Phần 2: Sau này (3)
Giang Trừng nắm chặt tay Lam Hi Thần, hai người ai cũng không di chuyển ánh mắt, Giang Trừng biết, Lam Hi Thần nói chính là sự thật, y thật sự không muốn cùng hắn kết làm đạo lữ. Lam Hi Thần cũng biết, Giang Trừng muốn cùng mình trở thành đạo lữ biết bao nhiêu, hắn bây giờ sẽ đau lòng nhiều, nhưng y. . . . . . Chính là không có biện pháp a.
". . . . . . Năm đó, ta đưa ra đề nghị có thể cho nhau một cơ hội thử xem, không phải mở miệng tùy tiện nói."
Tầm mắt nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, Giang Trừng gằn từng tiếng, thong thả nói.
"Sau chuyện Quan Âm miếu, Kim Lăng với đám vãn bối nhà ngươi quen thân không ít, không có việc gì liền chạy tới Cô Tô, rõ ràng nói với nó vài lần, không có việc gì thì ít tới Lam thị. Kết quả thì sao? Mới vừa đồng ý với ta, sau đó liền bỏ chạy, khiến cho ta năm lần bảy lượt đến Cô Tô tìm người."
". . . . . . Điều này cũng đúng, có một thời gian, đích thật là thường thường gặp Giang tông chủ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ." Thời gian đó y thường thường bế quan, cũng không biết vì sao, chỉ cần vừa bế quan xong, sẽ gặp Giang Trừng tới cửa tìm người.
"Lúc ấy vì Kim Lăng, đã tức giận một bụng, nhìn vẻ mặt tươi cười của ngươi càng thêm phát hỏa. Khi đó trong lòng nghĩ, cười cười cười! Có cái gì mà cười? Rõ ràng là cười thực miễn cưỡng, vì sao còn muốn cười?"
"Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dù sao không phải chuyện nhà mình, ta cũng không xen vào. Ta chỉ muốn tìm được thằng nhóc Kim Lăng kia, lúc ấy, thật là không nghĩ nhiều như vậy."
"Chính là, một lần lại một lần, mỗi lần tới cửa tìm người, luôn nhìn thấy ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng mà tươi cười miễn cưỡng cùng mệt mỏi mỗi một lúc càng rõ ràng hơn, nhìn đến cuối cùng, ta đều cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng là chuyện gì làm cho ngươi hao tổn tinh thần như vậy? Rõ ràng đã khó chịu như vậy, còn muốn chống đỡ một khuôn mặt tươi cười nghênh đón mọi người? Người bên cạnh ngươi cũng chưa chú ý tới sao?"
Lần đầu tiên nghe Giang Trừng nói đến chuyện này, Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới Giang Trừng đã sớm chú ý tới tâm tình biến hóa của y như vậy, càng không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới.
"Thực kỳ diệu đi, ngay cả chính ta cũng không biết vì sao nhìn ngươi tươi cười như vậy, ta có thể biết tâm tình ngươi ngay lúc đó không tốt? Sau lại có một ngày, ta phát hiện khi ngươi nhìn ta, tươi cười đã không còn miễn cưỡng, ngược lại có một chút vui vẻ, ta lập tức có một chút đắc ý, tuy rằng ta không biết khi đó ta đắc ý cái gì."
"Giang Trừng. . . . . ."
"Tình yêu chính là như vậy, khi ngươi không thèm để ý, tình ý đậm đà ngươi cũng không hề phát giác, nhưng khi ngươi để ý, chính là đơn giản như cái ngoái đầu nhìn lại cười, cũng đủ làm kẻ khác say mê, tự nguyện trầm luân."
"Ngươi mới bắt đầu nói với ta mấy câu, đối với thời điểm ta cười, ta có thể cảm nhận được trong tươi cười kia có một chút vui vẻ cùng thả lỏng, cho dù ta lớn tiếng, lời nói cũng không dễ nghe, nhưng ngươi lại có bộ dáng nghe thấy rất êm tai, làm cho ta cảm thấy được, ngươi, người này thật đúng là kì lạ, nhưng về phương diện khác lại cảm thấy ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ."
Không muốn nhìn thẳng ánh mắt đỏ ngầu của Giang Trừng, Lam Hi Thần hơi hơi di chuyển ánh mắt, lại nghe nam nhân quát khẽ một tiếng.
"Nhìn ta, Lam Hi Thần. Ngươi đã cự tuyệt ta, vậy ngươi nhất định phải nghe ta nói xong!"
"Đừng như vậy. . . . . . Giang Trừng. . . . . ."
"Ta yêu ngươi!"
Lam Hi Thần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đây là lời y không muốn nghe nhất, đây là kết cục y không muốn nhìn thấy nhất. Y thầm nghĩ duy trì quan hệ ái muội trước mắt, nhưng cố tình, Giang Trừng vẫn là nói.
"Ta nói với ngươi thử xem, đó là bởi vì ta sợ ta nóng nảy sẽ dọa ngươi chạy mất. Ta sợ ngươi nghĩ ta là một tên phong lưu, chỉ muốn trêu chọc ngươi. Thử xem? Ha! Nếu ta nói muốn hẹn hò với cô nương ta xem mắt, người ta sẽ lập tức đồng ý. Chính là vì ngươi, vì Lam Hi Thần, ngươi. Con mẹ nó, ta chỉ có thể dám nói trước thử xem."
Không có rống to, chỉ có giọng nói trầm thấp lạnh như băng, Giang Trừng chỉ có thể dùng phương thức áp lực như vậy, hao hết khí lực mới làm cho bản thân bình tĩnh không muốn bóp chết người vô lương tâm trước mặt
"Vân Mộng một đêm, ta cuối cùng nhìn thẳng vào lòng ta, ta đối với ngươi động tâm. Ta muốn thân cận ngươi, muốn ôm ngươi. Ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ trầm luân nhanh như vậy. Ngươi biết không? Sau khi ngươi rời khỏi Liên Hoa Ổ, ta cũng chưa từng bước vào phòng ngủ để ngủ, đơn giản là, trong phòng đều là hình bóng của ngươi, đều là hương vị của ngươi, ta không thể thừa nhận rằng chỉ có ngươi ở bên mới có thể ngủ được."
"Giang Trừng, không cần nói nữa. . . . . ."
"Duy trì quan hệ này? Lam Hi Thần, ngươi nói duy trì quan hệ này là cái gì? Nhớ nhau thì hôn môi? Rồi cùng nhau lăn giường? Lam Hi Thần, ngươi xem mình là cái gì? Càng xem ta là cái gì?"
Giang Trừng nở nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn, cười đến trong mắt đều có nước mắt.
"Ta muốn ta và ngươi đường đường chính chính ở cùng một chỗ, ta muốn cho toàn bộ người trong Tu Chân Giới đều biết, ngươi là Lam Hoán của ta, ta là Giang Trừng của người. Ta muốn kết thành đạo lữ với ngươi, ta muốn cho chúng ta một cái danh phận, ta hy vọng khi ta nhớ ngươi, ngươi ở ngay trong lòng ngực ta, chính là. . . . . . Ngươi lại nói với ta không có khả năng?"
". . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
"Ta không cần câu thực xin lỗi của ngươi! Ta ghét nhất là thực xin lỗi! Ta muốn ngươi nói cho ta biết, vì sao?"
Hai tay ngược lại nắm chặt cổ tay Lam Hi Thần, Giang Trừng hung tợn trừng mắt nhìn y, hắn cũng chỉ cầu một người làm bạn mà thôi a!
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc.
Tĩnh mịch, trầm mặc ở trong không khí tràn ra, thời gian yên lặng ngừng lại, Giang Trừng cảm thấy hô hấp của mình giống như theo thời gian trôi đi trở nên thong thả. . . . . . Thong thả. . . . . .
". . . . . . Thời gian không còn sớm, nên trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Giang Trừng, ngươi còn đưa ta trở về không?" Nam nhân trầm mặc mở hai mắt, dung nhan mỹ lệ mà Giang Trừng rất quen thuộc, vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng nhìn chính mình, nhưng Giang Trừng lại đột nhiên phát hiện, chính mình đã nhìn không rõ, hiểu không rõ trong mỉm cười nhẹ nhàng kia, đến tột cùng là có tâm tình gì? Mà hắn, lại là ôm cái dạng tâm tình gì, chỉ đáp lại một câu đã biết?
Sáu năm! Sáu năm! Bọn họ bên nhau sáu năm, chỉ đổi lấy một câu như vậy.
Giang Trừng, ngươi còn đưa ta trở về không?
Ngửa đầu thở ra một ngụm khí lớn, Giang Trừng duy trì tư thế như vậy trong chốc lát, cuối cùng, hắn chậm rãi biến Tam Độc ra, nhanh cầm lấy hai tay Lam Hi Thần đứng lên.
"Ta đưa ngươi trở về." Hai tay trong không trung, không bắt được cái gì cả, giống như hắn trước đây cái gì cũng không có, vốn là là cái gì cũng không có, cái gì. . . . . . Cũng không có. . . . . .
Mẹ nó! Ngày sinh nhật gì vậy? Đây là ngày sinh nhật gì? Sau này hắn không bao giờ ... Trải qua sinh nhật nữa!
Giang Trừng xoay người đi không có chú ý tới Lam Hi Thần vẫn ngồi dùng bố khăn cẩn thận bao bọc chén trà lại, biểu tình lạnh nhạt không thay đổi, nhưng ngón tay thon dài đã run nhè nhẹ .
Thời gian quay về nhanh hơn rất nhiều, Giang Trừng lúc này để cho Lam Hi Thần đứng ở phía sau hắn, hắn đan tay vòng qua sau eo của nam nhân, như là muốn bộc phát ra tất cả bất mãn, toàn bộ linh lực phóng ra ngự kiếm mà đi, Tam Độc lao đi như điện, phía trước đón lấy sức gió mạnh mẽ, Giang Trừng hoàn toàn không biết gì, chỉ liều mình ngự kiếm chạy như bay, hắn gần như mất đi lý trí như vậy nhưng tay vẫn là nhớ rõ việc quan trọng hơn là che chở Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần đứng ở phía sau im lặng cúi đầu, trán của y để sau vai Giang Trừng, hương vị của nam nhân vẫn như trước đây, nhưng lần này, y lại cảm nhận được ấm áp, đây là y một tay tạo thành, là kết quả y phải nhận được, y đã sớm quyết định phải làm như vậy, nhưng hiện tại. . . . . . Vì sao y lại khó chịu như vậy?
Giang Trừng ở giờ Tuất liền đem Lam Hi Thần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nếu như trước đây, hai người tuyệt đối là ở trong đình đón khách một lát, sau đó Giang Trừng sẽ đưa Lam Hi Thần đến cửa sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, chính mắt nhìn Lam Hi Thần vào cửa rồi mới rời đi.
Nhưng hôm nay Giang Trừng không có tâm tình kia.
Lam Hi Thần cự tuyệt đã lấy hết tất cả khí lực của hắn, hắn cảm thấy mình có thể đứng, còn có thể ngự kiếm đưa người trở về quả thực chính là kì tích.
Trực tiếp đưa người đến trước đá gia huấn, mặt Giang Trừng bình tĩnh không nói lời nào, Lam Hi Thần thấy hắn đứng thẳng tắp, không nói một lời mà nhìn mình, ánh mắt màu đồng luôn phản chiếu hình ảnh chính mình hiện nay là một mảnh ảm đạm, u ám rất đau lòng.
"Vào đi thôi, chậm trễ thì tiên sinh nhà người lại giáo huấn." Lạnh lùng nhìn vẻ mặt Lam Hi Thần không biết như thế nào là tốt, bộ dáng vừa bất đắc dĩ vừa khổ não, trong lòng Giang Trừng thở dài một hơi thật sâu.
Nợ y! Nợ y! Con mẹ nó, hắn nợ Lam Hi Thần! Ta đời trước rốt cuộc là làm chuyện xấu gì với ngươi sao? Đời này ngươi lại đến làm khó ta như vậy? Ngay cả bị ngươi cự tuyệt nhẫn tâm như vậy còn phải lo lắng ngươi bị trưởng bối trong nhà quở trách?
". . . . . . Giang Trừng. . . . . ." Tiến lên từng bước, Lam Hi Thần cầm tay Giang Trừng, âm thanh nhu hòa có chút khàn khàn nói.
"Ta không có cách nào đáp ứng cùng ngươi kết làm đạo lữ, ta chỉ có thể hứa với ngươi, khi ở cùng ngươi, không hề đeo mạt ngạch, đây là giới hạn của ta."
". . . . . . Có ý gì? Có liên quan gì tới mạt ngạch?" Trong lúc ngẩn người, Lam Hi Thần đã buông tay, nhợt nhạt cười nói.
"Hôm nay ta thật sự rất vui vẻ, cám ơn ngươi, Giang Trừng." Giang Trừng ngẩn người nhìn thấy Lam Hi Thần cười tạm biệt mình, sau đó đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, tất cả thủ vệ canh giữ trước sơn môn đều đồng thời tạm dừng động tác hành lễ, tất cả đều không dám tin nhìn tông chủ nhà mình, ngay cả người đã vào cửa rồi vẫn tiếp tục duy trì động tác
"Chuyện gì xảy ra. . . . . . Mạt ngạch. . . . . . Bọn họ. . . . . . Mạt ngạch?" Giang Trừng cảm thấy được chính mình giống như hiểu được chuyện gì rất quan trọng.
Một buổi sáng sớm, Ngụy Anh hưng phấn dị thường. . . . . . Không có mặc quần áo. . . . . . Không phải, Lam Hi Thần không đeo mạt ngạch, vẻ mặt Hàm Quang Quân càng âm u hơn so với ngày thường. . . . . . Từ từ, Ngụy Anh! Ngụy Anh nói gì đó?
Giang Trừng, hôm nay tiện nghi ngươi! Đến đến đến, mau nhìn xem Đại ca nhà chúng ta hôm nay xinh đẹp không a?
Ánh mắt ngoan độc của ngươi đâu? Ánh mắt lợi hại như điện của ngươi đâu?
Ngụy Anh hôm nay vẫn liên tục nháy mắt. . . . . . Nhìn? Hắn phải nhìn y cái gì? Nhìn. . . . . . Lam Hi Thần không đeo mạt ngạch?
Vì sao Ngụy Anh muốn mình nhìn Lam Hi Thần không đeo mạt ngạch? Hắn còn đặc biệt hưng phấn?
Không được. . . . . . Không được! Hắn nhất định phải làm rõ ràng, ý nghĩa quy bó buộc mình của mạt ngạch, và khi ở cùng một chỗ với mình không đeo có ý nghĩa gì? Vì sao các môn sinh phản ứng kỳ quái như vậy?
Giang Trừng xoay người đi nhanh, hắn lấy ra Tam Độc lại ngự kiếm mà đi, tâm tình vốn là tĩnh mịch lại mãnh liệt bừng bừng, còn có cơ hội. . . . . . Hắn và Lam Hi Thần, còn có cơ hội!
Lan Lăng - phòng nghị sự Kim Lân Đài.
Kim Lăng ngồi trên chủ vị, mặt đen, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn chồng công văn trên bàn.
Như Huyền phía sau đứng thẳng lưng, hết sức trách nhiệm làm thị vệ thân cận của tông chủ, Như Anh đứng bên trái Kim Lăng, sau khi cậu xem xong một công văn sẽ lập tức dâng lên một cái mới, Như Đình dưới chủ vị đang phân loại công văn đã xem xong.
"Vì sao ta phải ngồi ở chỗ này xem công văn có xem tới bao giờ cũng không hết?" Cuối cùng chịu không nổi, Kim Lăng buông bút, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói.
"Bởi vì ngài là tông chủ." Như Anh thản nhiên đáp lại một câu, tiếp tục mở một cái công văn mới.
"Vì sao ta phải làm tông chủ?" Trừng mắt nhìn tới một quyển công văn đang mở ra, Kim Lăng quả thực muốn đưa tay ... khép nó lại.
"Bởi vì ngài không làm, cữu cữu của ngài sẽ đánh gãy chân ngài." Đem công văn Như Anh đưa qua mở ra, lại đưa một cái khác đi lên, Như Đình cũng không thèm nhìn tông chủ nhà mình mà trả lời.
". . . . . . A a a! Đáng giận!" Cầm cuốn công văn, Kim Lăng đang muốn nhìn chữ đầu tiên, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì quay đầu hỏi.
"Đúng rồi, hôm nay sinh nhật cữu cữu, lễ vật đã đưa đến Vân Mộng chưa?"
"Giang tông chủ có gửi thư nói lễ vật năm nay đừng đưa tới, hắn sáng sớm phải xuất môn."
"Lại là đi tìm Lam tông chủ?" Nhăn lông mày, cữu cữu cũng thật là, đều bốn mươi, còn không tìm cữu mụ, già rồi tìm Lam tông chủ làm cái gì?
"Không phải lúc nào cũng như vậy. Tông chủ, mau nhìn, vẫn còn rất nhiều công văn." Như Anh gõ gõ công văn cậu buông xuống.
"Kỳ quái, cữu cữu già rồi đi tìm Lam tông chủ làm cái gì a? Hắn tìm cữu mụ tương lai của ta còn chưa có hăng hái như vậy, trước kia còn nói ta ít đến Cô Tô, kết quả thì sao? Chính hắn tự mình đến." Một năm, có ít nhất nửa năm đều là ở Cô Tô.
Những lời này của Kim Lăng làm cho Như Anh cùng Như Đình dừng lại động tác, hai người đồng thời nhìn về phía Kim Lăng, trên mặt là vẻ mặt không dám tin giống nhau.
". . . . . . Làm gì nhìn ta như vậy?" Kim Lăng bị hai người nhìn có chút không hiểu.
"Tông chủ, ngài vừa mới nói. . . . . . Là ngài thực tâm nói?" Như Anh thử hỏi.
"Tông chủ, ngài hoàn toàn không phát hiện?" Như Đình vẻ mặt quỷ dị hỏi tiếp.
"Tông chủ, ngài đã quên chuyện năm đó bị Giang tông chủ cầm Tam Độc đuổi đánh sao?" Như Huyền như trước đứng thẳng lưng, chỉ dùng khóe mắt nhìn Kim Lăng nói.
"Gì? ? ? ?" Vẻ mặt Kim Lăng chẳng hiểu gì cả.
"Kim Lăng!" Một tiếng gầm vang lên cùng với âm thanh cửa lớn mở, Như Huyền lập tức phi thân tới phía trước chắn, Như Anh cùng Như Đình cũng lập tức đứng ở hai bên Kim Lăng, đợi thấy rõ người tới, bốn người đều là sửng sốt.
Giang Trừng ngự kiếm trực tiếp phá cửa vào, bộ dáng hùng hồn kia làm cho lông cả người Kim Lăng đều dựng thẳng lên, cậu thật lâu rồi không có phạm lỗi mà? Bộ dáng cữu cữu như muốn giết người là như thế nào a?
"Giang tông chủ? Phía sau ngài như thế nào. . . . . ." Không quan tâm câu hỏi của Như Huyền, Giang Trừng trực tiếp đi tới trước bàn Kim Lăng, đập tay liền hỏi.
"Mạt ngạch Cô Tô Lam thị có hàm ý gì?"
"Hả?"
"Mạt ngạch Cô Tô Lam thị có hàm ý gì?"
"Không phải bó buộc mình sao ?" Đầu Kim Lăng đều nhanh ngửa ra tới lưng ghế dựa, cữu cữu bị làm sao vậy? Mạt ngạch Lam thị ức hiếp hắn sao?
"Nếu có người Lam thị nói với ngươi, từ nay về sau cùng ngươi chung sống cũng không đeo mạt ngạch nữa, là ý gì?"
"Gì? Không hề đeo mạt ngạch? Như thế nào có thể!" Kim Lăng lắc lắc tay, mạt ngạch kia giống như quần áo của Lam thị, như thế nào có thể nói không đeo . . . . . Ai? Từ từ. . . . . . Cậu nhớ rõ Lam Tư Truy có nói qua. . . . . .
"Lam Hi Thần nói từ nay về sau cùng ta ở chung cũng không đeo mạt ngạch nữa, chẳng lẽ không có hàm ý gì?" Là hắn lầm sao? Chẳng lẽ thực sự không có ý gì khác?
"Lam tông chủ? Cùng cữu cữu? Như thế nào có thể?" Kim Lăng bật cười nói.
"Lam Tư Truy nói qua, mạt ngạch Lam gia, ngoại trừ bản thân, ai cũng không thể tùy tiện đụng vào, không thể tùy tiện gỡ xuống, càng không thể đeo ở trên người. Chỉ có trước mặt người định mệnh, người ái mộ có thể không cần bó buộc gì. Đối tượng kia đương nhiên sẽ là vợ của mình a." Kim Lăng cười nói xong, vẻ mặt lại giống như gặp quỷ mà nhìn Giang Trừng nói.
"Lam tông chủ ở trước mặt cữu cữu không đeo mạt ngạch? Vậy không phải xem ngài như người bầu bạn, biến thành cữu mụ của ta hả? Ha ha ha ha, điều này sao có thể chứ?" Ngồi ở trên ghế cười lớn, lại phát hiện trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng cười đột ngột của mình dội lại, Kim Lăng cười cười, đột nhiên phát hiện giống có chút không thích hợp.
Giang Trừng khép lại khóe miệng, vẻ mặt ngốc ra. Trong đầu chỉ có lời Kim Lăng vừa nói không ngừng lặp lại.
Người định mệnh, người ái mộ . . . . . Người định mệnh, người ái mộ. . . . . . Định mệnh, ái mộ?
Giang Trừng xoay người lại ngự kiếm bay ra phòng nghị sự, Kim Lăng thấy cữu cữu giống như kẻ điên xông vào hỏi một đống vấn đề không hiểu, sau đó lại rời đi, trong đầu dấu chấm hỏi thật nhanh biến hình ra đến đây.
"Cữu cữu phát điên cái gì a? Hỏi một đống vấn đề kỳ quái xong lại chạy mất, còn nói Lam tông chủ, cữu cữu là độc thân lâu nên đầu óc cũng trở nên hồ đồ sao?" Xoa xoa ngực, Kim Lăng tức giận nói.
". . . . . . Tông chủ, ngài đến bây giờ còn nhìn không ra sao?"
"Nhìn cái gì? Nhìn ra cái gì? Ta nói ba người các ngươi, không thể nói một lần rõ ràng sao? Ta đều bị các ngươi làm cho hồ đồ."
"Người không nhìn ra, Giang tông chủ cùng Lam tông chủ mến mộ nhau sao?" Như Đình có chút phát điên hô lên.
". . . . . . Gì? Ngươi nói cái gì?" Kim Lăng bị dọa rồi.
"Giang tông chủ cùng Lam tông chủ mến mộ nhau, giống như Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ, ngài không biết sao?"
"Cữu cữu của ta cùng Lam tông chủ?" Kim Lăng đứng lên, vẻ mặt giống bị sét đánh nhìn ba người dưới bậc.
"Bọn họ ở bên nhau sáu năm ."
"Cho nên sáu năm trước ngài đưa tới một phong thư cùng hộp gỗ, mới có thể làm cho Lam tông chủ trực tiếp bỏ lại Giang tông chủ không để ý tới, sau đó quay về Cô Tô."
"Giang tông chủ vừa nói, là Lam tông chủ cuối cùng hiểu được đoạn tình cảm của bọn họ, không đeo mạt ngạch chính là câu trả lời của Lam tông chủ."
Ba người ngươi một lời ta nói tiếp một lời, Kim Lăng cả đại não hỗn độn, cữu cữu của cậu cùng Lam tông chủ. . . . . . Cữu cữu của cậu cùng Lam tông chủ?
". . . . . . Cho nên. . . . . . Ta đã có cữu mụ?"
Kim Lăng, cháu trai thân yêu của cữu cữu cuối cùng cũng hiểu được, cho ra một câu hỏi như vậy làm cho ba người Như Anh không khỏi thở dài.
Ai. . . . . . Không có nghe nói qua cẩu độc thân còn có thể di truyền a? Từ từ. . . . . . Chẳng lẽ là sẽ lây bệnh? Cẩu độc thân nuôi lớn thì đứa nhỏ cũng sẽ là cẩu độc thân?
Ba người không hẹn mà cùng nghĩ đến. . . . . . Tông chủ của bọn họ năm nay cũng hai mươi mấy rồi. . . . . . Giống như. . . . Còn chưa quen biết cô nương nào a. . . . . . ?
Giang Trừng ngự Tam Độc lần thứ hai bay về phía Cô Tô.
Vì sao Lam Hi Thần không muốn nói với mình?
Nếu bọn họ đều có tình ý đối với nhau, vì sao Lam Hi Thần không muốn cùng mình kết thành đạo lữ?
Khó trách Ngụy Anh vẫn nháy mắt với hắn, khó trách môn sinh Lam thị mỗi người đều phản ứng kỳ quái.
Lam Hi Thần vì hắn gỡ xuống mạt ngạch, đối với Lam gia mà nói, cái này rất kinh ngạc, không. . . . . . Này vốn là một cái kinh hách thật lớn!
Lam Khải Nhân biết không tức chết mới là lạ!
Tuy rằng bọn họ đều đoán được, Lam Khải Nhân và một đám trưởng giả Lam thị hẳn là mơ hồ biết được chuyện của bọn họ.
Tuy nhiên, giấu giếm và hành động thực tế là có khác biệt.
Mà Lam Hi Thần. . . . . . Nghĩ đến lúc trở về, lời Lam Hi Thần nói với mình.
"Ta không có cách nào đáp ứng cùng ngươi kết làm đạo lữ, ta chỉ có thể hứa với ngươi, khi ở cùng ngươi, không hề đeo mạt ngạch, đây là giới hạn của ta."
Vì sao? Vì sao? Có thể không đeo mạt ngạch, cũng không kết làm đạo lữ?
Lam Hi Thần, trong đầu của ngươi rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?
Ngươi và ta thích nhau, vậy cùng một chỗ, không phải là chuyện rất đơn giản sao?
Nghĩ đến cái đầu sắp nổ tung, Giang Trừng đầu óc phát điên nhắm thẳng Vân Thâm Bất Tri Xứ lao tới, đợi cho hắn đột nhiên phát hiện, mới giựt mình phát giác hắn sắp đâm vào đá gia huấn, hắn vội vàng vận khởi linh lực cưỡng chế dừng Tam Độc, lúc sau mới nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, vững vàng đáp xuống trước đá gia huấn.
Thu hồi bội kiếm, Giang Trừng cất bước tiến lên, lại nghe thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ truyền ra một tiếng chuông.
Giờ Hợi đã tới, tiếng chuông nhắc nhở môn sinh đi ngủ vang lên, Giang Trừng dừng động tác, trừng mắt nhìn về phía cửa sơn môn đang chậm rãi đóng lại.
Vẫn là chậm một bước.
Giang Trừng ảo não nhìn về phía cửa lớn đóng chặt, đêm nay xem ra là không gặp Lam Hi Thần được. Nhưng, hắn lại không cam lòng cứ như vậy rời đi.
Đứng ở trước đá gia huấn, Giang Trừng mờ mịt nhìn hơn bốn ngàn điều gia quy trên đó, hắn đột nhiên cảm thấy mệt. Hắn không biết vì sao đứng ở chỗ này sững sờ. Dựa theo kế hoạch của hắn, hắn hiện tại hẳn là đang hạnh phúc ôm Lam Hi Thần, đang thảo luận việc nên làm sau khi bọn họ kết làm đạo lữ mới đúng, vì sao tình hình hiện tại cũng không như hắn nghĩ, không biết làm sao đứng ở trước sơn môn nhà người ta ngẩn người?
"Người nào ở đây?" Một âm thanh kéo lại ý thức của Giang Trừng, hắn quay đầu thoáng nhìn, lại thầm nghĩ muốn lập tức quay đầu lại coi như chưa nhìn thấy, thì ra là người phụ trách tuần tra đêm khuya, mà thủ lĩnh của bọn họ, không phải Lam Vong Cơ thì là ai?
Chết tiệt! Ai không đến, cố tình người tới là Hàm Quang Quân!
Giang Trừng trong lòng mắng Ngụy Anh hơn trăm lần! ( Ngụy: ta thật sự là nằm không cũng trúng đạn a~~)
"Giang tông chủ? Ngài đứng ở nơi này làm cái gì?" Lam Cảnh Nghi cầm đèn lồng đứng ở phía sau Hàm Quang Quân, kinh ngạc nhìn thấy Giang Trừng đúng trước đá gia huấn.
Như thế nào. . . . . . Có thể nào là tới thăm gia huấn của Lam gia bọn họ?
". . . . . . Trước đi tuần thôi." Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nói.
"Vâng!"
Đợi đoàn người rời đi, trước tảng đá ngoại trừ hai lồng đèn đá còn tản ra ánh sáng, cũng chỉ có hai nam nhân không thú vị đứng đối diện nhau không nói gì.
Giang Trừng nhìn mặt Lam Vong Cơ tương tự Lam Hi Thần, rõ ràng hai người chính là cực kỳ giống nhau, nhưng Lam Hi Thần thoạt nhìn chính là đặc biệt thuận mắt chọc người đau, bất luận là cười, nhíu mày, hoặc là bất đắc dĩ, ngượng ngùng, biểu tình của y cũng sẽ làm cho hắn thích, cho dù y đang ngủ chảy nước miếng thì hắn cũng sẽ cảm thấy đáng yêu, nhưng đổi thành Lam Vong Cơ. . . . . .
Áp chế lại suy nghĩ muốn rút Tử Điện ra, Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên bật thốt lên nói.
"Ta hôm nay nói với Lam Hi Thần chuyện kết thành đạo lữ."
". . . . . ." Lông mày càng nhăn lại, Lam Vong Cơ rất muốn rút Tị Trần ra. . . . . . Rất muốn. . . . . .
"Chính là Lam Hi Thần cự tuyệt ta."
". . . . . ." Ừm, lông mày có chút giãn ra, Lam Vong Cơ hiện tại muốn gỡ Vong Cơ cầm xuống từ từ đàn một khúc ngắn.
"Ta không hiểu. . . . . . Lam Vong Cơ, ta không hiểu. Kim Lăng nói, Lam gia các ngươi chỉ ở trước mặt người định mệnh mới có thể gỡ xuống mạt ngạch, y có thể vì ta gỡ xuống mạt ngạch, cũng không nguyện theo ta kết làm đạo lữ, vì sao?"
Trong ánh đèn nhu hòa, hắn phảng phất nhìn thấy Lam Hi Thần đứng ở bên kia, không tiếng động đối với hắn mỉm cười, nhưng nụ cười này, lại mang theo đau thương hắn không thể lý giải, vì sao? Ở bên cạnh ta . . . . . Ngươi không vui vẻ sao?
Lam Vong Cơ nhìn thấy đối phương nhìn hắn thất thần, không hiểu, hắn nghĩ đến hắn vì tìm hồn phách của Ngụy Anh mà vấn linh mười ba năm cũng không tìm được. Mà người này, cùng huynh trưởng một đường đi tới cũng sáu năm a. . . . . .
". . . . . . Ngươi muốn vào đi tìm huynh trưởng không?" Lam Vong Cơ giống như trong miệng nhai đầy ớt, mạnh mẽ mở miệng hỏi.
Sơn môn đã đóng, lúc này lại thả người đi vào tìm huynh trưởng xem như phạm luật, nhưng nếu Giang Trừng gật đầu, Hàm Quang Quân sẽ không để ý trái luật thả người đi vào.
". . . . . . Không được." Nghe ra ý Hàm Quang Quân, Giang Trừng mặc dù kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là lắc lắc đầu.
"Y cũng mệt mỏi một ngày, để cho y nghỉ ngơi đi. Nếu không ngại, cho ta đứng ở đây là được."
". . . . . . Ừm." Nhẹ gật đầu, Lam Vong Cơ lại nhìn Giang Trừng liếc mắt một cái, cũng không nói cái gì nữa rời đi.
Giang Trừng chấp tay ở phía sau, ngạo nghễ đứng ở trước tảng đá lớn, lẻ loi một mình nhìn Vân Thâm Bất Tri Xứ, lặng im không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro