Chương 11: Chu gia
Chương 11: Chu gia
.
Editor: Yuuki
.
Note: Trước đây bạn Ruu dịch tên của một nhân vật là Chu Ngậm Thanh, nay Yuu xin được phép sửa lại tên bà ấy là Chu Hàm Thanh, mong mọi người không vì sự bất tiện này mà mất hứng. ^^
.
Hạ Trạch phải ở lại Trì gia, Chu Hàm Thanh tất nhiên đứng ngồi không yên.
Đêm đến Hạ Trạch không về nhà ngủ, đối với bà không phải là vấn đề, nhưng để Hạ Trạch thân cận với Trì gia, bà không thể thoải mái được. Chu Hàm Thanh muốn gọi điện cho Hạ Trạch, nhưng qua vài lần trò chuyện với cậu lúc trước, bà nghĩ tốt nhất là không nên. Hạ Trạch đã trưởng thành, không dễ dỗ dành giống ngày trước. Mấy năm nay bà mất bao nhiêu công sức mới có thể khiến Hạ Trạch bất hòa với Trì gia, nếu làm quá, xấu hóa thành tốt thì không được.
Chu Hàm Thanh suy nghĩ, quyến định về thăm Chu gia một chuyến, hỏi Chu Tử Xương về tình hình Hạ Trạch gần đây. Hạ Trạch đang trong thời kì nổi loạn, bắt đầu làm theo suy nghĩ của mình, có nhiều chuyện bà không thể quản được nữa. Tử Xương và Hạ Trạch bằng tuổi, có thể hiểu rõ tâm lý Hạ Trạch hơn.
Biết Chu Hàm Thanh muốn đi, tài xế đã chuẩn bị sẵn xe. Chu gia ở cách Hạ gia không xa, cũng trong trung tâm Hải Thành. Trước khi Chu Hàm Thanh được gả cho Hạ Chí Thành, Chu gia chỉ là một gia đình bình thường. Không ai có thể nghĩ rằng, Chu Hàm Thanh tốt nghiệp đại học vào làm cho chính phủ lại hấp dẫn được Hạ Chí Thành, sau đó trở thành vợ ông. Lúc đó Hạ Chí Thành chưa phải là phó thị trưởng của Hải Thành, nhưng cũng là người có quyền hành. Hơn nữa Hạ gia đã có tiếng cả trăm năm qua, hai nhà môn không đăng hộ không đối, hoàn toàn là Chu gia trèo cao.
Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành kết hôn, bởi vì hoàn cảnh hai gia đình khác xa, không tránh khỏi bị một vài người chê cười, Chu gia càng không dám đòi hỏi gì. Nhưng sau khi Chu Hàm Thanh sinh Hạ Khải, vị thế của bà tại Hạ gia ngày càng vững chắc, Chu gia được bà nâng đỡ cũng ngày càng phát đạt. Đến nay trong giới thượng lưu Hải Thành, tuy rằng Chu gia cũng chưa phải nổi bật, nhưng cũng không ai dám khinh thường. Chung quy cũng do vị trí phu nhân Hạ gia Chu Hàm Thanh nắm giữ rất chặt, mà Hạ Chí Thành còn trẻ vậy đã làm phó thị trưởng, tương lai còn tiến xa đến đâu?
Chu Hàm thành nghĩ đến đây, nhìn ra ngoài cửa xe nở một nụ cười.
Hai mươi phút sau, chiếc ô tô màu đen bóng loáng từ từ tiến vào sân của Chu gia. Chu Hàm Thành trước khi về cũng đã gọi điện cho Chu gia, cho nên anh trai bà bình thường vốn rất bận rộn cũng ra tận nơi đón, trong lòng lập tức suy tính. Anh của Chu Hàm Thành tên là Chu Chấn, năm nay vừa tròn năm mươi. Nói là trụ cột của Chu gia cũng không sai, Chu Chấn tuy rằng đã năm mươi tuổi, nhưng tác phong nhanh nhẹn, nhìn qua cảm giác rất trẻ trung. Trước khi Chu Hàm Thanh gả cho Hạ Chí Thành, Chu Chấn chỉ là một công nhân bình thường. Sau đó, dựa vào Chu Hàm Thanh, Chu Chấn đã thành lập được một công ty. Mấy năm trở lại đây, Chu gia phát triển, công ty buôn bãi lời lãi, không thiếu tiền. Nhưng Chu Chấn vẫn chưa thỏa mãn, hắn tham vọng rất lớn.
"Anh!" Chu Hàm Thanh mỉm cười gọi.
Chu Chấn thân thiết ra đỡ bà. "Chị dâu đưa ba mẹ ra nước ngoài nghỉ dưỡng, hôm nay chỉ có anh và Tử Xương đón em."
Chu Hàm Thanh cười nói: "Em cũng muốn tìm Tử xương nói chuyện."
Chu Chấn vừa nghe xong đã biết Chu Hàm Thanh phiền lòng vì điều gì, lập tức cười đáp: "Tên nhóc ấy không biết hôm qua đi chơi ở đâu, sáng sớm về nhà liền vùi đầu ngủ. Em cứ nghỉ ngơi, để anh sai người gọi thằng nhóc dậy."
Chu Chấn đưa Hàm Thanh đến phòng làm việc. Chu Hàm Thanh theo thói quen ngồi luôn xuống ghế. Người phục vụ trà cũng mau chóng ra ngoài, phòng làm việc chốc lát yên tĩnh. Chu Hàm Thanh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tư thế tuyệt đẹp, nhìn chu Chấn cười cười.
"Anh đưa em tới phòng làm việc không phải chỉ để ngồi uống trà đúng không?"
Chu Chấn cười. "Không hổ là em gái của anh, rất thông minh, anh có chuyện muốn nhờ em."
Chu Chấn đứng dậy, lấy tập tài liệu trên bàn làm việc đưa cho Chu Hàm Thanh. "Đây là khu đất chính phủ muốn khai hoang ở phía tây thành phố, rất có giá trị đầu tư, anh muốn mua, em thấy thế nào?"
Chu Hàm Thanh nhìn lướt qua, trong lòng tính toán, khẽ gật đầu. "Nhìn qua đúng là rất tốt, nhưng chi phí quá lớn, một mình chúng ta sợ nuốt không trôi."
Chu Chấn cười lớn, không để ý nói.
" Tiền thì em không cần lo lắng. Chính phủ luôn động viên các xí nghiệp vay ngân hàng, chỉ là phải vay mấy ngân hàng liền. Phiền toái trước mắt là Trì gia cũng có hứng thú với khu đất này. Anh nghe nói con trai độc nhất của Trì gia từ nước ngoài trở về cũng là vì chuyện này."
Trì gia? Sắc mặt của Chu Hàm Thanh liền trở nên khó coi. Chu gia mấy năm nay tuy phát triển, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Trì gia. Nếu Trì gia cùng Chu gia tranh giành, chắc chắn Chu gia thắng không nổi. Chu Chấn nhìn sắc mặt của Chu Hàm Thanh, nhẹ nhàng nói:
"Chu gia có quan hệ thế nào với Trì gia, chắc em cũng biết? Từ sau khi em được gả đi, Trì gia vẫn luôn thấy Chu gia chướng mắt. Đôi khi bên ngoài gặp nhau cũng đối với chúng ta lạnh nhạt. Lại càng không cần nói trên thương trường, rõ ràng chúng ta muốn mua, nhưng Trì gia nhất định sẽ giành. Chúng ta mua được khu đất này, không khác gì cho Trì gia một bạt tai. Có được khu đất, tuy rằng không dám nói Chu gia vượt qua Trì gia, nhưng chí ít cũng cho thấy cùng Trì gia ngang hàng. Chu gia càng phát triển, em càng thêm vững vàng không phải sao?"
Chu Chấn và Chu Hàm Thanh là anh em ở với nhau nhiều năm, tất nhiên sẽ biết cách nói thế nào khiến Chu Hàm Thanh bằng lòng. Mấy năm nay Trì Hân Vân vẫn là vấn đề rất lớn trong đầu Chu Hàm Thanh. Tuy đối phương đã chết nhiều năm, nhưng chỉ cần ở tại Trì gia, không ai có thể quên Trì Hân Vân. Đừng nhìn em gái hắn hiện tại mà lầm tưởng, lúc trước gả cho Hạ Chí Thành, bị không ít người của Hạ gia chê cười đàm tiếu, so với Trì Hân Vân mà nói thua kém không bằng đầu ngón tay. Huống chi hắn chưa từng thấy Trì Hân Vân, nhưng đã nghe được người ta nói đó là một mỹ nhân, lại tài hoa hơn người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho tới bây giờ vẫn có người ngấm ngầm so sánh Chu Hàm Thanh với Trì Hân Vân.
Hắn biết rõ em gái hắn, Trì Hân Vân chính là hố đen trong lòng Chu Hàm Thanh. Bà cố ý để Hạ Trạch thân cận cùng Chu gia, bất hòa với Trì gia, không hẳn là vì bà chán ghét Trì gia. Đương nhiên, nói đi nói lại, vẫn là người chết lại tranh chấp với người sống, nếu không em gái hắn cũng không thể được Hạ Chí Thành biết mà cho qua, gây bất hòa giữa Hạ Trạch và Trì gia.
Chu Chấn tin Chu Hàm Thanh nhất định không thể buông khu đất này, chỉ cần bọn họ mua được khu đất, Chu gia nhất định sẽ trở nên nổi bật trong Hải Thành. Chu Chấn kiên nhẫn chờ Chu Hàm Thanh suy nghĩ, chốc sau, bà nói ra tâm tư của hắn: "Anh muốn gặp Chí Thành?"
Chu Chấn rót cho Chu Hàm Thanh một ly trà, cười nói: "Không sai, anh đã hỏi thăm rồi, phần này là cho chồng em phụ trách, em nhớ nhắc cho chồng em, chúng ta so với Trì gia cũng không kém hơn đâu."
Chu Hàm Thanh cười cười. Chu gia và Trì gia chênh lệch ở chỗ đó, nếu Chu gia không nhờ giúp thì cũng không thể làm gì. Bất quá chuyện này cũng thật dễ kiếm tiền, nếu như bị Trì gia cướp mất, bà thật sự không cam lòng, xem ra còn phải nhờ bà thuyết phục Hạ Chí Thành.
Trong lòng nhớ đến chuyện này, Chu Hàm Thanh cũng không để ý nên quản Hạ Trạch như thế nào nữa, thuận miệng bảo Tử Xương theo sát Hạ Trạch, rồi mau chóng trở về nhà.
Vừa vào cửa, Chu Hàm Thanh đã nhận ra có chút khác thường. Bà cởi áo khoác, hỏi người làm. "Chí Thành về rồi?
Quản gia gật đầu, ý bảo Hạ Chí Thành đang ở phòng làm việc trên tầng.
Chu Hàm Thanh suy nghĩ, tự mình pha một tách trà bê lên tầng. Phòng làm việc không đóng chặt cửa, bên trong có tiếng người truyền ra. Bình thường khi nhà có khách, Chu Hàm Thanh đều thức thời không vào quấy rầy. Bà vừa xoay người định đi, lại nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại bên trong liền dừng bước. Do dự vài giây, bà cẩn thận đi về phía phòng làm việc vài bước, tiếng nói càng thêm rõ ràng.
"Chí Thành, đây là cơ hội tốt, nếu ông làm sai, sau này không còn nữa."
Chu Hàm Thanh nhận ra giọng của bí thư Tưởng Đào, đã theo Hạ Chí Thành nhiều năm, chính là tâm phúc của ông.
Giọng Hạ Chí Thành vang lên, lộ rõ do dự. "Để tôi suy nghĩ đã."
"Còn suy nghĩ cái gì nữa? Thay đổi nhân viên đi tỉnh Ninh Hải. Ông nói một bên là làm chức to gần biên giới, một bên là thị trưởng Hải Thành, Vương Tu Võ sẽ chọn cái nào? Chỉ cần ông ta đi Ninh Hải, còn lại bốn người ở đây. Mã Trung Văn đã sắp về hưu, hai người còn lại không nhiều công lao như ông, đây là cơ hội cực tốt! Nếu ông không tranh, vạn nhất bên trên điều xuống một người, sẽ không còn cơ hội nữa."
"Nhỡ Vương Tu Võ không đi?" Hạ Chí Thành vẫn do dự.
"Đương nhiên khả năng này cũng có." Tưởng Đào nói với Hạ Chí Thành. "Nhưng nếu ông ta không đi, thì ông thân cận với ông ta cũng không có gì xấu."
"Tôi phải cân nhắc."
Hạ Chí Thành không hạ được quyết tâm. Tưởng Đào đã ở cùng Hạ Chí Thành nhiều năm, biết rõ tính cách này của Hạ Chí Thành. Bình thường nhìn khôn khéo và quả quyết, đến thời khắc mấu chốt lại không quyết đinh được. Dù là cấp dưới thì vẫn là bằng hữu, nhưng ông có nói thế nào thì Hạ Chí Thành vẫn không quyết định được.
"Ngồi suy nghĩ thật kĩ đi, tôi đi trước."
Tưởng Đào nói xong liền trả lại không gian tĩnh lặng cho Hạ Chí Thành, xoay người đẩy cửa đi ra. Ngoài cửa, Chu Hàm Thanh làm bộ như vừa lên tầng, hai người gặp nhau, Chu Hàm Thanh mỉm cười. "Tưởng Đào, Chí Thành đâu? Ở bên trong sao?"
Tưởng Đào cười, ý nói Hạ Chí Thành ở bên trong.
Mắt thấy Tưởng Đào muốn đi, Chu Hàm Thanh nhiệt tình nói: "Ở lại đây ăn cơm trưa đi. Tôi tự mình xuống bếp mời ông vài món."
Tưởng Đào khách khí từ chối, nói rằng có việc, lần sau lại đến.
Chu Hàm Thanh cười tiễn Tưởng Đào, bưng trà đứng ở cửa phòng làm việc. Bà nhớ tới những lời Tưởng Đào vừa nói, chỉ cần Hạ Chí Thành tranh giành lần này, vị trí thị trưởng Hải Thành chính là của ông, mà bà sẽ trở thành thị trưởng phu nhân. Lúc đó, bà sẽ xem ai dám khinh thường bà.
Hạ Chí Thành trong phòng làm việc suy nghĩ đến tận nửa đêm. Trong gạt tàn thuốc đã chất đầy, ông vẫn không phát hiện ra tiếp tục hút. Những lời Tưởng Đào nói vẫn vang lên trong tai ông, chỉ cần ông tranh giành lần này, ông chính là thị trưởng.
Suy nghĩ một chút, được như vậy thì tiền đồ vô lượng. Chỉ cần ông cần cù chăm chỉ vài năm, trung ương sẽ tuyển cử, nói không chừng ông còn có cơ hội tiến thêm một bước. Hạ gia từ trước đến giờ đã có truyền thống lâu đời, tổ tiên chăm lo ôn luyện đọc sách cũng làm quan to. Ông còn cách cái này một bước, không lẽ lại bỏ, dừng lại không tiến?
Hạ Chí Thành suy nghĩ hồi lâu, lại nhớ đến Tưởng Đào khuyên ông nên thân cận với Vương Tu Võ. Vài năm nay Vương Tu Võ làm thị trưởng, ông làm phó thị trưởng, nhưng quan hệ lại chẳng có gì mật thiết. Hiện tại ông đột nhiên muốn cùng người kia thân cận, ý đồ của ông Vương Tu Võ có thể nào không biết. Ông nên làm thế nào cho tốt? Nên làm thế nào?
Hạ Chí Thành đột nhiên nhớ tới, ông biết Vương Tu Võ đam mê thi họa, đặc biệt thích tranh đề thơ của Tống đại thi pháp. Ông nhớ tới chạ đã để lại cho Hạ Trạch vài bộ sách cổ, có bộ tranh thơ vô giá kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro