Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1: Vãn Hi (29)

Lam Hi Thần ít nhất có mười ngày không tắm rửa .

Tuy rằng thân thể vẫn là sạch sẽ, có lẽ có người giúp y tắm rửa, về phần là ai làm. . . . . . Không cần nghĩ y cũng biết là ai.

Nhưng như thế nào, vẫn là mười ngày không đụng vào nước .

Y Vốn đang nằm ở trên giường ngẩn ngơ, vừa nghĩ đến vấn đề này, cả người cũng bất giác cảm thấy khó chịu.

Dù sao thân thể cũng không còn thương tích, tắm rửa sạch sẽ cũng không thành vấn đề đi.

Sau đó y liền đứng dậy đi tắm rửa.

Vân Mộng và Lan Lăng đều có phòng khách dành riêng cho Lam thị, Lan Lăng không nói, nhưng Giang Trừng lại xây một cái hồ uyển cho Lam thị, Lam Hi Thần mới đầu cũng chỉ nghĩ là chuẩn bị cho Ngụy Anh cùng Vong Cơ.

Hai con suối giữa hồ, chỉ cần mở miệng cống, sẽ tự động chảy ra, đặc biệt tạo ra bồn tắm hình tròn, ước chừng có thể chứa hai nam nhân cao lớn cùng nhau tắm cũng không có vấn đề gì.

Lam Hi Thần tẩy rửa người, lại ngồi ngăm nước, lúc này mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Lần tắm rửa này, ước chừng hao tốn nửa canh giờ của y.

Trong tủ gỗ sắp xếp quần áo sẵn, tất cả quần áo đều là màu tím nhạt, Lam Hi Thần lấy một cái ra mặc vào, đai lưng buộc tùy ý, kết quả chính là áo trong mặc xuề xòa, ngực lộ ra, y cũng không để ý, lại cầm một cái bố khăn, một bên lau tóc một bên từ sau bình phong đi ra, lúc này mới đứng ở bên cạnh bàn lau tóc một chút. Cửa phòng đã bị đẩy ra, nam nhân không dự tính sẽ xuất hiện, trên tay bưng chén thuốc, một chân bước qua cửa, một chân ở bên ngoài, thân thể cứng ngắt đứng nhìn Lam Hi Thần.

". . . . . ."

". . . . . ."

Cảnh tượng quen thuộc dạo qua đầu hai người một vòng, tiếp theo hai người cũng không hẹn mà cùng xoay đầu, di chuyển tầm mắt.

". . . . . . Thuốc. . . . . . Y sư kia có để lại đơn thuốc, tám canh giờ một chén, ngươi uống trước đi." Xua đi cảnh tượng kiều diễm trong đầu, Giang Trừng bưng chén thuốc đi đến, khóe mắt trộm nhìn Lam Hi Thần.

"Phải không. . . . . ." Nhìn chén thuốc còn nóng đang bốc khói kia, Lam Hi Thần hơi hơi nhăn mày.

"Tự ta nấu, không nhờ người khác, ngươi có thể yên tâm uống." Thấy y nhíu mày, nghĩ y là lo lắng thuốc có thể có vấn đề gì, Giang Trừng vội vàng cam đoan.

"Không, ta không có ý kia. . . . . . Ta chỉ nghĩ. . . . . Không nghĩ tới Giang tông chủ tự mình bưng tới." Nhìn Giang Trừng liếc mắt một cái, Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói.

". . . . . . Thừa dịp thuốc còn nóng, mau ngồi xuống uống. Ta thay ngươi lau tóc." Đem thuốc đặt lên bàn, Giang Trừng lấy đi cái khăn trong tay Lam Hi Thần, đem người đặt xuống ghế, mới bắt đầu dùng khăn lau tóc cho y.

Chết tiệt. . . . . . Còn nói bậy! Lam Hi Thần ngốc nghếch đến mức sẽ tin tất cả những gì hắn nói, chỗ nào còn có thể có cái nghi ngờ nhàm chán này a!

"Làm phiền." Cũng không cự tuyệt, hai tay bưng lên chén thuốc, Lam Hi Thần một ngụm một ngụm mà chậm rãi uống, phía sau, Giang Trừng cầm bố khăn, cẩn thận thay y lau tóc, nhất thời trong phòng tĩnh lặng.

Giang Trừng một bên ép tóc, một bên chải tóc, cẩn thận mở từng sợi tóc bị rối, lo một cái bố khăn không đủ, lại đi đến tủ gỗ cầm hai, ba cái ra thay phiên thay đổi, trong lòng nghĩ, phải giải thích mấy hành động thiếu não của mình trong mấy ngày qua với mấy người hầu như thế nào? Mà Lam Hi Thần còn lại là một bên uống thuốc, vừa nghĩ cuối cùng Vong Cơ nói Giang Trừng tức giận, là tức giận cái gì?

Hai người đều suy nghĩ chuyện của mình, không khí thật ra cũng ôn hòa, chính là, thuốc cũng uống xong, tóc cũng lau xong, sau đó thì sao? Vấn đề cũng phải giải quyết a!

". . . . . . Giang. . . . . ."

". . . . . . Lam. . . . . ."

Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, nhưng cũng không hẹn mà cùng sửng sốt, Lam Hi Thần đang muốn quay đầu, lại bị người phía sau quát dừng lại động tác.

"Đừng quay đầu, cứ như vậy. . . . . . Trước như vậy. . . . . . Hãy nghe ta nói. . . . . ."

". . . . . . Ừm." Cầm chén thuốc đặt lên bàn, Lam Hi Thần một tay cầm bát, một tay nhẹ nhàng xoa xoa mép bát, nhu thuận ôn nhu làm cho Giang Trừng thiếu chút nữa không nhịn xuống được phải nhào lên.

"Ờm. . . . . . Ờm. . . . . . Cái kia. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ." Hai tay ấn lên bả vai của người đang ngồi, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp làm cho người ta không muốn xa rời, Giang Trừng xoa xoa hai vai Lam Hi Thần, thanh âm có chút khàn khàn tiếp tục nói.

"Lúc còn nhỏ, a nương ta so với a cha còn nghiêm khắc hơn, tính tình nàng nóng nảy, a cha ta cũng nhường nhịn nàng, ta nhiều lần nhìn thấy a cha ta không nói gì chỉ mặc cho a nương ta trách mắng, sau đó yên lặng rời đi, khi đó, ta đã nghĩ, sau này vợ của ta nhất định phải ôn nhu một chút."

"Tiếp theo tỷ tỷ lập gia đình , họ Kim kia, mới đầu cũng không tốt, bị ta cùng Ngụy Anh ghét muốn chết, ai có thể nghĩ đến, tỷ tỷ thích hắn. . . . . . Khi đó thật không hiểu, một người nam nhân chỉ có vẻ bề ngoài, không có nội tâm thì tỷ tỷ sao có thể thích? Nhưng sau đó hắn đối với tỷ tỷ. . . . . . Không nói, thật đúng là con mẹ nó!"

"Khi đó ta đã nghĩ, sau này vợ của ta sẽ giống như tỷ tỷ, ta nhất định phải tốt hơn cái tên họ Kim kia, càng yêu thương nàng, càng phải đối tốt với nàng, làm cho tất cả mọi người đều phải khen ngợi, gả cho Giang Trừng ta là chuyện may mắn nhất thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người phải hâm mộ, làm một đôi thần tiên quyến lữ ân ái."

"Phát hiện bản thân thích ngươi, đầu óc ta thầm nghĩ phải đối đãi với ngươi như thế nào? Phải làm gì để ngươi mở lòng? Phải làm gì khiến ngươi vui vẻ? Phải làm thế nào để ngươi thích ta?"

"Ta cuối cùng nghĩ đến, yêu một người, chính là phải bảo hộ người đó, không để người đó bị một chút thương tổn, giống như trách nhiệm của một người chồng là phải bảo hộ vợ, nhưng đã quên, ngươi cũng không giống như a tỷ của ta, là nữ nhân mềm yếu cần người che chở, mà giống như a nương của ta, là một người kiêu ngạo."

Kim phu nhân và Giang phu nhân? Không biết vì sao, cái ví dụ này. . . . . . Làm cho y có chút bối rối không biết nói gì.

"Ta rối rắm trong suy nghĩ của chính mình, chỉ dám trộm ở cạnh ngươi, chỉ nghĩ khi thân cận với ngươi, lại mang chuyện không hay đến cho ngươi, lại không nghĩ rằng, hành vi này của mình, đối với ngươi là một loại thương tổn. Ta đã nói thích ngươi, sau khi ngươi bị thương tỉnh lại, rồi lại né tránh ngươi, hiện tại ngẫm lại, đều muốn đánh chính mình mấy cái!"

". . . . . . Ta còn nghĩ, Giang tông chủ là không muốn nhìn thấy Hi Thần đâu." Nghe Giang Trừng "Bộc bạch", Lam Hi Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay trên vai, người này. . . . . . Rõ ràng đối xử rất cẩn thận với mọi người a, cẩn thận như thế nào lại biến thành không tốt đâu?

"Ngươi đang nói giỡn hay sao? Ta nhớ ngươi sắp điên rồi, làm sao không muốn nhìn thấy ngươi? Thực xin lỗi. . . . . . Tối hôm qua, ngươi còn đặc biệt chừa lại giường ngủ cho ta. Ta lại không có cùng ngươi, thực xin lỗi. . . . . ." Tay ôm lấy nam nhân từ phía sau, Giang Trừng khom lưng, vùi đầu vào vai Lam Hi Thần, hương vị quen thuộc làm cho mũi hắn đau xót, thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống.

Cuối cùng. . . . . . Hắn cuối cùng có thể sẽ đem người ôm vào trong ngực . . . . . .

"Là có chút thương tâm, nhưng mà, ngươi cũng ở cạnh ta cả đêm, màn giường là ngươi buông xuống?" Yên tâm thả lỏng thân mình dựa vào Giang Trừng, Lam Hi Thần ngược lại đưa tay vỗ về cánh tay đang ôm chính mình, cái ôm ôn nhu của nam nhân làm cho y an tâm, không nghĩ tới, Giang Trừng không ngừng mong ngóng, chính mình cũng vậy a.

"Ừ. . . . . . Thẳng đến trời tảng sáng mới rời đi, Lam Hi Thần, tuy rằng hiện tại nói ra đã muộn, nhưng ta còn muốn nói cho ngươi, cám ơn ngươi trở lại bên cạnh ta. . . . . . Ta rất nhớ ngươi. . . . . ."

"Ừm. . . . . . Ta đã trở về. . . . . ." Ngẩng đầu, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn Giang Trừng, nghênh đón là là nụ hôn điên cuồng không khống chế được của nam nhân, tình động chợt lóe làm cho Lam Hi Thần có chút chịu không nổi, y phải lập tức hô dừng lại.

"A. . . . . . Dừng. . . . . . Ta mệt. . . . . ." Một tiếng mệt làm cho đầu óc Giang Trừng giống như bị sét đánh, lập tức dừng lại động tác, hắn thở hổn nhìn bộ dáng Lam Hi Thần thở dốc không thôi, mới đột nhiên hoảng sợ phát hiện, người còn bị thương chưa uống thuốc xong đâu!

"Thực xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Ta không khống chế được . . . . . . Ngươi có sao không?" Ngồi trên ghế cạnh Lam Hi Thần, Giang Trừng sợ tới mức không có cảm xúc gì cả. Chết tiệt! Thật là một khi thân cận hắn sẽ gây ra chuyện hay sao?

"Không, không có việc gì. . . . . . Ngươi. . . . . . Rất kịch liệt, ta có chút chịu không nổi. . . . . ." Thân thể nằm hơn mười ngày, kịch liệt như vậy, thật đúng là có chút chống đỡ không được.

". . . . . . Ngươi mới vừa nói, thật hy vọng là ở trên giường nghe được. . . . . ." Có thể làm cho người bên gối nói ra chịu không nổi như vậy, chính là giấc mộng của từng nam nhân a.

"Ngươi nói cái gì?" Nghe nam nhân thì thào tự nói, Lam Hi Thần đang bình phục hô hấp không có nghe rõ ràng mà hỏi ngược lại.

"Không, không có việc gì, thật có lỗi. . . . . . Ta, ta lại muốn làm . . . . . ."

Ở trong đầu muốn tát mình mấy cái. Giang Trừng! Tên khốn nạn nhà ngươi! Lam Hi Thần vẫn là người bệnh a! Ngươi suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Ngươi muốn làm cái gì? ?

"Không sao. . . . . . Giang Trừng." Thấy nam nhân mặt biến xanh biến trắng, Lam Hi Thần thở dài, y nắm tay nam nhân, nhìn hắn, bộ dạng này là lần đầu tiên Giang Trừng nghiêm túc nhìn thấy.

"Lúc ta trúng cổ, những lời ngươi nói, ta đều nghe thấy, ta ngày đó nói, cũng là lời thật lòng của ta. Giang Trừng, ngươi thật sự tốt, thật sự tốt. Ngươi đơn thuần, chính trực. Ngươi nói ngươi hại ta, ta lại cho rằng, khi ta gặp chuyện không may, may mắn nhất là luôn có ngươi ở bên cạnh ta."

"Lúc nhập ma, nếu không có ngươi, ta có thể nào từ trong bóng ma thanh tỉnh? Khi trúng cổ, nếu ta không có ở Lan Lăng, Linh Song có thể nào cùng Ôn Ninh gặp mặt mà đúng lúc cứu ta một mạng? Nếu thật muốn nói ai hại ai, ta thật cảm thấy, vẫn là ta mang lại phiền phức cho ngươi a."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao ngươi có thể mang lại phiến phức cho ta? Chuyện của ngươi, với ta mà nói vĩnh viễn không phiền phức! Ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy!"

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, là ta không đúng? Với ta mà nói, ngươi không phải là tai tinh tai họa, ngươi cũng không phải tuổi già cô độc đến chết. Ta thích ngươi tới trêu chọc ta, ta thích cảm giác ngươi ở bên cạnh ta, ta không muốn nghe ngươi hạ thấp chính mình nữa, ta nghe xong rất khó chịu, ta hy vọng ngươi không cần lại nói như vậy, ngươi hiểu không?"

Ta thích ngươi tới trêu chọc ta, ta thích cảm giác ngươi ở bên cạnh ta. . . . . .

Ta thích ngươi tới trêu chọc ta, ta thích cảm giác ngươi ở bên cạnh ta?

Ta thích ngươi tới trêu chọc ta, ta thích cảm giác ngươi ở bên cạnh ta!

Ta thích ngươi, ta phải ở cạnh ngươi.

". . . . . . Được, được, được! Ta đáp ứng ngươi, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi." Cầm chặt tay Lam Hi Thần, Giang Trừng không thể tin được, Lam Hi Thần cuối cùng đáp ứng ở bên cạnh hắn.

"Ngươi không thích nghe, ta cũng không nói. Ta không phải tai tinh tai họa, ta sẽ không tuổi già cô độc đến chết, ta sẽ không lại hạ thấp chính mình, ta có ngươi! Ta Giang Trừng, Vân Mộng Giang Vãn Ngâm, kiếp này có ngươi Lam Hi Thần, đủ rồi."

Cầm tay nam nhân, Giang Trừng hôn thật mạnh lên mu bàn tay, Lam Hi Thần không nghĩ tới Giang Trừng phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời ngốc ra không biết nên đáp lại như thế nào, thì ra. . . . . . Giang Trừng sau khi hết tức giận chính là có bộ dạng này sao? Vì sao y có cảm giác không đúng? Giang Trừng hắn. . . . . . Có phải hiểu lầm cái gì không?

"Ngươi. . . . . . Sẽ không còn nghĩ bậy?"

"Sẽ không!"

"Sẽ không trốn tránh ta nữa?"

"Sẽ không!"

"Sẽ ngủ cùng ta?"

"Cùng nhau ngủ! Phải ôm ngươi cùng nhau ngủ!"

"Giang Trừng. . . . . . Ngươi có hiểu lầm cái gì không?"

"Không có! Ta hiểu ý của ngươi ! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ ngươi!"

". . . . . ."

Không. . . . . . Ngươi nhất định có hiểu lầm cái gì a ~~~

Lam Hi Thần trong lòng yên lặng nghĩ, nhưng nhìn thấy Giang Trừng trước mắt hưng phấn dị thường, nét mặt toả sáng, tâm Lam Hi Thần lại mềm.

Thôi, hiểu lầm cũng không có gì, hắn không có gì là tốt rồi.

"Đúng rồi, ta tỉnh lại đã muốn hỏi, nơi này, là hồ uyển lúc trước chúng ta ngủ lại."

"Ừm, Đoạn Liên hồ là hồ uyển xây cho Lam thị."

"Nhưng gian phòng này. . . . . . Không phải khách phòng lúc trước ta ở?" Tuy rằng bố cục bài trí tương đối giống nhau, nhưng Lam Hi Thần vẫn là nhìn ra được, này cũng không phải gian khách phòng lần đầu mình ngủ lại.

"Gian phòng trước kia ngươi ngủ lại ta đã niêm phong rồi."

"Ơ? Vì cái gì?"

"Đó là nơi chúng ta lần đầu tiên cùng một đêm, ta không muốn để nhiều người bước vào đi, sau khi ngươi rời đi, ta đã hạ lệnh niêm phong gian phòng, dọn dẹp quét tước đều là ta làm."

". . . . . ." Chắc ngươi không ghi ở trên là "đêm động phòng" đâu nha?

". . . . . . A. . . . . . Cái kia, kỳ thật, ta nghĩ là ngươi sẽ an trí ta ở phòng ngủ của ngươi. . . . . ."

"Vốn nghĩ vậy, nhưng ta cũng không muốn có người khác bước vào phòng của hai chúng ta, người sẽ bị lưu lại hương vị hỗn tạp, ta không thích, cho nên ta đành an trí ngươi ở phòng khách trước."

". . . . . ." Hương vị? Hương vị? ? Hương vị gì a? Ngươi là chó hả? ?

Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy chính mình có nên suy nghĩ lại việc đồng ý cùng Giang Trừng trở thành đạo lữ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro