Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1.2

Kỳ quái, đầu như thế nào càng lúc càng choáng váng? Vừa mới kia ở hiệu thuốc dược sĩ cho cô uống rốt cuộc là cái loại thuốc gì đặc biệt ? Bên trong thành phần hình như có cồn đi ? Nếu không như thế nào cảm giác lại giống như uống rượu vậy ? Cô chỉ cần uống một ngụm cũng say a!

Tỉnh Vu Hiểu một tay bám vào tường ngoài nhà trọ, một tay chống càng lúc đầu óc càng choáng váng , đầy đầu đều là  hai chữ “nguy rồi”.

Trời ạ,cô không nên ngất đi như vậy chứ? Vừa mới mở miệng hướng Vu Hi cam đoan có thể chiếu cố chính mình, không nghĩ tới quay người lại liền phát sinh loại sự tình này,  có phải cô  trời sinh nhất định muốn làm cho người ta lo lắng, không thể độc lập tự chủ được hay không?

Không được, chính là cái gọi là “nhân có thất thủ, mã có loạn đề” (Tương tự ta nói ‘Sông có khúc,người có lúc’ ), tình huống này xảy ra một lần không có nghĩa là sẽ phát sinh vĩnh viễn. Cho nên, chuyện này cô tuyệt đối không thể để Vu Hi biết, nếu không Vu Hi vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng cô có thể tự chiếu cố chính mình.

Nghĩ như vậy, cô lập tức mở túi lấy ra di động, ấn nhanh số điện thoại di động của em gái, thừa dịp thời điểm mình hoàn toàn thanh tỉnh nói cho Vu Hi biết, mình đã an toàn về nhà, nếu không cồn ở trong cơ thể cô tác loạn như thế này, làm cho cô say rượu như người điên thì thật là xong rồi.

Điện thoại vang ba tiếng sau khi đã kết nối được, cô không nói hai lời, lập tức đem những lời muốn nói đã chuẩn bị tốt từ trước phun ra, “Uy, Vu Hi, chị đã về nhà. Dược sĩ ở hiệu thuốc muốn chị nghỉ ngơi nhiều, chị đang chuẩn bị đi tắm rửa rồi đi ngủ, như vậy đi, em đi công tác đi, bye bye!”

Nghe thấy Tỉnh Vu Hi đầu bên kia truyền đến hai tiếng bye bye, Tỉnh Vu Hiểu rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống bên đường.

Nhưng mà cô biết nếu mình thật sự ngồi ở đây, đêm nay đại khái chỉ có cách ngủ dưới đất cho nên cô cố gắng mở mí mắt đang nặng sụp, liều mình làm cho chính mình không bị men rượu trong cơ thể đánh bại, từng bước một chậm chạp đi lên cửa chính của nhà trọ tám lầu. 

Dùng chìa khóa mở cửa đẩy cửa mà vào, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, cô suy yếu đi đến trước thang máy, ấn phím, cửa thang máy lập tức liền mở ra, cô cơ hồ là dựa vào tường lăn người tiến vào trong thang máy.

Cồn liên tục ở trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi, cô cảm thấy chính mình cả người choáng váng choáng váng nặng nề, ngay cả đứng cũng không yên.

Trời ạ, cái cảm giác hỗn loạn choáng váng này, giống như là ngồi thuyền bị say sóng vậy ,thật là……

“ Hi!” kỳ thật cũng rất thoải mái. Cô cả người ngồi tựa vào trong thang máy  cười khẽ ra tiếng.

Cửa thang máy lẳng lặng đóng lại, cô một mình ở trong thang máy cười một lúc, một hồi lâu sau, mới đưa tay ấn cái nút điều khiển.

Lầu 8,lầu 8,lầu 8…… Ở nơi nào nha? Ân, cái trên cùng kia khẳng định sẽ không sai, trên cùng…… Trên cùng……

Vô ý thức ấn cái nút trên cùng xuống, cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác choáng váng vui sướng, thẳng đến khi cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, cô mới lắc lắc lắc lắc đứng dậy đi ra khỏi thang máy, tựa vào tường lấy chìa khóa ra mở cửa.

Khách khách, Khách khách……

Viên Diệp đang ngồi ở phòng khách xem tivi, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm tựa hồ có người đang ở ngoài dùng chìa khóa mở cửa nhà hắn, hắn hoài nghi theo sô pha đứng lên, thong thả đi đến trước cửa chính.

Khách khách, Khách khách……

Ngoài cửa thanh âm vẫn liên tục.

Hắn nhịn không được nhíu mày, hơi do dự một chút, liền xoay ổ khóa,đem cửa chính mở ra.

Một cô gái theo động tác hắn mở cửa, nháy mắt ngã vào lòng hắn.

Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không biết bay tới diễm phúc này là tốt hay là xấu. Còn có, cô gái này là ai vậy?

Cô gái trong lòng hắn thong thả ngẩng đầu lên, làm cho hắn có thể thấy rõ ràng diện mạo của cô.

Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh tròn tròn, sống mũi thẳng, miệng hồng nhuận khéo léo, chỉnh thể xem ra rất đẹp; khí chất của cô tươi mát thanh nhã, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, làm cho hắn có loại cảm giác kinh diễm.

Liếc thấy hắn, cô gái đầu tiên là trừng mắt nhìn, trên mặt có chút biểu tình ngốc nghếch, tiếp theo hé mở đôi môi đỏ mọng đối hắn mỉm cười nói: “ Hi.”

“ Hi.” Viên Diệp bất tri bất giác cũng trả lời cô một tiếng hi, sau đó cô gái đột nhiên đưa tay đẩy hắn ra, thực tự nhiên tiêu sái bước vào nhà, giống như say rượu lắc lắc lắc lắc hướng phòng hắn đi đến.

Viên Diệp ngây ra như phỗng sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau mới đột nhiên bừng tỉnh bước đi đuổi theo cô.

“ Này cô, xin hỏi cô đến đến nơi này có chuyện gì sao?” hắn vội vàng ngăn trở đường đi của cô.

“ Tôi về nhà nha.” cô gái chỉ vào chính mình đối hắn nhếch miệng cười.

“ Về nhà?”

“ Đúng, về nhà, ngủ, anh đừng chặn đường.” cô gái cười đẩy hắn ra, sau đó mở cửa phòng đi vào, tiếp theo phịch một tiếng đóng cửa lại.

Viên Diệp lại sững sờ tại chỗ, trên mặt biểu tình một mảnh mờ mịt.

Về nhà, ngủ, anh đừng chặn đường. Xem cô nói như là điều đương nhiên vậy, cô có đi nhầm nhà hay không ? Nơi này như thế nào lại là nhà của cô? Cô gái này rốt cuộc là từ đâu đến?

Hắn nhăn mày, bước đến trước cửa phòng, giơ tay đang định gõ cửa muốn cô gái trong phòng kia đi ra nói rõ ràng hết thảy mọi chuyện, lại đột nhiên linh quang chợt lóe nhớ tới những lời Tần Chấn từng nói với hắn.

Tần Chấn nói:

Gian nhà trọ này là tôi thuê, bởi vì không thích ở tại khách sạn, lại thường đi công tác ở Đài Bắc nên mới thuê gian phòng này để ở. Bất quá thời gian tôi ở cũng không nhiều,so ra thì em gái tôi ở nhiều hơn.

Đương nhiên, nếu tôi đã đáp ứng đem phòng ở cho cậu mượn, tự nhiên sẽ dặn em gái đừng tới đó nữa. Tôi sẽ nói với nó đã hết hạn thuê,mà tôi không tiếp tục ký hợp đồng, cho nên cậu cứ việc yên tâm ở, tuyệt đối không có người tới quấy rầy cậu.

Khá lắm,tuyệt đối không có người đến quấy rầy hắn, tên Tần Chấn kia khẳng định là đã quên nói cho em gái của hắn biết chuyện!

Viên Diệp chậm rãi thu hồi cánh tay  ở giữa không trung đang chuẩn bị gõ cửa, sau đó thở dài thật mạnh.

Tuy rằng Tần Chấn nói đã đem phòng này cho hắn mượn ở, nhưng nó đúng là vẫn còn thuộc về Tần Chấn cùng người Tần gia, hắn là khách không thể giọng khách át giọng chủ đem chủ nhân đuổi ra khỏi cửa được đi?

Bất quá nói lại, căn hộ này có ba phòng, hắn phòng nào không chọn,sao lại chọn đúng cái phòng mà em gái của Tần Chấn kia quen dùng để ngủ chứ? Tất cả mọi thứ của hắn đều để trong đó,bao gồm cả quần áo,đồ dùng cá nhân,giờ phải làm sao để cầm lại mấy thứ kia ?

Lắc lắc đầu, hắn cảm thấy hiện tại điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là trong hai gian phòng trống khác đều có đầy đủ hết đệm chăn, nếu không trời biết hắn phải làm như thế nào để vượt qua đêm nay giữa trời lạnh giá tháng mười hai ?

Nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, hắn khẽ thở dài một hơi, xoay người lo lắng xem đêm nay hắn ngủ ở gian phòng nào.

Mất một tuần, thật vất vả mới quen thuộc phòng cùng giường lại bị người khác chiếm đi, Viên Diệp ở trên chiếc giường xa lạ lăn qua lộn lại sau một lúc lâu, mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh