Chương 148 : Ngắm Trăng
Trên đường đi về, Hòa Yến cứ luôn nhìn giỏ hoa trong tay của Sở Chiêu.
Giỏ hoa trông rất đẹp, tiểu thương viết hai chữ "Tử Lan" đặc biệt dụng tâm, chữ của hắn vốn đã toát lên vẻ thanh tao thoát tục, kết hợp với các loài hoa trong giỏ, thật là tương hỗ lẫn nhau.
"Sau khi Sở huynh về nhất định phải ăn sớm một chút". Hòa Yến nói :"Nếu không với thời tiết của Tế Dương, chắc sẽ nhanh chóng tan chảy." Bản thân nàng cũng đã mua một cái hình kỳ lân và đã ăn hết từ lâu, "Ta đã thử rồi, vị rất ngon, cũng không quá ngọt ".
Sở Chiêu ý cười dịu dàng, "Đa tạ A Hòa, sau khi quay về ta sẽ cẩn thận".
Hòa Yến lúc này mới thấy yên tâm.
Bọn họ sau khi mua xong kẹo đường đã men theo bờ sông trở về, lúc không có gì để nói, Hòa Yến còn có đôi khi hỏi một chút về Hứa Chi Hằng.
"Lần trước Sở huynh quay về tham dự tiệc vui của bằng hữu, thế nào, phải chăng là rất náo nhiệt ?"
Sở Chiêu hơi giật mình, sau đó mỉm cười đáp :"Ừm, rất náo nhiệt. Rốt cuộc cũng là muội muội của Phi Hồng tướng quân, Thái tử điện hạ còn đích thân đến nơi chúc tụng ".
Lời này nói làm Hòa Yến có chút sinh nghi, Thái tử điện hạ sao ? Thái tử tới xem Hứa Chi Hằng thú thê, là bởi vì Hứa Chi Hằng hay là vì Hòa Như Phi, hay là cả hai đều có ? Âm mưu giữa Hòa gia với Hứa gia, đừng nói Thái tử cũng chen một chân trong đó ? Càng tệ hơn, lẽ nào Thái tử cũng biết thân phận của nàng sao ?
"Bất quá... ", Sở Chiêu lại thở dài :"Hứa đại gia có lẽ đối với vong thê quá thâm tình, lúc ở tiệc vui còn rơi nước mắt ".
Hòa Yến :"Hả ?"
Có lẽ biểu hiện trên mặt nàng viết đầy hai chữ không tin, Sở Chiêu cũng có chút dở khóc dở cười :"Làm sao vậy ? Là không tin trên đời có nam tử thâm tình sao ?"
Hòa Yến thầm nghĩ, nàng đương nhiên tin trên thế gian có nam tử thâm tình, tỉ như người cha Hòa Tuy hiện giờ của nàng, sau khi Hòa phu nhân qua đời, ông côi cút một mình nuôi lớn hai hài tử. Hòa đại tiểu thư xấc láo như vậy, Hòa Tuy đều có thể bởi vì tiểu cô nương dáng vẻ tựa vong thê mà đối với nàng yêu chiều dung túng, cho thấy trên đời nhất định có loại người si tâm thâm tình vô hối như vậy. Nhưng người này có thể là bất kỳ ai , cũng tuyệt đối sẽ không là Hứa Chi Hằng.
"Không phải không tin", Hòa Yến giấu đi sự chế giễu trong mắt, nói :"Chỉ là hắn làm như vậy, vị phu nhân mới thú kia đừng nói là đã nổi giận rồi không ?"
"Vị Hứa đại nãi nãi hiện nay tâm địa rất lương thiện thuần chân, thấy Hứa đại gia khó chịu, bản thân cũng ửng hồng vành mắt". Sở Chiêu nói :"Không những không nổi giận mà còn rất đồng cảm. Khiến cho Phi Hồng tướng quân và những người khác trong Hòa gia đều rất xúc động. Cho nên nói, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng tiệc mừng này không khỏi có chút bi thương."
Hòa Yến cảm thấy, trong số những câu chuyện cười nghe được năm nay, câu chuyện mà Sở Chiêu vừa kể là buồn cười nhất. Người của Hòa gia sẽ vì nàng mà buồn bã bi thương ? Lời này mà nói với lợn trong chuồng, lợn cũng sẽ cảm thấy trí óc mình bị sỉ nhục. Nhưng nhìn vẻ mặt của Sở Chiêu khi kể chuyện này, hiển nhiên đại bộ phận mọi người đều cho là vậy.
Việc xấu làm thì cũng đã làm, nhưng làm xong rồi, khăng khăng còn phải giả vờ ra vẻ đáng thương sắp khóc, giả bộ là người đáng thương có tình có nghĩa hiếm có trên đời, thật sự khiến người ta buồn nôn.
"A Hòa tựa hồ đối với lời của tại hạ không mấy tán đồng ?", Sở Chiêu để ý đến sắc mặt của nàng.
Hòa Yến cười nói :"Không có gì, chỉ là cảm thấy Hứa đại gia này rất thú vị ".
"Lời này có ý gì ?"
"Nếu thật sự là tình thâm, niệm niệm không quên người đã mất, cho dù Bệ hạ đích thân tứ hôn, hắn muốn cự tuyệt vẫn có thể cự tuyệt. Hắn suy cho cùng vẫn là một nam tử". Hòa Yến hơi giễu nói :"Nếu là nữ tử, không sao quyết định được nhân duyên của bản thân là chuyện thường tình. Sở huynh đã nghe công tử cường hào cướp đoạt, đã nghe ác bá ép con nhà lành thành kỹ nữ, đã nghe phụ thân cầm thú bán nữ cầu vinh, nhưng đã từng nghe nữ tử làm những chuyện như thế hay chưa ?"
"Ta vừa rồi nghe lời Sở huynh nói, vị Hứa đại gia kia trái lại giống như một nữ tử yếu đuối bị người bức phải thành thân, Hứa đại nãi nãi mới thú kia giống như kẻ ác, bức hắn phải thú mình. Đây là ý gì chứ ? Hắn không muốn thành thân, không ai có thể lôi hắn đến hỉ đường. Hắn không muốn động phòng, chẳng lẽ Hứa đại nãi nãi còn có thể cậy mạnh cưỡng đoạt ? Đã kết thân rồi, hắn sau này vẫn cứ trầm mê với 'vong thê', Hứa đại nãi nãi mới kia phải tự xử sao đây ? Ta cảm thấy, đối với vị kia có hơi không quá công bằng, người bạn này của Sở huynh cũng có phần giả tạo".
Nàng nói không chút khách khí, Hòa Tâm Ảnh là muội muội cùng cha cùng mẹ với nàng, dù cho nàng cực kỳ chán ghét người của Hòa gia, nhưng Hòa Tâm Ảnh cũng chẳng làm gì nàng, Hòa Yến không cách nào yêu, cũng không cách nào hận nàng, chỉ có thể xem nàng như một người xa lạ.
Bất kỳ một người tỉnh táo nào nghe được chuyện này, sẽ chỉ cảm thấy Hứa Chi Hằng là sai nhiều hơn cả. Hòa gia hủy hoại một người còn chưa đủ, vẫn muốn đưa tới thêm một người làm vật hi sinh.
Quá là máu lạnh, chừng như hoang đường.
Sở Chiêu ngơ ngác một lúc, đột nhiên mỉm cười, dừng lại bước chân chắp tay cùng Hòa Yến :"Là tại hạ hạn hẹp, vẫn là Hòa huynh thân vì nữ tử, có thể đứng trên lập trường nữ tử cảm thông sâu sắc ".
"Căn bản là không ai muốn đứng ở lập trường của các nàng mà thôi".
"A Hòa cùng nữ tử bình thường rất không giống nhau ".
Hòa Yến nhìn hắn :"Chỗ nào không giống nhau ?"
Sở Chiêu vẫn tiếp tục đi về phía trước, giọng nói vẫn rất ôn hòa như cũ :"Đại đa số nữ tử, dù cho có đối diện với khốn cảnh thế này, thế nhưng sớm đã thờ ơ, không muốn quan tâm, cũng sẽ không nghĩ nhiều như A Hòa. Hiện giờ A Hòa vì các nàng mà lo nghĩ, nhưng rất có khả năng, các nàng sẽ vui trong cảnh đấy, biết đâu còn oán muội lo chuyện bao đồng ".
Hòa Yến cười :"Lời này của Sở huynh, nghe có chút cao cao tại thượng ".
Ý cười của Sở Chiêu hơi ngưng lại :"Sao lại nói vậy ?"
"Triều đình là triều đình của nam tử, thiên hạ đại sự là thiên hạ đại sự của nam tử, ngay cả việc đọc sách, lên chiến trường cũng là phong thái độc mỗi nam tử, thế nhân đối với nam tử ca ngợi là anh hùng, đối với nữ tử thế nhưng nhiều lắm chỉ là mỹ nhân. Đúng thật là không có đạo lý gì, nam tử chiếm hết tiện nghi của thế gian, thế nhưng còn trách ngược lại nữ tử tư tưởng thờ ơ, không lòng cầu tiến, đây không phải cao cao tại thượng thì là gì ?"
"Sở huynh cảm thấy ta cùng nữ tử bình thường rất không giống nhau, là bởi vì ta đã từng đọc sách, đi ra khỏi trạch môn, thậm chí còn ly kinh phản đạo đi vào quân doanh, trong thiên hạ nữ tử như ta cũng không nhiều, nhưng nếu huynh có thể để cho những nữ tử đó cũng được như ta, đã thấy qua tuyết ở Lương Châu Vệ, thấy qua rồi nước ở Tế Dương, trăng soi đại mạc, thấy qua rồi giang hải sơn xuyên, huynh nói xem, các nàng sẽ cam tâm nhốt mình ăn giấm tranh phong nơi trạch viện, sẽ dương dương tự đắc, sẽ thờ ơ ngu muội nữa hay không ?"
Hòa Yến mỉm cười, một khắc này nụ cười của nàng mang mấy phần chế giễu, thế mà cũng tương tựa với Tiêu Giác đến mấy phần :"Ta thấy, nam tử trong thiên hạ chính là đang lo lắng một chút này, liền liệt ra biết bao quy củ hoang đường để ràng buộc cho nữ tử, dùng tam cương ngũ thường để bẻ đi đôi cánh của các nàng, xét đoán các nàng bằng những từ 'hiền thê, mỹ nhân' không cần thiết, các nàng càng ngu muội, các nam tử càng yên tâm, rõ ràng là bọn họ một tay tạo thành, thế nhưng bọn họ còn muốn nói 'Xem kìa, phụ nhân nông cạn' !".
"Bởi vì bọn họ cũng biết, một khi các nữ tử có được cơ hội 'lựa chọn', họ nhất định sẽ không trở thành một chiếc bình hoa nơi hậu trạch chìa tay chờ phu quân đến để dưỡng nuôi. Những nữ tử ưu tú đó sẽ trở thành tướng lĩnh, thành hiệp khách, thành văn sĩ, thành mưu sĩ, cùng họ tranh giành vinh quang trong thiên hạ, mà bọn họ còn chưa chắc thắng ".
Trong đôi mắt nữ hài tử trong veo như nước mùa xuân ở thành Tế Dương, trong suốt mà tinh khiết, trông rõ ràng mà tường tận, sạch sẽ sáng trong, tựa như có thể phản chiếu ánh mặt trời tươi sáng nhất.
Sở Chiêu nhất thời choáng váng, hắn trước giờ khéo ăn khéo nói, sẽ không để bầu không khí trở nên khó xử như vậy, lúc này đây thế mà không biết phải nói gì. Dường như nói gì cũng không thể phản bác lại người trước mắt. Rõ ràng là chính nghĩa lẫm liệt đến buồn cười, không tự lượng sức, ngây thơ khiến người cảm thấy chán ghét, thế nhưng có thể phản ánh ra hình bóng, âm u không nơi trốn tránh của con người.
Hòa Yến vẫn là bất bình ở trong lòng.
Giả làm "Hòa Như Phi ", tuy đã mang đến cho cuộc đời nàng nhiều đau khổ, nhưng cũng đồng thời cũng đã cho nàng được thấy phong cảnh mà rất nhiều nữ tử cả đời đều không thấy được. Nếu không giả làm "Hòa Như Phi ", nàng sẽ chẳng biết rằng so với nữ tử, các nam tử có thể làm được nhiều điều như vậy. Nếu ngươi có văn tài ngươi có thể làm học sĩ bụng mang bồ chữ, nếu ngươi có thân thủ trác tuyệt thì có thể trở thành tướng lĩnh đầy ắp chiến công. Cho dù bình thường thế nào đi nữa, vẫn có thể làm một người bình thường nhất trong những người bình phàm trên phố. Nói câu chẳng dễ nghe, thì ngay cả Lạc Thông trang, nữ tử ở đó là đổ kỹ, nam tử ở đó là khách đánh bạc".
Chính bởi vì sau này nàng lại trở thành "Hứa đại nãi nãi", cùng đã làm qua nam tử và nữ tử, mới biết thế đạo đối với nam nữ có sự đối đãi khác biệt như vậy, các nam tử không phải không chịu khổ, nhưng cái khổ mà họ chịu có thể trở thành nền tảng để đánh giá bản thân, mà nữ tử chịu khổ, cả đời phải chờ đợi nam nhân khẳng định.
Rõ ràng đều là đầu thai làm người, ai lại cao quý hơn ai ? Buồn cười là có mấy nam tử từ tận đáy lòng xem thường cô nương, khiến người ta không nói nổi.
Nàng sau khi nói xong mới phát hiện Sở Chiêu nhất thời chẳng nói gì, lòng âm thầm nghĩ, không biết mấy câu nói này có đắc tội với Sở Chiêu không ?
Nhưng rồi nghĩ lại, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, dù sao sức hắn trói gà không chặt, cho dù có đánh nhau cũng không thể đánh lại mình.
"Sở huynh, những lời ta nói vừa rồi có chút nóng nảy", Hòa Yến cười nói :"Hi vọng Sở huynh sẽ không so đo sự thất lễ của ta ".
"Sẽ không ", trong ánh mắt Sở Chiêu nhìn nàng, phủ thêm chút sắc thái kỳ dị :" Tấm lòng của A Hòa khiến người kính phục, Sở Chiêu hổ thẹn không bằng. Sau này tuyệt sẽ không nói những lời xằng bậy như hôm nay nữa, lời của A Hòa, ta sẽ luôn để trong lòng ".
Sở Chiêu này thật là có phong độ, nàng vừa mới bô lô ba la một tràng, hắn vẫn là dịu tựa gió xuân, ôn nhu hết mức.
Hòa Yến cười :"Vậy chúng ta đi nhanh thôi".
Sở Chiêu gật đầu mỉm cười đáp ứng.
Hai người tiếp tục lên đường về Thôi phủ, Hòa Yến cúi đầu, lòng thầm buông tiếng thở dài.
Sở Chiêu và Tiêu Giác, chung quy chẳng giống nhau. Đối đãi với nữ tử, họ đều cho rằng nữ nhân yếu đuối, không thể bảo vệ lấy mình. Nhưng trong phán xét của người trước, mang một chút phủ định và từ trên cao nhìn xuống, mà người sau, từ việc đối đãi với các nữ thi nơi hậu viện Tôn phủ ở Lương Châu thành có thể thấy, càng nhiều hơn đó là sự thương tiếc.
Người làm tướng, cần phải vô tư chính trực, điềm tĩnh và dũng cảm, nhưng phẩm cách quan trọng hơn cả là lòng thương kẻ yếu.
……………
Lúc Hòa Yến và Sở Chiêu về đến Thôi phủ đã là rất khuya. Viện tử nơi Sở Chiêu so với nơi ở của Hòa Yến xa hơn một chút. Chờ khi đến cửa, Sở Chiêu nói :"A Hòa hôm nay cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi".
"Sở huynh sớm phải ăn hết ". Hòa Yến vẫn nhớ đến giỏ hoa bằng kẹo đường trong tay hắn, dặn dò.
Hắn nhìn giỏ hoa ở trong tay, lắc đầu cười nói :"Nhất định ".
Hòa Yến nhìn hắn rời đi, mới xoay người muốn về phòng, vừa quay đầu thế nhưng đã nhìn thấy ở hành lang, có một người đứng ở tiểu đình, đang nhìn nàng mỉm cười, áo trắng phiêu dật, chính là Liễu Bất Vong.
"Sư phụ vẫn chưa đi nghỉ sao ?", Hòa Yến đi đến hỏi. Mấy đêm này, nàng hiếm khi nhìn thấy Liễu Bất Vong.
"Ra ngoài hít thở", Liễu Bất Vong nhìn nàng, "Đi mua kẹo đường sao ?"
Hòa Yến gật đầu :"Sở tứ công tử giúp ta che giấu thân phận, thiết nghĩ, vẫn nên tặng hắn chút quà. Bắt người tay mềm, hắn cũng không dễ mang bí mật của ta nói khắp nơi. Kẹo đường ở thành Tế Dương rất rẻ, ta đã mua cho hắn cái đắt nhất, ở Sóc Kinh ít nhất phải mười văn tiền trở lên, ở đây chỉ cần tám văn. Giá rẻ hàng lại đẹp ".
Liễu Bất Vong mỉm cười, nhìn nàng nói :"A Hòa, ngươi bây giờ so với trước kia, hoạt bát hơn không ít".
Hòa Yến giật mình.
Kiếp trước lúc nàng gặp được Liễu Bất Vong chính là lúc nàng gian nan nhất. Vừa mới trốn khỏi những ngày tháng yên ổn ở Sóc Kinh, lại đến quân doanh tàn khốc, đẫm máu, chất chứa thêm nhiều bí mật, thế nên hành sự luôn mang thêm mấy phần cẩn trọng. Cho dù sau này cùng Liễu Bất Vong lên núi, đôi khi vẫn thể hiện ra mặt phóng túng của mình, phần lớn thời gian vẫn luôn cố gắng không làm phiền người khác.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như từ khi nàng trở thành "Hòa đại tiểu thư", bất tri bất giác thế mà đã buông bỏ rất nhiều. Giống như hôm nay cùng Sở Chiêu mua kẹo đường trên phố, việc này trước đây tuyệt đối là không có khả năng.
Là bởi vì bây giờ nàng là nữ tử, hay bởi vì không có sự ràng buộc của Hòa gia, có thể muốn làm gì thì làm nấy, cũng không cần sợ bí mật bên dưới lớp mặt nạ bị người phát hiện ?
"Hiện tại thế này không tốt sao ?", Hòa Yến cười hì hì :"Cũng không nhất thiết phải ổn trọng thêm lên ".
Liễu Bất Vong nói :"Thế này rất tốt".
Lúc ông nói lời này, vẻ mặt có chút thẩn thơ, không biết là đang suy nghĩ gì. Hòa Yến muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Liễu Bất Vong, lại mang lời ấy nuốt lại vào lòng.
Liễu Bất Vong tựa hồ có chút buồn bã.
Ánh trăng của mùa xuân không vằng vặc như lúc trời thu, mờ mờ ảo ảo, mềm mại dễ thương. Ánh mắt Liễu Bất Vong rơi trên khóe miệng đang nhếch lên của tiểu đồ đệ, trong đầu thế nhưng lại hiện lên một hình bóng khác.
Mục Hồng Cẩm.
Mục Hồng Cẩm năm đó cũng như thế này, ánh mắt trong sáng rạng ngời, đôi khi còn thoáng qua một chút tinh ranh, váy đỏ của nàng rất đẹp, nơi góc váy thường thêu một ít hoa và chim, tinh xảo mà quý phái. Thiếu nữ luôn tết tóc thành hai bím dài, dưới bím tóc còn đính thêm lục lạc màu bạc, lúc bước đi, lục lạc phát ra tiếng đinh đinh đông đông nghe rất vui tai. Có khi còn chưa tới gần, nghe thấy tiếng lục lạc vang lên thì đã biết là nàng đang tới.
Hắn lúc ấy mỗi ngày đều bị cái đuôi này đi theo một bên, thật sự vô cùng phiền phức. Từng nói rất nhiều lần hi vọng hai người bọn họ mỗi người một ngã, mỗi lần như vậy Mục Hồng Cẩm đều là miệng mếu máo, lập tức muốn khóc, Liễu Bất Vong cho dù tâm như sắt đá đi nữa cũng không giỏi ứng phó với nước mắt của cô nương. Thế nên mỗi lần đều dễ dàng bị nàng hóa giải, đến cuối cùng, đã ngầm thừa nhận người này là kẹo dẻo bỏ không xong, mặc cho nàng theo bên người quấy rối.
Mục Hồng Cẩm rất biết hưởng thụ, rõ ràng mang theo rất nhiều ngân lượng, nhưng không đến nửa tháng đã phung phí sạch. Lúc đó Liễu Bất Vong vẫn còn chưa biết Mục Hồng Cẩm là ái nữ của Mông Tắc vương, chỉ đối với cuộc sống xa hoa lãng phí của nàng vô cùng khinh rẻ. Nàng trái lại rất không để ý Liễu Bất Vong nhìn mình thế nào, còn rất muốn hưởng thụ cùng với hắn.
Nửa tháng sau, bạc của Mục Hồng Cẩm đã tiêu sạch, đành phải theo Liễu Bất Vong cùng ăn cám nuốt rau.
Quán trọ, ngủ là loại đơn giản nhất, cơm canh, ăn cũng là món rất thông thường. Không có tiền để mua mấy món đồ chơi nhỏ, Mục Hồng Cẩm chịu đựng đến nửa ngày, mới đề nghị với Liễu Bất Vong :"Thiếu hiệp, chúng ta có thể ăn một bữa ngon được không ?"
"Không thể".
Liễu Bất Vong không có nhiều tiền, bảy đệ tử của Vân Cơ đạo trưởng xuống núi rèn luyện, nói là xuống núi rèn luyện, kỳ thực chỉ là là thể hội một phen hồng trần thế tục. Còn về việc ngày thường làm gì, chính là các sư huynh trước đó nhận được rồi chia cho hắn một chút, nói rõ ra là cầm tiền tài của người giúp người tiêu tai. Chỉ là sư môn của họ, không thể làm ác, không thể nịnh nọt, đến mức cuối cùng chuyện chân chính có thể làm chính là "giúp tô hộ trong trang tìm con dê đi lạc", "thay cô nương xuất giá gửi bức mật thư về lại nương gia", những loại chuyện nhỏ vụn vặt như vậy tiền cũng cầm rất ít. Có lúc thậm chí còn giúp người viết thư nhà, ai nhờ cũng nhận, chuyện chi cũng làm.
Một thiếu niên thanh lãnh xuất trần dắt theo một con dê trên đường nhỏ ở thôn trang, cảnh tượng trông có chút khôi hài, Mục Hồng Cẩm liền cười nhạo hắn :"Sư môn của các huynh là sao vậy ? Sao chuyện chi cũng muốn huynh làm, không bằng cứ theo ta, ta....."
"Cô làm sao ?", Liễu Bất Vong không vui hỏi nàng.
"Ta.....", Mục Hồng Cẩm đảo đôi mắt đẹp, "Ta sẽ trả cho huynh nhiều hơn ông ấy !"
Liễu Bất Vong giận không muốn nói.
Nhưng xác thực cũng là như vậy, suy cho cùng nhiệm vụ sư huynh giao cho hắn vẫn chưa làm hết. Chính bởi vì chỉ làm những việc nhỏ như vậy nên tiền đều rất ít. Hắn nếu chỉ có một mình còn đỡ, nhưng bây giờ Mục Hồng Cẩm đi theo, lại lấy tiền bản thân dùng hết, một người biến thành hai người, nào quán trọ, nào ăn uống.... tháng ngày trôi qua giật gấu vá vai, hận không thể mang một văn tiền chia thành hai nửa để tiêu.
Có thể thấy được, Mục Hồng Cẩm cũng rất cố gắng thích nghi với cuộc sống thô sơ như vậy, nàng ầm ĩ mấy ngày, nhưng khi thấy Liễu Bất Vong có chút nổi giận, liền không dám nói gì thêm nữa. Thành thành thực thực theo Liễu Bất Vong cùng sống cuộc sống cơm canh đạm bạc.
Nhưng thói quen thấy gì cũng muốn mua từ trong xương cốt của nàng vẫn không thay đổi.
Liễu Bất Vong còn nhớ, có một ngày bọn họ đang ở bên cạnh quán trà ngoài thành Tế Dương, thì đã gặp một lão phụ nhân bán hoa. Trước mặt lão phụ nhân bày ra hai cái giỏ tre, một cái đòn gánh, trong giỏ tre chất đầy những hoa cúc dại, nhỏ nhắn dễ thương, nào là màu hồng nhạt, nào là màu trắng, lại rất rẻ, có lẽ được hái trực tiếp dưới chân núi Tê Vân.
Mục Hồng Cẩm tiến gần lại xem, lão phụ nhân thấy thế, cười nói :"Tiểu công tử, mua cho cô nương một đóa hoa để cài đi ".
"Không cần".
"Được nha được nha !"
Hai người đồng thời lên tiếng, Liễu Bất Vong liếc Mục Hồng Cẩm nhìn cảnh cáo, Mục Hồng Cẩm bĩu môi ủy khuất. Lão phụ nhân trái lại bật cười, từ trong giỏ tre chọn ra một đóa đưa cho Mục Hồng Cẩm :"Cô nương lớn lên xinh đẹp, đóa hoa này tặng cho cô. Cài lên đầu sẽ rất đẹp !".
Mục Hồng Cẩm vui vui thích thích nhận lấy, nàng ngọt miệng, cười rạng rỡ rồi nói to :" Đa tạ bà bà !"
Nếu đã như vậy, Liễu Bất Vong không thể cứ thế rời đi, nên từ trong tay áo móc ra một văn tiền đưa cho lão phụ nhân đó.
"Không cần không cần", lão phụ nhân cười híp mi nhìn hắn :"Tiểu cô nương khả ái, lão bà tử rất thích. Sau này công tử đối với nàng tốt hơn một chút là được rồi ".
Liễu Bất Vong quay đầu lại, Mục Hồng Cẩm có được hoa, cài ở bên tai đẹp rạng rỡ, hỏi Liễu Bất Vong :"Có đẹp không ?"
Liễu Bất Vong không được thoải mái nói :"Không liên quan đến ta".
Mục Hồng Cẩm trừng mắt nhìn hắn, cúi người xuống ngắm son phấn trang sức trong đòn gánh một lúc, nhặt ra một chiếc vòng màu bạc, kinh hô nói :"Cái này đẹp quá !"
Chiếc vòng bạc rất đơn giản, dáng vẻ tựa hồ người tự mài thô đánh bóng, ngay cả đường viền cũng không làm mịn hoàn hảo, đẹp là ở phía trên vòng được điêu khắc một vòng hoa cúc dại sống động như thật, làm cho nó trở nên tươi mới mà khả ái.
"Cái này thật là đẹp !", Mục Hồng Cẩm khen.
"Cái này gọi là vòng Duyệt Tâm, là lão bà tử với phu quân cùng nhau điêu khắc". Lão phụ nhân cười nói :"Tặng một cái để đeo trên tay người trong lòng, kiếp này sẽ chẳng xa nhau. Tiểu ca không bằng mua một cái cho cô nương đi ? Cả cuộc đời trường trường cửu cửu".
"Có nghe thấy không, Liễu Bất Vong ", Mục Hồng Cẩm van cầu, "Nhanh tặng ta một cái !"
Liễu Bất Vong lạnh mắt nhìn nàng, từ trong tay nàng đoạt đi cái vòng bạc, đặt nó trả về trong đòn gánh mới lạnh lùng nói với lão phụ nhân :"Nàng không phải người trong lòng của ta".
Trong mắt Mục Hồng Cẩm thoáng qua một tia mất mát, cuối cùng cũng không có cầm lấy cái vòng bạc đó nữa, lẩm bẩm nói :"Huynh làm sao biết ta không phải người trong lòng huynh".
Huynh làm sao biết.
Phải rồi, hắn làm sao biết.
Thiếu niên kiêu ngạo, nào đâu biết niềm vui của tuổi trẻ đến chẳng ồn ào, khi hiểu ra đã cuộn trào thành kiếp, tránh không thể tránh.
Rất nhiều năm sau đó, Liễu Bất Vong vẫn thường suy nghĩ, nếu như ngày hôm đó, ông ở trước mặt Mục Hồng Cẩm mua chiếc vòng bạc đeo vào tay nàng ấy, có phải là bọn họ sau này sẽ không đến nỗi phải đến bước này, sẽ giống như lão phụ nhân kia đã nói, một đời một kiếp chẳng rời xa.
Buồn cười là ông sẽ tin vào quái lực loạn thần, an bài số mệnh.
Ánh trăng soi trên mặt đất, rơi xuống một tầng tuyết trắng, tiếng lục lạc trong ký ức dần dần rời xa, rơi lại bên tai chỉ có tiếng gió nhiều năm đã cách thành Tế Dương, cô độc mà tịch mịch, một chút thôi đã lạnh thấu tim người.
"Ngươi thích Tiêu Giác ?"
Giọng nói đột ngột cắt ngang suy tư của Hòa Yến. Hòa Yến kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Liễu Bất Vong thu hồi ánh mắt, nhìn phía nàng, ánh mắt mang theo chút ý cười, lặp lại lần nữa :"A Hòa, có phải ngươi thích Tiêu Giác không ?"
"..... Không có", Hòa Yến vô thức phản bác, một khắc sau lại hỏi :"Sư phụ vì sao lại nói vậy ?"
"Người đừng nói là ta không phát hiện", Liễu Bất Vong nhàn nhạt nói :"Lúc ngươi ở bên cạnh hắn, rất thoải mái. Ngươi tín nhiệm hắn, còn nhiều hơn tín nhiệm ta ".
Hòa Yến giật mình, nàng có sao ?
Khả năng là có. Bất luận là đời trước hay kiếp này, dáng vẻ Tiêu Giác ở trong lòng nàng, có thể có nhiều hiểu lầm, lạnh lùng cũng được, tồi tệ cũng thôi, nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn chưa bao giờ nghi ngờ Tiêu Giác làm hại đến mình. Có vẻ Hòa Yến đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều tùy tùy tiện tiện, nhưng tận đáy lòng, trước sau luôn bảo trì một phần cảnh giác. Phần cảnh giác này khi đối diện với Liễu Bất Vong năm đó sẽ không bỏ xuống, lúc đối diện với Hứa Chi Hằng sẽ không bỏ xuống, lúc đối diện với Hòa Như Phi sẽ không bỏ xuống, thậm chí ngay cả lúc đối diện với Hòa gia, phụ tử của Hòa Tuy chẳng lực công kích cũng vẫn cứ tồn tại.
Nhưng đối với Tiêu Giác, nàng từ đầu đến cuối chính là tín nhiệm.
"Khiến cho ngươi thoải mái thế này không phải thời gian, cũng không phải trải nghiệm, là hắn". Liễu Bất Vong giọng nói hiền lành, "A Hòa, ngươi còn muốn phủ nhận không ?"
Hòa Yến chẳng nói gì.
Qua một lúc lâu, nàng ngẩng cao đầu, nhìn mặt trăng đang treo trên nóc nhà, ánh trăng lớn mà rất sáng, ánh sáng bạc chiếu soi khắp cả viện tử, dịu dàng nhìn ngắm người ở trong đêm.
"Sư phụ, người xem ánh trăng ở trên trời", nàng chầm chậm mở miệng :"Từ nơi hậu viện gia đình phú quý đến nơi mương rạch dã địa mồ hoang, đều có thể soi chiếu đến. Nhưng người không thể bắt được nó, đúng không ?"
"Ta nếu không thể bắt được ánh trăng, cũng không thể để ánh trăng vì ta mà tới, cho nên đứng ở nơi đây, ngắm phía xa xa là đã được rồi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro