Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145: Liệt Nữ

Phi Nô ở sau lưng :"........"

Tiêu Giác chỉ cảm thấy mi tâm mình ẩn ẩn nhảy loạn, vừa về đến Thôi phủ, còn chưa kịp thay quần áo đã nghe Thúy Kiều nói Hòa Yến đã bị Lăng Tú kéo đến tiểu hoa viên. Dạng nữ tử như Lăng Tú, muốn đánh chủ ý gì hắn vừa nhìn đã rõ, lại cứ nhằm ngay Hòa Yến cùng với chuyện nữ tử ở hậu trạch chẳng hiểu chút gì, ngẫm nghĩ, vẫn là lo nàng chịu thiệt, mới sang đây cứu hỏa trước.

Ai mà biết, vừa đi qua đã nghe thấy nàng đang dương dương tự đắc bán dưa, xem ra cũng không có chịu thiệt thòi gì, trái lại mấy nữ tử kia đã giận đến xanh cả mặt.

Cũng không phải quá ngốc, Tiêu Giác cảm thấy tức cười, dứt khoát không đi tiếp nữa, chỉ đứng ở lối rẽ ở hoa viên đó, lạnh mắt nhìn nàng, nghe xem người này còn có thể nói ra mấy lời khùng điên kinh thế hãi tục gì nữa.

Phía bên kia, Nhị di nương lộ ra một nụ cười trong trẻo, mím môi nhìn thân ảnh đang đứng ở góc hoa viên :"Xem, người bao che đến rồi ".

"Thật vậy sao", Tứ di nương siết chặt hai tay, "Nhị tỷ, vẫn là tỷ nhìn người rất chuẩn, tiểu muội bội phục !"

"Giúp ai còn không chắc đâu", Tam di nương không cam tâm mình đã phán đoán sai, chỉ nói :"Vạn nhất Kiều công tử nhìn thấy Lăng Tú đó dáng vẻ xinh đẹp, đột ngột đổi ý thì sao ?"

Vệ di nương đầu mày khẽ nhíu :"Không biết nói chuyện thì đừng có nói !"

Nhị di nương vui khi thấy người gặp họa, bật cười .

Ở bên kia, Hòa Yến còn đang hùng hồn nói :"Cho nên ta nói các vị muội muội, cầm kỳ thi họa tự nhiên là phải học, nhưng học bất quá là vì nó khiến bản thân mình cao hứng, nếu chỉ là vì để cho nam tử thích, không bằng học mấy cái thuật quản phu, ta lúc trước khi thành thân cũng rất thích phong hoa tuyết nguyệt, nhưng sau khi thành thân, lại cảm thấy tất cả chỉ là mây bay đầu núi. Ai có bí quyết quản phu này, mới thật sự là vô cùng lợi hại".

"Thật sao? ", đám cô nương này tuổi không quá lớn, tuy đôi khi khiến cho người ta có chút chán ghét, thế nhưng cũng không có nhiều lắm những quanh co, có thể mang chủ ý viết cả lên trên mặt, tự nhiên là không có tâm kế gì, có cô nương còn hỏi :"Vậy tỷ nói xem, bí quyết quản phu của tỷ là gì ?"

Hòa Yến hắng giọng hai tiếng, nghiêm túc trả lời: "Nói ra thật xấu hổ, ta cũng không biết thuật quản phu của mình là gì. Năm đó, ta và phu quân chỉ gặp nhau một lần ở hội hoa đăng, ta thậm chí còn không biết chàng, vậy mà ngày hôm sau, chàng ấy đã đến nhà cầu thân, không phải ta thì không thú. Ta kỳ thực vốn không muốn gả cho người sớm thế này, thế nhưng chàng lại rất si tình, cứ theo ta nói không phải ta thì không thú, nếu ta không đáp ứng gả cho chàng, thì chàng sẽ nhảy sông tự vẫn. Ta nghĩ, tốt xấu gì cũng là một mạng người, coi như là làm việc tốt. Huống chi mọi người cũng biết câu   'liệt nữ sợ triền lang', chàng cứ bám chết không buông, thế nên ta cũng đồng ý gả ".

"Ta nghĩ, bí quyết quản phu gì đó, bất quá cũng là một chuyện, đầu tiên, ngươi cần phải có một khuôn mặt có thể khiến người ta vừa nhìn đã si mê, không phải ngươi thì không thú". Nàng vuốt lại lọn tóc đang thả trước ngực mình, có chút ngượng ngùng nói :"Đương nhiên, điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được ".

"Kỳ thực, ngươi thích hắn cần phải ít hơn là hắn thích ngươi. Giữa nam và nữ, cơ bản là tương đương với nhau, trong những chuyện nhỏ, luôn có người chiếm thượng phong, luôn có người chiếm hạ phong. Chuyện này cũng giống như đánh trận, các ngươi thời thời khắc khắc đều xem tình nhân là quan trọng nhất, đây cũng không phải chuyện tốt. Đối với bản thân tốt một chút, tự nhiên sẽ có người đến để yêu ngươi". Hòa Yến vô căn cứ nói, suýt chút nữa ngay cả bản thân cũng không tin nổi, "Ta trước giờ không có nịnh nọt lấy lòng phu quân, phu quân thế nhưng lại yêu thương ta như châu như bảo, đây chính là kết quả".

"Thứ ba", Hòa Yến thầm nghĩ, điều thứ ba này ta còn chưa có bịa ra, nàng khẽ mỉm cười, "Người tốt hiếm hoi, chư vị phải dụi cho sáng mắt để nhìn kỹ một chút mới được. Thay vì nhìn chằm chằm vào trong tay người khác, không bằng bây giờ mình lau sạch mắt rồi dưỡng nuôi cái mới ".

Phi Nô len lén liếc nhìn chủ tử của mình, Tiêu nhị công tử đang đứng dựa tường, ý cười hơi lạnh, ánh mắt mỉa mai, Phi Nô thầm nghĩ, Hòa đại tiểu thư này nói cái gì mà liệt nữ sợ triền lang, thiếu gia nhà bọn họ là triền lang sao ? Còn đối với nàng bám chết không buông nữa chứ ? Thật là biết cách phết vàng lên mặt mình mà !

Nhị di nương dừng tay bóc hạt dưa, nhìn chằm chằm Hòa Yến mà kinh ngạc nói :"Hóa ra là ta đã đánh giá sai sao ? Còn cho rằng là một người không hiểu chuyện hậu trạch, không ngờ lại là một cao thủ. Tuyệt nha !".

"Tuy nàng nói ta nghe không quá hiểu", Tứ di nương gãi gãi đầu, "Nhưng nghe có vẻ rất lợi hại ".

Hòa Yến có chút yên lòng, cảm thấy từ lúc trùng sinh tới nay, theo Tiêu Giác gặp qua không ít việc đời, ngay cả gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, một chiêu này học cũng không ít, còn không phải sao, mấy lời lung tung lúc này cũng dọa cho các tiểu cô nương ngơ ngơ ngác ngác.

Bất quá đầu óc trong đám người này, luôn có một hai cái không dễ bị lừa. Nhan Mẫn Nhi nhìn phía nàng, châm chọc nói :"Cô nói mấy lời này, thật cho rằng sẽ có người tin sao ? Kiều công tử sủng ái người ? Còn si mê cô, Kiều công tử trông giống loại người này sao? "

Lời nói vậy, mấy cô nương vừa mới nghe như lạc chốn sương mù, nhớ tới dáng vẻ lạnh lẽo như trăng kia của Kiều Hoán Thanh, nhất thời tỉnh táo mấy phần, nhìn thế nào Kiều Hoán Thanh cũng không giống người sẽ bám chết không buông đối với Ôn Ngọc Yến ?

"Cô chắc chắn là đang lừa người !", Cô nương lớn giọng nói.

"Ta không có nha !", Hòa Yến vô cùng thành khẩn, "Quan hệ của phu thê chúng ta rất tốt, tốt hơn tưởng tượng của các ngươi. Lễ hội Thủy Thần trước đó mấy ngày, chúng ta còn đi qua cầu tình nhân nữa. Ta sợ cao, vốn chẳng muốn đi, kết quả phu quân nghe nói người cùng nhau qua cầu sẽ một đời một kiếp chẳng chia ly, nên mạnh mẽ ôm ta qua. Nếu không phải ta nghiêm túc cự tuyệt, chàng có thể muốn đi đến ba lần, là duyên định tam sinh đó".

Tiêu Giác :"........"

Hắn có chút không nghe nổi nữa, chỉ cảm thấy không sao tưởng nổi, trên đời sao lại có thể có loại người này, nói mấy lời nói dối mà mặt không đỏ, thở không nhanh, trịnh trọng trang nghiêm đến khiến người lộn ruột.

"Đây có là gì ?", vừa có một cô nương không phục :"Biết bao nhiêu người đi qua cầu tình nhân....."

"Chúng ta còn cùng nhau xem đồ", Hòa Yến nói.

Lăng Tú không hiểu :"Đồ gì ?"

"Xuân...."

Lời còn chưa dứt, một tiếng ho nhẹ vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước đến, phong lưu có thể họa tranh, anh tuấn như mỹ ngọc. Cũng không phải mới gặp lần đầu, nhưng mỗi lần nhìn thấy, người khác không khỏi vì dung sắc người này mà bối rối, trong lòng khen một tiếng thật tao nhã.

Hắn bước đến bên cạnh Hòa Yến, ánh mắt đẹp rơi vào trong mắt Hòa Yến, lộ ra một tia cảnh cáo.

Trong nhất thời Hòa Yến cũng quên mất bản thân vừa nãy đang nói đến đâu rồi, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Tiêu Giác nhẹ nhàng nói :" Yến Yến, đang ở đây làm gì đấy ?"

Yến Yến ?

Lăng Tú giật mình, giữa phu thê với nhau, gọi tiểu tự không phải là không có, nhưng đều là ở chốn riêng tư, còn đây là đang trước mặt mọi người, trừ phi tình nồng đến mức chẳng còn gì cấm kỵ.

Lồng ngực Hòa Yến như đang nghẹn lại, không biết phải tỏ ra thế nào. Tuy biết Tiêu Giác gọi là "Yến Yến" của Ôn Ngọc Yến, thế nhưng trùng hợp, tên nàng cũng có một chữ "Yến", vừa nghĩ đến đây, liền cảm thấy giống như hắn gọi "Yến Yến" là nàng.

[晏 và 燕 đồng âm khác nghĩa ].

Nàng mơ hồ đáp lại :"Thì... uống trà tán chuyện".

Tiêu Giác gật gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm nàng, khẽ mỉm cười, ngữ khí ôn hòa khiến người rung động :"Có thể bồi ta về phòng ngồi một chút được không ?"

"Ngồi gì chứ ?", Hòa Yến vạn lần không quen bộ dạng hắn nói chuyện thế này, chỉ cảm thấy ánh mắt như đao ở xung quanh, "phập phập phập" nhằm ngay phía nàng mà phi tới, thật khiến người chán nản, nàng vừa mới ở đây khoe khoang khoác lác được sủng thế nào, bất quá đổi lại được mỗi câu lừa đảo, thế mà Tiêu Giác lời gì cũng không nói, chỉ thả vào trong ánh mắt một chút ôn nhu nhìn nàng, nàng đã có thể nhận được nhiều ánh mắt ghen tị như vậy.

Ai thấy mà chẳng thốt một câu 'Tiêu nhị công tử thật lợi hại' chứ ?

"Bồi ta luyện đàn". Thanh niên mặt như mỹ ngọc, mắt tựa sao đêm, mái tóc xanh được ngọc quan bới lên mềm mướt mát lạnh, xõa ở trên vai. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa trên đầu Hòa Yến, quả đúng là sủng nịch vô biên.

Người thấy cảnh này hận không thể mang Hòa Yến đẩy ra, đưa đầu mình chèn vào dưới tay chàng thanh niên ấy.

"Được... được thôi", Hòa Yến trấn tĩnh lại rồi đứng lên, lúc ngẩng cao đầu lên, cũng là dáng vẻ thẹn thùng, "Chư vị muội muội, thật xin lỗi, phu quân ta muốn ta về bồi chàng luyện đàn". Nàng lại thở dài một hơi, rất phiền muộn nói :"Liệt nữ sợ triền lang, câu này thật là đúng nha ".

Hòa Yến xoay người, nhàn nhã được Tiêu Giác dìu đi. Sau lưng, một đám người ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu, Lăng Tú mới phẩy mạnh khăn tay, nghiến răng nghiến lợi, lấy tay lau mặt, Nhan Mẫn Nhi giật mình :"Tỷ làm sao vậy ?"

Lăng Tú cư nhiên giận đến khóc rồi.

Một dĩa hạt dưa đã hết, Tứ di nương vỗ vỗ tay, còn rất hứng thú nói: "Hết rồi à ?"

"Muốn xem tự đi tìm sách mà xem", Vệ di nương trách mắng, "Kiều công tử há là kịch mà để cho ngươi xem ?"

"Không phải nói chứ, cái này so với kịch của gánh Tương Tư xem còn hay hơn", Nhị di nương một tay chống cằm, "Nhìn ở xa xa, khoảnh khắc vừa nãy lúc Kiều công tử che chở thê tử của mình thật khiến người ta rung động, thấy rồi ta cũng muốn..."

"Ngươi cũng muốn gì chứ ?", Vệ di nương nói :"Đừng gây chuyện cho ta".

"Tỷ tỷ tốt, ta chỉ nói vậy mà thôi", Nhị di nương phong tình vạn chủng mỉm cười, "Chúng ta đều đã qua tuổi đấy rồi, dù có muốn cùng người xem hoa ngắm nguyệt, cũng chẳng có ai ôm đâu".

Tam di nương không như thường lệ chẳng thốt mấy lời đắng cay, chỉ lầu bầu nói :"Vận khí của Kiều phu nhân thật là tốt, tìm được một người phu quân như vậy ".

"Cái đầu của tỷ sao chỉ nhìn thấy mỗi Kiều công tử tốt vậy chứ ?", Tứ di nương trợn mắt nhìn nàng, "Ta thấy Kiều phu nhân kia cũng là một người thú vị. Nếu tỷ bị người ta vây như lúc nãy, sớm đã khóc lóc nhảy sông từ lâu rồi, nhìn người ta xem, cái gì gọi là bốn lượng địch ngàn cân chứ. Bí quyết quản phu không đơn giản đâu, tỷ nên học nhiều vào một chút, tam tỷ ".

………

Lúc này đây, người đang sở hữu bí quyết quản phu khiến người ghen tị, Hòa Yến, đang cùng Tiêu Giác trên đường quay về viện tử.

Hòa Yến cả đường về thở mạnh cũng không dám, cũng không ngẩng cao đầu nhìn Tiêu Giác, một câu cũng không nói. Không nghi ngờ gì nữa, người này lúc đó đột nhiên xuất hiện, nhưng nhìn không giống là mới tới, nói không chừng đã đứng ở đó từ lâu, mấy lời nàng bôi đen hình tượng của Tiêu Giác, có lẽ đều bị Tiêu Giác nghe thấy hết rồi.

Đều trách đám cô nương đó ăn nói quá nhiều, ồn ào ầm ĩ, thế nên mới khiến nàng không nghe được tiếng bước chân của Tiêu Giác. Khi không lại để người ta xem náo nhiệt, nàng cũng không biết lúc này Tiêu Giác đang nghĩ gì, nhất định là rất giận rồi. Lát nữa trở về phải làm sao mới có thể khiến hắn hết giận chứ ? Có nên xin lỗi trước khi hắn phát giận không ?

Đang suy nghĩ thì viện tử đã hiện ra trước mắt. Lúc Hòa Yến và Tiêu Giác quay về, còn nhìn thấy Lâm Song Hạc cùng với nha hoàn đứng nói chuyện trong sân, cái tên đăng đồ tử Lâm Song Hạc này cũng không biết cùng nha hoàn thân cận của muội muội nói chuyện gì, khiến cho tiểu nha hoàn đỏ bừng mặt, cười như nhành hoa lay động.

Vừa nâng mắt, thấy Hòa Yến cùng Tiêu Giác trở về, Lâm Song Hạc chào hỏi với bọn họ :"Thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi sao ? Đây là đi đâu đấy ?"

Hòa Yến ngượng ngùng trả lời :"Uống một chút trà, để sau hẳn nói ".

Nàng theo Tiêu Giác về đến phòng, vừa bước vào phòng, ngẩng mặt liền đụng phải Tiêu Giác, suýt nữa nhào vào lòng ngực đối phương, Tiêu Giác lạnh nhạt liếc nhìn nàng, đưa tay vượt qua người nàng, đóng cánh cửa sau lưng nàng lại.

Hòa Yến :"........"

"Ngồi", hắn quay người ngồi xuống trước bàn, ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng lại khiến cho Hòa Yến ngửi thấy một chút mùi vị bị hưng sư vấn tội.

Hòa Yến nhanh chóng ngồi xuống đối diện hắn.

"Làm sao lại không nói ?", Tiêu Giác nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng :"Vừa nãy không phải nói rất hay sao, liệt nữ ?"

Hòa Yến giật mình, quả nhiên đã nghe thấy rồi !

Nàng nói :"Đô đốc, ngài cũng biết đấy, bọn họ cứ cách ba hôm năm bữa lại tới kiếm chuyện, ta cũng thấy phiền phức quá nên dùng kế tạm thời. Ta có thể hỏi một chút không, ngài đến tự khi nào, lời ta nói, ngài nghe được bao nhiêu vậy ?"

Tiêu Giác cười lạnh :"Có gì khác biệt sao ?"

"Khác nhau ở nội dung ta xin lỗi ngài".

Tiêu Giác nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn được một lúc lâu, mới nói :" Hòa đại tiểu thư, cô là không coi trọng danh dự của chính mình hay là không coi trọng danh dự của ta ?"

"Thật xin lỗi," Hòa Yến nói một cách chân thành, "Nhưng ta nghĩ, bây giờ chúng ta là Kiều công tử và Ôn cô nương, nói quan hệ chúng ta thân mật một chút cũng không sao mà. Suy cho cùng giữa phu thê với nhau, thân mật một chút cũng không có gì đáng trách. "

Tiêu Giác không chịu được nữa :"Cô nói đó là thân mật sao ?"

"Không phải sao ?"

"Vừa nãy nếu như ta không qua đó, cô định nói cái gì, ta cùng cô xem cái gì ?", hắn đến cuối cùng vẫn là được giáo dưỡng tốt từ trong xương, không nói ra được hai từ đó.

Nhưng Hòa Yến rõ ràng không có chú trọng như hắn, nghe thế thì rất sảng khoái nói :"Ngài nói là xuân đồ à ?"

Tiêu Giác bóp trán :"Không cần phải nói lớn tiếng vậy đâu".

Hòa Yến hạ thấp âm thanh xuống một chút, nghi ngờ hỏi :"Chúng ta cùng xem xuân đồ, nói rõ quan hệ chúng ta cực tốt, chuyện này có gì không đúng ?"

Năm đó lúc còn trong quân doanh, các hán tử thường bày tỏ tình cảm sinh tử chi giao thường mang bảo đồ được mình cất kỹ mang cho huynh đệ cùng xem. Nếu quan hệ không tốt muốn xin mượn cũng không cho mượn. Giữa phu thê càng là vậy, hai người cùng xem tranh, đây là như keo như sơn, cầm sắt hòa minh đến thế nào chứ ?

Sắc mặt Tiêu Giác sầm lại như muốn nhỏ ra nước, chậm rãi hỏi lại :"Ai nói với cô, cùng nhau xem tranh là có quan hệ tốt chứ ?". Đây là người gì vậy ? Những lời như vậy lại nói ra hết sức tự nhiên, Hòa Tuy dạy nữ nhi là dạy như thế này sao, ngay cả cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng đều không biết ? Nàng rốt cuộc là biết hay không biết, nếu như hôm nay không phải bản thân xuất hiện ngăn cản nàng nói mấy lời tiếp theo, nàng nói xong những lời này, đủ để khiến cho người cả thành Tế Dương đều cảm thấy long trời lở đất.

"Ta ...", Hòa Yến đột nhiên im miệng, "Bản thân ta cảm thấy như vậy. Vả lại lúc đó sau khi ngài xem rồi, quan hệ chúng ta cũng không tồi, đâu có vì việc này mà sinh ra ngăn cách ?"

"Ta xem lúc nào chứ ?", Tiêu Giác sắc mặt tái xanh.

"Ngài lúc đó đã xem rồi nha", Hòa Yến luôn mồm khẳng định, "liếc nhìn cũng là xem, chúng ta đã cùng xem rồi ".

Hắn hơi cáu :"Ta không có xem".

"Ngài đã xem ".

"Ta không có ".

"Được rồi ", Hòa Yến nói :"Ngài muốn nói ngài không có thì không có đi".

Tiêu Giác cảm thấy đau đầu, rõ ràng là nàng ăn nói lung tung, làm sao vẫn giống như là mình đang gây rối vô lý vậy.

"Cô cứ ăn nói lung tung thế này, không những mang danh dự của ta và cô cùng bỏ đi, mà ngay cả danh dự của Kiều Hoán Thanh và Ôn Ngọc Yến cũng sẽ bị cô cùng đem hủy diệt ", hắn khẽ cười lạnh.

Hòa Yến suy nghĩ một chút rồi nói :"Ta biết rồi, ta về sau sẽ không ở trước mặt người ngoài chuyện ta và ngài cùng xem xuân đồ nữa".

"Ta cũng chưa từng cùng cô xem", Tiêu Giác nhấn mạnh lần nữa .

"Vậy ta tự xem, có được chưa ?", Hòa Yến không hiểu, tại sao Tiêu Giác cứ luôn lo lắng chuyện này.

"Bản thân cũng không được xem", hắn nhướng mày, lạnh giọng cảnh cáo :"Cô có biết lời cô vừa mới nói là lời hổ sói gì không ? Liệt nữ ".

Hòa Yến "khụ khụ khụ " bị bản thân mình làm cho nghẹn, nàng nhỏ giọng van cầu :"Đô đốc, đừng gọi ta là liệt nữ nữa, nghe giống như mắng người ý".

"Ồ ?", Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nói :"Nhưng ta thấy cô nói rất cao hứng, ta không phải cô thì không thú, thú không được thì đi nhảy sông. Nhìn không ra, Hòa đại tiểu thư tướng tá không cao, thế nhưng trong đầu hí kịch lại rất nhiều ".

"Đó không phải là để chứng minh ngài đối với ta tâm như bàn thạch sao ?", Hòa Yến bất lực, "Ta chỉ muốn các nàng ấy chết tâm mà thôi, sẽ không cách ba hôm năm bữa đến tìm ta gây chuyện, ai mà chịu nổi chứ ? Ngài tự nhiên là có thể cậy đẹp hành hung, xúi quẩy là ta nè, Đô đốc, ngài phải thông cảm ta một chút chứ ".

"Ta không có thông cảm sao ?", Tiêu Giác cười giận dữ. Nếu như lúc nãy không phải vì giúp nàng giải vây, khiến cho Lăng Tú và những người khác đừng làm điều vô ích, hắn cũng không cần ở trước mặt người khác làm những hành động đặc biệt khó chịu như vậy, để đến bây giờ còn đang cảm thấy cả người không thoải mái.

"Ta vì sao lại phải thông cảm chứ ?" hắn lạnh lùng nói :"Không phải cô có thuật quản phu sao ? Chỉ cần ngoắt ngoắt ngón tay đã có thể khiến phu quân độc sủng một mình cô. Nghe ra, là phu quân của cô mới là người đáng được thông cảm".

Hòa Yến :"........."

"Có một khuôn mặt khiến người ta vừa nhìn đã không phải cô thì không thú", khóe môi của Tiêu Giác khẽ cong, nở nụ cười trêu đùa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng thong thả ung dung nói :"Yêu thích cô như châu như bảo, cô thế nhưng yêu thích hắn không thể bằng hắn thích cô, triền lang còn si tâm không đổi, không phải muốn cùng cô duyên định tam sinh sao ? Liệt nữ, có phải cô có chút quá vô tình rồi không ?"

Cứ mở mồm là "liệt nữ ", Hòa Yến nghe đến nổi cả da gà. Nàng vội kéo ghế đến ngồi gần Tiêu Giác một chút, nắm lấy cánh tay hắn, lời lẽ đường hoàng lấy lòng hắn :"Chính vậy ! Người mỹ mạo phong tư như Đô đốc của chúng ta thế này, sao có thể là kẻ chết cũng không buông đó chứ ? Ngoại trừ Đô đốc, ai cũng không có tư cách xứng danh liệt nữ. Nếu như Đô đốc muốn cùng ai duyên định tam sinh, đừng nói là qua cầu, núi đao còn qua được ! Không ai có thể vô tình với Đô đốc được, chẳng có ai !"

"Thế nhưng khi nãy cô lại không nói như vậy", hắn khoan thai nói.

"Ta vừa nãy là nói dối thôi, bây giờ mới là nói thật", Hòa Yến nói :"Ngài nhất định phải tin ta !"

Thiếu nữ ánh mắt trong veo, nhãn thần kiên định, giống như con mèo hoang mà hắn gặp trong sân, giẫm trúng thì đuôi sẽ xù lông, nhưng khi nhảy lên được xoa đầu, sẽ đặc biệt ngoan ngoãn.

Trong mắt hắn cực nhanh vụt qua một tia ý cười, bất quá trong khoảnh khắc rồi biến mất, thờ ơ nói :"Sau này ít xem mấy thứ bậy bạ đó đi", ngưng một chút, lại nói :"Chuyện này bỏ qua đi".

Hòa Yến nhẹ nhõm trong lòng, người này thực sự không dễ lừa, bất quá chỉ là mang hắn nói hơi.... bớt lãnh diễm đi một chút, liền tức giận như vậy. Xem ra Tiêu nhị công tử thực sự để ý hình ảnh của mình trong mắt người khác.

Nghĩ đến đây, Hòa Yến liền kề hắn nói :"Đô đốc, ngài cũng đừng chỉ nhìn vào mấy thứ này, trước đó, ta cũng từng nói về ngài với nhiều lời tốt. Tỉ như ..... Ta nói ngài cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, trên đời không gì không thể. Lần sau ở trước mặt bọn họ ngài phải biểu hiện nhiều vào, đủ để chứng minh lời ta nói không phải giả ".

Tiêu Giác cười lạnh :"Ta là mãi nghệ đầu đường sao ?"

"Vậy thì cũng không phải".  Hòa Yến gãi gãi đầu. Nàng nghĩ một lúc rồi nói với Tiêu Giác :" Bất quá lần sau nếu có loại sự tình này, sẽ còn có những người không có mắt thế này đến gây rắc rối, Đô đốc, ngài nhất định phải cùng ta phối hợp, chúng ta phải biểu hiện kim điệp tình thâm, phu thê ân ái, chỉ có như vậy, các nàng mới biết khó mà lùi, sẽ không còn chuyện đi gây sự nữa ?"

Tiêu Giác nhướng mày :"Phối hợp ?"

Hòa Yến gật đầu.

Hắn liếc nhìn Hòa Yến :"Cô cầu xin ta đi, ta có thể sẽ suy nghĩ lại ".

Hòa Yến :"Cầu xin Đô đốc ".

Tiêu Giác :"........."

Thế mà dễ nói ra đến vậy ? Hắn khẽ nhíu mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng :"Không có cốt khí thế này, còn gọi cái gì là liệt nữ ".

"Đã nói đừng gọi ta là liệt nữ mà ", Hòa Yến bực bội, "Đô đốc, ngài như thế này thật rất ấu trĩ ".

"Ồ", hắn nhướng mày, gằn từng chữ một :"Liệt nữ ".

"Ấu trĩ !"

…………

Bất quá kể từ sau chuyện ở hoa viên, không biết rốt cuộc là lời nói của Hòa Yến có tác dụng, hay là cuối cùng Tiêu Giác đã xuất hiện với một phen biểu hiện sủng ái đối với ái thê tạo thành một cú sốc, liên tiếp hai ngày, trên dưới Thôi phủ đều an tĩnh khủng khiếp. Không còn các tiểu thư trong thành Tế Dương muốn đến cùng Kiều phu nhân uống trà tán chuyện nữa.

Hồng Tiếu từ trong rương mang "Lệ Tiêu " ra nói :"Hôm nay phu nhân vào Vương phủ, vậy mặc cái này đi".

Hòa Yến gật đầu :"Được ".

Mông Tắc vương nữ hôm nay thiết yến trong phủ, nói muốn hai người Tiêu Giác và Hòa Yến cùng tham gia, nói là có khách nhân tìm đến, cũng không biết là ai. Thôi Việt Chi còn có chút nghi hoặc :"Vì sao Điện hạ gọi hai người nhưng lại chẳng gọi ta ?"

Hòa Yến thế nhưng lại biết rõ, trong lòng Mục Hồng Cẩm, thân phận của nàng cùng Tiêu Giác đã bị bại lộ, nếu Thôi Việt Chi cũng ở đó, lúc nói chuyện sẽ có chỗ không tiện. Chỉ là có khách quý đến đây, thế nhưng lại gọi nàng và Tiêu Giác đến bồi, thế nào, đối phương là người bọn họ quen biết ư ?

Nhưng nàng nghĩ cũng nghĩ không ra, chờ khi đến Vương phủ thì sẽ biết. Sau khi Hồng Tiếu chải đầu cho Hòa Yến, nàng đi ra cửa, Tiêu Giác đã đứng ở ngoài chờ, đang cùng Liễu Bất Vong nói chuyện. Mấy ngày nay, ban ngày Liễu Bất Vong đều chẳng ở đây, chỉ có đêm mới trở lại, lúc ông về thì đã quá khuya, Hòa Yến đã ngủ rồi, cũng không có thời gian cùng ông nói chuyện. Trước mắt nhìn thấy Liễu Bất Vong, bản thân lại phải đi ra ngoài .

"Sư phụ ", nàng nói.

Kỳ thực có đến vài lần, Hòa Yến cũng muốn hỏi Liễu Bất Vong, liệu ông có muốn đi gặp Mục Hồng Cẩm hay không, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện người khác, cũng không tiện nhúng tay quá nhiều. Huống chi giữa hai người bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có bản thân thấu hiểu.

Liễu Bất Vong cười gật đầu với nàng :"A Hòa, cẩn thận là trên hết".

Hòa Yến gật gật đầu. Bây giờ trong thành Tế Dương có người Ô Thác trà trộn vào, chưa chắc chẳng có ai đã từng thấy Tiêu Giác, vạn sự cẩn thận luôn không phải chuyện xấu.

Phi Nô và Xích Ô làm xa phu đi cùng, Lâm Song Hạc ngốc ở Thôi phủ, không cần phải theo. Hòa Yến cùng Tiêu Giác đã lên xe ngựa , Hòa Yến hỏi :"Đô đốc, ngài nói hôm nay, Mông Tắc vương nữ cố ý để hai người chúng ta đi vào Vương phủ dự yến, thế nhưng lại không gọi Thôi trung kỵ, vậy chính là cố kỵ thân phận của chúng ta. Nhưng lại có khách quý đến thăm , chẳng lẽ... Khách quý đó biết thân phận của chúng ta ? Đến cuối cùng là ai vậy chứ ?"

Tiêu Giác nhìn xuống, trong ánh mắt ưu tư không rõ, giọng nói lại cực bình thản .

"Người tới từ Sóc Kinh ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro