Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Ngày thứ hai mươi ba ngọt

Đinh Vũ Hề nghe những tiếng khóc kia chỉ cảm thấy trái tim như sắp bị bóp nghẹt lại: "Ngu Thư Hân, em nghe anh nói...."

Ngu Thư Hân không đợi anh nói cái gì, ngắt điện thoại rồi.

Đinh Vũ Hề nghe tiếng báo bận tút tút trong tai nghe, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nắm chặt
vô lăng, trực tiếp lái xe về phía khách sạn đó.

Ngu Thư Hân tắt điện thoại, sau đó nằm bẹp trên giường trong phòng khách sạn, cô vẫn không ngừng nấc cụt, nước mắt thấm đẫm bên gối.

Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ngu Thư Hân, là anh, mở cửa."
"Mở cửa, chúng ta nói chuyện cho rõ có được không?"

Ngu Thư Hân nghe được giọng nói thanh nhuận quen thuộc của người đàn ông, biết là anh vẫn đến.

Cô đưa tay ra, mò cái gối khác che toàn bộ đầu mình, sau đó cả người co lại như con tôm trên giường, cả người vì nức nở mà run run.

Cô ép mình không nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô chỉ muốn yên tĩnh một chút, muốn ở một mình một lát.

Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được âm thanh quen thuộc kia trên đỉnh đầu mình:
"Ngu Thư Hân."

Ngu Thư Hân đột nhiên mở to đôi mắt đã sưng đỏ, bỏ chiếc gối che đầu mình lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bóng hình cao lớn của người đàn ông đứng bên giường.

Đinh Vũ Hề dùng thẻ khách sạn vạn năng bảo khách sạn mở cửa, nhìn thấy bóng người đơn độc nhỏ bé đang co lại trên giường, lòng đau đến không nói thành lời.

Ngu Thư Hân ôm cổ Đinh Vũ Hề, trở lại cái ôm quen thuộc, ngửi được mùi hương dễ ngửi của anh, nức nở nói: "Chồng ơi hu hu...."

Đinh Vũ Hề đưa tay ôm chặt Ngu Thư Hân, không biết bây giờ nói cái gì mới tốt, chỉ liên tục lẩm bẩm: "Xin lỗi."

Ngu Thư Hân khóc đến mệt.

Đinh Vũ Hề tách hai người ra, nâng khuôn mặt khóc đến đỏ của Ngu Thư Hân, từng chút một hôn khô nước mắt của cô.

Ngu Thư Hân: "Em không.... không trách anh...."

Cô đã nghĩ thông, cho dù có một Bạch Thiên Nghênh thì đã sao? Đây là chuyện đã qua từ rất lâu rồi.
Đinh Vũ Hề đau lòng: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Em chỉ là... hức hức hức.... chỉ là rất khó chịu...."

Nước mắt thật khó khăn mới nhịn được của Ngu Thư Hân lại rơi xuống ào ào, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú người đàn ông trong màn nước mắt mông lung: "Tại sao hu hu.... Tại sao tất cả mọi người....đều nói anh không yêu em...."

Đinh Vũ Hề ngẩn ra.

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Em cũng..... không biết... rốt cuộc là làm sao.... Em tự nhủ chính mình.... Anh rất yêu em.... Nhưng mọi người đều nói anh không yêu...."

"Sau đó em cũng không biết.... Anh có yêu em hay không....."

Ánh mắt cuối cùng nhìn anh của cô khiến lòng người tan nát: "Chồng ơi.... Hức hức hức.... Anh thật sự yêu.... yêu em sao?

Đinh Vũ Hề nhìn mặt Ngu Thư Hân, lòng đau tan nát, cũng không dễ chịu hơn cô chút nào.

Anh vẫn tự nhủ mình phải duy trì tỉnh táo, bây giờ lại phát hiện, sự tỉnh táo và khắc chế này ngoại trừ tổn thương cô thì cũng không có tác dụng gì khác.
Tại sao không thể theo cô ấy một lần, cô ấy bị bệnh, nhưng sao anh lại chắc chắn là sau khi cô khỏi bệnh, hai người sẽ trở lại như lúc đầu.

Trên thế giới có nhiều chuyện không xác định như vậy, anh cũng là sau trận tai nạn xe cộ này mới biết, thì ra người vợ kết hôn ba năm thật ra là bộ dáng như thế này.

Không muốn trở lại như lúc trước. Cho dù một ngày nào đó cô tỉnh táo, nhưng trải qua nhiều ngày tháng như vậy, trở lại cũng không phải là như trước đây.
Con người luôn phải nhìn về phía trước, tình cảm cũng giống như vậy. Chỉ cần anh luôn nắm tay cô đi về phía trước.

Như có thứ gì đó bị đè nén rất lâu ầm ầm bạo phát, Đinh Vũ Hề hôn Ngu Thư Hân.

Anh hôn rất mạnh, Ngu Thư Hân như chú mèo nhỏ mà nức nở hai tiếng, Đinh Vũ Hề rốt cuộc buông ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nước mắt mông lung của Ngu Thư Hân.

Cuối cùng anh cũng nở nụ cười: "Anh rất yêu em, rất yêu em."
Ngu Thư Hân dường như không thể tin được, trong mắt ngập tràn tủi thân và cẩn thận:
"Thật sự... sao?"
"Thật." Ánh mắt Đinh Vũ Hề nghiêm túc: "Muốn anh chứng minh cho em xem như thế nào cũng được."

"Anh yêu em Ngu Thư Hân, rất yêu."
"Hu hu hu...." Miệng nhỏ của Ngu Thư Hân bẹp bẹp, lại muốn khóc rồi.
"Đừng khóc đừng khóc." Đinh Vũ Hề vội vàng dỗ dành

"Lại khóc nữa ngày mai mắt sẽ khó chịu."
Ngu Thư Hân hít mũi một cái, nghe anh nói như vậy, cố gắng nhịn nước mắt: "Vâng."

Đinh Vũ Hề rút giấy ăn, lau khuôn mặt nhỏ tèm lem của cô.

Anh ôm Ngu Thư Hân ngồi lên giường, Ngu Thư Hân nằm trong ngực anh hồi lâu.

Đinh Vũ Hề đoán chừng Ngu Thư Hân còn đói bụng, hỏi khách sạn đặt bữa tối đưa lên phòng.

"Chồng ơi." Ngu Thư Hân nắm chặt áo sơ mi trước ngực Đinh Vũ Hề, lúc nãy cô khóc quá nhiều, bây giờ khi nói chuyện thỉnh thoảng vẫn nấc cụt một hồi.

Đinh Vũ Hề mới vừa ghi xong món ăn, đặt điện thoại xuống: "Ừm. Sao vậy?"

Ngu Thư Hân nhớ đến Bạch Thiên Nghênh kia: "Anh và Bạch Thiên Nghênh... Hai người yêu nhau... như thế nào?"

Tuy vừa nãy đã tự nhủ với mình không cần để ý, nhưng bây giờ sau khi nghe chồng nói yêu
mình, thật ra cô lại rất để ý.

Có người con gái nào không để ý mối tình đầu của chồng chứ?

Huống chi còn là người tính tình nhỏ nhen như cô đây.

Đinh Vũ Hề sửng sốt một chút, vẫn thẳng thắn nói cho cô biết: "Lớp 12, đại khái là nửa học kỳ đi."

Đinh Vũ Hề cố nhớ lại đoạn ký ức không để lại chút gì nổi bật kia: "Từng yêu, bởi vì một số hoạt động mà quan hệ khá tốt, không có ai theo đuổi ai, sau này cũng im lặng mà tan rã."

Rất nhiều lúc chính là như vậy, tình yêu thời cấp ba cũng không phải tất cả đều khắc cốt ghi tâm, đại đa số thật ra đều là hai người cùng tuổi đi cùng với nhau, chấp nhận mối quan hệ, chẳng bao lâu lại âm thầm mà tan.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, hỏi: "Có thật không? Chỉ có nửa học kỳ?"

Đinh Vũ Hề đùa nghịch ngọn tóc mềm mai của Ngu Thư Hân: "Lừa em làm gì."

Ngu Thư Hân "A" một tiếng, cong cong miệng, lại hỏi: "Vậy anh có từng nắm tay, ôm, còn có hôn nhẹ hay là cái kia...."

Cô hỏi xong, chờ đáp án, cả người như rơi vào trạng thái căng thẳng, liên tục nói với mình chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trái tim vẫn rất đau.

Đinh Vũ Hề khẽ vuốt tóc Ngu Thư Hân: "Nghĩ đi đâu vậy."
Đinh Vũ Hề ôm Ngu Thư Hân, thở dài, nói: "Không có."
Ngu Thư Hân: "A?"

Đinh Vũ Hề lặp lại đáp án một lần nữa: "Không có."
Quan hệ của anh và Bạch Thiên Nghênh rất bình đạm, bình đạm đến mức bây giờ anh đã không còn nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể nào nữa. Đại khái có lẽ là từng sóng vai đi chung trên hành lang, vì thế người khác đều biết quan hệ của hai người. Chỉ là Ngu Thư Hân hỏi mấy cái này, anh có thể chính xác mà trả lời cô, không có.

Ngu Thư Hân nghe đáp án như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, buồn bực một lát, rốt cuộc nói ra một câu: "Những cái này đều không có, vậy hai người yêu đương cái gì?"
Đinh Vũ Hề: "

..................

Ngu Thư Hân nói xong mấy lời này lại cảm thấy hình như mình nói sai rồi, có chút ảo não, sau đó ôm Đinh Vũ Hề, thì thào: "Có thì em sẽ không để ý đến anh nữa."

Cô lại ngẩng đầu, nghĩ đên Bạch Thiên Nghênh từ Mỹ quay lại, còn chuẩn bị mở cửa hàng ở S thị.
Đồng thời cũng biết rõ cô là vợ của Đinh Vũ Hề, còn hai lần chủ động đến chào hỏi với cô, ý đồ vô cùng vi diệu.

Ngu Thư Hân nhăn nhăn chóp mũi: "Vậy anh có cảm nhận gì khi bạn gái cũ về nước còn sống cùng một thành phố với mình?"

Đinh Vũ Hề lắng nghe câu hỏi của Ngu Thư Hân, trả lời rất bình tĩnh: "Không có cảm nhận gì."
Ngu Thư Hân không rõ: "Không.... Cái gì?"

Đinh Vũ Hề đối diện với mặt Ngu Thư Hân, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngu Thư Hân, đây đều là những chuyện trôi qua rất lâu rồi, nếu như không phải bị nhắc lại, anh đã sớm không còn nghĩ đến người này rồi."

"Quá khứ chính là quá khứ, bây giờ đối với anh cô ta chỉ là một người bình thường, là bạn học nhiều năm không liên lạc, anh rất rõ ràng, chính mình đã kết hôn, vợ thân yêu là Ngu Thư Hân."

Ngu Thư Hân nghe đến đây, trong lòng tự nhủ là phải bình tĩnh, thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giấu được.

Sau khi đau lòng qua đi là vui vẻ, biết mình mới là người quan trọng nhất kia, những người khác đều sắp không nhớ nổi mặt, cô thấy có sức sống trở lại.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu đi, cố nín cười: "Này không công bằng, em cũng muốn đi yêu đương."
Đinh Vũ Hề nhíu nhíu mày: "Ngu Thư Hân tiểu thư, cô đã kết hôn."

Ngu Thư Hân vừa nghe đến đã kết hôn, nóng nảy: "Sớm biết thế hồi cấp ba có nhiều nam sinh theo đuổi em như vậy em nên đồng ý rồi, cũng yêu đương một cái tình đầu cho anh xem, hừ."

Có điều Đinh Vũ Hề cũng không bị cô kích, chỉ đơn giản thuật lại sự thật: "Mối tình đầu của em là anh."
Ngu Thư Hân: "????"
A a a a a!

Cô bị dáng vẻ khoác lác không biết ngượng của người đàn ông này làm tức giận, cảm giác như ở bên cô là thiệt thòi lớn vậy.

"Không phải anh!" Cô ưỡn ngực phản bác,
"Khi em học mẫu giáo đã từng yêu đương rồi."
Đinh Vũ Hề: "Mẫu giáo không tính."

Anh cảm thấy hai người bây giờ rất tốt, Ngu Thư Hân vẫn còn viền mắt hồng hồng, lại bắt đầu nũng nịu với anh.

Ngu Thư Hân đấm gối: "Sao lại không tính? Mỗi lần chơi trò gia đình bọn em đều đóng giả làm ba mẹ, bọn em, bọn em còn hôn hôn nữa!"
Lông mày Đinh Vũ Hề lúc này mới nhăn lại: "Hôn chỗ nào?"

Ngu Thư Hân thấy phản ứng của anh, cuối cùng mới dễ chịu một chút, hếch cằm lên: "Anh đoán xem?"
Ánh mắt Đinh Vũ Hề rơi trên đôi môi đỏ bừng của cô.

Tai Ngu Thư Hân lúc này mới nóng lên: "Ai nha, chuyện hồi trẻ con mà, trẻ con hiểu cái gì chứ."
"Đúng rồi, đồ ăn anh gọi có phải sắp đến rồi không." Cô chuyển chủ đề.
Đinh Vũ Hề không hề bị lay động, tiếp tục hỏi: "Hôn chỗ nào?"
Ngu Thư Hân: "....................."

Đỡ trán.

"Chuyện hồi mẫu giáo đã sớm quên, hơn nữa anh vừa mới nói, trẻ con không tính."

Đinh Vũ Hề nghe những câu nói này, cũng không biết có tin hay không, duỗi tay giữ ót cô, hôn lên môi một cái mới thả ra.

Nhân viên phục vụ bưng bữa tối đến.

Ngu Thư Hân lúc này mởi cảm nhận được mình đã đói bụng đến kêu ọt ọt, ăn không biết trời đất.
Thời gian đã muộn, hai người cũng không vội về nhà, nghỉ lại tại khách sạn.

Ngu Thư Hân nằm trên giường, đây là lần đầu tiên cô ngủ ở khách sạn với Đinh Vũ Hề từ sau khi kết hôn đến nay.

Không biết tại sao, lại nhớ đến minh tinh tuyến 18 Tưởng Tưởng gì đó không biết tự lượng sức mình đưa thẻ phòng khách sạn cho Đinh Vũ Hề bị hai vợ chồng cô liên thủ dạy làm người kia.

Ngu Thư Hân đột nhiên hỏi: "Chồng ơi."
Đinh Vũ Hề ôm cô vào trong ngực mình: "Ừm."

Trong khách sạn, Ngu Thư Hân luôn có cảm giác chột dạ không giải thích được: "Anh nói xem nếu như chúng ta gặp phải cảnh sát phòng chống tệ nạn xã hội thì làm sao bây giờ?"
"Có thể bắt chúng ta lại không?"
Đinh Vũ Hề: ".............."

"Hợp pháp!" Anh cắn răng, không biết Ngu Thư Hân cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì.
"Ồ đúng đúng." Ngu Thư Hân gật đầu, cười,"Hợp pháp hì hì."

Đinh Vũ Hề thấy dáng vẻ giống như không ngủ được của cô, trực tiếp xoay người lại, chuẩn bị làm việc.
Mấy ngày trước anh vẫn luôn bận hội nghị tuyên bố "GO".

khi về phòng Ngu Thư Hân cơ bản đều đã ngủ rồi, cho nên hai người mấy ngày nay không hề hợp pháp chuyện không thể miêu tả kia.

Ngu Thư Hân đương nhiên nhận ra ý đồ của chồng, không biết tại sao anh lại hứng thú như vậy. Cô vừa mới không dễ dàng thoát khỏi nỗi buồn, mắt vẫn còn đỏ đây, anh mới vừa dỗ cô không bao lâu đã muốn làm việc rồi.

Ngu Thư Hân bị trêu chọc đến mơ mơ màng màng, đến lúc cuối cùng, Đinh Vũ Hề đột nhiên hỏi: "Hôn ở chỗ nào?"
Ngu Thư Hân: "A?"

Đinh Vũ Hề: "Bạn trai ở nhà trẻ đã hôn ở chỗ nào?"
Ngu Thư Hân vừa nghe oan ức muốn chết, cô còn không so đo, không biết người đàn ông này còn có thể nhỏ nhen như vậy, nhăn miệng, vẫn nói thật: "Tay."

Lúc này Đinh Vũ Hề mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay nhỏ của Ngu Thư Hân, đưa lênbên miệng hôn một cái.

Sau đó bắt đầu làm chuyện hợp tình hợp lý hợp pháp của bọn họ trong khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro