Chương 166-170
Chương 166
Chúng tôi chạy trở về, lần nữa lao vào giữa mưa rắn, chộp lấy ba lô của mình, lần nữa xông ra ngoài. Tôi ngoái đầu nhìn một cái, dưới ánh trăng bóng đen trên tán cây lan rộng ra, giống như một cái ô đen. Chạy trở ra đến nơi không còn mưa rắn, Lưu Tang tìm khoảng đất trống, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói với chúng tôi: "Chúng ta chỉ có thời gian 4 tiếng để đào hố."
Chúng tôi đã đi vào sâu dưới đáy hẻm núi, tìm phương hướng trở lại sườn núi hoặc bò lên vách đá nữa thì đã không thể rồi, trong đầu tôi tính toán một chút, đầu óc Lưu Tang vẫn coi như nhanh nhảu, cách bảo đảm nhất chính là đào hố. Chúng tôi móc xẻng ra, cách khoảng cách ba bốn mét bắt đầu đào, hệ rễ cây ở đây trải rộng rắc rối, một xẻng đào xuống toàn là rễ cây, căn bản đào không xuống nổi, muốn đào ra một cái hố có thể vùi một người, bốn tiếng phỏng chừng không đủ.
Nhưng bốn tiếng sau, thứ màu đen kia có thể đã hạ xuống dưới chiều cao của chúng tôi, chúng tôi còn hành động nữa sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đào mười mấy phút, Khảm Kiên đột nhiên chạy sang nhìn một cái, tôi hỏi hắn ta làm gì đó, hắn nói: "Tôi xem anh chôn dọc hay chôn ngang."
"Có gì khác chứ?" tôi nhìn hắn một cái, tôi đang muốn đào một cái hố nửa xổm là vào được, sau đó dùng lá cây làm nắp, cho nên chắc sẽ có dạng nồi cơm điện, sở dĩ tôi muốn ngồi xổm, có thể là vì con người tôi không có cảm giác an toàn, nếu đơn thuần là nằm hoặc cắm xuống đất như cây gậy, có biến cố gì thì sẽ chết.
Hoặc là nói, tôi luôn gặp phải biến cố, cho nên luôn phải chừa lại đường lui cho mình.
Khảm Kiên nhìn nhìn miệng hố của tôi, khua khoắn một chút, hỏi tôi: "Ông chủ, anh muốn bọc bản thân thành một vòng à?"
Tôi xem thử cái hố của hắn ta, là một cái rãnh nằm ngửa, tôi thầm nghĩ ai có chí nấy, không chỉ mỗi một yêu cầu, chỉ nói một câu: "Trông không cát lợi lắm."
"Ông chủ, vậy anh nói phải làm sao?" hắn ta vội vã dùng tiếng phổ thông không chuẩn, tôi vỗ vỗ hắn: "Không sao không sao, suy ngẫm sự đời sẽ có đột phát."
Lưu Tang xộc đến, nổi giận: "Con mẹ nó các anh còn làm phòng ở, tất cả cùng đào hố, đào một cái hố lớn, chúng ta cùng nằm vào trong! Bằng không thời gian chắc chắn không đủ!"
Tôi nghe thấy cũng đúng, vì thế mọi người tập trung lại, đào bừa một phen, đào được ba tiếng, tôi đã bủng rủng toàn thân, eo mỏi lưng đau, miễn cưỡng đào ra được một cái trông như cái hố, sau đó hai người tiếp tục gia công, những người khác nhặt lá làm nắp đậy, lúc Lưu Tang đào vẫn luôn nhìn xung quanh, tôi hỏi gã làm gì, gã bảo: "Càng lúc càng thấp rồi. Tranh thủ tranh thủ." lời vừa dứt, chúng tôi đã nhìn thấy gần như ngay trên đỉnh đầu chúng tôi, một cụm bóng đen trông như hơi nước lượn lờ sang đây, Lưu Tang chửi thề một tiếng, ôm đầu, mọi người lập tức rụt lại.
Tôi dùng đèn pin rọi theo một chút, vẫn không nhìn rõ là hơi sương hay côn trùng bay.
Mọi người gia tăng tốc độ, chúng tôi nhảy vào trong hố, đậy nắp lại, trên nắm đều trát đầy bùn đất, chúng tôi móc đất bên thành hố bịt kín khe hở của nắp lại, mấy người toàn thân đầy bùn, nhếch nhác chịu không nổi. Lưu Tang nghe ngóng bên trên, bảo chúng tôi đừng nói chuyện.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần mọi người đều hòa hoãn lại, tôi liền hỏi Lưu Tang: "Làm như vậy, chẳng biết khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài." Lưu Tang nói: "Hơi đất đến mặt trời mọc sẽ bốc lên, chúng ta ở đến 11 12 giờ sáng là được."
Vừa nói xong, mọi người đều nghe thấy một âm thanh đinh tai nhức óc, tôi ngây ra một lúc, trong không gian nhỏ này nghe không được rõ lắm, có hơi mù mờ, một giây sau mới phản ứng lại được, là sấm nổi.
Thôi rồi, tôi thầm nghĩ, vừa nãy còn trăng sáng sao thưa, sao đột nhiên lại nổi sấm, mây ở đâu ra? Lưu Tang lại nhíu mày: "Không phải nổi sấm, là pháo bắn. Pháo cối."
"Bắn pháo? Ai với ai?" Khảm Kiên hỏi, lời vừa dứt, ở nơi rất gần chúng tôi, ầm một tiếng vang cực lớn, sóng khí trong nháy mắt hất văng nắp đậy của chúng tôi.
Chương 167
Một tiếng rít lướt qua, bốn chúng tôi ôm đầu, một viên pháo cối nổ tung bên cạnh chúng tôi. Nhiều năm nay tôi ở cạnh vụ nổ cũng không phải một hai lần, nhưng bị pháo cối nổ trực tiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên, ù tai thì thôi đi, lá khô và bùn đất khắp trời rơi xuống, trút cho một mồm nước đen. Khảm Kiên kinh khiếp nhìn tôi, lắp bắp nói: "Ông, ông, ông chủ, sao lại đánh nhau rồi?"
Tôi bò lên bờ hố, cầm ống nhòm lên, nhưng bị tán cây cản lại không nhìn thấy được gì, lại một viên pháo cối gào rít xông tới, tôi nghe âm thanh, trực giác không ổn. Còn chưa nói gì, sắc mặt Lưu Tang đã đại biến.
"Chạy!" gã hô lớn một tiếng, chúng tôi nhào khỏi lòng hố, xông ra mười mấy bước, viên pháo cối ấy rơi trúng vào hố của chúng tôi, chúng tôi bổ nhào ra đất, Lưu Tang la lớn: "Tắt đèn pin, tắt đèn pin!"
Tôi la lớn, "Đừng tắt, ném đi."
Khảm Kiên cong người, xoay tay, cơ bắp lồ lộ trên cánh tay gồ lên, trực tiếp ném đèn pin lên lưng chừng không, sau đó vững vàng rơi xuống, rơi xuống dưới chân chính hắn. Tôi nhìn hắn ta, hắn ta nhìn tôi, hắn làm một động tác thể hình.
Tôi bước tới tung cước: "Ném ra ngoài! Không phải ném lên!" nhặt đèn pin lên, ném ra xa, Lưu Tang làm động tác khai bóng đá ra xa mười mấy mét.
Đèn pin kiểu mắt sói nặng vô cùng, có thể trực tiếp làm vũ khí, một cước này khiến Lưu Tang đau thấu, không trung lại vun vút, tôi túm Lưu Tang và Khảm Kiên, cắm đầu chạy về phía trước. Xông vào trong bóng tối. Viên pháo nổ tung ngay chỗ chúng tôi vừa đứng. Chúng tôi rụt đầu ngoái nhìn, tựa vào sau một thân cây, Lưu Tang liền mắng: "Đồ đần nhà anh, thủ hạ anh sao thế? Phóng đạn tín hiệu cho người ta đấy à?"
Tôi nhìn nhìn chân gã, thầm nghĩ con mẹ nó cậu cũng chẳng thông minh đến đâu đâu, vuốt nước đen trên mặt, đánh trận phỏng chừng cũng thế này là cùng. Lưu Tang chỉ chỉ một phương hướng: Đạn pháo từ đâu tới, ánh đèn pin của chúng ta, nháng một cái, họ sẽ có thể xác định vị trí của chúng ta. Đây là muốn trực tiếp xử chết chúng ta. Phỏng chừng người ở trên sườn núi.
Xung quanh một vùng tối đen, đèn pin của chúng tôi ở đằng xa có thể trông thấy một tia sáng, nháy mắt lại một tiếng vút, sau đó vang lớn một tiếng, bị nổ tắt luôn.
Dưới thân cây, đến mặt Lưu Tang tôi cũng không nhìn thấy, lại một phát nữa, dập tắt cái đèn pin bị Lưu Tang đá ra rất xa kia, cả không gian nháy mắt yên ắng trở lại.
"Là người của ông chủ Tiêu sao?" tôi thò tay lấy dao, mệt mỏi lúc này đúng là khó nói nên lời. Có khẩu 98k cũng tốt. Lưu Tang mắng lớn: "Mẹ nó, không phải họ Tiêu đó thì anh còn kẻ thù khác à? Anh gửi thiệp mời bọn họ hay sao? Chi bằng anh đi hỏi đi?" nói rồi gã trông ra bóng tối xung quanh, ngó đồng hồ. "Chúng ta chết chắc rồi. Khí độc áp xuống ngay bây giờ."
Thứ đó cũng không phải bao trùm cả hẻm núi, chúng tôi chưa chắc sẽ xúi quẩy như vậy, tôi thầm nghĩ, vừa nãy nhìn thấy, khu vực bao rùm của nó chỉ có trên tán của sáu bảy cây, Lưu Tang đột nhiên nhìn lên trời la lớn: "Khổng Tam, quen nhau một đoạn, mẹ họ tha cho đường sống đi, họ Tiêu đó cho ông bao nhiêu tiền, ông đuổi theo nổ chúng tôi, mẹ nó ông đây cũng là người sống, ông nổ cũng có bấy nhiêu, có cần liều vậy không."
Tôi kinh ngạc nói: "Cậu quen người này?"
Lưu Tang mắng: "Tôi từng gặp ở lầu bốn, bắn pháo tốt như vậy, chính là Khổng Tam ở Ngân Xuyên, chúng tôi còn từng chơi mạt chược, chó má thật chắc chắn là không muốn trả tiền rồi." nói xong hét to: "Tiền mạt chược tôi không đòi nữa!"
Rất nhanh từ trên sườn núi truyền xuống khẩu âm Tây Bắc đặc sệt, vang vọng trong hẻm núi: "Cậu cũng đừng nói gì với tôi, cậu giao Ngô Tà ra đây, cậu có thể đi, tôi không cần cậu."
Lưu Tang mắng to: "Ba người họ, một mình tôi, mẹ nó tôi đánh không lại." sau đó nói với tôi: "Chi bằng anh hy sinh một chút?"
Tôi mắng cậu khẩn trương khí độc như vậy làm gì, chúng ta nấp ở đây, lại không nhất định sẽ chết, người của ông chủ Tiêu nếu xuống đến hẻm núi, chúng tôi còn đỡ việc. Hơn nữa rốt cuộc có phải khí độc không chúng tôi còn không biết.
Lưu Tang nhìn tôi: "Ngô Tà, anh thấy tôi thích diễn sâu lắm sao? Nếu tôi không thích diễn sâu, tôi sợ hãi như vậy, tôi pha trò với anh sao, mẹ nó tôi nói anh hay, tôi nói với anh đó là cái gì, thì là cái đó, ông đây ở trong đội ngũ chính là làm công việc này, lỗ tai của ông đây có thể khiến cho phạm vi cảm nhận của các anh từ 100 mét mắt thường biến thành 2 cây số, ông đây nghe được cái gì, thì là cái đó, tôi nói anh hay, trong chu vi hai cây số này, khí độc đó có hơn 200 cụm, hơn 200 cụm, còn nhiều hơn đám tương hồ nhồi trong đầu anh, nhiều hơn! Chúng ta phải tìm hố vùi mình, vùi mình!!"
Gã gào xong, tôi lành lạnh nhìn gã: "Muốn hố chứ gì?" tôi bật đèn pin cái tách, ném ra khỏi chúng tôi sáu bảy mét, rồi nấp ra sau cây, nháy mắt đạn pháo đã tới rồi, bùm một tiếng, lại là đầy trời lá khô và bùn nhão, tôi xách Lưu Tang, không đợi mọi thứ rơi xuống, xông về phía pháo nổ, ở đó có một cái hố đạn lớn, đá gã xuống dưới.
Chương 168
Tiếp đó chúng tôi cũng tự mình nhảy xuống, cái hố đạn pháo nổ ra nông hơn của chúng tôi đào, nhưng bự hơn, trông như một cái chảo, Lưu Tang bị đạp xuống rồi, mò mẫm bốn phía, lại trực tiếp nằm xuống, kêu lên với chúng tôi: "Mau lên! Mau lên!" chúng tôi liền nghe thấy trong rừng rậm xung quanh có rất nhiều tiếng lóc bóc lóc bóc kỳ quái, trong lòng tôi kinh hoảng, nghĩ đến lời vừa nãy Lưu Tang nói, những lúc thế này vẫn là tin gã đi vậy! Nghĩ rồi cũng nhảy xuống, nằm xếp hàng với gã, tiếp đó nhìn thấy Bạch Xà cũng lao xuống, bốn người xếp lớp thành một hàng.
Hố đại khái sâu chừng một cánh tay, nằm trong đó vẫn thấy rất vi diệu, nếu chụp hình chúng tôi từ rìa hố, chúng tôi sẽ giống như sủi cảo chiên vậy, tôi nói với Lưu Tang: "Cậu chắc chắn không?"
"Bớt phí lời, đợi lát nữa không chết tôi gọi anh một tiếng ba." Lưu Tang đến nhìn cũng không muốn nhìn tôi. Vừa nói xong tôi đã cảm thấy, phía trên chúng tôi, xẹt qua một mảng bóng đen.
Để tôi giải thích kỹ càng một chút loại cảm giác này.
Chúng tôi nằm ngang, có thể nhìn thấy ánh sáng trên nền trời, ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu xuống, tuy vô cùng mờ tối, nhưng ít nhiều có thể nhìn thấy một chút. Lúc thứ đó thổi qua trên bầu trời trước mặt chúng tôi, chỉ trong nháy mắt tất cả luồng sáng đều bị che khuất.
Lỗ chân lông tôi có thể cảm giác được luồng khí vô cùng nhẹ, thứ đó chắc chắn cực kỳ nhẹ, cho nên chỉ cần dòng khí biến hóa một chút thì có thể lưu động, đại khái mười lăm phút sau, thứ che khuất tầm nhìn của chúng tôi bị thổi đi, lần nữa lộ ra ánh trăng, nhưng không đến mấy phút, một cụm khác lại bao trùm đến.
Hai cụm lướt qua, cảm giác lỗ chân lông của tôi rõ ràng khác biệt, cụm đầu tiên tôi cảm giác luồng khí lướt qua ở độ cao khoảng hai cánh tay tôi, cụm tiếp theo gần như ở ngay trên mép hố. Lưu Tang bị mũi miệng, lỗ mũi tôi nháy mắt ngứa rang, có chút muốn ho.
Sau đó nghe thấy cơ thể mình, không phải nghe thấy, là cảm nhận được cơ thể của tôi, phát ra âm thanh lóc bóc lóc bóc, đây là lỗ chân lông tôi bị ăn mòn, tiếp đó làn da thoáng cái cảm thấy đau nhói.
Đệt mẹ, những cụm sương này có tính ăn mòn.
Lưu Tang bắt đầu vừa vét bùn đất bên cạnh, trát lên người mình, trên người tôi vốn đã có không ít bùn đất bị quét sạch, cũng bắt chước dáng vẻ của gã.
Bốn người trát thành cá thòi lòi, cụm bóng đen trước mặt từng cụm từng cụm trôi đến, có những cái 30 phút mới tản đi, có những cái 3 phút đã đi, tôi nhận ra, một phương hướng của khu rừng này, nhất định có một nguồn gió, những sương độc này hẳn là từ nguồn gió mà đến, nhưng cũng quá tối rồi, chúng tôi không thể phân biệt được phương hướng gió.
Đến cuối cùng, tất cả sương độc gần như dán sát mặt hố, mặt và tay tôi toàn bộ đều bị ăn mòn chảy ra chất lỏng, giống như những con rắn trước đó. Tôi gần như không thể hít thở, hít vào một hơi liền giống như hít phải ớt, cả phổi đau thấu. Lưu Tang cẩn trọng đắp bùn đất xung quanh lên người mình, không hề dừng lại.
Tôi cũng học theo gã, tôi phát hiện không ngừng trát bùn đất, có thể giảm bớt đau đớn trên da, vì thế hai người giống như cá sắp chết trong vũng bùn, không ngừng hất bùn lên người mình.
Anh biết đó nằm trong hố, hất bùn lên người mình rất khó, nhưng hất bùn lên người đối phương thì lại rất dễ, chúng tôi hất bùn lên người mình nửa ngày không có hiệu quả gì, tôi cắn răng một cái, liền hất lên người gã, rất nhanh trên người gã cũng thêm một đống, gã từ từ phản ứng lại được, lập tức cũng hất lên người tôi.
Hai người chúng tôi hất nước bùn cho nhau, tôi quay đầu qua nhìn gã, gã cũng quay đầu qua nhìn tôi, dưới ánh trăng thực ra không nhìn thấy gì, chỉ là đại khái cảm giác được hai chúng tôi đang trừng mắt nhìn nhau.
Dần dần, những sương độc kia cách chúng tôi càng lúc càng xa, sau đó trời từ từ bắt đầu sáng lên, tôi đã hoàn toàn quạt tay theo phản xạ có điều kiện, cả người lạnh cóng, tất cả da thịt đều bị ngâm thành tàu hủ ky.
Đợi chúng tôi từ trong hố lộn người lên, một búng máu từ trong miệng và mũi tôi ọe phun ra ngoài, nháy mắt té ngã ra đất, Lưu Tang định đỡ tôi, tay quạt cả đêm không còn sức lực. Dùng lưng cản một chút, tôi không té ngã, Khảm Kiên đỡ lấy tôi, trong mông lung tôi nhìn thấy da của mọi người, toàn bộ đều bị ăn mòn hết. Toàn bộ đều là mụn nước.
"Hủy dung rồi." Khảm Kiên lẳng lặng nói: "Ông chủ, chúng ta còn cứu được không?"
Tôi chạm chạm vào mặt mình, đau muốn chết, khóe miệng còn đang chảy máu, muốn đứng lên lại, phát hiện không đứng nổi nữa.
Chương 169
Sắc trời càng lúc càng mát, hơi đất bốc lên, dưới ánh nắng, những cụm khí kỳ quái kia gần như không nhìn thấy nữa. Bóng cây trên đầu vô cùng rậm rạp, súng cối hẳn không nhìn thấy chúng tôi, hôm nay là cơ hội cuối cùng của chúng tôi rồi, tối nay còn như thế lần nữa, thì chúng tôi chết chắc.
Tôi thở dốc một hồi, không khỏi cảm thán cơ thể người đúng là rất tinh diệu, tự tôi cảm thấy phổi mình đã cháy hỏng rồi, lúc này lại vẫn có thể dịu đi. Nhờ Khảm Kiên dìu đỡ, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu thảm truyền tới từ đằng xa, hẳn là khí độc đã dâng lên đến vị trí của súng cối, trong cuộc sống rất nhiều chuyện chính là như vậy, nếu đêm qua anh bạn kia giơ cao đánh khẽ, chắc chắn tôi cũng sẽ nhắc nhở anh ta nguy hiểm này, bây giờ chúng tôi đang thoi thóp, phỏng chừng bọn họ sẽ còn thảm hơn, lưỡng bại câu thương. Lúc này Lưu Tang lại nói: "Nghe nói với tính khí của anh trước đây, anh vẫn sẽ thông báo với người trên sườn núi, để bọn họ cẩn thận khí độc, cho dù bọn họ sẽ giết chúng ta."
"Đó là hư cấu văn vẻ, trong cuộc sống hiện thực, bất kể là tôi của lúc nào, điều quan tâm chỉ là bạn bè của tôi." tôi lẳng lặng nói: "Thiên Chân không có nghĩa là ngốc."
Lại đi tiếp hơn nửa giờ nữa, trời đã sáng hẳn, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống, hoàn toàn giống như trong truyện cổ Grimm. Thiên nhiên đúng là tên lừa đảo giỏi nhất. Bạch Xà dò đường phía trước, đột nhiên ra hiệu cho chúng tôi. Mấy người chúng tôi cúi thấp người, hắn lùi lại nói: "Cây phượng vĩ."
Thị lực của Bạch Xà tốt vô cùng, chúng tôi cầm lấy ống nhòm, dưới sự dẫn dắt của hắn, mới nhìn thấy thân cây trước mặt, nói thật với khoảng cách này, tôi căn bản không phân biệt được đó có phải phượng vĩ không, Bạch Xà cũng coi như phát huy tốt hơn người thường.
Tôi dùng ống nhòm trông một hồi, đại khái biết vì sao Bạch Xà có thể nhìn được nhạy bén như vậy, bởi vì bên dưới thân cây kia, tình hình hết sức đặc biệt. Bụi rậm ở đây toàn là dương xỉ, dương xỉ chính là nhánh cây và lá vụn trông như con rết màu xanh lá, trong đó lẫn một vài bụi cây gai tôi không biết tên - những thứ này quét qua làn da lở loét của chúng tôi quả thật là đau thót tim - nhưng bất kể là loại gì, nhìn từ xa cũng là một đám xanh lè, khu rừng này chính là các loại màu xanh đậm nhạt khác nhau, nhưng trong bụi rậm dưới cây phượng vĩ đó, lại có màu tím, màu xanh, màu vàng đủ loại màu sắc tươi đẹp.
Khi nhìn từ xa, bụi rậm dưới thân cây rực rỡ sắc màu, như thể được vẽ ra, nhưng nhìn kỹ mới biết những thứ đó không phải bông hoa.
Lại gần chúng tôi dần trông thấy, những thứ đó đều là nấm, phần lớn chỉ to bằng móng tay út, cũng có số ít nấm lớn, các loại tai nấm xòe ra, cũng có bụng nấm không xòe, trên rễ cây, trong kẽ đá dưới bụi cây, núp đầy đủ loại hình dạng tai nấm lốm đốm như sao, thoạt nhìn giống như mụn mủ, có lớn có nhỏ. Rất nhiều rong rêu cũng có màu sắc, không phải màu xanh đọt chuối, mà là màu xanh đen.
Mà từ khu vực này nhìn về phía trước, tán cây của cả rừng rậm đều đột nhiên cao lên, dày đặc hơn, ánh nắng chiếu xuống càng ít, chúng tôi nhìn thấy trong bụi rậm sau lưng toàn là dây leo quấn quanh, trên dây leo nở đầy hoa nhí màu vàng, dưới mỗi thân cây tương đối to lớn, đều mọc đầy thứ nấm đủ màu sắc.
Lấy khoảng này của rừng rậm làm ranh giới, bên trong và bên ngoài gần như đã là hai thế giới. Thế giới trong này âm u mát mẻ, nhưng màu sắc phong phú.
Càng thêm chói mắt là, trong khe hở của nham thạch và rễ cây mà những cây nấm này sinh trưởng, Lưu Tang gạt rong rêu ra, chúng tôi nhìn thấy vô số xương vỡ. Không biết là của người hay của động vật. "Gió đêm qua bao lấy những bào tử nấm này, thổi ra ngoài từ sâu trong khu rừng này."
Tôi và Lưu Tang nhìn nhau một cái, đồng thanh nói.
"Chúng ta vào thế nào đây?" Khảm Kiên hỏi: "Nơi này toàn là nấm."
Tôi lắc đầu, những đám nấm màu sắc này chỉ là một phần rất nhỏ của giống nấm trong khu rừng này, tôi đã nhìn thấy vô số tai nấm hệt như linh chi, trông rất giống lỗ tai, trong kẽ nứt vỏ cây gần như đâu đâu cũng có. Những cây này đều bị dương xỉ che phủ nhìn không rõ, xem ra khu vực này của khu rừng vô cùng thích hợp để nấm sinh trưởng. Lưu Tang nghe ngóng bốn phía, chỉ chỉ một phương hướng: "Ở đó có con suối nhỏ."
Chương 170
Chúng tôi thuận theo chỉ dẫn của Lưu Tang, men theo tuyến đường nấm bị che khuất trong rừng đi vào, không bao lâu đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ, mấy ngày nay nước mưa dồi dào, dòng nước trong suối chảy xiết, nhìn thấy rõ ràng rất nhiều cá bơi lội trong đó, Khảm Kiên liền bảo: "Có cá, nước này hẳn là sạch."
Ý của Lưu Tang tôi hiểu, khu rừng này mắt thường nhìn cũng thấy không bình thường lắm. Men theo dòng chảy đi vào có thể tương đối an toàn một tí, dù sao cũng là nước thông.
Dòng chảy này xuôi một mạch đến cửa hẻm núi, tôi đã từng uống, xác thực hẳn là sạch, tôi dùng tay huých huých, nước mát lạnh thấu xương, chắc từ trong sơn động chảy ra. Lúc này cũng không bận tâm được nhiều như thế, xuống dưới nước, chúng tôi bắt đầu cọ rửa những mụn nước và bùn đất trên người, cọ sạch bùn rồi, đầu gối tôi liền bắt đầu đau, nhiệt độ nước quá thấp quả thực không thể dừng chân lâu. Mụn nước dưới da thảm không chịu được, rất nhiều phần da sưng đỏ lở loét, ngập trong nước lạnh rồi ngược lại không còn ngứa ngáy nữa, nhưng đồng thời chúng tôi nhìn thấy rất nhiều giòi lít nhít to bằng con đỉa. Giống như nốt ruồi, đã hút no nê.
Về đến vách đá, bốn người đánh bật lửa đốt cho nhau, quá nhiều rồi, vô số nốt ruồt đều đốt không sạch, nhìn từ xa mấy người đều giống như phủ đầy hạt mè. Cuối cùng Lưu Tang lấy ra một xấp gì đó, mở ra bên trong đều là gia vị mì ăn liền, ở trong rừng ăn bánh khô nén - bánh khô dùng nước luộc sau đó sẽ biến thành một nồi cháo lớn - cho vào thì đây là gia vị vàng.
"Nghe nói đỉa sợ muối nhất, những cái này đều là muối tiêu, chúng ta bôi lên người, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ nhiễm bệnh." Lưu Tang nói.
Tôi nhìn nhìn vết thương khắp người bốn người, thầm nghĩ con mẹ cậu đánh thêm lửa nữa thì chúng ta thành xâu mực nướng rồi, Lưu Tang đã xé một gói ra, đổ muối tiêu vào tay, xoa phần dưới nách bị đỉa bâu dày nhất, tiếp đó chúng tôi nghe thấy gã kêu thảm lên, tôi cùng lúc ngửi thấy mùi ớt thơm trong gói gia vị.
Đỉa dưới nách gã rất nhanh đã tan thành nước rơi xuống, Lưu Tang cắn răng không xuống nước rửa vết thương, nhưng đau đến ngã xuống hòn đá bên cạnh, căn bản không có sức lực xoa tiếp. Biểu cảm vặn vẹo như ác quỷ.
Bạch Xà thở dài, nói với tôi: "Ông chủ, anh bạn này đang phát trực tiếp sao? Tôi cũng muốn lên like. Nếu mà lên sân thượng chắc chắn sẽ hot lắm, tự mình nướng mình." nói rồi móc một cái nồi nhỏ từ trong ba lô, cái nồi này đại khái to bằng người máy quét dọn, tất cả nung xào hầm rán của chúng tôi đều dựa vào cái nồi này, hắn ta châm đèn cồn, múc nước bắt đầu đun: "Chúng tôi lớn lên trong nước, đỉa thấy nhiều rồi, đun nước đến hơn 40 độ, hơi nước bốc lên thì rớt hết."
Hắn đun nước một hồi, thò tay vào trong nước, đỉa rất nhanh đã rơi xuống, điên cuồng vặn vẹo trong nước, muốn thoát khỏi nồi, nhưng bò đến vách nồi chỉ cần bò ra được chút thì bị nhiệt độ cao bên ngoài bỏng quéo.
Chúng tôi cẩn trọng xử lý, rất nhanh đã xử lý xong đỉa trên toàn thân, đáng sợ nhất chính là bộ phận mẫn cảm, thò vào nồi vẫn là rất kinh khủng.
Đỉa rất nhỏ, vết thương tuy chảy máu, nhưng cũng không nghiêm trọng, xử lý xong rồi, tôi lại hun hấp luộc đủ thứ cho Lưu Tang, nói với gã: "Cậu xem, đâu chính là tác dụng của đồng bọn, cậu phải tin tưởng người khác."
"Mấy chuyện đun x này, nói ra không sợ người khác chê cười sao?" Lưu Tang còn định quay lại tìm, tôi nhìn nhìn gói gia vị ớt thơm của gã, thầm nghĩ muối tiêu cay x vẫn không bằng đun x mà.
Làm xong việc, tôi lần nữa đun nước, sau đó cho bùn vào trong nồi, đun sôi. Luộc chết hết đỉa bên trong, dùng túi bách bảo bọc rất nhiều bùn tiệt trùng dạng keo, sau đó bôi lên lần nữa, liền quay trở lại, đi vào trong rừng rậm, đến dưới cây phượng vĩ thứ hai đầy màu sắc, chiếu lệ Khảm Kiên bò lên cây, rất nhanh hắn kêu lên: "Đệt mợ, trên cây này cũng có da, nhưng không phải da rắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro