Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

116-120

116.

Người xưa nói không phải là không có lý – người mới học đúng là hay gặp may. Nhờ phúc của Trần Cảnh Văn, Mộ Tiêu Vân vừa ngồi xuống không bao lâu đã ù liên tiếp, hơn nữa còn ba lần liền được bài cùng màu – may mắn đến độ tất cả phải choáng váng.

"Không nhìn ra ha, Vân Vân chơi còn giỏi hơn bà già đã chơi mấy chục năm này nữa." Người nói là mẹ của Doãn Hạo – cũng là con gái của Hạ tư lệnh. Hạ tư lệnh có hai đứa con, một nam một nữ – con gái lớn là mẹ Doãn Hạo, con trai thứ là ba của Hạ Minh Hòa. Quan hệ trong gia đình Hạ gia rất hòa thuận ấm cúng, có thể nói là ba thế hệ ở chung cùng nhau cực kỳ hạnh phúc – đó cũng là thứ mà Mộ Tiêu Vân luôn luôn thiếu.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng từ mối quan hệ của Doãn Hạo và Quý Mộc nên y không khỏi chú ý đến người phụ nữ này nhiều hơn. Mẹ Hạ và mẹ Trần khá thân thiết với nhau, là người ngoài cũng dễ dàng nhìn thấy – hẳn là vì chồng và con họ quan hệ khá tốt với nhau. Mẹ Doãn thì khác – bà là một người phụ nữ đoan trang tao nhã, nhưng đôi mắt kia lại rất sắc bén, tạo cho người ta cảm giác rằng – người này mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài nhiều.

Nếu Mộ Tiêu Vân thực sự là một đứa trẻ 18 tuổi, có lẽ y sẽ sợ đôi mắt ấy, nhưng không may là y đã 30 rồi.

Bất kỳ kẻ nào đã chết đi sống lại đều hiểu được một điều – chẳng có gì đáng sợ hơn cái chết cả.

"Đâu có ạ, là các bác nhường cháu hết đấy chứ, không thì cháu sao là đối thủ của mọi người được." Đây không phải là lời nịnh bợ – bài bạc thực sự không phải là sở trường của y, từ đời trước đã thế. Nếu không, đứa nhà giàu mới nổi như y hẳn đã chơi đến nhà tan cửa nát rồi.

Nhưng mạt chược thì hồi nhỏ y đã từng chơi – là lúc tụ tập cùng anh em họ hàng... Y vẫn nhớ khi ấy, vô âu vô lo không cần lo nghĩ gì cả, thực sự là rất vui.

"Cháu đừng đánh giá cao bọn nó thế – đừng nói là cháu, mà có lão già này đích thân ra tay thì chúng nó cũng không nhường đâu." Ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm nhưng cũng hiền từ.

Mọi người lập tức đứng bật dậy, chỉ thấy mẹ Hạ đang đỡ một ông lão râu tóc trắng xóa bước ra – tuy tóc đã bạc, đã phải chống gậy, nhưng nhìn ông vẫn khỏe mạnh vô cùng.

"Thầy."

"Cha."

"Ông nội!"

Tất cả nhao nhao kêu lên.

Chỉ có mình Mộ Tiêu Vân cứ mấp máy miệng, muốn thưa mà chẳng biết thưa thế nào.

"Cứ chơi tiếp đi, đứng làm gì, kẻo khách người ta lại nghĩ lão già này khó tính." Một câu mệnh lệnh của Hạ tư lệnh làm cả nhà chẳng dám cãi lại, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục xào mạt chược. Y hơi xấu hổ – hẳn y phải chào hỏi một câu, nhưng nhìn con người nửa đời trên lưng ngựa có đôi mắt sáng như sao ấy, y lại không mở miệng được. Có cảm giác... như y là phạm nhân trên pháp trường đang chờ xử chém vậy.

Vì mình đã bắt cóc cháu trai của ông ấy.

Thấy Mộ Tiêu Vân vẫn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú ngại ngùng xấu hổ, một người luôn nghiêm khắc như Hạ tư lệnh cũng không nỡ quá khắt khe với đứa nhỏ xuất chúng này. Ông đã nghe về buổi tọa đàm của y – tuy ông không có ý phán xét gì về gia cảnh nhà người ta, nhưng lại rất ấn tượng với câu nói kia – cháu đã lớn lên trong cô đơn. Một đứa trẻ phải đau lòng đến mức nào mới có thể nói ra như thế, hơn nữa còn là đứa nhỏ ưu tú thế này – ông có thể tưởng tượng được.

Nghĩ vậy, ánh mắt của ông dịu xuống: "Vân Vân phải không, cháu cũng ngồi đi."

Y vừa mừng vừa lo: "Cháu cảm ơn ông ạ." Tim y đập thình thịch: "Ông cũng chơi chứ ạ?"

"Thôi thôi, ông già rồi, đám trẻ các cháu cứ chơi đi." Nói rồi, ông ngồi xuống cạnh y.

Nhìn bài của Mộ Tiêu Vân, lại nhìn những con y đã đánh, lông mày của ông càng lúc càng nhíu chặt lại. Cái nhìn của ông làm y căng thẳng, cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Ông, ông thấy cháu ra con này thì thế nào?"

"Bài ai người nấy chơi." Hạ tư lệnh nghiêm túc đáp.

Thực ra ai cũng thấy – ông muốn chỉ y chết đi được.

"Vâng." Ông đã nói thế, y cũng không do dự nữa: "Tứ vạn."

"Ăn." Hạ Thanh Hòa ngồi đối diện y lập tức hất văng quân bài mới hạ xuống đi.

Lông mày Hạ tư lệnh càng nhăn nhúm hơn: "Đến giờ vẫn chưa ai ra quân tứ vạn, nên nó chỉ có thể nằm trong tay Hòa Hòa hoặc Tiểu Trần thôi, sao cháu còn ra làm gì?" Quả nhiên là ông không nhịn được – chậc, thật sự là... tự tát vào miệng mình mà.

Thực ra khi Hạ tư lệnh ngồi xuống cạnh Mộ Tiêu Vân, tất cả mọi người còn lại đều thở phào một hơi, vì ông có một cái tật rất lạ – ông sẽ làm người bên cạnh phân tâm, nhưng nhất quyết không chịu cầm bài chơi. Ây dà, thực ra thì tính tình quái dị của Hạ thiếu cũng một phần là di truyền từ ông – quả thật là con nhà công không giống lông cũng giống cánh.

"Nhưng cháu không muốn giữ quân này nữa." Y giải thích.

"Bài cháu rách nát thế này, bài bọn nó thì tốt thế kia, cháu quyết chết chùm chứ không chịu để chúng nó kiêu ngạo hả?" Ngay cả giọng điệu và biểu cảm cũng y xì đúc.

"Phụt —" Hạ Thanh Hòa bật cười: "Ông, ông đang dọa Vân Vân đấy à? Thằng nhóc này không phải kiểu đánh không suy nghĩ đâu, hay là ông vào chơi luôn nhé?"

Hạ tư lệnh trừng mắt nhìn thằng cháu phản nghịch: "Làm gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng, đừng nhìn thằng bé bây giờ mới chơi, sớm muộn gì nó cũng thành tinh giống mày thôi!"

Lần này đến lượt cục trưởng Trần nở nụ cười: "Thầy nói đúng lắm, bọn con có ngày hôm nay là nhờ thầy chỉ bảo cả."

Bí thư Doãn và cục trưởng Trần đều là học trò của Hạ tư lệnh, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Cục trưởng Trần là một người đàn ông quyết đoán – có lẽ cảnh sát đều như vậy cả; còn bí thư Doãn lại khá kín đáo, nụ cười của ông cũng không chân thật như người còn lại.

"Nói lắm quá." Hạ tư lệnh trừng mắt nhìn học trò: "Đợi đã đợi đã, Vân Vân chờ một chút." Ông cuống quít gọi lại, chỉ sợ y ra bài.

"Ông, quân này hình như là ổn đó." Mộ Tiêu Vân đã tính toán cả: "Cháu ra được không?"

"Được đấy, mau ra đi. Bọn mày toàn dân lắm tiền cả, nhớ nhẹ tay một chút!" Khuôn mặt nghiêm túc của ông cuối cùng cũng có ý cười.

"Ông cứ yên tâm đi, có bắt nạt thì cháu cũng bắt nạt Vân Vân thôi, không bắt nạt ông đâu ạ." Hạ Thanh Hòa đảo loạn các quân trên bàn, nhìn qua thì rất nghiêm túc – nếu không có nụ cười ngầm hiểu của mẹ Hạ sau lưng hắn. Mánh lới của hắn trên bàn mạt chược, ai ai cũng biết cả rồi.

Không chỉ có Hạ Thanh Hòa, mà mấy ván sau đó mọi người cũng ù rất ít – có Hạ tư lệnh ngồi đó rồi, ai dám tranh ù của Mộ Tiêu Vân cơ chứ? Chẳng qua là để ông lão được vui vẻ mà thôi.

"Hừ!" Ông hừ lạnh một tiếng. (đã nghiện còn ngại ◤(¬‿¬)◥)

Khi hương thơm của đồ ăn bay khắp sân cũng là lúc bàn mạt chược chấm dứt.

Nhưng vợ chồng Doãn Hạo vẫn chưa tới.

"Tiểu Hạo nói đang bị kẹt xe, bảo chúng ta cứ ăn trước đi, không cần đợi nó đâu." Mẹ Doãn cùng người giúp việc bưng các món ăn ra.

Ở đây, Doãn Hạo là phận con cháu, có không chờ hắn cũng không thất lễ.

Bước vào phòng, Mộ Tiêu Vân đánh giá xung quanh – trang thiết bị rất đơn giản nhưng đều là đồ tốt, quan trọng hơn là, ở đây không có sự xuất hiện của bà chủ. Chẳng lẽ bà Hạ qua đời rồi sao?

"Vân Vân cứ ngồi đi, coi đây như nhà của cháu, đừng khách sáo nhé." Mẹ Hạ thực sự thích đứa trẻ này. Thứ nhất, y vừa thông minh lại vừa khôi ngô tuấn tú, gì chứ đến cả con trai cả của bà cũng phải khen không dứt miệng thì nhất định là không tồi rồi. Thứ hai, quan hệ giữa con út của bà và y cũng rất tốt – bà biết con mình rất ít khi quấn quít ai như thế, xem ra là muốn có một đứa em lắm rồi. Nếu nó muốn có em thì cứ chọn Vân Vân đi, dù sao thì bà cũng rất thích y.

"Vâng ạ." Mộ Tiêu Vân mỉm cười.

Trần Cảnh Văn quàng tay lên vai y, thầm thì: "Không cần lo đâu, mọi người rất dễ gần, chỉ trừ bác gái Doãn ra thôi... Ừm, so với mẹ anh và mẹ Minh Hòa thì bác ấy khá là nghiêm túc, em biết đấy, phụ nữ tiền mãn kinh rất là cmn..."

Vừa nãy còn lo Trần Cảnh Văn sẽ vì chuyện y là đồng tính mà khinh bỉ y, nay thấy hắn cư xử chẳng khác gì ngày thường, y mới thở phào một hơi: "Cảm ơn anh."

Hai chữ cảm ơn này không chỉ vì hắn đã chấp nhận mối quan hệ của y và Hạ Minh Hòa, mà còn vì đã là một người bạn chân thành của y. Sau này, Mộ Tiêu Vân sẽ không nói vậy nữa – vì bạn bè chân chính nằm ở trong tim, chứ không ở ngoài miệng.

Trần Cảnh Văn khựng lại một lúc, hừ một tiếng: "Cảm ơn cái gì chứ." Lòng hắn chua chát, nhưng mà thôi – đây là kết cục tốt nhất mà ba người họ có thể có.

"Đúng rồi, em không thấy bà Hạ, bà ấy..." hỏi hắn có vẻ là hợp lý nhất.

"Bà không ở đây." Hắn giải thích: "Bà đang ở viện dưỡng lão, ngày nào ông cũng tới đó thăm bà."

"Là sao?" Y ngẩn ra.

"Năm bọn anh còn tiểu học thì bà bị Alzheimer*. Khi ấy mọi người muốn mời hộ sĩ đến chăm sóc bà, nhưng ông lại muốn đưa bà vào viện dưỡng lão – ở đó bà có bạn bè, có khi thế lại tốt hơn. Hạ gia có thuê hộ sĩ đặc biệt, em đừng lo lắng." Sợ y nghĩ bà bị mọi người vứt bỏ, hắn bổ sung: "Tình cảm của hai ông bà tốt lắm, như bây giờ ấy, ông cũng già rồi, nhưng vẫn kiên trì đến thăm bà hằng ngày. Tình cảm này..." Ánh mắt sắc như dao sau lưng làm hắn khựng lại: "... Xem ra nó tốt với em lắm."

*Alzheimer: Chứng si ngốc ở người già.

"Hả?" Mộ Tiêu Vân quay lại, thấy Hạ Minh Hòa đang đứng sau bọn họ, chẳng biết đã đứng đó bao lâu.

"Ừ." Y quay lại nói với Trần Cảnh Văn: "Có thể gặp được anh ấy, em may mắn lắm."

"Dù con đường này rất khó khăn cũng không đổi ý ư?"

"Đi thì đi rồi, anh nghĩ em có thể quay lại được à?" Y hỏi lại: "Thời gian một khi đã trôi qua thì không thể lấy lại, nhưng em có thể đảm bảo với anh – dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ không hối hận vì đã bước lên con đường này. Thực ra, em thấy tình yêu đồng giới chẳng khác gì khác giới, cái khó khăn chỉ ở lòng người thôi."

"Nhưng nếu không có Minh Hòa... Hẳn là tương lai của em sẽ rất tươi sáng." Là một thiên tài 13 tuổi, có bao nhiêu cơ hội bày ra cho y lựa chọn.

"Trên đời không có nếu như, nếu thế thì sao mà không thế thì sao? Biết trước thì đã giàu rồi." Nếu trời xanh không cho y sống lại, nếu tất thảy kiếp trước lại xoay vòng, nếu đời này không gặp được Hạ Minh Hòa... Tất cả những điều ấy, y đã nghĩ qua hết.

Nếu y không sống lại, vậy đời y xong thật rồi.

Nếu mọi việc ở kiếp trước lại lặp lại, vậy đời này y sẽ không gặp Hạ Minh Hòa.

Nếu y không gặp Hạ Minh Hòa, vậy.... y của bây giờ, sẽ không thể tồn tại.

117.

Bữa cơm ở nhà Hạ tư lệnh khá là ấm cúng. Mọi người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không đả động gì đế việc cá nhân hay việc làm ăn, chỉ là.... khi vợ chồng Doãn Hạo đến, bầu không khí thoáng thay đổi.

Đây là lần đầu tiên Mộ Tiêu Vân gặp vợ của hắn – ở tiệc mừng cháu đầy tháng lần trước, vì vội quá nên y chưa kịp gặp. Đó là một người phụ nữ dịu dàng với nụ cười ôn hòa, mặc quần jean áo phông đơn giản. Điểm nhấn duy nhất trên người cô là chiếc vòng đính kim cương trên cổ – không quá khoa trương, nhưng cũng đủ để làm cô như bừng sáng.

Y chỉ không hiểu vì sao Doãn Hạo lại chọn người phụ nữ này. Y trời sinh là gay, Doãn Hạo đã chung sống với Quý Mộc suốt 20 năm, nên y tin hắn cũng là gay trời sinh. Một người như vậy sao lại chọn kết hôn sinh con với phụ nữ?

"Tiêu Vân đến rồi à?" Doãn Hạo khá ngạc nhiên khi thấy y. Xem ra không ai nói trước với hắn là y sẽ đến, nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc thôi – hắn khá là thích thằng bé này.

"Anh Doãn ạ." Mộ Tiêu Vân lễ phép chào, rồi nhìn sang vợ hắn: "Chị Doãn."

Cô mỉm cười với y, ngồi xuống bàn ăn rồi giao đứa trẻ trong tay cho mẹ chồng. Nhìn bầu không khí giữa hai vợ chồng cô, y nghĩ họ đúng là đẹp đôi thật – một người là tinh anh xã hội, một người là thành phần trí thức, nhưng hẳn họ cũng là một trong những cặp đôi bằng mặt không bằng lòng nhan nhản ngoài kia thôi.

Sau khi bữa cơm kết thúc, chán phải nghe người lớn nói chuyện nên Trần Cảnh Văn lôi Mộ Tiêu Vân vào sân trong chơi bài tiếp. Đương nhiên đi kèm theo là Hạ Minh Hòa, nhưng y không ngờ là Doãn Hạo cũng đi theo. Một Hạ thiếu đã làm bầu không khí cứng đơ lại rồi, thêm của Doãn Hạo nữa thì đến người vui vẻ như Trần Cảnh Văn cũng phải im miệng lại.

"Lễ Quốc Khánh vui chứ?" Ngồi xuống rồi, Doãn Hạo bắt chuyện với y.

"Vui lắm. Bọn em ra biển chơi hai ngày." Mộ Tiêu Vân và Trần Cảnh Văn xào bài, Hạ Minh Hòa ngồi một bên buồn chán chọc chọc mấy quân bài chơi. Hạ Thanh Hòa tìm được con bài tốt, đắc ý nhướn mày nhìn hắn, làm hắn bật cười – không thể không nói, đôi khi Hạ thiếu rất là ngây thơ nha.

Doãn Hạo nheo mắt lại, nhìn không khí lưu chuyển giữa Mộ Tiêu Vân và Hạ Minh Hòa. Người đồng tính luôn mẫn cảm với đồng loại, nên khi nhìn ánh mắt khác thường giữa họ với nhau, hắn lập tức nhận ra có – gì – đó – không – ổn. Hắn nhướn mày lên, hai người này...?

Chơi được nửa ván, cuối cùng Trần Cảnh Văn cũng không chịu được nữa, mượn cớ có hẹn với bạn rồi chuồn đi. Người nhà Hạ Minh Hòa đã hẹn sẽ vào viện dưỡng lão thăm bà Hạ, nên hắn không thể đi, đương nhiên là càng không để bà xã nhà hắn đi.

Vậy nên đến hai giờ chiều, đoàn người rồng rắn xếp hàng đến viện dưỡng lão.

Đến nơi, Mộ Tiêu Vân xuống xe rồi ngẩn ra một lúc.

"Sao thế?" Hạ Minh Hòa thấp giọng hỏi.

"Không có gì." Y lắc đầu: "Em chỉ ngạc nhiên, không ngờ bà nội anh lại ở chỗ này."

"Không ngờ nhà anh lại đưa bà vào đây?" Hắn nhướn mày.

"Không đâu." Y giải thích: "Trước khi ra nước ngoài, em đã sắp xếp cho mẹ vào làm ở đây, không ngờ đi một vòng lại trở về nơi này. Đúng là trái đất tròn mà." Đời người muôn màu muôn vẻ nên mới sinh ra đủ loại người.

"Chuyện đã qua rồi." Hắn ôm lấy bờ vai y: "Đã qua rồi."

Mọi người thăm bà Hạ nửa giờ rồi đi về, chỉ có ông Hạ ở lại một lúc để chăm sóc bà. Nhìn hai bóng lưng già nua ấy đứng bên nhau, trong lòng y dấy lên một nỗi niềm – có lẽ cả đời y cũng chỉ mong chờ được như thế mà thôi...

"Nếu sau này anh cũng ngồi xe lăn như thế, Vân Vân sẽ đi dạo cùng anh chứ?" Nhận ra tầm mắt của y, Hạ Minh Hòa cũng nhìn ra xa xa, nơi có bóng lưng ông bà nội hoạn nạn có nhau của mình. Đây là lần đầu hắn thấy y nhìn thứ gì chăm chú như thế, hẳn là đã bị cuốn hút rồi.

"Em sẽ." Tuy không biết đường đời sau này sẽ thế nào, nhưng nếu có thể đi cùng hắn đến bước này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, y nhất định sẽ không buông tay hắn ra – vì hắn là mặt trời của y, là vầng mặt trời rực rỡ nhất của đời y...

Hạ Minh Hòa mỉm cười, một nụ cười thật đơn thuần, làm y chói hết cả mắt.

Trong mấy ngày nghỉ lễ này, Mộ Hữu Thành có gọi cho con trai vài lần, ý muốn cùng y ăn cơm một bữa. Mộ Tiêu Vân từ chối mấy bận rồi cũng đồng ý – vì bà nội y đã đích thân gọi tới, nói muốn y đến nhà bà ăn cơm. Cả nhà đều được mời tới, chỉ trừ mỗi Diêu Tinh Tinh.

Bữa cơm đó khá là vui vẻ, ai ai cũng nói nói cười cười, Mộ Tiêu Vân cũng không ngoại lệ. Buổi tối khi về, thấy Mộ Hữu Thành đã ngà ngà say, y chủ động yêu cầu được đưa ông về nhà làm ông vừa mừng vừa sợ: "Không có gì không có gì, ba tự đi được mà, con mau về đi, không thì bạn con lại lo lắng." Đã quan sát y cả tối nên đương nhiên ông biết là Hạ Minh Hòa đã gọi đến bảo y về.

"Nhưng người uống không ít rồi mà, con cũng lo lắm chứ." Mộ Tiêu Vân nhíu mày: "Hơn nữa người cũng chẳng còn trẻ trung gì, sao mà uống được nhiều như trước, mà con nhớ tửu lượng của người vốn có cao đâu." Trước đây mỗi khi năm hết tết đến, ông luôn bị bạn bè chuốc tới chuốc lui, lại không biết cách từ chối nên rượu vào càng nhiều.

Vì vậy mà đối tác trên thương trường mới nói ông là người thành thật có thể tin, nên cũng không hại ông làm gì.

Nhưng người thành thật không có nghĩa là không biết làm tổn thương người khác.

"...Thật sao? Tiêu Vân, con không hận ba sao?" Mộ Hữu Thành đã say thật rồi, nằm vật ra trên ghế phụ, vừa cười vừa lẩm bẩm: "Tiêu Vân, ba xin lỗi con, xin lỗi mẹ con. Nhưng thời gian đã qua không thể quay đầu lại, mà nếu có quay lại thật..."

"Thì sao? Người sẽ không chọn người đàn bà kia ư? Năm năm trước sẽ không ép mẹ con đến cảnh có nhà mà không thể về chứ?" Hay là, có nhà mà không dám về...

Mộ Hữu Thành im lặng. Người say không biết nói dối, mà dù khi tỉnh ông cũng không muốn dối gạt con trai. Do dự một lúc, ông vẫn quyết định nói thật: "Nếu có thể quay lại, ba vẫn sẽ lựa chọn như thế." Nếu bắt buộc phải chọn một trong hai người Lý Ngải Thanh hoặc Diêu Tinh Tinh, ông vẫn sẽ quyết định phụ bạc Lý Ngải Thanh – người ông yêu và người ông không yêu, sự chênh lệch đã quá rõ ràng rồi.

Mộ Tiêu Vân không nói gì, chỉ đạp mạnh chân ga, phóng xe nhanh hơn.

"Tiêu Vân, nếu con không muốn ở cùng ba hay ở công viên Anh Đào thì ba mua phòng cho con nhé? Con cứ ở nhà người ta như thế, dù hai đứa có là bạn bè thì cũng có chỗ bất tiện chứ." Mộ Hữu Thành vốn là kiểu người rượu vào thì cái gì cũng dám nói.

"Không dám phiền người." Y lạnh nhạt đáp, rõ ràng là đang tức giận.

"Chúng ta là cha con, sao có thể nói là phiền được? Mai ba rảnh, hai ta cùng đi xem nhà nhé? Xe này là của bạn con phải không, mai mình cũng đi mua xe luôn, con thích hãng nào?"

"Không cần đâu, gara nhà bạn con có rất nhiều xe, con chọn cái nào cũng được." Y từ chối.

"Được là được thế nào, có phải nhà mình không mua nổi xe đâu. Con thấy Audi TT* có được không? Thanh niên thời nay thích loại đó nhiều lắm, ba sẽ mua cho con một chiếc, nếu không thích thì cứ mang đi đổi." Có thể là do ảnh hưởng của rượu nên ông rất cố chấp với vấn đề này.

"Con không thích mà."

"Vậy con thích gì? Nói đi, cái gì ba cũng mua cho con."

Ông chỉ nói cái gì ba cũng mua cho con, chứ không hỏi là con muốn thứ gì. Trong mắt y hiện lên sự mỉa mai châm chọc – đã qua rồi, qua rồi cái thời y muốn đòi hỏi ông ta thứ này thứ nọ.

Đến nơi, Mộ Tiêu Vân thấy Diêu Tinh Tinh đang chờ trước cửa. Y ngồi trong xe, bà ta đứng ngoài – cả hai cứ nhìn nhau như thế, không ai muốn mở miệng trước. Khi Mộ Hữu Thành mở cửa xe bước xuống, bà mới tiến lên đỡ ông: "Lại say rồi hả? Em đã pha trà giải rượu rồi, anh uống một chút đi." Nói rồi, bà nói với người đang ngồi trong xe: "Đêm nay Tiêu Vân ngủ lại đây nhé, tối rồi không nên lái xe ngoài đường đâu."

"Không cần đâu, cảm ơn dì." Y mỉm cười: "Dì đóng cửa giúp cháu nhé?"

Diêu Tinh Tinh không khách sáo nữa, cười cười: "Được, đi đường cẩn thận." Rồi đóng sập cửa lại.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, bà nhếch môi cười, rồi ngã ngồi xuống đất: "A.... Hữu Thành... Hữu Thành...!"

Nghe thấy tiếng động lạ, Mộ Hữu Thành đang uống trà trong nhà vội vã lao ra: "Sao thế?" Thấy vợ mình bị ngã dưới đất, có say đến mấy cũng phải tỉnh táo lại, lập tức đỡ bà lên: "Có bị đau ở đâu không? Bụng em không sao chứ? Còn tay em thì sao?"

"Không sao, đường hơi trơn, là em không cẩn thận thôi."

"Thật sự không sao chứ? Không được, anh lo lắm, chúng ta mau đến bệnh viện đi! Lỡ như đứa bé..."

"Hữu Thành." Diêu Tinh Tinh nắm lấy tay chồng, đặt lên bụng mình: "Em là mẹ của bé, nên em hiểu tình trạng của nó hơn bất kỳ ai. Anh yêu tâm đi, em chỉ bị trặc chân nhẹ thôi, bé không sao đâu mà."

"...Thật chứ?" Mộ Hữu Thành vẫn lo lắng không thôi. Ông đã làm hai đứa con trai của mình bị tổn thương rồi, đến đứa bé này, ông nhất định phải bảo vệ nó thật cẩn thận, sẽ cho nó một gia đình ấm áp, không để nó bị thương tổn bởi bất cứ điều gì.

"Thật mà." Bà kiên định nhìn ông: "Em biết anh thực sự lo cho đứa bé – không chỉ vì nó là đứa con thứ hai cho anh. Mộ Tiêu Vân và Mộ Tiêu Lâm đã phải chịu cảnh không cha nhiều năm rồi, lần này nhất định anh và em sẽ cho nó một gia đình hoàn chỉnh, có cả ba lẫn mẹ cùng yêu thương, được chứ?"

"Ừm." Nắm lấy tay bà, ông đột nhiên nhớ lại cái ngày mà hai người mới quen nhau – lúc ấy bà cũng như bây giờ, dịu dàng mà săn sóc.

"Vào nhà đi, trời trở lạnh rồi, em không sợ lạnh thì bảo bối trong bụng em cũng sợ ha~" Kéo lấy tay chồng, hai người họ cùng bước vào trong.

Cánh cửa từ từ khép lại, mà thứ cũng khép lại theo đó là tình cha con giữa Mộ Tiêu Vân và Mộ Hữu Thành.

"Ừ.... Có chuyện này, tôi không biết phải nói thế nào nữa."

Nửa đêm tỉnh lại, Mộ Hữu Thành nghe thấy có tiếng nói ngoài ban công. Không thấy vợ nằm bên mình, mà đệm gối cũng đã lạnh, nên ông đoán bà dậy lâu rồi.

Nghĩ một chút, ông lặng lẽ xuống giường.

Thói quen tỉnh dậy lúc nửa đêm của ông đã được hình thành từ nhiều năm trước. Khi ấy, ông vẫn chưa ly hôn với Lý Ngải Thanh, đến nửa đêm khi bà đã ngủ, ông liền lén gọi cho Diêu Tinh Tinh để nghe Mộ Tiêu Lâm còn nhỏ bi bô nói. Thói quen này kéo dài gần mười năm, mỗi ngày mỗi ngày đều lặp lại, đến giờ thì không thay đổi được nữa – nên bây giờ ông mới thức dậy đây.

Không phải là ông nghi ngờ vợ hay điều gì từa tựa như thế, nhưng bất kỳ người chồng nào thấy vợ lén lút gọi điện thoại sau lưng mình đều sẽ hành động như ông cả thôi. Nhưng ông không ngờ rằng – chuyện ông nghe được lại khiến mình không thể tin nổi.

Sau này, khi mối quan hệ giữa ông và Mộ Tiêu Vân đã trở nên không thể cứu vãn nổi, ông mới bắt đầu hối hận – giá mà đêm nay ông chưa từng tỉnh lại, và chưa từng nghe thấy cuộc nói chuyện kia.

118.

Mộ Hữu Thành nằm lại trên giường, ông biết Diêu Tinh Tinh đã trở lại nằm ở bên cạnh ông, ổ chăn đã có hơi ấm nhưng trong lòng Mộ Hữu Thành không ấm nổi, trong lòng ông bây giờ cảm thấy đau như muốn nứt ra.
Vừa rồi ông nghe Diêu Tinh Tinh trong điện thoại nói đêm nay bà bị ngã xuống là do Tiêu Vân đang lái xe lại đột nhiên chuyển hướng đến bà. Bà cũng đã hỏi bằng hữu là hài tử kia có làm ra tình trạng xấu gì hay không, thậm chí bà còn nói vị bằng hữu trong điện thoại kia không được đem chuyện này lộ ra.
Hiện tại Mộ Hữu Thành vô pháp tự hỏi, không biết việc Diêu Tinh Tinh nói là thật hay giả. Nếu là giả thì bà cũng không cần gọi điện thoại cho bằng hữu, vì vậy chuyện này là thật.
Nhưng Mộ Tiêu Vân lái xe doạ người, Mộ Hữu Thành không tin.
Tay đặt trong chăn đã xiếc thành nắm tay, Mộ Hữu Thành đang cực lực khống chế chính mình tùm hiểu rõ sự tình. Ông rất muốn hỏi Diêu Tinh Tinh chuyện này có thật như vậy không. Nhưng nếu là thật, ông không thể chấp nhận được. Mà nếu không phải sự thật thì sao ?
Trong lòng Mộ Hữu Thành đã nhận định việc này là thật. Từ khi Tiêu Vân trở về, thái độ đối với mình cùng Diêu Tinh Tinh, còn có buổi tọa đàm làm cho Mộ Hữu Thành cảm thấy có chút không tốt. Liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của Mộ Tiêu Vân sao? Mộ Hữu Thành cảm thấy có liên quan đến vợ trước, tính cách lẫn cách hành xử của Tiêu Cân đều có vấn đề.
--------------------
B đại
Hệ pháp học B đại có một hội luật học, Mộ Tiêu Vân tại B đại, thậm chí là B thị là một người rất nổi danh, cũng bởi vậy mà hệ pháp học B đại có ý tưởng muốn lôi kéo Mộ Tiêu Vân vào hội luật học.
" Các người cảm thấy Mộ Tiêu Vân thế nào ?" hội trưởng hội luật học hỏi một số cán bộ của hội.
" Ta cảm thấy không thích hợp " Mở miệng là lớp trưởng lớp Tiêu Vân - Phạm Vĩ.
" Vì sao ? Danh tiếng của Mộ Tiêu Vân ở trường học hay là trong bộ giáo dục thật tốt, hắn nếu vào hội chúng ta thì chỉ có tốt chứ không có xấu " Một người mở miệng hỏi.
" Nhưng Mộ Tiêu Vân từ lúc khai giảng đến giờ đều độc lai độc vãng, thực không thích hợp. Hội là một tổ chức quần thể, ta dám khẳng định Mộ Tiêu Vân đối với hoạt động của chúng ta không hứng thú, tám chín phần mười là sẽ vắng họp. Hơn nữa, tin tức gia đình hắn, mọi người cũng đã xem qua, ta nghĩ người như vậy gia nhập hội của chúng ta nếu không xử lí tốt các mối quan hệ đó, khi đó sẽ...." Phạm Vĩ không nói tiếp nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý hắn.
Chính xác, Mộ Tiêu Vân là con của chủ tịch bất động sản Mộ thị, nhưng mối quan hệ gia đình cậu tương đối loạn.
" Nhưng ta không nghĩ mối quan hẻm trong gia đình hắn cùng với việc hắn tham gia hội chúng ta có quan hệ gì, hơn nữa các ngươi nên biết, hắn rất được lãnh đạp trường ưu ái. Nếu có thể vào hội, đối với kinh phí của hội chúng ta là một chỗ tốt. Lại nói, tròng nhà ai mà không có vài ba sự việc , chúng ta không thể vì sự việc trong nhà hắn mà nói rằng hắn không thích hợp. Huống xhi cha mẹ li dị là chuyện thường tình, cùng bản thân hắn không có quan hệ nào ". Ý tứ này nghĩa là nhất định phải mời Mộ Tiêu Vân vào.
" Hội trưởng đã quyết định như vậy, cần gì phải hỏi ý kiến chúng tôi ?" Phạm Vĩ hỏi lại.
" Như vậy thì tốt " Một đồng hồng phát biểu, " Hội trưởng cùng phó hội trưởng không cần tranh cãi, để công bằng, chúng ta bỏ phiếu quyết định, thấy thế nào ? "
Phạm Vĩ chỉ là một tân sinh viên, khai giảng mới một tháng có thể lên làm phó hội trưởng của hệ pháp học B đại, chứng tỏ bản lĩnh khẩu phật tâm xà của người này rất tốt. Hơn nữa, chức phó hội trưởng này là hội trưởng tiền nhiệm chỉ định. Nói cách khác, khai giảng không bao lâu, hội trưởng tiền nhiệm chỉ định Khải Vi là hội trưởng, Phạm Vĩ là phó hội trưởng xong liền rời khỏi hội. Không ai hiểu được vì cái gì mà hội trưởng lại chỉ định như vậy, nhưng qua thời gian làm việc chung, năng lực công tác của Phạm Vĩ không tồi, đối với sự tình của hội, hắn so với ai đều cần lao hơn, với điểm này, các thành viên trong hội đều nhận định.
Mà Khải Vi làm hội trưởng, năng lực của hắn cùng phương diện hiểu biết pháp luật rất tốt, đảm đương chức hội trưởng này cũng không ai dị nghị gì.
Nhưng khi thỏa luận vấn đề gì thù hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Bất quá, đó chỉ là trong công việc, còn bên ngoài, quan hệ hai người cũng không tồi.
" Ta thấy như vậy cũng được, Phạm Vĩ, ngươi thấy thế nào ?" Khải Vi đã phân tích sự việc một cách toàn diện, hắn đáp ứng nhanh như vậy là bởi vì hắn nhận định có ít nhất một nửa số người ở đây sẽ tán thành việc mời Mộ Tiêu Vân vào hội.
" Bỏ phiếu công bằng, ta cũng đồng ý " Phạm Vũ không phản đối, bởi vì bỏ phiếu là công bằng nhất.
Kế quả đúng là không ngoài suy đoán của Khải Vi, tám phần cán bộ ở đây đều đồng ý mời Mộ Tiêu Vân vào hội.
" Phạm Vĩ " Thời điểm tan họp, Khải Vi gọi hắn lại , " Có chuyện phiền toái ngươi ".
" Chuyện gì ?" Phạm Vĩ một tay kí văn bản, một tay hỏi.
" Mộ Tiêu Vân và ngươi cùng lớp phải không? Mặc dù ngươi không tán thành việc hắn tham gia hội luật học nhưng ngươi học cùng lớp với hắn, ta nghĩ ngươi đi mời hắn là thích hợp nhất, được không ?" Khải Vi hỏi.
" Đương nhiên không thành vấn đề " Phạm Vĩ cũng đồng ý nói, " Nếu tuyển cử đã quyết định như vậy, ta đương nhiên sẽ theo ý của hội, hội trưởng yên tâm, từ giờ khắc này ta sẽ thay đổi ý tưởng của mình mà đem ý tưởng dung hợp chung với hội, ta sẽ cố gắng thuyết phục Mộ Tiêu Vân vào hội luật học, nhưng ta cũng không thể khẳng định là hắn sẽ đồng ý, chỉ sợ hội trưởng phải tự mình đi mời ".
" Không sao " Khải Vi vỗ vỗ vai hắn " Năng lực của ngươi, mọi người đều nhận định, ta mời cùng ngươi mời không phải là như nhau sao, kỳ thật ta đi cũng không bằng ngươi đi. Ngươi có biết, ta sắp phải đi thực tập, chờ sau khi ta thực tập xong, chức hội trưởng sẽ tuyển cử lại, ngươi coi như làm quen trước, như vậy sau này sẽ tiện hơn, có phải không ?"
Khải Vi nói một câu hai nghĩa, Phạm Vi nghe hiểu.
Quả nhiên lông mày của hắn nhếch lên sự vui mừng.
" Cám ơn hội trưởng nhắc nhở, ta đã biết ". Phạm Vũ nghe ra được ý tứ này của Khải Vi, chính là sau khi hắn rời đi sẽ đem chức hội trưởng để lại cho mình.

Kỳ thật Phạm Vĩ cũng rất mong muốn cái vị trí kia, nhưng hắn mới năm nhất hiện tại không thích hợp với vị trí kia, cho nên đối với lời này của Khải Vi, cũng không có ý khác. Hôm nay, hai người ý kiến bất đồng, hoặc là có thể nói bình thường hai người đều bất đồng ý kiến nhưng chỉ đơn thuần là bất đồng mà thôi.
Nhưng hiện tại Khải Vi đã nói lời này làm cho suy nghĩ của hắn thay đổi.
Nếu như mình muốn chức hội trưởng hội luật học này, thì phải làm tốt mối quan hệ, đặc biệt Khải Vi là hội trưởng đương nhiệm, nếu quan hệ tốt thì mình sẽ là hội trưởng.
Nhưng đối với Mộ Tiêu Vân, Phạm Vĩ thật sự không muốn cậu vào.
Mộ Tiêu Vân như là mộ vật phát sáng, hắn nói quan hệ gia đình phức tạp chỉ là lấy cớ. Điều kiện của Mộ Tiêu Vân kì thật rất tốt người như vậy, cho dù đi tới chỗ nào đều thu hút ánh nhìn của mọi người, Phạm Vĩ cảm thấy cậu đến đối với hắn là một loại uy hiếp, Phạm Vĩ muốn công tác ở hội thật tốt, cảm thấy trong trường học này rất tốt, tương lai tốt nghiệp sẽ tìm được việc làm, hơn nữa hội luật học B đại bất đồng với câc hội khác. Hội luật học B đại có thể được đề cử đến sáu cơ sở pháp viện để thực tập, nếu càng tốt còn có thể đến tòa án nhân dân trung cấp B thị để thực tập. Liền tính là 7 cơ hội cũng không được, còn có tòa án, đối với bất luận ai học chuyên về pháp luật mà không có gia đình có mối quan hệ thì là một loại ao ước.
Cho nên, Phạm Vĩ rất chấp nhất.
--------------------------
Ngày quốc khánh, Mộ Tiêu Vân được nghĩ đến mức nhàm chán. Hai người trước là đi du lịch, về sau, mỗi ngày đều ở cùng Hạ Minh Hòa chơi game, hoặc là đọc sách.
Kì thật cậu cùng Hạ Minh Hòa đã định hiệp ước. Kỳ thật bọn họ định gặp mặt Mộ Hữu Thành, nhưng cũng không thể gấp, kế hoạch đấu thầu của chúng phủ đã sắp diễn ra, công ty bất động sản Mộ thị muốn phát triển thì sẽ tham gia lần đấu thầu này. Hơn nữa, Hạ Thanh Hòa đã công khai nói rằng tập đoàn Hạ thị sẽ không tham gia lần đấu thầu này, vì vậy, Mộ thị là một công ty mới vừa được niêm yết sẽ có cơ hội vô cùng lớn. Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa chờ chính phủ lên tiếng thì bất động sản Mộ thị sẽ hành động.
Nếu về sau chính phủ có lên tiếng, chỉ cần Mộ Tiêu Vân lại liên hẹ Mộ Hữu Thành, nói Hạ Thanh Hòa đồng ý ăn một bữa cơm. Đến lúc đó, Hạ Thanh Hòa sẽ nói ý tưởng của mình ra.
Kế tiếp là chính phủ bên kia, Hạ Thanh Hòa nói là không có vấn đề gì.
Mộ Tiêu Vân nằm trên ghế sa lông xem TV, tay bánh khoai tây, ăn từng miếng, Hạ Minh Hòa đàn trong thư phòng sáng tác, cho nên cậu rất mừng rỡ mà hưởng thụ sự thanh nhàn.
Cậu cho đến bây giờ đều không nghĩ mình làm vậy là đúng hay sai, cậu chỉ muốn cho mẹ mình một cái công đạo.
"Anh " Mộ Tiêu Vân ở dưới lầu kêu một tiếng.
Hạ thiếu gia liền mặc kệ công tác còn dang dỡ hay những sự tình khác, chỉ cần Mộ Tiêu Vân kêu một tiếng, y đều có thể nghe được ngay lập tức, giống như hiện tại " Ân ?" Ghé vào thanh chắn bảo hộ nhìn xuống thiếu niên đang xem TV dưới lầu.
" Buổi chiều 1h30 em có lớp, đi vào trường trước ". Nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ chi rơi vụng bánh xuống, Mộ Tiêu Vân vương đầu lưỡi ra liếm liếm, quả nhiên còn hương vị của khoai tây, so với đường còn ngọt hơn nhiều.
" Anh đưa em đi ?" Hạ Minh Hài cân nhắc, chỉ cần hai người cùng một chỗ, dù có mấy phút đồng hồ cũng thật tốt.
" Không cần, em lái xe của anh đi ". Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà " Hảo hảo mà làm việc để nuôi gia đình nha ". Cho Hạ thiếu gia một ánh mắt câu dẫn, nhìn biểu tình nghẹn khuất của Hạ thiếu gia vì câu nói này, Mộ Tiêu Vân phá lên cười.
Hạ thiếu gia đang cao bứng nhưng không thể lộ ra bộ dáng cao hứng là đáng yêu nhất.
" Ân " Thanh âm của Mộ Tiêu Vân biến mất hồi lâu thì mới nghe được tiếng trả lời của Hạ thiếu gia, khuôn mặt tuấn tú của y chậm rãi đỏ lên.
Nhưng chẳng được bao lâu thì điện thoại vang lên. Nhìn tên trên màn hình, là nhà xuất bản Vân Hòa, trợ lý gọi điện nói " Alo ?"
" Nhị thiếu, hiện tại có rảnh không ? Có chuyện muốn nói cùng ngài " Trợ lý họ Vệ, tên Vệ Lý. Là trợ lý riêng của Hạ Minh Hòa, bình thường tại nhà xuất bản Vân Hòa đều do trợ lý xử lý việc của y, đồng thời cũng là biên tập tư nhân của y.
" Ân " Hạ Minh Hòa lãnh khốc đáp lại.
" Hôm nay có một đạo diễn gửi cho ta một bưu kiện, tỏ vẻ hứng thú với " Thế giới song song " , tôi đã điều tra qua người đạo diễn kia, tên gọi Hồ Phi, bởi vì làm phim không nhiều lắm, cho nên cũng không nổi danh, nhưng phim của hắn thì tôi có mua về xem, chất lượng phi thường tốt " . Vệ Lý là người mà Hạ Thanh Hào an bài bên cạnh y, năng lực công tác cường đại, cho nên mới làm cho Hạ Minh Hòa thoải mái đến mức nhàm chán.
Hạ Thanh Hòa hiểu rất rõ tính cách của đệ đệ, hắn hy vọng sự tình gì cũng không gây phiền toái đến y.
" Tôi suy nghĩ một chút " . Hạ Minh Hòa dừng một chút, " Anh có ý kiến gì không ?" Khó được Hạ thiếu gia hỏi đến cái nhìn của người khác, cho nên Vệ Lý cũng trực tiếp trình bày ý tưởng của mình.
" Mặc kệ là đứng ở góc độ lợi ích cá nhân của Nhị thiếu hay là lợi ích của nhà xuất bản, tôi đều cảm thấy khả thi. Đứng ở góc độ lợi ích của Nhị thiếu đương nhiên không phải vì tiền, viết sách là hứng thú của Nhị thiếu, mọi người xem càng đông thì đó chính là thành tựu. Mà đứng ở góc độ của nhà xuất bản, đương nhiên là hy vọng kiếm được nhiều tiền. Cho nên kết hợp hai lợi ích lại với nhau, có thể cùng đối phương hợp tác một chút, nếu điều kiện có thể, chúng ta cũng có thể suy xét một chút ".
Hạ Minh Hòa suy nghĩ một lát :" Vậy anh hãy cùng đối phương nói chuyện, đến lúc đó thì nói tin tức lại cho tôi ".
" Không thành vấn đề ".
----------
B đại
Mộ Tiêu Vân dùng xe của Hạ Minh Hòa đến trường cũng đã không còn là đề tài mới lạ gì, từ khi cậu diễn thuyết trên tọa đàm, mọi người đều biết quan hệ của họ, bạn học rất thân. Cho nên đối với việc Mộ Tiêu Vân bước ra từ xe Hạ Minh Hòa thì mọi người chỉ nhìn với ánh mắt thưởng thức.
Suất ca, thật là câu dẫn ánh mắt người khác.
" Mộ Tiêu Vân, có thể nói chuyện một chút không ?" Phạm Vĩ đã sớm ở trong phòng học chờ Mộ Tiêu Vân, kỳ thực, từ khi đáp ứng Khải Vi, hắn đã nghĩ ra vài chiêu để thuyết phục Mộ Tiêu Vân. 

119.

" Nói chuyện gì ?" Mộ Riêu Vân dựa vào tấm ván gỗ phía dưới phòng học, dưới nách mang theo một quyển sách, hai mắt nhìn nhìn Phạm Vĩ.
Mộ Tiêu Vân giống như Phạm Vĩ đã nói, bình thường trừ bỏ giờ lên lớp, căn bản sẽ không thấy người. Hoàn toàn bất với sinh hoạt của thế giới, hoàn toàn bất đồng với giá trị nhân sinh và thế giói quan của mọi người. Đây không phải là những người Mộ Tiêu Vân muốn tiếp xúc, cho nên cậu cũng không để ý.
Hôm nay gặp phải Phạm Vĩ cũng bởi vì buổi chiều có tiết học, mà Phạm Vĩ lại cố ý tìm đến chính mình, nhất định là có việc. Bởi vì Mộ Tiêu Vân không tiếp xúc với các bạn trong lớp cho nên không biết mọi người đánh giá cậu thế nào, và cậu cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng từ ánh mắt của Phạm Vĩ, cậu có thể thấy được lớp trưởng không thích mình.
" Là thế này, hội luật học của chúng tôi muốn mời cậu gia nhập, không biết cậu muốn hay không ?" Rốt cuộc cũng chỉ là học sinh, dù không thích Mộ Tiêu Vân nhưng cũng không biết che dấu ánh mắt. Bất quá đì không vừa mắt thì vẫn không ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa, tuy rằng Phạm Vĩ không thích mình, cũng không làm cho mình chán ghét.
Cho nên Mộ Tiêu Vân do dự một chút, tỏ vẻ nghiêm túc trước vấn đề của Phạm Vĩ.
Gia nhập hội luật học đối với một người sinh hoạt nhàn rỗi như Mộ Tiêu Vân mà nói thật sự là một hoạt động giết thời gian. Hơn nữa, thanh danh hội luật học của B đại cũng không tệ lắm, chỉ vì viện pháp luật B đại là viện nổi danh nhất pháp viện của B thị.
Nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn có chút ý kiến, vẫn là cự tuyệt :" Ngại quá, tôi không có húng thú " Nhiều việc như vậy, không bằng bồi người trong nhà, đã xa cách năm năm, nếu như mình lại tham gia cái hoạt động kia thì phỏng chừng sắc mặt Hạ thiếu gia sẽ rất khó coi.

" Có thể cho tôi biết tại sao không ?" Phạm Vĩ hỏi ngay, " Có lẽ tôi nói có chút khó nghe, trước hết xin cậu thứ lỗi. Theo mối quan hệ của nhà cậu, hội này có lẽ không quan trọng, nhưng hội luật học là một tổ chức rất có ý nghĩa, bên trong, chúng tôi thảo luận những ám lệ, có thể nhìn được những điểm bất đồng trong đó, mặc kệ thực tập thế nào thì vẫn đi vào xã hội, tôi nghĩ đó là một trợ lực rất lớn ".Nhìn Phạm Vĩ nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, Mộ Tiêu Vân than nhẹ, lắc đầu một cái, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, cho dù đối mặt với người mình không thích, vẫn cố gắng hoàn thành công tác, vẫn tìm lý do tốt nhất. Giống như Phạm Vĩ nói, những lý do tốt nhất này ở trong mắt Mộ Tiêu Vân đều không đáng nhắc tới, cho nên y kiên trì cự tuyệt :" Tôi muốn bồi bạn gái "." Ách..." Phạm Vĩ tìm không ra lý do. Hắn phát biện khi mình đối mặt với những án lệ đều có thể từ từ phân tích, nhưng đối mặt với Mộ Tiêu Vân, thái độ của người này làm hắn không đứng dậy nổi." Không sao, lần sau các người muốn hỏi gì cần cho hội luật học, chỉ cần lớp trưởng nói với ta, chúng ta là đồng học, có thể giúp đỡ lẫn nhau nên không cần khách khí ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười, nói. Ôn nhuận, nho nhã tươi cười, cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt liền bất hòa, thậm chó có chút thân thiết, thiếu niên dung nhan tuấn tú, mang khí chất tươi mát. Nụ cười này làm cho Phạm Vĩ cảm thấy Mộ Tiêu Vân không quá đáng ghét, ít nhất, nhìn nụ cười này, hắn cảm thấy thật tốt khi ở cùng Mộ Tiêu Vân." Thật sự không suy xét sao ?" Con người chính là như vậy, rõ ràng không muốn người nọ đáp ứng, chính là không tự chủ mà thốt lên. Lúc này đây, Phạm Vĩ là thật tâm, thành ý mời Mộ Tiêu Vân, có lẽ vì bị cự tuyệt, cho nên lần này thành ý rất tốt. Nếu Mộ Tiêu Vân ngay từ đầu đáp ứng , Phạm Vĩ sẽ không thành tâm ngư vậy." Thật sự không " Mộ Tiêu Vân trở lại chỗ ngồi, " Nếu lần sau tôi có hứng thú sẽ tìm lớp trưởng "." Được, một lời đã định ".Thời điểm buổi chiều tan học, Mộ Tiêu Vâm mới vừa chạy ra khỏi B đại thì bị một chiếc xe chắn lại. Vì bãi đỗ xe ít người, học sinh cũng không tới nơi này cho nên cơ hồ là không có ai nhìn thấy. Mộ Tiêu Vân nhíu mày, ngồi trên xe không hề động đậy. Ngược lại người trong chiếc xe kia mở cửa bước ra.Dĩ nhiên là Doãn Hạo.Doãn Hạo đi tới cửa sổ xe Mộ Tiêu Vân, gõ gõ.Mộ Tiêu Vân hạ cửa xe xuống, nhướng mày nhìn đối phương, cũng không nói chuyện." Đến B đại làm một chút chuyện, thấy xe của Minh Minh, vốn là đến chào hỏi ". Doãn Hạo giải thích, " Bất quá nhìn thấy cậu cũng tốt, cùng nhau ăn cơm ?"
" Được nha ". Mộ Tiêu Vân xác định, Doãn Hạo biết rõ người trong xe là mình. Nếu không, khi nhìn đến người bên trong không phải Hạ thiếu gia, hắn sẽ lộ ra vẻ giật mình nhưng hắn thì không :" Anh đi trước dẫn đường, tôi sẽ theo sau ". Đối Doãn Hạo mà nói, có lẽ hôm nay tới B đại làm việc là sự thật, nhìn đến xe tưởng là Hạ Minh Hòa mà đến chào hỏi cũng là thật. Nhưng Mộ Tiêu Vân cảm thấy, Doãn Hạo muốn biết Hạ Minh Hòa hôm nay có đến trường học hay không, chỉ là một việc đơn giản.
Nhìn tình huống trước mắt mà nói, nếu Hạ Minh Hòa không ở trong trường học thì xe của y chắc chắn là mình dùng.
Ăn cơm ở một quán cà phê gia đình, bây giờ là thời điểm ăn cơm nên chỗ ngồi thật khó kiếm, nhưng vào thời điểm Doãn Hạo cùng Mộ Tiêu Vân đến thì giám đốc đã ở bên ngoài nghênh đón, hiển nhiên Doãn Hạo đã đánh tiếng trước.
" Nơi này đồ ăn không tồi, là bằng hữu của tôi mở, đầu bếp có trình độ rất tốt ". Doãn Họa đơn thuần giới thiệu, cũng không có ý tứ khác.
" Ân, tôi vừa đến B thị không lâu, không biết nhiều chỗ ăn lắm, Doãn đại ca đề cử, khẳng định rất ngon". Mộ Tiêu Vân cũng nói thật dễ nghe. Nhưng thanh âm không ôn hòa, thậm chí mang theo một chút bất hòa.
Doãn Hạo cũng không để ý, tuy rằng cùng Mộ Tiêu Vân không có nhiều giao tình, nhưng nhìn vào quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa, hơn nữa Doãn Hạo nhìn ra được Hạ Thanh Hòa đối xử với cậu vô cùng tốt, nói như thế cũng là xem cậu thành nửa đệ đệ. Trọng yếu hơn là, Doãn Hạo biết, dù năm năm trước hay năm năm sau thì tình cảm giữa Mộ Tiêu Vân và Quý Mộc vẫn rất tốt.
" Nói đến đồ ăn thì phải nhờ Thanh Hòa chỉ điểm " Doãn Hạo tùy ý gọi món ăn xong liền đưa thực đơn cho Mộ Tiêu Vân " Thích ăn gì thì cứ gọi "Nam nhân cũng không cần thiết già mồm cãi láo, cũng không nhường khách gọi món trước , Doãn Hạo gọi đồ ăn rất quen thuộc, đem Mộ Tiêu Vân xem như người một nhà, mà Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí, nhìn qua thấy món ăn cũng không tệ lắm.
" Anh Thanh Hòa đã chính mình đã kén chọn như vậy nên mới đem anh Minh Hòa dưỡng đến kén chọn theo " Mộ Tiêu Vân cảm khái.
" Chính xác, bất quá cậu chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc của Thanh Hòa, cùng bộ dâng bình thường như là hai người khác nhau ". Tuy trong công tác Hạ đại thiếu gia rất lười nhác nhưng thái độ lại phi thương nghiêm túc, nếu không hắn không thể nào thống lĩnh được tập đoàn Hạ thị, không thể nào đem Hạ thị phát triển đến như vậy.
" Phải không ? Tôi thấy anh Doãn cũng vậy thôi, năm năm trước và năm năm sau như hai người khác nhau ". Mộ Tiêu Vân nói một câu hai nghĩa.
Doãn Hạo nặng nề nở nụ cười, vào thời điểm hắn cười, ánh mắt lại hiện lên một tia mệt mỏi. Nam nhân mới 41 tuổi nhưng lại mang theo vẻ tang thương rất nhiều. Nét tang thương trên mặt Doãn Hạo không phải là do khuôn mặt hắn để lại dấu vết của năm tháng mà là ánh mắt, là khí chất, là tâm của hắn.
Mộ Tiêu Vân đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại một sự việc, người nam nhân này sau khi xùng anh hai chia tay thì hắn kỳ thật so với anh hai còn không tốt hơn, nhưng hắn lại không biểu hiện ra ngoài, chúng hắn đã dùng khuôn mặt lạnh lùng cất dấu nó. Thậm chí Mộ Tiêu Vân biết, người nam nhân này yêu anh hai, yêu rất nhiều, hoặc là nói giống như anh hai yêu hắn.
" Tiêu Vân tuy còn trẻ nhưng lại thông minh, thẳng thắng cho nên tôi cũng không giấu diếm ". Doãn Hạo dừng một chút, vốn là muốn gọi rượu nhưng hắn nhịn được. " Rượu hại thân cũng hại người, chúng ta sẽ không uống ".
" Ân, đêm nay còn muốn lái xe trở về, nên không uống rượu, nếu không anh ấy sẽ cằn nhằn " Lời nói đồng dạng không nhanh không chậm, trong lời nói có hạnh phúc làm cho ánh mắt Doãn Hạo híp lại vài phần.
" Cậu cùng Minh Minh tình cảm thật tốt, tôi cũng là lần đầu tiên thấy em ấy quan thâm một người như vậy " Doãn Hạo nói lời này cũng là một câu hai ý nghĩa.
Ha ha.....Mộ Tiêu Vân cười khẽ ra tiếng :" Anh Doãn không cần thăm dò, tôi cùng anh ấy tình cảm rất tốt.......cũng làm rất nhiều việc thân mật, giống như anh và anh hai đã từng làm qua, hôn môi cùng làm tình ".
Doãn Hại sửng sốt, hắn biết tính cách Mộ Tiêu Vân không giống người bình thường nhưng ăn nói to gan như vậy làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn. Bất quá, cũng là gần như ý muốn của hắn, hắn lập tức nhắc nhở :" Con đường này kì thật không khó đi, không cần quan tâm ánh nhìn của người khác, ta đã làm mà cậu càng phải làm được ".
" Tuy anh cùng Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa là biểu huynh đệ, nhưng tính cách lại kém nhau rất nhiều"
Mộ Tiêu Vân thẳng thắn.
" A? Vậy cậu cảm thấy Thanh Hòa cùng Minh Minh là người thế nào ?" Doãn Hạo hỏi lại.
" Hạ Thanh Hòa là một người cường đại, có lẽ anh ấy không phải người tốt, nhưng anh ấy tuyệt đối không làm người nhu nhược. Hạ Minh Hòa là một người có quan điểm cá nhân rất mạnh, anh ấy tuyệt đối là người có trách nhiệm ".
" Tiêu Vân à...." Nghe xong Mộ Tiêu Vân nói, Doãn Hạo hít một hơi " Cậu chán ghét tôi vì sự việc của Quý Mộc ".
" Đúng, nhưng tôi vẫn tôn kính anh như trước, tôn kính công việc, tôn kính năng lực của anh ". Đương nhiên không thể phủ nhận là hắn đã giúp mình, mặc dù là nể mặt Quý Mộc nhưng Mộ Tiêu Vân sẽ không phủ nhận sự giúp đỡ của người khác.
" Tiêu Vân, ngươi có biết không ? Nếu đưa ra một ví dụ, Quý Mộc rơi xuống vực sâu, chỉ cần một phần trăm hi vọng sống sót tôi đều như cũ mà liều mình nhảy xuống, tôi nhông sợ chết, bởi vì trên thế gian này không có việc gì có thể so sánh. Cho nên cậu nói Minh Minh có trách nhiệm, kỳ thật cũng không phải là có trách nhiệm mà la đối với người yêu phụ trách" . Doãn Hạo rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn cùng Hạ Minh Hòa là biểu huynh đệ, giống nhau nhất chính là không nói nhiều.
Cũng không thường xuyên cười.
Nhưng hiện tại, Doãn Hạo lại nở nụ cười, nụ cười của Doãn Hạo không lãnh khốc, không mang khí thế bức người, mà là nụ cười chua sót.
" Vậy, anh đối với cha mẹ có trách nhiệm, chính là làm thương tổn anh hai sao ? " Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Tiêu Vân, tư tưởng của cậu không như người bình thường, từ lúc cậu 13 tuổi đã có ý tưởng siêu việt, có lẽ chữ trách nhiệm của tôi trong mắt cầu là nói suông, cậu cảm thấy tôi vì chính mình mà giải vây. Nhưng cậu biết không ? Có một loại yêu, nó không thể yêu đúng thời điểm, ngược lại sẽ càng đau. Sau một thời gian, Quý Mộc sẽ qua thôi, cậu ta sẽ buông tha tôi, tôi tin tưởng cậu ta có thể. Nhưng tôi lại không thể, bởi vì tôi đã làm cho cậu ấy phải rời đi, mà cậu ấy sẽ mang theo nổi thất vọng dối với tôi mà ra đi ". Tình cảm không phải chỉ là một câu anh yêu em, mà là sự gắn kết rất nhiều yếu tố.
Nếu không, trên thế giới này sẽ không có nhiều đôi tình nhân bị chia rẽ như vậy.
Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Lý trí của cậu nói bới mình rằng Doãn Hạo nói đúng. Cha của Doãn Hạo là bí thư, một nhân vật như vậy thì ông ta sẽ không chấp nhận gia đình mình có nửa điểm vết nhơ nào. Cho dù bọn họ cảm thấy đồng tính luyến ái không phải là vết nhơ nhưng trong xã hội thì sao? Ít nhất trong ý thức của mọi người thì đồng tính luyến ái vẫn là vết nhơ.
Nếu Doãn Hạo kiên trì ở cùng một chỗ với Quý Mộc, bọn họ sẽ mệt mỏi. Quý Mộc không áp lực, không gánh nặng nhưng Doãn Hạo thì có. Làm con thì không thể nào không có trách nhiệm mà nói câu ta chỉ muốn người mình yêu.
Như vậy Hạ Minh Hòa thì sao? Nếu Hạ tư lệnh không đồng ý, nếu ba Hạ, mẹ Hạ không đồng ý, thì bọn họ cũng có thể yêu mà không cảm thấy áy náy sao ? Tâm đau một trận, Mộ Tiêu Vân đều hiểu được mình thích Hạ Minh Hòa, rất hạnh phúc mà thích anh ấy, nhưng một khắc này, cậu đột nhiên ý thức được mình đã đến điểm mấu chốt.
Đó là yêu.
Cậu yêu Hạ Minh Hòa.
Cậu yêu Hạ Minh Hòa đến cố chấp, cậu yêu Hạ Minh Hòa ấm áp.
Nhưng Mộ Tiêu Vân không sợ, từ thời điểm trọng sinh kia, cậu đã không còn sợ. Cậu thà có lỗi mọi người, cũng không để mình sống mệt mỏi. Vì vậy, cậu thà tổn thương người của Hạ gia cũng muốn cùng Hạ Minh Hòa một chỗ, trừ khi Hạ Minh Hòa rời bỏ cậu.
" Nếu cậu cùng Minh Minh có thể bước tiếp thì hết thảy đều là Thanh Hòa cho. Tôi thì không giống vậy, tuy mẹ là nữ nhi Hạ gia, nhưng tôi vẫn là con cháu Doãn gia. Có thể cùng Thanh hào làm huynh đệ, tôi kỳ thật rất vinh hạnh ". Từ nhỏ, trong ba người bọn họ, Thanh Hòa vĩnh viễn là người đi đằng trước, giống như lần này, thế nhưng sẽ ủng hộ đệ đệ đến tình trạng này.
Đúng vậy, Doãn Hạo từ lời nói của Mộ Tiêu Vân mà biết được Thanh Hòa đã biết mối quan hệ của họ.

120.

" Gần đây cậu ấy thế nào ?" Rốt cuộc Doãn Hạo vẫn đem đề tài lên người Quý Mộc.
Mộ Tiêu Vân cùng Doãn Hạo chưa từng tiếp xúc như vậy, nhưng qua lần tiếp xúc hôm nay, nguyên bản bởi vì tình cảm của hắn Quý Mộc mà có thành kiến, cũng từ từ phai nhạt. Chính xác là không đứng ở vị trí của hắn thì không có quyền chỉ trích hắn, Doãn Hạo cùng Quý Mộc có lập trường của mình, mà cậu cũng có lập trường của mình.
Có một loại tình yêu, có thể yêu, có thể làm nhưng không thể nói. Nếu cha của Doãn Hạo không đứng ở vị trí đó, hoặc là Quý Mộc là nữ thì như vậy sẽ không còn vấn đề gì.
" Đoạn thời gian trước, anh hai rất gầy yếu, gần đây tinh thần rất tốt, nhưng nếu hai người đã không có kết quả, tôi thỉnh cầu anh đừng đến quấy rầy anh ấy ". Càng dây dưa không rõ thì thương tích càng nặng. Mộ Tiêu Vân tuy chưa trãi qua nhưng cũng hiểu được. Quý Mộc đối với cậu mà nói là người rất quan trọng, cho nên cậu không thể để Quý Mộc bị thương tổn, cho dù người này là Doãn Hạo, là anh em họ của Hạ Thanh Hòa cùng Hạ Minh Hòa cũng không được.
" Sẽ không, nếu không tôi sẽ không hỏi cậu ". Đã từng nghĩ có thể đem ý nghĩ của hắn giấu ở trong lòng , không biểu hiện động tâm như trước, bởi vì Doãn Hạo so với Mộ Tiêu Vân càng hiểu được, tình cảm của hắn và Quý Mộc nếu không rõ ràng thì kết quả sẽ làm Quý Mộc bị thương càng sâu.
" Ân ". Mộ Tiêu Vân gật đầu, cũng không tiếp tục !à chuyên ăn bữa tối.
Doãn Hạo biết được tin tức của Quý Mộc cũng yên tâm. Hắn không dám hỏi Hạ Thanh Hòa, bởi vì việc này mà hắn đã bị Hạ Thanh Hòa la một trận, nhưng la thì la, bọn họ đều biết là cùng nhau phát tiết một trận. Mà bởi vì sự kiện này mà Hạ Thanh Hòa biểu hiện càng thêm trực tiếp, biết hắn cùng Quý Mộc không thể nào trở lại là bằng hữu như xưa, lại càng không thể tin được là hắn sẽ kết hôn sinh con, nhưng cuộc sống đúng là không dễ đoán như vậy.

" Tiêu Vân, tôi chúc phúc cho cậu cùng Minh Minh " đột nhiên Doãn Gạo lại nói ra câu như vậy." Ân, cám ơn " Mộ Riêu Vân trong giờ khắc này có thể hiểu được tâm tình của Doãn Hạo. Cái lời chúc phúc này không chỏ là vì cậu cùng Hạ Minh Hòa mà còn vì hắn cùng Quý Mộc mà nói, bởi vì bọn họ không thể tiếp tục bên nhau nên thỉnh cầu cậu cùng Hạ Minh Hòa phải tiếp tục bước tiếp.Đại khái khoảng 7 giờ, Mộ Tiêu Vân cùng Doãn Hạo mới rời khỏi. Khi về đến nhà, thấy Hạ thiếu gia đang ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách xem TV, thấy Mộ Tiêu Vân đã về, ánh ánh nguyên bản đang thản nhiên bỗng dưng sáng lên, tựa như tiểu hài tử, có một cảm giác thật kinh hỉ." Đã ăn cơm chiều chưa ?" Mộ Tiêu Vân đem chìa khóa xe đặt trên bàn trà, nhìn nét mặt muốn nói lại thôi của Hạ Minh Hòa. Người này, rõ ràng lo lắng cho cậu lại cố tình không gọi điện thoại. Nhưng nhìn vào nét mặt ẩn nhẫn kia, có một loại muốn thỏa mãn dục vọng khi dễ người của cậu." Đã ăn " Hạ Minh Hòa trở lại ghế sa lông mà tiếp tục xem TV. Mộ Tiêu Vân cũng không nói tiếp mà đi lên lầu. Bất quá, Mộ Tiêu Vân cũng không phải bỏ hắn mà muốn nhìn xem Hạ Minh Hòa có theo lên hay không, nhưng kết quả là không. Nhưng mà, đến khi Mộ Tiêu Vân tắm xong, đi ra thì đã thấy Hạ thiếu gia đã trở lại phòng, khi cậu ra khỏi phòng gắm thì đầu tiên, cậu chống lại ánh mắt của Hạ Minh Hòa. Mộ Tiêu Vân nhíu mày, buồn cười nói :" Hôm nay anh không viết sách sao ?"
" Không! " Hạ Minh Hòa trả lời một chữ.
" Vậy bây giờ...? " Cứ theo anh ấy đi, vả lại, một khắc không nhìn anh ấy, cứ tưởng rằng lần mày anh ấy có chút cốt khí, ít nhất lần này không đi theo mình lên lầu, nhưng trong nháy mắt , người này đã theo lên tới lầu. Cứ cho anh ấy không cốt khí đi nữa thì vẫn đáng yêu.
" Anh họ tìm em làm gì ?" Mày nhíu lạu, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng ngữ khí kia tõ ràng là đang mất hứng. Hạ Minh Hòa là người yêu ghét rõ ràng, thích thì chính là thích, luôn khinh thường việc che dấu vẻ mặt của mình. Có lẽ y không ghét Doãn Hạo nhưng lại đối với hắn tỏ vẻ bất mãn.
" Anh không yên tâm sao ?" Mộ Tiêu Vân cười hỏi lại.
" Không yên tâm ". Hạ Minh Hòa trả lời rất nhanh.
" Hắn là anh họ của anh ". Mộ Tiêu Vân không còn lời để nói.
" Anh lo lắng ". Hạ Minh Hòa già mồm át lẽ phải.
Mộ Tiêu Vân lắc đầu, ai nói Hạ thiếu gia trưởng thành, rõ ràng còn là một đứa nhỏ, so với năm năm trước thì càng sống càng nhỏ lại " Cũng không có việc gì, chỉ là ăn một bữa cơm để hỏi tình huống của anh hai ".
" Anh ta còn mặt mũi để hỏi "
" Anh " . Mộ Tiêu Vân hít một ngụm khí :" Lập trường của mỗi người khác nhau, nếu như hôm nay chúng ta cùng một chỗ , cha mẹ anh không đồng ý, nhưng anh vẫn lựa chọn theo em cùng một chỗ, như vậy, cha mẹ của anh, người thân thậm chí là rất nhiều bạn tốt, có lẽ bọn họ sẽ khiển trách anh bởi vì anh bất hiếu. Cho đến lúc này, ở tình cảnh hiện tại, anh phải hiểu cho tình trạng của Doãn Hạo. Vì vậy, dù chúng ta không đứng ở lập trường người khác mà suy nghĩ thì cũng phải đứng ở lập trường của mình mà suy nghĩ, đúng không ?"
Sau khi Mộ Tiêu Vân dứt lời, thật lâu Hạ Minh Hòa cũng không nói gì, lâu đến mức Mộ Tiêu Vân không biết Hạ Minh Hòa đang rối rắm điều gì, thì lại lên tiếng :" Vân Vân " . Tiếng kêu thân mật làm lòng Mộ Tiêu Vân ấm lên.
" Ân ?"
Hạ Minh Hòa tiến lên vài bước, ôm Mộ Tiêu Vân vào trong ngực " Vân Vân, anh thật sự rất vui ". Lại một lần nữa chứng minh suy nghĩ của Hạ thiếu gia quả nhiên rất khác người thường.
" Anh cao hứng cái gì ?" Mộ Tiêu Vân muốn tránh thoát, nhưng Hạ thiếu gia ôm rất chặt, cậu đành phải buông tha.
" Cao hứng vì rốt cuộc em cũng đã trưởng thành, biết suy nghĩ vì người khác ". Hạ Minh Hòa cảm khái, ngữ khí kia nghe như con trai đã trưởng thành. Làm cho Mộ Tiêu Vân muốn đem y ném ra ban công.
Cái gì gọi là cậu đã trưởng thành ? Cái gì gọi là cậu sẽ vì người khác mà suy nghĩ ? Chẳng lẽ trước kia cậu không vì người khác mà suy nghĩ sao ? Nổi bực bội trong nháy mắt lan tràn tới cổ họng, thật muốn rống lên. Bất quá, Mộ Tiêu Vâm tự nói vói mình, kiềm nén, kiềm nén. Cậu hô hấp sâu một chút, lại vẫn có thể tươi cười, thật là bội phục sức chịu đựng của mình. " Anh " Mộ Tiêu Vân kêu một tiếng ?
" Ân ?"
" Em cho rằng anh cũng đã từng thay người khác suy nghĩ, như thế nào mà hiện tại anh không vì người khác suy nghĩ ? Chẳng lẽ càng sống càng ấu trĩ ?" Tuy rằng Mộ Tiêu Vân đang người, nhưng âm điệu lại hừ lạnh, tỏ rõ cậu không cao hứng.
Khóe miệng Hạ Minh Hòa co rút vài cái, muốn phản bác lại đem lời muốn nói ra ép xuống. Y đã ý thức được rằng vợ mình đang sinh khí, vợ mà sinh khí thì hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên, y thông minh mà không tiếp tục vấn đề này, im lặng mới là vũ khí tốt nhất.
Mộ Tiêu Vân thấy người khác im lặng thì sẽ không truy cứu nữa. Nhìn người đang ngoan ngoãn ôm cậu, lại không phản bác. Mộ Tiêu Vân chỉ có thể lắc đầu, thật không biết cái tính cách này họ được từ đâu. Nhìn người Hạ gia đều không có tín cách này, vậy vì sao người này lại có chứ?.
" Doãn Hạo biết chuyện của chúng ta " . Mộ Tiêu Vân đột nhiên nhắc đến chuyện này làm cho Hạ Minh Hòa ngoài ý muốn một chút.
" Anh ta đã nói gì ?" Ngữ khí Hạ Minh Hòa tăng thêm, rất sợ Doãn Hạo lại nói gì đó khí nghe, dù sao Doãn Hạo đã có tiền án đối xử với Quý Mộc như vậy, làm cho Hạ Minh Hòa lo lắng.
" Không, anh ta chỉ chúc phúc chúng ta". Đẩy Hạ Minh Hòa ra, Mộ Tiêu Vân xoa xoa thân thể, đi vào phòng thay đồ lấy áo ngủ.
" Một khi đã như vậy, thì tại sao anh ta đối xử với anh Quý Mộc tàn nhẫn như vậy ?" Hạ Minh Hòa đi theo hỏi.
Mộ Tiêu Vân đang chuẩn bị lấy quần áo, thấy y tiến vào, làm cho cậu trực tiếp đẩy ra ngoài, sau đó khóa trái cửa phòng.
Hạ Minh Hòa nhìn cánh cửa đóng kín, sắc mặt có chút đen, nhưng y cũng không tránh ra, hai tay khoanh lại dựa vào vách tường, chờ người bên trong đi ra. Y đứng một bên trầm tư, trước kia khi thay quần áo Vân Vân chưa bao giờ đóng cửa, lần này tại sao lại như vậy ? Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ thiếu cảm thấy có phải số lần làm tình lầm trước có chút nhiều, Vân Vân sợ mình thấy em ấy lại không nhịn được ?
Bất quá, Hạ thiếu còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì Mộ Tiêu Vân đã đẩy cửa đi ra. " Anh ta không phải nhẫn tâm, giống như em vừa mới nói, mỗi người đều có lập trường của mình, anh ta nói chúng ta có vận khí tốt, có thể có được anh hai ủng hộ. Kỳ thật ngẫm lại, từ khi em gặp lại anh thì mỗi sự việc đối với em đều thuận lợi ".
" Cho nên ?" Hạ thiếu gia nhíu mày, tâm tình thực tốt.
" Cho nên......" Mộ Tiêu Vân kéo dài âm cuối, bước đến trước mặt Hạ thiếu, gãy gãy cằm của y " Anh là phúc tinh của em ". Nhị thiếu gia của tập đoàn Hạ thị quả thật là phúc tinh.
Vẻ mặt Hạ Minh hòa có chút biến hóa nho nhỏ, đương nhiên không phải cao hứng. Tuy rằng không cao hứng thì cũng không lạnh. Chính là không biết hình dung cảm giác làm phúc tinh này thế nào, thật là có chút dở khóc dở cười.
" Đúng rồi, Vân Vân, có một đạo diễn tên Hồ Phi hứng thú với " thế giới song song ", muốn làm thành phim điện ảnh, em có ý kiến gì không ?" Nghĩ tới sự kiện kia, lại nghĩ tới Mộ Tiêu Vân rất thích quyển sách đó, Hạ Minh Hòa liền hỏi ý kiến của cậu.
Vân Hòa là ghép từ tên của bọn họ, tuy Hạ Minh Hòa không quá nghĩ sẽ phát triển nó, nhưng đây là công ty lấy tên của bọn họ, cũng đặc biệt ý nghĩa.
Cho nên, những gì đi ra từ Vân Hòa, mặc kệ là quyển sách nào, Hạ Minh Hòa đều không hy vọng ảnh hưởng đến công ty.
" Không tồi ". Mộ Tiêu Vân trực tiếp tán thành, " Tuy em không phải là người thích đọc sách, nhưng ý nghĩa và mấu chốt câu chuyện " thế giới song song " em rất thích ". Đời này, Mộ Tiêu Vân không thích đọc sách nhưng đời trước Mộ Tiêu Vân lại thích đọ sách. Nếu không thì thành tích cũng không tốt như vậy. " Hơn nữa, càng xem càng làm cho con người có cảm giác hòa vào nhân vật, nếu chuyển thành điện ảnh, nếu đạo diễn và biên kịch đủ tiêu chuẩn thì em thấy có thể làm được. Em nghĩ, bộ phim này sẽ nổi.
" Ân ". Lời nói của Mộ Tiêu Vân tương đương với trực tiếp quyết định.
" Nhưng diễn viên nên tuyển ai ?". Một bộ điện ảnh hay, ngoài đạo diễn thì diễn viên cũng rất quan trọng.
" Còn chưa có định, về phương diện đạo diễn anh cũng chưa quyết định ". Ý này của Hạ Minh Hòa, chuyển thành điện ảnh thì y đã định rồi, về đạo diễn tốt hay không y còn muốn nhìn xem, về phần diễn viên, cũng không vội.
Giữa tháng 10, quả nhiên, chính phủ đã công bố tin tức. Đồng thời, cũng công khai cho các công ty bất động sản đấu thầu. Tin tức này vừa ra, toàn bộ giới bất động sản ở B thị đều chấn động. Phải biết rằng, nếu như có thể tiếp nhận kế hoạch này của chính phủ, cho dù mệt thì đối với bản thân của công ty mà nói là tương đương kiếm được nhiều lợi ích. Bởi vì thứ nhất, sẽ có được giao tình bới chính phủ. Thứ hai, có cái chiêu bài thì mấy công trình sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù sao, chính phủ sẽ là đại biểu của thanh danh công ty bất động sản đó.
Nhưng mà, tuy rằng tốt nhưng cũng không tốt bao nhiêu, bởi vì trong giới bất động sản có một điều ngầm thừa nhận là công trình của chính phủ nhất định là của tập đoàn Hạ thị. Cho nên các công ty khác cũng không ôm hy vọng là mình sẽ trúng thầu.
Nhưng ngày hôm sau, khi Hạ thị được phóng viên phỏng vấn thì chính miệng tổng giám đốc công ty tỏ vẻ trong tay Hạ thị hiện nay có nhiều công trình. Nên công trình của chính phủ lần này, Hạ thị sẽ không tranh giành.
Nhưng mà, lấy địa vị của Hạ thị thì cũng không quan tâm đến công trình này của chính phủ. Nhưng nhờ vậy mà những công ty bất động sản ở B thị có thêm động lực mới. Tất cả công ty đều muốn trúng thầu lần này để có thể nở mày nở mặt một phen.
-------------------
Công ty bất động sản Mộ thị
" Nếu lần này chúng ta có thể tiếp nhận công trình của chính phủ, như vậy chúng ta sẽ không cần lo lắng các công trình tiếp theo ", Đại hội cổ đông, Lý Đức Quân mở miệng.
" Chính xác, cho nên chính phỉ mở đấu thầu, ta đã báo danh, qua được vòng thứ nhất sơ tuyển, tiến vào đợt đấu thầu mới có hy vọng ". Mộ Hữu Thành đối với lần đấu thầu này của chính phủ rất hứng thú.
" Vậy Mộ đổng có tính toán gì không ?" Một đổng sự khác hỏi.
" Ngươi có biện pháp ?" Mộ Hữu Thành thông minh hỏi lại.
" Mộ đổng, ta nghe nói lần niêm yết này có sự giúp đỡ của Hạ thị, mà lần này Hạ thị lại không tham gia, có phải hay không....."
" Đúng vậy, Mộ đổng, con trai lớn của ngươi Mộ Tiêu Vân cùng Hạ gia có quan hệ rất tốt phải không, nếu hắn chịu giới thiệu một chút...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro