Chương 101 : Hồng Nhan Khô Cốt
Bầu không khí ở trong phòng ngay lập tức đọng lại thành băng.
Đáng ra phải là một bức tranh khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng bị lời nói của người trước mắt, lại chẳng hề có một tia ám muội, chỉ có sự quẫn bách và nguy hiểm khi bị nhìn xuyên thấu mà thôi.
Hòa Yến nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn hắn, tất cả "sợ hãi khẩn trương" đặc trưng của người thiếu niên Trình Lý Tố đã biến mất, lộ ra ý cười như thường, nói :"Gọi thế nào cũng được, Đô đốc vui là tốt rồi".
"Con gái giáo úy cổng thành Hòa Tuy, thế mà lại đến đầu quân". Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn vào mắt Hòa Yến, "Hòa đại tiểu thư lá gan cũng thật lớn ".
Người này... Hòa Yến tâm tư khẽ động, nếu đã là ngay cả danh tính của Hòa Tuy cũng đã biết, hiển nhiên là đã âm thầm điều tra mình, chứ không phải bị lộ ở Tôn phủ. Từ Sóc Kinh đến nơi này, cho dù khoái mã gia tiên, phi cáp truyền thư - ngựa khoẻ thêm roi, bồ câu giao thư cũng mất hơn một tháng, Tiêu Giác đã bắt đầu nghi ngờ nàng từ sớm như vậy ? Là vì sao chứ ?
Thiếu niên cười nói :" Không ngờ Đô đốc lại quan tâm ta đến vậy, thật là hổ thẹn mà".
Trên mặt Hòa Yến không có đến nửa phần hoang mang, dù có bất ngờ cũng chỉ trong một thoáng mà thôi. Ngay cả bây giờ, bị một người cắt đi quần áo, vạch trần thân phận, đổi lại là một nữ tử bình thường, có lẽ khó tránh được xấu hổ và giận dữ. Người này trái lại hay, bộ dạng chẳng quan tâm, hào phóng còn hơn nam tử, có lẽ chính vì như vậy, từ kinh thành đến Lương Châu và lại ở Lương Châu Vệ lâu đến vậy, đã chẳng một ai phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng.
Lúc Tiêu Giác nhận được thư mật từ Sóc Kinh gửi đến, quả thật khó mà tin được. Giáo úy cổng thành xác thực có một người con tên Hòa Yến, nhưng là nữ nhi, chẳng phải là nhi tử. Ông còn có một tiểu nhi tử tên là Hòa Vân Sinh, nửa năm trước, nữ nhi tên Hòa Yến đi thuyền trên sông Xuân Lai, bị kẻ trộm làm hại rồi rơi xuống sông, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể. Án thời gian mà tính, chính là ngày Hòa Yến đầu quân.
Nhưng một nữ tử đi đầu quân, có thể kiên trì ngày một ngày hai không bị người phát hiện, nhưng đã hơn nửa năm vẫn bình yên vô sự, hoặc là người ở xung quanh đều bị mù, hoặc là người này ngụy trang quá giỏi. Tiêu Giác không phải kẻ mù, tỉ mỉ ngẫm nghĩ về thời khắc ở cùng Hòa Yến, liền thấy người này thực tế che đậy cực giỏi.
Nàng sinh ra đã thanh tú yếu đuối, dáng người gầy gò, nhưng mọi người lại không liên tưởng nàng với nữ tử. Bởi không có nữ tử nào không câu nệ tiểu tiết như vậy, còn chưa kể thân thủ của nàng ở Lương Châu Vệ cũng số một số hai.
"Đến Lương Châu Vệ để làm gì ?"
Trí óc Hòa Yến chuyển động cực nhanh, đáp nói :"Phạm tội ở Sóc Kinh, bị người bắt được thì chỉ có đường chết, không còn lối thoát mới phải đầu quân".
"Chuyện gì ?"
Người này cho đến hiện tại vẫn không tin nàng, trong khi mọi thứ đã đều tra rõ. Hòa Yến than thở :"Có một công tử con nhà giàu ngấp nghé sắc đẹp của ta, bắt ta mang lên thuyền hòng chiếm ta làm thê, không may lúc này có thích khách đến, lấy đi mạng hắn. Ta bị bỏ lại một mình ở trên thuyền, dù có làm sao cũng không thể nói rõ được, không chừng người khác còn cho rằng ta với thích khách cùng phe với nhau. Hết cách, ta chỉ có thể đi đầu quân".
Hòa Yến nửa thật nửa giả nhưng lại nói hết sức thành khẩn. Tiêu Giác nghiền ngẫm nhìn nàng : "Ngấp nghé sắc đẹp của ngươi ?"
Hòa Yến :"......."
Đây là ý gì chứ, xem thường nàng sao ? Bản thân Hòa Yến đã từng soi gương, khuôn mặt của Hòa đại tiểu thư tuyệt đối xứng với câu kiều mị đáng yêu mà.
"Suy cho cùng, không phải ai cũng có mắt nhìn cao như Đô đốc", nàng ngoài cười trong không cười nói.
Tiêu Giác gật đầu :"Hóa ra là vậy".
Lời của Hòa Yến nửa thật nửa giả, biết rằng khó lừa Tiêu Giác, bản thân cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ cứ thế dễ dàng tin lời, không ngờ đến hắn thế mà không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ngươi khuya như vậy còn đi, là vì chuyện gì ?" Ánh mắt hắn quét qua người Hòa Yến, mùi máu tanh khó lòng che giấu. Chiếc đệm trên giường cũng nhuộm một khối màu đỏ nhạt.
Hoá ra người này đã biết mình bị thương, cho dù như vậy, hắn cũng chẳng có bất kỳ thương xót nào, nên chất vấn đều chất vấn, ngay cả bàn tay bóp lấy cổ nàng còn chưa từng dời đi, ở trong mắt Tiêu Giác, nam nhân hay nữ nhân đại khái không có chút nào khác biệt.
"Ta đã giết thị vệ của Viên Bảo Trấn rồi ". Nàng nói.
Một lúc sau, Tiêu Giác nhướng mày :"Vì sao ?"
"Mấy ngày nay Đô đốc không ở trong phủ, Viên Bảo Trấn cứ luôn tới tìm ta, ta luôn cảm thấy hắn đã nghi ngờ ta. Sau đó ta lén nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ ", ngừng lại một chút, Hòa Yến mới tiếp tục nói :"Bọn họ dường như nghe theo lệnh của một người kêu là Từ tướng, đến để lấy mạng ngài. Chuyện buổi dạ yến cũng là bọn họ chuẩn bị ".
"Ngươi nói Từ tướng ?", Tiêu Giác nâng mắt nhìn nàng, cảm xúc kỳ lạ hiện lên đôi mắt như nước mùa thu của hắn.
Hòa Yến nhún vai :"Phải, ngài có thể nhớ lại xem mình có đắc tội với người tên Từ tướng không. Ta đêm nay bị lạnh mà tỉnh dậy, sau khi tỉnh mới biết các người đều không ở đây, cửa sổ phòng lại mở, khi ta đóng cửa sổ thì phát hiện có người lướt qua, người đó cố ý dẫn ta đến một viện bỏ hoang của Tôn phủ, chính là thị vệ của Viên Bảo Trấn ".
"Hắn muốn lợi dụng tagây trở ngại cho ngài, có lẽ muốn làm con tin". Hòa Yến lắc đầu :"Nhưng ta lại không phải Trình Lý Tố thật, nghĩ lại Đô đốc sẽ không vì ta mà bó tay chịu trói, nếu Đô đốc vì để diệt trừ hậu hoạn dứt khoát một tiễn bắn chết ta thì làm thế nào ? Nghĩ đi nghĩ lại làm sao ta cũng không thể rơi vào tay hắn được, ta cùng hắn trải qua một phen khổ chiến, cuối cùng đã giết hắn rồi ". Hòa Yến ra hiệu cho hắn nhìn mình, "Trở thành bộ dạng như hiện giờ đây ".
Nàng tuy nói thoải mái nhưng rốt cuộc vẫn đã bị thương, sắc mặt đã không còn quá tốt, sức lực trên người cũng bắt đầu cạn kiệt.
"Có thể giết chết thị vệ của Viên Bảo Trấn mà vẫn còn sống, ngươi rất có bản sự".
"Ta cũng cho là vậy", Hòa Yến miễn cưỡng cười nói :"Vậy thì Đô đốc, ta bây giờ đã có tư cách vào Cửu Kỳ Doanh chưa ?"
Nàng chẳng mảy may che giấu khát vọng có thể vào Cửu Kỳ Doanh.
"Ngươi cho rằng bản thân có thể vào Cửu Kỳ Doanh ?", Tiêu Giác hỏi ngược lại.
"Đương nhiên, vả lại ta còn giúp ngài trừ đi hoạ lớn, Đô đốc, ngài cũng nên khen thưởng cho ta chứ".
Tiêu Giác không giận mà cười, bỏ bàn tay đang kiềm chế Hòa Yến, cụp mắt nhìn nàng, chế giễu :"Ngày mai sẽ đưa ngươi về Sóc Kinh, xem như ta khen thưởng cho ngươi vậy".
"Không được !", Hòa Yến ngồi thẳng người, cử động này chạm đến vết thương, lập tức phát ra tiếng rít đau đớn. "Ta không thể về Sóc Kinh! Người của Phạm gia sẽ không bỏ qua cho ta, Đô đốc, ngài nhẫn tâm để một người tốt phải chịu oan vào ngục sao ?"
"Nhẫn tâm".
Hòa Yến :".......ngài không thể làm như vậy !"
"Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta ".
Hòa Yến nói nhiều như vậy, đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chỉ sợ nói tiếp lại không chống đỡ nổi. Vết thương trên người vẫn còn chưa xử lý, nàng nói :"Ngài sẽ hối hận".
"Ta vì sao lại hối hận ?"
"Ta nếu thế nào cũng sẽ bị ngài đưa về Sóc Kinh, vậy cũng không cần che giấu thân phận nữa. Người khác đều sẽ biết có một nữ tử đã đến Lương Châu Vệ, đều sẽ suy đoán rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra". Hòa Yến khẽ mỉm cười, "Ta chỉ có thể nói với bọn họ, ta cùng với Đô đốc ngài có một mối quan hệ không bình thường ".
Tiêu Giác nghe thế, lòng không gợn sóng nói :"Không bình thường thế nào ?"
"Không bình thường chính là không bình thường ở chỗ..... ta biết trên eo Đô đốc một tấc, có một nốt ruồi son".
Lời vừa thốt ra, căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng sấm rền vang bên ngoài của sổ, cùng với mưa thu tí tách bên thềm.
Tiêu Giác chầm chậm quay đầu nhìn nàng,trong ánh mắt đậm nồng sắc giận.
Thế nhưng bộ dạng thiếu niên lại giống như một tên vô lại, khoé miệng nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt nói :"Trước đó khi ngài đang tắm.. ta nha, thị lực vẫn không tồi, vừa nhìn thì đã thấy ngay. Muốn trách là trách Đô đốc của chúng ta phong tư mê người, ngay cả nốt ruồi son ở trên eo cũng mọc đúng nơi đúng chỗ, khiến người khó lòng quên được ".
Trên đời thế mà còn có dạng nữ tử này sao? Tiêu Giác không tưởng tượng nổi, thế nhưng lại nhìn thấy Hòa Yến sau khi nói xong câu này, tựa như không trụ nổi nữa, đầu lệch sang bên rồi ngất đi.
Tiêu Giác :"........"
Ngoài cửa vang lên tiếng của Phi Nô :"Thiếu gia ".
Tiêu Giác nói :"Vào đi ", thuận tay kéo lấy đệm trên giường ném lên người Hòa Yến, che lại cho nàng.
Phi Nô đi vào cũng không nhìn phía Hòa Yến, chỉ nói :"Đã tìm thấy thi thể của thị vệ bên cạnh Viên Bảo Trấn ở viện bên của Tôn phủ, hắn chết bởi Mai Hoa tiêu của chính mình ".
Tiêu Giác nói :"Biết rồi ". Nói vậy, trong chuyện này Hòa Yến cũng không có nói dối.
Trong phòng, mùi máu nồng nặc không thể phớt lờ, Phi Nô do dự một chút mới hỏi :"Thiếu gia, Hòa Yến bị thương sao ?"
Lúc biết thân phận nữ tử của Hòa Yến, Phi Nô đã rất kinh ngạc. Ngoại trừ vóc dáng và tướng mạo, Hòa Yến không có điểm nào giống một nữ tử. Tuy nhiên, chính nữ tử này đã giết chết thị vệ thiếp thân của Viên Bảo Trấn, thân thủ thị vệ đó cực tốt, và lợi hại nhất là rất giỏi dùng độc.
"Bị thương không nhẹ ".
"Giờ thiếu gia định xử lý nàng thế nào ?", Phi Nô hỏi.
Tiêu Giác dừng một chút, nói :"Giờ ngươi ra ngoài tìm một nữ y đến đây".
Phi Nô hơi ngạc nhiên, lời này của Tiêu Giác là có ý muốn cứu Hoà Yến sao.
"Thiếu gia đã xác định nàng không phải người của Từ tướng ?".
"Trông có vẻ không giống ". Tiêu Giác nói :"Từ Kính Phủ coi thường nữ nhân, phàm là chuyện quan trọng, nhất định sẽ không để nữ tử tham gia. Trong mật thư Sóc Kinh đưa đến, Hòa gia cùng với Từ Kính Phủ không có qua lại. Bất quá ", hắn trầm ngâm một chút, "Cẩn thận vẫn hơn" .
Phi Nô gật đầu, "Thuộc hạ đi tìm y nữ ".
Sau khi Phi Nô rời đi, Tiêu Giác nghiêng người, nhìn Hòa Yến trên giường.
Không quá giống người của Từ Kính Phủ, cũng không có nghĩa là người này chẳng chút điểm nghi nào. Một cô nương mười sáu tuổi, sinh ra trong nhà giáo úy cổng thành, cho dù luyện võ từ nhỏ, cũng không đến mức xuất chúng đến vậy, Lương Châu Vệ không ai địch lại. Người bình thường há lại có ý chí thế này, trà trộn trong quân doanh. Phải biết nam nhi có người còn không chịu nổi khổ, nàng thế nhưng chẳng than oán một lời. Nếu chỉ vì mỗi chuyện của Phạm Thành mà đầu quân, không khỏi có chút khiên cưỡng.
Huống chi nàng còn tâm tâm niệm niệm muốn vào Cửu Kỳ Doanh.
Mưa cứ rả rích không dừng, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, lúc về đến đã thấy chi chít những vết thương, đặc biệt là vết dao đâm ở phía sau lưng, cực sâu cực dài, nàng thế nhưng từ đầu đến cuối đều không hề kêu đau, thậm chí ngay bây kiệt sức đến ngất đi nhưng khoé môi vẫn cong lên, bộ dạng như thể một thiếu niên vô lại.
Trên đời thế mà còn có dạng nữ tử như này. Vừa lợi hại lại đáng ghét, vừa xảo quyệt lại vô sỉ.
Tiêu Giác đóng cửa sổ lại, quay người rời đi.
.............
Khi Hòa Yến tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nàng vẫn ngủ trên tháp thường ngày, thế nhưng quần áo đã được thay mới. Hòa Yến ngồi dậy, theo bản năng vén áo trong lên, nhưng chỉ thấy một miếng vải trắng quấn quanh eo, vết thương đêm qua đánh nhau với Đinh Nhất đã được băng bó lại.
Cẩn thận nhớ lại, liền nhớ đến chuyện đã xảy ra tối qua. Nàng nhớ khi đó bản thân đang cùng với Tiêu Giác đang đối chọi gay gắt, lấy nốt ruồi son trên eo Tiêu Giác ra để bắt chẹt đối phương, Tiêu Giác rất tức giận, thế nhưng sau đó nàng lại không biết chuyện gì đa xảy ra, có lẽ là bị ngất. Chỉ là bây giờ... Nàng sờ lên đầu, búi tóc vẫn còn, quần áo cũng là quần áo nam tử, chuyện nàng là nữ tử vẫn là chưa bị người khác biết.
Đây là Tiêu Giác tạm thời giữ bí mật cho nàng ?
Hòa Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của Phi Nô và Tiêu Giác.
Không phải hai người này vì biết thân phận nữ tử của nàng, mà vứt nàng ở Tôn phủ này rồi không quản chứ ?
Hòa Yến muốn xuống giường, vừa mới cử động thì từ trong ngực đã lăn ra một chiếc bình nhỏ cổ dài, mở nắp bình ra, bên trong có vài viên thuốc màu đen. Bên cạnh giường còn có một tờ giấy, trên đó viết : tỉnh thì uống thuốc.
Nét chữ này vừa sắc sảo lại mạnh mẽ, mười phần đẹp đẽ, Hòa Yến vừa nhìn đã nhận ra đây là nét chữ của Tiêu Giác. Năm ấy ở Hiền Xương Quán, Tiêu Giác cái gì cũng giỏi, ngay cả văn chương đã viết cũng được treo ở cửa học quán cho mọi người tán thưởng, nét chữ này đã gây ấn tượng sâu sắc với Hòa Yến, nàng lúc ấy đã lén lút chép lại mấy phần, còn muốn bắt chước theo, nhưng bởi vì thực sự không thể viết ra được cảm xúc của Tiêu Giác nên mới từ bỏ.
Tiêu nhị công tử lưu lại mảnh giấy bảo nàng uống thuốc, có lẽ cũng được xem là tương đối yên bình, tạm thời sẽ không có chuyện phát sinh.
Hòa Yến trong lòng đang nghĩ, chợt như nhớ tới gì đó, trên dưới đánh giá lại mình một lượt. Nếu như muốn bảo vệ thân phận nữ tử của nàng không bị vạch trần, hạ nhân của Tôn phủ tự nhiên không thể nào dùng được, vậy mớ quần áo này là ai đã thay cho nàng ? Rồi là ai đã giúp nàng băng bó ? Tiêu Giác nhất định không có khả năng, vậy là Phi Nô sao ?
Tuy nàng tòng quân đã nhiều năm, đối với chuyện da thịt đến cuối cùng cũng không quá xem trọng như những nữ tử thông thường, nhưng nhớ lại vẫn có chút không thoải mái.
Tựa như đã bị người chiếm tiện nghi vậy.
Chỉ là bây giờ nghĩ vậy cũng vô dụng, người ta cũng chỉ là có lòng tốt thôi. Nàng liền xuống giường mang giày, mở cửa muốn đi ra ngoài nhìn một chút.
Vừa mở ra, Hòa Yến liền cảm thấy có chút không ổn.
Vì chuyện thích khách buổi dạ yến, chúng hạ nhân của Tôn gia thường ngày không được tiếp cận phòng của Hòa Yến bọn họ, nhưng xa xa vẫn có các nha hoàn quét sân vẩy nước, nhưng hôm nay ngay cả một người cũng không có. Nhìn từ xa, trái lại giống như thể cả Tôn phủ đã hoàn toàn trống rỗng.
Tiêu Giác cho dù muốn gạt bỏ nàng không quản, thì cả phủ đệ Tôn phủ trống rỗng như vậy lại chuyện thế nào ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao ? Hòa Yến thấy đầu mờ mịt, ngẫm nghĩ rồi quyết định ra ngoài. Sau khi nàng ra khỏi gian phòng mình ở, vòng qua hoa viên, lại đến chính viện, đã thấy có rất nhiều binh sĩ mặc giáp đỏ vây ở chính đường, các nha hoàn, tiểu tư im lặng ngồi xổm thành mấy hàng, phụ tử Tôn Tường Phúc bị vây ở giữa, Viên Bảo Trấn đứng ở một bên, đối diện cùng Tiêu Giác.
Nàng bất quá chỉ vừa ngủ một giấc rồi dậy, sao lại thành ra thế này ? Hòa Yến trầm tư, đối mặt với ánh nhìn của Tiêu Giác. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, bất chợt làm Hòa Yến nhớ lại chuyện đêm qua, nhất thời tự dưng lúng túng, nghĩ nghĩ, liền căng da đầu dùng ngữ khí vui vẻ chỉ thuộc về Trình Lý Tố, kêu lên một tiếng :"Cữu cữu !"
Bầu không khí giương cung bạt kiếm bị tiếng "cữu cữu" này của nàng làm cho gián đoạn tạm thời. Ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng.
Ánh mắt Viên Bảo Trấn loé lên :"Trình công tử, ngươi nhìn thấy rồi sao ?"
Hòa Yến lúc này mới nhớ rằng mình không buộc dây vải, bất quá bây giờ cũng không quan trọng nữa, Đinh Nhất đã chết, nàng cũng bị Tiêu Giác vạch trần thân phận nữ tử rồi. Trông có vẻ Tiêu Giác cuối cùng cũng tìm ra người đã hành thích hắn, giờ là lúc tính sổ, một nhân vật nhỏ bé như nàng dù là kẻ mù hay người bình thường, đã không còn tác động đến đại cuộc.
Hòa Yến gãi đầu, ngơ ngác đáp :"Vậy sao ? Hình như vậy, ta thực sự có thể nhìn thấy rồi, ta quả thật là người có phúc đức được trời cao phù hộ mà ".
Lời nói dối này của Hòa Yến cũng quá qua loa rồi, bất quá giờ đây cũng chẳng có ai dám chất vấn nàng.
Viên Bảo Trấn như mơ hồ nhận ra điều gì, liền hỏi :"Trình công tử có nhìn thấy thị vệ của ta không ?"
"Không thấy", Hòa Yến nói :"Lẽ nào thị vệ của Viên ngự sử bị mất tích ?"
Nàng cười híp mắt, khiến người ta khó có thể dò ra tâm ý của nàng. Trong lòng Viên Bảo Trấn lại rất bất an, Đinh Nhất sau khi ra ngoài từ tối hôm qua, đến tận sáng nay vẫn chưa thấy quay về, nhất định là đã xảy ra chuyện. Trước đó hắn có tranh chấp với Đinh Nhất, Đinh Nhất muốn bắt cóc Trình Lý Tố để ngăn trở Tiêu Giác, Viên Bảo Trấn thế nhưng lại thấy lúc này chưa phải thời cơ. Bọn họ không vui mà tan, nhưng Đinh Nhất dù sao cũng là người thật sự chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hòa Như Phi, hắn làm gì được chứ ? Nếu đêm qua lén lút ra ngoài, xác định là vì Trình Lý Tố.
Bây giờ Trình Lý Tố lại đường hoàng đứng ở đây, ngay cả ánh mắt cũng không có gì khác lạ, mà Đinh Nhất lại biến mất chẳng thấy đâu, Viên Bảo Trấn trong lòng trầm xuống, liền chỉ cảm thấy e là không hay rồi. Mà Tiêu Giác vừa sáng sớm đã lệnh cho người bao vây Tôn phủ, càng khiến người bất an.
Người này làm việc, thật sự suy đoán vô cùng hợp lý.
Không nghe thấy Viên Bảo Trấn trả lời, Hòa Yến cũng không vội mà đến đứng cạnh bên Tiêu Giác, trước là cười lấy lòng với Tiêu Giác, sau đó thấp giọng hỏi Phi Nô bên cạnh :"Phi Nô đại ca, đây là hát bài nào vậy ?"
Phi Nô nhìn vẻ mặt cười như thường của Hòa Yến, đánh giá sự điềm tĩnh của Hòa Yến cao thêm một bậc. Đêm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng thế mà vẫn có thể như không có chuyện gì muốn tiếp tục diễn kịch, khiến người ta phải bội phục.
Phi Nô còn chưa trả lời, Tôn Tường Phúc bên kia đã mở miệng, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi nhưng vẫn cố nở một nụ cười :"Đô đốc, ngài làm thế này là có ý gì ? Hay là Tôn phủ chúng ta đã có chỗ nào chọc giận Đô đốc ?"
Tôn Lăng đứng bên cạnh Tôn Tường Phúc, ánh mắt nhìn Tiêu Giác khó giấu được hận ý, hắn không nói gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đầy khó chịu.
"Không sai", Viên Bảo Trấn trầm ngâm nói :"Đô đốc, ngài đây là gọi binh từ đâu tới chứ ? Bệ hạ hiện giờ nghiêm cấm tư đồn binh mã, nếu Ngài thật có bất mãn với Tôn tri huyện, cũng không thể dùng cách này trút giận ".
Hòa Yến nhướng mày, lời này thật ác tâm mà, một câu nói đã gán cho Tiêu Giác hai tội danh. Một là tư đồn binh mã, hai là công báo tư thù, thật là một cái miệng lợi hại.
Tiêu Giác nghe thế thì cong môi, nói :"Viên ngự sử lo nhiều rồi, đây là binh ta mượn từ Hạ Lăng quận tới. Tội danh tư đồn binh mã, bổn soái không đảm đương nổi. Tội vu khống mệnh quan triều đình, không biết Viên ngự sử có thể đảm nhận hay không ?"
Binh của Hạ Lăng quận ? Viên Bảo Trấn đơ cứng cả người, làm sao có thể chứ ? Vị binh sĩ áo đỏ cầm đầu ôm quyền nói :"Mỗ phụng mệnh Thạch quận thú Hạ Lăng quận, đặc biệt đến đây hỗ trợ Đô đốc Ngự sử xét xử vụ án Tri huyện Lương Châu mưu hại quan quyến".
Mưu hại quan quyến - mưu hại người nhà của quan ? Tôn Tường Phúc vừa nghe, theo bản năng kêu oan, gào khóc nói :"Đô đốc oan uổng ! Nhóm thích khách trong phủ thật chẳng liên quan tới ta ! Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài không thể tùy tiện oan uổng cho người ta như vậy! Vả lại mắt của tiểu công tử giờ cũng đã nhìn thấy rồi, ngài không thể bởi vì tức giận mà lại tùy tiện bắt người tốt ! Hạ quan oan uổng, hạ quan oan uổng mà !"
Hắn gào lên thảm thiết, tê tâm liệt phế, Tiêu Giác nghe thế nhưng chỉ cười giễu :"Ai nói quan quyến là chỉ Trình Lý Tố ?"
Không phải Trình Lý Tố sao ? Tất cả mọi người, bao gồm Hòa Yến đều giật mình sửng sốt.
Chính ngay lúc này, từ bên ngoài viện truyền đến giọng một giọng nữ tử vang lên thanh thúy :"Ta mới chính là người bị mưu hại đó !"
Chỉ thấy từ phía ngoài viện có hai người đi tới, một người chính là Xích Ô, thị vệ của Tiêu Giác, người còn lại là một tiểu cô nương mặc quần áo màu ấm, chải một đôi song kế, mắt sáng răng trắng, thướt tha khả ái, không phải Tống Đào Đào thì là ai.
Tống Đào Đào dưới sự bảo vệ của Xích Ô đến bên cạnh Tiêu Giác, hướng tới Tôn Tường Phúc và Tôn Lăng mắng :"Ta là đích nữ của Nội thị tỉnh phó đô ti phủ, các ngươi thế mà dám trên phố bắt người, nếu như trên đường không gặp được Tiêu nhị công tử cùng Trình thiếu gia cứu giúp, còn không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh nào. Người ở Vạn Hoa Các kia đều đã bị người của Tiêu nhị công tử đưa đi, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ta xem các ngươi lần này làm sao chối cãi. Chờ ta về đến Sóc Kinh, ta sẽ mang chuyện này nói với cha ta, toàn bộ các ngươi đều chờ đợi rơi đầu đi !"
Tiểu cô nương này thấy thì ngọt ngào, lời nói thế nhưng lại cực kỳ khí thế. Nghĩ lại cũng là căm hận Tôn Lăng, nếu không phải Tôn Lăng, nàng cũng sẽ không lưu lạc đến Vạn Hoa Các, nếm không ít đau khổ, các đầu ngón tay suýt chút nữa đã kẹp đứt rồi. Nói theo cách khác, nếu không phải đêm đó không tình cờ cứu nàng ra ngoài, tiểu cô nương này, chỉ e là đã bị Tôn Lăng hủy hoại rồi.
Phụ tử Tôn Tường Phúc mặt vàng như nghệ.
Chuyện mưu hại quan quyến, nếu nói Tiêu Giác và Trình Lý Tố, bọn họ còn có thể giãy giụa một chút, suy cho cùng toàn bộ thích khách đều đã chết, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh bọn họ có liên quan. Nhưng ai biết được Tiêu Giác lại không đi đường chính, lại tìm ra tiểu cô nương này. Ai lại có thể ngờ rằng, cô nương mà Tôn Lăng bắt được lại là nữ nhi của kinh quan ? (Quan kinh thành).
Nhưng bao năm qua, chuyện ác mà Tôn Lăng đã làm há chỉ mỗi chuyện này ? Những cô nương bị bắt đến Tôn phủ đến từ trời nam biển bắc, có cả những nữ nhi kim chi ngọc diệp của nhà đại hộ hoặc quan gia. Chỉ là vừa đến Lương Châu này thì như kim rơi biển lớn, cũng không còn đường thoát. Nơi này, phụ tử Tôn Tường Phúc một che trời đã nhiều năm, sớm đã trầm sâu không thấy mặt trời. Là nữ nhi gia đình nghèo khổ hay là thiên kim cẩm y ngọc thực, một khi đã đến đây rồi thì sẽ không có gì khác biệt.
Hòa Yến nhìn bóng lưng Tiêu Giác, không khỏi tán thưởng hắn ở trong lòng.
Tiêu nhị công tử mấy ngày nay rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, hoá ra là xoay sở chuyện này. Nàng lúc đó còn cho rằng đón Tống Đào Đào đi là để bảo vệ Tống Đào Đào, bây giờ xem ra là không cần thiết. Suy cho cùng nếu Tiêu Giác mang Tống Đào Đào theo bên cạnh đến Tôn phủ, dù cho Tôn Lăng nhận ra hắn cũng không dám làm gì. Hắn đưa Tống Đào Đào đi là vì không muốn phụ tử Tôn gia hoài nghi, thế nên bây giờ, khi Tống Đào Đào xuất hiện, đã trở thành cọng rơm quan trọng nhất trong việc định tội Tôn Tường Phúc.
"Đây ... Đây chỉ là một sự hiểu lầm, Đô đốc, ngài phải nghe ta giải thích..." Tôn Tường Phúc một cước đá về phía Tôn Lăng, Tôn Lăng bị hắn đá thì khuỵu gối, Tôn Tường Phúc mắng :"Bất hiếu tử, mớ rắc rối này là do ngươi gây ra, bây giờ thì phải làm sao đây ? Tự mình thỉnh tội với Đô đốc đi !".
"Tôn tri huyện quỳ sai người rồi ", Tiêu Giác lơ đễnh nói :"Ta không phải là Giám sát ngự sử ". Hắn nhìn Viên Bảo Trấn, nhàn nhã nói :"Viên ngự sử đến Lương Châu đã nhiều ngày như vậy, ngay cả vụ kiện ở đây cũng đều không rõ, nếu bị người ta biết, buộc ngươi tội không tròn trách nhiệm, đến lúc đó, e rằng lão sư của ngươi cũng không cứu được ngươi ".
Viên Bảo Trấn tức đến gần như thổ huyết, nhìn phía Tiêu Giác, Đô đốc trẻ tuổi môi nở nụ cười, ánh mắt thản nhiên, ẩn chứa ác ý che trời rợp đất.
Hắn thế mà không phải đến đây vì mình mà đến vì Tôn Tường Phúc. Nhưng điều này thực sự còn tệ hơn, bởi vì điều mà lão sư của hắn Từ Kính Phủ muốn, tuyệt không phải là cục diện như bây giờ, cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc, đây đã không phải là một nắm thóc nữa rồi, là mang cả kho thóc của hắn dọn sạch cả rồi.
Đinh Nhất mất tích, mỗi một mình hắn sao có thể đối phó với tên Tiêu Giác hùng hổ doạ người này ?
Tống Đào Đào khí thế hừng hực nhìn người Tôn gia, Hòa Yến trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có lời nói của mỗi mình Tống Đào Đào, có lẽ chỉ có thể trị tội của Tôn Lăng, nhưng Tôn Tường Phúc thì chưa hẳn, nếu có người bên trên bảo đảm, Tôn Tường Phúc cũng không phải không còn đường sống.
Tiêu Giác ra tay, sẽ để lại cho người ta một lối thoát sao ? Hòa Yến không cho là như vậy.
"Đô đốc, ngài cũng nên nghe chúng ta giải thích, hạ quan thật oan uổng mà !", Tôn Tường Phúc và Tôn Lăng than trời trách đất.
Chuyện liên quan tới mình, Viên Bảo Trấn cũng rất khó mở miệng :"Đô đốc, có lẽ trong đây thật sự có gì đó hiểu lầm".
Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói :"Đi thiên viện". (Viện bên)
Đi thiên viện ? Đi thiên viện để làm gì chứ ?
Hai phụ tử Tôn Tường Phúc nghe vậy, đột nhiên sắc mặt đại biến, gần như ngất đi.
Binh sĩ giáp đỏ áp giải phụ tử Tôn Tường Phúc đi đến thiên viện cùng những người khác. Đêm qua đổ xuống một trận mưa, bụi đất trong sân bị nước mưa gột rửa sạch sẽ, vốn là một khung cảnh tĩnh mịch thanh u, thế nhưng tràn ngập sự thê lương hoang vắng.
Hòa Yến quay đầu nhìn căn phòng bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến trong đó đêm qua trên bàn dưới đất đầy những tượng Phật, bất giác rùng mình.
Thế nhưng, Tiêu Giác lại đưa bọn họ tới đây làm gì ?
Viên Bảo Trấn cũng không hiểu :"Đô đốc là muốn...."
"Đào ba thước đất, cho Viên đại ngự sử xem xem, dưới đất có gì nào". Hắn tuy đang cười, biểu cảm lại thờ ơ, ngữ khí mười phần bình tĩnh, phân phó cho binh sĩ :"Đào".
Các binh sĩ được lệnh, khắp nơi Tôn phủ tìm ra đầu cuốc, lưỡi liềm rồi đào đất.
Phụ tử Tôn Tường Phúc nhìn thấy cảnh tượng này, tựa hồ như không thể trụ được nữa, chân hai người đều nhũn ra, ngã nhoài trên đất, mặt xám như tro.
Tống Đào Đào nhỏ tiếng hỏi Hòa Yến :"Dưới đất này có gì vậy ?"
Tượng Phật đầy phòng, trước cửa dán bùa chú, trong viện hoang cỏ dại cây hoang phát triển um tùm. Sắc mặt Hòa Yến trở nên nghiêm túc, đạ khái đã đoán được. Nàng không nói gì, thực tế là không biết nên nói thế nào.
Trong chốc lát, có người nói :"Đô đốc, trong này có phát hiện !"
Đó là một cỗ nữ thi được bọc trong chiếu, vóc người cực nhỏ, xem ra thậm chí còn không lớn bằng Tống Đào Đào, quần áo nàng mặc đã bị mục nát, lộ ra cái xương đầu trắng xóa, cũng không biết trước kia phấn điêu ngọc trác thế nào, thật là đáng thương đáng tiếc.
"Tiếp tục". Tiêu Giác nói.
Không lâu sau, lại có người nói :"Trong này có một cỗ thi thể !"
Cũng là một cỗ nữ thi, tóc thật dài, chắc là chết chưa lâu, mơ hồ còn có thể thấy mi mục phong tình, khi còn sống phong tư cũng động lòng người.
Cỗ thứ ba, cỗ thứ tư, cỗ thứ năm ....
Đến sau này, không ai nói gì nữa cả, chỉ có tiếng đào đất lặng lẽ, trong không khí là một sự tĩnh mịch chết chóc. Khó mà tưởng tượng ra được dưới đất của thiên viện này, thế nhưng lại chứa nhiều cỗ thi thể đến vậy. Bày khắp viện đều là xác người phủ vải trắng, thậm chí không còn nơi nào để đặt, đành phải chất chồng lên nhau.
Dưới lòng đất hoang lạnh của thiên viện, vùi đi vô số hồng nhan xương khô cốt héo, có lẽ là gái bán hoa dịu dàng nhút nhát, cũng có thể là vợ người ta vạn chủng phong tình, ở nơi đây, bất luận giàu - nghèo, cao - lùn, quý - tiện, tất cả đều hóa thành bùn, chất thành một núi xác mày mặt chẳng nhận ra.
Đây đều là những cô nương bị Tôn Lăng bắt rồi bá chiếm, tiếp theo là lăng nhục rồi sát hại. Các nàng lúc sinh tiền gặp phải đại hoạ, sau khi chết cũng không được an tĩnh, ác nhân chột dạ làm sai, chất đống vô số tượng Phật và bùa chú, trấn áp các nàng, trù ếm các nàng.
Trường Minh đăng vĩnh viễn lắc lay, nhưng đối với cuộc đời của những cô nương này, như một đêm vĩnh cửu không tìm ra ánh sáng.
Hòa Yến hít một hơi thật sâu.
Tội nghiệt mà phụ tử Tôn Tường Phúc đã làm, trời không dung, đất không thứ, Thần nổi giận, người bày trừ, chết còn chưa hả dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro