Chương 124 : Dịu dàng
Sau khi dùng xong cơm trưa, các binh sĩ lần lượt tìm một nơi ấm áp để tạm chợp mắt.
Tiêu Giác đang ở diễn võ trường nói chuyện cùng Phó tổng binh, phân phó nội dung luyện tập cho một tháng tiếp theo, Lâm Song Hạc đi đến, từ phía đàng xa đã cầm quạt đưa về phía trước với hắn, ngụ ý hắn bước lên một bước để nói chuyện.
Tiêu Giác đem mọi chuyện giao phó xong, mới đi qua chỗ Lâm Song Hạc, vừa đi vừa sốt ruột nói :"Không phải ngươi đi y quán trợ giúp sao ?"
Lâm Song Hạc cả ngày vô công rỗi nghề, gần đây thời tiết giá rét, Thẩm Mộ Tuyết mới dùng nồi lớn nấu canh dược xua hàn ấm bụng để phân phát cho mọi người. Bởi vì không đủ nhân lực, Lâm Song Hạc tự đứng ra xung phong đi giúp, hắn cả đời coi trọng điệu bộ công tử, chê binh sĩ Lương Châu Vệ không tắm rửa, nhếch nhác có mùi hôi, giúp được hai ngày thì có chết cũng không chịu làm nữa.
"Ta vốn định đi rồi, kết quả đi được nửa đường thì gặp phải người. Có khách đến Lương Châu Vệ ". Hắn nói.
Tiêu Giác :"Ai thế ?"
Trên mặt Lâm Song Hạc nở ra một nụ cười có chút ý vị thâm trường nói :"Thị nữ thiếp thân của... Từ Sính Đình".
…………
Trong phòng, thị nữ trẻ tuổi đang đứng trước cửa cười rạng rỡ, lệnh cho tiểu tư mang rương ở trong phòng mở ra từng cái, nói :"Đây đều là đích thân tiểu thư chọn lựa, là lễ vật tặng cho Tứ công tử ".
Năm đó Thừa tướng Từ Kính Phủ quyền thế ngất trời, trong triều đình một nửa quan viên đều đã từng là học trò của hắn, sống hơn nửa đời, danh cao chức trọng, Hoàng đế cũng tín nhiệm, nếu nói có chuyện chi tiếc nuối, đó chính là dưới gối không con. Sau này tìm được một vị danh y đích thân chẩn trị, cho đến khi hơn năm mươi tuổi, thê tử mới lão bạng hàm châu - trai già ngậm ngọc, cuối cùng sinh hạ được một nữ nhi, chính là Từ Sính Đình.
Đến già rồi mới có được một vị minh châu trong lòng bàn tay, Từ gia cơ hồ đối với Từ Sính Đình bảo sao làm vậy, chỉ e công chúa còn chẳng được chiều chuộng bằng nàng. Từ Sính Đình năm nay mười bảy tuổi, sinh ra cũng là một vị tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị, chỉ là tính tình đặc biệt ngang ngược độc đoán, khiến người khó mà chịu được.
Sở Chiêu là học trò đắc ý nhất của Từ Kính Phủ, thường đến Từ gia ăn cơm, một lui hai tới, cũng cùng với Từ Sính Đình trở nên quen thuộc.
"Mặc Đài muội muội đường xa vất vả ", Ứng Hương cười đưa đến một chung trà, nói :"Uống chút trà cho ấm người ".
Mặc Đài liếc nhìn Ứng Hương, ngoài cười trong không cười nói :"Bỏ đi, nô tỳ uống không quen trà thô của Lương Châu Vệ ".
Ứng Hương cũng không phiền, trên mặt vẫn treo nụ cười rồi bưng trà mang đi. Mặc Đài nhìn chăm chăm bóng lưng của Ứng Hương, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, trong lòng mắng một tiếng hồ mị tử.
Hồ mị tử thế này, cứ ngày ngày đi theo bên cạnh Sở tứ công tử, sao biết được có dùng thủ đoạn câu dẫn trên người chủ tử mình không. Từ đại tiểu thư tuy cũng trẻ đẹp mỹ miều, nhưng về chuyện hầu hạ lấy lòng, chắc chắn không so được với tiện nhân này. Không phải Từ Sính Đình chưa từng nghĩ sẽ đuổi Ứng Hương ra khỏi Sở Chiêu, đáng tiếc là Sở Chiêu vốn luôn dịu dàng đã thẳng thừng cự tuyệt, cuối cùng vẫn là Từ tướng đích thân ra mặt, làm rõ chuyện này.
Không phải chỉ là một nô tài thôi sao, lại có thể được nuông chiều thế này ? Mặc Đài trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể ở trước mặt Sở Chiêu mà phát tiết.
Nàng đánh giá xung quanh phòng Sở Chiêu một lượt, sau một lát mới lắc đầu nói :"Chỗ ở của Tứ công tử, thật sự quá tồi tàn rồi. Nô tỳ ở đây mới được nửa khắc, liền đã thấy tay chân lạnh cóng, chỗ này ngay cả lửa than cũng không có, xem ra hai tháng qua, Tứ công tử đã phải chịu khổ rồi".
"Không ngại", Sở Chiêu dịu dàng cười nói :"Các tân binh ở đây đều là như vậy".
"Họ làm sao có thể so được với ngài ?", Mặc Đài nói :"Ngài không thể mang bản thân mình nhập một mà nói với đám người ti tiện đó".
Trong mắt Sở Chiêu lóe lên một tia lãnh ý, ngẩng đầu nhìn lên, lại là một bộ dạng hiền lành, hắn hỏi :"Mặc Đài cô nương đến đây, thế nhưng là có chuyện gì sao ?"
"Không có chuyện gì", Mặc Đài cười nói :"Chỉ là tiểu thư lâu rồi không được gặp Tứ công tử, có chút nhớ mong. Nghe nói mùa đông ở Lương Châu Vệ rất lạnh, liền lệnh cho nô tỳ mang đội xe tới đưa ít quần áo chống rét cho Tứ công tử ".
Nàng cúi xuống, từ trong rương lấy ra một cái áo lông, cầm lấy đi đến trước mặt Sở Chiêu, nói :"Đây là đích thân tiểu thư lệnh cho người đi thu từ trong tay khách thương, mặc nó có thể chống rét. Tứ công tử có muốn thử một chút không ?"
Áo khoác lông mượt mà trơn láng, mềm mại nhẹ nhàng, vừa nhìn đa biết giá trị không nhỏ.
Sở Chiêu đứng lên, mang áo lông quàng lên người, cười nói cảm ơn :"Rất ấm áp, thay ta cảm ơn Đại tiểu thư ".
Mặc Đài che miệng cười, "Chuyện này nô tỳ chẳng thay thế được, nếu muốn nói cảm ơn, Tứ công tử vẫn là đích thân nói với Đại tiểu thư thì hơn". Nàng tựa như đang nghĩ đến gì đó, hỏi Sở Chiêu :"Tứ công tử định bao giờ về Sóc Kinh ?"
"Định là hai ngày nữa".
"Nô tỳ thấy Lương Châu thật sự không phải nơi dành cho người ở, nếu như Đại tiểu thư ở đây, nhất định sẽ đau lòng vì Tứ công tử. Không bằng ngày mai lên đường thì thế nào ? Xuất phát sớm chút, sẽ sớm chút về đến Sóc Kinh, cũng sớm chút gặp được Đại tiểu thư". Nàng nhẹ mỉm cười, "Trước khi nô tỳ đi, Lão gia còn cùng Đại tiểu thư nhắc về Tứ công tử đấy chứ ".
Lời nàng tuy dò hỏi, ngữ khí thế nhưng lại chẳng thể nghi ngờ, khi cười nói đã hạ xuống quyết định. Không cho Sở Chiêu phản bác.
Sở Chiêu dừng lại một khắc, ngẩng đầu lên, cười nói :"Được, vậy thì ngày mai lên đường, ta cũng nhớ Tiên sinh rồi ".
"Vậy thật là quá tốt". Trên mặt Mặc Đài, nhất thời bừng nở một đóa hoa, thúc giục tiểu tư mang đồ trong rương ra từng thứ một.
"Trong rương này đều là quần áo chống rét, nô tỳ giúp ngài mang ra trước, đợi khi bố trí xong, sẽ giúp ngài dọn dẹp hành lý cần mang theo cho buổi xuất phát ngày mai". Nàng nói :"Cũng hi vọng Tứ công tử sẽ không trách nô tỳ nhiều chuyện".
"Sao có thể chứ ?", Sở Chiêu cười nói :"Ta cảm tạ còn không kịp mà".
Ứng Hương đứng ở sau rèm, thấy Mặc Đài ở trong phòng hất hàm sai việc thì mắt nàng cụp xuống, đứng lặng yên một lát mới rời đi.
…………
Chạng vạng mùa đông trời nhanh sụp tối, đèn rất nhanh được đốt sáng trong phòng.
Lâm Song Hạc nằm ngửa trên giường, phun vỏ hạt dưa từ trong miệng, nói :"Thị nữ của Từ Sính Đình bị làm sao vậy, từ trời sáng nói đến lúc đêm đen, tất cả đều là không muốn Sở Chiêu rời đi sao ? Người không biết còn cho rằng nàng ta mới chính là Từ đại tiểu thư, biểu hiện tuyên bố vật sở hữu này cũng quá rõ ràng đi. Ta giờ đây cũng cảm thấy Sở Tử Lan có chút đáng thương đấy".
Tiêu Giác đang ngồi trước bàn xem quân văn, nghe thế thì nói :"Nếu nói đáng thương, ngươi có thể giải cứu cho hắn đi".
"Vậy thì thôi đi", Lâm Song Hạc ngồi bật dậy, hai tay để ở sau đầu, "Đây còn có thể trách ai chứ ? Trách bản thân Sở Tử Lan thôi. Ai bảo hắn lớn lên đẹp mắt, tính tình lại dịu dàng, nam tử như vậy, vốn trong kinh thành chính là đối tượng người người tranh đoạt, hắn còn lao mình đi lấy lòng Từ Kính Phủ, bị Từ đại tiểu thư nhìn trúng, cũng là chuyện đã liệu rồi".
Tiêu Giác cười giễu :"Thật sự có thể trở thành nữ tế của Từ gia, đó cũng là bản sự của hắn".
"Cũng phải", Lâm Song Hạc rất là đồng ý với lời của Tiêu Giác :"Hắn vốn ở Thạch tấn bá phủ thì bị người bài xích khi phụ, về sau nếu không phải bởi vì mối quan hệ với Từ Kính Phủ, sao có thể ghi dưới tên đích mẫu chứ ? Nếu như thật sự thú Đại tiểu thư Từ gia", Lâm Song Hạc nói :"Thạch tấn bá phủ, sau này chính là Sở Tử Lan làm chủ rồi !"
Thế nhân đều nói nữ tử ôm chân ấp bóng, tìm được một phu gia tốt liền có thể dựa dẫm vào bóng mát đại thụ, nào biết đâu nam tử cũng có gì khác biệt ? Lúc có lợi ích thật sự ở trước mặt, mọi sự lựa chọn đều chỉ để cho càng được tốt hơn. Cái gọi là thích hay không, cam lòng hay không, thật dạ hay không, đều không quan trọng nữa.
Cũng không biết đây là bi ai của Từ Sính Đình hay bi ai của Sở Tử Lan.
"Ta thấy thị nữ đó nói chiếu cố là giả, giám sát hắn mới là thật". Lâm Song Hạc dang hai tay, "Sở Tử Lan đêm nay đừng mong ngon giấc ".
"Sở Tử Lan ?", Trình Lý Tố thò đầu từ bên ngoài cửa sổ, "Thúc ấy sao rồi, không phải đêm nay cùng Hòa đại ca của ta đi ngắm trăng sao ?"
"Đi ngắm trăng gì chứ ?", Lâm Song Hạc hỏi.
"Thì đi đến chân núi Bạch Nguyệt ngắm trăng, ta vốn muốn tìm đại ca cho xem múa rối ta mới học được, nhưng đại ca nói đêm nay cùng với Sở tứ công tử đi ngắm trăng, chỉ có thể đổi sang ngày mai". Trình Lý Tố nhìn Lâm Song Hạc, rồi lại nhìn Tiêu Giác, "Cữu cữu, điều các người vừa nói là có ý gì ?"
Tiêu Giác ấn đầu của cậu ra ngoài cửa sổ, đóng cửa nói :"Quay về ngủ đi".
Trình Lý Tố ở bên ngoài vỗ cửa mãi không được, hồi lâu mới chịu rời đi.
Sau khi cậu đi rồi, Lâm Song Hạc mới sờ cằm hỏi :"Hòa muội muội của ta đêm nay cùng Sở Tử Lan hẹn nhau đi ngắm trăng sao ? Bọn họ phát triển nhanh đến vậy sao ?"
Tiêu Giác tiếp tục đọc quân văn, lười quan tâm hắn.
"Không được", Lâm Song Hạc từ trên tháp bò dậy, "Ta phải đi xem thử".
Hắn trực tiếp đi đến cửa giữa hai phòng, vỗ cửa nói :"Hòa huynh ? Hòa huynh ? Hòa huynh có ở đó không ? Có thì nói một tiếng ".
Hắn mang tai áp vào trên cửa, phía trong cửa vẫn lặng như tờ, không có bất kỳ âm thanh nào.
Lâm Song Hạc lại đập thêm mấy cái nữa, vẫn là không có trả lời. Hắn lùi về sau hai bước, tự nói một mình :"Hòa muội muội của ta đừng nói là không biết người của Từ Sính Đình đến, tự mình đi ngắm trăng rồi chứ ?"
"Hoài Cẩn !", hắn hô lên một tiếng.
Tiêu Giác bị tiếng hô của hắn làm tai phát đau, bực mình nói :"Làm gì vậy ?"
"Hòa muội muội chắc là một mình đi ngắm trăng rồi", Lâm Song Hạc đi đến trước mặt hắn, "Ngươi đitifm chút đi ".
"Không đi ". Tiêu Giác thờ ơ mở miệng :"Muốn thì ngươi đi đi".
"Ta trái lại là muốn đi, nhưng Bạch Nguyệt Sơn rộng như vậy, ta lại chẳng biết đường, lỡ như lại có chuyện như Nhật Đạt Mộc Tử trước đây, trên núi có kẻ gian thì phải làm sao ? Ngươi có võ công có thể chống đối lại một hai, ta đi chỉ có thể nằm yên chờ giết, xảy ra án mạng ngươi có hối hận không ?"
Tiêu Giác :"Không hối hận".
"Ngươi sao lại vậy chứ ?" Lâm Song Hạc dứt khoát đưa mông đặt lên bàn hắn, mang quân văn che lại, tận tình khuyên bảo :"Ngươi xem Hòa muội muội của ta đáng thương biết bao nhiêu. Sở Chiêu không biết nàng là nữ tử, đối với ai cũng rất dịu dàng. Nhưng Hòa muội muội vẫn là lần đầu gặp được người ôn nhu đến vậy, tâm hồn nữ nhi nhạy cảm, tự nhiên sẽ dễ dàng bị rung động. Nhưng thân phận nàng sao có thể bại lộ, chỉ có thể mang phần yêu thương này giấu tận đáy lòng. Người trong lòng hẹn nàng ngắm trăng, nàng chắc chắn rất thích, nhưng lại chẳng biết người trong lòng này của nàng sớm đã bị người khác nhận định là nữ tế, nàng hiện ở một mình trên núi, chắc chắn rất lạnh rất khó chịu. Ngươi không thể đi nhìn nàng một cái sao ? An ủi nàng chẳng được sao ?"
Tiêu Giác đối với cách nghĩ của hắn vẫn không sao hiểu nổi :"Nàng ấy thích Sở Tử Lan, chạm vào tường thì ta phải đi an ủi ? Đạo lý gì vậy ?"
"Đây chính là thời cơ tốt của ngươi đấy !", Lâm Song Hạc khích lệ hắn :"Giờ chính là thời cơ tốt nhất để tận dụng hoàn cảnh !"
Tiêu Giác cười lạnh :"Vậy ta sẽ càng không đi ".
"Được được được ", Lâm Song Hạc nói :"Chúng ta sẽ không nói chuyện cảm tình nữa. Nàng là lính của ngươi, ngươi là thượng cấp của nàng, đoạn thời gian trước không phải Hòa muội muội còn giúp ngươi bảo toàn Lương Châu Vệ sao, ngươi cũng nên quan tâm thuộc hạ mình một chút ".
"Ta là thượng cấp của nàng, không phải cha nàng", Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Huống chi nàng ấy có chân, chờ không thấy người đến tự nhiên sẽ quay về".
Lâm Song Hạc trầm mặc một lát, hỏi hắn :"Ngươi cảm thấy nàng là loại người chờ không thấy thì sẽ bỏ cuộc sao ?"
Tay cầm bút của Tiêu Giác dừng lại.
Trước mắt hiện lên ở diễn võ trường, hình ảnh thiếu niên chạy đến với bao cát nặng trĩu trên lưng .
Hòa Yến cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, có đôi khi nàng rất ranh ma xảo quyệt, nhưng có lúc, nàng rất cố chấp lại kiên trì. Rất khó để nói rõ đây rốt cuộc là cố chấp hay ngu ngốc, nhưng Lâm Song Hạc nói cũng không sai, với tính khí của nàng, mười phần thì hết tám chín, có khả năng sẽ ở trên núi chờ cả đêm.
Có bệnh mà.
Thấy thái độ Tiêu Giác hơi thả lỏng, Lâm Song Hạc ngay lập tức thêm mắm dặm muối, "Ngươi nghĩ xem, nàng mới mười sáu tuổi, là một tiểu cô nương, có thể ở Lương Châu Vệ này đến hôm nay đã là một bước đi không dễ dàng rồi. Lại bị Sở Tử Lan đả kích thế này nữa, quá là thê thảm. Ngươi coi như làm chuyện tốt, lên núi đi, đưa nàng quay về. Trong lòng nàng cảm kích ngươi, sau này sẽ vì ngươi bán mạng còn chân thành hơn nữa".
Thấy Tiêu Giác không nhúc nhích, Lâm Song Hạc châm thêm đóm lửa cuối cùng :"Lúc Tiêu phu nhân còn tại thế, bà rất nhân từ mềm lòng, nếu như bà thấy Hòa muội muội, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ ".
"Im mồm", Tiêu Giác không nhịn thêm được nữa, bắt lấy áo choàng ở cạnh bên, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói :"Ta đi".
Lâm Song Hạc nhìn theo bóng lưng của hắn, thật hài lòng nói :" Vậy mới thật là nam nhi ".
………
Dưới chân núi Bạch Nguyệt Sơn, có một tảng đá lớn, tảng đá vừa rộng vừa phẳng, trông giống như một bệ đá. Dọc theo bệ đá cho đến cuối, còn có thể nghe thấy tiếng sóng nước âm vang.
Cúi đầu, dưới chân là dòng sông hùng vĩ, ngẩng mặt, trăng soi ngàn dặm, sáng soi khắp cả núi sông.
Hòa Yến đi đến cuối tảng đá thì ngồi xuống, tiếng nước ào ạt, một đợt rồi lại một đợt đánh vào đá ngầm phía xa xa. Giống như âm thanh trầm lắng cổ xưa từ thời không xa xăm truyền đến, âm vang miên man.
Hẹn với Sở Chiêu gặp nhau vào giờ tuất, giờ đây cũng không biết đã lúc nào rồi vẫn chưa thấy bóng đâu. Nàng trái lại đã tìm đến đình mát mà Sở Chiêu đã nói, bất quá trong đình cũng không bày rượu ngon bánh ngọt, chẳng biết rõ rốt cuộc đây là tình huống gì.
Lẽ ra nàng nên đi tìm Sở Chiêu, nhưng khi đi đến đây, một khi ngồi xuống rồi liền không muốn đứng lên nữa.
Bốn phía rừng đều là tuyết, đầu núi mênh mông một vùng tuyết trắng, ánh trăng trải đầy lên cả mặt giang hà, trong lành và sảng khoái.
Đây là sắc trăng cực đẹp, cũng là sắc tuyết cực đẹp, Hòa Yến cảm thấy mệt mỏi, ôm lấy gối, nhìn tận cuối giang hà.
Nàng thích trời đêm hơn ánh sáng ban ngày, thích ánh trăng hơn là vầng dương sáng. Chỉ bởi vì những năm tháng đó làm "Hòa Như Phi ", mặt nạ chẳng rời thân, chiếc mặt nạ đó lại còn nặng dày nóng bức, thiếu niên bướng bỉnh, cũng chỉ có thể vào đêm vắng không người, mới len lén lấy xuống trong thời gian một tuần hương.
Chẳng ai có thể nhìn thấy dung nhan thật sự dưới lớp mặt nạ, chỉ trừ ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ.
Nàng đưa tay ra, cố bắt lấy ánh trăng treo trên dãy núi xa xôi, ánh trăng dịu dàng rơi xuống trên tay nàng, tựa như sẽ vì nàng mà ở bên mãi mãi.
"Cô đang làm gì đó ?", có tiếng của ai đó truyền đến từ phía sau.
Hòa Yến quay đầu, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi cẩm y hồ cừu từ sâu trong bóng đêm bước đến, dáng người cực cao, lộ rõ sự lạnh lùng tuấn mỹ.
Là Tiêu Giác.
Hòa Yến giật mình, vô thức nhìn về phía sau hắn, Tiêu Giác thấy nàng làm vậy, xùy nói :"Sở Tử Lan không có đến ".
"Vì sao ?", Hòa Yến hỏi.
Tiêu Giác nhìn qua nàng :"Người trong kinh thành đến, có chuyện không đi được, nhờ ta đến nói một tiếng ".
Hòa Yến gật đầu, rồi lại lấy làm lạ mà nhìn hắn :"Đô đốc thế mà lại vì Sở tứ công tử đến truyền lời ?"
Tiêu Giác cùng với Sở Chiêu lửa nước bất dung, chuyện Sở Chiêu nhờ Tiêu Giác truyền lời là không thể có, nếu thật Tiêu Giác nghe lời hắn đến đây tìm nàng, càng khiến người chấn động.
"Cô còn có thể quan tâm đến điều này, xem ra không có quá đau lòng". Hắn nói, ngồi xuống phía bên kia tảng đá.
Gió đêm mùa đông thổi tới, khiến cho người ta lạnh vô cùng, Hòa Yến hỏi :"Ta vì sao lại phải đau lòng ?", lời vừa nói ra, liền "ách xì" hắt hơi một tiếng.
Kình trang Lương Châu Vệ, ngày đông tuy là mặc áo bông, nhưng về đêm ra đây đón gió, cũng thật sự quá sức lạnh. Nàng ngồi uể oải, mặt tái nhợt vì lạnh, như sắc ngọc xanh, mang theo một loại mong manh dễ vỡ.
Tiêu Giác trầm mặc một khắc, sau đó đứng lên đi tới.
Hòa Yến đang muốn ngẩng đầu lên thì một chiếc áo hồ cừu bỗng nhiên từ trên đầu che phủ xuống, che một vùng tối trước mắt nàng, chờ đến khi chui ra khỏi áo thì Tiêu Giác đã quay về ngồi lại vị trí trước đó.
Áo cừu có chút ấm, trong nháy mắt che đi gió tuyết bên ngoài, Hòa Yến sửng sốt hồi lâu mới nói :"Đa tạ ".
Tiêu Giác nghiêng đầu lại, liếc nhìn nàng.
Nữ hài tử trẻ tuổi mái tóc buộc cao đang mặc cừu y màu đen của hắn, bờ vai cực hẹp, trông rất đơn bạc, trước kia nàng cả ngày ồn ào náo nhiệt, ríu ra ríu rít chỉ cảm thấy ồn đến đau đầu, nhưng khi nàng an tĩnh, lại giống như đã biến thành một con người khác.
Khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái .
Tiêu Giác cụp mắt nhìn nàng, một khắc sau thì cong môi nói :"Bộ dạng khổ đại thù thâm của cô thực sự rất khó coi", ngừng một chút, lại nói :"Không nỡ xa Sở Tử Lan à ?"
"Gì vậy ?", Hòa Yến khó hiểu.
"Lúc sắp chết còn chưa thấy cô có bộ dạng ủ rũ thế này", hắn lười nhác mở miệng, "Xem ra là rất thích rồi ".
Hòa Yến có chút không hiểu lời hắn nói.
"Còn chưa đi thì đã muốn chết muốn sống thế này, chờ ngày mai khi hắn đi rồi, cô phải làm sao ?", Tiêu Giác nhìn giang hà phía xa xăm.
"Ngày mai ?", Hòa Yến cả kinh, "Nhanh vậy sao ?"
Nàng nhớ Sở Chiêu đã nói với nàng mấy ngày nữa, thế nhưng lại không có nói là ngày mai.
Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng :"Lo rồi ?"
"Không có ", Hòa Yến nói :"Chỉ là ta có chút bất ngờ...", lại nhớ tới gì đó, ủ ê mở miệng :"Cũng phải, hắn muốn đi kịp... hỉ yến của Hứa đại gia, nên cần phải thật sớm xuất phát ".
Hòa Yến hỏi Tiêu Giác :"Đô đốc có biết Hứa gia đại thiếu gia ở kinh thành không ?"
Tiêu Giác :"Từng nghe".
"Hứa Chi Hằng sắp thành thân rồi, Sở tứ công tử phải vội vã quay về, chính là vì để kịp hỉ yến của hắn", Hòa Yến giọng khản đặc .
"Có thành thân cũng là Hứa Chi Hằng, chứ đâu phải Sở Tử Lan ", Tiêu Giác nhăn mày, "Xem bộ dạng cô bây giờ chẳng ra gì, vậy mà còn muốn vào Cửu Kỳ doanh ?"
Hòa Yến miễn cưỡng cười cười, còn đang muốn nói thì Tiêu Giác lấy gì đó từ trong tay áo ném vào trong lòng nàng.
Hòa Yến cúi đầu nhìn, là một xâu hồ lô đường, để ở bên ngoài hơi lâu nên đã lạnh như băng, trong một mảng tuyết trắng, vẫn còn một màu đỏ tươi rực rỡ.
"Cái này .... Ở đâu ra ?"
"Của Tống Đào Đào ", Tiêu Giác nói :"Thuận tay lấy một xâu".
Hắn cũng chẳng biết làm thế nào để dỗ dành tiểu cô nương, lúc đi có hỏi Lâm Song Hạc một chút, Lâm Song Hạc đã trả lời hắn rằng :"Nếu là người khác thì phải mang cô nữ đau lòng đó dỗ dành cho tốt, tất nhiên phải mất một khoảng thời gian khá dài, đưa nàng đi ngắm đèn, ngắm hoa, ngắm trăng sao, mua ngọc, mua châu, mua cài tóc, nhưng ngươi thì không giống vậy, ngươi chỉ cần ngồi ở đó, dùng khuôn mặt của ngươi, thế là được rồi".
Tiêu Giác không lời nói lại, cuối cùng lúc đi qua gian phòng Thẩm Mộ Tuyết, thấy hồ lô đường Tống Đào Đào sai người mua để cạnh cửa sổ, liền tiện tay cầm lấy một xâu.
Lần trước thấy nàng khi ăn thứ này, bộ dạng rất là vui vẻ.
Hòa Yến nhặt hồ lô đường lên, mở đầu túi giấy, liếm một miếng, hồ lô đường buốt buốt lạnh lạnh, một chút ngọt theo đầu lưỡi lan đi khắp nơi, ngọt đến tận lòng người cay đắng.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới trước đó đã cùng Sở Chiêu nói đến.
Nàng hỏi Sở Chiêu :"Hứa đại nãi nãi mới tên là gì ?"
Sở Chiêu cười đáp :"Tên là Hòa Tâm Ảnh, là Nhị tiểu thư của nhị phòng Hòa gia, cùng với Hòa đại nãi nãi trước đó là đường tỷ muội, ta từng thấy qua một lần, tính tình thành thật dịu dàng, nói ra, cũng có có thể tính là xứng đôi với Hứa đại gia".
"Hòa Tâm Ảnh ....", Hòa Yến lẩm bẩm nói :"Huynh có biết, Hứa đại nãi nãi trước đó tên là gì không ?"
Sở Chiêu ngây ngẩn, chần chừ một chút mới lắc đầu nói :"Hứa đại nãi nãi trước đó ít khi ra ngoài, trước đó lại không ở Sóc Kinh, ta còn chưa từng nhìn thấy, nên cũng không biết nàng tên gọi là gì".
Ngay cả tên cũng không lưu lại.
Thế nhân chỉ nhớ Phi Hồng tướng quân, nhớ Hòa Như Phi, nhớ Hứa Chi Hằng, thậm chí nhớ cả kiều thê mới thú của Hứa Chi Hằng, còn Hòa Yến thế nhưng lại chẳng ai nhớ tới.
Nàng cho rằng đã qua lâu như vậy, cũng biết rõ bộ mặt thật của Hứa Chi Hằng, sớm đã chẳng còn thấy đau lòng. Nhưng ngay thời khắc nghe đến hắn muốn thú thê, thế mà nó vẫn đau đến lạ. Tựa như chấp nhất cùng tín nhiệm của nhiều năm trước, trong một đêm toàn bộ sụp đổ, ngay cả lời nói dối cũng khinh thường lưu lại.
Thứ lưu lại, chỉ có sự ngu xuẩn và không cam tâm của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng, ánh trăng dịu dàng trải khắp núi cao sông rộng, trải khắp bốn bề rừng tuyết, trải khắp những tháng năm hoang liêu cô độc của nàng, trải qua cả đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ.
Ánh trăng biết bí mật của nàng, nhưng ánh trăng không biết nói.
"Ngài có biết", nàng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng :"Thê tử mới thú của Hứa Chi Hằng tên gọi là gì không ?"
Tiêu Giác lười nhác nói :"Ta làm sao biết chứ ".
Hòa Yến tự giễu cười cười, lại hỏi :"Vậy ngài có biết, Hứa đại nãi nãi trước đó tên gọi là gì không? "
Từng con sóng mãnh liệt vỗ vào bãi đá ngầm, tựa như tuế nguyệt từ thuở rất xa xôi thét gào trở lại.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Hòa Yến, khuôn mặt dưới ánh trăng càng tuấn mỹ không sao tả nổi, đôi mắt tựa thu thủy kia hiện lên một chút mỉa mai, thờ ơ nói :"Làm sao, cùng một tên, thế là muốn làm Hứa đại nãi nãi sao ?".
Hòa Yến giật mình.
"Ngài biết... Ngài biết tên nàng ấy...", tim nàng thình thịch đập điên cuồng.
"Hòa Yến ".
Bọt sóng rơi trên đá ngầm, bị đánh tan thành từng bọt nước, hòa vào nước sông, không cách nào phân biệt được mỗi bọt sóng đến từ đâu.
Nhưng mà..
Cái tên Hòa Yến này, vẫn còn được nhớ.
Hòa Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn sang hắn.
"Ngài biết ... Không, đã gặp qua Hứa đại nãi nãi sao ?"
Trong lòng nàng nói là không có khả năng. Nàng cùng Tiêu Giác chung trường không quá một năm, liền mỗi người mỗi ngã. Về lại Sóc Kinh, nàng thành Hòa đại tiểu thư, không còn là "Hòa Như Phi ", rất nhanh được định thân gả cho người, ngay cả cửa cũng không ra mấy lần, càng đừng nói gặp ngoại nam. Chờ đến khi gả vào Hứa gia, tân hôn chẳng bao lâu đã mù đôi mắt, cả ngày đều ở trong phủ, tựa hồ như bị cô lập.
Tiêu Giác làm sao có thể đã gặp nàng ?
Trừ phi....
"Đã gặp ".
Nam nhân trẻ tuổi lười nhác ngồi, nơi mi mắt phong thái hút người, sơn xuyên phong nguyệt cũng không bằng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hắn.
Trong nháy mắt, giọng nói hắn cùng với giọng nói trong một đêm trùng làm một.
Cũng là một đêm muộn thế này, sơn sắc thế này, mưa tí ta tí tách chẳng ngừng rơi, thế giới của nàng âm u không ánh sáng, cùng với đường cùng chỉ kém một li.
Tiêu Giác nói :"Nàng ấy nợ ta một viên kẹo".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro