Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 141 : Tiểu Điện Hạ

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, giọng nói của Liễu Bất Vong cắt đứt hồi ức của Hòa Yến.

"Ngươi thì sao ?", ông hỏi :"A Hòa, ngươi giờ đây sao bộ dạng lại thành ra thế này, là dịch dung sao ? Kiều công tử có lẽ cũng không phải là phu quân ngươi đúng chứ ?".

Chuyện này nói ra thật dài, Hòa Yến cúi đầu mỉm cười nói :"Sư phụ, ta giờ đây không gọi là Hòa Như Phi nữa, ta tên Hòa Yến. Người đó... là thượng cấp của ta, chúng ta đến Tế Dương là để tìm người, cho nên phải đóng giả phu thê. Còn về dịch dung, ta cũng không có dịch dung, ta bây giờ là bộ dạng lớn lên như vậy, dáng vẻ trước kia của ta đã không quay lại nữa rồi ".

Liễu Bất Vong suy nghĩ một lúc, liền gật gật đầu, nói :"Ta biết rồi ".

Ông luôn như thế, đối với chuyện của người khác cực kỳ có chừng mực, nếu như người khác không muốn nói thì sẽ không cố hỏi để biết thêm. Điều này ở trong mắt vài người mà xét, sẽ thấy có chút lãnh bạc, nhưng đối với Hòa Yến lúc này mà nói, không truy hỏi đã là điều may mắn lớn nhất rồi.

Lại qua một lúc lâu, Thúy Kiều từ phòng trong gõ cửa đi ra, trong tay còn dắt tiểu cô nương vừa nãy.

Tiểu cô nương có lẽ đã hết dược tính, bước đi đã có chút lực, mặt cũng được lau rửa sạch sẽ, chỉ mới hơn mười tuổi, dáng vẻ thanh tú linh động, đôi mắt như ngọc đen cuốn hút, duyên dáng yêu kiều. Hồng Tiếu chải cho cô kiểu tóc tết dài mà các cô nương Tế Dương yêu thích nhất, tết tóc vòng ra phía trước, rủ xuống trước ngực, còn gắn thêm một vòng chuông nhỏ, áo quần là một bộ kỵ trang màu đỏ, hỏi lấy ở chỗ quản gia Thôi phủ, khi bước đi, tiếng chuông leng keng, duyên dáng đáng yêu, lại thêm phần hiên ngang mạnh mẽ hơn so với những cô nương bình thường.

Liễu Bất Vong nhìn cô nàng, có hơi thất thần.

Hòa Yến cười rồi hỏi :"Có ăn gì chưa ?"

Thúy Kiều mặt lộ vẻ khó xử :"Phu nhân, tiểu tiểu thư không chịu ăn ".

Hòa Yến liền hỏi :"Làm sao lại không ăn ? Không đói sao ?"

Tiểu cô nương quay đầu sang hướng khác, không để ý đến lời nàng, rất kiêu ngạo.

"Có thể trước đó bởi vì đã ăn nhầm phải thứ gì đó, nên không chịu tin người khác nữa", Liễu Bất Vong khẽ cười, nhìn về phía tiểu nha đầu, "Tiểu cô nương, chúng ta nếu đã cứu ngươi từ trong tay tặc nhân, thì sẽ không làm hại đến ngươi. Bằng không cũng sẽ không mang ngươi về phủ. Ngươi có thể yên tâm, nếu ngươi không tin thì chúng ta có thể cùng ăn, như thế ngươi không cần lo đói, cũng không cần lo bất kỳ vấn đề gì khác ".

Người tên Liễu Bất Vong này, trong vẻ ôn hòa luôn mang theo chút điềm đạm xa cách, thêm vào đó là cử chỉ phong lưu thoát tục, khiến người khác dễ dàng sinh lòng yêu mến, tiểu cô nương này cũng không ngoại lệ. Nhìn chằm chằm vào mắt ông một lúc, nói: "Được thôi ".

Thái độ cuối cùng cũng dịu lại rồi.

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, vội kêu Thúy Kiều chuẩn bị các món ăn dễ tiêu hóa mà các tiểu hài tử thích ăn. Thúy Kiều y lời lui xuống, Liễu Bất Vong lại cười nói :"Ngươi tên là gì ?"

"Tiểu Lâu", tiểu cô nương ở trước mặt Liễu Bất Vong liền bớt đi mấy phần ngạo khí, tăng thêm mấy phần ngoan ngoãn.

"Tên hay", Liễu Bất Vong cười nói :"Ngươi là hài tử nhà nào, làm sao lại bị người bắt đi ?"

Vừa nói đến đây, Tiểu Lâu đã ngậm chặt miệng, không chịu nói nữa.

Hòa Yến và Liễu Bất Vong đối mắt nhìn nhau, hài tử này, tâm phòng bị trái lại rất mạnh, cũng không biết trước đó đã gặp phải những gì.

Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt của Tiểu Lâu rơi lên cây đàn dài ở trên bàn, cô bé nhìn một lúc lâu rồi hỏi Liễu Bất Vong :"Đây là đàn của ngươi sao ?"

Nhãn quang rất tốt, Hòa Yến thầm nghĩ, vừa nhìn đã nhận ra thứ đồ phong hoa tuyết nguyệt đó không có phù hợp với mình.

"Phải".

"Ngươi biết đánh đàn ?"

Liễu Bất Vong đáp :"Biết".

"Ngươi đàn một bài cho ta nghe đi ", Tiểu Lâu nói.

Hài tử này, sao lại biết sai sử người thế này. Hòa Yến không tỏ thái độ, Liễu Bất Vong tuy luôn cõng đàn bên mình kỳ thực hiếm khi chơi đàn, lúc Hòa Yến làm đồ đệ của ông, cũng từng thỉnh cầu ông đàn thử, nhưng Liễu Bất Vong mỗi lần như thế đều là cự tuyệt.

Nhưng lần này, câu trả lời của Liễu Bất Vong nằm ngoài dự đoán của Hòa Yến, ông chỉ dịu dàng nhìn Tiểu Lâu rồi mỉm cười nói :"Được".

Hòa Yến :".......Sư phụ ?"

Đây rốt cuộc là Sư phụ của ai ?

"Ngươi muốn nghe bài gì ?", ông thậm chí còn rất ôn nhu hỏi Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu chơi đùa bím tóc trước ngực một lúc, lắc đầu nói :"Ta không biết, bài nào ngươi đàn hay nhất thì cứ đàn bài ấy đi".

Ông cúi đầu, hết sức nghiêm túc hỏi ý kiến của Tiểu Lâu :"'Thiều Quang Mạn' có được không ?"

"Chưa từng nghe", Tiểu Lâu gật đầu :"Ngươi đàn đi !"

Hòa Yến không biết nói gì cho đúng.

Liễu Bất Vong đối với Tiểu Lâu so với một đồ đệ như nàng vẫn là trăm chiều ngàn chuộng. Nếu không phải tuổi tác chênh lệch, Hòa Yến cơ hồ muốn hoài nghi Tiểu Lâu có phải là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Liễu Bất Vong hay không.

Tiểu cô nương ngồi trên ghế cao, hai chân đưa đẩy, Liễu Bất Vong mang cổ cầm đặt xuống bàn, bản thân ngồi xuống trước bàn, lau lau tay rồi khảy động dây đàn.

Hòa Yến kỳ thực rất hiếm khi được nghe Liễu Bất Vong đánh đàn, ngẫu nhiên mấy lần cũng là lúc đêm khuya, nửa đêm thức dậy đến mao phòng, nghe thấy có tiếng đàn văng vẳng, còn cho rằng gặp phải ma, bị dọa đến run lẩy bẩy. Sau này lớn mật đi xem, mới phát hiện là Liễu Bất Vong.

Nàng khi còn niên thiếu cũng không rõ vì sao Liễu Bất Vong lại ở trong đêm khuya sân vắng chơi đàn, chỉ cảm thấy tiếng đàn đó mang nỗi bi thương nói chẳng thành lời. Sau này khi đã trải qua nhiều chuyện, từng bước trưởng thành, mới dần dần hiểu được Sư phụ nàng cũng là người từng có chuyện xưa, trong cuộc đời của Liễu Bất Vong, trong quá khứ có lẽ đã từng xuất hiện một người như vậy, khắc thật sâu vào trong ký ức của ông, đến mức chỉ có thể vào lúc trời đêm mượn tiếng đàn tưởng niệm.

Giờ đây sau nhiều năm không gặp, bi thương và mất mát trong tiếng đàn của ông càng sâu sắc hơn nhiều.

Thành Tây dương liễu lộng xuân nhu
Gợi sầu ly biệt, lệ khó thu.
Nhớ tình xưa, thuyền neo bến cũ
Chuyện hôm nao, cầu son, đồng xanh phủ
Người không thấy, nước trôi xuôi.

Thiều quang nào vì xuân sắc mà trôi.
Hận vời vời, mấy thời ngưng nghỉ.
Khi hoa rụng tơ bay
Trên lầu cao
Hóa sông xuân biến thành sông lệ
Bao giờ trôi cho hết những cơn sầu.

Tiểu Lâu tuổi nhỏ, còn chưa biết tiếng đàn bi ai, chỉ cảm thấy nghe rất êm tai, chỉ nghe thấy một dòng lãng mạn, thế nhưng Hòa Yến lại cảm thấy, trong tiếng đàn của Liễu Bất Vong, tựa hồ như đang từ biệt điều gì, có điều gì đó sắp rời xa khỏi cuộc đời ông, trộn lẫn nuối tiếc và mất mát, cũng sẽ không trở lại bao giờ.

Lâm Song Hạc cùng Tiêu Giác không biết đã vào phòng tự lúc nào, Lâm Song Hạc đi đến bên cạnh Hòa Yến, thấp giọng nói :"Muội muội, Sư phụ này của muội là một tay chơi đàn rất giỏi, cùng với Hoài Cẩn khó phân cao thấp, thế nhưng có chút quá bi thương ".

Ngay cả Lâm Song Hạc cũng có thể nghe ra, Hòa Yến khẽ thở dài, nhưng mặc dù đã làm Sư đồ với Liễu Bất Vong đã nhiều năm, Hòa Yến cũng cảm thấy trước nay chưa bao giờ có thể thật sự bước vào trong lòng Liễu Bất Vong, Liễu Bất Vong rốt cuộc là người như thế nào, quá khứ đã làm những chuyện gì, nàng hết thảy không biết, Liễu Bất Vong cũng không nhắc đến điều gì.

Ông giống như một người từ bỏ quá khứ, nhưng cũng không nghiêm túc với tương lai, giống như tùy ý tùy thời đều có thể rời đi, dấu vết gì cũng đều không lưu lại.

Đàn xong một khúc "Thiều Quang Mạn", dư âm vương vấn, Tiểu Lâu nhìn ông rồi đột ngột vỗ tay vang dội, cười nói :"Bài này ta đã từng nghe tổ mẫu đàn qua, bất quá người đàn không hay bằng ngươi, ngươi đàn thật sự rất giỏi. Ngươi tên là gì ?"

Liễu Bất Vong vỗ vỗ đầu cô :"Ngươi có thể gọi ta là Vân Lâm cư sĩ ".

"Tên này quá dài ". Tiểu Lâu không quá hài lòng với câu trả lời của ông :"Ngươi không phải họ Liễu sao ?"

Lâm Song Hạc đồng ý sâu sắc với Tiểu Lâu, nói :"Quả thật là đàn rất hay, cho dù ở Sóc Kinh cũng có thể có tên tuổi. Chỉ là..." , hắn nhìn Hòa Yến, nghi hoặc hỏi :"Hòa muội muội, không phải là vi huynh nói muội, Sư phụ của muội cầm nghệ vô song, 'trượng phu' của muội phong nhã siêu tuyệt, cớ vì sao bản thân muội lại lại chơi đàn thành ra bộ dạng như thế ? Sư phụ của muội chưa từng dạy muội đánh đàn sao ?"

Hòa Yến mặt không cảm xúc nói :"Sư phụ ta chỉ dạy ta quyền cước công phu. Còn trượng phu ta..."

Tiêu Giác đang đứng bên cạnh nàng, khẽ nhướng mày chờ nàng nói tiếp.

Hòa Yến hắng giọng nói :"Đàn cho ta nghe là được rồi, ta hà tất lại học thêm mấy thứ này làm chi chứ ?"

Lâm Song Hạc :"......"

Một lúc sau, hắn gật đầu :"Thật không có lý do phản bác".

Thúy Kiều đã bưng thức ăn lên, Hòa Yến đã cùng Tiêu Giác ăn rồi trước đó thế nên chỉ có Liễu Bất Vong ăn cùng với Tiểu Lâu. Tiểu Lâu dường như không thích dùng cơm cùng người khác, nhiều lần tỏ ra khó chịu, có lẽ vì để an tâm rằng bên trong không có độc, mới muốn Liễu Bất Vong ăn cùng. Liễu Bất Vong thế nhưng lại rất hiểu nỗi lòng tiểu cô nương, mỗi món chỉ dùng đũa gắp qua một chút, rồi không động nữa.

Tiểu Lâu ăn khá kén chọn, thế nhưng rốt cuộc cũng dùng được một ít cơm.

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Giác :"Bây giờ phải chờ Thôi đại nhân hồi phủ, hỏi một chút xem đây rốt cuộc là hài tử nhà ai, để đưa cô bé về nhà".

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bên ngoài truyền đến giọng của Chung Phúc :"Đại nhân, Kiều công tử và Ngọc Yến cô nương trước đó đã hồi phủ rồi, còn mang theo hai vị khách nhân, bây giờ đang ở trong phòng dùng cơm. Kiều công tử dường như có chuyện muốn tìm lão gia đấy ".

Tiếp theo là giọng nói thô lỗ của Thôi Việt Chi :"Biết rồi".

Rèm cửa bị nhấc lên, giọng nói của Thôi Việt Chi từ phía sau truyền tới :"Hoán Thanh, Ngọc Yến, các ngươi về rồi sao ? Tìm ta có chuyện gì vội không ? Cả sáng hôm nay Vương nữ điện hạ triệu gấp, ta không thể ngốc lâu trong phủ được, lát nữa còn phải xuất phủ..."

Giọng nói của hắn khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Lâu thì đột nhiên ngưng lại, sửng sốt trong giây lát, giọng điệu có chút biến đổi :"Tiểu điện hạ... Người vì sao lại ở đây ?"

Tiểu Lâu, tiểu cô nương được Hòa Yến đưa về luôn tỏ ra mười phần ngạo khí, lúc này đã buông đũa xuống, nhìn Thôi Việt Chi hếch cằm, kiêu ngạo nói :"Thôi trung kỵ, ngươi cuối cùng cũng tới rồi ".

Tiểu điện hạ ?

Mọi người trong phòng đều hết sức ngạc nhiên.

Thôi Việt Chi tiến lên một bước, nửa quỳ trước mặt Tiểu Lâu, ngữ khí vô cùng lo lắng :"Sáng hôm nay Vương nữ điện hạ đã triệu tại hạ đến phủ, nói rằng đêm qua đã chẳng thấy Tiểu điện hạ đâu, Điện hạ vô cùng sốt ruột, Tiểu điện hạ sao lại ở nơi đây ?", hắn ngoái đầu nhìn Hòa Yến, "Ngọc Yến.... chuyện này là thế nào ?"

Hòa Yến cũng rất muốn biết chuyện này là thế nào, nàng đã đoán thân phận của tiểu cô nương này sẽ không tầm thường, cũng ngàn vạn lần không ngờ đến thế nhưng đây là "Tiểu điện hạ" ?

"Đêm qua ta cùng Ngọc Yến ngủ quên trên thuyền ở Lạc Huỳnh, sáng ngày đến gần dịch trạm thuê ngựa để hồi phủ. Vô tình gặp phải Tiểu điện hạ bị người ta bắt cóc, mới cứu Tiểu điện hạ từ trong tay bọn chúng ra", Tiêu Giác thay Hòa Yến trả lời Thôi Việt Chi, "Kẻ bắt cóc Tiểu điện hạ, một người đã chết, những người khác đã đào tẩu. Khi ta cùng Ngọc Yến cứu Tiểu điện hạ trở về, thật cũng không biết thân phận của đối phương ".

Nghe vậy, Thôi Việt Chi kinh hãi, hỏi Tiểu Lâu :"Thế nào lại bị người bắt cóc đi ? Tiểu điện hạ có biết bọn họ là ai không ?"

Tiểu Lâu tựa hồ cũng không muốn nhắc đến chuyện này, không kiên nhẫn nói :"Ta làm sao biết được ? Ta vừa ra khỏi Vương phủ, gần ở kênh đào đã gặp phải bọn họ, ta thấy bọn họ cũng không giống người xấu, ai ngờ...", nói đến đây thì lại phẫn hận :"Rắp tâm hại người, tâm kia phải diệt !"

Thôi Việt Chi lại hỏi Tiểu Lâu :" Tiểu điện hạ có bị thương không? "

"Không có", Tiểu Lâu lầu nhầu một tiếng, nhìn về phía Liễu Bất Vong, đưa tay chỉ chỉ ông :"Vốn dĩ suýt chút nữa ta đã bị người hại chết, là người này, vị.... Vân Lâm cư sĩ này đã cứu ta".

Thôi Việt Chi lúc này mới nhận ra trong phòng lúc này còn nhiều người lạ, lại thấy Liễu Bất Vong khí độ bất phàm, liền chắp tay hành lễ, nói :"Đa tạ vị cao nhân này đã tương cứu, dám hỏi tôn tính đại danh của cao nhân ?"

"Vị này là võ sư phó của ta", Tiêu Giác nhàn nhạt nói :"Năm đó ông đã dạy cho ta công phu quyền cước, chúng ta nhiều năm không gặp, không ngờ đến lại ngẫu nhiên gặp ở Tế Dương. Bá phụ có thể gọi ông là 'Vân Lâm '."

"Hóa ra là Vân Lâm tiên sinh", Thôi Việt Chi giật mình, đối với Liễu Bất Vong càng sinh hảo cảm, nói :"Lát nữa ta phải đến Vương phủ để đưa Tiểu điện hạ về, Vân Lâm tiên sinh không ngại đi cùng tại hạ, nếu Vương nữ điện hạ biết tiên sinh đối với Tiểu điện hạ có ơn cứu mạng, nhất định sẽ hậu tạ tiên sinh".

Liễu Bất Vong nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ cúi đầu đáp lại Thôi Việt Chi, "Vân Lâm vốn là người ngoài thế tục, được đại nhân hậu ái, Vân Lâm ghi ở trong lòng, còn việc vào phủ lĩnh thưởng vẫn là thôi đi, khi ta ra tay cứu giúp, cũng không biết Tiểu Lâu là Tiểu điện hạ ".

Loại người có bản sự như này, luôn có thêm mấy phần cô độc và ngạo khí, Thôi Việt Chi cũng không sao hiểu được. Huống chi ông lại là Sư phụ của Kiều Hoán Thanh, sau này còn nhiều cơ hội để kết giao, lúc này cũng không cần vội. Việc cấp thiết nhất lúc này là nhanh chóng đưa Mục Tiểu Lâu trở về Vương phủ, Mục Hồng Cẩm bây giờ lo sắp phát điên rồi.

Thôi Việt Chi liền nói với Liễu Bất Vong :"Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng tiên sinh".

Liễu Bất Vong khẽ cười gật đầu.

"Tiểu điện hạ còn muốn dùng cơm không ?", Thôi Việt Chi nhìn phía Mục Tiểu Lâu, "Nếu đã dùng xong thì hãy theo tại hạ hồi phủ. Điện hạ trông thấy người bình an vô sự, nhất định sẽ rất vui mừng".

Mục Tiểu Lâu từ trên ghế nhảy xuống, nói :"Biết rồi, ngươi chuẩn bị nhuyễn kiệu đi", nói xong mới theo Thôi Việt Chi ra ngoài, lúc đi ngang qua Liễu Bất Vong thì dừng lại bước chân, có chút không cam lòng hỏi :"Ngươi thật không muốn cùng ta hồi phủ sao ? Tổ mẫu của ta sẽ ban thưởng cho ngươi rất nhiều vàng đấy ? Ngươi muốn gì cũng đều có thể ".

Thôi Việt Chi đứng ở một bên nhìn có chút ngạc nhiên, Mục Tiểu Lâu từ nhỏ được Mục Hồng Cẩm nuông chiều mà lớn lên, đối với người khác sẽ lắm khắc khe, thế nhưng lại rất thân thiết với Liễu Bất Vong, bọn họ đều là những người luyện võ, Thôi Việt Chi cũng có thể cảm nhận được võ công của Liễu Bất Vong không phải tầm thường. Nếu người này có thể ở lại Vương phủ, bồi ở bên cạnh Tiểu điện hạ, vừa có thể bầu bạn với Tiểu điện hạ, vừa có thể bảo vệ Tiểu điện hạ an toàn, thì thật không gì tốt hơn.

Bất quá những chuyện này, để sau khi gặp Mục Hồng Cẩm rồi lại nói. Hắn quay đầu nhìn lại hai người Hòa Yến :"Ngọc Yến, Hoán Thanh, hai ngươi thu thập một chút, lập tức theo ta đi vào Vương phủ. Các ngươi đã cứu Tiểu điện hạ, Vương nữ điện hạ sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ phải vào Vương phủ một chuyến, không bằng là hôm nay đi".

Hòa Yến cùng Tiêu Giác đối mặt nhìn nhau, Hòa Yến nói :"Được thôi, bá phụ".

Thôi Việt Chi mang theo Mục Tiểu Lâu ra ngoài, Hòa Yến nói với Liễu Bất Vong :"Sư phụ, ngài trước cứ ở lại trong phủ, có chuyện gì đợi chúng ta trở về lại nói sau". Nàng chỉ sợ sau khi hồi phủ, Liễu Bất Vong sẽ không từ mà biệt, lại dặn dò Lâm Song Hạc :"Lâm huynh, làm phiền huynh chiếu cố cho Sư phụ ta, ngàn vạn lần đừng để Sư phụ ta hành động đơn độc".

Liễu Bất Vong nhìn nàng, bất lực mỉm cười.

Lâm Song Hạc lập tức hiểu ý của Hòa Yến, nói :"Không vấn đề, đảm bảo khi muội quay về, dáng vẻ Liễu sư phụ vẫn như thế này, tóc trên đầu không mất đi một sợi".

Hòa Yến lúc này mới yên tâm, gọi Hồng Tiếu chải lại đầu, sau khi tắm rửa lại đổi quần áo sạch sẽ, mới theo Tiêu Giác đi tới cổng ngoài Thôi phủ, vừa đi vừa thấp giọng hỏi Tiêu Giác :"Đô đốc, sao lúc nãy ngài lại nói Sư phụ ta là võ sư phó của ngài ?"

Còn nói là "Vân Lâm cư sĩ " chứ không phải "Liễu Bất Vong ".

Tiêu Giác nhướng mày :"Vị Sư phụ đó của cô, vừa nhìn đã thấy vô cùng không muốn lộ ra thân phận của bản thân, nói là Sư phụ ta, chí ít có thể tránh đi hoài nghi của mọi người ".

Đúng vậy, Hòa Yến đang suy nghĩ, bất thình lình lại nghe Tiêu Giác nói: "Nhưng Sư phụ này của cô, thân phận rất không đơn giản, dường như có quen biết cũ với Vương nữ."

Hòa Yến kinh ngạc :"Sao có thể ?"

"Ánh mắt ông ấy nhìn Mục Tiểu Lâu, giống như nhìn một người khác thông qua Mục Tiểu Lâu vậy, nếu đoán không lầm, có lẽ chính là vị Vương nữ điện hạ kia." Tiêu Giác không nhanh không chậm nói :"Cô làm đồ đệ thế nào mà sao chuyện gì cũng đều không biết ?"

"Vốn chuyện gì ông ấy cũng không nói với ta nha !", Hòa Yến khó giấu kinh hãi trong lòng. Liễu Bất Vong cùng Mục Hồng Cẩm có quen biết cũ ? Đây chính là tin tức chấn động nhất mà hôm nay nàng được nghe ! Nhưng Hòa Yến lại mơ hồ cảm thấy, những gì Tiêu Giác nói có thể là thật. Liễu Bất Vong đối với Mục Tiểu Lâu ôn nhu sủng nịch, bi thương trong tiếng đàn, việc từ chối cùng Thôi Việt Chi đến Vương phủ, tất cả dường như đều hé lộ một điều, ít nhất Liễu Bất Vong cùng người của Mục gia, không phải hoàn toàn không có liên hệ.

Nhưng rốt cuộc là quan hệ gì chứ ?

Câu hỏi này chưa được giải đáp, Thôi Việt Chi đã thúc giục họ xuất phát đến Vương phủ.

Mục Tiểu Lâu ngồi trên nhuyễn kiệu, Hòa Yến và những người khác thì ngồi xe ngựa. Thôi Việt Chi đích thân hộ tống, các thị vệ đều mặc giáp mang kiếm, có lẽ là vì những gì Mục Tiểu Lâu vừa nói, rằng ngày hôm qua bị người bắt cóc, khiến người ta cảm thấy thành Tế Dương  cũng không an toàn và yên bình như vẻ bề ngoài.

Vương phủ nằm ở trung tâm thành Kỷ Dương, hướng về phía Bắc, diện tích rất rộng, vừa đến cổng phủ đã có binh sĩ lên vặn hỏi. Thôi Việt Chi dẫn họ vào trong Vương phủ, trước tiên đưa Mục Tiểu Lâu vào, bảo Hòa Yến và Tiêu Giác chờ ở ngoại điện, lúc sau lại gọi họ vào.

Hòa Yến và Tiêu Giác ngồi ở ngoại điện, buồn chán chẳng gì để làm, Hòa Yến hỏi Tiêu Giác : "Đô đốc, ngài có biết gì về Mông Tắc vương nữ không ?"

"Không rõ lắm," Tiêu Giác lười biếng nói: "Chỉ biết rằng Mông Tắc vương  năm đó dưới gối có một tử một nữ, trưởng tử chưa đầy mười tám đã yểu mệnh, vị trí của Mông Tắc vương lúc đó ngồi cũng không vững lắm ".

Ngồi không vững thì cần phải liên minh các thế lực để củng cố, Bệ hạ nhân từ, tuy nhiên luôn có những tâm phúc nhìn không quen các Phiên Vương phân chia thế lực, hận không thể truy cùng diệt tận các Phiên vương của Đại Ngụy.

Cuối cùng Mông Tắc vương nữ được gả cho nhi tử một vị trọng thần trong triều, vì Vương phu là người trong triều đình, cũng chính là có thể tùy thời giám sát xem Tế Dương có ý đồ phản nghịch hay không. Cũng chính bởi vì như vậy, Mông Tắc vương mới bảo vệ được địa vị Phiên vương của mình.

Bất quá, nhi tử của vị triều thần đó, cũng chính là Vương phu của Mông Tắc vương nữ, sau khi Vương nữ sinh hạ một tử không lâu sau thì sinh bệnh qua đời, mà nhi tử của họ cũng bị bệnh như phụ thân, bẩm sinh yếu đuối, lúc nữ nhi còn nhỏ đã xuôi tay nhắm mắt. Thế nên giờ đây trong Mông Tắc vương phủ, kỳ thực chỉ có Vương nữ Mục Hồng Cẩm và tôn nữ Mục Tiểu Lâu của bà.

Hòa Yến ban đầu đối với Mục Hồng Cẩm cũng không có gì đặc biệt hiếu kỳ, nhưng sau khi nghe được những gì Tiêu Giác nói, biết rằng người này có thể là từng quen biết với Liễu Bất Vong, liền sinh ra một chút kỳ vọng, muốn biết trong quá khứ của Liễu Bất Vong, đã có những người nào xuất hiện. Liễu Bất Vong đối với Mục Tiểu Lâu tốt như vậy, một nam nhân đối tốt với một tiểu cô nương, nếu không phải thiên tính ôn hòa, rất có khả năng là bởi vì người thân của tiểu cô nương đó.

Hai người bọn họ ngồi chẳng bao lâu, một tỳ tử mặc sa y đầu tết đầy bím tóc cười bước tới nói :"Xin mời hai vị theo nô tỳ, Điện hạ muốn gặp mọi người ".

Hòa Yến cùng Tiêu Giác đứng dậy, theo tỳ tử này đi vào bên trong.

Khi vào bên trong Vương phủ, liền giật mình vì bên trong Vương phủ thế mà so với bên ngoài thoạt trông còn to và rộng rãi hơn, có thể gọi là khí thế hoành tráng. Lấy màu đỏ ráng chiều làm chủ đạo, trên đầu cột lan can trong phủ, đều chạm khắc những truyền thuyết thần thoại liên quan đến Thủy Thần. Tại hậu viện Vương phủ, thậm chí còn có điêu khắc một tượng đồng, khắc thành dáng vẻ của một vị Thần nữ ngực trần cưỡi côn ngao du trên biển.

Tế Dương nắng nóng, không phải chịu cái lạnh khắc nghiệt của Lương Châu. Mới là ngày xuân, sáng sớm lúc mặt trời vừa lên, đã có chút oi ả. Bốn góc sân đều đặt đầy những khối đá trong chậu đồng, thế nên cũng không cảm thấy nóng, mát mẻ dễ chịu. Còn về những thứ hoa lá cỏ cây, như thể thành Tế Dương cho người ta cùng một loại cảm giác, phồn thịnh náo nhiệt, hào nhoáng và ngạo nghễ...

Xuyên qua sân rồi đi tới hành lang, thị nữ dừng chân ở chỗ Điện hạ, cười nói :"Hai vị, mời vào !"

Hòa Yến cùng Tiêu Giác nhấc chân vào, liền cảm thấy trước mắt thật mênh mông sáng sủa.

Đại điện rất rộng, bốn góc đều có cột tròn điêu khắc hình ảnh Thủy Thần, đỉnh đầu còn được tô vẽ hình ảnh hoa văn đám mây may mắn cát tường, trên đất phủ thảm mỏng, trong suốt như lụa, điểm xuyết bởi tơ vàng, lấp lánh ánh quang. Có một khoảnh khắc, Hòa Yến cảm thấy Long cung trong truyền thuyết có lẽ chính là như này.

Mang theo một loại xinh đẹp huyền bí sinh trưởng đầy hoang dã.

Trong điện có chính tọa, cạnh bên có phụ tọa, bất quá lúc này trên đấy không người. Vương nữ không ở đây sao ?

Hòa Yến trong lúc đang nghi hoặc, đã nghe thấy từ phía sau điện có tiếng bước chân của ai đó truyền đến, tiếp theo đó là có người từ bên cao tọa sau điện đi ra.

Đây là một nữ nhân rất đẹp.

Vóc dáng rất cao, thân thể lại gầy, tuổi đã có chút lớn, thế nhưng chẳng thấy mảy may dáng vẻ mỹ nhân lúc xế chiều. Bà mặc một bộ bào phục đỏ, vạt áo dùng kim tuyến thêu hoa văn sóng biển, mái tóc đen óng ả tết thành bím dài, chỉ ở trên đỉnh đầu là cuộn lại, đội một chiếc tiểu quan màu vàng. Nước da cực trắng, đôi mắt lại rất đen, đuôi mắt cong một chút sắc đỏ, ngũ quan diễm lệ mà sâu sắc, chỉ là thần sắc mang chút lạnh lùng, mặc dù khóe môi ngậm chút ý cười, nhưng ý cười ấy cũng cao cao tại thượng, như một đóa sương hoa đứng trên vách đá, nở rực rỡ mà lạnh lùng, chỉ có thể từ phía xa nhìn ngắm, không thể đến gần.

Hiếm khi thấy được một nữ nhân có khí thế bức người thế này, bà đã rất xinh đẹp, nhưng sự cao ngạo của bà lại khiến cho sự xinh đẹp trở thành một loại thừa thãi.

Mục Hồng Cẩm chầm chậm bước đến, ngồi xuống ở cao tọa, từ trên cao mà nhìn xuống hai người Hòa Yến.

Hòa Yến thật nhẹ kéo góc áo Tiêu Giác, hạ thấp đầu cung kính nói :"Ngọc Yến gặp qua Điện hạ ".

Nửa ngày không ai trả lời.

Ngay khi Hòa Yến cho rằng Mục Hồng Cẩm sẽ tiếp tục im lặng thì bà đã lên tiếng nói. Giọng điệu của bà cũng lạnh lùng, diễm lệ mà tùy ý, khiến cho trái tim của người nghe có chút lạnh lẽo, từng chút một thấm vào lòng người.

"Bổn điện thế mà không biết, Hữu quân đô đốc như thế nào lại rãnh rỗi, không tiếc giả làm người khác cũng phải đến Tế Dương ta ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro