Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 211-215

Chương 211\

Những chuyện tôi từng gặp đều không xảy ra, tôi bị trúng đạn văng xuống vực thẳm, đối phương đã không quan tâm lời tôi nói, cũng không cho tôi bất cứ cơ hội nào kéo dài thời gian, đạn đã trực tiếp bắn tới.

Ông chủ Tiêu là một người thành thực, ông ta chỉ là muốn tôi chết mà thôi, đến suy nghĩ vũ nhục tôi cũng không có. Ông nội tôi từng nói, trên thế giới này chỉ có người không vụ lợi cực độ và vụ lợi cực độ mới có thể thực sự trường thọ. Phần lớn sinh mệnh người ta sẽ vì lương tri chồng chất của mình, hoặc là anh giữ thật chặt tất cả những gì khiến anh thỏa mãn, hoặc là giang tay ra giành lấy cả thế giới cũng để cả thế giới chiếm được anh, suy tính thiệt hơn đổi lại chỉ có lãng phí thời gian không chút ý nghĩa nào. Ông chủ Tiêu hẳn chính là loại người vụ lợi đến cực độ, thứ ông ta muốn, thì sẽ gấp không dằn nổi như thế.

Lúc tôi cảm nhận được cơn đau ở ngực, lại cảm thấy mình vẫn luôn đợi giây phút này, có lẽ lúc tôi ở Thất tinh Lỗ vương cung, đã nên trải qua giây phút này, nhưng bởi các loại duyên cớ hợp lại, tôi đã sống đến bây giờ, sống lâu hơn rất nhiều người nên sống lâu. Rất nhiều lúc có người chết đi, tôi thường sẽ hỏi bản thân vì sao là họ chứ không phải mình, tôi không phải càng nên chết sao, đến giờ tôi cũng không nghĩ rõ được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến tôi có những cơ hội này.

Hiện tại không cần nghĩ nữa.

Tôi rơi xuống trong không trung, bay qua những sợi thừng an toàn kia, vào lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ bay qua Tiểu Hoa và người Uông gia, rơi xuống vực thẳm, đột nhiên một người duỗi tay ra, liền kéo được tôi.

Tôi nhìn thấy Tiểu Hoa cả người đầy máu thò tay ra kéo tôi lại, máu cậu ấy nhỏ lên mặt tôi, vì ngược sáng tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ấy, nhưng tay cậu ấy giống như kiềm sắt níu riết lấy tôi.

Trong quầng sáng bên tai tôi xuất hiện tiếng vọng, tôi nghe thấy ông chủ Tiêu trên kia hô lên: "Cắt dây thừng! Những kẻ này đều vô dụng rồi. Mau mau xuống dưới."

Tôi nghe thấy người Uông gia hô lên: "Ba tên giấu mặt vẫn còn ở gần đây, ông nổ súng quá sớm rồi."

"Tôi mặc kệ, sao gan các người nhỏ thế, Ngô Tà cũng chết rồi các người còn sợ cái gì?" ông chủ Tiêu tiếp tục rống lên trên kia.

Tôi lại nghe thấy người Uông gia bên trên lầm bầm một câu: Ngô Tà chết rồi mới dễ xảy ra chuyện. Đồng thời tôi cảm thấy tay Tiểu Hoa đang kéo tôi bắt đầu run rẩy.

"Buông tay." tôi nói với Tiểu Hoa: "Tôi hết cứu rồi, bọn họ sẽ cứu cậu."

Tiểu Hoa không nói lời nào, tôi cảm thấy trong tay cậu ấy có thứ gì nhét vào lòng bàn tay tôi, do ngược sáng tôi quả thực không nhìn rõ mặt cậu ấy. Lại nhìn thấy cậu ấy trở mình, thoắt cái thả tay ra, đạp vào ngực tôi, ngực tôi đau dữ dội, bị cậu ấy thẳng thừng đạp bay xuống từ vị trí này, đạp về phía vách tháp đầy những hình nộm da người bên kia.

Trong không trung bay qua nửa thân tháp, tôi liền té lên vách tháp, tôi dùng sức quờ quạng xung quanh, toàn bộ đều là hình nộm da người, tôi lăn xuống bốn năm tầng, đều bị tôi ủi rớt xuống, không dễ gì chộp được một miếu thờ để tôi dừng lại. Tôi nhìn lên ngực mình.

Ngực trúng đạn, nếu có một cái lỗ, bây giờ không thể nào còn có năng lực hoạt động gì nữa, tôi nhìn nhìn ngực mình, không biết vì sao, tôi sờ thấy viên đạn cứng, kẹt trên xương sườn tôi, thế mà lại không bắt xuyên qua xương sườn. Tôi dùng sức móc, thế mà móc được viên đạn ra.

Vẫn đau vô cùng, nhưng vết thương này trên cơ bản thuộc dạng trầy xước, xương sườn bị bắt trúng có thể nứt xương, ấn một cái đau đến tôi hít khí lạnh.

Ánh sáng bên trên vẫn có thể chiếu đến tôi, nhưng không một người Uông gia nào nổ súng, chỉ nghe thấy tiếng ông chủ Tiêu đang quát: "Sao chưa chết? Bắt chết hắn."

Không người Uông gia nào nổ súng, chúng tôi cứ giằng co như vậy, ban đầu tôi vẫn không biết vì sao, nhìn kỹ lại, tôi phát hiện trên vách tháp phía sau miếu thờ tôi bám, có một cái lõm khổng lồ, ngồi trong đó là một cái xác khổng lồ giáp vàng dùng lụa vàng quấn quanh, trước đó đã nhìn thấy.

Lại là một Đạo Lộ Tướng Quân.

Tôi nâng tay lên nhìn nhìn trong tay, ban nãy lúc Tiểu Hoa kéo tôi, đưa cho tôi một thứ, tôi vừa nhìn, phát hiện là một đồng tiền đồng.

Tác giả: Hôm nay uống hơi nhiều, viết phiêu, nếu có vấn đề logic xin thứ lỗi.

Chương 212

Tôi không hiểu ý nghĩa của đồng tiền đồng này, khi đó cũng không rảnh ngẫm nghĩ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bị bắn thành sàng gạo, chỉ là không biết người Uông gia lại không dứt điểm. Nhưng tôi cảm thấy có thể có liên quan đến xác lớn giáp vàng sau lưng tôi. Tôi cũng không dám kề sát vào cái xác kia, nhưng tôi duy trì ở cùng một vị trí với cái xác.

Trên đầu ông chủ Tiêu vẫn ở đó kêu gào, người Uông gia liền la với lên: "Không thể thấy máu."

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, bọn họ sợ sau khi bắn chết tôi, mùi máu của tôi kinh động đến cái xác, nhưng bọn họ vừa nói xong, dây thừng bắt đầu tiếp tục hạ xuống, mấy người Uông gia bắt đầu giống như đu xích đu, muốn đu xuống trên vách hang.

Tôi lập tức đè chặt vết thương trên ngực, dùng máu bôi lên lòng bàn tay, đưa lên mặt cái xác lớn sau lưng, mấy người Uông gia nhảy lên vách hang như Người Nhện, bị tôi uy hiếp không dám tùy tiện lại gần. Rất nhiều hình nộm da người bị bọn họ đá xuống vực thẳm, lộ ra càng nhiều xác giáp vàng, vốn ở dưới bị hình nộm da người che phủ, từng tên từng tên Đạo Lộ Tướng Quân nghỉ ngơi trong lòng núi, đều là giáo hoàng Kim Đồng giáo, những thi thể này đều mặc giáp trụ mục nát, có vài cái dáng vẻ to lớn, có vài cái lùn ốm nhỏ tóc bạc đầy đầu, đều đã biến thành xác ướp.

Táng trong tháp, kiểu táng thế này tôi vẫn là lần đầu trông thấy.

Một người Uông gia vô cùng gầy gò chầm chậm thả dây thừng xuống trước mặt tôi, cách tôi đại khái sáu bảy cánh tay, treo trong không trung, dùng súng chĩa vào tôi, hô lên với bên trên: "Chỗ này toàn là bánh tông, ông chủ Tiêu, chúng ta bàn điều kiện đi, tôi không thể để người khác thấy máu ở đây, bằng không ông chắc chắn không ra được."

Ông chủ Tiêu trên kia trầm mặc một hồi, kêu lên: "Tôi không có thời gian, các người khiến hắn đừng làm phiền tôi là được." nói rồi lại rơi vào trầm mặc. Tôi nhìn thấy thêm nhiều người bắt đầu xuôi dây thừng xuống, cũng bắt đầu xây dựng một đài ngang tạm thời ở tầng này, đại khái tôi đã hiểu phong cách của bọn họ, bọn họ dùng lưới an toàn xây dựng đài ngang trong không trung ở mỗi tầng, từ đó tiết kiệm được dây thừng.

Tôi không còn sức lực, nhìn phần lớn người Uông gia tiếp tục đi xuống, Tiểu Hoa vẫn bị treo ở đó, không hề động đậy, đại khái thời gian hai điếu thuốc, một người trung niên từ bên trên thòng xuống, đứng trên lưới an toàn trước mặt tôi, nhìn tôi từ sau lưng người Uông gia.

Đây là một người trung niên mặt trắng, sạch sẽ, không chút thu hút nào, đi trên đường nhìn hai ba lần cũng chưa chắc nhớ được. Vóc dáng lại cao vô cùng, tôi phỏng đoán không ra, Tam Diệp xuống theo bên cạnh ông ta. Gã nhìn nhìn Tiểu Hoa bị treo, nói với tôi: "Ngô Tà, cậu phải nhớ, đây là Ngô gia các người không đủ chuẩn." nói rồi gã nắm lấy cằm Tiểu Hoa, nâng mặt Tiểu Hoa lên, bóp miệng Tiểu Hoa há ra.

Ông chủ Tiêu ho ra một ngụm đờm, liền định nhổ vào trong miệng Tiểu Hoa.

Vào lúc đó, động nhiên một cơn chấn động rất nhỏ, tất cả những lưỡi gà trong núi bắt đầu rung động, trên kia nổi sấm rồi.

Tác giả: Hôm nay có hơi lười, trong đầu một vùng trống rỗng.

Chương 213

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng âm thanh, trong phim ảnh để biểu diễn sóng âm, sẽ biến dao động không khí thành giống như nước, biểu diễn sự chuyển động của không khí cần có hình khối, nhưng ở đây, tôi có thể nhìn thấy tất cả lưỡi gà mang âm thanh, cộng hưởng truyền xuống như quân bài domino, giống như hình dạng của âm thanh.

Tôi biết dùng từ ngữ không thể hình dung được cảm giác này, làn sóng âm đó lướt ngang tất cả chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu rung lên một cái, đã xẹt qua chúng tôi hướng xuống đáy tháp.

Mọi người đều dừng lại, người Uông gia ngẩng đầu lên, tôi biết trên kia chắc chắn đã nổi sấm.

Tôi nhìn thấy sắc mặt ông chủ Tiêu trở nên vô cùng khó coi: "Không đúng, sao lại sớm hơn? Không đúng, con mẹ nó nhầm rồi." ông ta buông Tiểu Hoa ra, nhìn đội trưởng Uông gia đang giằng co với tôi: "Đi! Mau đưa tôi xuống, tôi sắp không kịp rồi."

Đội trưởng Uông gia nhìn nhìn tôi, dùng tay làm một động tác, những người Uông gia còn lại tiếp tục đu xuống, dẫn theo ông chủ Tiêu và một đoàn người từng người một nhanh chóng đu xuống, gã lành lạnh nói: "Còn ba người đang trốn, các cậu nhất định đừng vì nôn nóng mà phạm sai lầm."

Không có tiếng sấm thứ hai truyền xuống, tiếng sấm vừa nãy hình như là ngoài ý muốn, hoặc là âm thanh khác. Nhưng ông chủ Tiêu hoảng sợ khác thường, hiển nhiên ông ta đã tính toán thời gian của tiếng sấm, ông ta đến đây cố tình để nghe đợt tiếng sấm này.

Tuy nói rất kỳ quái, nhưng gần như là cách giải thích duy nhất lúc này.

Lúc những người khác ngang qua chúng tôi, sắc mặt cũng rất khẩn trương, bọn họ đều ngóng lên đỉnh tháp, giống như lúc tôi nhìn thấy trong hẻm núi, đột nhiên tôi nhìn thấy một cơ hội xoay chuyển. Nếu tiếng sấm liên tục vang lên, rất nhiều thân tín bên cạnh ông chủ Tiêu đều sẽ tiến vào trạng thái bóng đè, khi đó là lúc thực lực của bọn họ yếu nhất. Nếu có cách tiêu diệt mấy người Uông gia trước mắt, chúng tôi nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng vào lúc ông chủ Tiêu rớt mạng.

Thủ lĩnh Uông gia không đi xuống, tiếp tục giằng co với tôi. Tôi hỏi gã: "Anh không sốt ruột sao?"

"Anh cảm thấy kết quả chuyện này sẽ thế nào?" thủ lĩnh Uông gia nhìn tôi.

"Theo lệ thường, loại chuyện này có thể đạt được kết quả tốt không ít." tôi nói, chuyện làm không chính xác có thể đạt được kết quả tốt, phải xem số mệnh, có những người số mệnh trời sinh đã như vậy, ví dụ nói chú Ba tôi, nhưng tôi không biết ông chủ Tiêu có phải vậy không.

Thủ lĩnh Uông gia nói: "Ông chủ Tiêu trước đây nghe sấm từng thành công, ông ta nói thành công của ông ta hoàn toàn là nhờ tiếng sấm, nhưng kết cục cuối cùng của tiếng sấm bị chú Ba anh cắt ngang, cho nên ông ta không nghe hết được thông tin trong tiếng sấm. Ông ta cần phải nghe sấm, hơn nữa nhất định nghe được tiếng sấm giống như tiếng sấm năm đó, âm thanh đó, vào hôm nay, sau 15 phút nữa, sẽ vang lên ở đây, ông ta phải nghe hết."

"Anh tin sao?" tôi hỏi.

Gã ghé lại gần tôi: "Tôi tin trong U Minh có vị thần vô ý thức đang sáng tạo và thao túng thế giới."

Đây là luận điệu trước giờ của người Uông gia, sau khi gã nói xong, hỏi dò tôi: "Nhưng tôi cảm thấy thần sẽ không chọn ông ta, cho nên tôi ở lại đây, ở lại bên cạnh anh, tôi có thể bảo đảm an toàn cho mình." gã nhìn nhìn vào bóng tối: "Trương Khởi Linh ở gần đây, tôi ở bên cạnh anh, tôi cũng có thể nhìn thấy y. Tôi muốn nhìn thấy người này."

"Sau đó thì sao?" tay tôi giơ lên đã có hơi mỏi, thầm nghĩ rốt cuộc anh muốn thế nào? Cứ vây cứng tôi ở đây, không cho tôi hành động sao?

Thủ lĩnh Uông gia quay đầu lại nhìn Giải Ngữ Hoa: "Tôi không có thù hận với các anh, đợi tiếng sấm nổi lên, những người này sẽ hóa ngốc, tôi sẽ thả anh ta, sau đó chúng ta làm một cuộc giao dịch." gã chỉ chỉ vào ngực tôi: "Tôi rất có thành ý, ở đây thuốc nổ của tất cả đạn trong súng tôi chúng tôi đều đã đổ hết, cho nên anh không cần nghi ngờ chúng tôi, giao dịch này của tôi rất công bằng."

Chương 214

Tôi có hơi không hiểu sách lược của người Uông gia này, nhưng có giao dịch để bàn thì chắn chắn có sức thu hút với tôi, tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Cái mà ông chủ Tiêu này gọi là nghe sấm, chắc chắn là có vấn đề." thủ lĩnh Uông gia nói với tôi: "Nhưng tôi tin cái chuyện nghe sấm này, chắc chắn tồn tại, bằng không Ngô Tam Tỉnh năm đó sẽ không cố chấp như vậy, tôi tin rằng, nghe sấm, có liên quan đến kế hoạch của Ngô gia các người đối với Uông gia chúng tôi. Chắc là vì nghe sấm, khiến Ngô Tam Tỉnh biết rất nhiều tin tức."

Tôi ngây ra, nhận ra ý gã nói là, gã cảm thấy Ngô gia phế được Uông gia, có thể là năm đó chú Ba nghe sấm nghe được manh mối, nói vậy người Uông gia không thể nào lý giải được chuyện mình bị tiêu diệt, cho rằng đây là ông trời tính kế bọn họ.

Anh muốn biết chuyện này làm gì, anh muốn xử lý Lôi công báo thù sao?

"Nhưng chúng tôi đi theo ông chủ Tiêu rất lâu, chúng tôi cảm thấy nghe sấm sẽ không đơn giản và lỗ mãng như vậy, nghe sấm trong nhận định của ông ta khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái. Bí mật trong tiếng sấm, lại chỉ khiến cuộc đời của người như ông ta thu được thành công, tôi cảm thấy thật khó tin." người Uông gia nhìn tôi: "Anh chắc chắn biết bí mật thực sự của tiếng sấm, có đúng không, lát nữa kết quả nghe sấm của ông chủ Tiêu, tôi phỏng chừng cũng không tốt lắm, nhưng tôi hy vọng anh dẫn chúng tôi đi vạch trần bí mật tiếng sấm thực sự."

Tôi ngửa đầu ra sau, lộ ra biểu cảm giống như lúc đầu.

Trong cảm nhận của người Uông gia, tôi là một sự tồn tại không thể đoán trước được, người Uông gia vô cùng không lý giải được vì sao hệ thống nghiêm mật như thế của mình lại bị tôi công phá. Nói thật, bây giờ hồi tưởng lại, tôi của khi đó đã làm thế nào được cũng vô cùng mơ hồ, tôi chỉ nhớ khi đó tôi có chấp niệm và sức tập trung cực mạnh, loại sức mạnh này sinh ra từ tâm, chỉ có thể phát huy năng lực cực lớn trong chuyện này. Tôi cảm thây đây chính là chỗ đáng sợ và vĩ đại nhất của lòng người.

Khi đó tôi tuyệt đối không thể nói với gã, xin lỗi ông hai, thực ra tôi hoàn toàn không biết bí mật của tiếng sấm là gì, tôi chỉ có thể dốc hết sức khống chế biểu cảm và lỗ mũi của mình, lộ ra vẻ mặt tay đấm da đen trên võ đài từ ác nghiệt đến he he he. Lộ ra nụ cười gian thương: Nhóc con, vẫn là anh biết nhìn hàng.

"Tại sao anh không phản chiến ngay lúc này, bây giờ tôi sẽ dẫn các anh xuống?" tôi bảo.

"Bây giờ chúng tôi là được người ta thuê." thủ lĩnh Tiêu gia nói: "Nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn cản chủ thuê làm một vài chuyện ngu ngốc."

Tôi nhìn xuống bóng tối bên dưới, thủ lĩnh Uông gia lại nhìn lên phía trên, nói với tôi: "Chuyện anh phải làm bây giờ là chờ đợi."

Tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không ngẩng đầu, tôi lại hỏi thủ lĩnh: "Cậu ấy không sao chứ, anh còn cho tôi một người chết, đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là các anh thả cậu ấy xuống đi đã."

Thủ lĩnh Uông gia lắc đầu: "Chúng ta hiện tại vẫn là quan hệ đối lập. Anh chỉ có thể đợi."

Ây dà, Uông gia các người diệt vong quả nhiên là có nguyên nhân, các anh toàn là một đám thô lỗ, một đám ngốc Trương gia, một đám đần Uông gia, con mẹ nó đời này của tôi rốt cuộc đã phạm thái tuế thế nào. Tôi thầm mắng trong lòng, lúc này phía trên ầm một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu, chỉ thấy lưỡi gà bắt đầu rung chuyển dữ dội, lại một đợt sóng âm truyền xuống. Tức tốc lướt qua chúng tôi, xông đến đáy tháp, gần như cùng lúc, tôi đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có động tĩnh gì đó.

Quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy cái xác khô sau lưng, thân hình không biết thế nào, lại nghiêng về phía cổ tôi, miệng gần như kề sau đầu tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn thủ lĩnh Uông gia, thủ lĩnh kia nhìn tôi cười mỉa, gã chắc chắn đã nhìn thấy thi thể dựa vào tôi, nhưng gã dùng lời lúc nãy, thu hút sự chú ý của tôi.

"Anh giỡn mặt tôi?"

"Tôi đánh cược với người ta, anh sẽ không sống được đến lúc chúng tôi động thủ, tôi động thủ, thì tôi thua." thủ lĩnh Uông gia bật cười: "Anh đúng là Ngô Tà sao? Anh rất dễ tin người đấy. Bây giờ anh làm sao đây? Máu trên người anh đã bắt đầu thu hút Đạo Lộ Tướng Quân ở đây rồi, anh nhìn kỹ đi."

Tôi nhìn ngó xung quanh, tất cả Đạo Lộ Tướng Quân xung quanh, cơ thể đều nghiêng về chỗ tôi. Rất nhiều mặt người đều xoay qua đây.

===========

Chương 215

Số lượng Đạo Lộ Tướng Quân ở đây không thể ước đoán được, vừa nãy "nam Hạt bắc Ách, đông Tà tây Bàn" chúng tôi đã dùng hết bản lĩnh toàn thân, tiêu diệt được một con, nhưng nếu có hai con, chúng tôi chắc chắn sé có người trọng thương, ở đây tôi phóng mắt đã có thể nhìn thấy sáu bảy con, hơn nữa chủng loại còn khác nhau. Cảm giác chúng có thể thích hợp tác chiến đủ loại địa hình.

Tôi nhìn biểu cảm người Uông gia nhẹ nhõm, như thể những tình huống này không hề liên quan đến bọn họ, mới bảo bọn họ: "Nếu những thứ này khởi thi, các anh cũng chịu không nổi đâu."

Thủ lĩnh Uông gia cười nhìn tôi: "Đây là do anh lựa chọn, Uông gia chúng tôi, sớm đã không có lựa chọn rồi."

Khốn kiếp, thế mà là phái lạc quan, đối phó với nhân vật phản diện bằng lòng với số mệnh tôi đúng là không có cách nào, tôi hỏi: "Các anh không sợ chết sao?" người Uông gia ra ngoài làm việc hiển nhiên nên là những kẻ sợ chết hám lợi.

Thủ lĩnh Uông gia vô cùng thoải mái gật gật đầu: "Chúng tôi sợ, nhưng bây giờ chúng ta là một trạng thái cân bằng, anh cũng chưa đến nỗi nói bây giờ cho chúng tôi đầu hàng. Chúng tôi cũng không biết những thứ này có phải cuối cùng sẽ khởi thi thật không. Vào những lúc thế này, tình cảm không có ích lợi gì."

Lời của gã vang vọng bên tai tôi, đột nhiên xuyên thủng ý chí của tôi, câu này, là một câu tôi thường nói trước khi san bằng cả Uông gia. Không biết gã có ý tặng lại cho tôi, hay là vô tình nói ra lời giống như tôi.

Trước mặt vận mệnh, tình cảm chỉ là cảm giác do hoóc-môn tuyến thượng thận tiết ra mà thôi, đừng để tâm đến tình cảm, mà phải để tâm đến mức độ chuẩn xác động tác của mình sau khi hoóc-môn tuyến thượng thận tiết ra.

Điều này sẽ quyết định sống chết.

Nói đơn giản một chút, khi con người tấn công người khác sẽ kích động, sức tập trung tăng cao, thông thường sẽ cảm thấy cùng lúc đó mình rất phẫn nộ, mấu chốt của luyện tập là dập tắt phẫn nộ này đi, giữ lại sức tập trung sản sinh do kích động.

Đó là vì vào khi đó, tôi căn bản không để tâm đến sống chết của mình, chỉ muốn hoàn thành chuyện này.

Loại trạng thái này, thông thường dùng trong trường hợp không thể dùng cách bình thường giải quyết, ví dụ như, lúc này. Đây là lối xử thế phá vỡ cân bằng, ưu thế của tôi chỉ có một, chính là tôi sẽ biết được tiếp theo xảy ra chuyện gì nhanh hơn tất cả họ một giây.

Thủ lĩnh Uông gia vẫn nhìn tôi cười hì hì, đột nhiên tôi hiểu ra bây giờ mình cần làm gì, nếu tôi còn muốn sống tiếp, thì tuyệt đối không thể xem sự sống của bản thân là một điều kiện quan trọng trong kế hoạch của mình, chỉ có không lo nghĩ có sống tiếp được không, mới có thể chiếm được tiên cơ.

"Nếu vào giây phút cuối cùng tôi còn sống, mà anh vẫn không biết bí mật của nghe sấm, nhớ lấy, chỉ có giúp tôi, cuối cùng anh mới có thể biết trong tiếng sấm là cái gì." tôi nói, thủ lĩnh Uông gia không hiểu, hỏi: "Có ý gì?"

Anh cứ đoán tiếp đi, tôi thầm nghĩ, mở tay nhìn tiền đồng trong tay, trên tiền đồng toàn là máu.

Tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của đồng tiền đồng này, đối với tôi mà nói, nếu tôi không biết ý nghĩa của tiền đồng, mà Tiểu Hoa bây giờ lại không thể nói với tôi, vậy thì đồng tiền đồng này chẳng có ích lợi gì với tôi.

Tôi xoay người, nhét tiền đồng vào miệng Đạo Lộ Tướng Quân sau lưng mình. Người Uông gia thoắt cái liền hoảng loạn, gần như cùng lúc, tôi phi thân nhảy lên, lập tức ôm lấy thủ lĩnh Uông gia kia, tay trái rút con dao găm bên hông gã ra, trở tay chém đứt dây thừng treo Tiểu Hoa. Trong nháy mắt Tiểu Hoa rơi xuống.

Thủ lĩnh Uông gia vươn tay muốn tóm tôi, gần như đồng thời tôi buông tay, ngã rơi xuống vực sâu. Gã liền không tóm được tôi.

Tôi hô lớn giữa không trung: "Chúng tôi rơi xuống rồi! Tiểu Hoa hướng ba giờ, cách vách tường ba mét, tôi hướng hai giờ, cách vách tường hai mét tư, chúng tôi cách nhau hai giây! Bàn Tử, Tiểu Ca, Hạt Tử! Chúng tôi có chết không phải nhờ vào thị lực của các anh rồi!"

Nói rồi tôi dang rộng tứ chi, gào thét rơi xuống vực sâu, trong lòng cầu nguyện, trong bóng tối có người sẽ nhảy lên đón được chúng tôi.

Ăn ý nhé, anh em! Cho chút ăn ý nào!

==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #daomo