Chương 13: Suy đoán
Chương 13: Suy đoán
Thế hệ trước của Hải Thành đều biết, trước khi giải phóng, ở đây có sáu gia tộc hiển hách. Bao gồm Trì gia, Hạ gia, Mặc gia, Tề gia, Diệp gia và Thẩm gia. Sau khi Trung Quốc giải phóng, Diệp gia rời đi, đến Bắc Kinh, hiện tại đã là một gia tộc rất có thể lực ở đó. Thẩm gia không có người kế nghiệp, cuối cùng suy yếu dần, chỉ còn bốn gia tộc trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn vững vàng đứng đầu tại Hải Thành.
Hạ Trạch sinh ra tại Hạ gia, Trì Dĩ Hành là người của Trì gia, Bạch Hiểu Tề dĩ nhiên là của Tề gia, mà Mặc Chính thuộc về gia tộc còn lại, Mặc gia. Trong trí nhớ của Hạ Trạch, Mặc Chính và Trì Dĩ Hành là bạn thân nhiều năm, sau khi học trung học cùng đi du học, cuối cùng cùng nhau về nước. So với Trì Dĩ Hành nghiêm túc anh tuấn thì anh ta hoàn toàn bất đồng, Mặc Chính thoạt nhìn rất đẹp trai lại hoạt bát. Sinh ra trong gia tộc có tên tuổi vị thế, lại có tính cách rất tốt, Mặc Chính luôn được các quý bà trong giới thượng lưu trào đón, mong muốn anh ta làm con rể nhà mình.
Đối với ánh nhìn của Hạ Trạch, Mặc Chính chỉ nở một nụ cười. Hạ Trạch nghi hoặc gật gật đầu, làm như không biết Mặc Chính. Mãi cho đến khi nhóm người Hạ Trạch vào phòng, Mặc Chính mới chậm rãi cúp điện thoại, ngó nghiêng căn phòng Hạ Trạch đã đặt, rồi vòng ra phía sau đẩy cửa bước vào căn phòng cuối cùng.
"Cậu đoán xem tôi vừa thấy ai?" Mặc Chính vừa đi vừa nói.
Trong phòng, Trì Dĩ Hành mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen đang ngồi bên bàn ăn chậm rãi dùng bữa tối. Nghe Mặc Chính nói, anh ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc, chỉ phối hợp trả lời một câu. "Ai?"
Mặc Chính cố ý ra vẻ thần bí: "Cậu đoán!"
Hai chữ này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Trì Dĩ Hành, anh liếc Mặc Chính một cái, thật sự không biết tại sao đã ngần này tuổi, Mặc Chính vẫn còn thích chơi mấy cái trò cậu đoán tôi đoán ngây thơ thế. Trong mắt Trì Dĩ Hành hiện lên một câu rõ ràng "Cậu có chịu nói hay không?". Mặc Chính bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái: "Nhiều năm làm bạn vậy mà chẳng cho tôi chút mặt mũi nào."
Trì Dĩ Hành triệt để không thể nói gì, đành thỏa hiệp: "Tôi không đoán ra."
"Cậu chẳng thú vị gì!" Mặc Chính lên án, mặt kì bí nói: "Hạ Trạch, tôi vừa thấy được người gần đây cậu nhắc đến nhiều nhất, Hạ Trạch."
"Hạ Trạch?"
"Đúng, chính là người hai ngày cuối tuần vừa rồi bị cậu tàn phá ấy. Chậc chậc, nghĩ lại Hạ Trạch hai ngày vừa rồi thật đáng thương quá đi. Cậu có định qua đó an ủi cậu ấy một chút không? Thuận tiện trả tiền hóa đơn cho cậu ấy?"
Trì Dĩ Hành khóe miệng cong lên, không để ý nói: "Tôi sợ cậu ấy nhìn thấy tôi lại không ăn nổi cơm."
Mặc Chính: "....Cậu...cậu lại có thể tự hiểu ra điều này...."
Trì Dĩ Hành nở nụ cười, nghĩ đến chuyện anh còn lo lắng việc cuối tuần rồi ôn tập với cường độ quá cao, Hạ Trạch chịu không nổi. Nhưng nếu Hạ Trạch vẫn có thể vui vẻ cùng bạn đi ăn cơm, cho thấy cường độ ôn tập vẫn chưa là gì cả, cuối tuần anh có thể thử ôn cho cậu vào buổi tối nữa, làm thêm mấy đề thi ngoại ngữ.
"Đúng rồi." Trì Dĩ Hành thuận miệng nói: "Vừa rồi là điện thoại của anh trai cậu?"
Mặc Chính lắc đầu, vẻ mặt ngoài ý muốn có chút lo lắng, nói: " Cậu có nhớ tôi từng kể cho cậu về Lạc Duy chứ?"
Trì Dĩ Hành "À" một tiếng, chế nhạo nói: "Bị cậu gọi điện đánh thức lúc nửa đêm, không nhớ cũng khó."
Trì Dĩ Hành chế nhạo khiến Mặc Chính phải ngượng ngùng đứng lên, chuyện đã qua lâu mà anh vẫn cảm nhận được oán hận của Trì Dĩ Hành. Nhưng anh lúc ấy rất hưng phấn, không bao giờ anh nghĩ sẽ có tình cảm với một người con trai. Trong lòng anh lúc ấy như thể có pháo hoa bừng sáng nhiệt liệt, phải tìm một người để chia sẻ. Thế nên đương nhiên anh mặc kệ lúc đó mới 2 giờ sáng, gọi điện quấy rồi Trì Dĩ Hành.
Vẻ mặt của Mặc Chính khiến Trì Dĩ Hành không chút khách khí cười phá lên.
Nửa tháng trước, Mặc Chính đột nhiên phấn khích một mình đi nghỉ phép ở Las Vegas, vừa đến đã thấy biệt thự bên cạnh tổ chức hôn lễ. Nhân lúc rảnh rỗi, anh bị hôn lễ hấp dẫn chạy sang xem. Như Mặc Chính vẫn nói, định mệnh khiến anh gặp người kia, nhìn thấy một cái là nhất kiến chung tình.
Người kia tên là Phương Lạc Duy, là khách mời tham dự hôn lễ, lúc ấy cũng đang rảnh rỗi liền cùng Mặc Chính nói chuyện phiếm. Ngoài ý muốn, hai người càng nói càng hợp, nói chuyện đến tận nửa đêm. Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, người kia phải rời đi, Mặc Chính hưng phấn đến không cả ngủ được. Đến hôm sau anh muốn liên lạc lại với người kia mới phát hiện ra là không có cách liên hệ. Mặc Chính đành phải thu hết dũng khí sang nhà bên, lắp bắp trình bày anh trúng tiếng sét ái tình với Phương Lạc Duy là khách mời hôm qua, muốn tìm cách liên lạc với đối phương. Đáng tiếc, hàng xóm không quan tâm đến Mặc Chính đang thành khẩn, đóng cửa đuổi anh ra ngoài.
Trì Dĩ Hành vẫn cho rằng Mặc Chính không liên lạc được với Lạc Duy, hai người chỉ gặp nhau trong thoáng chốc, qua một thời gian Mặc Chính sẽ quên chuyện này. Nhưng nghe Mặc Chính nói, là người kia tìm cách liên lạc?
Mặc Chính hưng phấn nói: "Tôi đến tìm anh ấy. Cuối tháng này anh ấy đến Hải Thành quay phim, tôi sẽ làm anh ấy ngạc nhiên."
Những lời này gây chú ý, Trì Dĩ Hành thay đổi thái độ, nhướn mày: "Quay phim? Anh ta là diễn viên?"
Mặc Chính gật gật đầu, nói: " Anh ấy năm ngoái là diễn viên mới xuất sắc nhất, được công ty giải trí lớn nhất tại Bắc Kinh kí hợp đồng, lần này tới Hải Thành để quay bộ phim mới "Các nước truyền kì"." Mặc Chính nói đến đây tràn đầy cảm khái. "Nếu không phải anh trai bắt tôi đảm nhận công ty Tinh Không, quen thuộc với giới giải trí, tôi cũng không biết tin tức này. Cậu nghĩ có trùng hợp không?"
Công ty giải trí Tinh Không là công ty của Mặc gia, đầu tư vào các hoạt động điện ảnh, phim truyền hình, ca sĩ, lĩnh vực giải trí makerting. Mặc Chính vốn phải đảm nhận công ty giải trí này rất không vừa lòng, nhưng từ khi biết Phương Lạc Duy là diễn viên, hơn nữa còn cùng công ty anh hợp tác, lập tức đối với công việc này nhiệt tình vô cùng.
Trước ánh mắt chờ mong của Mặc Chính, Trì Dĩ Hành gật đầu. "Thật trùng hợp."
Mặc Chính cao hứng nở nụ cười, vỗ vai Trì Dĩ Hành: "Anh em ta đã có đôi có cặp hết, còn mỗi mình cậu lẻ bóng đơn côi, cố gắng lên!"
Trì Dĩ Hành: "..."
Trong phòng bên cạnh, Hạ Trạch nhìn thấy Mặc Chính, đang ngồi suy nghĩ xem liệu có phải Trì Dĩ Hành cũng ở đây? Nhìn thấy vẻ mặt Mặc Chính vừa nãy, anh ta nhận ra mình, là biểu ca nói với anh ta sao? Nếu biểu ca cũng ở đây, vậy Mặc Chính sẽ nói cho anh ấy biết chuyện nhìn thấy mình sao?
"Hạ...Trạch..." Bạch Hiểu Tề kéo dài giọng, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Trạch. Người kia chen đến ngồi cạnh cậu, bất mãn nói: "Nghĩ gì thế? Gọi mày mà chẳng trả lời."
"Làm sao?"
Bạch Hiểu Tề lười biếng dựa vào người Hạ Trạch, gác chân lên ghế, cầm Ipad cho Hạ Trạch xem tin tức.
"Các nước truyền kì" chuyển thể thành phim, Hạ Trạch mày nghĩ sao?"
"Các nước truyền kì" là một game online đã nổi tiếng gần hai năm, lấy bối cảnh thời đại xưa hỗn loạn, một nhóm thích khách vì ân oán tình cừu từ xưa mà chiến đấu. Ba người đang ngồi trong phòng đều là fans của game này, đã phí không ít tiền và sức lực.
Hạ Trạch tuy thấy Bạch Hiểu Tề thay đổi chủ đề quá nhanh, nhưng vẫn gật gật đầu. Trong game có một nhân vật thích khách mà cậu rất thích, đã chơi nhân vật ấy suốt hai năm.
Bạch Hiểu Tề rất hưng phấn khi biết "Các nước truyền kì" chuyển thể thành phim điện ảnh, lôi kéo Hạ Trạch bàn tán không ngừng. Hạ Trạch phối hợp ậm ừ vài câu, cảm xúc không có gì thay đổi. Cậu không chỉ sớm biết "Các nước truyền kì" chuyển thể thành phim, mà thậm chí ở kiếp trước đã được xem bộ phim này. Được đầu tư chu đáo, "Các nước truyền kì" lại không được nổi tiếng. Tuy rằng không bị thua lỗ, nhưng danh tiếng cũng không tốt.
Kiếp trước Hạ Trạch rất thích "Các nước truyền kì", tất nhiên rất chú ý đến bộ phim điện ảnh này, liền ngồi so sánh nó với trò chơi, có lẽ thất bại của bộ phim này chính là chọn sai diễn viên đóng nhân vật chính. Không biết đạo diễn tuyển người thế nào, lại chọn Quách Hoa Đình diễn nhân vật thích khách chính vốn là một thiên thần. Tuy rằng Quách Hoa Đình được cho là Thiên Vương trong giới giải trí, nhưng dù sao anh ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, không phù hợp với nhân vật trong game mới mười tám, mười chín tuổi. Hơn nữa tuổi tác anh ta lớn vậy, thể lực dĩ nhiên không thể đáp ứng được, trong phim những cảnh đánh nhau nếu không dùng thế thân thì cũng toàn cảnh không quay được mặt, khiến những fans hâm mộ của trò chơi này thất vọng vô cùng.
Hạ Trạch nhớ đến những thông tin về bộ phim này từ kiếp trước, ngẫu nhiên phối hợp với Bạch Hiểu Tề gật gật đầu. Bạch Hiểu Tề đang xem tin tức, đột nhiên "A" một tiếng: "Phim này chọn Phương Lạc Duy diễn thiên thần?"
Hạ Trạch bị thu hút, kinh ngạc nghe đến cái tên lạ hoắc, Phương Lạc Duy là ai? Diễn thích khách thiên thần không phải là Quách Hoa Đình sao? Không để ý Hạ Trạch đang thắc mắc, Mã Thiên Lỗi đã chen vào một câu: "Thật sự là Phương Lạc Duy sao? Ngày hôm qua tao đọc được trên diễn đàn có bỏ phiếu xem ai hợp đóng vai thiên thần, Phương Lạc Duy được nhiều phiếu ủng hộ nhất."
Bạch Hiểu Tề giơ Ipad cho hai người xem: "Xem này, hai ngày trước Quách Thiên Vương còn tự tin nói anh ta sẽ diễn vai thiên thần, hiện tại lại bị đoạt mất! Tao nghĩ thế nào Quách Thiên Vương cũng hận Phương Lạc Duy, khéo khi bây giờ đang tìm người giết anh ta cũng nên!"
Hạ Trạch nghe vậy thầm giật mình, bỏ qua chuyện thắc mắc Phương Lạc Duy là ai, từ lời nói của Bạch Hiểu Tề mà suy nghĩ đến chuyện kiếp trước. Hàn Linh chết, cậu bị vu oan là hung thủ. Nếu dựa vào việc gây trở ngại mà phán đoán, người hãm hại cậu có thể là Chu Hàm Thanh, cũng có nghĩa là, người giết Hàn Linh có thể là Chu Hàm Thanh. Nhưng tại sao Chu Hàm Thanh lại muốn giết Hàn Linh? Là vì hận sao? Đối với gia đình Hạ Trạch mà nói, muốn ép buộc người khác có rất nhiều cách, giết người là điều không thể chấp nhận. Nhất là thân phận của cha Hạ Trạch rất nhạy cảm, Chu Hàm Thanh sẽ không ngu xuẩn dám đánh cược tiền đồ của cha cậu. Chẳng lẽ cậu sai lầm, hung thủ không phải Chu Hàm Thanh? Vậy đã có chuyện gì xảy ra, khiến Chu Hàm Thanh mất lý trí, giết chết Hàn Linh?
Hạ Trạch trong lòng lo nghĩ chuyện này, ăn cơm cũng không yên. Khi cậu định chấm cá sốt chua cay vào đĩa mù tạt, Bạch Hiểu Tề trừng lớn mắt, Mã Thiên Lỗi bất đắc dĩ phải kêu to lên: "Hạ Trạch, sao hôm nay mày lại thất thần?"
Hạ Trạch hoàn hồn, muốn qua loa đáp lại, nhưng suy nghĩ trong đầu cậu rối loạn, khiến cậu đột nhiên muốn nghe ý kiến của người khác. Đối với Hạ Trạch mà nói, cậu cực kì tin tưởng Trì Dĩ Hành và chú. Nhưng giờ cậu trốn Trì Dĩ Hành còn không kịp, chắc chắn không thể nói với anh. Cậu cũng muốn nói với chú, nhưng Hàn Linh chết còn cậu bị đổ lỗi, lúc đó hoàn toàn rối loạn hồ đồ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Giờ cậu cũng chỉ biết mỗi một cái tên là Hàn Linh, làm sao có thê nói rõ với chú?
Ngoại trừ nguyên nhân này, Hạ Trạch còn có một nỗi băn khoăn rất lớn. Mình cậu lén lút điều tra không nói làm gì, cha cậu có biết cũng không làm gì cậu. Nhưng nếu là chú ra mặt điều tra, việc này lại không giống. Hạ Trạch dù không có đầu óc, cũng biết được nhất cử nhất động của chú đều bị người khác chú ý, không giống cậu còn đang đi học, không ai để ý. Vạn nhất việc này liên lụy đến cha, Hạ Trạch tình nguyện mình bị xử, cũng không muốn Trì gia bị liên lụy.
Nghĩ vậy, Hạ Trạch im lặng một lát, do dự nói: "Tao hỏi chúng mày một chuyện."
"Cái gì?" Bạch Hiểu Tề lập tức lên tinh thân.
Hạ Trạch nói: "Mày nói trong tình huống nào thì một người con gái sẽ hận một người con gái khác?"
Bạch Hiểu Tề và Mã Thiên Lỗi biểu tình kì quái, hồ nghi nhìn Hạ Trạch từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn là Bạch Hiểu Tề lên tiếng: "Nguyên nhân có rất nhiều, đàn bà con gái thường để tâm đến những chi tiết rất nhỏ. Nhưng thường thấy nhất là khi người con trai mình yêu bị đoạt mất."
Hạc Trạch nhíu mày, cậu thấy khả năng này có vẻ không lớn. Hàn Linh nhỏ hơn Chu Hàm Thanh tới mười tuổi, trong trường hợp này, chắc chắn Hàn Linh không phải đối thủ của Chu Hàm Thanh, Chu Hàm Thanh cũng không hận đến mức muốn giết cô. Hơn nữa, cha cậu muốn tìm tình nhân, cũng nên tìm một người trẻ tuổi xinh đẹp chứ?
Hạ Trạch rối rắm, Bạch Hiểu Tề liếc nhìn cậu, nói: "Như thế nào? Chú Hạ có tình nhân bên ngoài?"
Hạ Trạch liếc mắt nhìn cậu ta, lười giải thích; "Nếu người con gái trong đó kém người kia mười tuổi, mày nghĩ cô ấy hận người kia vẫn là vì bị đoạt mất đàn ông?"
Ngữ khí Hạ Trạch thể hiện rõ, chuyện này không có khả năng. Bạch Hiểu Tề xì một tiếng, mặt đùa cợt: "Vì cái gì không thể? Hơn nữa, như cha tao nói, trên thế giới này còn có một thứ tình cảm chết tiệt gọi là mối tình đầu."
Sắc mặt Hạ Trạch khẽ biến, cậu trầm lặng không nói gì.
Tác giả có lời muốn nói: "Tuyến thời gian trong này cùng Thù Đồ có chút chênh lệch, xin mọi người đừng để ý. o[∩_∩]o~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro