Chương 47: Ngày Thứ Bốn Mươi Bảy Ngọt
Một người không quan trọng
Đinh Vũ Hề không ngờ Ngu Thư Hân lại khóa hết cửa lại, trong lòng cảm thấy có điềm không lành, liền gõ cửa: "Ngu Thư Hân, A Hân, Hân Hân?"
"Mở cửa cho anh được không?"
Đinh Vũ Hề lại móc điện thoại ra.
Ngu Thư Hân bên này vừa mới xả giận với Kiều Giai Nhất qua wechat xong, đang nằm ở trên giường, điện thoại kêu lên.
Cô nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, sau đó trực tiếp ấn từ chối.
Mới từ chối thì hai giây sau, điện thoại lại vang lên nữa.
Ngu Thư Hân mặt vô cảm mà nhìn bốn chữ "Ông xã thân yêu" trên màn hình điện thoại.
Tên trên wechat thì cô sửa rồi, nhưng mà trong danh bạ chưa có sửa, cứ để như vậy, Ngu Thư Hân hừ lạnh một tiếng.
Ai thèm cái loại ông xã thân yêu này chứ.
Vừa làm bộ vừa keo kiệt, còn có bạn gái cũ cứ thích chơi chiêu với cô, làm như thèm lắm.
Cùng lắm thì cô sau này không lợi dụng nữa, plastic thì plastic thôi.
Cô nghĩ ngợi một chút, sau đó đem "Ông xã thân yêu" đổi thành "Một người không quan trọng."
Sửa tên xong, lại thấy điện thoại không ngừng reo, Ngu Thư Hân tắt máy luôn.
Thật yên tĩnh.
Bên ngoài còn có tiếng đập cửa, cô dùng gối che đầu lại.
Cô tự nói với bản thân là không có Đinh Vũ Hề thì cô vẫn ngủ được, đã là người lớn rồi, Ngu Thư Hân đã trưởng thành thì phải đàng hoàng, không thể cứ như trẻ con, không có ai bên cạnh thì không ngủ được.
Trời càng về đêm.
Một giấc này cô ngủ cũng không sâu, miễn cưỡng cũng tính là có ngủ, hơn nữa cũng không có bị gặp giấc mơ kỳ quái kia.
Vậy cũng tốt.
Lúc Ngu Thư Hân tỉnh lại cũng không còn sớm nữa.
Cô thật vui vì bản thân có thể bước đầu tách ra khỏi Đinh Vũ Hề, xuống giường, mới mở cửa đã bị người đứng trước cửa dọa sợ.
Ngu Thư Hân lùi lại một bước: "Anh..."
Cô còn đang định hỏi là anh sẽ không đứng đợi cả đêm đó chứ, nhưng nhìn thấy mặt mà Đinh Vũ Hề sạch sẽ, chắc là đi ngủ xong dậy sớm đứng ở cửa chờ.
Ngu Thư Hân nhíu mày, bĩnh tĩnh hỏi: "Anh đứng đây làm gì?"
Đinh Vũ Hề bắt lấy tay cô: "Em đừng tức giận mà."
Ngu Thư Hân nhìn qua bàn tay bị nắm lấy, rút ra: "Ai nói tôi tức giận?"
Cô nâng cằm, nói: "Tôi không có tức giận, tôi đã suy nghĩ cả một đêm rồi. Tôi quyết định từ nay về sau sẽ không chiếm tiện nghi của anh nữa, cũng không cần ba cái ôm ấp hôn hít gì kia nữa, không cần ăn thịt viên anh làm nữa, cho nên từ giờ trở đi anh cũng không cần để ý cái gì mà cầu vồng, cũng không cần phải ép tôi thổ Ngu này kia nữa."
"Tôi cảm thấy chúng ta cứ khôi phục lại như lúc trước, là trước khi tôi bị mất trí nhớ đó, như thế cũng tốt."
Đinh Vũ Hề nghe xong liền sửng sốt.
Ngu Thư Hân nói xong thì vòng qua anh, chuẩn bị đi rửa mặt.
Chưa kịp đi đã bị bế lên.
Người phía sau vững vàng nói: "Anh không đồng ý."
Ngu Thư Hân đột nhiên hai chân không chạm đất, sợ tới mức tái mặt: "Đinh Vũ Hề anh buông tôi ra! Thả tôi xuống!"
Cô đạp chân, dùng khuỷu tay đâm anh, nhưng mà cô so với anh vừa gầy vừa nhỏ, sức lực chẳng có là bao so với Đinh Vũ Hề, động tác cũng không khác gì đang gãi ngứa.
Ngu Thư Hân hận bản thân không thể đổi môn yoga thành quyền anh: "Anh muốn làm gì, đồ biến thái! Đinh Vũ Hề anh thả tôi xuống ngay!"
Đàn ông đều toàn là một lũ đáng ghét, cho anh cơ hội để ôm ấp hôn hít thì không làm đâu, giờ thì ôm vào lòng nói thế nào cũng không buông.
Đinh Vũ Hề nghe cô không ngừng réo tên anh, mở miệng: "Gọi ông xã."
"Hả?" Ngu Thư Hân ngừng giãy giụa trong chớp mắt.
Đinh Vũ Hề lặp lại lần nữa: "Gọi ông xã."
Ngu Thư Hân nhớ tới hôm anh uống say, cũng hung dữ mà bắt cô gọi ông xã.
Anh bây giờ chính là hung dữ mà đối xử với cô vợ nhỏ không ngại vất vả đỡ anh từ sô pha lên giường, thay đồ rửa mặt hầu anh đi ngủ.
Ngu Thư Hân lại tiếp tục tay đấm chân đá: "Ai thèm gọi anh là ông xã hả, tôi không thèm, anh mau thả tôi xuống!"
Đinh Vũ Hề ôm lấy Ngu Thư Hân đang khoa tay múa chân, đem cô đặt lên bàn sách, chen vào giữa hai chân cô không cho chạy đi.
Ngu Thư Hân ngồi trên bàn sách, đấm vào ngực Đinh Vũ Hề hai cái: "Anh bỏ tôi ra, không tôi sẽ đi cáo tội anh, tôi sẽ nói cho truyền thông, nói cho ba ba, anh ở nhà bạo hành tôi."
Đinh Vũ Hề: ".................."
Bạo hành thì có, nhưng đối tượng bị bạo hành chưa biết là ai.
Anh chế trụ tay Ngu Thư Hân lại, hỏi: "Là ai bạo hành ai?"
Ngu Thư Hân ngẩng đầu: "Là anh bạo hành tôi."
"Anh không chỉ bạo hành, còn bày đặt làm bộ theo đuổi tôi, còn để bạn gái cũ suốt ngày chơi chiêu với tôi."
"Tôi không thích anh." Trước đây chưa nói, nhưng trong lòng vốn dĩ rất thích.
"Đồ thứ học đòi yêu sớm, ong bướm lả lơi, anh không xứng với tiểu tiên nữ thuần khiết như tôi."
"Tôi muốn khôi phục trạng thái plastic."
Đinh Vũ Hề cảm thấy nhức não: "Anh không cho phép."
Ngu Thư Hân: "Thứ học đòi yêu sớm đứng trước mặt tiểu tiên nữ thuần khiết không có quyền lên tiếng cũng không có tư cách làm bộ làm tịch."
"Có nói cũng vô dụng thôi."
"Anh xin lỗi." Lúc này Đinh Vũ Hề thấp hơn Ngu Thư Hân một chút: "Về sau anh sẽ không làm giá nữa."
Ngu Thư Hân quay đầu đi.
Đinh Vũ Hề: "Em cũng biết là anh và cô ta đã sớm không có liên hệ gì rồi."
"Mười năm trước, chỉ có nửa học kỳ, không có nắm tay không có hôn môi."
Ngu Thư Hân biểu tình dịu lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Rồi sao nữa, vẫn là bạn gái cũ thôi." cô đột nhiên nhớ ra: "Người ta còn lấy anh làm đề tài tốt nghiệp, còn được giải nữa."
"Ngày mai tôi cũng đi công khai kỷ niệm với bạn trai cũ thời nhà trẻ, hừ."
Nhắc tới Bạch Thiên Nghênh, Đinh Vũ Hề thật sự không biết nói gì, anh cúi đầu, nhìn Ngu Thư Hân ghen đầy mặt.
Anh khe khẽ thở dài, cầm tay Ngu Thư Hân nhéo nhéo mấy cái.
Ngu Thư Hân muốn rút tay ra, tức giận: "Anh không được sờ tay tôi."
"Cô ta là bạn gái cũ." Đinh Vũ Hề nói.
Ngu Thư Hân nghe anh còn dám nói thế, lại tức, âm dương quái khí: "Đúng rồi, cô ta là bạn gái cũ đó, ai là người nói cái gì mà không có liên hệ gì với bạn gái cũ mối tình đầu nữa, rồi còn bày đặt không cho người ta thổi cầu vồng thí với người khác, bày đặt giữ tôn nghiêm không xin lỗi, là ai nói yêu tôi đến tột cùng, muốn tôi truy phu hỏa tá tràng hả?"
Đinh Vũ Hề nhìn Ngu Thư Hân vẻ mặt âm dương quái khí, cứng họng, lắc đầu, nói: "Qua lại với bạn gái cũ có ích gì chứ, từ trước đến nay, anh chỉ nắm tay một người, ôm duy nhất một người, chỉ hôn duy nhất một người, còn có..."
Anh kề sát vào má cô, nói nhỏ: "Cũng chỉ muốn cùng một người sinh em bé thôi."
Có người nãy giờ xoắn qua xoắn lại đột nhiên yên tĩnh.
Nghe những lời này, lại cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt, có chút ngứa.
Một chút lại một chút, một mặt trời con xuất hiện.
Ngu Thư Hân cảm nhận được tim đập thình thịch.
Tên chó Đinh Vũ Hề này, học ở đâu ra trò này.
Một nụ hôn ấm áp đặt lên vành tai của cô: "Cho em tùy tiện lợi dụng, tùy tiện ôm ấp hôn hít, muốn ăn thịt viên thì ăn."
Ngu Thư Hân cả người run nhè nhẹ, ngoài miệng vẫn kiên cường: "Không thèm."
Đinh Vũ Hề hôn xong, nâng mông đem người bế lên: "Được thôi."
Ngu Thư Hân phát hiện mình bị bế lên, đấm lên vai anh hai cái: "Được cái gì, em còn chưa có tha thứ cho anh."
Đinh Vũ Hề nhìn Ngu Thư Hân như gãi ngứa cho anh.
Nếu không cần phải đi làm, anh thật sự sẽ ở chỗ này, đè cô ra mà làm chút chuyện cày cấy trồng người.
Hai lần trước vẫn chưa đã ghiền.
Ngu Thư Hân không biết trong lòng Đinh Vũ Hề nghĩ cái gì, cứ để anh ôm như vậy, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại nhíu mày.
Cô nói: "Để em kể anh nghe chuyện kỳ quái."
Đinh Vũ Hề: "Chuyện gì?"
Ngu Thư Hân: "Gần đây em hay mơ một giấc mơ kỳ quái. Chính là, trong giấc mơ đó, không biết nói sao nữa, em luôn cảm thấy có cái gì đó luôn khi dễ em, em trốn không thoát, cuối cùng vẫn bị khi dễ, buổi sáng ngủ dậy cũng thấy kỳ quái."
Đinh Vũ Hề mặt hơi xấu hổ.
Ngu Thư Hân nhìn anh: "Anh nói xem như thế là sao?"
Đinh Vũ Hề ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng lên: "Anh, cũng không biết nữa. "
"Nhưng chắc về sau sẽ không mơ thấy nữa đâu." Anh bổ sung.
Ngu Thư Hân đầy vẻ nghi ngờ, cảm giác còn có ẩn tình, nhưng cũng không hỏi lại.
***
Bạch Thiên Nghênh tuy đã là lần thứ ba tìm đến cô, nhưng mà cũng chưa có làm chuyện gì hết, muốn đi tìm cô ta xử đẹp thì cũng không có lý do gì chính đáng quá.
Vì thế, Ngu Thư Hân lại đem Đinh Vũ Hề ra mắng trong lòng, ghi sổ để dành.
Tập thứ ba của "Thần tượng thiếu niên" cũng sắp đến ngày quay.
Hai tập trước đều là quay trước chiếu sau, từ tập thứ ba sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Nếu ghi hình trước, lỡ có gì sai sót còn có thể cắt ghép biên tập mà cứu vớt lại, còn phát sóng trực tiếp thì không thể che giấu được gì, đảm bảo tính thi đấu công bằng.
Ngu Thư Hân ở tập một thì xuất hiện chưa đến một phút, một câu cũng không nói, đến tập hai thì tuy xuất hiện ít nhưng mở miệng ra đều là khen.
Hôm nay là ngày ghi hình "Thần tượng thiếu niên" tập ba, Ngu Thư Hân buổi chiều đã đến trường quay.
Các thí sinh đã luyện tập ở trên sân khấu, âm nhạc rất to, Ngu Thư Hân nhìn trên điện thoại có tin nhắn của "Một người không quan trọng."
Dặn cô buổi tối nhớ về nhà sớm.
Ngu Thư Hân nhìn tin nhắn này, khịt mũi.
Cô còn chưa có định tha thứ cho cái tên keo kiệt này đâu, bày đặt thân mật thế để làm gì.
Tưởng nói một hai câu ngon ngọt là dỗ được cô à, nói thật không phải ai cũng thế đâu nhé.
Anh có thể làm như vậy, không thèm xuống nước, còn bắt cô truy phu hỏa tá tràng, không phải là vì ỷ lại cô không có tiền đồ thèm khát 'thịt sắc' của anh sao, lại còn vì cô không có liêm sỉ muốn anh ôm ấp hôn hít.
Cô cũng muốn cho anh biết, anh cũng chả có gì ghê gớm, cô không ở bên cạnh anh vẫn rất vui vẻ.
Ngu Thư Hân trang điểm xong, ngồi vào chỗ của mình.
8 giờ tối, tập thứ ba của "Thần tượng thiếu niên" chính thức lên sóng, truyền hình trực tiếp.
Đinh Vũ Hề ở nhà, mở video phát sóng trực tiếp lên.
Anh phát hiện mình vẫn không cảm thụ được mấy chương trình như thế này, mặt mày nghiêm túc mà xem màn biểu diễn mở màn dài mười phút, chờ mãi cũng thấy được Ngu Thư Hân xuất hiện.
Đinh Vũ Hề cảm thấy bộ dạng cao lãnh phu nhân hồi trước của Ngu Thư Hân cũng được, ngẫu nhiên nói đôi ba câu khen thí sinh thôi, chẳng qua lỡ trùng với mấy lời khen anh thôi, anh cũng đã tự mình thuyết phục bản thân rồi.
Trên màn hình, thí sinh biểu diễn cuồng nhiệt, fans thét chói tai, dưới khán đài, các thí sinh khác mặt mày khoa trương, cố vấn cùng với người đại diện sáng tạo đều bị cuốn theo màn biểu diễn này.
Máy quay quay Ngu Thư Hân.
Đinh Vũ Hề cầm ly nước, khẽ cười, muốn nhìn xem cô vợ nhỏ của anh bày ra vẻ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến là như thế nào, kết quả lại thấy, cao lãnh phu nhân kia đang không ngừng feel theo nhạc, còn giơ tay nhịp nhịp —
"Rock! Swag! Real! Skrrrr!"
Đinh Vũ Hề làm đổ nước lên bàn phím.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro