Chương 15: Ngày thứ mười lăm ngọt
Đinh Vũ Hề không biết Ngu Thư Hân lại quan tâm đến vấn đề sử dụng áo mưa trong nhà từ lúc nào.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, cùng với đôi môi khẽ vểnh lên.
Hầu kết anh khẽ động.
Sau đó cánh tay dài mò lên tủ đầu giường, lấy ra thứ mà cô nhắc đến, nhẹ nhàng dỗ dành: "Lại dùng thêm một cái."
"Ngoan."
***
Sau khi Đinh Vũ Hề từ B thị công tác trở về lại bắt đầu hòa nhập vào công việc thường ngày.
Ngu Thư Hân cuối cùng cũng không còn mỗi ngày trông trăng ngắm sao đợi chồng nữa rồi, trải qua những ngày tháng có thể ôm ôm hôn hôn nhấc cao cao với chồng yêu.
Kiều Giai Nhất chọc chọc ống hút trong cốc nước cam, híp mắt nhìn Ngu Thư Hân vừa mới không nhịn được oán giận với cô nhu cầu của chồng quá cao không thể trụ nổi.
Hai người đùa vui vẻ, chủ đề nói cũng rất nhiều, không ngượng ngùng.
Kiều Giai Nhất đã sớm biết Ngu Thư Hân và Đinh Vũ Hề từ sau khi kết hôn vẫn sinh hoạt vợ chồng như bình thường. Chỉ là cô không biết sau khi Ngu Thư Hân bị hỗn loạn nhận thức thì tần suất sinh hoạt vợ chồng tăng cao hơn, xem như là Đinh Vũ Hề nhân cơ hội hôi của, sau đó có thể nhắc nhở Ngu Thư Hân được không, đồng thời phê bình và khinh bỉ đạo đức của người đàn ông kia.
"Cho nên cậu cái này, ừm..." Kiều Giai Nhất dừng một chút, "Nên gọi là cạn thì chết cạn, mệt thì chết vì mệt."
"Nếu cậu đã thích chồng mình như vậy, nói thế nào cũng không nghe, này gọi là chết vì mệt đi, đợi sau này cậu khôi phục rồi, tự nhiên sẽ là chết vì cạn."
Ngu Thư Hân: "..........................."
Kiều Giai Nhất nằm bên hồ bơi, thoải mái hừ một tiếng, lại nói: "Đúng rồi, sau khi chồng cậu nhìn thấy cái video hơn 100 vạn view của cậu có phản ứng gì không?"
Ngu Thư Hân nhớ đến video hơn 100 vạn view đột nhiên xuất hiện kia của mình, đen mặt, sau đó không phục nói: "Chồng mình đã đồng ý rồi, sau này ai còn dám up nhầm video liền đưa người đó sang châu Phi."
Kiều Giai Nhất: "......"
"Sau đó thì sao?" Cô không nhịn được hỏi.
Ngu Thư Hân: "Sau đó cái gì?"
Kiều Giai Nhất: "Sau khi đưa sang châu Phi thì làm sao? Còn nói cái gì nữa không?"
Ngu Thư Hân nghĩ đến nụ hôn nhẹ trên đầu gối bị bầm tím của cô của Đinh Vũ Hề, cười, nói: "Anh ấy bảo mình sau này không cần nhảy nữa."
Kiều Giai Nhất: ???? ..... Đệt.
Nhìn thấy bao nhiêu trạch nam muốn cướp điệu nhảy tỏ tình của vợ mình như thế, trong mắt Đinh Vũ Hề cũng chỉ có một câu không cần nhảy nữa thôi?
Tên đàn ông chó má gì vậy.
Cô nhìn Ngu Thư Hân: "Không nói mấy câu kiểu rất đáng yêu, nhảy rất đẹp, anh bị trêu chọc đến rất thích gì gì đó hả?"
Ngu Thư Hân lắc đầu, nhưng mà cô cũng không chú ý đến mấy cái này: "Chồng mình ngượng ngùng mà, không nói ra được mấy câu như vậy."
Kiều Giai Nhất đỡ trán.
Chỉ có cô biết, Đinh Vũ Hề không nói, là bởi vì anh ta là người chồng chân thật trong đôi vợ chồng plastic kia, không hề thay đổi, mà Ngu Thư Hân bị đụng đầu, lại hiểu cái này thành bởi vì người chồng yêu cô tính cách khiêm tốn hay thẹn thùng.
Kiều Giai Nhất mắng thầm Đinh Vũ Hề trong lòng, sau đó nói với Ngu Thư Hân: "Lần sau cậu đừng để cho anh ta chạm vào cậu nữa."
Ngu Thư Hân không lên tiếng, dùng ống hút uống nước, chỉ là trong lòng thầm nghĩ chồng yêu muốn chạm vào tại sao lại không cho, cô cũng rất thích thân thiết với chồng nha.
Hai người bơi xong, vào phòng tắm, mặc áo tắm đi spa.
Khi đi ngang qua phòng nghỉ ngơi, Kiều Giai Nhất đi vào trong xem xét một chút, đi cùng Ngu Thư Hân về phía trước một đoạn, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến người kia vừa mới nhìn thấy trong phòng nghỉ.
Kiều Giai Nhất dừng chân, lại vòng trở lại.
Ngu Thư Hân không thể làm gì khác là đi cùng cô quay lại: "Sao vậy?"
Kiều Giai Nhất đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy người bên trong kia, khó nén vui mừng, vỗ vỗ cánh tay Ngu Thư Hân.
"He he, cậu xem, người bên trong có phải là Bạch Thiên Nghênh."
Ngu Thư Hân nhìn theo tầm mắt của Kiều Giai Nhất, người con gái trẻ tuổi ưu nhã ngồi đó, nhân viên phục vụ đang cung kính dâng cho cô ta một ly rượu vang đỏ.
Ngu Thư Hân nhận ra, gật đầu: "Chắc vậy."
Danh viện đại bộ phận đều rất quan tâm đến thời trang, Bạch Thiên Nghênh là nhà thiết kế Hoa kiều mới bộc lộ tài năng trong giới hai năm gần đây, đầu tiên là làm việc với tạp chí Vogue bên Mỹ, hai năm trước sáng lập thương hiệu thời trang YING của riêng mình, đạt được thành công lớn, tổ chức buổi trình diễn thời trang bên Mỹ.
Kiều Giai Nhất rất thích phong cách của YING, nhân tiện cũng chú ý đến nhà thiết kế Hoa kiều xinh đẹp này.
"Không phải cô ấy vẫn luôn ở Mỹ sao, sao lại gặp được ở đây." Ngu Thư Hân không rõ.
"Người ta muốn về nước không được sao." Kiều Giai Nhất dùng cánh tay chọc chọc Ngu Thư Hân, "Đi đến chụp ảnh chung đi."
Ngu Thư Hân lắc đầu một cái, theo sau.
Kiều Giai Nhất hào phóng chào hỏi với Bạch Thiên Nghênh, nụ cười trên mặt Bạch Thiên Nghênh rất thỏa đáng, đầu tiên khách sáo mấy câu với Kiều Giai Nhất, chụp ảnh chung, cuối cùng ánh mắt đột nhiên rơi trên người Ngu Thư Hân, đưa tay ra:
"Ngu tiểu thư, chào cô."
Ngu Thư Hân vốn chỉ là ở bên cạnh đợi Kiều Giai Nhất, không nghĩ đến Bạch Thiên Nghênh sẽ chủ động chào hỏi mình, nở nụ cười, bắt tay với cô ta: "Chào cô."
Cô có chút không rõ: "Cô biết tôi à?"
Bạch Thiên Nghênh dừng như hơi sững sờ một chút, lập tức mỉm cười nói: "Tôi đã xem video hơn 100 vạn view của Ngu tiểu thư."
Ngu Thư Hân: "......."
Kiều Giai Nhất bày tỏ mấy lời yêu thích của mình với Bạch Thiên Nghênh, sau đó hỏi tại sao cô không ở Mỹ mà về nước."
Bạch Thiên Nghênh vén mái tóc ra phía sau, khẽ cười: "Bởi vì buổi trình diễn thời trang năm nay của YING sẽ mở ở S thị."
"Rất vinh dự được quen biết với Ngu tiểu thư, Kiều tiểu thư, đến lúc đó sẽ gửi thư mời đến hai vị."
Ngu Thư Hân gật gật đầu, Kiều Giai Nhất đồng ý.
Khi làm spa, Kiều Giai Nhất up ảnh chụp chung với Bạch Thiên Nghênh lên Ins, sau đó hỏi tại sao Ngu Thư Hân không chụp chung một bức.
Ngu Thư Hân ngửi huân hương: "Mình cũng không thích nhãn hiệu của cô ta lắm, chụp chung làm gì."
Kiều Giai Nhất vừa hưởng thụ spa vừa nói: "Cậu có biết cô ấy rất lợi hại không, cô ấy là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện."
Ngu Thư Hân "Ừ" một tiếng, "Sau đó thì sao?"
Kiều Giai Nhất: "Có người nói từ nhỏ cô ấy đã thích thiết kế thời trang, liều mạng học tập, tiền du học ở Mỹ đều dựa vào chính mình đi làm thêu và học bổng, hơn nữa thành tích của cô ấy còn rất tốt, thiết kế tốt nghiệp của cô ấy còn được giải lớn, mới tốt nghiệp đã được Vogue coi trọng ký hợp đồng, à đúng rồi, có người nói thiết kế tốt nghiệp nổi tiếng trong một đêm là vì kỷ niệm bạn trai cũ của cô ấy."
Ngu Thư Hân nhắm hai mắt: "Vậy thì đúng là khá cố gắng."
So với những thiên kim danh viện cuộc sống như mở chế độ easy như hai người.
***
Chủ nhật, Ngu Thư Hân theo Đinh Vũ Hề về biệt thự Đinh gia.
Lần trước thăm bà nội thì tặng trâm cài ngực, lần này Ngu Thư Hân mang theo bánh quy nhỏ tự mình làm.
Bà nội Đinh nhìn thấy bánh quy liền lập tức nếm thử, đầu tiên là nắm tay Ngu Thư Hân liên tiếp khen ngoan ngoãn, sau đó nói bà đã xem video nhảy hơn 100 vạn view kia, nhảy rất đẹp.
Ngu Thư Hân nghe xong nụ cười trên mặt bắt đầu cứng ngắc.
Tại sao bây giờ cô lại có cảm giác là toàn bộ thế giới đều đã xem rồi nhỉ?
Hai người ăn cơm trưa với bà nội, bà nội Đinh có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn xong liền để người giúp việc đẩy về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sau buổi trưa, toàn bộ biệt thự Đinh gia đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc côn trùng ngoài hoa viên, Viên Tử đang trúc trong ổ ngủ khò khò.
Ngu Thư Hân và Đinh Vũ Hề về phòng ngủ của anh nghỉ ngơi.
Căn phòng ngủ này là Đinh Vũ Hề ở khi còn bé, cất giữ không ít dấu vết sinh hoạt của anh.
Ngu Thư Hân cũng không buồn ngủ, phát hiện trước đây mình chưa từng ngắm kỹ căn phòng ngủ từng là của chồng yêu, thế là vừa vào đã lật lật, tìm tìm.
Đinh Vũ Hề: "Tìm cái gì?"
Ngu Thư Hân: "Chồng ơi, trong phòng anh không có album ảnh sao?"
Đinh Vũ Hề nằm trên giường xem văn kiện: "Album ảnh?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Đúng vậy."
Phòng ngủ lúc trước của cô có rất nhiều ảnh, trên bàn, trên tường đều treo rất nhiều, chứng kiến bản thân từ nhỏ đến lớn.
Ngu Thư Hân nhào lên giường, ngẩng đầu lên từ bên người Đinh Vũ Hề, cười tủm tỉm: "Chồng ơi anh có ảnh khi còn bé không, em muốn xem."
Đinh Vũ Hề đối diện với ánh mắt của Ngu Thư Hân, hít một hơi, cuối cùng vẫn xuống giường, đến thư phòng.
Lúc trở lại, trên tay có thêm một album ảnh.
Ngu Thư Hân hưng phấn lập tức ngồi dậy lên giường, nhận album ảnh từ tay của Đinh Vũ Hề: "Hi hi hi."
Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, mở album ảnh ở trước mặt ra.
Bức thứ nhất đã đáng yêu đến nỗi cô muốn gào thét.
"Chồng ơi!!!" Ngu Thư Hân che miệng để mình không kêu lên, một tay kia dùng sức lay lay cánh tay Đinh Vũ Hề.
Đinh Vũ Hề liếc nhìn bức ảnh trong album mộ cái.
Là ảnh khi anh còn trẻ con.
Ngu Thư Hân nhìn bức ảnh mũm mĩm hồi nhỏ của Đinh Vũ Hề, đáng yêu muốn chết, ôm album ảnh vào ngực: "Chồng ơi, anh quá đáng yêu rồi hu hu hu."
Đinh Vũ Hề cười một tiếng, không tỏ ý kiến. Ngu Thư Hân buông album ảnh ra, tiếp tục lật. Album ảnh đúng theo thứ tự thời gian.
Ghi lại quá trình trưởng thành của một cậu bé thành một thiếu niên.
Ngu Thư Hân cứ xem mấy bức lại hồ hởi một hồi, vỗ cánh tay Đinh Vũ Hề, kích động vô cùng.
Lúc trẻ con:
"Chồng ơi, anh hồi bé thật đáng yêu!"
Lúc lên nhà trẻ:
"Chồng ơi, khi bé anh xinh thế!"
Thời thiếu niên:
"Chồng ơi, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ!"
Ngu Thư Hân nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu mặc một thân đồng phục, mặc dù mặt còn chưa nảy nở hết, nhưng tuyệt đối đã là nam thần mối tình đầu của thiếu nữ trong hình, nhìn đến nỗi tâm tình cô như một thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Sau đó ngẩng đầu, so sánh với khuôn mặt thành niên của Đinh Vũ Hề.
Tuy nói bây giờ Đinh Vũ Hề càng đẹp trai, nhưng dáng vẻ ngây ngô lúc mười lăm mười sáu tuổi quả thực như đòi mạng.
Ngu Thư Hân hối hận đến đập gối: "Chồng ơi, em thật hối hận khi không quen biết anh sớm một chút!"
Đinh Vũ Hề liếc nhìn những bức ảnh làm Ngu Thư Hân hưng phấn không ngừng kia, anh cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, có điều, trong mắt Ngu Thư Hân, có vẻ như có hình dáng rất khác biệt.
Ngu Thư Hân xem xong album ảnh, trái tim đập thình thịch, cảm giác như là mối tình đầu.
Sau đó nhào vào lòng Đinh Vũ Hề, lại ngẩng đầu nhìn mặt anh.
Như có hình bóng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ấy lống vào nhau.
Ngu Thư Hân ảo não lên tiếng: "Em thật sự muốn nhìn thấy chồng em hồi mười lăm mười sáu tuổi ấy."
Đinh Vũ Hề cười, không biết nói gì, giơ tay vuốt đầu Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân lấy điện thoại của mình ra.
"Chồng ơi, em cũng cho anh xem ảnh chụp của em có được không."
Đinh Vũ Hề gật đầu: "Được."
Ngu Thư Hân lướt đến bức ảnh mình lúc mười sáu tuổi, đưa đến trước mặt Đinh Vũ Hề.
Trên mạng có một ít ảnh hồi bé của Ngu Thư Hân, có điều bức ảnh này vẫn là lần đầu tiên Đinh Vũ Hề nhìn thấy.
Cô mặc bộ đồng phục trung học kiểu anh, giữa lông mày đã hiện ra vẻ đẹp hơn người, khi nhìn máy ảnh, cằm hơi nhếch lên, rất ngạo khí, thiếu nữ hết sức xinh đẹp, ở đâu đều là hoa khôi không thể tranh giành của trường.
Ngu Thư Hân đặt ảnh của mình và ảnh Đinh Vũ Hề cùng nhau, hotboy thanh quý x hoa khôi thiên kim, nhìn thấy nào cũng hết sức xứng đôi, nếu cái này mà đăng trên siêu thoại Vợ Chồng Ăn Lựu của bọn họ, chỉ dựa vào trí tưởng tượng, đã nghĩ ra được bao nhiêu cuốn tiểu thuyết vườn trường ngọt ngào, trong siêu thoại cũng vô cùng náo nhiệt, số fan tuyệt đối sẽ tăng vọt.
Này còn sợ không có ai là fan CP của Vợ Chồng Ăn Lựu sao?
Có điều, Ngu Thư Hân cũng không có tâm tư muốn đăng lên ngay lập tức.
Bởi vì cô là người vô cùng hẹp hòi, chồng yêu mười sáu tuổi, chỉ có thể một mình cô giấu đi yên lặng thưởng thức, mới không chia sẻ cho người khác đâu.
Đinh Vũ Hề nhìn Ngu Thư Hân đặt hai bức ảnh gần nhau, vốn muốn nói là khi anh mười sáu thì cô mới 13, không thể so với lúc 26 như bây giờ, chỉ là thấy Ngu Thư Hân rất chăm chú tập trung, liền nuốt hết lời muốn nói vào.
"Chồng ơi." Ngu Thư Hân nằm nhoài trong ngực Đinh Vũ Hề, an tĩnh một chút, đột nhiên nói, "Rốt cuộc em đã hiểu tại sao lúc ấy có nhiều con trai theo đuổi em như vậy mà em không đồng ý rồi."
Đinh Vũ Hề: "Tại sao?"
Mặc dù biết lấy gia thế tướng mạo của Ngu Thư Hân, khi đi học không có nam sinh theo đuổi là không thể, chỉ là nghe cô tận miệng nói ra cảm giác lại không giống nhau.
Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, quay về phía mặt Đinh Vũ Hề, ánh mắt nghiêm túc lại kiên định.
"Bởi vì nhất định sâu trong tim em vẫn đang chờ anh."
"Em và chồng nhất định đời trước đã cùng tay trong tay uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, đời này mới tình thâm như biển, duyên phận biển cạn đá mòn không thể dùng lời tả như thế được."
"Anh xem chúng ta từ lúc mười sáu tuổi đã có tướng phu thê rồi."
"Bây giờ em mới hiểu được cái gì gọi là trời sinh một đôi, cái gì gọi là tướng phu thê trong truyền thuyết và cảm giác CP rồi."
"Thầy tướng số kia quả nhiên không hề gạt chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro