Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Cường thế

Chương 8: Cường thế

.

Thời gian thoáng cái trôi qua, Hạ Trạch sống lại đã là ngày thứ sáu. Mấy ngày nay, Hạ Trạch vẫn trốn tránh không về nhà, không rõ Trì Dĩ Hành đã nói với Trì phụ cái gì, trừ bữa đầu Hạ Chí Thành có gọi điện thoại mắng cậu một trận, sau đé cũng không làm gì cậu nữa. Trong lúc đó, thỉnh thoảng Chu Hàm Thanh cũng có gọi điện thoại cho cậu, hỏi bóng hỏi gió xem thử cậu có phải đang ở Trì gia hay không. Hạ Trạch cố tình đánh trống lãng, cũng dặn Mã Thiên Lỗi không được nói cho ai biết cậu đang ở nhà hắn. Vừa nghĩ đến Chu Hàm Thanh đang rối rắm, có phải Trì gia đang lôi kéo cậu hay không, trong lòng Hạ Trạch có cảm giác khoái trá vì trả đũa.

Trừ vụ không về nhà, mỗi ngày Hạ Trạch đều đến trường học hành đầy đủ, thái độ học tập cũng nghiêm túc hẳn lên. Khiến cho Hạ Trạch vẫn luôn rối rắm là từ lần xuất hiện đó, Trì Dĩ Hành cũng không đến tìm cậu nữa. Hạ Trạch cảm thấy như vậy cũng tốt, hai người cách xa nhau, tình cảm cũng khó phát sinh. Nhưng mặt khác, cậu vẫn luôn nghĩ đến anh, có mấy lần lén chạy tới Trì gia nhìn anh một chút. Thậm chí mỗi buổi tối, nhất định phải ôm chiếc áo khoác của anh cậu mới ngủ được. Áo khoác bị cậu o ép càng ngày càng nhăn nhúm, nhưng cậu cũng không đem đi giặt, cậu sợ giặt sạch rồi chiếc áo sẽ không còn mùi hương của anh nữa.

Những ngày này, Hạ Trạch rối rắm cũng không có ai biết, ngay cả Mã Thiên Lỗi ngày ngày ở chung với cậu cũng chỉ cảm thấy tính tình đã thu liễm đi nhiều, còn những cái khác vẫn không có gì thay đổi.

Đến giờ tan học, Hạ Trạch đang thu dọn đồ đạc, Tử Dương ngồi cùng bàn cẩn cẩn thận thận đẩy qua một quyển bút kí.

"Quyển bút kí của cậu nè."

Hạ Trạch nhận lấy tiện tay nhét vô cặp, hướng Tử Dương nở nụ cười:

"Cảm ơn!"

Tử Dương bị nụ cười của Hạ Trạch làm cho choáng váng, đỏ mặt cúi đầu nói:

"Không, không có chi."

"Hạ Trạch ơi, nhanh lên!"

Mã Thiên Lỗi sớm đã đứng trước của lớp, thấy hai người bên trong sắp có xu hướng bàn chuyện trường kì, liền lên tiếng hối thúc. Buổi tối còn có việc, cậu nói chuyện gì với Tử Dương kia chứ?

Nghe Mã Thiên Lỗi nhắc nhở, Hạ Trạch không để ý đến phản ứng của Tử Dương nữa, vội vội vàng rời khỏi lớp. Hôm nay là ngày cậu hẹn gặp Lão A, Mã Thiên Lỗi rãnh rỗi đến phát chán, lại sợ Hạ Trạch ban đêm đi đường sẽ xảy ra chuyện nên cũng đòi đi theo, sẵn dịp thoả mãn lòng hiếu kì xem thử Hạ Trạch thuê thám tử để làm gì.

Cả hai xuôi theo dòng người đi về phía cổng trường, Mã Thiên Lỗi thong thả bước đi, tuỳ ý hỏi:

"Dạo này thế nào? Có đủ tiền tiêu không? Nếu thiếu thì tao cho mượn một ít, mới đào được một khoản từ anh tao đây."

Tiền thuê lão A không hề nhỏ, theo quy định chỗ đó thì phải đặt trước một phần tiền cọc, Mã Thiên Lỗi không biết Hạ Trạch muốn tra người nào, nếu cậu đã muốn nhờ thám tử điều tra thì chắc chắn cậu không người nhà biết. Vậy thì cậu sẽ phải sử dụng một khoản tiền rất lớn, ngày hôm qua hắn mới bịa chuyện với anh trai để xin một khoản tiền, hắn nghĩ muốn giúp cậu một ít.

"Không cần, tao vẫn đủ tiền."

Hạ Trạch cảm kích, cậu từ chối ý tốt của Mã Thiên Lỗi, thật su cậu không thiếu tiền, bình thường tiều tiêu vặt đều là nhà cho, nhưng sẽ không một ai biết thật ra cậu còn có một tài khoản tiết kiệm riêng, đó là do người mẹ đã qua đời đã tạo nó khi cậu vừa được sinh ra. Qua nhiều năm, tiền lời cậu kiếm được nhờ gửi tiết kiệm cũng được kha khá, nhưng số tiền đó cậu vẫn để nguyên không động tới.

"À..."

Hạ Trạch nói không cần, Mã Thiên Lỗi cũng không nhiều lời nữa, cả hai thong thả đi tới cổng trường, bỗng Hạ Trạch dừng bước, phản ứng cực nhanh trốn ra sao lưng hắn.

"Hạ Trạch, mày sao thế?"

Mã Thiên Lỗi kinh ngạc xoay người, Hạ Trạch kéo kéo hắn che người mình đi.

"Chúng ta về bằng cửa sau đi."

"?"

Rất nhanh Mã Thiên Lỗi đã có đáp án, trước cổng trường Trì Dĩ Hành đang đứng nơi đó. Trên người anh mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn nhàn nhã tựa vào cửa xe, khí chất xuất chúng, đứng trong đám người hết sức nổi bật, khiến một tốp học sinh phải đứng nhìn tạo thành một vòng tròn quanh người anh.

Mã Thiên Lỗi cảm thấy khó hiểu, Hạ Trạch với Trì gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ chột dạ trốn tránh của cậu, tám phần là vấn đề do cậu.

Nhưng hắn cũng rất hiểu tính tình của cậu, theo tính khí của cậu nếu không phải là do cậu gây chuyện thì cậu cũng không trốn tránh như vầy. Dù trong lòng nghĩ thế, Mã Thiên Lỗi vẫn cùng với Hạ Trạch về bằng cửa sau.

"Nè, có phải đợt trước mày đã đắc tội gì với anh họ của mày không, làm gì mà sợ dữ vậy?"

Hạ Trạch không muốn nói, cậu không phải là sợ anh, cậu sợ là sợ không kiềm chế được mình, gây ra chuyện thất thố với anh. Hai người từ cổng sau đi ra ngoài, ngay lúc Hạ Trạch muốn gọi xe thì một chiếc xe thương vụ đột ngột dừng trước người cậu. Cửa xe mở ra, vài tên áo đen nhảy xuống nhanh nhẹn bắt lấy Hạ Trạch kéo cậu lên xe.

"Buông ra, mấy người là..."nói đến một nữa, Hạ Trạch như ý thức được gì đó, đồng thời mấy tên áo đen cũng buông lỏng tay ra, tiếp lời nói:

" Ngài Trì hy vọng ngài tối nay đến Trì gia ăn tối."

Lời mắng chửi nghẹn lại trong cổ họng, Hạ Trạch không tình nguyện ngừng giãy giụa.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Mã Thiên Lỗi định xông lên, một người áo đen đứng ra ngăn cản hắn.

"Chúng tôi là người nhà của cậu Hạ Trạch."

"Người nhà?"

Mã Thiên Lỗi sửng sốt, liên tưởng đến sự xuất của Trì Dĩ Hành, hắn liền hiểu rõ. Hắn nhìn về phía Hạ Trạch vẻ mặt đồng tình, trong lòng so sánh Trì Dĩ Hành với anh trai nhà mình, trong lòng hắn yên lặng thề sẽ không bao giờ mắng ông anh trai hay quản mình là tiên phát xít nữa, bây giờ mới thấy vẫn còn đỡ hơn vị anh họ nào đó. Chã trách mỗi lần Hạ Trạch nhìn thấy người anh họ này, thì y như con gà nhỏ sợ hãi nhìn thấy con diều hâu vậy.

Tuy trong lòng đồng tình với Hạ Trạch, nhưng lúc này hắn không thể xông lên kéo cậu ra, Mã Thiên Lỗi áy náy nhìn Hạ Trạch:

"Vậy tao đi trước, khi nào có thời gian thì gọi cho tao."

Người anh em à, không phải là tao không muốn giúp mày, mà do anh họ mày quá hung tàn, kẻ thường như tao thiệt HOLD không nổi a!

Hạ Trạch bị nhốt trong xe không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt kêu hắn nói với lão A một tiếng, hẹn lão gặp mặt vào một ngày khác.

Sau khi Mã Thiên Lỗi rời đi không lâu, Trì Dĩ Hành nhận được thông báo của bảo tiêu, kêu anh đến cổng sau. Hạ Trạch bị bắt đổi sang xe Trì Dĩ Hành, ngồi trong xe, cậu trầm mặc cúi đầu, không nhìn đến anh một lần.

Trì Dĩ Hành đối với loại biểu tình này của cậu không chút nào để ý, cẩn thận đóng lại cửa xe, buồn cười nhìn cậu.

"Hạ Trạch, cậu không có gì muốn nói với tôi hay sao?"

Hạ Trạch nghiêm mặt, cố làm ra bộ dáng không kiên nhẫn. Trì Dĩ Hành nhướn mày, tầm mắt từ trên mặt xuống tay cậu. Những ngón tay của cậu thon dài trắng nõn, móng tay được chăm sóc rất sạch sẽ, thoạt nhìn như một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ. Lúc này bàn tay cậu bấu chặt vào túi sách, chứng tỏ cậu đang căng thẳng, căn bản không hề giống với dáng vẻ mà cậu đang biểu hiện ra ngoài.

Trì Dĩ Hành bất động thanh sắc nở đụ cười, chậm rì rì nói:

"Nói đi, tại sao thấy tôi cậu liền bỏ chạy?"

Hạ Trạch vẫn như cũ không chịu nói, Trì Dĩ Hành vẫn kiên nhẫn nhìn cậu:

"Cậu có biết mấy ngày nay Cậu vẫn luôn nghĩ đến cậu hay không? Tôi đã bàn với Cậu của cậu rồi, từ giờ cậu sẽ ở nhà tôi cho đến khi kết thúc kì thi tốt nghiệp, Cậu cũng đồng ý rồi."

"Cái gì?" Hạ Trạch mạnh quay đầu, kinh ngạc nhìn Trì Dĩ Hành.

Trì Dĩ Hành vừa lòng đánh giá vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, nhướn mày cúi người nói:

"Lúc đầu tôi tính cùng cậu thương lượng trước, nhưng mỗi lần cậu nhìn thấy tôi đều bỏ chạy, điện thoại cũng không chịu tiếp, tôi chỉ có thể tự quyết định thay cậu. Như thế nào? Tôi làm thế khiến cậu bất mãn à?"

Trì Dĩ Hành từng chút tới gần cậu, cậu cảm thấy cổ mình như có một bàn tay vô hình bóp chặt, hô hấp của cậu trở nên căng thẳng, trong lòng không ngừng giãy dụa có nên đẩy anh ra hay không. Nhìn khoảng cách cả hai càng lúc càng hẹp, Hạ Trạch vẫn không thể hạ được quyết tâm, chỉ ngây ngốc nhìn Trì Dĩ Hành. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, Trì Dĩ Hành cảm thấy buồn cười, giơ tay lên búng trán cậu một cái:

"Sao trông ngốc thế cơ chứ."

Hạ Trạch bưng trán, không nói nên lời. Trì Dĩ Hành cười cười, vươn tay giúp cậu cài dây an toàn, nói:

"Lần trước cậu đã trốn đi đâu? Vừa rồi còn biết trốn sau lưng bạn học, sao bây giờ không nói lời nào huh?"

Hạ Trạch mím môi, xấu hổ phát hiện, khoảng cách giữa anh và cậu quá gần, khiến cơ thể cậu cư nhiên có phản ứng. Hiện tại Hạ Trạch cảm thấy vô cùng may mắn, bởi hôm nay cậu mặc đồ thể dục rộng thùng thình, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện cậu có gì bất thường. Cậu bây giờ chỉ mong Trì Dĩ Hành mau cách xa cậu một chút, để cậu có thể bình ổn lại xúc động của bản thân mình, cậu thật không dám tưởng tượng nếu bị Trì Dĩ Hành phát hiện, cậu biết làm sao đây?

"Biểu ca, em sai rồi!" Hạ Trạch nhanh chóng giải thích.

"Cái gì?" Trì Dĩ Hành kinh ngạc, anh không ngờ Hạ Trạch sẽ có phản ứng như thế này. "Cậu thật sự cảm thấy mình sai?"

Hạ Trạch dùng sức gật đầu, nương theo đó mà xê dịch túi che lại đùi mình. Xác định Trì Dĩ Hành sẽ không nhìn ra được gì, Hạ Trạch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Sự khác thường của cậu vẫn không thoát được mắt anh, anh nghi hoặc nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhưng anh như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Hạ Trạch vì anh tới gần mà nổi lên phản ứng. Trì Dĩ Hành chỉ có thể nghĩ, Hạ Trạch lại nổi lên tính phản nghịch, hỉ nộ vô thường, khó có dịp cậu ở thế yếu, nếu anh mà bỏ qua thì anh không phải là thương nhân rồi.

"Tối nay tới nhà tôi ăn một bữa cơm."

"Được."

"Buổi sáng hai ngày sau phải để thời gian trống, tôi sẽ dạy kèm cho cậu."

"Được"

"Tối ngày mốt tôi đưa cậu về nhà."

"Được."

Hạ Trạch lúc này đã không còn tâm trí để thắc mắc rằng cậu phải ở lại Trì gia cho đến lúc tốt nghiệp hay sao, tại sao còn phải về nhà? Cậu bây giờ chỉ mong thân thể mình mau chóng bình thường trở lại. Nhưng cậu càng gấp, tiểu huynh đệ lại càng có tinh thần. Ở trong không gian xe chật hẹp tràn ngập hơi thở của anh, cùng với âm thanh trầm thấp mà mang theo từ tính của Trì Dĩ Hành không ngừng tiến vào trong khoang mũi, trong tai cậu, khiến Hạ Trạch không tự chủ được nhớ lại khoảng thời gian khi hai người vẫn ở cùng nhau ở đời trước. Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình càng ngày càng cao, kèm theo vị tiểu huynh đệ cũng không chịu thua kém mà ngẩng cao đầu.

"Hạ Trạch?"

Hạ Trạch nan kham ngẩng đầu, mím môi chột dạ nhìn anh:

"Biểu ca?"

Không rõ có phải là anh lỗi giác hay không, trong khoảng khắc đó, anh cảm thấy Hạ Trạch lúc này không giống với mọi khi.

Trên gương mặt xinh đẹp ấy là đôi mắt tràn ngập hơi nước, quang man liễm diễm, lộ ra cổ mị ý nói không nên lời.

Chương 8 hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: