Chương 136 : Là Gió Động
Một chút trên trán đó là gì không cần nghi ngờ nữa, Hòa Yến trong nhất thời chẳng biết làm sao mới tốt, đứng yên không dám cử động, chỉ cảm thấy ở nơi bị khóe môi hắn chạm qua, nóng cháy đến bỏng người.
Tiêu Giác cũng sững sờ đứng bất động tại chỗ, đôi mắt đẹp cụp xuống không thấy được biểu tình.
Trái lại là vị đại ca ở bên cạnh cười nói :"Sao lại đứng yên bất động như vậy ? Vị công tử này, đã đến rồi ".
Tiêu Giác tựa như lúc này mới sực tỉnh, buông tay như bị ong đốt, xoay người lạnh lùng nói :"Đi thôi".
Hòa Yến "À" một tiếng, giấu đi sóng to gió lớn trong nội tâm, giả vờ như chẳng có chuyện gì đi theo phía sau Tiêu Giác, trong lòng thế nhưng lại đang gào thét.
Nàng thế mà... lại cùng Tiêu Giác hôn rồi ?
Tuy là trên trán, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy.... Thực sự khiến người ta rất khó phớt lờ. Tuy đó chỉ là vô tình, nhưng cái vô tình này, đến cũng quá không đúng lúc rồi !
Vừa mới đi qua cầu Tình Nhân, nếu Thủy Thần nhìn thấy, có khi lại nghĩ hai người họ là một đôi tình nhân, rồi vô tình se duyên cho họ. Hòa Yến bất chợt rùng mình.
Không biết có phải vì chuyện vừa nãy có ý nghĩ gì không mà Tiêu Giác lại đi rất nhanh, Hòa Yến cũng chỉ cố bước lớn hơn để đi theo hắn. Khi về đến bên cạnh Thôi Việt Chi, những người xem náo nhiệt đều vỗ tay cổ vũ, Thôi Việt Chi cũng mỉm cười nói :"Hoán Thanh, thật không hổ nhi lang Thôi gia chúng ta ! Đi lần đầu là qua được ! Ta còn nghĩ nếu lần này đi không qua, lần sau không biết ngươi còn dám đi hay không, ha ha ha ha, không ngờ đến thật không ngờ đến, cầu tình nhân này, ngươi thế mà qua thuận lợi như vậy !"
Hòa Yến thầm nghĩ, thế mà còn tính có lần sau, cầu tình nhân này cũng thật là không có giới hạn mà.
"Thế là quá tốt rồi ", Vệ di nương cười, vỗ vỗ vào tay Hòa Yến, "Đi qua cầu tình nhân cùng với Hoán Thanh thiếu gia, kiếp này dù lên trời xanh hay xuống suối vàng, nhất định sẽ không chia cách !"
Hòa Yến :"......."
Thật là đáng sợ.
Xích Ô cùng với Phi Nô cũng là biểu tình một mặt một lời khó mà nói hết, duy chỉ có Lâm Song Hạc vui không tả xiết, phe phẩy quạt, còn nói :"Nói vậy ta cũng muốn đi".
"Vậy huynh đi đi", Hòa Yến không vui nói, vừa rồi Lâm Song Hạc la ó chẳng ít đâu.
"Vậy thì bỏ đi", Lâm Song Hạc thận trọng nói :"Nhược thủy tam thiên, hà tất chỉ lấy một bầu ? Cầu này không hợp với ta. Huống chi, ta đi đâu tìm một vị cô nương có thể để ta ôm qua cầu chứ ?"
Tiêu Giác :"Im miệng".
Hòa Yến không dám nói gì nữa, trò đùa này làm cho mọi người cảm thấy ngượng ngùng. Trong bất hạnh có may mắn, có lẽ là lúc cuối khi họ xuống cầu, vì xa quá, mọi người chỉ thấy nàng suýt ngã, Tiêu Giác giữ nàng lại, không để ý đến chút vô tình trên trán nàng. Nếu không, Lâm Song Hạc đã mang chuyện này ra làm trò cười, nàng thật sẽ không có nơi nào giấu mặt.
"Nếu đã đi cầu tình nhân xong rồi, vậy thì đi xem các tiết mục khác của lễ hội Thủy Thần chúng ta đi". Thôi Việt Chi cười nói :"Ngươi xem, đây là chợ nổi trên nước".
Tế Dương dựa vào nước, trên sông ghe thuyền lớn nhỏ sớm đã chen chúc nhau, đuôi thuyền có người cầm chèo, mũi thuyền bày ra các loại hoa quả lớn nhỏ, hoặc giả trang sức phấn son, nếu trên bờ có người nhìn trúng, vẫy vẫy tay, thuyền sẽ dừng dưới bến, cho các nhân lựa chọn kỹ lưỡng. Nếu là du nhân trên thuyền nhìn trúng, thì hai thuyền dừng lại ở giữa dòng, tiểu thương trên thuyền sẽ cho người chọn lựa.
Hòa Yến thấy trên một chiếc thuyền nhỏ có bán loại bánh ngọt hình móng ngựa được gói trong một chiếc lá lớn màu lục, phía mặt trên còn có khoai từ và táo đỏ, rưới thêm một lớp mật ong, trông rất động lòng người, Thôi Việt Chi thấy nàng thích, liền kêu người hầu bên cạnh chạy đến bờ sông kêu thuyền đó dừng lại, mua mấy gói qua.
Hòa Yến nhận lấy, sau khi nói cảm ơn liền cắn một miếng, cảm thấy răng miệng vừa thơm vừa ngọt khiến người ta muốn chảy nước miếng, lòng khẽ thở dài, so với cái này, đại nại cao mà nàng và Hòa Vân Sinh trước đó bán ở Sóc Kinh rất là tầm thường.
Nàng ăn nghiêm túc, khóe miệng phồng lên, trông giống hệt một con sóc, Tiêu Giác như nhìn không chịu được, nói :"Trên khóe miệng có vụn bánh kìa ".
"Cái gì ?", Hòa Yến không nghe rõ.
Sau một khắc, người này không vui ném khăn tay đến mặt nàng :"Lau sạch đi, ngượng chết người rồi ".
Hòa Yến :"......"
Nàng lau lau miệng, nói :"Thật nhiều chuyện ".
Đang nói thì lại nghe thấy từ nơi khác truyền đến tiếng kinh hô, quay lại nhìn thấy thấy ở trường đua ngựa, xung quanh vây chẳng ít người, không biết là đang làm gì.
Không biết thì hỏi, nàng chỉ chỉ bên đó :"Bên đó có gì vậy ?"
"Cái đó à", Thôi Việt Chi nhìn theo hướng nàng chỉ, nói :"Đây gọi là đoạt phong ".
"Đoạt phong là gì ?"
"Ngươi xem, trên trường đua có rất nhiều ngựa". Thôi Việt Chi cười nói :" Đường đua là một vòng tròn, chính giữa là đài cao, nơi cao nhất trên đài có một lá cờ. Người ta phải cưỡi ngựa, lúc qua đài cao phải nhảy lên để đoạt lấy lá cờ, sau khi cầm được cờ lại từ đài cao nhảy xuống, tốt nhất là rơi lên lưng ngựa, nếu có thể lấy được lá cờ này trong thời gian quy định, được coi là đoạt phong thuận lợi. Ai có thể đoạt phong thành công thì sẽ gặp phần thưởng tốt. Bên cạnh chính là đồng hồ nước, dùng thời gian càng ngắn thì phần thưởng sẽ càng lớn.
Hòa Yến nghe xong, nhỏ giọng nói :"Còn không phải là tranh cờ sao ".
Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, cười hỏi :"Nghe thấy rất là thú vị, bất quá phần thưởng là những gì ?"
"Phần thưởng thì muôn hình vạn trạng, nếu là nam tử vì mình sở cầu, phần lớn là binh khí, đôi khi cũng là bạc, nếu là nam tử vì nữ tử sở cầu, phần lớn đều là trang sức, châu báu, hoặc giả các loại vải vóc".
Thôi Việt Chi vừa nói, vừa dẫn mọi ngờ đến trường đua bên đó, trường đua ở Tế Dương cũng không lớn, không so được diễn võ trường dưới chân Bạch Nguyệt Sơn, chỉ là lúc này đã vây không ít người. Chỉ thấy phía trước mặt có mấy nam tử người mặc kình trang cưỡi ngựa từ bên cạnh lướt qua, ngựa phi nhanh tạo nên những cơn gió mạnh, chỉ khi đi qua đài cao, vài người cứ thế nhảy lên, tranh trước nhảy lên đỉnh cột cờ .
Cột cờ rất cao, xung quanh lại chẳng có chỗ đặt chân, toàn dựa vào công phu để đứng lên đi. Có người nhảy lên đỉnh cột cờ nhưng chưa kịp lấy lá cờ đã rơi xuống, ngã vào hố cát dưới đài. Một người khác thì chưa kịp tới đỉnh cột, nhưng vẫn cố dùng tay kéo được lá cờ, rồi cũng ngã xuống, không lên lại được ngựa, chỉ nhận được một xâu tiền đồng làm phần thưởng.
Phía bên kia có một chiếc bàn, trên bàn bày đủ loại phần thưởng của trò 'Đoạt Phong', muôn màu muôn sắc, vô cùng phong phú. Hòa Yến nhìn thấy ngay trên cùng có bày một chiếc roi da.
Roi rất dài, trông vô cùng chắc chắn, toàn thân tỏa ra một màu tím bóng loáng, nhìn qua đã biết là rất tốt. Hiện tại Hòa Yến sợ bị phát hiện thân phận nên không thể dùng kiếm, phần lớn thời gian sẽ sử dụng roi. Chỉ là roi ở diễn võ trường không thể gọi là bảo vật, nhưng cây roi này trông tốt hơn nhiều so với những cây mà nàng từng dùng trước đây.
Trong nháy mắt, Hòa Yến có chút động lòng.
Nàng hỏi chủ trường đua :"Xin hỏi, cây roi này là phần thưởng cho việc gì ?"
Chủ trường đua cười khà khà nói :"Cô nương thật có mắt xem, đây là phần thưởng lớn nhất của "Đoạt Phong" lần này, Tử Ngọc tiên, theo đồng hồ nước, nếu có thể đoạt được cờ trong thời gian ngắn nhất, thì sẽ có được roi này. Hôm nay có khá nhiều tiểu ca đều là nhắm trúng roi này, bất quá hiện giờ cũng chưa có người cầm đi, ta thấy hôm nay khó đấy".
Nàng hỏi một câu này, mấy người đều hướng nàng mà nhìn, Thôi Việt Chi cười nói :"Ngọc Yến thích chiếc roi này sao ?"
"Thoạt nhìn cảm thấy rất đặc biệt", Hòa Yến khiêm tốn nói.
"Không bằng để Hoán Thanh đi tranh giúp ngươi", Thôi Việt Chi cười nói :"Ta đã xem qua căn cơ của Hoán Thanh, có lẽ trước đây đã từng luyện võ, không đến mức chẳng dám lên".
Suy cho cùng Thôi Việt Chi cũng là người luyện võ, rốt cuộc đối phương thân thủ thế nào, vừa nhìn đã có thể thấy rõ.
Hòa Yến nhìn Tiêu Giác, Tiêu Giác cười lạnh :"Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ".
"Ta đã bắt đầu nghĩ rồi", Hòa Yến sát lại gần hắn, thấp giọng khẩn cầu nói :"Ngài giúp ta một lần, giúp ta lấy được cây roi đi, có được roi rồi, sau này ta giúp ngài bán mạng cũng dễ dàng hơn chút. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy ở đây đều là nam tử, ta nhất định sẽ tự mình lên rồi. Đô đốc, tướng quân, thiếu gia .... phu quân ?"
Tiêu Giác :"Nàng im miệng cho ta".
Hòa Yến chỉ có thể im miệng, ánh mắt vừa chuyển, đã rơi trên Tử Ngọc tiên, thèm thuồng không thể tả. Đôi khi việc gặp được binh khí tốt không phải là điều dễ dàng, nhất là có thể không tốn cây kim sợi chỉ mà có được, quả thật là mười năm mới có được một lần, nếu bỏ lỡ há chẳng phải tiếc lắm sao ?
Chỉ là hôm nay... nhất định là hôm nay lại đến quỳ thủy, bụng có chút khó chịu. Nhưng chắc vẫn có thể chịu đựng được ? Hòa Yến đắn đo trong lòng một lúc, nếu có thể lấy được lá cờ trong thời gian ngắn nhất, thực ra cũng chỉ đau một lúc thôi, cũng không sao.
Nghĩ đến đây, liền cười híp mắt hỏi chủ trường đua :"Xin hỏi, nữ tử có thể tham gia không ?"
Chủ trường đua giật mình, người ở xung quanh cũng giật mình, chủ trường đua chần chừ nói :"Có thể thì có thể... Bất quá, trước giờ chưa từng có ai làm vậy".
Tiêu Giác nghiêng đầu, không thể tưởng nổi nhìn nàng :"Nàng điên sao ?"
"Hết cách rồi", Hòa Yến bất lực, "Nhưng ta cảm thấy, cái roi như này sau này sẽ rất khó thấy được, yên tâm, ngài biết bản sự của ta mà, trường đua nhỏ thế này không thể làm khó được ta ".
"Nàng không phải... Không phải....", nói đến đây, hắn tựa hồ rất khó mở miệng, không tiếp tục nói thêm.
Hòa Yến thắc mắc nhìn hắn :"Không phải cái gì ?", nói đoạn, liền đưa tay lên muốn buộc tóc, cứ thả tóc dài chung quy cũng không tiện. Còn về quần áo, chỉ có thể buộc lại rồi nói tiếp.
Nàng vừa giơ tay thì đã bị Tiêu Giác bắt lấy khuỷu tay.
"Làm sao đấy ?", Hòa Yến hỏi.
Tiêu Giác cố nhịn, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng một :"Ta đi".
"Ơ ?", Hòa Yến có chút giật mình, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiêu Giác đi lên phía trước, cùng chủ trường đua nói gì đó.
"Hoán Thanh đây là muốn đoạt phong sao? " Thôi Việt Chi có chút bất ngờ, "Vì Ngọc Yến thích cây roi đó ?"
Hòa Yến nói chẳng thành lời, kỳ thực nàng tuy khẩn cầu Tiêu Giác, nhưng cũng không từng nghĩ thật muốn Tiêu Giác đi làm loại chuyện này. Một vị tướng lĩnh quản mấy vạn binh sĩ lại đi làm chuyện này, huống chi, Tiêu nhị công tử xưa nay kiêu ngạo, luôn coi thường những việc như này. Không ngờ đến hắn thế mà đi thật.
Chủ trường đua đưa Tiêu Giác đi vào bên trong dắt ngựa, Vệ di nương cười nói, ngữ khí mang chút ngưỡng mộ :"Hoán Thanh công tử đối với Ngọc Yến cô nương thật sự rất tốt".
Lời này nói cũng không sai, chỉ là... trong phút chốc, Hòa Yến cũng có chút mê hoặc.
Lâm Song Hạc nhìn nhìn Hòa Yến, lại nhìn sang phía Tiêu Giác đang rời đi, động tác phe phẩy quạt cũng dần dần ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ như có gì suy nghĩ.
Không lâu sau, Tiêu Giác đã cưỡi ngựa đi ra.
Đang là mùa xuân, một mảng xanh tươi mới trong ấm áp mơn man. Quý công tử dung nhan tuấn mỹ, chiếu sáng xuân sắc ở chung quanh, hắn hôm nay cũng vì để phù hợp với lễ hội Thủy Thần ở Tế Dương nên không mặc trường bào, chỉ mặc thường phục màu xanh đen, càng hiện rõ phong lưu diễm lệ, ánh mắt lười biếng mà lãnh đạm, ngồi thẳng trên lưng ngựa, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người .
Hòa Yến nghe thấy có nữ tử ở phía sau mình kinh hô : "Thật là một công tử tuấn tú."
"Mày mắt thật đẹp, trông cũng rất quý khí !"
"Tế Dương khi nào lại có nhân vật thế này, đây là thiếu gia nhà nào đây ?"
Hòa Yến nghe thế, trong lòng trái lại cũng cảm thấy tự hào, trong đầu hiện lên một câu thơ :"Xuân thảo lục nhung vân sắc bạch, tưởng quân kỵ mã hảo nghi dung - Cỏ xuân xanh mướt, mây sắc trắng, nhớ chàng cưỡi ngựa dáng uy nghi", chính là nói cảnh này.
Đột nhiên nghĩ đến thuở thiếu thời ở Hiền Xương quán, vào mùa đông, trong trường săn bắn, ai săn được nhiều con mồi nhất sẽ được thưởng. Tiêu Giác một mình độc chiếm ngao đầu, Hòa Yến của lúc đó ngay cả kéo cung bắn tiễn vẫn là miễn cưỡng, đến cuối cùng cũng không săn được con mồi nào, chỉ có thể theo ánh mắt kinh ngạc hoặc ngưỡng mộ của mọi người, nhìn chàng thiếu niên ấy từ trong tuyết bước ra, áo gấm hồ cừu, phong thái đầy người.
Rất nhiều năm đã qua, hắn vẫn như thế, chỉ cần đứng giữa đám đông liền có thể trở thành người nổi bật nhất. Dù có trải qua bao nhiêu chuyện, cũng không thể làm viên minh châu đó phủ bụi.
Tiêu Giác cưỡi ngựa chạy vòng quanh trường đua.
Đến lúc này, ngoại trừ nam tử, nhiều cô nương cũng vây về phía đó, dĩ nhiên là đều là để nhìn Tiêu Giác, Lâm Song Hạc đến bên cạnh Hòa Yến, thấp giọng nói : "Muội muội, muội thật lợi hại, Tiêu Hoài Cẩn cư nhiên lại nguyện ý vì muội mà đi ra làm loại chuyện gây chú ý này".
Hòa Yến ngượng ngùng :"Ta cũng không ngờ ngài ấy sẽ giúp". Không ai có thể nghĩ đến điều này, nàng nghi ngờ liệu Tiêu Giác có bị ai đó nhập vào thân không, nhưng nhìn vào cách hắn đã đối xử với mình trước đây, lại không thấy đúng lắm.
"Có phải muội rất cảm động, hận không thể lấy thân báo đáp ?"
Hòa Yến bị dọa cho giật mình, vô thức còn muốn lớn tiếng phản bác, đột nhiên lại nhớ đoàn người Thôi Việt Chi còn đang ở bên cạnh, không thể làm càng, liền thấp giọng trả lời :"Không có ! Ta không thích Đô đốc ".
"Không thích hắn thì khẩn trương làm gì ?", Lâm Song Hạc ranh mãnh nói :"Huynh đệ, lỗ tai ngươi đều đỏ cả rồi ".
Hòa Yến vội dùng hai tay che lấy tai :"Làm gì có, đừng nói nhảm !"
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy xung quanh truyền đến từng trận kinh hô, hai người theo âm thanh nhìn đi, thì thấy Tiêu Giác đã giá ngựa lao nhanh đến dưới đài cao, hắn không hề có ý dừng lại, trực tiếp phi thân lên, cột dài trơn trợt dưới chân hắn như giẫm ở đất bằng.
Người xung quanh đây dù cho có thoải mái, muốn đi lên hãy còn không dễ, lại nơi nào thấy qua thế trận như này, người đoạt phong thoải mái như này.
Hắn đoạt cực nhanh, như tia sét chớp mắt đã đến đỉnh cột, lại thuận thế đạp vào đầu cột, thuận tay kéo xuống cờ xí màu đỏ kia.
Gió thổi nhẹ, lá cờ trong tay hắn tung bay, khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi trong một khoảnh khắc, cùng với thiếu niên tươi sáng trong ngày xuân trùng lặp với nhau. Ánh mắt hắn tản mạn, nhẹ nhàng nhướng mày, đối với đám đông dưới đài, hoặc giả chỉ là đối với Hòa Yến cong mắt khẽ cười, nhếch môi nói: "Lấy được rồi."
Hòa Yến kinh ngạc nhìn hắn, trong một khoảnh khắc, nàng nghe thấy tiếng tim mình nhảy nhót, ầm vang khiến người ta khó có thể phớt lờ. Trong đầu bất ngờ nhớ lại bài học mà tiên sinh ở Hiền Xương quán đã dạy qua thuở còn niên thiếu.
"Truyền Đăng Lục" đã viết, Lục Tổ Huệ Năng lúc đầu ở Pháp Tính tự, gió thổi cờ bay. Có hai vị tăng tranh luận, một rằng gió động, một rằng cờ động, Lục Tổ nói :"Gió, cờ không động, động tự tâm, tai".
Nàng trước kia cho cảm thấy lời này tối nghĩa khó hiểu, không rõ rốt cuộc là nói cái gì. Bây giờ không có giải thích, không có bàn luận, chỉ cần một cái nhìn, chỉ một cái nhìn, tình này cảnh này, liền có thể hoàn toàn hiểu rõ.
Không phải gió động, không phải cờ động, là tâm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro