi đến hỏi.

"Nếu cô đủ thể lực, tăng gấp năm lần cũng được ".

Sao nghe cứ như vẫn còn chưa hết giận, mà càng lúc lại càng nhiều thế này ? Hòa Yến ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm nay bớt chọc giận Tiêu Giác vẫn tốt hơn, nên gật gật đầu, "Ta biết rồi. Vậy Đô đốc nghỉ sớm đi, ta còn có việc, sẽ không quấy rầy ngài nữa". Nói đoạn muốn lui đi.

"Cô rất bận nhỉ ?", Tiêu Giác nói mỉa :"Chuyện gì thế ?"

"Sở tứ công tử muốn ta tối đến thì đi tìm hắn, bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với ta". Hòa Yến nói :"cũng sắp đến giờ rồi ".

Nàng nói lời này với vẻ bồn chồn, trên thực tế, Sở Chiêu tìm nàng rốt cuộc là có chuyện gì nàng cũng không rõ, khi Ứng Hương tới lại nói rất trịnh trọng nghiêm túc, là ai cũng không dám xem thường.

Tiêu Giác nâng mắt nhìn nàng.

Dưới ánh đèn, Đô đốc trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú đến mức khó tin, trung y lỏng lẻo, làn da như ngọc, nhưng đôi mắt lại như đầm lạnh đóng băng đã ba năm, ánh nhìn sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Giọng của hắn trái lại rất bình tĩnh, mang theo mấy phần tức giận khó có thể nhận ra.

"Không cho đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro