Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115 : Kẻ Vô Tình

Giải thích ? Chuyện này làm sao giải thích chứ ?

Lúc đó tình thế nguy cấp, Hòa Yến lại bị nhốt trong địa lao, suy đoán trong thời gian này, tám chín phần thì đối phương sẽ động thủ, liền nhờ Tống Đào Đào tìm giấy bút, viết một phong thư gửi cho Thẩm Hãn.

Trên thư vẽ địa đồ Lương Châu Vệ, Hòa Yến cũng đã ở Lương Châu Vệ hơn nửa năm, nên địa đồ vẽ cũng tỉ mỉ. Nàng suy đoán đối phương sẽ từ sông Ngũ Lộc vượt qua. Kiến nghị Thẩm Hãn phái vài trăm đến một ngàn tay cung nỏ ẩn sâu nơi rừng rậm bên sông Ngũ Lộc ở Lương Châu Vệ, một khi nhân mã của đối phương vượt nước lên bờ, đến Lương Châu Vệ thì thân sẽ rơi vào mai phục.

"Lúc đó ta bị người vu hãm sát nhân, bị đưa vào trong địa lao". Hòa Yến ngẫm nghĩ, vẫn là giải thích nói :"Tuy rằng người khác chẳng tin ta, nhưng ta luôn cảm thấy, đối phương mưu đồ không nhỏ. Đô đốc ngài lại chẳng ở đây, nếu thật sự có chuyện bất ngờ, Lương Châu Vệ sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên ta liền vẽ tấm bản đồ này, nhờ Tống cô nương thay ta giao cho Thẩm giáo đầu. Bất quá, lúc đó ta cũng không xác định, Thẩm giáo đầu sẽ theo như lời ta nói mà làm. Chỉ là còn nước còn tát mà thôi".

Thẩm Hãn tuy trên miệng đến chết cũng không tin, nhưng chuyện liên quan đến Lương Châu Vệ, rốt cuộc vẫn là phải nên thận trọng. Cho người làm theo lời Hòa Yến nói, mai phục ở rừng sâu. Vì thế khi nhân mã của Nhật Đạt Mộc Tử tiến vào diễn võ trường, mới bị trúng mai phục, ở bên bờ rơi vào thế hạ phong, sĩ khí bị công kích.

Tiêu Giác ngước mắt lên :"Sao lại là bờ sông ?"

"Tiểu địch khốn chi. Tróc tặc tất quan môn, phi khủng kì dật dã, khủng kỳ dật nhi vi tha nhân sở đắc dã ". ((Vây kẻ địch nhỏ. Bắt trộm phải đóng cửa, không sợ hắn trốn thoát, chỉ sợ trốn thoát mà người khác có được - Kế 22 trong 36 kế của Tôn Tử.))

Hắn cười một tiếng, "Binh pháp học được không tồi, kho lương lại là làm sao ?"

"Phía sau Lương Châu Vệ là núi Bạch Nguyệt, tựa sông Ngũ Lộc, một nhánh là đường để Đô đốc các ngài ra ngoài, xa hơn nữa là đường vào thành. Ta đoán ý đồ đối phương không nhỏ, chỉ một Lương Châu Vệ có lẽ sẽ không đủ. Nếu ta đặt mình vào vị trí của đối phương, việc cần làm đầu tiên chính là đốt cháy kho lương, các tân binh Lương Châu Vệ không có tiếp tế, kiên trì sẽ chẳng được bao lâu. Hoặc là vây chết ở đây, hoặc là tiến thành, một khi cửa thành mở, địch quân vào thành thì thành Lương Châu sẽ không giữ được. Cho nên ta ở trong thư đã nói với Thẩm giáo đầu, cho người ẩn chỗ khuất thủ kho lương, ngăn cản có người phóng hỏa".

Trên thực tế là, Nhật Đạt Mộc Tử cũng đã phái người đi phóng hỏa rồi, chỉ là bị tân binh Lương Châu sớm có chuẩn bị bắt giữ mà thôi.

"Cô đoán rất chuẩn ", Tiêu Giác chầm chậm nói, nghiêng người về phía trước, sát gần nàng, nhìn vào trong mắt nàng :"Tính toán không sai, tiểu cô nương ạ ".

Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, trong veo như nước mùa thu, Hòa Yến nhìn mà có chút không được tự nhiên, lời này nàng cũng không cách nào tiếp nhận. Nàng vì sao có khả năng tính toán không sai, thực tế là bởi vì hành vi đốt kho lương của người Khương nàng đã lãnh giáo vô số lần. Chỉ cần xác định đối phương là người Khương, tự nhiên sẽ có thể đại khái biết được bước tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì.

Nhưng lời này nàng lại không thể nói với Tiêu Giác.

"Cô hiểu biết rất nhiều, cha cô ở nhà cũng dạy cô binh pháp sao ?", hắn cong môi hỏi.

Hòa Yến đã biết người này lòng đã dấy nghi ngờ, nên dứt khoát bịa chuyện :"Vậy thì không có. Đều là ta tự học, Đô đốc lẽ nào không cảm thấy ta là tướng tài trời sinh sao ?"

Hắn cười lạnh một tiếng :"Tên lừa đảo lại đang lừa người đúng không? "

"Đô đốc cứ luôn nghi ngờ ta là lừa đảo, tốt xấu gì cũng phải đưa ra chứng cứ chứ". Gan Hòa Yến to hơn một chút, "Ngài nghi ngờ Lôi Hậu, liền đưa Lôi Hậu vào Tiên phong doanh, cuối cùng khiến Lôi Hậu lộ ra chân ngựa. Ngài nghi ngờ ta có vấn đề, thì để ta ở bên cạnh, phòng ta cùng Đô đốc chỉ cách một bức tường, theo lý mà nói nếu ta thật có gì không ổn, Đô đốc càng dễ dàng phát hiện. Nhưng đến tận bây giờ ngoại trừ việc ta là nữ tử, chuyện gì cũng không xảy ra, Đô đốc nói vậy thì có hơi không nói đạo lý rồi ".

Tiêu Giác bị nàng chọc tức, cười :"Ta không nói đạo lý ?"

"Đô đốc để ta bên cạnh lâu như vậy, ngoại trừ phát hiện lòng trung, nhạy bén, dũng cảm, trí tuệ của ta, còn phát hiện điều gì nữa? Cái gì cũng không có". Hòa Yến nhún vai "Là người làm tướng, phải xử phạt phân minh. Ta lần này cũng được tính là giải nguy cho Lương Châu Vệ, lập được công, Đô đốc lẽ nào không nên khen thưởng cho ta sao ?".

"Khen thưởng ?", hắn chậm rãi hỏi, :"Cô muốn được khen thưởng gì ?".

Hòa Yến ngồi thẳng hơn, cũng dựa gần hắn một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn nói :"Ta có thể vào Cửu kỳ doanh không ?"

"Không thể".

Hòa Yến :"Vì sao chứ ?"

"Cửu kỳ doanh không dám nhận tên lừa đảo miệng luôn nói dối". Hắn không mặn không nhạt trả lời.

"Ta không có lừa người! ".

"Hòa đại tiểu thư", đôi mắt đẹp của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên cong cong môi, "Tuy ta không biết cô đang che giấu điều gì, chỉ là", Ngừng lại một chút, hắn mới nói :"Sẽ có một ngày, bí mật của cô sẽ bị phanh phui".

Hòa Yến trong lòng khẽ nảy, quên cả trả lời.

Hắn đứng thẳng người đi ra ngoài, Hòa Yến vội vàng nói :"Vậy, vậy Hồ Nguyên Trung thì sao ?"

Tiêu Giác chân bước không dừng, ném lại một câu "Chết rồi ", rồi ra khỏi cửa.

Hòa Yến giật mình, chết rồi?

………

Lúc Tiêu Giác đó ra, Lâm Song Hạc đã chẳng thấy đâu. Chỉ có Phi Nô đang giữ ở bên ngoài, Tiêu Giác hỏi :"Lâm Song Hạc đi đâu rồi ?"

"Lâm đại phu nói đi qua chỗ Thẩm cô nương trợ giúp phối ít thuốc ", Phi Nô trả lời, "Tân binh tử chiến Lương Châu Vệ đã thu xếp xong rồi".

Tân binh tử chiến, sẽ được đem chôn dưới chân núi Bạch Nguyệt, những sinh mệnh trẻ tuổi này, còn chưa kịp trải qua một trận chém giết chân chính, đã bị hạ đao đồ sát trong âm thầm rồi.

Tiêu Giác nhéo nhéo mi tâm.

Sau khi nhận được tin tức, hắn ngay lập tức khởi hành đến Chương Đài, chỉ là xuất phát đến nửa đường, liền cảm thấy trong này có gì không đúng. Hắn âm thầm liên hệ với Doanh trưởng Cửu Kỳ doanh, thì biết được Chương Đài xác thực có người Ô Thác quấy rối, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong thư đã nói. Nửa đường liền quay đầu ngựa, mang Nam Phủ binh đóng ở Khánh Nam điều một bộ phận tới đây.

Đối phương nhất định là nhằm vào Lương Châu Vệ mà đến, hoặc là nói, nhằm vào hắn mà tới.

Giờ hắn vừa mới tiếp quản Lương Châu Vệ, nếu Lương Châu Vệ trong tay Tiêu Giác xảy ra sự cố, Bệ hạ tất sẽ có lý do hợp lý để thu lại binh quyền, những đại thần bất mãn với hắn ở trong triều liền có thể bỏ đá xuống giếng, chức Chỉ huy sứ này của hắn cũng không có khả năng làm được lâu dài.

"Những người Tây Khương đó..."

Không phải là người Tây Khương ", Tiêu Giác cắt ngang lời của Phi Nô :"Là người Ô Thác".

Phi Nô ngơ ngác.

"Ngoại trừ Nhật Đạt Mộc Tử và thân tính của hắn là người Khương, những kẻ khác đều là người Ô Thác ".

Phi Nô hỏi :" Mượn đao giết người ?"

"Là giết ta ", hắn khẽ cười một tiếng, xoay người lại nói :"Bảo Thẩm Hãn và tất cả giáo đầu đến phòng ta đi ".

…………

Sau khi Tiêu Giác rời đi, Hòa Yến lại nghỉ ngơi thêm một lúc thì Trình Lý Tố, Tống Đào Đào và Thẩm Mộ Tuyết đến.

Hai hài tử mỗi người đều mang một giỏ lớn thức ăn, bởi vì người Khương mới vừa qua, Lương Châu Vệ bị phong tỏa nghiêm ngặt nên không thể vào thành, bởi thế cũng không có đồ ăn ngon trong tửu lầu. Nhưng cá canh thịt hấp ... Tống Đào Đào chạy đến trước giường Hòa Yến, hỏi nàng :"Huynh có thấy tốt hơn chút nào không? "

"Cũng không tồi ". Hòa Yến cười nói :"Trước đó đã nhờ cô tìm Thẩm giáo đầu giúp đỡ, đa tạ ".

Tiểu cô nương hiếm khi có được chút thẹn thùng, xấu hổ một lúc rồi nói :"Cũng không có gì, huynh lúc ấy đã ở trong lao rồi. Huống chi.. Huynh cũng đã từng cứu ta, chúng ta coi như hòa".

"Đại ca của ta khi nào thì cứu cô chứ ?", Trình Lý Tố vẫn còn chưa biết chuyện Tống Đào Đào bị Tôn Lăng bắt ở thành Lương Châu, mặt đầy hồ nghi hỏi.

"Đây là bí mật, sao phải nói với ngươi ?", Đối đãi với Trình Lý Tố, Tống Đào Đào cũng không cho sắc mặt tốt.

"Đó là đại ca ta, ta đương nhiên là có quyền được biết, cô dựa vào đâu mà giấu ta ?"

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Thẩm Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói với Hòa Yến :"Hòa tiểu ca, trước kia ta đã trách lầm huynh".

Nàng đang nói chuyện của Hồ Nguyên Trung.

"Không sao", Hòa Yến nói :" Bọn chúng ngay cả các giáo đầu còn giấu được, giấu cô vốn rất bình thường. Hơn nữa lúc đó Thẩm cô nương sốt ruột cứu người, không thể nghĩ nhiều đến như vậy. Đúng rồi ", nàng nhớ tới điều gì đó, "Ta nghe Tiêu đô đốc nói Hồ Nguyên Trung đã chết rồi ?"

Thẩm Mộ Tuyết gật đầu :"Tên Hồ Nguyên Trung đó, lúc Nhật Đạt Mộc Tử xuất hiện, từng muốn bắt ta đi, sau đó Đô đốc kịp về đến, hộ vệ của Đô đốc cùng hắn đánh nhau, người này đã chết dưới tay hộ vệ".

"Sớm biết hắn muốn chết, hà tất phí tâm cứu hắn mang về, lãng phí dược liệu" ,Trình Lý Tố lầm bầm một câu.

Hòa Yến thầm nghĩ, Hồ Nguyên Trung đó quả thật đã nhìn trúng dung mạo Thẩm Mộ Tuyết, tặc tâm không chết, lúc hai quân đối chiến còn muốn thừa dịp bắt người, tâm xấu này nên bỏ.

"Hòa tiểu ca", Thẩm Mộ Tuyết nhìn nàng, nghiêm túc dò hỏi :"Ta luôn không nghĩ thấu, lúc đó, huynh sao lại nghi ngờ Hồ Nguyên Trung có vấn đề ?"

Hơn nữa hoài nghi lại rất chuẩn. Dù sao lúc đó Hồ Nguyên Trung ở Lương Châu Vệ rất an phận thủ thường, mặc dù bọn Tiểu Mạch được Hòa Yến phân phó, ngày ngày để ý Hồ Nguyên Trung, cũng không nhận ra Hồ Nguyên Trung có gì không đúng.

Hòa Yến không thể nói là bởi vì Hồ Nguyên Trung có mẩn đỏ trên tay, sẽ lộ ra nàng đối với người Khương rất quen thuộc, lặng yên một chút nàng mới nói :"Là trang giấy viết thư tình kia".

"Giấy ?",Thẩm Mộ Tuyết sững sờ, "Là di vật vong thê Hồ Nguyên Trung viết cho hắn sao ?".

"Không sai", Hòa Yến nói :"Các người đều cảm động vì hắn thâm tình, nhưng một người thâm tình như vậy, tuyệt sẽ không dùng ánh mắt như thế nhìn cô".

"Ánh mắt thế nào ?" Thẩm Mộ Tuyết khó hiểu hỏi.

Hòa Yến gãi gãi đầu :"Thì là loại ánh mắt nam nhân đối với nữ nhân".

Nàng nghĩ, Thẩm Mộ Tuyết rốt cuộc cũng là một cô nương, da mặt mỏng, nếu nói thành "thèm nhỏ dãi" có thể sẽ khiến nàng khó xử, không bằng đổi thành cách nói uyển chuyển khác.

Nhưng Thẩm cô nương này thế nhưng lại chẳng phải cô nương thông thường, nghe thế cũng chẳng thẹn thùng, chỉ có kỳ lạ nói :"Huynh làm sao có thể nhìn ra ?"

"Ta ?", câu hỏi này thật có chút làm khó Hòa Yến, nàng nói :"Ta luôn chú ý đến Thẩm cô nương mà ".

Thẩm Mộ Tuyết nhíu mày, Tống Đào Đào ở một bên thấy tình thế không tốt, bước lên phía trước ngăn ánh mắt của Hòa Yến khỏi Thẩm Mộ Tuyết, điềm nhiên như không có chuyện gì bưng chén nước đưa cho Hòa Yến :"Hòa đại ca, uống nước ".

Hòa Yến :"……Đa tạ".

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cười, quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Lâm Song Hạc đã quay trở lại. Hắn ở giữa mùa đông phe phẩy quạt, thong thả đến gần, mang theo ý cười nhã nhặn :"Ta nói sao lại náo nhiệt như vậy, hóa ra tất cả đều đợi ở đây".

"Lâm thúc thúc ", Trình Lý Tố kêu lên.

Lâm Song Hạc cùng Tiêu Giác tuổi tác tương đối, Trình Lý Tố với y sai biệt không quá nhiều, nhưng vì đã gọi Tiêu Giác là "cữu cữu ", liền cũng phải theo đó mà gọi Lâm Song Hạc là "thúc thúc". Chỉ là có lẽ Lâm cũng không quá hài lòng với cách xưng hô này, nụ cười như nghẹn lại một chút, không còn tươi tắn như mới vừa rồi.

Thẩm Mộ Tuyết đứng dậy :" Lâm công tử ".

"Thẩm cô nương, ta vừa mới từ y quán sang đây, có mấy người tân binh đã tỉnh rồi, đang kêu vết thương bị đau, cô có cần đi xem một chút không ? "

Thẩm Mộ Tuyết giật mình, "Vậy sao", lập tức nhìn phía Hòa Yến, "Hòa tiểu ca, ta đi y quán xem đã, huynh giờ có thấy chỗ nào không khỏe không? "

"Không có, không có", Không đợi Hòa Yến trả lời, Tống Đào Đào đã mở miệng trước rồi, nàng liếc nhìn Thẩm Mộ Tuyết như lâm phải đại địch, "Nếu như có gì, Lâm công tử đang ở đây sẽ xem cho huynh ấy".

"Lâm thúc thúc không phải chỉ trị cho nữ tử thôi sao ?", Trình Lý Tố thắc mắc.

"Khụ", Lâm Song Hạc xếp quạt :"Đôi khi cũng có thể phá lệ".

"Thế này, vậy ta sẽ đi trước ". Thẩm Mộ Tuyết cúi người với mọi người, xoay người ra khỏi phòng.

Tống Đào Đào thở phào nhẹ nhõm.

Hòa Yến :"……"

Nàng có chút đau đầu, chẳng biết làm sao mới tốt, Lâm Song Hạc là một người tinh ý, có lẽ nhìn ra sự khó xử của nàng, liền nói với Tống Đào Đào và Trình Lý Tố :" Giờ ta muốn kiểm tra vết thương của Hòa đại ca các người, sau khi xem rồi hắn cần phải được nghỉ ngơi, hai người các ngươi tốt nhất là đừng ở đây quấy nhiễu ".

"Lại nghỉ ngơi ? ", Trình Lý Tố hỏi :"Chúng ta mới vừa gặp được huynh ấy,  thời gian còn chưa được một chung trà, ta còn có chuyện muốn nói cùng Hòa đại ca".

"Vậy thì chờ đến khi Hòa đại ca của ngươi khỏe rồi hẳn nói", Lâm Song Hạc vin vai cậu đẩy ra cửa, "lẽ nào ngươi muốn thấy hắn nằm giường bệnh suốt, bệnh là không khỏi ?"

Tống Đào Đào quay đầu nhìn Hòa Yến, Hòa Yến làm vẻ mất sức ôm trán, nàng cắn cắn môi, liền kéo Trình Lý Tố đi ra ngoài :"Nếu đã như vậy, cũng không nên làm phiền  huynh ấy, để huynh ấy nghỉ ngơi thêm đi, mai chúng ta lại đến".

Trình Lý Tố nói :"Nói thì nói thôi, cô kéo ta để làm gì ?"

Tống Đào Đào :"Ngươi cho là ta rất muốn chạm vào ngươi sao ?"

Hai tiểu hài nhi ồn ào rời đi, Lâm Song Hạc mới đóng cửa lại.

Hòa Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Song Hạc cũng thật không tồi, đã nhiều năm như vậy, bản sự tùy mặt gửi lời vẫn là hạng nhất, khó trách trước kia ở Hiền Xương quán nhân duyên cực cao. Có thể 'nghĩ được điều người khác nghĩ, lo được điều người khác lo' thế này, Hòa Yến cũng không khỏi từ tận đáy lòng cảm kích hắn.

"Muội muội, muội quả thật lợi hại", Lâm Song Hạc nhẹ nhàng phe phẩy quạt bước đến, nói :"Đều đã đến thế này rồi, còn có thể khiến cô nương tranh phong ăn giấm vì muội, thật tuyệt vời !"

Hòa Yến bất lực mở miệng :"Quá khen".

Tâm tư tiểu cô nương của Tống Đào Đào, nàng nào đâu phải ngốc, đương nhiên có thể nhìn rõ. Bất quá tâm tư tiểu cô nương, thiên biến vạn hóa, nghĩ lại qua vài ngày thì sẽ tốt thôi.

"Lâm đại phu đến đây, có phải là tìm ta có chuyện gì không ?"

"Không có", Lâm Song Hạc thở dài, "Ở Lương Châu Vệ, bên ngoài hiện giờ không có gì ngoài máu. Thi thể của mấy người Khương đó chồng lên nhau, ta thấy mà đau đầu. Muội đừng thấy ta tuy là đại phu, nhưng bình thường ta vẫn không thích nhìn thấy máu, vì phiền quá nên đến chỗ muội trốn tránh ".

Lâm Song Hạc cũng là một thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhung lụa, thời tiết lạnh giá ở Lương Châu Vệ cũng rất khó thích nghi. Phòng này nàng mượn của Trình Lý Tố, rộng rãi lại dễ chịu, có lẽ bởi vì bị thương nên ngay cả than cũng cho đủ đốt, rất là ấm áp. So ra, ở đây vẫn thích hợp để lười biếng hơn ở bên ngoài.

"Sao ngài không đi tìm Tiêu đô đốc ? ", Hòa Yến hỏi :"Phòng ngài ấy so với bên này của ta còn thoải mái hơn nhiều ".

"Ta cũng nghĩ vậy", Lâm Song Hạc nhún nhún vai, "Lúc ta vừa qua đó thì chạm phải hắn, hắn mang người đang muốn đi đến địa lao, khả năng là có việc. Đợi khi quay về tậu tìm hắn".

"Địa lao ?" Hòa Yến giật mình.

"Sao vậy ? muội muốn đi sao ?"

Người trong địa lao chính là Lôi Hậu, Tiêu Giác đi đến đó chắc là muốn thẩm vấn Lôi Hậu mà thôi, trước đó nàng có đánh nhau với Lôi Hậu, có lẽ sẽ giúp được chút nào đó.

Hòa Yến liền nói :"Ta muốn đi, Lâm công tử có thể giúp ta được không?"

"Vốn là không thể được", Lâm Song Hạc thận trọng phe phẩy quạt, "Nhưng bởi vì là cô nương mỹ lệ đã đề ra yêu cầu, cho nên được ", hắn đứng thẳng dậy, "Đi thôi, ta sẽ cho muội một cây gậy để vin vào".

………

Ngay cửa địa lao, đám người Tiêu Giác và Thẩm Hãn đang đi vào.

Thủ vệ ở cửa được tăng gấp đôi, bên trong còn có người nhìn, đó là sợ Lôi Hậu trong lao tự vẫn. Gió thổi áo lông cừu của Tiêu Giác, hắn vừa đi vừa nói :"Đỗ Mậu đâu ?"

"Theo lệnh ngài phân phó, đã cho người nhốt lại rồi ", Thẩm Hãn muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn là nói :"Nhưng liên quan đến chuyện của Lôi Hậu, hắn thật có khả năng không biết sự tình ".

"Ở chỗ của ta thì không có khả năng. Quy củ chính là quy củ", thanh niên biểu hiện thờ ơ, "Sai thì phải chịu phạt ".

Thẩm Hãn cũng không dám nói gì.

Thủ vệ trong địa lao nhìn thấy Tiêu Giác, lần lượt nhường đường, Tiêu Giác cởi áo khoác trên người ra đưa cho Phi Nô, nhìn về phía người trong địa lao.

Lúc Hòa Yến cùng với Lôi Hậu đánh nhau, đã cho Lôi Hậu uống thuốc mê, lại dùng đai lưng của Tống Đào Đào trói hắn. Thậm chí sau này khi người của Tiêu Giác đến, Lôi Hậu vẫn còn chưa tỉnh lại.

Nhưng Lôi Hậu của thời khắc này, so với Lôi Hậu khi đánh nhau với Hòa Yến thì thảm hơn rất nhiều. Tay chân của hắn đều bị cùm gỗ gông lại, không cử động được, ngay cả cổ cũng không nhúc nhích, toàn thân đều không có sức, càng không sao có thể cắn lưỡi tự vẫn. Một khi đã mất đi rồi cơ hội làm chủ sống chết của bản thân, chỉ có thể mặc người chém giết.

"Mở cửa ra", Tiêu Giác nói.

Thủ vệ liền đi mở cửa.

Mặc dù cửa đã được mở, Lôi Hậu ngoại trừ động động môi, toàn thân không có chỗ nào cử động được.  Hắn nhìn người trước mặt. Dưới ánh đèn, dung mạo của nam nhân trẻ tuổi vô cùng đẹp đẽ, tuy nhiên khi nhìn đến ánh mắt của hắn lại như một đầm nước lạnh.

"Không cần lãng phí sức lực, Lôi Hậu bật ra một nụ cười, "Ta sẽ chẳng nói gì đâu ".

Thủ vệ đem đến một chiếc ghế cho Tiêu Giác ngồi. Hắn rủ mắt nhìn Lôi Hậu, giọng nói bình tĩnh :"Mấy tháng trước tranh cờ trên Bạch Nguyệt Sơn, ngươi bại dưới tay Hòa Yến, nhưng ta vẫn chọn ngươi vào Tiên phong doanh, ngươi có biết tại sao không ?"

Nụ cười Lôi Hậu cứng đơ, không thể tin được nhìn chằm chằm Tiêu Giác.

Tiêu Giác nhướng mày :"Đoán ra rồi ?"

"Là ngươi cố ý ?", trong nháy mắt, giọng nói Lôi Hậu khàn đến cùng cực.

"Chỉ là một tân binh, luyện thường ngày vô thanh vô tức, thế mà lúc tranh cờ lại giỏi đến kinh người. Là gì vậy, thiên tài sao ?", Tiêu Giác mỉa mai :"Ngươi là loại thiên tài này sao ?"

Lôi Hậu nói không nên lời.

Hắn trăm phương ngàn kế, vắt óc mưu tính để vào Lương Châu Vệ, từng bước từng bước một nghĩ đủ mọi cách, chỉ sợ lộ tẩy, cho dù đến bước hiện giờ, vẫn còn ấp ủ can đảm bản thân không sợ hi sinh, nhưng Tiêu Giác chỉ nói một câu, liền mang phòng tuyến của hắn đánh đổ.

Người ta đều đã biết ngay từ lúc bắt đầu.

Cho nên tất cả những gì hắn làm, đều giống như chú hề nhảy nhót, bị người nắm mũi dắt đi mà vẫn còn dương dương tự đắc.

"Vậy thì làm sao ?", Lôi Hậu gắng gượng nói :"Dù sao cũng là chết, không bằng chết mà có giá trị. Cứ xem như cho lòng ngươi một cái gai cũng tốt ".

"Khi ta chọn ngươi vào Tiên phong doanh đã làm một chuyện ". Tiêu Giác thờ ơ phất tay, Phi Nô cúi người, từ trong ngực lấy ra thứ gì đó đưa cho Tiêu Giác, là một cái túi thơm cùng một khóa trường mệnh, Tiêu Giác ném túi thơm đến trước mặt Lôi Hậu, mang khóa trường mệnh xoay trên đầu ngón tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lôi Hậu :"Nhìn xem, có nhận ra không ?"

Lôi Hậu như bị sét đánh.

Đường thêu trên túi thơm rất quen thuộc, là chính tay thê tử hắn làm ra, khóa trường mệnh đó, là Lôi Hậu trước khi lên đường đã lệnh cho thợ làm kỹ, đeo lên trên người nhi tử.

"Tiêu Hoài Cẩn ", hắn nghiến răng nói :"Họa bất cập thê nhi..."

(Tội bất cập phụ mẫu- họa bất cập thê nhi - tự làm tự chịu, không liên quan người nhà ).

"Thê nhi ?", Tiêu Giác đùa nghịch khóa trường mệnh trong tay, châm chọc nói :"Lúc ngươi đi làm loại việc này, ngươi còn nhớ bản thân mình có thê nhi sao ?"

Lôi Hậu cắn răng không nói lời nào.

"Ngươi làm chuyện này, chính là mang mạng thê nhi ngươi buộc lên người. Nếu thành, sống cùng một chỗ, nếu thua, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, chỉ có một mình ngươi phải trả giá chuyện này ?"

"Tiêu Hoài Cẩn! " Lôi Hậu cao giọng quát, hắn muốn giãy giụa, nhưng bị cùm gỗ gông lấy, cũng đành phải bất lực. Giờ đây mắt đã đỏ vành, hốc mắt muốn nổ tung, hắn hét lên :"Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì ?"

Đô đốc trẻ tuổi nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười giễu cợt, "Ngươi biết mà, có thể nói đều nói cả".

"Không thể nào !", Lôi Hậu nói.

"Thật là một con chó trung thành ", Tiêu Giác mang khóa trường mệnh thả ở trước mắt, quan sát thật kỹ, vừa thờ ơ nói :"Ngươi đoán xem ngươi chết rồi, thê nhi ngươi chết rồi, vị chủ tử mà ngươi đã vì hắn liều mạng, liệu sẽ báo thù cho ngươi không ?"

"Chuyện là do một mình ta làm", Lôi Hậu khẩn cầu trong tuyệt vọng nói :"Bọn họ cái gì cũng không biết, ngươi thả bọn họ, ngươi thả bọn họ đi có được hay không ? Ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được hết, giết ta cũng không sao, van ngươi ...."

"Trước khi tới, ngươi đáng ra phải nghĩ đến hậu quả này", Tiêu Giác nói :"Làm tử sĩ, sao có thể trông chờ may mắn. Hoặc giả, ngươi nên mang họ giấu kỹ thêm một chút".

Lôi Hậu uể oải trên đất.

Vị thiếu niên sát tướng này của Đại Ngụy, vững tâm như sắt, dù cho hèn mọn cầu xin đến thế nào cũng không có khả năng đổi được sự mềm lòng của hắn. Hắn là quái vật không có cảm tình, lòng dạ độc ác, như tượng bùn gỗ khắc, đối với phụ mẫu thân sinh còn như vậy, làm sao có thể hy vọng hắn có cảm tình ?

"Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì ?", hắn bất lực hỏi. Nhưng hắn biết, hắn không tàn nhẫn bằng Tiêu Giác, hắn căn bản không thể nhắm mắt làm ngơ đối với tính mệnh của thê nhi mình.

Nhưng nếu nói ra, chủ tử của hắn cũng sẽ trả thù. Đây vốn là một con đường không thể quay đầu, thành thì sống, bại thì chết .

Giờ khắc này, Lôi Hậu đã hối hận.

"Ta đã nói rồi, mang điều ngươi biết đều nói ra". Tiêu Giác chậm rãi nói :"Thời gian của ta rất nhiều, không cần vội, ngươi có thể nói hết từng chuyện một ".

"Nếu ta không nói thì sao ?"

Thanh niên dừng động tác nghịch khóa trường mệnh lại, sau một khắc, khẽ "rộp" một tiếng, khóa trường mệnh trong tay hắn nát thành bột mịn, hắn thế mà lại mang chiếc khóa trường mệnh kia bóp nát.

"Ngươi có thể thử xem", ngữ khí hắn bình tĩnh, thậm chí có thể tính là ôn hòa, chỉ nói :"Ta bảo đảm, đưa đến lần sau, sẽ không chỉ là hai vật chết thế này ".

Lôi Hậu nhắm mắt lại.

Lúc hắn mở lại mắt, thần tình là một mảng đau thương. Hắn nhìn Tiêu Giác, cười lạnh gằn từng tiếng một :"Không hổ là Phong Vân tướng quân, không hổ là Hữu quân đô đốc, tâm tính thủ đoạn thế này, Lôi Hậu đã được lĩnh giáo".

Hòa Yến đang vịn cây gậy, theo Lâm Song Hạc cùng đến địa đạo, vừa đi đến cửa, nghe thấy được chính là câu này.

"Khó trách năm đó phu phụ Tiêu Trọng Vũ đầu thất chưa qua đã đi tranh binh quyền, khó trách một trận chiến Quắc thành Trường Cốc dìm chết sáu vạn người mà mặt không biến sắc, luận vô tình, Đại Ngụy ai còn có thể hơn được Tiêu Hoài Cẩn đây ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro