Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

131-135

131.

" Tiêu Vân đã đến chưa ?" Tiếng mợ út của Tiêu Vân từ ngoài truyền đến.
Nhà Cậu hai và cậu út gần nhau nên nhà ai có chuyện gì thì nhà kia đều biết. Mợ út nhìn thời gian, cũng biết rằng Mộ Tiêu Vân sắp đến liền đi xem, không nghĩ tới thật sự nghe được âm thanh bên trong. Nàng đi vào trong thì nhìn thấy trên ghế sa lông có hai người, một thiếu niên và một thanh niên.
Trong đầu vẫn còn bóng dáng của Mộ Tiêu Vân lúc nhỏ, hiện tại đã cao lớn nhưng chỉ cần từ ánh mắt đầu tiên thì mợ út liền biết người thiếu niên chính là Mộ Tiêu Vân, " Tiêu Vân ".
" Mợ út ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười nhìn nàng, Mộ Tiêu Vân có ba người cậu và ba người mợ. Mợ hai và mợ út thời trẻ đều là mỹ nữ, bộ dáng của các nàng vừa cao vừa gầy. Mà mợ ba bộ dáng lại lùn hơn, chỉ có 155 cm, toàn thân có chút mập mạp, bất quá khi mợ ba cười đều có chút ôn hòa.
Cho nên khi Mộ Tiêu Vân còn nhỏ rất thích đến nhà bà ngoại.
" Thật là Tiêu Vân sao, vài năm không gặp, con đã cao lớn như vậy "? Mợ hai và mợ út giống nhau, đều thật cao hứng mà nhìn Mộ Tiêu Vân, đáy mắt ẩn giấu lệ quang. Anh chị em nhà Lý Ngải Thanh đều rất hòa thuận với nhau, nhà Mộ Hữu Thành so ra rất kém. Hình ảnh hai nhà thân thích tương phản như vậy nên Mộ Tiêu Vân luôn thích nhà ngoại hơn.
" Ngược lại, mợ út đã lâu không gặp, lại có chút gì rồi ", Mộ Tiêu Vân trêu chọc nói. Có một loại người không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mà cứ nới thẳng thắn bởi vì như vậy ngược lại càng làm cho đối phương cảm thấy thân thiết.
" Đúng vậy, đã năm năm không gặp, mợ út có thể không già sao ? Chỗ nào giống mợ hai của con vinh quang đầy mặt ". Mợ út thức thời mà đẩy sang cho mợ hai.
" Ngươi nói lời này thật hay, đều đã có một bó tuổi, cho dù làm thế thì cũng không thay đổi được sự thật mặt mình đã già ". Mợ hai tâm tình rất tốt nên sắc mặt cùng tinh thần đều tốt.
" Để ta gọi điện thoại cho cậu út của con, phỏng chừng hắn đang đi chơi mạt chược, cơm ta cũng đã chuẩn bị tốt, chị hai cùng Tiêu Vân sẽ qua nhà của ta ăn cho náo nhiệt ". Mợ út nói rõ ràng.
" Được, ta đây cũng đi gọi điện thoại cho anh hai ngươi, miễn chi hắn trách móc ta không làm cơm. Gần đây lão đầu này càng lúc giống như phụ nữ thời tiền mãn kinh, hỏa khi càng lúc càng lớn ". Mợ hai nói xong liền đi gọi điện thoại.
" Tính tình anh hai rất tốt, cũng không giống như nhà của ta, nói ba câu đã không nể mặt, cho nên nói đời trước là oan gia, đời này thành vợ chồng ". Mợ út hít một tiếng khi sau đó nhìn về phía Hạ Minh Hòa, " Đây là bạn của Tiêu Vân ?".
" Mợ út khỏe ". Hạ Minh Hòa lễ phép chào hỏi.
" Dạ, đây là bạn của con, lần này trở về có chuyện chuyện gấp đều do anh ấy giúp đỡ, là bạn tốt nhất của con ". Mộ Tiêu Vân giới thiệu, " Mợ út cứ gọi là Minh Hòa được rồi ".
" Được được, Tiêu Vân nhà chúng ta còn nhỏ, có chút chuyện chưa hiểu, còn mong con thông cảm cho nó ".
" Sẽ không đâu ạ, Vân Vân rất hiểu chuyện ". Thái độ Hạ Minh Hòa đối với trưởng bối, hoặc là nói thái độ với trưởng bối xa lạ thì rất lễ phép. Cũng bởi vì vậy mà y cho người khác một ấn tượng đầu tiên rất tốt, trừ bỏ không nói nhiều cùng bề ngoài luôn lãnh đạm.
Bất quá, hôm nay gặp trưởng bối của Mộ Tiêu Vân thì lạc đạm trên mặt của Hạ Minh Hòa đã rút đi bớt. Hạ thiếu gia cũng biết nên cư xử như thế nào, tuy rằng không thích cười cùng người lạ nhưng ít nhất cũng bày ra dáng vẻ ôn hòa.
" Cũng đúng, Tiêu Vân rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chính là một đứa nhỏ làm người ta xót xa. Bất quá, cũng may đã hết khổ, Tiêu Vân cũng đã trưởng thành rồi, ta từ báo chí cũng biết được tin tức của Tiêu Vân, mới 13 tuổi đã là thiên tài làm oanh động toàn bộ giới giáo dục. Tiêu Vân thật lợi hại làm cho chúng ta cũng có mặt mũi ". Thân thích rất nhiều đều như vậy, một người tốt thì cả dòng họ thấy quang vinh. Còn một nhà mà không tốt thì thân thích sẽ cảm thấy không nên thân cận quá.
" Ta đã gọi điện thoại cho anh hai ngươi, hắn nói đang cùng chú út chơi mạt chược, lập tức sẽ quay lại. Hai anh em này, mỗi ngày gặp nhau còn chưa đủ, đến nỗi chơi mạt chược mà cũng cùng nhau ". Mợ hai nói thầm, nhưng biểu tình trên mặt lại rất cao hứng, anh em hòa thuận, chị em dâu lại tốt, một gia đình như vậy tuy đơn giản mà hạnh phúc.
" Chúng ta đi ăn cơm trước, đừng chờ những con ma bài bạc đó ". Mợ út trực tiếp nói một tiếng, nhìn Mộ Tiêu Vân cười nói, thái độ chuyển biến quá nhanh :" Tiêu Vân, Minh Hòa đúng không? Hôm nay mợ út trổ tài một phen, nhưng trù nghệ không tốt bằng mợ hai các con ".
" Mợ út yên tâm, con đã đi không ít nhà hàng, tay nghề của người so với đầu bếp ở đó thì chỉ có hơn chưa không kém. Không thì cứ để bạn con nếm thử, nhà anh ấy cũng có đầu bếp riêng, lời nói của xin người có thể không tin nhưng lời của anh ấy thì có thể tin ". Mộ Tiêu Vân nói rất dễ nghe, chính là mặc dù là tay nghề của mợ hay hay mợ út, mà ngay cả mợ ba thì Mộ Tiêu Vân tuyệt không khoa trương, thật sự rất tốt, đáng tiếc là tay nghề của Lý Ngải Thanh thì không tốt lắm.
Theo lời của Mộ Tiêu Vân mà nói thì tay nghề của mẹ cậu là chỉ đem đồ ăn nấu chín sau đoa bỏ thêm muối cho có chút hương vị mà không biết làm thế nào để đồ ăn có thể ngon hơn một chút, thậm chí còn không biết khi nào cho thêm đương hay dấm làm cho đồ ăn thêm mỹ vị một chút.
Về điểm ấy, bố dượng của cậu cho rằng đây là tốt cho thân thể vì muối, tương, dấm không thể ăn nhiều.
Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa tây thi nên Mộ Tiêu Vân có thể hiểu được.
" Đến muộn, đến muộn, các ngươi sẽ không chờ chúng ta mà ăn trước đi ?" Đồ ăn vừa mới dọn xong, liêng nghe âm thanh của cậu hai cùng cậu út truyền tới. Hai anh em bộ dáng không sai biệt lắm, kỳ thật, nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh thì những anh em của bà đều không cao. Bất quả con sinh ra đời này đều rất cao.
Không biết là nguyên nhân gì.
" Cậu hai, cậu út ". Mộ Tiêu Vân thấy bọn họ đi vào thì cười tiếp đón.

" Đã năm năm không gặp, cậu út con nói con đã biến hóa rất lớn, ta còn chưa tin nhưng năm năm này quả thật biến hóa rất lớn, cũng cao hơn nhiều, Tiêu Vân, con rất cao nha ". Cậu hai Tiêu Vân là một người thành thật, cũng đã năm băm không gặp cháu trai nên cũng không biết nói gì cho phải, nhưng cậu hai tâm tính thoải mái nên lời nói ra khỏi miệng mà tua ra một đống lớn.
" Con cao 178 cm, nhưng cậu hai yên tâm, con vẫn còn đang học trung học ", Mộ Tiêu Vân cười cười, thân thể của cậu đời trước có thể cao đến 182 cm.
" Được rồi, cao quá sau này khó tìm được vợ. Ngày nay con gái nhà người ta đều có bộ dáng hơi lùn ". Cậu hai cùng cậu út nói.
" Con gái lùn cũng không sao, nhà chúng ta có ai cao đâu. Hiện tại con gái lùn thì đó là nhỏ xinh ". Cậu út cười nói. " Hiện nay lưu hành lời nói thế nào nhỉ ? Nam nhân lùn là tàn tật, nữ cao là thon dài, nam cao sẽ bị nói là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nữ nhân bộ dạng béo, vậy..." Cậu út Tiêu Vân thời niên thiếu không đọc nhiều sách, đến trung học đã là cao nhất, mà thời điểm đó lại không lưu hành thành ngữ vui nào, cho nên trong nhất thời, cậu út không biết nói thế nào.
" Nữ nhân béo là ung dung, nam nhân béo thì chỉ là béo ". Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, mặc dù cùng trưởng bối sinh hoạt bất đồng, nhưng cùng những người tâm tính thiện lương ở chung làm lòng cậu an tĩnh hơn nhiều.
Khi còn bé, đặc biệt là năm mới, mỗi khi cậu đến nhà bà ngoại thì đều vui cười như vậy. Mộ Tiêu Vân nhớ rõ ràng, cậu đứng đó xem ba ba cùng cậu chơi mạt chược, cậu ngồi một chỗ, nhìn vài làn sẽ biết.
Một bàn sáu người, người lớn đều nói rất nhiều, bất quá đều là quan tâm Mộ Tiêu Vân, trong đó không thiếu cậu hai cười lạnh mà nói.
Nói đến Lý Ngải Thanh, nhóm các cậy cùng mợ đều buồn bực là tại sao bà lại kết hôn cùng người ngoại quốc.
Mộ Tiêu Vân giải thích :" Thời điểm mẹ và con ra nước ngoài đều sống nhờ trong nhà một người bạn, người kia là một người đàn ông độc thân, luôn chiếu cố cho con và mẹ, hơn nữa mẹ cũng còn trẻ, vẫn cần có người đến chiếu cố. Cho nên con nghĩ, nếu người kia đối xử tốt với mẹ thì dù là người nước nào cũng không quan trọng ".
" Cũng đúng, người tốt mới là quan trọng, nếu giống như tên Mộ Hữu Thành kia thì thật là mẹ nó không có lương tâm ". Cậu hai nhịn không được mắng.
" Nói cái gì đó ?" Mợ hai âm thầm liếc mắt nhìn, nhắc nhở cậu hai nói chuyện cho đúng mực.
" Không có việc gì, mẹ của con đã buông xuống, thì con hà tất gì phải chú ý. Hơn nữa, tình cảm không hợp thì ly hôn, con là một đứa nhỏ cũng không có quyền can thiệp. Đến cùng cũng không ai vứt bỏ con, phải không ?" Mộ Tiêu Vân luôn giữ thái độ lạc quan, làm cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ chỉ sợ đứa nhỏ này cất giấu những buồn phiền trong lòng.
Đúng vậy, mặc kệ Mộ Hữu Thành là người không lương tâm thế nào thì sự tình này đối với cậy khi còn là đứa nhỏ thì không có quyền can thiệp.
Một vàn đồ ăn có ít nhất mười món nhưng chỉ trong chốc lát đã bị ăn sạch, Mộ Tiêu Vân ăn nhiều nhất, tuy rằng cậu có chút kém chọn thức ăn nhưng hôm nay lại có hứng thù dào dạt. Hạ Minh Hòa lúc bắt đầu còn cho rằng cậu đang chống đỡ, cho mợ út của cậu chút mặt mũi, nhưng sau đó phát hiện không phải.
Mộ Tiêu Vân tuy chậm rãi từ từ ăn, nhưng mà cậu ăn rất có hương vị.
" Giống như có chút no ". Đứng lên, duỗi duỗi người, " Đã lâu chưa ăn món ăn ở quê, mẹ của con tay nghê quả thật không bằng ". Mộ Tiêu Vân cảm khái.
" Vậy thì con cứ ở đây vài ngày, để mợ út con làm nhiều món cho con ăn ". Cậu út nói .
" Được, con có mang theo hành lý, cũng đã có quyết định này ". Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí.
Vốn là tính toán ở một buổi tối, ngày hôm sau về thôn của ông bà xem sao, huống chi cậu muốn cho Hạ Minh Hòa xem nơi mà cậu đã sinh ra, đây là cậu muốn thẳng thắn với y.
Nhưng mà không nghĩ tới, sau khi ăn cơm ở nhà cậu út liền đến nhà cậu gia rồi nhà cậu ba, cuối cùng là đến nhà dì làm mất cả hai buổi tối. Trên đường đi lại nghe thấy tin anh chị em họ biết cậu trở về mà phần lớn đều về nhà, tiếp đoa là mở phòng karaoke, toàn bộ quá trình, Hạ Minh Hòa tuy trầm mặc nhưng thời điểm đến KTV cũng có thể hát hai khúc làm cho Mộ Tiêu Vân chấn động.
Hạ Minh Hòa yêu tha thiết tiếng Pháp, ban đầu chỉ là thích nhưng vì Mộ Tiêu Vân mà trở nên yêu tha thiết. Nhưng trong KTV lại không có ca khúc tiếng Pháp nên chỉ có thể hát tiếng Anh.
Ngược lại, Mộ Tiêu Vân thì nhập gia tùy tục, cùng mọi người hát ca khúc đang hot hiện nay,
Qua hai ngày, Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa tính toán buổi tối trở về sẽ cùng cậu út nói chuyện.
" Cậu, chúng ta là người một nhà, nên cậu có việc gì thì hãy nói cho con biết. Mấy ngày nay con thấy cậu muốn nói lại thôi, chỉ sợ trong lòng cậu ẩn giấu điều gì cũng không thoải mái. Con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, cậu có thể yên tâm ". Mộ Tiêu Vân dựa vào ban công, nhìn cậu út đứng hút thuốc.
Cậu út cùng cậu hai đều là người không toan tính, nhưng cậu út lại thích cười hơn, hơn nữa thời điểm hắn cười có chút giống Lý Ngải Thanh.
Cậu út hít vào một hơi, đem tàn thuốc ném về phía dưới ban công.
Vài năm nay, bởi vì sự việc của Lý Ngải Thanh mà hắn lo lắng không ít, hắn cùng Lý Ngải Thanh là hai người thân thiết nhất trong các anh chị em. Thời điểm ba hắn mất, Lý Ngải Thanh chỉ mới bảy tuổi, mà hắn thì chỉ có ba tuổi, thời điểm đó hắn luôn đi theo Lý Ngải Thanh.
" Tiêu Vân, nói cho cậu út biết là con nghĩ gì về ba của con ?"

132.

Đầu tiên, Mộ Tiêu Vân trầm mặc.
Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, việc cậu út muốn nói lại thôi cùng Mộ Hữu Thành có liên quan.
" Cậu út, con chỉ có một mình mẹ ". Từ năm năm trước, cậu đã nhận định những lời này.
" Nhưng hắn vô luận thế nào thì vẫn là ba của con, chuyện của hắn cùng mẹ con là một chuyện nhưng con thủy chung vẫn là con của hắn ". Cậu út nói những lời thấm thía.
" Cậu út, nếu ông ta nghĩ con mà con trai thì năm năm trước ông ta tại sao lại cùng mẹ ly hôn, tại sao lại muốn làm con tổn thương ? Nếu ông ta xem con là con tại sao lại có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn người khác thương tổn con, con như ngày hôm nay có phải là do tay người ba như ông ta ban cho sao ? " Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
Cái này...Cậu út trầm mặc.
Chính mà từ xưa đến nay, không có con không cần cha mà chỉ là cha mẹ không cần con. Cha đánh con là thiên kinh địa nghĩa nhưng con mà làm như vậy thì chính là đại nghịch bất đạo. Nhưng những lời Mộ Tiêu Vân nói ra làm cho hắn không thể nào phản bác được. Làm môt người cha, nếu con hắn hỏi hắn như vậy thì hắn nhất định sẽ dạy dỗ lại con của mình, nhưng mà làm một người cậu, hắn hiểu nổi khổ của chị mình phải chịu, cho nên hắn không thể nào phản bác lại được.
Cháu ngoại trai là người rất lý trí hoặc có thể nói là người rất thành thục, làm cho hắn vô pháp dùng ý tưởng của người thường mà phán đoán cậu.
" Tiêu Vân, con hận ba con sao ?" Hắn nghe Mộ Hữu Thành nói qua, ý nghĩ của Tiêu Vân rất cực đoan cho nên hắn phải suy nghĩ một chút.
" Không hận ". Mộ Tiêu Vân trả lời. Cậu không hận ông ta, cho tới bây giờ đều không hận, cậu đã từng nói, nếu tình cảm không còn thì nên ly hôn, nên cậu không có lập trường để hận, tựa như cậu thích nam nhân, là một người đồng tính luyến ái. Tâm tình cùng tình cảm nên lý trí của mình không thể khống chế.
Nhưng mà, Mộ Hữu Thành không chịu trách nhiệm thì đồng nghĩa ông ta phải trả giá.
Cậu muốn ông ta hối hận vì đã xem mẹ của cậu là đồ vật.
" Cậu út tại sao lại hỏi như vậy ?" Mộ Tiêu Vân không trả lời mà hỏi lại.
Cậu út thật lòng không muốn đem việc đêm đó Mộ Hữu Thành nói cho Mộ Tiêu Vân, nhưng hắn cũng lo lắng, lo lắng nếu Mộ Hữu Thành nghĩ Tiêu Vân như vậy thì ông ta sẽ không cho Mộ Tiêu Vân kế thừa công ty, thật là bất lợi, cân nhắc tới lui, lại nghĩ tới Mộ Tiêu Vân làm chủ mà giao nhà cho hắn cai quản, hắn cảm thấy mình nên đứng về phía cháu trai.
Hơn nữa, cậu còn là một thiên tài 13 tuổi. Cho nên đáng giá để hắn tin tưởng.
" Ngày đó, Mộ Hữu Thành gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu nghĩ gì về con, cậu lúc ấy không rõ ý tứ của hắn, sau đó liền hiểu được, hắn nói con gần đây có chút cực đoan, thậm chí... " Cậu út ngừng một chút, những lời kia làm hắn thật sự không nói nên lời.
Nhưng mà đã nói thì phải nói cho hết, " Thậm chí nói con có tư tưởng muốn trả thù, nói rằng chính là con đã nói hắn như vậy, nếu con kế thừa Mộ thị thì nhất định sẽ đối với hai mẹ con kia không khách khí phải không ? "
Mộ Tiêu Vân nhíu mi một chút, lập tức nhướng mày nói :" Cậu út cảm thấy nếu con kế thừa Mộ thị hẳn là nên đối xử tử tế với hai mẹ con họ sao ?"
Cậu út trầm mặc bởi vì bị hỏi ngược lại. Chính xác, nếu hắn là Tiêu Vân thì sau khi kế thừa Mộ thị thì chuyện đầu tiên hắn sẽ làm là đem hai mẹ con người kia đuổi đi. Nhưng mà:" Cho dù trong lòng con nghĩ như vậy thì vì cái gì lại muốn nói ra ? Tiêu Vân, con mới 18 tuổi, nhưng mà lời nói ra tựa như một người 28 tuổi ".
" Cậu út , nếu hôm nay những lời nói, những việc làm không giống như một người 28 tuổi thì mẹ con đã sớm chết ". Thanh âm Mộ Tiêu Vân lãnh liệt, tuyệt không giống bộ dáng cười nói hai ngày trước.
Đúng vậy, nếu cậu không sống lại thì thờ điểm cậu 13 tuổi, mẹ cậu đã chết. " Cậu út, có thể cậu không biết năm năm trước vì sao con muốn đưa mẹ ra nước ngoài bởi vì năm năm trước, thần kinh của bà không ổn định, bà bị bệnh, thậm chí là tự sát ".
" Con nói cái gì ?" Cậu út mở to mắt, thanh âm đột nhiên tăng lên.
" Con dẫn mẹ đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói phải đổi hoàn cảnh sống nên con đã đưa mẹ ra nước ngoài. Hơn nữa, bác sĩ nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều ". Cũng không phải muốn đem chuyện này nói ra nhưng Mộ Tiêu Vân biết, ở trong lòng mọi người, dù Mộ Hữu Thành không chung thủy nhưng vẫn là ba của cậu.
Cho nên Mộ Tiêu Vân mới đem chuyện này nói ra, để tránh có một ngày, thời điểm Mộ Hữu Thành lại trở về hai bàn tay trắng, mọi người sẽ trách cậu tàn nhẫn. Dù cậu không muốn quan tâm đến ánh nhìn của mọi người nhưng nếu cậu út của cậu gọi điện thoại đến quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ thì quả thật không tốt.

" Cái này... chuyện này chúng ta quả thậy không biết ",
" Bởi vì con không muốn mọi người lo lắng nên đã không nói cho ai. Hơn nữa, mẹ cũng không muốn thừa nhận mình là người tâm thần, không muốn mọi người nghĩ nhiều nên con mới có quyết định này. Cậu út, hiện tại thần kinh của mẹ đã khôi phục khỏe mạnh, cho nên chuyện này, mong cậu không cần nhắc tới, con sợ bà sẽ xấu hổ ". Mộ Tiêu Vân nói.
" Được ". Cậu út còn chưa kịp phản ứng, hắn vẫn còn đang suy nghĩ vè sự tình Lý Ngải Thanh sinh bệnh, mắc bệnh là chuyện lớn vậy mà phương pháp xử lý của Mộ Tiêu Vân càng làm hắn rung động, năm năm trước, cháu ngoại trai của hắn mới có bao nhiêu tuổi ? 13 tuổi, là một đứa nhỏ 13 tuổi, thế nhưng một người làm chủ đem người mẹ bị bệnh ra nước ngoài, ở nơi không quen một ai, nói chuyện lại không hiểu, chỉ là tưởng tượng mà hắn cũng không có cách nào tưởng tượng ra được.
Hơn nữa, đừng nói Mộ Tiêu Vân mới 13 tuổi, cho dù là hắn bấy giờ cũng không dám to gan như vậy, là thiên tài quá khác người thường sao ? Không, Mộ Tiêu Vân thành thục, tuyệt đối không phải bởi vì cậu là thiên tài nhưng mà vì sao? Cậu út không nói nên lời.
Mà cái đáp án này, trừ bỏ Hạ Minh Hòa thì không ai biết.
Thời điểm Mộ Tiêu Vân trở lại phòng thì Hạ Minh Hòa đang dùng notebook lên mạng. Thấy cậu tiến vào, Hạ Minh Hòa liền đem notebook để một bên :" Vừa rồi di động của em reo lên, là anh hai gọi tới ".
" A? " Mộ Tiêu Vân ngồi trên giường, " Anh Thanh Hòa nói gì ?"
" Anh hai nói sự tình rất là thuận lợi, Mộ thị đã lấy được công trình của chính phủ, kế tiếp sẽ chờ hắn phá sản như dự liệu ". Thời điểm Hạ Minh Hòa nói lời này, ánh mắt híp lại giống như đang đánh giá Mộ Tiêu Vân. Cái kế hoạch này ban đầu nếu đại ca không làm lũng đoạn thị trường trước thì có thể đình chỉ rất lâu.
Y không hy vọng một ngày nào đó Mộ Tiêu Vân sẽ phải hối hận.
" Em biết anh suy nghĩ cái gì ". Mộ Tiêu Vân chống lại ánh mắt của y, mặc kệ là Hạ Thanh Hòa hay Quý Mộc quan tâm cậu là thật nhưng nhìn cậu đối phó Mộ Hữu Thành cũng là thật. Nhưng chỉ có người trước mắt này kà thuần túy quan tâm cậu, sợ cậu hối hận. Nếu như lúc trước cậu còn muốn lưu lại cho mình một con đường sống nhưng bây giờ cậu không cần ". " Anh có biết vừa rồi cậu út nói với em gì không ? "
" Có chuyện gì xảy ra ?"
" Cậu nói, Mộ Hữu Tành gọi điện cho cậu, hỏi số điện thoại của mẹ bởi vì ý nghĩ của em quá cực đoan, ông ta cảm thấy là em sai, ông ta muốn để mẹ em về dạy lại em, anh có cảm thấy buồn cười không ? Một người làm sai lại không hiểu mà cứ trách người khác. Anh, Mộ thị bị như vậy là tình thế ép buộc ". Ánh mắt Mộ Tiêu Vân trầm xuống, lợi hại như một thanh kiếm.
Năm năm trước, khi Hạ Minh Hòa gặp gỡ Mộ Tiêu Vân, cùng Mộ Tiêu Vân lớn lên, cùng Mộ Tiêu Vân học tập. Trước đó, cậu đã mang sự đau xót sau khi mới sống lại trở về, chính là Mộ Tiêu Vân của năm năm trước cùng Mộ Tiêu Vân bây giờ đã thay đổi.
Năm năm trước là một đứa nhỏ trầm mặc, ít lời. Năm năm sau đã trở thành một thiếu niên ưu tú, Mộ Tiêu Vân không chỉ trưởng thành về mặt thân thể mà trong linh hồn của cậu cũng phát ra một ánh sáng đẹp mắt.
" Vân Vân, anh vẫn nói câu nói kia, bất kể em muốn làm cái gì thì em cứ làm, nếu một người không đủ thì anh sẽ ở phía sau hổ trợ cho em. Nếu Vân Vân làm sai, anh sẽ là người chỉ ra chỗ sai, cho nên vĩnh viễn không cần lo lắng phía sau vì đã có anh ". Một chữ lại một chữ, tựa như một niềm tin. Hạ Minh Hòa không bao giờ nói lời thâm tình nhưng vừa nói ra thì vĩnh viễn cùng người khác bất đồng.
Lời tâm tình của Hạ Minh Hòa tựa như sự ấm áp trong lòng lạnh băng của cậu, có thể chậm rãi đem lớp băng kia hòa tan, đến cuối cùng chỉ còn là nước cũng trở nên ấm áp, tựa như tâm của Mộ Tiêu Vân hiện giờ chứ không giống năm năm trước, đáy lòng lạnh băng.
Ai cũng biết câu nói em yêu anh chỉ là một câu nói đơn giản và cũng đâu ai biết câu nói em yêu anh sẽ không còn tác dụng nữa. Nhưng muốn đem phía sau lưng của mình cho người khác thì cả vạn câu em yêu anh cũng không đủ.
" Vâng, em không sợ ". Mộ Tiêu Vân nói.
Chưa từng sợ. Sau khi sống lại không sợ bởi vì cậu luôn phải đi về phía trước, bởi vì sau lưng cậu có tường đồng vách sắt. Thật muốn cảm tạ ông trời đã cho cậu một người thân như vậy.
Mộ Tiêu Vân giang hai tay :" Anh, cho em ôm một cái ".
Vẻ mặt Hạ Minh Hòa sửng sốt một chút, sau đó thân thể ngả về phía trước, đây là lần đầu tiên y cúi thấp thân thể để nhào vào ngực Mộ Tiêu Vân.
" Anh, em đã nói qua , anh là người em yêu nhất chưa ?" Thanh âm hàm tiếu, nhu tình như nước.
Khóe miệng Hạ thiếu gia gợi lên độ cung nhỏ :" Chưa ".
Người yêu nhất.

133.

Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân rời khỏi nhà cậu út liền đi đến thôn của ông bà cậu. Dù sao cũng là nơi mình được sinh ra nên Mộ Tiêu Vân muốn dẫn Hạ Minh Hòa đi xem, cho thấy đây là cậu tôn trọng Hạ Minh Hòa.
Năm năm không trở về thôn nên ở đây cũng đã đổi khác, rất nhiều nơi không giống trước. Đường vô thôn đều có một vài biệt thự.
Không những thành thị phát triển mà nông thôn cũng đồng dạng phát triển như vậy.
Ngoài cửa thôn treo dòng chữ ' Thôn Văn Hóa ' do chính phủ cấp.
Nhà Mộ Tiêu Vân cũng có một căn biệt thự nơi đây, đó là do năm đó Mộ Hữu Thành dùng một vạn để đổi lấy, hiện tại đã tăng đến 20 vạn. Thời điểm đó đối với Lý Ngải Thanh là nhiều nhưng hiện tại đối với Mộ Hữu Thành không đáng kể.
Thời điểm hai người vào thôn thì một vài thôn dân đang đứng nói chuyện phiếm thấy được đều tò mò nhìn bọn họ, cho đến khi xe dừng lại thì tụm đầu lại nghị luận.
Hai người xuống xe, đứng ở trong sân mà nhìn căn nhà trước mặt.
" Thế nào ? " Mộ Tiêu Vân mở miệng.
Hạ Minh Hòa suy nghĩ một chút :" Đây là nơi Vân Vân sinh ra ".
" Đúng, đây là nơi em sinh ra ". Nói xong, Mộ Tiêu Vân lên xe," Nhưng mà nơi này đã không còn là của gia đình em nữa, chỉ là muốn đến nhìn một cái ".
" Nhà anh ở đâu thì nhà em ở đó " Hạ Thanh Hòa tiếp lời.
"Đây là ở đâu học được lời ngon tiếng ngọt ?"
" Bí mật ". Cũng khó có lúc Hạ Minh Hòa có bí mật.
" Đi thôi, em rời khỏi đây khi vừa mới đi nhà trẻ cho nên ấn tượng đối với nơi này cũng không ấn tượng sâu sắc ". Nói xong, Mộ Tiêu Vân mở cửa xe.
Hạ Minh Hòa theo lên xe, ở tại chỗ này chỉ còn kí ức. Trên thế giới này, những nơi mà người ta đi qua nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
B thị gần đây nổi bật nhất chính là bất động sản Mộ thị. Bất kể ai trên thương trường khi nhắc đến công ty vừa mới niêm yết lại có thể tiếp nhận công trình của chính phủ liền sẽ biết đến Mộ thị. Mà khi nhắc đến Mộ thị thì người ta sẽ nhắc đến Hạ gia. Không biết tin tức bị ai làm lộ ra việc Mộ thị có tập đoàn Hạ gia chống lưng nên Mộ thị ở B thị rất có danh tiếng.
Bất quá, điều này cũng không đầy đủ như lời đồn, ít nhất là có rất nhiều người đều xem qua diễn thuyết của Mộ Tiêu Vân ở tọa đàm, cho dù không ở hiện trường trực tiếp xem nhưng hiện nay internet đều xuất hiện trên mọi mặt trận. Trừ bỏ vào người giả ý suy nghĩ, hiện tại Mộ thị cùng tập đoàn Hạ thị tốt như vậy, thì một chút chuyện bát quái liền tuôn ra. Cái gọi là cha con không hòa hợp, cái diễn thuyết trước kia của Mộ Tiêu Vân có phải hay không là một thủ đoạn giúp Mộ thị có danh tiếng ?
Hiện nay, trừ bỏ Mộ Hữu Thành ra, cao hứng nhất phải là Diêu Tinh Tinh, làm một phu nhân của chủ tịch công ty nên bà rất có mặt mũi. Đồng thời khi công trình chính phủ bắt đầu thì cùng Mộ Hữu Thành đi xã giao cũng nhiều. Tuy rằng mang thai hai tháng vẫn chưa nhìn ra bụng nhưng mỗi lần cùng khách quý ăn cơm đều nói mình mang thai để từ chối uống rượu.
Bất quá, Diêu Tinh Tinh thật sự là một người có khả năng giao tiếp.
Mà muốn giao lưu với xã hội thượng lưu thì cần có kĩ thuật.
" Lúc trước đã nghe qua tin tức của Mộ đổng , hiện tại thấy thần sắc của Diêu phu nhân sáng lạng như vậy , nói vậy chuyện gia đình của Mộ đổng đã giải quyết êm đẹp ? " Trong đó có một vị Tiền phu nhân hỏi. Vị Tiền phu nhân này Mộ Tiêu Vân đã gặp qua trong tiệc đầy tháng con của Doãn Hạo. Hơn nữa, bà có ấn tượng với Mộ Tiêu Vân rất tốt, thậm chí là muốn đem con mình gả cho cậu.
Hôm nay có vài người kêu Mộ Hữu Thành chơi mạt chược, vì thế mấy người nữ nhân không có việc gì cũng cùng nhau chơi.
Diêu Tinh Tinh ngược lại chơi mạt chược có chút kĩ thuật, đó là lúc những ngày bà theo Mộ Hữu Thành không danh phận luyện ra. Không nghĩ tới hôm nay cùng các vị phu nhân chơi cờ, ai cũng muốn cùng bà cùng nhóm.
Tỷ như Tiền phu nhân, cộng ty của chồng bà là công ty kiến trúc, cùng tập đoàn Hạ thị quan hệ rất tốt. Ở B thị, một phần ba công trình kiến trúc là từ công ty bọn họ, hơn nữa công tu bọn họ ở B thị được coi là rất chất lượng. Cho nên Mộ Hữu Thành muốn hợp tác cùng bọn họ cũng là có nguyên do.
Đương nhiên, mặc kệ Mộ Hữu Thành hay là Diêu Tinh Tinh cũng đều không biết rằng Tiêu phu nhân rất có hảo cảm đối với Mộ Tiêu Vân.
Tiêu phu nhân chỉ là muốn hỏi thăm nhưng khi vào tai Diêu Tinh Tinh đã không thể thoải mái. Bà cho rằng Tiêu phu nhân muốn hóng chuyện vui, cho nên giờ phút này, thù mới hận cũ đối với Mộ Tiêu Vân lại dâng lên.
" Đã để Tiêu phu nhân cười, Tiêu Vân chỉ là một đứa nhỏ, nháo nhào như vậy cũng là tính tình của một đứa nhỏ. Bà cũng biết, cha mẹ ly hôn thì con cái đều không vui. Hơn nữa, sau khi anh Thành cùng mẹ nó ly hôn thì hai mẹ con liền đi nước ngoài cho nên ta cùng đứa nhỏ kia cơ hội gặp mặt cũng khó. Lại nói, đứa nhỏ lớn lên cùng mẹ ruột nên sẽ cảm thấy người mẹ kế như ta không tốt ". Diêu Tinh Tinh trước mặt thì nói vậy nhưng sau lưng lại đổi giọng :" Bất quá, đứa nhỏ Tiêu Vân kia đầu óc quả thật thông minh. Mới 13 tuổi đã đỗ đại học, thiên tài 13 tuổi, làm cho mẹ kế như ta cũng nở mặt mũi ".
" Ha ha ha... " Tiêu phu nhân nở nụ cười, " Không tồi, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ nhà Mộ gia, truyền ra không phải là đứa con của ngươi sao... Vậy nó đi theo mẹ ra nước ngoài, mẹ của nó cũng trở lại sao ?" Tìm con rể, của cải quan trọng nhưng cha mẹ cũng quan trọng không kém. Tuy cuộc sống hôn nhân của Mộ Hữu Thành bọn họ không xen vào, hơn nữa Diêu Tinh Tinh cũng không dám ức hiếp con gái nhà bọn họ. Mà ít nhất Mộ Hữu Thành trên thương trường thì Mộ Hữu Thành cũng là một người không tệ.
Nếu bên này đã không còn vấn đề nhưng mẹ của Mộ Tiêu Vân bên kia cũng nên hỏi thăm một chút.

" Ta cũng không rõ lắm, đứa nhỏ này cũng không đề cập đến việc ở nước ngoài " Diêu Tinh Tinh mỉm cười nói, " Ngược lại, Tiền phu nhân thật quan tâm tới Tiêu Vân ".
" Tiền phu nhân là coi trọng con trai trưởng nhà các ngươi ". Một người phu nhân khác nói.
" Nhưng mà nghe nói lần trước tại tiệc đầy tháng nhà Duẫn bí thư, con gái nhỏ của ngươi cùng con trai nhà Mộ đổng là bạn học ". Trên thực tế, chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà có thể coi là bạn bè thì quả thật buông cười.
" Không bằng hôm nay có Mộ phu nhân ở đây, Mộ đổng cũng ở đây. Nếu Tiền phu nhân có này thì hôm nay cứ định hôn sự ".
Tiền phu nhân nghe được lời này rất là vui mừng, nhìn bà cười, ánh mắt đều híp lại thành một đường :" Hiện tại những đứa nhỏ đều muốn tự kiếm tình yêu cho mình, chúng ta làm người lớn sao quản được, cũng nên hỏi thăm một chút, chỉ sợ đứa nhỏ thích sai người ".
" Nghe một chút, thì ra tiểu công chúa nhà ngươi thích người có gia đình bề thế ".
" Có đâu, chính là lần trước Mộ Tiêu Vân cùng nhị thiếu gia Hạ gia và nhị thiếu Trần cục trưởng ăn cơm mới biết được. Con gái lớn nhà ta cùng bọn họ là bạn học nên mang con gái nhỏ đến góp vui ". Tiền phu nhân tuy rằng nói như vậy nhưng lại nghe được sự kiêu ngạo trong lời nói.
Tuy rằng điều kiện Tiền gia rất tốt, tại B thị cũng là một gia đình có uy tín. Nhưng công tu kiến trúc phải hợp tác với công ty bất động sản mới có thể phát triển. Rất nhiều công ty bất động sản cũng như vậy, tuy rất nhiều công trình nhưng vốn lưu động cũng cố định, cho nên tại những tình huống khẩn cấp cũng yêu cầu hợp tác với công ty kiến trúc. Đây chính là nguyên nhân mà Mộ Hữu Thành hợp tác với nhà Tiền phu nhân.
Cho nên trên thương trường không có kẻ thù mãi mãi cũng không có bạn mãi mãi, quan hệ của bọn họ là giúp đỡ lẫn nhau.
" Một khi đã như vậy, chúng ta hãy giúp bọn chúng mai mối. Tuần sau là sinh nhật ông nhà ta, chúng ta hãy làm một cái tụ hội, yêu cầu mỗi gia đình phải mang con cái theo, sẽ thật náo nhiệt ". Những phu nhân thích tụ hội đều không che dấu được niềm vui sướng, nếu nhân duyên của tiểu thư Tiền gia và Mộ Tiêu Vân thành công thì thật sự là một việc tốt.
" Cái này thật sự không dễ nói, phải hỏi Mộ đổng là con trai ông ấy có tới hay không ? " Tiền phu nhân lên tiếng cho thấy bà không thành vấn đề.
" Lúc này con cái mới bao nhiêu tuổi, tất nhiên là do cha mẹ làm chủ, Mộ phu nhân người nói có phải hay không ? " Một phu nhân khác nói.
" Cái này..." Diêu phu nhân cũng không phải ngốc, rõ ràng họ đều biết bà chỉ là mẹ kế lại buộc chính mình hỏi mấy chuyện này, rõ ràng là muốn giễu cợt bà. Mẹ kế thì sao ? Mặc kệ thế nào thì kết quả bà vẫn là chính thất. Nhưng những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, bởi vì Diêu Tinh Tinh từng làm tiểu tam cho nên những lời của người khác thì bà đặc biệt mẫn cảm. Nhưng những người trước mắt đều không thể đắc tội, bởi vậy đành phải cười nói:" Sự việc của Tiêu Vân ta không dám nói cũng không thể làm chủ. Các người cũng biết, ta chỉ là mẹ kế, nếu làm chủ, chẳng may xảy ra việc gì, liền nói là lỗi của mẹ kế ta đây. Không bằng chờ chút hỏi anh Thành ?"
Đem vấn đề để lại cho Mộ Hữu Thành giải quyết, mặc kệ quan hệ cha con bọn họ thế nào, nháo càng nhiều càng tốt. Đúng vậy, Diêu Tinh Tinh cơ hồ khẳng định là Mộ Tiêu Vân sẽ không đáp ứng Mộ Hữu Thành.
Cứ như vậy thì cha con bọn họ sẽ càng cãi nhau lợi hại, mâu thuẫn cũng càng cao, Diêu Tinh Tinh sẽ cảm thấy đây là có lợi cho bà.
Trước đó, bà không nghĩ là Mộ Hữu Thành có bao nhiêu tiền nhưng bây giờ bà đã nghĩ lại. Nếu Mộ Tiêu Vân kế thừa công ty, hắn nhất định sẽ đối phó mẹ con bà.
Đứa nhỏ kia, bà tuyệt đối không thể coi là một hài tử mới 18 tuổi. Đương nhiên, nếu Tiền phu nhân đã coi trọng nhất định là muốn bắt rể. Mộ Tiêu Vân có thể cưới con gái Tiền gia thì bà sẽ thuyết phục Mộ Hữu Thành , tuy rằng không thể để cho Mộ Tiêu Vân ở rể , mà nếu Tiền gia để Tiêu Vân kế thừa Tiền thị, thì việc Mộ Tiêu Vân kế thừa công ty bất động sản Mộ thị là không thể.
Trong lòng Diêu Tinh Tinh đã có kế hoạch, sự tình của Tiền phu nhân chính là ngòi nổ tốt nhất.
" Mọi người đều nói Mộ phu nhân mệnh tốt, Mộ đổng ở nhà rất nghe lời ngươi nói, chúng ta là nữ nhân mà, nên chỉ thổi gió bên tai thì sẽ được quyết định phải không ?" Vị phu nhân mở kế hoạch tụ hội kia lại mở miệng.
" Nếu chuyện này mà thành thì Tiền phu nhân sẽ không bao giờ quên công của Mộ phu nhân " Một phu nhân khác mở miệng.
" Nhìn các người nói làm như là con gái nhà ta không ai muốn phải không ?" Tiền phu nhân cố ý nhăn mặt, bất quá đôi mắt lại mang theo ý cười nên mọi người đều biết là bà đang nói giỡn.
Vài nữ nhân trò chuyện rất náo nhiệt, trong một gian phòng khác thì các nam nhân không náo nhiệt như vậy. Nam nhân chơi mạt chược cho nên không thèm để ý đến việc thắng thua, chính là nam nhân luôn thích thắng, mặc kệ là sòng bạc thì vẫn là sinh ý tràn đầy, cho nên bọn họ đánh rất nghiêm túc.
Vận may của Mộ Hữu Thành không tốt, bình thường đều cùng người quen chơi đùa đều là thua, bất quá cũng là điều bình thường.
Nhưng hôm nay thua là mất mấy chục vạn.
" Anh Thành, ngươi chơi mạt chược rất có kĩ thuật ". Tiền lão bản cười trêu chọc.
" Không đâu, đầu óc ta rất chậm chạp, tôi bình thường chơi mạt chược đều thua ". Mộ Hữu Thành vạch trần khuyết điểm của mình.
" Không phải là chơi không nổi, Mộ thị đã niêm yết lại tiếp nhận công trình của chính phủ, tuy công trình chính phủ không kiếm được nhiều tiền, nhưng mà sau này có quan hệ rất tốt, về sau làm việc gì cũng tiện. Chơi mạt chược không phải là đánh cuộc, chúng ta chỉ là hứng thú một chút mà thôi ". Trần đổng mở miệng, hắn là chồng của vị phu nhân muốn mở tụ hội.
" Công ty mới vừa niêm yết, rất nhiều việc vẫn còn chưa hiểu, còn muốn hướng các vị thỉnh giáo, hơn nữa ta cũng là lần đầu tiếp nhận công trình, nên cùng các vị quan viên giao tiếp cũng hơi khó khăn ". Mộ Hữu Thành cười lắc đầu. Gọi các vị đại ca cũng không phải chỉ là khách khí, luận tuổi thì Mộ Hữu Thành thật sự nhỏ hơn.
Hơn nữa bọn họ đều là nhân vật có tiếng tăm, cho dù đối phương kệ tuổi hơn thì mình gọi đối phương là đại ca cũng là cho người ta mặt mũi.
" Ai, anh Thành đừng khiêm tốn, có Thanh Hòa làm chỗ dựa thì chỉ cần lấy hết dũng khí đi đàm phán là tốt. Người Hạ gia, cả hắc bạch lưỡng đạo đều không ai dám khinh thường ". Khẩu khí Tiền đổng có chút cuồng, cũng không phải là tự phụ.
" Tôi biết Hạ gia rất mạnh, nghe nói Hạ tổng tài là nhà binh, nhưng sao là hắc bạch lưỡng đạo ?" Mộ Hữu Thành cũng không biết quá nhiều về Hạ gia. 

134.

Quan hệ trong Hạ gia có bao nhiêu phức tạp, không cần đến người ngài nói, chỉ sợ nhân tài trong Hạ gia mới biết được. Mà Hạ Minh Hòa là người luôn không quan tâm tới ai thì khẳng định cũng không biết.
Những người ngoài có địa vị mộ chút đều biết đến khả năng của vị tổng tư lệnh. Nhưng những gia đình địa vị thấp thì chỉ biết Hạ gia rất mạnh, ngay cả chính phủ cùng quan viên đều nể mặt Hạ gia, nhưng rốt cuộc là quan hệ tốt với ai thì bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Sau đó, ba của Doãn Hạo lên làm bí thư bọn họ mới biết một chút tình huống. Huống chi Mộ Hữu Thành cùng Hạ gia không lui tới mà Mộ Hữu Thành cũng không phải loại người nhiều chuyện tất nhiên cũng sẽ không đi hỏi thăm sự tình của Hạ gia.
Chính là quan hệ của Hạ gia và Tiền gia khá chặt chẽ, đặc biệt là cùng Hạ Thanh Hòa. Thương trường đều nói Hạ Thanh Hòa nổi danh là hồ ly, nhưng Hạ Thanh Hòa quả thật là một người không chịu thua thiệt, nên hắn cũng sẽ không keo kiệt khi hợp tác với người khác.
Tiền đổng rất tôn kính Hạ Thanh Hòa. Trước khi tập đoàn Hạ thị lớn mạnh thì Hạ thị chỉ là một công ty nhỏ, nhưng khi Hạ Thanh Hòa đến thì công ty dần lớn mạnh lên.
Cho nên khi ông ta lớn tuổi hơn rất nhiều so với Hạ Thanh Hòa mà Hạ Thanh Hòa cũng gọi ông ta một tiếng Tiền đổng nhưng ông biết Hạ Thanh Hòa chỉ là nể tình.
Đương nhiên Hạ Thanh Hòa sẽ không chủ động đối phó ngươi nếu ngươi không chạm đến mấu chốt của hắn.
" Chuyện này thật không dễ nói, ở B thị, ngươi có thể đắc tội với thị trưởng hoặc viện trưởng nhưng không thể đắc tội người Hạ gia. Hạ tư lệnh mặc dù mang tiếng là quân nhân đã về hưu nhưng với cấp bậc của ông thì hiện tại ở B thị ông luôn đứng đầu.
Tập đoàn Hạ thị là do ba của Hạ Thanh Hòa sáng lập, thời điểm trước kia chỉ là công ty nhỏ cũng làm người khác hoảng sợ. Nếu ông đi từ con đường chính trị này thì mặc dù là thương giới hay chính giới đều là thiên hạ của Hạ thị bọn họ.
Mặc dù Hạ thị là do ba của Hạ Thanh Hòa sáng lập nhưng đến tay của Hạ Thanh Hòa thời mới là thời kì đỉnh cao. Mọi người đều có chút chờ mong. Nếu Hạ Thanh Hòa lui về sau thì Hạ thị sẽ do ai kế thừa? Thanh Hòa mấy năm nay còn chưa kết hôn sinh con, nếu hài tử thông minh thì có thể kế thừa nhưng nếu chí hướng của hài tử không hướng về thương giới thì lấy tính cách của Hạ Thanh Hòa nhất định sẽ không bức hài tử làm chuyện mình không thích ". Tiền đổng không dám nói ông có bao nhiêu hiểu Hạ Thanh Hòa nhưng này là tính cách làm người cơ bản của Hạ Thanh Hòa, nên đối với Hạ Thanh Hòa thì ông vẫn có chút hiểu biết.
Mộ Hữu Thành thật sự khiếp sợ. Có thể từ miệng của Tiền đổng nghe được những lời này, đương nhiên ông biết có chút bất đồng.
Trước kia, những hiểu biết của ông về Hạ gia cũng nhiều, nhưng trong đó có bao nhiêu sự thật thì quả thật ông không biết.
Hiện tại ông có chút lo lắng, Tiêu Vân cùng bọn họ thân thiết như vậy, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao ?
Mộ Hữu Thành cảm thấy nên nhắc nhở Tiêu Vân một chút.
Cha mẹ lo lắng cho con cái thì quả thật chính là thiên tính. Mặc dù Mộ Hữu Thành có ý tưởng của riêng mình nhưng cũng không phải là người tâm cơ thâm trầm. Ông nghĩ con trai không lễ phép, con trai suy nghĩ cực đoan nhưng vào thời điểm con trai gặp nguy hiểm, làm cha thì tất nhiên ông sẽ là người đầu tiên nhảy ra.
Về sau bọn họ càng trở nên quyết liệt. Một là do Mộ Hữu Thành không hiểu Mộ Tiêu Vân, hoặc là nói Mộ Hữu Thành không đứng ở lập trường Mộ Tiêu Vân mà suy xét. Hai là do Diêu Tinh Tinh châm ngòi ly gián, nữ nhân bên gối quả thật quá lợi hại.
Thời điểm đám phu nhân chấm dứt chơi mạt chược, các nam nhân vẫn còn chơi.
Các phu nhân tuy rằng trò chuyện nhiều nhưng tốc độ chơi mạt chược rất nhanh. Hơn nữa, nam nhân trầm ổn, lại có Mộ Hữu Thành luôn cẩn trọng cho nên chơi rất chậm.
" Ai thắng ?" Tiền phu nhân đi đến bên cạnh lão công của mình nhìn ông chơi. " A, đối đối hồ " Bà vui cười, nói.
" Này, lão bà vừa nói, ta đây một chút sinh ý cũng không dám làm ". Tiền đổng cười nói.
Tiền phu nhân nhìn về phía bàn mạt chược một chút, nguyên lai Tiền đổng đã chặn Mộ Hữu Thành hai lần, nếu thêm lần nữa thì sẽ thắng. " Việc này làm không được thì vẫn còn chuyện khác làm ". Tiền phu nhân sâu xa nói.
" Nói nghe một chút, nữ nhi đều di truyền từ lão bà nhà ta, mỗi ngày tư tưởng trong đầu đều có chút khác lạ, trong nhà nhiều nữ nhân nên một người nam nhân cũng không thể nhúng tay vào ". Lúc này Tiền đổng cười nặng, mặc dù là nữ nhi nhưng chính ông nhìn ra được, ông không phải là người trọng nam khinh nữ, con gái và vợ của ông đều rất được yêu thương.

" Làm cho mọi người chê cười rồi ". Tiền phu nhân nhéo nhéo bả vai Tiền đổng một chút.
" Được, được được, nhà có lão hổ, mọi việc đều phải suy nghĩ trước sau. Vậy ngược lại hãy nói đi, chúng ta có thể thành lập mối quan hệ nào ?"
" Tiền đổng, phu nhân nhà ngài muốn tìm một con rể tốt ". Trần phu nhân đứng bên cạnh Trần đổng nhịn không được nói, " Vừa rồi đã đề cập đến với Mộ phu nhân, Mộ phu nhân cũng đã đáp ứng, Mộ đổng nghĩ thế nào nha ?"
Ha ha... Mộ Hữu Thành cười ra tiếng : " Để Trần phu nhân chê cười, Tiêu Lâm nhà chúng ta mới 14 tuổi, sao có thể cưới con gái nhà Tiền đổng ".
Tiền đổng có hai người con gái, con gái nhỏ cung lớn hơn Tiêu Vân mấy tuổi chứ đừng nói chi là con gái lớn.
" Thôi, thôi, ai nói là muốn con trai nhỏ lông còn chưa mọc hết nhà ngươi? Người Tiền phu nhân coi trọng là Tiêu Vân nhà ngươi, được xưng là thiên tài 13 tuổi ". Trần phu nhân lại nói, " Ta đã gặp qua hắn, Tiêu Vân nhà ngươi không chỉ tuấn tú, dáng người lại rất tốt, nếu ta không phải đã có lão công thì ta khẳng định cũng theo đuổi hắn ".
Ha ha ha... Lần này cười lại là Trần đổng:" Vợ à, vậy chúng ta ly hôn đi, làm chồng tất nhiên phải đáp ứng yêu cầu của vợ mình ".
Trần đổng nói thật hài hước, làm cho mọi người cười không ngừng. Nhưng Mộ Hữu Thành lại cười không nổi, hôn sự của Tiêu Vân quả thật ông không dám đề cập. Trước tiên đừng nói đến Tiêu Vân mới 18 tuổi, cho dù đã 28 tuổi thì lấy tình hình trước mắt ông quả thật cũng không dám nói.
Quan tâm là một chuyện, đây chính là thiên tính, nhưng hôn nhân lại là một chuyện khác. Huống chi, Trần phu nhân cùng Tiền phu nhân chắc cũng là vui đùa cho vui, Tiêu Vân nhà bọn họ mới 18 tuổi, hôn sự này quả thật cũng không tốt.
" Mộ đổng, Trần phu nhân cũng đã nói rồi, con gái nhỏ nhà ta rất xứng đôi với con trai trưởng nhà ông, ông cảm thấy thế nào ?" Tiền phu nhân thấy Mộ Hữu Thành không tỏ thái độ gì liền trực tiếp hỏi.
" Tiêu Vân chỉ mới 18 tuổi, còn chưa học xong đâu, Tiền phu nhân nói đùa phải không?" Mộ Hữu Thành có chút há hốc mồm.
" Con gái nhỏ nhà ta cũng 18 tuổi, hiện tại kết hôn quả thật rất sớm, nhưng ta rất coi trọng Tiêu Vân nhà các người, lần đầu tiên gặp mặt tại tiệc đầy tháng nhà Doãn bí thư thì ta đã coi trọng hắn". Tiền phu nhân quả thật rất coi trọng Mộ Tiêu Vân, thiếu niên kia mỗi động tác cử động đều phi thường tốt, bà thích. Cho nên cho dù quan hệ cha mẹ có chút phức tạp, bà cũng không để ý. Huống chi con gái nhỏ cũng đã gặp qua Mộ Tiêu Vân, lén lúc nhắc tới đều rất thích, bà làm mẹ cũng nên giúp con gái một chút.
Hơn nữa, bà còn chút tư tâm, mà tư tâm của bà cùng ý tưởng của Diêu Tinh Tinh vừa rồi quả thật rất trùng hợp giống nhau.
Mộ Tiêu Vân là con của vợ trước Mộ Hữu Thành. Mà nhìn Diêu Tinh Tinh cũng là một người lợi hại, thế nhưng Mộ Tiêu Vân nếu muốn kế thừa Mộ thị thì khẳng định Diêu Tinh Tinh sẽ không cho sắc mặt hòa nhã, thậm chi sẽ tìm cách ngăn cản. Mà nhà bọn họ lại không có con trai, nếu con rể có thể kế thừa Tiền thị, bọn họ cũng không cần con rể phải ở rể mà chỉ cần quản lí Tiền thị cùng sinh cháu cho bọn họ là được.
Tiền phu nhân tự nhận mình đã suy nghĩ tốt. Ngược lại con rể tự nguyện ở rể cũng sẽ làm bà chướng mắt. Nam nhân có thể không có gia cảnh nhưng không thể không có chí khí. Mà thiếu gia Mộ Tiêu Vân kia tuyệt nhiên không phải là một quả hồng mềm.
Điểm ấy thật sự rất hợp với ý tưởng của Diêu Tinh Tinh.
" Quả thật việc của con trai ta đây không dám tự ý quyết định. Hơn nữa, đứa nhỏ Tiêu Vân lớn lên ở nước ngoài nên ta cũng không quá hiểu nó". Mộ Hữu Thành xấu hổ, không biết trả lời thế nào.
" Hài tử ở nước ngoài lớn lên rất cởi mở, 20 tuổi đã có thể sinh hài tử, cho nên Mộ đổng không cần quá lo lắng. Sắp đến sinh nhật của Trần đổng, Trần phu nhân có ý tưởng muốn lam một buổi tụ hội, không bằng ngày đó ông đem Tiêu Vân tới, chúng ta sẽ nói chuyện ". Vì hạnh phúc của con gái, vì để Tiền thị có người kế tục, Tiền phu nhân đành phải chính mình ra trận.
Tiền đổng tuy chưa thấy qua Mộ Tiêu Vân nhưng đã nghe qua lão bà nhà mìn nhắc đến nhiều lần cũng biết đứa nhỏ này rất được lão bà nhà ông yêu thích.
Hiện tại lại nghe lão bà nhắc tới, Tiền đổng quả thật có hứng thú. Vì thế hỗ trợ nói :" Anh Thành, không phải là ông ghét bỏ Tiền gia nhà chúng tôi chứ ?" Mọi người đều biết đây chỉ là câu nói vui đùa.
Nhưng Mộ Hữu Thành không biết trả lời thế nào.
" Tiền đổng thật biết nói giỡn, việc này là chúng tôi trèo cao, Anh Thành, anh nói có phải hay không ?"Diêu Tinh Tinh lập tức tiếp lời.
Mộ Hữu Thành sao có thể phản bác, đành phải gật đầu đáp ứng. Nhưng việc của Mộ Tiêu Vân quả thật ông không biết mở miệng thế nào.

135.

Khi < song song thế giới > hoàn thành kịch bản, kế tiếp chính là vấn đề tuyển chọn diễn viên. Hiện nay, diễn viên đều thuộc các công ty giải trí. Công ty nào muốn nâng đỡ diễn viên nào thì sẽ sử dụng tài nguyên tốt nhất, mà Hạ Minh Hòa nổi tiếng như vậy, nên khi tin tức < song song thế giới > chuyển thành phim được truyền ra , chỉ sợ diễn viên nào đóng được bộ phim này sẽ thực sự nổi tiếng.
" Hiện tại muốn tuyển một vài minh tinh, Nhị thiếu thấy thế nào?" Vài người được lựa chọn không cần phải ở trong các công ty tai to mặt lớn, chỉ cần diễn xuất tốt là được. Chính là thủ pháp miêu tả nhân vật của Hạ Minh Hòa thật cao minh, nên thực tế rất khó tìm được diễn viên hợp tiêu chuẩn.
Tính cách nhân vật chính trong < song song thế giới > thực đạm mạc, nhưng kì thật rất cẩn thận, thiện lương, chính là bình thường sẽ không biểu lộ tính cách của mình. Có một loại người trời sinh tính tình lạnh lùng, cũng có một loại người sự lạnh lùng chỉ là ngụy trang, ngụy trang rất tốt, chính là nhân vật chính trong <song song thế giới > là một người có khí chất lạnh lùng trời sinh. Cho nên rất khó tìm được người thích hợp.
Hạ Minh Hòa đem tư liệu mỗi người ra nhìn một lần, cuối cùng lưu lại một người. Người này là diễn viên không quá nổi danh, cũng đã diễn qua vài bộ điện ảnh nhưng vẫn không nổi tiếng. Không biết vì sao Hồ Phi lại lựa chọn người này, nhưng chỉ mới nhìn qua ảnh chụp, Hạ Minh Hòa cũng không thể phủ nhận là mình cũng lựa chọn người này.
Nhưng mà, làm tác giả, Hạ Minh Hòa là người hiểu rõ nhân vật chính nhất, nhân vật chính trong < song song thế giới> vẫn còn có một người rất quan trọng. Tuy rằng chỉ là nhân vật phụ nhưng phân cảnh của người này rất nhiều, có thể xưng là nhân vật chính thứ hai.
"Nhị thiếu ?" Thấy Hạ Minh Hòa không nói gì, Hồ Phi gọi y.
" Hồ đạo đã xem qua < song song thế giới > , vậy với tư cách là đạo diễn, ngươi có ý kiến gì không ?" Người luôn trầm mặc ít lời như Hạ Minh Hòa mà lại nói nhiều từ như vậy, đích xác thật không dễ dàng. Có thể thấy được lần này y đối với kịch bản cùng diễn viên thập phần coi trọng. Dù sao đây cũng là tâm huyết mà y viết ra, cho dù chuyển thành phim điện ảnh nhưng y vẫn muốn nó trở thành tốt nhất.
Tuy rằng Hồ Phi không quay nhiều phim điện ảnh nhưng hắn không giống những đạo diễn khác, luôn vì kiếm tiền mà chờ doanh nghiệp tài trợ phim của mình.
Một người chuyên nghiệp là một người khi đối phương hỏi điều gì thì hắn có thể lập tức liên tưởng đến một điểm khác. Cho nên Hồ Phi trả lời:" Nhị thiếu nói chính là Dương Hiển sao? Người này thích hợp đóng Dương Hiển ".
Dương Hiển là bạn của nhân vật chính trong < song song thế giới >. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng không quá quan tâm đối phương nhưng khi đối phương gặp chuyện phiền toái, thì sẽ là người đầu tiên đứng ra.
< Song song thế giới > là một quyển sách hiện đại pha chút dị năng. Quyển sách nói về trinh thám là chủ yếu, mà trong sách, người duy nhất khác thường chính là nhân vật chính, Lâm Húc. Đơn giản mà nói, hắn chính là một người có thể đoán được ý nghĩ của các đồ vật, vì vậy hắn không có bạn bè , mà người bạn duy nhất của hắn chính là Dương Hiển.
Lâm Húc là một nhà thiết kế phòng ốc, mà nghề này lại yêu cầu nhìn đồ vật rất nhiều, tất nhiên Lâm Húc rất không thích nghề này.
Mà Dương Hiển biết Lâm Húc là một người có dị năng. Hắn chính là cảnh sát, có một lần đụng phải án tử phi thường độc ác, hoặc là nói án tử này vô pháp tìm ra được tội phạm, vì vậy hắn đã đến tìm Lâm Húc, mà câu chuyện này bắt nguồn từ án tử này mà viết ra.
" Nhưng Nhị thiếu, nếu diễn viên này diễn Dương Hiển, thì nhân vật Lâm Húc sẽ để ai diễn ?"Vấn đề là tại chỗ này, đối phương phù hợp với khí chất của Lâm Húc, cho nên nếu không thể tìm được người thích hợp với Lâm Húc thì chỉ có thể tìm đối phương. Nhưng mà " Nhị thiếu nếu cảm thấy hắn không thích hợp, trong lòng ta lại có một người phù hợp, cũng không biết người ấy có nguyện ý diễn không".
" A?" Hạ Minh Hòa nhíu mày, không tiếp lời Hồ Phi. Y là một người thông minh, từ trong lời nói nghe được ý tứ của Hồ Phi, tuy rằng Hồ Phi nói không biết người này có nguyện ý diễn hay không, nhưng y có thể thấy được đối phương 80% là không nguyện ý diễn, hơn nữa Hồ Phi cũng là đang nói chính mình, nếu như cùng là đạo diễn nhìn trúng một người, khẳng định chính mình sẽ ra tay trước. Như vậy xem ra người kia cùng đối phương có quan hệ. Hạ Minh Hòa đem những người mình nhận thức sàng lọc một lần, đại khái cũng biết được người trong miệng hắn là ai.
Đầu tiên, Hồ Phi nở nụ cười một chút, phỏng chừng hắn cũng đoán được Hạ Minh Hòa biết hắn nói tới ai.
" Nhị thiếu có hứng thú với đóng phim không ?" Hắn cũng là người thẳng thắn.
" Không ". Hạ Minh Hòa không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Y không hứng thú với việc đóng phim.
" Nhưng ta phát hiện khí chất của Nhị thiếu rất thích hợp với Lâm Húc, thời điểm Nhị thiếu viết < song song thế giới > đã đem linh hồn hòa nhập với nhân vật, kỳ thật Nhị thiếu có phát hiện hay không, tính cách nhân vật này cơ hồ là phiên bản của Nhị thiếu. Nhị thiếu là dựa vào chính mình mà viết ra nhân vật ". Người như vậy thực tự tin, tự tin đến mức tự kỉ.
" Ngươi hãy tìm những người khác, có ai thích hợp hay không, ta sẽ không đóng phim ". Hạ Minh Hòa nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, y định đi đón Tiêu Vân tan học rồi sẽ cùng đi ăn cơm trưa. " Ta còn có việc, đi trước ".
Hồ Phi nhìn Hạ Minh Hòa ra khỏi phòng, chỉ đành thở dài. Hắn nhã nhã nhặn nhặn, là một người rất ít nhiệt tình với việc gì. Nếu như nói học đại học rồi cùng người yêu kết hôn là nhiệt tình thì Hạ Minh Hòa là một người thứ hai làm cho hắn nhiệt tình như vậy.
Kỳ thật hắn rất muốn Hạ Minh Hòa diễn, thứ nhất, y là tác giả sẽ không có ai có thể hiểu rõ hơn nhân vật chính Lâm Húc hơn y. Thứ hai, y từ tướng mạo đến khí chất đều giống. Thứ ba chính là cảm giác, Hạ Minh Hòa là một người cho người khác cảm giác y chính là Lâm Húc.
Nhìn về hướng Hạ Minh Hòa rời khỏi, lần này Hồ Phi được sự giúp đỡ của bạn tốt chính là công ty giải trí Lý Hanh, hắn gọi cho tổng giám đốc Lý Tuyền gọi điện thoại :" Có việc gì bận không ?"
Đây là thời gian Lý Tuyền đang ăn cơm trưa, tất nhiên là hắn không bận.
" Không bận, có việc gì sao ?" Người bạn tốt này nếu không có sự tình gì tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho mình.
" Nhân vật chính trong < song song thế giới > có vấn đề " Hồ Phi nói thẳng vào chủ đề, hai người là bạn tốt của nhau thì cũng không cần khách khí.
" Nói nghe một chút ". Trong công tác, Lý Tuyền là một người nghiêm túc.
" Về nhân vật chính ta quả thật có chọn được người thích hợp, ý tưởng này khi ta thấy hắn đến đã nghĩ ra, nhưng ta biết với tính cách của hắn sẽ không đáp ứng, cho nên ta lựa chọn rất nhiều diễn viên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn yêu cầu ngươi hỗ trợ ". Hồ Phi thỉnh cầu.
" Ngươi muốn Hạ Minh Hòa đảm đương nhân vật chính trong tác phẩm của mình ?" Lý Tuyền cũng là một người thông minh. Nếu đầu tư < song song thế giới >, Lý Tuyền đương nhiên là cũng đã xem qua quyển sách nào, tuy rằng không đọc hết nhưng ít nhất cũng có thể kể lại được câu chuyện. Chính xác, Hạ Minh Hòa rất thích hợp với nhân vật Lâm Húc. Có lẽ lúc đầu hắn chưa nghĩ qua, nhưng ý tứ của Hồ Phi hắn lập tức hiểu được.
Vấn đề, đường đường là Hạ Nhị thiếu gia thì sao có thể đi đóng phim ?
Hơn nữa, lấy tính cách của Hạ Minh Hòa, y tất nhiên sẽ không bước lên con đường làm đại minh tinh.

" Chuyện này cũng làm ta thật khó xử ". Lý Tuyền không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Với hiểu biết của Hồ Phi đối với hắn, liền biết được :" Vậy ta chờ tin tốt của ngươi ".
" Uy...uy...uy.." Lý Tuyền nghe tiếng đô đô trong điện thoại, thật hết chỗ nói. Cuộc điện thoại này làm hắn không thể phản kháng. Chờ tin tức tốt của hắn ? Hắn cùng Hạ Minh Hòa lại không quen thuộc, hắn có thể thuyết phục y sao ?
Đương nhiên chỉ có thể đi tìm Hạ Thanh Hòa.
Mộ Tiêu Vân mới vừa tan học, đã nhận được điện thoại của Mộ Hữu Thành. Cậu nhìn điện báo trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là tiếp điện thoại. Sợ di động cứ vang như vậy, nếu Hạ thiếu gia gọi không vào được "Alo?"
" Tiêu Vân, là ba ba, con ăn cơm trưa chưa ?" Mộ Hữu Thành đã vài ngày không thấy, hoàn toàn quên đi những tranh chấp của hai cha con ngày trước.
" Mới vừa tan học ". Mộ Tiêu Vân trả lời, cũng không nể mặt. Cậu từ khi về nước đều dùng thái độ cùng ngữ khí này nói chuyện với Mộ Hữu Thành.
" Vậy ba ba tới đón con rồi cùng nhau ăn cơm trưa ?" Mộ Hữu Thành lập tức nói.
" Không cần, đã có hẹn với bạn ".
" Từ đêm đó cũng đã không cùng con gặp mặt, Cùng ba ba ăn cơm được không ?" Mộ Hữu Thành nói.
A... Mộ Tiêu Vân cười khẽ, chính là Mộ Hữu Thành lại nghe không ra lời châm chọc trong đó.
" Có chuyện gì nói thẳng đi? Là muốn anh Quý hay anh Hòa hỗ trợ ?" Nếu vẫn chưa nghe ra được nụ cười châm chọc như vậy lúc này ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Mộ Hữu Thành nhất thời không biết nói gì. Ông lại muốn mở miệng phản bác, chỉ là nghĩ nghĩ, không muốn làm cho mối quan hệ cha con trở nên ác liệt, vẫn là nhịn xuống. " Không phải ý này, ngẫm lại chúng ta đã lâu không gặp mặt, mọi người chỉ muốn cùng nhau ăn bữa cơm, tâm bình khí hòa mà tán gẫu một chút, cũng không thể ở chung một thành phố mà đều làm như không thấy ?"
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân nâng lên :" Cũng được, vậy buổi tối đi ".
" Vậy đến nhà bà nội của con ? Nội con rất nhớ con ". Nếu gặp mặt tại nhà bà Mộ, thì khi cha con mâu thuẫn thì cũng có bà dịu đi một chút. Dù sao thì Mộ Hữu Thành nghĩ Mộ Tiêu Vân vẫn luôn kính trọng bà Mộ.
" Có thể, vậy ba hãy gọi điện cho nội, cứ như vậy, ta sẽ cùng bạn đến ". Mộ Tiêu Vân không nói thêm gì mà trực tiếp cúp điện thoại. Bởi vì cậu thấy ở cổng trường học có một chiếc xe rất quen thuộc, cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra. Hướng người trên xe vẫy vẫy tay, cậu đi đến bên chiếc xe.
Mới vừa tan học nên trước cổng trường có không ít người. Mà nhất cử nhất động của Mộ Tiêu Vân cùng với khí chất trên người cậu rất chói mắt, cho nên dọc theo đường đi có nhiều ánh mắt theo dõi bước đi của cậu đến khi cậu bước lên xe đi mất hút.
" Chờ đã lâu rồi ?" Mộ Tiêu Vân đem sách vở đặt ở phía sau, duỗi tứ chi một chút, nghiêng thân mình dựa lưng vào cửa xe hỏi.
" Vừa đến ". Hạ Minh Hòa trả lời hai chữ không nhiều lắm, dừng lại một chút, y lại nói :" Vừa rồi cùng Hồ Phi bàn chuyện tìm diễn viên ".
" A?" Mộ Tiêu Vân rất có hứng thú, " Tuyển minh tinh sao ?"
Nhìn sự hứng thú trong mắt cậu, Hạ Minh Hòa mặt lạnh xuống :" Em thích minh tinh ?" Phải cẩn thận, Hạ thiếu gia rầu rĩ nghĩ thầm.
Mộ Tiêu Vân nhíu mày, sau đó khóe miệng nổi lên ý cười :" Ân, em thích minh tinh, trước kia đối nam minh tinh không có hứng thú, từ khi năm năm trước... Sau lại bắt đầu chú ý một chút, lần này tuyển minh tinh gì, có thể cho em đi xem một chút không ?"
" Không thể ". Hạ Minh Hòa không suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt.
Mộ Tiêu Vân chỉ cười cười nhìn y, không nói gì.
Hạ Minh Hòa cảm thấy bộ dáng này của Mộ Tiêu Vân nhất định sẽ không nghe lời y nói, sau đó lại giảng đạo lý :" Em bây giờ vẫn còn là học sinh, giới giải trí rất phức tạp, hơn nữa những nam minh tinh đó cũng không sạch sẽ gì ". Một câu của Hạ thiếu gia đem toàn bộ người trong giới giải trí loại bỏ, nếu tại trường hợp công cộng thì Hạ thiếu gia đã đắc tội không ít người. Mà Hạ thiếu gia đã quên Mộ Tiêu Vân cũng không phải là người vô tri. Bất quá, hiện tại xem ra, mặc kệ là Mộ Tiêu Vân đã sống lại hay vẫn muốn tính kế Mộ Hữu Thành, cũng chỉ là năm năm trước. Người đi vào lòng y là một nam hài tính tình đơn giản.
" Phải không ? Anh như thế nào hiểu rõ như vậy, chẳng lẽ anh đã đi vào trường hợp như vậy rồi ?" Mộ Tiêu Vân cố ý nói.
" Đương nhiên không ". Hạ Minh Hòa trả lời nhanh chóng.
" Vậy tại sao anh lại khẳng định như vậy ?"
" Báo chí đăng như vậy còn chưa đủ sao ?" Hạ Minh Hòa hừ lạnh một tiếng.
" Chỉ là báo lá cải mà anh cũng tin ?"
Lời này đã đem khí thế Hạ Minh Hòa ép xuống. Vì thế Hạ thiếu gia không nói gì nữa. Mộ Tiêu Vân nhìn y, Hạ Minh Hòa nhếch môi thật gợi cảm, kết hợp với khuôn mặt lanh lùng của y, quả thật là muốn bao nhiêu khốc liền khốc.
Hì hì....Cười lên tiếng. Mộ Tiêu Vân vươn tay, ngón tay quẹt qua môi Hạ Minh Hòa, làm y đang lái xe thiếu chút nữa thắng gấp.
" Anh, anh giận rồi ?" Đùa giỡn còn chưa đủ, cậu còn không để ý mà hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro