Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110 : Kinh Biến

Hòa Yến đã ngốc ở địa lao hai ngày rồi.

Trong hai ngày này, ngoại trừ Thẩm Hãn có đến một lần thì chẳng có ai khác đến. Mặc dù Thẩm Hãn đến nhưng cũng không có nói với nàng về tình huống bên ngoài, có lẽ tạm thời không có chuyện gì xảy ra. Càng như thế này, Hòa Yến càng cảm thấy không ổn lắm. Đáng tiếc là địa lao của Lương Châu Vệ lại chắc như đá tảng, nàng cũng khó tìm được cách để trốn thoát. Tống Đào Đào cùng Trình Lý Tố có lẽ đã bị quản chế, nên mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng của hai người.

Ăn ngủ vất vả đối với Hòa Yến cũng không khó để chịu đựng. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, nguy cơ không nhìn thấy ngày càng đến gần, mới là điều đáng sợ nhất.

Chỉ tiếc bây giờ chẳng có ai nhận ra.

Nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi.

Hoa tuyết to như lông ngỗng, từng mảng tung bay rơi xuống trên thân người, ngay cả áo bông cũng không ngăn được cái lạnh thấu xương. Hai người lính gác đang đứng trên đài, lạnh đến mức không khỏi hai tay chà xát, hà hơi vào lòng bàn tay, đột nhiên, một đám sương mù rơi xuống trước mắt, rất nhanh lại tan đi.

Lương Châu Vệ được bao phủ trong một mảng tĩnh mịch, mùa đông ở vệ sở không như mùa hè náo nhiệt, không có tân binh đến sông Ngũ Lộc tắm lúc nửa đêm, cũng không có tiếng ve sầu kêu ra rả, duy chỉ có cái lạnh khi tuyết tan vào đất.

"Ta đi nhà xí chút", một lính canh giậm chân, "Nhịn không được nữa".

Đồng đội thúc giục :"Đi nhanh về nhanh ".

Người này bỏ dùi xuống trống, nhấc đao xoay người đi nhà xí. Tuyết rơi quá lớn, chỉ trong chốc lát đã tích tụ thành một lớp dày, vừa giẫm lên thì mũi giày đã bị che kín, khí lạnh lùa theo chân lên tới đầu. Người lính canh lạnh rùng mình, vội vàng chạy vào nhà xí ở phía sau.

Ngoài nhà xí có đốt một ngọn đuốc, mấy hôm trước có một tân binh nửa đêm dậy đi vệ sinh, nhìn không rõ đường, trên nền đất đóng băng đã trượt ngã khiến chân bị thương, sau đó Thẩm Hãn mới cho người bày ở đây một ngọn đuốc, có thể chiếu rõ đường.

Lúc người lính canh đi vào, bên trong cũng có một người, trong ánh sáng mờ ảo, hắn liếc nhìn người kia rồi mỉm cười nói :"Ôi, huynh cũng dậy à ?"

Đối phương cười đáp :"Vừa dậy".

"Trời lạnh quá, nếu không phải không nhịn nổi nữa, ta sẽ không chạy đi chuyến này đâu", người lính canh phàn nàn.

Hắn xả nước xong, kéo quần lên chuẩn bị ra ngoài, người kia cũng xong chuyện, theo hắn ra cửa, một trước một sau.

Ngọn đèn trước cửa in bóng người lung lay trên tuyết,  người lính canh vô tình liếc nhìn thì thấy bóng đen phía sau hắn, không biết tự bao giờ đôi tay đã mở ra, trong lòng kinh hoàng, đang muốn hét lên......

Một cánh tay che đi miệng mũi hắn, người phía sau thuận tay rút thanh đao ở eo hắn, theo cổ lính canh kéo mạnh một đường.

Máu vương đầy đất, thân thể trẻ tuổi lặng lẽ ngã xuống, không còn hơi thở.

Chẳng chút do dự, bóng đen cúi xuống kéo thi thể người lính canh đi, tuyết rơi ngày càng dày đặc, bất quá chỉ trong chốc lát, vết máu đã được che kín mất. Sau thời gian một nén hương, người lính canh mới đã bước ra.

Hắn vốc một nắm tuyết, lau máu trên đao thật sạch sẽ, đeo lại ở thắt lưng, chỉnh lại mũ trên đầu rồi hướng đài cao mà đi đến.

Ở trên đài, người đồng đội đang sốt ruột thì đột nhiên nghe động tĩnh, vừa nhìn đã thấy người lính canh đi nhà xí đã trở lại, hắn thở phào nhẹ nhõm mắng :"Sao lại đi lâu đến vậy hả ? Có phải là lén lười ở đâu không ?"

Người lính canh lắc đầu, như thể lạnh quá không mở nổi miệng cứ cúi thấp đầu hà khí, đồng đội nhìn thấy thế cũng nhịn không khỏi xoa tay, "Chết tiệt, thế này quá lạnh rồi !"

Lính canh kéo mũ xuống thật thấp, đồng đội thấy thế liền mắng :"Ngươi cho là kéo mũ xuống thì sẽ không lạnh sao ? Kéo lên đi, nhìn gì cũng không thấy, bộ dạng ngươi như vậy sao có thể canh cả đêm chứ !" Hắn đưa tay nâng mũ người lính canh, trong một sát na, hắn đột nhiên dừng lại.

Quần áo của lính canh này cùng với màu đỏ, màu đen thuần túy của các tân binh chẳng giống nhau, nơi cổ áo có một lớp viền màu trắng, lúc này nơi lớp viền màu trắng của cổ áo đối phương, còn ánh lên hai chấm đỏ.

Đây không phải là vết mực lâu năm, màu sắc còn rất sáng, còn đang mơ hồ to ra, mà một khắc trước đó lúc đối phương đi nhà xí, ở đây vẫn không có.

Người đồng đội nhìn người lính canh từ sau khi trở về đã luôn im lặng, đang muốn rút đao, nhưng động tác của hắn đã chậm rồi một bước.

Đối phương thế mà có hai thanh đao.

Một thanh đao, vốn là của người lính canh đã chết, được cắm vào lồng ngực hắn. Thanh đao còn lại, mũi đao cong cong, cắt qua cổ hắn.

Hắn không làm sao kêu lên thành tiếng, loạng choạng ngã trên đất, hung thủ đã xoay người đi xuống đài, người lính canh khó nhọc trườn đi, muốn nhặt lên dùi trống đang rơi trên mặt đất.

Chỉ cần bắt được dùi, đánh vang lên hồi trống, toàn Lương Châu Vệ đều sẽ thức giấc.

Đây là điều cuối cùng hắn có thể làm.

Máu dưới thân bị kéo dài một đường, trông mà khiếp sợ, hắn dùng hết lực toàn thân bò tới chỗ dùi trống, muốn nhấc lên gõ vào mặt trống.

Mới nhấc được nửa người thì đột nhiên một cơn đau ập tới, máu bắn tung tóe lên mặt trống, bàn tay cầm dùi trống cũng rơi trên mặt đất.

Tay phải của hắn bị chém rời.

Hung thủ thế mà quay lại, đứng trước mặt hắn, thấp giọng nói :"Suýt nữa quên rồi ".

Cách đó không xa, dường như  động tĩnh bên này đã làm cho các binh sĩ tuần tra bên kia giật mình, có người hét lên :"Này ? Các người không có chuyện gì chứ ?"

Người này đè đè mũ xuống , hướng phía xa vẫy tay :"Không sao ! Chỉ bị ngã thôi ".

Trên đất, khắp nơi đều là máu, người lính canh vừa nãy còn mỗi hơi tàn trừng to mắt, hoàn toàn chết đi rồi.

Màn đêm như vực thẳm, bao trùm toàn bộ Lương Châu Vệ.

.........

Sớm hôm sau khi trời vừa sáng, các tân binh thức dậy ăn cơm rồi đến diễn võ trường chạy bộ.

Mấy người Tiểu Mạch và Hồng Sơn đang ngồi ăn cơm, không lâu  sau thì Vương Bá, Hoàng Hùng cùng Giang Giao cũng tới. Hoàng Hùng hỏi :"Hòa Yến vẫn chưa được thả ra sao ?"

Hồng Sơn lắc đầu.

"Cứ tiếp tục thế này cũng không được ", Giang Giao nói :"Mấy ngày nay lạnh cực kỳ, ta nghe Trình tiểu công tử nói, trong địa lao gì cũng không có, cho dù không chết cóng cũng sẽ bị lạnh mà sinh bệnh". Suy cho cùng họ cũng là đồng đội lúc tranh cờ, mặc dù trước đó vì chuyện "đội mũ xanh" đã từng chỉ trích Hòa Yến, nhưng thật đến mức này hắn cũng vô cùng lo lắng.

"Các ngươi nói xem, đợi sau khi Đô đốc quay về vệ sở, Hòa Yến có thể được thả ra không? ", Vương Bá hỏi.

"Khó nói lắm", Thạch Đầu trả lời.

"Vì sao ?", Vương Bá thắc mắc.

"Bây giờ khắp Lương Châu Vệ đều biết Hòa Yến giết người, nhưng chứng cứ để nói hắn không có giết thì ai cũng tìm không thấy". Hồng Sơn thở dài.

"Việc này còn chờ chứng cứ gì chứ ? Hắn lại không phải là kẻ ngốc, lo giết chẳng lo chôn, còn đặc biệt lưu lại thi thể cho người tới bắt ? Đấy chính là chứng cứ !"

Tiểu Mạch nhỏ giọng nói :"Thế này cũng quá khiên cưỡng rồi ".

Vương Bá trừng mắt : "Khiên cưỡng ở đâu, ngươi nói xem khiên cưỡng ở đâu chứ ?"

Đang nói thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, trong mớ hỗn tạp đó có người kinh hô :"Chết người rồi ! Chết người rồi ! Nhanh đi tìm giáo đầu đi !"

"Gì vậy gì vậy ?", mọi người đi ra xem, nhưng chỉ thấy một tân binh thấp bé, mặt đầy cảnh giác lo lắng nói :"Diễn võ trường, các huynh đệ canh gác ở diễn võ trường đều chết cả rồi !"

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhanh chóng đứng dậy tiến về diễn võ trường.

Trong diễn võ trường, máu chảy thành sông.

Không biết tự bao giờ tuyết đã ngừng rơi, một ít vết máu đã bị tuyết chôn vùi, một ít kết thành băng, rơi xuống diễn võ trường, hành động tàn bạo đêm qua có thể mơ hồ thấy được.

Mấy mươi lính canh, dù đứng gác ở đài lâu, hay ở xung quanh diễn võ trường, chẳng một người sống sót. Thi thể được bày ở giữa diễn võ trường, chất chồng bừa bộn với nhau, tựa như đang chất phần ăn cho dê, lợn. Các binh sĩ chết đi đều là một đao đoạt mệnh, cổ họng bị đao cắt đứt, cực kì thê lương. Một trong số những thi thể xếp ở  phía trên, có một cái tay đã bị cắt đoạn từ chỗ khuỷu, người này mặc áo lính canh, có lẽ đang lúc muốn đánh trống thì bị người ta chém lìa tay phải.

Đều là đồng đội thường ngày sớm tối bên nhau, nhưng giờ ở nơi chỉ cách một vách tường họ đã bị người lấy mạng, trong nhất thời, trong diễn võ trường mọi người đều đỏ hoe đôi mắt. Có người oán hận nói :" Là ai làm ? Nếu như để ta biết được, ta sẽ.... ta sẽ....."

Có giọng của ai đó truyền đến, mang theo vẻ hung hãn tẻ nhạt :"Ngươi sẽ thế nào? "

Không biết tự lúc nào, từ phía sau diễn võ trường, con đường nối liền Bạch Nguyệt Sơn, một nhóm kỵ binh tiến đến, có lẽ là trên dưới mấy trăm người, thậm chí ngàn người. Dẫn đầu là một nam tử tóc dài, cưỡi trên lưng ngựa, hắn mặc giáp màu đen, cầm một thanh loan đao cao nửa người, thân hình cực kỳ khôi ngô mạnh mẽ, bờ vai rất rộng, mũi rất cao, đôi mắt xanh thăm thẳm tựa nước hồ. Tướng mạo không giống với người Trung Nguyên, khi hắn cười, giống như kền kền nghiến răng uống máu, mang theo huyết khí u ám khiến người hoảng sợ.

"Các ngươi là ai ?", các tân binh hỏi.

Nam tử tóc dài dẫn đầu đó thế nhưng lại không quan tâm đến bọn họ, chỉ đến gần tân binh vừa mới nói khi nãy :"Nếu để ngươi biết, ngươi sẽ thế nào ?"

Nụ cười của hắn mang theo vẻ bạo ngược tàn khốc, tân binh đối diện với hắn không khỏi run rẩy, lấy hết can đảm nói :"Ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho những chiến hữu đã chết !"

"Vậy sao ?", nam tử tóc dài bật cười, "ngươi muốn đòi lại công đạo như thế nào ?", không đợi tân binh trả lời, hắn đã mang loan đao trong tay chém xuống !

"Keng" một tiếng, một đạo thân ảnh kinh qua chặn đi loan đao của hắn, thế nhưng lại bị một kích này đánh lùi về sau mấy bước, chờ khi đứng vững, mới nhìn nam tử tóc dài :"Các hạ thật là to gan, dám giết người Lương Châu Vệ ta ! "

Là Thẩm Hãn.

"Thẩm Hãn, Thẩm tổng giáo đầu đến rồi !", các tân binh kích động kêu lên, nhất thời có rồi người tin cậy.

"Tổng giáo đầu? ", nam tử tóc dài nhìn Thẩm Hãn, "Ngươi là Tổng giáo đầu của Lương Châu Vệ ? "

"Các hạ là ai ?", Thẩm Hãn mặt trầm như nước.

"Bổn nhân là Nhật Đạt Mộc Tử, nghe nói ở Đại Ngụy tướng môn xuất tướng, Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn an hành tật đấu - hành động ung dung, chiến đấu anh dũng-, bất khả chiến bại, nên đặc biệt đến đây lĩnh giáo, thế nào ? Tiêu Hoài Cẩn không dám nghênh chiến sao ?"

"Ngươi nói khùng nói điên gì đấy !", một tân binh không khỏi phản bác :"Rõ ràng ngươi biết Đô đốc không ở đây mới dám...."

"Câm miệng ! ", Đỗ Mậu hét lên để ngăn lời hắn, nhưng đã muộn rồi.

"Không ở đây ?", Nhật Đạt Mộc Tử nheo mắt :" Vậy thì thật là đáng tiếc".

Các giáo đầu đối mặt nhìn nhau, quả tim dần dần trùng xuống. Cái gọi là tìm Tiêu Giác lĩnh giáo, chẳng qua là mượn cớ, chỉ e người này sớm đã biết Tiêu Giác không ở Lương Châu Vệ, mới mang người tới đây khiêu khích. Chỉ là.... họ nhiều nhất chỉ một ngàn nhân mã, đối diện với mấy vạn chàng trai ở Lương Châu, mặc dù là tân binh chưa từng lên chiến trường vẫn không phải quá ngạo mạn sao. Hay là ... còn có âm mưu nào khác ?

Các lính canh trong một đêm đã bị người giết sạch, nếu là kẻ địch sẽ không có khả năng làm đến vậy, trừ phi thật sự có nội gián, chết trong tay người mình.

Mã Đại Mai thấp giọng nói :" Hòa Yến đã nói đúng ".

Lời Hòa Yến nói đã đúng, mấy ngày nay họ luôn để mắt đến Hồ Nguyên Trung, nhưng Hồ Nguyên Trung an phận thủ thường , không có bất kỳ hành động lạ, nếu hắn còn có đồng bọn ẩn trong các tân binh, thì mọi chuyện đều có lý.

"Bày trận". Thẩm Hãn phân phó.

Mấy vạn tinh binh phía sau, tề tề trưng ra vũ khí.

Nếu như đối phương đã đến không thiện ý, thì các chàng trai Đại Ngụy cũng không có lý do để rút lui.

Nhật Đạt Mộc Tử thấy vậy liền buông tiếng cười to, hắn nói :"Này, Tổng giáo đầu, ta đến đây không phải muốn cùng các ngươi đánh nhau".

"Các hạ tựa hồ là người Khương ". Thẩm Hãn cười  lạnh :"Nhiều năm trước, Phi Hồng tướng quân cùng Khương tộc giao chiến, ta còn cho rằng Khương tộc đã không có dị tâm. Nay lại đến Lương Châu Vệ của ta, giết mấy mươi người của ta, không phải vì giao chiến, cũng sẽ không phải cầu hòa chứ ?"

Nhắc đến Phi Hồng tướng quân, Nhật Đạt Mộc Tử sắc mặt khẽ biến, sau một khắc, mắt hắn dán chặt vào Thẩm Hãn, cười nghiêm mặt nói :"Tổng giáo đầu đừng vu khống cho ta, ta vốn chỉ muốn cùng Tiêu Hoài Cẩn mà thôi, ai biết đêm qua trên đường ngang đây, các lính canh ở đây vẫn không quá hữu hảo, tranh chấp cùng các huynh đệ của ta, không còn cách nào mới giết đi tất cả họ ", hắn nói qua loa hời hợt :"Ta vốn cho rằng binh mà Tiêu Hoài Cẩn dẫn dắt, ít nhiều cũng có chút bổn sự, không ngờ thật sự không chịu nổi một kích, lúc họ chết, ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng... "

"Ngươi !", các tân binh lòng đầy phẫn nộ.

"Tổng giáo đầu không cần phải tức giận, ta đến thật tình chỉ để tỉ thí", hắn nhìn về phía các tân binh sau lưng Thẩm Hãn một cách hứng thú, "Nếu như Tiêu Hoài Cẩn không lên, thì binh của hắn lên, nếu cũng khồn được, thì giáo đầu các ngươi lên cũng được ".

Lương Bình tiến lên một bước :"Các hạ có phần đề cao bản thân rồi, dựa vào đâu cho rằng chúng ta muốn nghênh chiến ?"

"Không bằng lòng sao ?", Nhật Đạt Mộc Tử không nhanh không chậm vỗ tay, có mấy người từ xa đi đến, có người vùng vẫy nói :"Thả ta ra..."

Thẩm Hãn bỗng nhiên biến sắc.

Mấy binh sĩ dị tộc nhấc hai người này như nhấc gà con, một người là Trình Lý Tố, một người là Tống Đào Đào, hai tay hai chân của họ đều bị trói ngược, hình dạng nhếch nhác, vùng vẫy không ngừng.

"Thẩm giáo đầu !", Trình Lý Tố nhìn thấy Thẩm Hãn, tựa như nhìn thấy được cứu mạng, kêu nói :"Bọn chúng là ai ? Sao lại bắt trói chúng ta ?"

Là ai ? Thẩm Hãn trong miệng đắng chát, hắn đã phái rất nhiều người giữ ở cửa Trình Lý Tố và Tống Đào Đào, âm thầm bảo hộ, thế nhưng họ vẫn bị bắt. Thực lực của đối phương không thể coi thường. Ngay cả việc bắt Trình Lý Tố và Tống Đào Đào để ràng buộc Lương Châu Vệ, có thể thấy đối với Lương Châu Vệ rất là quen thuộc.

"Bây giờ ", Nhật Đạt Mộc Tử hài lòng nhìn sắc mặt của Thẩm Hãn :"Giáo đầu, có bằng lòng cùng chúng ta tỉ thí không ?"

Tống Đào Đào hét lên :"Sao có thể tỉ thí ? Sao bọn chúng lại tử tế như vậy, nhất định là có trá !"

Thẩm Hãn nói :"Được ".

"Sảng khoái ! " Nhật Đạt Mộc Tử ngồi thẳng dậy, "Thời tiết quá lạnh, ta cũng rất lười, chỉ chơi ba trận. Các ngươi chọn ba người đi ". Hắn hướng người phía sau nói :"Các huynh đệ, có ai nguyện ý lên thì cứ đi đi !"

Phía sau hắn có người lên tiếng :"Thống lĩnh, Ngõa Lạt nguyện ý xuất chiến !"

Đây là một nam nhân rất mạnh mẽ, người Khương tộc xưa nay có thể chất cường tráng, nên khi người Trung Nguyên đứng bên cạnh lại trông gầy gò yếu đuối. Tuổi hắn không lớn, chỉ ngoài đôi mươi nhưng người cao chín thước, giống như người khổng lồ cổ đại. Nét mặt hung dữ, hai mắt hơi lồi ra như bò, tay cầm một thanh loan đao, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào.

"Hảo !" Nhật Đạt Mộc Tử hét lên :"Ngõa Lạt dũng cảm như vậy, không hổ là chàng trai Khương tộc chúng ta !", hắn lại nhìn về phía Thẩm Hãn :"Còn các ngươi ?"

Ngõa Lạt to lớn dị thường thế này, khiến người ta phải sinh ý thoái lui, huống chi mấy thi thể ở diễn võ trường là dấu hiệu rõ ràng cho thấy những người Khương này có bao nhiêu hung tàn, trong Lương Châu Vệ nhất thời chẳng ai lên tiếng.

"Thực sự không có ai nghênh chiến,  vậy thì giáo đầu các ngươi lên đi". Nhật Đạt Mộc Tử cười nói :"Trận chiến thế này, chính là thời điểm  tốt cho các tân binh học hỏi ".

Lương Bình bên này vừa nghiến răng, đang định bước ra nghênh chiến thì bên kia có người lên tiếng :"Để ta lên ".

Đây là một thiếu niên tân binh của Tiên phong doanh, gọi là Vệ Hoàn, Thẩm Hãn còn nhớ người này, bởi vì đao thuật của cậu vẫn rất xuất sắc, là số một số hai của Tiên phong doanh. Bất quá tính cách lại rất ôn nhu nhút nhát, không xuất sắc như Lôi Hậu, thế nên tuy cậu cùng Lôi Hậu đều là những người nổi bật, nhưng còn xa mới đáng chú ý bằng Lôi Hậu.

Đúng rồi, nhắc đến Lôi Hậu, Thẩm Hãn giật mình, Lôi Hậu đâu ?

"Ngươi sao ?", Nhật Đạt Mộc Tử liếc qua Vệ Hoàn, ngoài cười trong không cười nói :"Dũng khí đáng khen".

Vệ Hoàn chầm chậm tiến lên, đi đến trước mặt Ngõa Lạt :"Ta nguyện ý cùng ngươi tỉ thí ".

Ngõa Lạt bật cười, chỉ nhìn ở xung quanh, nhìn thấy đài cao của diễn võ trường, nói :" Ở đó đi, độ cao rất tốt, nếu như ta ở trên đó cắt cổ ngươi, người ở dưới này có thể nhìn rõ mồn một, có phải rất tốt không? "

Vệ Hoàn vẻ mặt không đổi, Ngõa Lạt hô hố cười to, nhảy bay lên đài cao diễn võ trường, nói :" Tới chiến nào !"

Đài cao diễn võ trường, mấy ngày nay vô số lần có người bước đến, nhưng đều là các tân binh của Lương Châu Vệ, tranh tài học hỏi lẫn nhau, các tân binh dưới đài xem chiến vẫn luôn có tâm trạng thoải mái, vừa xem vừa chỉ điểm, nhìn ra những sơ sót và ưu việt trong đó, mỗi một trận đều có thu hoạch.

Vì họ cũng biết, những cuộc tỉ thí như thế có rất nhiều.

Không có trận nào nặng nề như hôm nay, đặc biệt là khi Nhật Đạt Mộc Tử đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn phía Thẩm Hãn, dùng loại âm thanh mà ai cũng có thể nghe thấy :"Tổng giáo đầu, quên nói với các ngươi, quy củ Khương tộc chúng ta, lên đài sinh tử thì sống chết không màng, cho đến khi một bên chết đi mới có thể phân ra thắng bại ".

"Cái gì ?", Lương Bình nổi giận.

"Là chiến sĩ , cần phải hiểu có thể chết trận bất cứ lúc nào, đó là vinh diệu chí cao vô thượng ", Nhật Đạt Mộc Tử lạnh lùng mở miệng :"Không có ngoại lệ".

Trên đài, Vệ Hoàn chầm chậm rút đao ở bên hông, gật đầu với Ngõa Lạt.

...........

Trong địa lao, vẫn như cũ tối tăm và ẩm ướt.

Thủ vệ ở cửa không biết tự lúc nào đã không thấy nữa, địa lao tĩnh mịch đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tiếng bước chân người rõ ràng đặc biệt chói tai.

Bóng đen lần theo bậc thềm, từng bước từng bước một đi xuống. Ngọn đuốc ở cửa chiếu sáng bóng ảnh khẽ đung đưa, trong một gian phía trong cùng, có người cuộn tròn thành một đoàn, dựa vào tường mà ngủ, tựa hồ như lạnh đến bị phong hàn, run lẩy bẩy, màu môi tái nhợt.

Bóng đen đi đến trước phòng giam của Hòa Yến thì dừng lại bước chân.

Trên đất bày một chén rỗng, bên trong không biết là đựng nước hay cơm, bị liếm đến sạch sẽ đến mức chén có chút phát sáng. Chăn mỏng lại quá ngắn, không thể che hết cả người, khi cuộn tròn rồi còn lộ cả đôi chân. Thân thể nàng khẽ phát run, mặt trắng bễch một cách bất thường. Bóng đen đứng nhìn một lúc, đưa tay tra chìa vào lỗ khóa, "cạch" một tiếng, ổ khóa mở ra.

Người trong phòng giam thế mà vẫn không hề hay biết.

Hắn đi vào.

Thiếu niên đã không còn nữa dáng vẻ tự tin, năng động trước đây, bộ dạng này, so với tất cả các tù nhân thì không có gì khác biệt, hắn tựa như có mấy phần tiếc nuối, lại mấy phần cảnh giác, đứng nguyên tại chỗ không động, chằm chằm nhìn mặt thiếu niên.

Thiếu niên vẫn bất động.

Qua một lúc sau, bóng đen từ từ bao phủ đến.

Chính vào lúc này, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen trắng phân minh, không có nửa phần buồn ngủ, vô cùng thanh tỉnh.

"Ngươi..." , hắn mới vừa kịp nói ra một chữ, trước khi thanh đao trong tay còn chưa rơi xuống, liền cảm thấy dưới thân đau đớn, bị một cước đá trúng hồng tâm, cơn đau khiến hắn lập tức quỵ xuống đất, sau một khắc, một mảnh lụa trắng từ sau lưng siết lấy cổ hắn, giọng Hòa Yến từ phía sau truyền đến.

"Ta chờ ngươi rất lâu rồi, Lôi Hậu ".

Lôi Hậu bị siết trợn tròn mắt, sức lực của Hòa Yến cực lớn, chân đè lên chân hắn khiến hắn không thể động đậy, mắt thấy Lôi Hậu sắp bị Hòa Yến giết chết, Hòa Yến bỗng thả lỏng tay, Lôi Hậu lúc này mới có không gian để hô hấp, ôm lấy cổ thở hổn hển đã thấy Hòa Yến đi mấy bước đến trước mặt hắn, giống như đang cạy mỏ vịt, mang thứ gì đó đổ vào miệng hắn.

Lôi Hậu đang lúc há miệng thở, không kịp đề phòng đã lập tức mang thứ đó uống cạn không thừa một giọt, hắn muốn nói gì đó, nhưng cả người không thể dùng sức, chỉ cảm thấy tê dại toàn thân, bất quá chỉ sau một lúc, liền đã ngất đi, không còn động tĩnh nữa.

Hòa Yến đưa chân đá vào mặt hắn hai cái, xác nhận người này không động tĩnh, liền mang lụa trắng khi nãy xé thành hai đoạn, mang tay chân Lôi Hậu đều trói lại.

Ngày đó nàng nói với Tống Đào Đào có chuyện muốn cầu, hỏi trên người Tống Đào Đào có chăng vũ khí ? Nhưng Tống Đào Đào là một  cô nương gia, sao có thể trên người mang đao mang kiếm, sờ khắp toàn thân, cũng chỉ có một bình thuốc mê, vẫn là nàng từ trên bàn của Thẩm Mộ Tuyết tiện tay lấy, nghĩ nếu gặp phải người xấu còn có thể dùng, Hòa Yến cũng muốn còn nước còn tát, nên mới đưa qua.

Này vẫn không đủ, nàng còn mượn đai lưng của Tống Đào Đào. Đai lưng của Tống Đào Đào là sau khi về đến vệ sở, đã nhờ Xích Ô đến Lương Châu thành mua lại lần nữa, chất vải đặc thù, cực chắc lại bền, có thể so sánh với dây thừng.

Khi cần thiết, đai lưng cũng có thể siết chết người.

Hòa Yến đã nghĩ rằng, đối phương cố tình vu khống nàng tội sát nhân, đưa nàng  vào địa lao Lương Châu Vệ, xem ra đối với nàng cũng có nhiều kiêng kị. Chờ khi nàng vào địa lao, đối phương nhất định không từ bỏ ý định, sẽ đến giết người diệt khẩu. Phải có vũ khí mang theo bên mình, tùy thời phản sát.

Nhưng vũ khí trên người nàng đều bị tịch thu, chỉ còn mỗi bình thuốc mê và đai lưng của Tống Đào Đào.

Sáng hôm nay không có người đến đưa cho nàng cơm sáng, chuyện này rất kỳ lạ, giờ này thường khi đã đưa đến cơm sáng rồi. Vì có Tống Đào Đào và Trình Lý Tố năn nỉ, nên Thẩm Hãn tuy không hứa cho bọn Tống Đào Đào đến gặp nàng,  nhưng cũng không có hà khắc phần ăn của Hòa Yến.

Lương Châu Vệ bình thường cực kỳ chú ý giờ giấc, đến lúc này vẫn không có người đến, nhất định đã xảy ra chuyện.

Trong lòng Hòa Yến se thắt tim gan nhưng lại không thể ra ngoài, không biết được bên ngoài tình huống thế nào. Sau đó dần dần bình tĩnh lại, nếu đã xảy ra chuyện, nói không chừng người của đối phương lợi dụng hỗn loạn, sẽ mang mình giết người diệt khẩu.

Trước khi Tống Đào Đào đi, không biết còn có thể giúp được gì, liền mang tất cả đồ đang có cho Hòa Yến, trong đó có một hộp phấn. Hòa Yến bôi một ít lên mặt, lại thoa một ít lên môi, cuộn lại một đoàn, thật giống tù nhân bệnh nặng không dậy nổi.

Đang lúc nàng đoán bên ngoài có chuyện gì xảy ra thì nghe thấy tiếng bước chân, thế là có một màn trước mặt.

Hòa Yến kéo Lôi Hậu vào trong góc, mặt quay vào tường, thuốc mê hiệu nghiệm trong tám thời thần,  trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Hậu sẽ không thể tỉnh lại.

Nàng ra khỏi phòng giam, xoay người khóa cửa lại.

Lôi Hậu trở thành tù nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro