Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113 : Y Giả

"Tiêu Hoài Cẩn? ", Nhật Đạt Mộc Tử nhìn người trước mặt, ánh mắt âm trầm bất định.

"Phi Nô".

Phi Nô xuất hiện phía sau hắn, Tiêu Giác giao Hòa Yến cho hắn :"Đưa họ xuống đi".

Phi Nô đỡ Hòa Yến, Tống Đào Đào cũng bò dậy theo ở phía sau, cả hai đi xuống đài diễn võ trường. Lúc này xung quanh đều là người, Phi Nô hỏi Hòa Yến :"Có thể cầm cự không ?"

Hòa Yến gật gật đầu.

"Vậy ngồi trước đi", Phi Nô đỡ nàng ngồi dựa dưới gốc cây, "Đại phu tới ngay thôi".

Đại phu ? Hòa Yến không hiểu, Lương Châu Vệ chỉ có một y nữ Thẩm Mộ Tuyết, lúc này đang bị các binh sĩ Khương tộc nhìn chằm chặp thèm thuồng.. Nữ tử mỹ miều trong quân doanh, luôn thu hút ánh nhìn người khác.

Nàng ngước mắt nhìn lên đài.

Trên diễn võ đài.

"Không phải muốn tìm ta tỉ thí sao ?", Tiêu Giác thờ ơ rút kiếm, đôi mắt đen láy nhìn người trước mặt, hơi nhếch khóe môi :"Lên đi".

Nhật Đạt Mộc Tử hỏi :"Ngươi là Tiêu Hoài Cẩn ?"

Tiêu Giác cười :"Nếu giả bao đổi".

Thế nhân đều biết, Đại Ngụy có hai đại danh tướng, Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn, Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi. Nhưng cũng giống như Hòa Yến chưa từng cùng người Nam Man giao đấu, Tiêu Giác cũng chưa từng cùng người Tây Khương đánh nhau. Danh tiếng đã từng nghe, nhưng chân chính vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Chưa thấy thấy qua diện mạo thật của Tiêu Giác, mà tin tức nhận được trước đó lại nhận được tin là Tiêu Giác đã đi Chương Đài, từ Chương Đài đến Lương Châu, tính thời gian lui tới, hắn căn bản không thể về lúc này.

Nhưng thanh kiếm trong tay hắn,... lại không giống là kiếm thông thường.

Thấy hắn chần chừ bất động, Tiêu Giác nhướng mày :"Sợ rồi ?"

Nhật Đạt Mộc Tử cười lạnh một tiếng :"Làm bộ làm tịch", vung đao lao đến.

Chỉ thấy thanh niên động cũng không động, kiếm trong tay hàn triệt kinh thu - lạnh đến mùa thu giật mình -, sắc bén không thể cản, hắn lúc hành động như hoa rơi hờ hững, thẳng phá loan đao, tuy nhanh mà mạnh, khiến cho người xem rối mắt không sao nhìn kịp, Nhật Đạt Mộc Tử vừa nãy khi đánh cùng Hòa Yến đã bị phá rồi sĩ khí, lúc này càng không ứng phó kịp, từng bước thối lui, Ẩm Thu kiếm thẳng đâm vào ngực hắn.

"Thống lĩnh !", bộ hạ của hắn kinh hô.

Nhật Đạt Mộc Tử ngã người về sau, chưa bị Tiêu Giác đâm trúng ngực, thế nhưng áo giáp của hắn đã bị mũi kiếm chọc thủng rồi ném đi, trong nhất thời, trước ngực hắn đã không còn áo giáp che chắn.

"Dũng sĩ Tây Khương? " Tiêu Giác hơi nhếch khóe môi, giễu cợt nói :"cũng chỉ vậy thôi".

Nhật Đạt Mộc Tử bừng bừng lửa giận, nhưng vừa nãy đánh nhau dĩ nhiên đã nhìn ra, hắn không phải là đối thủ của Tiêu Giác. Lương Châu Vệ ngọa hổ tàng long, Hòa Yến mới rồi cũng thế, chỉ là một tân binh mà lại có bản lĩnh như vậy, ai biết còn có ai nữa hay không? Cuộc tỉ thí trên diễn võ trường đã không còn cần thiết để tiếp tục tiến hành, phen này vừa mất phu nhân lại thiệt quân - mất cả chì lẫn chài-, mất đi hai danh ái tướng, còn bị bộ hạ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, bây giờ sĩ khí đã mất, trì hoãn thêm nữa chỉ làm hỏng chuyện, vẫn là chính sự quan trọng.

Hắn nghiêng đầu nhìn dưới viễn võ đài, nhưng mà... cớ sao vẫn không có động tĩnh.

Nam nhân trẻ tuổi ưu nhã lau sạch thân kiếm, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn :"Ngươi đang chờ gì vậy ? Đang chờ tin báo của phục binh bên bờ Ngũ Lộc sao ?"

Nhật Đạt Mộc Tử trong lòng cả kinh, chầm chậm ngẩng đầu.

"Vậy thì e rằng ngươi phải thất vọng rồi ". Tiêu Giác khẽ cười, ánh mắt một mảng thờ ơ.

"Kha Mộc Trí !", Nhật Đạt Mộc Tử lùi nhanh về sau, hét lớn :"Kho lương ! Kho lương !"

"Không có tin tức ", giọng của bộ hạ mang theo một chút hoảng hốt :"Thống lĩnh, bọn họ vẫn chưa quay về !"

Tiêu Giác hơi giật mình.

Dưới đài, có ai đó bật cười.

Nhật Đạt Mộc Tử lần theo âm thanh đó nhìn qua, thì thấy tên đầu sỏ tội ác lúc nãy suýt chút nữa hại hắn cắm đầu, thiếu niên áo đen tên Hòa Yến đó trên mặt nở ra nụ cười khoái trá, giọng nói yếu ớt của hắn càng nhẹ nhàng hơn, lời nói thế nhưng đến lúc này vẫn khiến cho người ta chán ghét, hắn nói :"Lén đi phóng hỏa kho lương của người khác, loại hành động này cũng quá đê tiện rồi, cho nên sớm đã có cung thủ chờ sẵn ở đó rồi, vị thống lĩnh này, bộ hạ của ngươi sẽ không về đâu ".

Sớm có chuẩn bị sao ?!

Nhật Đạt Mộc Tử bỗng chợt nhận ra không ổn, hắn đã chuẩn bị từ sớm, đến tận bây giờ vẫn còn cho rằng có thể hài lòng thu lưới, còn không biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng, hắn cho rằng hắn là bọ ngựa, thế nhưng lại không biết rằng còn có một con chim sẻ.

Bị lừa rồi !

Chỉ e Tiêu Giác đi đến Chương Đài là giả, tân binh Lương Châu Vệ không chịu nổi một kích cũng là giả, hết thảy đều là giả, tất cả mọi thứ đều là vì muốn hắn bị lừa. Nội ứng ở đây sớm đã bị bại lộ rồi.

"Trúng kế rồi ! Đi mau !", hắn rống lên với mọi người dưới đài :"Bờ sông có phục binh ! "

Phục binh ? Binh sĩ Khương tộc mù mờ, phục binh ở bờ sông không phải người của bọn họ sao ? Bởi vì muốn mang tân binh Lương Châu Vệ một lưới tóm gọn. Nhưng ý tứ trong lời nói này là..

"Nếu đã đến rồi ", Tiêu Giác nhìn hắn nói :"Thì đừng đi nữa".

Nhật Đạt Mộc Tử nghiến răng, giơ loan đao trước mặt, sự đã thế này, Tây Khương bọn họ sĩ khí không đủ, thân rơi vào bẫy, điều duy nhất có thể làm cũng không ngoài một cuộc huyết chiến. Tuy nhiên, giữ lại được rừng xanh lo gì không củi đốt, nếu như hắn có thể chạy thoát, sau này tất sẽ có cơ hội quay đầu trở lại.

"Các dũng sĩ !", hắn giơ đao :"Giết bọn chúng ! Giết sạch bọn chúng !"

Binh sĩ sau lưng sôi nổi giơ đao, trắng trợn lên cơn đồ sát, cùng với các tân binh Lương Châu Vệ hỗn chiến, ai đó âm thầm phóng ra tín hiệu, ống khói bay lên tới không trung thì nổ vang.

Nhật Đạt Mộc Tử xoay người, muốn thừa cơ trốn chạy.

Hắn vừa mới quay đầu, đã cảm thấy có người đè vai mình lại.

"Muốn chạy ?", Đô đốc trẻ tuổi một khắc này, ngũ quan đẹp đẽ khiến người kinh diễm, thế nhưng nụ cười lại thờ ơ, "Chạy được không? "

Thế là đánh nhau.

Chính tại lúc này, lại nghe phía trước đột nhiên truyền đến âm vang trời đất, liếc nhìn theo, liền thấy từ hướng sông Ngũ Lộc, kéo đến một đội quân, đều là giáp đen áo đen, người cưỡi ngựa đi trước nhất, tay giữ chiến kỳ, trên đó viết một chữ "Nam".

"Là Nam Phủ binh ! Cửu Kỳ Doanh !"

"Nam Phủ binh đến rồi !"

Hòa Yến gần như đã không thể mở mắt nổi nữa, Phi Nô vì không muốn nàng bị người trong cuộc hỗn loạn làm cho bị thương, đỡ nàng lui về sau, Hòa Yến chỉ có thể liếc nhìn vội vã.

Nam Phủ binh ùn ùn không dứt từ bờ sông tới đây, tựa hồ như vô cùng vô tận.

Cứu binh đến rồi !..... Trước khi nàng hôn mê, nhìn về phía Tiêu Giác, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Hóa ra.. đây vốn là chủ ý của hắn.

............

Đây là một cuộc chiến tranh tàn khốc.

Nhật Đạt Mộc Tử sẽ không ngốc chỉ dẫn theo một ngàn binh đến gây hấn Lương Châu Vệ, chỉ là chiếm một thôn làng ở gần sông Ngũ Lộc nhất, vượt sông trong đêm, cài đặt phục binh ở bên bờ. Nếu tân binh Lương Châu Vệ không đỡ nổi, muốn rút lui, liền như dê vào miệng hổ, liền đem một lưới đánh gọn.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, có lẽ Nhật Đạt Mộc Tử đã không ngờ đến, lúc hắn cùng người ta ở diễn võ trường "tỉ thí", mai phục ở bờ sông Ngũ Lộc cũng không quá thuận lợi. Vốn cho rằng tất cả tân binh đều đang ở quanh diễn võ trường, thế nhưng không biết vì sao, lại có một đội cung nỏ ẩn náu trong rừng rậm bên bờ sông Ngũ Lộc, người Khương vừa xuất hiện liền bắn ra một trận mưa tên, người Khương trận cước vừa loạn, liền phải đánh nhau cùng những tân binh này. Sau đó nữa là Tiêu Giác, người vốn không nên quay về lúc này lại đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo một vạn Nam Phủ binh.

Một vạn Nam Phủ binh, đối chiến hơn một vạn người Khương cũng sẽ không thắng quá dễ dàng. Nhưng nếu cộng thêm sĩ khí cao ngất của tân binh Lương Châu Vệ, cùng Cửu Kỳ Doanh bất khả chiến bại, tự nhiên đánh đâu thắng đó.

Vốn cho rằng đã nắm chắc phần thắng, trong phút chốc thắng bại bị đảo ngược.

Thân tín xung quanh Nhật Đạt Mộc Tử đều đã tử chiến, tự biết hôm nay khó có thể sống thoát, vẫn không muốn làm từ binh mặc người chém giết, liền cầm loan đao cắt cổ, tự vẫn rồi.

Thống lĩnh vừa chết, như rắn mất đầu, những người Khương còn lại rất nhanh vứt giáp bỏ binh, ôm đầu mà chạy.

Kết thúc còn nhanh hơn dự liệu.

Trên diễn võ trường Lương Châu Vệ, dưới chân Bạch Nguyệt Sơn, bờ sông Ngũ Lộc, bên ven đường đều là xác người. Một trận chiến này, tân binh Lương Châu Vệ cũng tổn thất không ít, thê thảm nhất, có lẽ lính canh đi tuần bị người âm thầm sát hại đêm qua. Tiếp theo là cánh cung thủ ở bờ sông Ngũ Lộc, người Khương đánh với họ trước nhất.

Những binh sĩ còn sống, bị thương nhẹ đều giúp đỡ thu dọn chiến trường, khiêng đi thi thể đồng đội. Những người bị thương nặng sẽ được đưa đến y quán , do Thẩm Mộ Tuyết cùng với phó dịch của nàng chuẩn trị.

Tiêu Giác bước ra ngoài, Thẩm Hãn theo ở sau lưng.

"Cữu cữu! ", Trình Lý Tố được Xích Ô dẫn đi, nhảy bổ đến, vẫn chưa hoàn hồn :" Sao người giờ này mới về đến ! Dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng hôm nay ta sẽ phải chết ở đây!"

Tiêu Giác còn chưa kịp nói gì, Trình Lý Tố vừa liếc thấy Thẩm Hãn ở phía sau Tiêu Giác, nghĩ đến những cực khổ phải chịu ở chỗ Thẩm Hãn mấy ngày trước, bây giờ trưởng bối về tới đây rồi, phải lập tức cáo trạng, liền nói :"Cữu cữu! Người phải nói với Thẩm giáo đầu đi, hôm nay nếu như không có Hòa đại xa, cái tên kêu Mộc gì đấy, sớm đã ở Lương Châu Vệ đại khai sát giới rồi. Hòa đại ca giúp chúng ta như vậy, kết quả thì sao, mấy ngày trước còn bị Thẩm giáo đầu nhốt vào địa lao ! Cũng quá ủy khuất rồi !"

"Địa lao ?", Tiêu Giác liếc nhìn Thẩm Hãn :"Xảy ra chuyện gì? "

Thẩm Hãn đầu to như đấu, đáp lời :"....Nói ra thì dài lắm, lúc đó tình thế khẩn cấp, ta cũng không dám xác nhận thân phận của Hòa Yến ".

"Các người còn đổ oan là huynh ấy giết người ! Kết quả thế nào ? Kết quả các người mang Hòa đại ca bắt lại, còn hung thủ chân chính thì được thả ra ngoài! Đại ca ta hôm nay không kể hiềm khích trước đó mà cứu các người, các người trở lại phải cho huynh ấy một lời xin lỗi! "

"Đủ rồi ", Tiêu Giác trách mắng :"Xích Ô, ngươi mang Trình Lý Tố về đi ".

"Ơ ? Cữu cữu, người muốn đi đâu ?"

"Ta đi thay bộ quần áo". Tiêu Giác lười quan tâm cậu, nói với Thẩm Hãn :"Ngươi đi theo ta, ta có chuyện cần hỏi ngươi ".

Hắn quay về vội vã, gấp rút không ngủ không nghỉ, lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, toàn thân đều là máu me bụi bặm. Vừa về đến phòng liền tắm rửa thay bộ quần áo sạch, vừa ra tới cửa đã chạm mặt một người trẻ tuổi thân mặc bạch y.

Người trẻ tuổi này cũng tương đương Tiêu Giác, mi thanh mục tú, lại hào hoa phong nhã, gặp người thì trên mặt luôn treo ba phần ý cười, trên áo thêu một con tiên hạc nghịch nước, mùa đông giá rét, thế mà tay còn cầm một cái quạt nhẹ lay, cũng không sợ lạnh.

Nhìn thấy Tiêu Giác, hắn cười nói :"Ngươi bị thương sao ? Có cần ta xem cho ngươi không ?"

Tiêu Giác đưa tay ngăn động tác của hắn lại :"Không cần, cách vách có một người sắp chết rồi, ngươi xem người đó đi ".

"Hả ?", người trẻ này nhìn căn phòng cách vách, lộ ra vẻ mặt không quá bằng lòng, "Bạch Y Thánh Thủ Lâm Song Hạc ta xưa nay chỉ chữa trị cho nữ tử, ngươi đã là một ngoại lệ rồi, chúng ta mấy năm không gặp, ngươi vừa đến đã muốn ta phá đi quy củ, giờ ngay cả binh dưới tay ngươi cũng muốn ta xem sao ? Thế này thì ta cùng với mấy đại phu ngồi ở ngoài phố có gì khác biệt ?"

Tiêu Giác :"Có đi không? "

Lâm Song Hạc "phạch" mở quạt, dè dặt nói :"Đi thì đi ".

Thẩm Hãn ở một bên nghe vậy thì trong lòng lấy làm ngạc nhiên, hóa ra công tử trẻ tuổi lịch thiệp này thế mà lại là Bạch y thánh thủ Lâm Song Hạc ? Lâm Song Hạc xem bệnh cho Hòa Yến sao ? Nói vậy, mối quan hệ của Hòa Yến cùng Tiêu Giác quả thật không đơn giản, nghĩ đến mình trước đó mang Hòa Yến nhốt vào địa lao, Thẩm Hãn không khỏi có một trận đau đầu.

Lần này đúng thật là chọc vào tổ ong vò vẽ mà !

Mọi người cùng đi đến phòng Hòa Yến, ở trong phòng, Tống Đào Đào đang ngồi ở trước giường lau mồ hôi cho Hòa Yến. Hòa Yến đến giờ còn chưa tỉnh lại, tấm đệm dưới thân trái lại bị máu nhuộm đỏ rồi, cũng không biết là bị thương ở đâu, Tống Đào Đào có lòng muốn giúp thế nhưng cuối cùng cũng không dám tùy tiện ra tay, Thẩm Mộ Tuyết đang ở y quán trị cho những người bị thương nặng, cũng không thể phân thân. Lúc này thấy Tiêu Giác mang theo một người trẻ tuổi đến đây, lập tức vui mừng nói :"Tiêu nhị công tử ! "

"Đại phu tới rồi ". Tiêu Giác nói :"Cô đi ra đi".

Tống Đào Đào nhìn phía Lâm Song Hạc, một khắc giật mình, "Lâm công tử ?"

Sóc Kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, Tống Từ cùng với phụ thân Lâm Song Hạc có quen biết nhau, hai người cũng đã từng gặp mặt, cũng tính là quen biết cũ.

"Tống cô nương, đã lâu không gặp". Lâm Song Hạc phe phẩy quạt :"Ta đến để xem bệnh cho vị tiểu huynh đệ này".

"Nhưng ngài không phải, không phải....." Tống Đào Đào ngập ngừng hỏi.

"Ta xác thực chỉ xem bệnh cho nữ tử", Lâm Song Hạc thở dài, "Chỉ là nhận ủy thác của người phải hết lòng làm việc, cũng đành phá lệ, chỉ một lần này, sau không thế nữa".

Tống Đào Đào vẫn còn muốn nói gì đó, Tiêu Giác đã nói với nàng :"Tống cô nương nếu không có việc gì thì mời ra ngoài trước, kẻo chậm trễ đại phu trị bệnh ".

".......Được". Tiểu cô nương đứng lên ra khỏi phòng, Tiêu Giác sau lưng nàng đóng cửa lại, Tống Đào Đào nhìn cánh cửa đóng, đột nhiên mới phản ứng. Bản thân Tiêu Giác cũng không phải còn ở trong sao, sao hắn ở trong đó thì sẽ không chậm trễ đại phu trị bệnh ?

Đâu lại thế này chứ !

Trong phòng, Lâm Song Hạc đi đến trước giường Hòa Yến, mang rương của mình để lên bàn nhỏ, vừa mở rương vừa nói :"Vị huynh đệ này lai lịch thế nào, sao lại có thể sống cạnh ngươi thế ? Thân thủ rất không tệ sao ? Thấy có chút yếu nhược rồi ".

Tiêu Giác :"Bớt nói nhảm đi".

Lâm Song Hạc không cho là đúng nói :"Ngươi kỳ thật không cần phải để Tống cô nương ra ngoài, xem bộ dạng, nàng ấy rất thích vị tiểu huynh đệ này ấy chứ. Nếu chỉ đứng một bên xem cũng sẽ không có bất tiện gì, ngươi hà tất gì lại đuổi người ta đi, để người ta ở bên ngoài nóng ruột? ".

Tiêu Giác im lặng một lúc :"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta để nàng đi ra là sợ dọa đến ngươi ".

"Dọa đến ta ?", Lâm Song Hạc thắc mắc :"Vì sao lại dọa đến ta ? Không phải là bệnh khó chữa chứ ?", hắn vừa nói, liền muốn đưa tay lột áo Hòa Yến.

Tiêu Giác ngăn tay hắn lại.

Lâm Song Hạc ngước đầu :"Làm gì vậy ?"

"Bắt mạch trước ".

"Hắn bị ngoại thương, bắt mạch gì chứ ? Ta vừa nhìn đã biết là chuyện thế nào, trước tiên cần phải băng bó vết thương".

Tiêu Giác liếc nhìn hắn :"Ta nói phải bắt mạch trước ".

"Tiêu Hoài Cẩn, ngươi bây giờ đang làm gì vậy ?", Lâm Song Hạc cảm thấy mơ hồ, " ngay cả ta hành y thế nào ngươi cũng muốn quản sao ?"

"Bắt hay không ? "

"Bắt bắt bắt ! ", Lâm Song Hạc bị ánh mắt của Tiêu Giác ép đến không còn bình tĩnh, chỉ đưa tay bắt mạch cho Hòa Yến. Vừa chạm vào mạch tượng, biểu hiện hắn liền biến đổi, mới đầu còn không dám tin vào cảm giác của bản thân mình, lại bắt thêm hai lượt. Cuối cùng, nhìn phía Tiêu Giác :"Nàng là..."

Tiêu Giác nhướng mày :"Không sai".

Lâm Song Hạc bật lên :"Tiêu Giác !Ngươi thế mà kim ốc tàng kiều!"

Tiêu Giác cau mày nhìn ra ngoài cửa :"Ngươi lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không đủ nghe sao ?"

"Người khác không biết à, vậy bây giờ có ai biết ?", Lâm Song Hạc thấp giọng hỏi.

"Hai người chúng ta, và Phi Nô ".

"Vị muội muội này rất được nha ", Lâm Song Hạc đã quen gọi tất cả các cô nương là "muội muội", ánh mắt nhìn Hòa Yến đã không như trước nữa, "Ta nói mà, sao ngươi lại để cho người khác ở cách vách được chứ, hóa ra là túy ông chi ý bất tại tửu - có dụng ý khác. Hai người có quan hệ gì ? Chúng ta đã lâu không gặp, ngươi cuối cùng cũng có cô nương mình thích rồi sao ? Sao không nói tiếng nào hết vậy, đệ muội là người ở đâu ? Sao lại đến Lương Châu Vệ ? Chắc không phải vì ngươi đúng không? Ngươi cũng thật, phải biết xót cho cô nương người ta chứ, đưa đến nơi hoang sơn cùng cốc thế này chịu khổ, ngươi có còn là người không ? "

Tiêu Giác không thể chịu nổi nữa :"Nói xong chưa ? Ngươi nói thêm vài câu nữa, nàng ta sẽ tắt thở đấy ".

"Ở đâu lại nguyền rủa tiểu cô nương thế này ?", Lâm Song Hạc mắng hắn :"Ngươi qua đây, giúp ta cởi quần áo nàng ấy xuống, tìm vải để che đi những chỗ khác, chỉ lộ ra vùng eo thôi".

Tiêu Giác có chút nghi ngờ bản thân đã nghe lầm, hỏi :"Ngươi nói gì vậy ?"

"Đến trợ giúp ý. Tuy bên cạnh y giả không có phụ mẫu, nhưng nếu chỉ là một cô nương tầm thường, ta cũng sẽ không câu nệ nhiều như vậy, nhưng đây là người của ngươi, đương nhiên ngươi tới cởi. Bằng không sau này có gì không ổn, ngươi đối với ta sinh lòng hiềm khích, tìm ta gây rối thì phải làm sao ?"

"Cái gì mà người của ta ?", gân trán Tiêu Giác giật giật, "Ta với nàng ấy không dây mơ rễ má ".

"Đã ở cùng nơi rồi còn dây mơ rễ má gì chứ, ngươi nếu như đã biết thân phận của người ta, chắc chắn quan hệ không hời hợt đâu. Ngươi nhanh một chút, ta mới chạm vào mạch môn của nàng, tình hình không tốt lắm, đã rất suy yếu rồi ". Lâm Song Hạc thúc giục :"Trước tiên ta dùng nước nóng rửa sạch vết thương, nàng bị thương ở trên eo".

Tiêu Giác nhớ lại lúc hắn vừa đỡ Hòa Yến, máu thấm cả bàn tay, hít một hơi thật sâu, liền đi đến cạnh Hòa Yến, sau khi rửa tay, chầm chậm cởi áo nàng ra.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên một nơi khác chứ không nhìn Hòa Yến, dù rằng như vậy, thế nhưng lại không tránh khỏi vẫn chạm vào người nàng. Da thịt dưới tay mềm mại mịn màng, cùng với các hán tử trong quân doanh xúc cảm hoàn toàn không giống. Cũng chính lúc này, hắn tựa hồ mới ý thức được, Hòa Yến xác thực là một nữ tử.

Người này thường ngày tung tăng nhảy nhót, cùng với mọi người ở Lương Châu Vệ gọi đệ xưng huynh, tính tình xởi lởi, so với nam tử chẳng thua kém gì, dần dà, tuy biết nàng là nữ tử, nhưng vẫn xem nàng như nam tử mà đối đãi.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm đó ở Tri huyện phủ Lương Châu thành, đêm mà thân phận nữ tử của nàng bị phát hiện, Ẩm Thu cắt vụn quần áo của Hòa Yến, một khắc đó, mới phát hiện thân thể thường ngày trông cương nghị vô song, hóa ra bên trong lại là da thịt trắng mịn thế này.

Mong manh không chịu nổi một kích.

Hắn kéo chăn mỏng bên cạnh bọc lên nửa người Hòa Yến, tay mở đai lưng nàng, vừa mới bắt đầu đã cảm thấy bất ngờ. Đai lưng Hòa Yến buộc có phần hơi siết một chút, là bởi vì cô nương gia thích đẹp sao ? Trông hành động bình thường của người này, tuyệt không có khả năng .

Hắn mở đai lưng ra, trong chớp mắt liền cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm, tấm đệm dưới người Hòa Yến đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn. Lâm Song Hạc cũng thu lại ý đùa, đưa tay kiểm tra, vừa xem liền giật mình, nghiêm túc nói :"Trên người nàng có thanh đao".

Tiêu Giác :"Gì chứ ?"

Lâm Song Hạc từ trong hộp lấy ra một kiềm vàng nhỏ và ngân châm, dùng kìm vàng nhẹ nhàng chọc vào, trên giường, Hòa Yến đang hôn mê cũng cau mày, tựa như cơn đau làm cho tỉnh dậy, nhưng cuối cùng vẫn không tỉnh.

Chiếc kiềm nhỏ chậm rãi rút ra một lưỡi đao mỏng dính từ vết thương trên eo nàng.

Mi tâm Tiêu Giác vừa nảy.

Lâm Song Hạc nửa cảm khái nửa bội phục nói :"Vị muội muội này, vậy mà thật có thể cầm cự được !"

Tiêu Giác nhìn lưỡi đao được ném vào dĩa, mỏng mà sắc bén, nàng vẫn luôn mang thứ này trên diễn võ đài sao ? Thứ này lúc nào thì có ? Là Nhật Đạt Mộc Tử lúc đánh nhau với nàng đã đâm trúng hay là đã bị trước đó. Nếu nói là bị trước đó, vậy thì hai trận trước, mỗi khi Hòa Yến cùng người đánh nhau, lưỡi đao sẽ càng đâm sâu thêm, như bị xẻo thịt sống, đớn đau không thể tả. Nam tử bình thường chịu còn không thấu, Hòa Yến làm sao có thể chịu được ? Này cũng thôi đi, Tiêu Giác nhớ lại lúc bản thân mình đuổi đến, trên mặt thiếu niên đó thậm chí còn treo ý cười, nhìn không ra có chút nào không ổn, đánh lừa hết mọi người.

Kẻ lừa đảo có thói quen giả vờ giả vịt, nhưng nếu ngay cả bản thân nàng cũng muốn lừa, không khỏi có mấy phần đáng thương.

"Lai lịch cô nương này thế nào ?", Lâm Song Hạc vừa giúp Hòa Yến rửa sạch vết thương, đầu cũng không ngẩng lên hỏi Tiêu Giác.

"Nữ nhi của Giáo úy cổng thành ".

"Giáo úy cổng thành ?", động tác trên tay Lâm Song Hạc dừng lại, "Làm sao lại chạy đến nơi đây ? Là vì ngươi tới sao ?"

"Nghĩ nhiều quá ", Tiêu Giác xùy nói :"Kiến công lập nghiệp".

"Hả ?"

"Bản thân nàng nói thế", Tiêu Giác nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lâm Song Hạc nhai kỹ câu này một lúc lâu, cũng không nhìn ra ý tứ gì, liền nói :"Cô nương này thật sự quá ghê gớm, có thể chịu được điều người thường không thể chịu, ta hành y đã nhiều năm như vậy, trị qua vô số nữa tử, như thế này đây mới gặp lần đầu".

Lâm Song Hạc lấy một miếng vải trắng sạch băng bó cho Hòa Yến. Trong lòng không khỏi cảm khái, hắn ở Sóc Kinh, điều trị cho nữ tử nhiều đến không đếm xuể, bệnh do thiên kỳ bách quái gì cũng có. Có người cho rằng vết bớt trên trán mình khó coi, muốn hắn giúp xóa đi. Cũng có người thân thể yếu nhược từ trong bụng mẹ, muốn hắn kê đơn điều dưỡng thân thể. Có người thành thân đã nhiều năm mà vẫn chưa có con đến cầu để có, cũng có người không được phu quân sủng ái, nhờ hắn điều chế một ít thực đơn dưỡng nhan để tư nhuận mỹ dung.

Người có thể mời được hắn, đa số đều là nữ tử gia đình phú quý, về mặt thân thể chưa từng phải chịu khổ gì. Thế nên, đã quen nhìn hoa phú quý của nhân gian, lại nhìn thấy cỏ đuôi chó chằng chịt vết thương thế này, cũng cảm thấy vô cùng đặc biệt.

"Ngươi và nàng có quan hệ gì ?" hắn hỏi.

Tiêu Giác :"Không có quan hệ".

"Không có quan hệ mà ngươi quan tâm nàng vậy sao ? Ngay cả ta cũng bị ngươi sai khiến". Lâm Song Hạc "chậc chậc chậc" lắc đầu, nói :"Bỏ đi, sau này ngươi định xử trí như thế nào? "

"Xử trí ?"

"Đừng cho là cô nương người ta mặc áo binh các người thì sẽ thật là binh của ngươi. Ta thấy đây cũng là một giai nhân thanh tú, xem xem giờ đã bị hành hạ thành ra dạng gì rồi ? Ngươi cũng không thể luôn để nàng làm một tân binh lăn lóc trong quân doanh chứ ? Bằng không đưa nàng đến bên cạnh Thẩm Mộ Tuyết, cho làm thủ hạ của Thẩm Mộ Tuyết, ở lại bên cạnh ngươi, cũng không cần phải đi đến nơi nguy hiểm. Cô nương yếu đuối thế này, nên được để ở trong phòng chở che thật kỹ, ngươi trái lại hay rồi, lạt thủ tồi hoa, ngận tâm khu yến....(ý là không biết thương hoa tiếc ngọc)."

"Yếu đuối ? ", Tiêu Giác tựa như bị lời nói hắn chọc cười, cong môi chậm rãi nói :"Trước khi ta về đến, nàng ấy vừa mới chặt hai cái đầu của người Tây Khương".

Lâm Song Hạc :"........."

"Ta về trễ thêm chút nữa, nàng sẽ chặt luôn cái thứ ba".

Bàn tay đang băng bó của Lâm Song Hạc khẽ run, một lúc sau mới cười nói :"....đấy thật là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân, haha, haha ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro