[ fanfic k+] [ guilun] + Thiên thần địa ngục +
Tên fic: Thiên thần địa ngục
Tác giả: klol
Thể loại: Ma, Kinh dị
Nhân vật: Guilun, Nhóm Phi Luân Hải
Giới thiệu nhân vật:
NGÔ TÔN: lớp trưởng lớp 5a lúc nhỏ. Cũng là con của thầy hiệu trưởng
UÔNG ĐÔNG THÀNH: Bạn cùng lớp của Tôn, là một tay đánh nhau cừ khôi
THẦN DIỆC NHO: Cũng là thành viên lớp 5a. Một tên công tử bột đầy ranh ma
VIÊM Á LUÂN: Mọt sách lớp 5a. Nhân vật luôn bị xa lánh của trường
QỦY QUỶ: Hoa khôi lớp 5a. Trong đầu luôn nghĩ về những thứ kinh dị
Giới thiệu sơ lược:
- Nếu các bạn là fan guilun hẳn nhiên biết đến "thiên thần địa ngục". Trong câu chuyện này mình mượn tạm cái tên ấy. Mong các bạn ủng hộ.
Summary:
" Ai? Có ai muốn chơi trò chơi với tôi không?"
Trò chơi thứ nhất: Mê Cung Bất Tận
Chiếc xe Taxi màu trắng dừng trước cổng trường tiểu học Thánh Anh, Ngô Tôn bước xuống ngắm nhìn quang cảnh nơi đây. Chỉ có hai từ "tàn tạ". Thanh toán xong tiền Taxi Ngô Tôn tiến vào cổng trường nơi bắt đầu mọi chuyện kì bí.
Thấp thoáng trong sân có vài con quạ đen gớm ghiết đang bay trên đỉnh đầu. Nhưng cây bàn xơ xác lá vương những cánh tay khô khan mời gọi. Ngô Tôn đi thêm một đoạn nữa rồi rẽ vào một ngã rẽ nhỏ. Ngã rẽ tử thần đó chính là ngã rẽ rẽ vào lớp học 5a.
Hơi chần chừ Ngô Tôn bước vào chân mảnh may không phát ra tiếng động. Ngay tức khắc tiếng vỗ tay đã vang lên nồng nhiệt:
- Cuối cùng lớp trưởng của chúng ta đã đến!
Tôn giật mình nhìn vào, đó không ai khác chính là Thần Diệc Nho. Tôn nở nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ, tiến lại:
- Các cậu cũng nhận được thư mời sao?
Trong căn phòng cũ nát ngoài Ngô Tôn, Diệt Nho còn có Quỷ Quỷ và Uông Đông Thành. Quỷ Quỷ Giương đôi mắt nhìn Tôn:
- Sao chỉ có bọn mình nhỉ? Tớ nghĩ họp lớp thì phải đông lắm chứ? Biết vậy tớ không đi!
Bấy giờ Đại Đông mới lên tiếng:
- Không đi không được! Các cậu đừng giả vờ nữa! Rõ ràng các cậu đều biết lí do tại sao chúng ta lại bị gọi tới đây!
" Rốt"
Cành cây khô bị gãy làm âm vang tiếng động. Bên ngoài Viêm Á Luân thập thò:
- Vậy tại sao tôi cũng phải ở đây?
Cả bọn trong phòng nhìn ra. Ai cũng nhíu mày nhìn Luân như đang cố nhớ lại gì đó. Quỷ xoa cằm:
- Cậu là cậu mọt sách năm đó đúng không?
Á Luân rụt rè gật đầu rồi tiến vào lớp. Ngô Tôn nhìn Á Luân dò xét:" Sao cậu ta lại liên quan tới chuyện này?". Cả Diệc Nho cũng thấy nghi ngờ:
- Ai bảo cậu tới đây?
Luân đưa cái thư mời nhét trong túi đưa Diệc Nho:
- Tôi có thư mời.
Đại Đông nhanh nhảu giật lấy:
- Quả nhiên cậu ta cũng có thư mời này!
" RẦM"
Tiếng động dữ dội vang lên rồi ánh sáng trong phòng vụt tắt. Khi tất cả đang hoảng loạn cả lên thì một giọng nói phát ra nghe như âm vang từ địa ngục sâu thẫm
"Tới đông đủ cả rồi à? Các bạn thân yêu của tớ?Hẳn các bạn biết rõ lý do các bạn tới đây! Phải! Đến để đền mạng cho tớ! Chơi với tớ không?"
Ánh đèn điện thoại vụt sáng. Tiếng Ngô Tôn vang lên:
- Ai ... ai đó?
Đông nóng giận la lối:
- Mau ra mặt đi! Chơi trò giấu mặt như thế thật là hèn hạ!
" RẦM"
Lại một tiếng động nữa đèn vụt sáng. Quỷ Quỷ sợ hãi la lên:
- Ai đó?
Diệc Nho tỏ vẻ bất cần:
- Hừm! Rõ là vớ vẫn! Trò chơi các quái gì chứ! Từ đầu chúng ta đã không nên trở lại cái nơi ngu ngốc này!
" Nào! Các bạn thân yêu. Các bạn đã sẵn sàng chơi trò chơi chưa?"
- Chơi cái quái gì? Thật là mất thời gian quá! - Diệc Nho nhất quyết tiến ra cửa bỏ đi
Nhưng cái gì đang diễn ra thế này? Con đường bằng phẳng đã biến mất thay vào đó là mê cung đầy rẫy nhưng nguy hiểm.
Thấy biểu hiện trên mặt của Diệc nho đang dần co cứng cả bọn mới nghi ngờ tiến lại. Á Luân sững người lùi lại vài bước:
- Tại sao tôi lại vướng vào trò chơi quỷ quái này chứ?
GuiGui lắc đầu lia lịa:
- Không! Không thể nào!
Ngô Tôn cắn môi:
- Chuyện này là thật sao?
- Tên này rốt cuộc là muốn gì đây? - Đại Đông tự hỏi
" Ahahaha! Không cần hoảng loạn thế đâu! Các bạn biết không? Lúc trước các bạn cũng đã khiến tớ khổ sở thế này. Đơn độc một nhìn trong màn đêm lạnh giá. Bây giờ là tới lượt các bạn nếm thử đấy. Chỉ có một tiếng thôi nhé! Bên trong mê cung có 5 chiếc chìa khóa bạn nào tìm được thì coi như thắng. Ngược lại, thua thì sẽ bị trừng phạt đấy! Good Luck! Ahahaha"
Tiếng cười ghê rợn vang vọng trong không gian đầy oán hận như báo hiệu trò chơi bắt đầu!!!
Cả năm người cùng bức vào mê cung kì quoặc kia. Một cái chao đảo nhẹ tách mỗi người mỗi ngã.
Ngô Tôn cố gắng lấy lại bình tĩnh tìm kiếm cái điện thoại để mong có được chút ánh sáng hiện diện trong không gian âm u này. Cậu sờ soạn khác nơi trong người cũng không tài nào thay đổi sự thật là điện thoại của cậu đã bị lấy đi mất. Tôn gắng đi thêm vài bước nữa thì thấy được ngọn đuốc có lẽ nó sẽ cứu nguy cho cậu ngay lúc này. Cầm ngọn đuốc trong tay, Tôn dò dẫm từng bước trong bóng tối ngột ngạt. Đi đến hết con đường bỗng xuất hiện hai ngã rẽ. Đây là một mê cung nên đi hướng nào cho đúng?
- Trái hay phải?
Cậu không thôi lầm bầm ba từ ấy trong miệng:"Trái hay phải?". Đầu cậu chợt đau lên từng đợt kinh khủng những hổi ức xưa cũ quay về:
" - Anh Tử, cậu thích bên trái hay bên phải? Tay nào để lại sẹo thì đẹp hơn nhỉ?
Trước mặt cậu là đôi bàn tay bé bỏng của Anh Tử đang run lên vì sợ hãi:
- Xin cậu! Hãy tha cho tớ! Hãy tha cho tớ! Sẽ không bao giờ có chuyện tớ đụng vào đồ của cậu nữa đâu! Làm ơn hãy tha cho tớ lần này đi mà!
Mặc kệ cái giọng nói yếu ớt nài nỉ của Anh Tử, Tôn miết con dao sắt nhọn trên bàn tay của cậu:
- Tay trái đi nhỉ? Cậu cần tay phải để viết bài nữa đúng không?
"Xoẹt"
Máu đầm đìa chảy đầy khắp bàn tay trái của cậu tiếp sau đó là tiếng hét kinh hòng vang lên đầy đau đớn"
Tiếng hét ấy đưa Tôn về thực tại, ánh mắt cậu dõi theo phương trái rồi chân vô định bước đi. Có lẻ càng vào sâu cái ngõ càng chật hẹp. Không khí trở nên ẩm thấp làm con người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở. Ánh đèn của ngọn đuốc cũng dần tắt ngẩm nghĩa là nơi đây đang thiếu oxi. Ngô Tôn thờ mệt nhọc vật vã ngã vào tường. Đột nhiên bức tường mở ra , bên trong có một phiến đá lớn. Trên phiến đá có một chiếc hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật có màu mận chín. Cậu cố lê người tiên về phía chiếc hộp thận trọng mở nó ra.
Khi nắp chiếc hộp vừa được mở tung ra thì cũng là lúc con dao sắc nhọn từ trên trời rơi xuống cứa ngang qua mu bàn tay trái của Tôn. Đau đớn nhưng cậu đã kiệt sức rồi không thể nào la nổi nữa. Cậu lấy trong chiếc hộp nhỏ ra một chiếc chìa khoá và một mảnh giấy có ghi dòng chữ:
" Địa ngục đầy ải"
Tay Tôn siết chặc mảnh giấy đôi mắt khép lờ mờ sắp nhăm lại thì phiến đá chợt run dộng rồi biến mất. Cơ thể Ngô Tơn mất thăng bằng bị rơi xuống cái hố bên dưới phiến đá. Cái hố ấy sâu thăm thẳm tựa như lối dẫn vào địa ngục tăm tối.
--------------------------------------------
Đại Đông điên tiết lên khi anh đã vào đến hơn mười cái ngã rẽ mà vẫn chưa tim được lối ra. Cây đuốc trên tay anh sắp tàn mà anh vẫn đang vô vọng không biết phải đi hướng nào. Cứ rẽ mãi cũng không tìm được lối ra anh đánh bạo thẳng lối mà đi. Không ngờ sự liều lĩnh ấy đã đưa anh đi đúng hướng. Trước mắt anh là lối vào một căn phòng nhỏ. Cũng giống như ngô tôn anh đang đứng trên một phiến đá lớn. Chỉ khác một điều, thứ mà anh nhìn thấy là một bảng chọn diện tử
"Nhập mật mả thẻ tín dụng"
Chỉ đơn thuần là mật mẽ thẻ thôi mà anh có rất nhiều nhưng nó hình như đang ngợi lại cho anh nhớ gì đó
" - Ngô Tôn! Chỉ rạch một cái là xong sao? Tới phần của tớ nhé!
- Được muốn làm gì thì làm! Nhưng nhớ nhẹ tay thôi đấy! - Tôn nói, rồi tránh sang một bên tuỳ Đông xử lí
Đông nắm lấy cổ áo Anh Tử mà lôi cậu dậy:
- Nghe nói ông bà già mày giàu lắm mà! Đưa cho tao chút tiền tiêu đi!
- Tôi ... tôi không có tiền đâu! Làm ơn ... tha cho!
Đống đánh bốp vào mặt Tử một cái rõ mạnh làm bầm tím cả một chỗ:
- Vậy thì đọc mã thẻ của mày đi! Tao sẽ rút tiền từ cái thẻ đó!
- Không được! Đó là tiền mừng sinh nhật mẹ tôi!
"Bốp" lại thêm một cái trời giáng nữa:
- Giờ có đọc không? hay mày muốn hết thấy đường về nhà! Chắc mày cũng biết danh tao rồi nhì?
- 20111987
- Vậy mới ngoan chứ!"
Hồi tưởng kết thúc, Đông nhập lại dãy số mà cậu cho là đúng nhất:
- 20111987
Màn hình hiện lên "Ok' rồi bất ra chiếc hộp gỗ nhỏ giống hệt hộp gỗ của Ngô Tôn. Bên trong cũng là một chiếc chìa khoá cùng với dòng chữ
" sẽ bị vấy bẩn"
Một lần nữa phiến đá kia đưa Đông về nơi tăm tối sau tiếng hét thất thanh của cậu.
Một mình Quỷ Quỷ đơn lẻ chìm ngập trong bóng tối. Những chú quạ thường ngày là bạn thân của Quỷ cũng bỗng nhiên trở nên đáng sợ cùng cực. Những cành khô như những cánh tay xương xẩu vương dài tạo nên một không gian ma quái, rùng rợn
Bã vai cô run lên bần bật bởi các lạnh thấu tận xương tuỷ. Hai chân gần như cứng đờ nhưng vẫn cố nhấc rời khỏi nền đắt để mong tìm được lối thoát. Một mình trãi qua cảm giác sợ hãi thật là đơn độc. Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị doạ đến run người thế này.
Quỷ Quỷ vẫn cố bước cố bước cho đến khi gió rít lên mang theo tiếng thét thất thanh của Đại Đông xé toạc không gian tĩnh mịch.
Tim cô như ngừng đập, chân không đứng nỗi nữa mà ngả nhào xuống nền đất lạnh:
- Hắn ... hắn đã làm gì Đại Đông rồi? Sẽ tới lượt ... mình sao? Phải lảm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?
Lớp sương mù dày đặt toả ra xung quanh. trong màn sương xám ấy chợt xuất hiện một bóng đen bí ần. Mỗi lúc một gần bóng đen kia đang dầ tiến lại.
Điều đó không làm Quỷ Quỷ sợ hãi bằng âm khí phát ra từ cái kéo trên tay bóng đen. Hơi lạnh toả ra phảng phất làm đầu óc Quỷ trở nên trống rỗng không ngừng lầm bầm trong cổ họng:
- Tôi không cố ý! Tha ... tha cho tôi! Tôi không cố ý! Tha ... tha cho tôi!
" - Đại Đông à! Cậu xong chưa? Tớ cũng muốn chơi nữa!
- Rôi! Rồi! Để tớ tìm cái thẻ rút tiền xong đã!
Tay Đông sờ soạn hết túi này đến túi nọ rồi bất chợt dừng lại:
- A! Đây rồi!
Đông rút cái thẻ trong túi áo của Anh Tử ra rồi hất cậu sang chỗ của Quỷ Quỷ:
- Đấy! Muốn làm gì thì làm đí!
Quỷ cười tít mắt rút trong túi xách ra một cái kéo cắt tóc:
- Tớ mới mua hôm qua thôi! Cậu may mắn lắm mới là người thử tay nghề của tôi đầu tiên đó!
Thay vào lời quảng bá phô trương của Quỷ Quỷ là lời cầu xin của Anh Tử:
- Tôi xin cậu! cậu muốn cắt bao nhiêu vết thương lên tay tôi cũng được chỉ mong cậu đừng cắt tóc của tôi! Mẹ tôi ,à biết bà sẽ giết tôi chết mất! Làm ... ơn!
Van nài cũng mặc kệ Quỷ vẫn nhất quyết đem Tử ra thử tay nghề. Lời cầu xin không ngừng van lên cho đến khi Quỷ Quỷ hoàn thành xong tác phẩm"
Có vẻ như lời thanh mình trong miệng cô vẫn không có tác dụng gì. Cô lấy hai tay lên ôm lấy đầu mặc cho nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy thân thể. Tiếng "xoẹt,xoẹt" của cái kéo vang lên hoà làm một với tiếng quạ kêu dưới bầu trời địa ngục.
Bấy giờ bóng đen kia đã đến rất gần cô rồi. Bóng đan dùng bàn tay níu thật mạnh nơi bã vai của cô làm cô hoảng hốt hét lên:
- Tránh xa tôi ra! Trách xa tôi ra! Hãy tha cho tôi đi mà! Huhu!
Những cái lắc vai mạnh mẽ giáng xuống:
- Bình tĩnh lại nào! Tôi là Á Luân đây! Sao cô hoảng hốt dữ vậy?
Quỷ Quỷ mở to đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn Á Luân như một vị thánh. Cô vô thức ôm lấy cậu mà khóc lên nức nở:
- HuHu! đồ mọt sách chết bầm cậu làm tôi sợ tới phát khiếp!
Luân vỗ vài cái vào lưng Quỷ để cô bình tĩnh lại mới từ từ đưa cái kéo có khắc hai chữ " Quỷ Quỷ" sáng bóng lên trước mắt cô:
- Quỷ Quỷ! Cái kéo này của cô à?
Quỷ run người nhìn cái kéo rồi đưa tay nhận lấy nó. Quả nhiên cái kéo này giống hệt cái kéo năm xua mà cô dùng để thực hiện hành vi tội lỗi.
Luân nheo mắt nhìn đồng hồ rồi đỡ Quỷ Quỷ đứng dậy:
- Chúng ta đi thôi! Chỉ 15 phút nữa là hết giờ! Nếu không mau chúng ta sẽ bị trừng phạt mất!
Luân dìu Quỷ đi thêm được đoạn đường dài thì bỗng mặt đất rung chuyển tách hai người ra hai phía.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra Quỷ Quỷ và Á Luân đã bị tách ra đôi người đôi ngã. Như một ma trận kì bì những bức tường chuyển động xung quanh cô tạo ra một căn phòng nhỏ ẩm thấp ngập mùi hoá chất.
Ánh đèn không ngừng chớp tắt cho đến khi Quỷ vô tình dẫm lên phiến đá lớn. Bên trên bức tường có gắn sẵn một hệ thống giá cân thăng bằng được tạo bởi thuỷ tinh.
Bên dưới cái cân được đốt nóng bởi ngọn lửa từ đèn cồn, bên trên được sắp đặt sẵn một nguồn điện cao áp. Bên trái cân trống rỗng bị nhấc lên cao. Ngược lại, ở bên phải cân lại bị đè nặng bởi một hộp thiếc và toàn bộ cân phải bị nhấn chìm trong lo dung dịch axit sunfuric đặc.
Cái hộp thiết bắt đầu sủi bọt cho thấy dấu hiệu bị ăn mòn. Đầu óc GuiGui dần trở nên rối loạn:
- Chắc chắn bên trong chiếc hộp đó có chìa khoá! Mình ... làm sao lấy ra đây!
Khi gần như bí bách ánh sáng của cái kéo hiện lên trong mắt Quỷ Quỷ. Cô run rẩy cầm kéo trên tay điên cuồng cắt đi mái tóc dài đẹp đẽ của mình rồi vứt chúng lên cân trái. Quả nhiên có tác dụng, cân phải đã bắt đầu nâng lên nhô khỏi bề mặt dung dịch.
Vừa đúng lúc hộp thiết kia bị ăn mòn hết cũng là lúc nó nhô hẳn khỏi mặt nước. Cô cũng khá ngạc nhiên với mớ tóc của mình. Thốt nhiên tóc không thể nào nhấc cả chiếc hộp thiếc nặng lên nếu không có thiết bị cảm ứng bên dưới cán cân.
Thì ra bên trong hộp thiết còn có một hộp gỗ nhỏ màu mận chín nữa.
Quỷ Quỷ vui mừng mở bật chiếc hộp ra, bên trong là chiếc chìa khoá được chạm trỗ tinh xảo cùng với lời nhắn:
"Khi Thiên Thần rơi xuống địa ngục"
Phiến đá kia lại biến mất vào hư không làm Quỷ hụt hẫng rơi xuống nơi tăm tối không thấy đáy.
Trong khi Quỷ Quỷ đã kết thúc trò chơi của mình thì Á Luân chỉ mới bước nhẹ vào căn phòng. Cậu tiến lại nơi có cái bàn học dặt ở cuối phòng. Cậu đặt chân lên phiến đá, dòng chữ hiện rõ ràng xuống mặt bàn:" Hãy cho tớ biết cậu là người như thế nào?"
Cậu cuối xuống nhìn vào hay ngăn kéo. Đó chính là sự lựa chọn của câu hỏi. Ngăn kéo bên trái là nét phấn trắng đồ đậm "nhút nhát" và ngăn còn lại là "nhu nhược"
Cậu sửng người. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cậu lại ở đây rồi. Bởi vì cậu chính là người đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Phải!
Lần đó nếu cậu dũng cảm hơn đi báo lại với cô giáo có lẽ Anh Tử đã không bị bọn người kia ức hiếp. Nếu lần đó cậu không để suy nghĩ ngu ngốc của mình điều khiển thì đã không có chuyện như ngày hôm nay:
- Xin lỗi! Tớ ... tớ là người nhu nhược
Luân vừa nói vừa đưa tay kéo ngăn kéo bên phải ra. Bên trong vẫn là một chiếc chìa khoá cùng với mẫu giấy:
" Đôi cánh trắng"
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu phải biến mất sau phiến đá kia. Thứ duy nhất còn lại chì là tiếng la lên hoảng hốt và ánh đèn leo lét của căn phòng.
Ngược hẳn với bốn người kia, Diệc nho khổ sở hơn nhiều khi bị lũ quạ không ngừng truy đuổi. Trên người cậu chỉ toàn là vết sướt, mảnh áo rách bươm nồng nặc mùi máu tanh. Diệc Nho gan lì quơ cậy gậy qua lại loạn xạ để đánh đuổi bọn quạ gian ác:
- Biến đi! Các người muốn gì hả? Biến đi! Có biến đi không hả?
" Chơi đủ rồi! Không còn vui nữa" - giọng nói rùng rợn vang lên làm bọn quạ bay đi mất hết
- Ngươi nói đi! Rốt cuộc ngươi muốn gì hả? Nói đi!
" Cậu còn giả vờ ngây thơ đến bao giờ? Cậu lạnh không? Cô đơn không? Cậu đang rất sợ hãi chứ gì? Ahahahaha!"
Cành cây trên tay Diệc Nho rơi xuống đất:
- Im đi! Không được nói nữa!
"- Chỉ có chỗ này mới thích hợp với mày thôi! - Diệc Nho ném cả người Anh Tử vào nhà kho sau trường.
Không để Diệc Nho cùng đám bạn rời khỏi, Tử vội níu lấy chân Diệc nho như níu kéo mạng sống:
- Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Cậu gân cổ la lên yếu ớt.
Diệc Nho giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu rồi dùng chân đạp thật mạnh ra xa. Không những thế Diệc Nho còn chưa hả dạ mà đạp thêm vài cái cho đến khi Tử ngất liệm đi.
Bước ra khỏi phòng cậu khoá chặt cửa lại. Rồi phủi tay đút gọn vào túi quần:
- Cứ ở đó từ từ tận hưởng cái lạnh đi! Hahaha"
Răng cậu va lập cập vào nhau, môi tái nhợt. Không chỉ vì lạnh mà còn sợ hãi. Tội ác cậu gây ra đã không bao giờ gột bỏ được rồi.
" Nhớ lại rồi đó hả? Thấy lạnh rồi chứ gì?"
Giọng nói đó phát ra từ một hình thể cao lớn, gầy ốm trên người khoác một cái áo choàng đang tiến về phía cậu
" Nhận ra tớ không nào?"
Diệc Nho nuốt nước bọt ngước lên:
- Anh ... Anh ...Tử?
" Còn nhớ tớ à! Ngạc nhiên thật. Cậu biết gì không? Trò chơi này từ đầu đã định cậu là người thua cuộc!"
Cái hình thể mang tên Anh Tử ấy không ngừng giáng xuống người Diệc Nho những cái đạp đau thấu trời. Nhưng sao Diệc Nho vẫn im lặng chịu đựng không nói lời nào? Cậu sợ tới nỗi không cử động được nữa rồi ư?
" Ahaha! Cậu đáng bị thế này!"
Bàn tay đầy máu của Diệc nho bấu vào vạt áo của Anh Tử, khẽ khàng thốt lời:
- Xin lổi!
Rồi Diệc Nho ngã vật ra nền đất. Dòng máu tươi nóng hổi chảy loan lổ hoà quyện với khí lạnh của đất trời âm u.
Bọn quạ đen không ngừng kêu lên những tiếng kêu rợn người, bay thành vòng tròn trên đỉnh đầu Anh Tử
" Ai? Ai muốn chơi trò chơi với ta? "
Trò Chơi Thứ Nhất Kết Thúc
Người thua cuộc thứ hai sẽ là ai đây?
Trò Chơi Thứ Hai: Mật Mã Thiên Thần
Ngô Tôn giật mình tỉnh lại, nhìn quanh khắp căn phòng.
Trong căn phòng nhỏ này không chỉ có mình cậu mà còn có cả ba người con lại. Cậu vội vã lay gọi mong sao bọn họ trả lời:
- Đại Đông! Quỷ Quỷ! Hai cậu mau tỉnh dậy đi!
Nghe có tiếng gọi loáng thoáng Đại Đông dần mở mắt:
- Đây ... là chỗ quỷ nào vậy?
Sau ánh đèn mập mờ Quỷ Quỷ cũng tỉnh dậy cố xoa dịu dư âm của trò chơi vừa rồi:
- Mọi người ... còn sống cả chứ?
Thấy Á Luân nằm bên cạnh Quỷ liền lay vai Luân như lần trước cậu đã làm với cô:
- Á Luân! Mọt sách tỉnh dậy đi chứ?
Nghe tiếng gọi cậu cũng dần hồi tỉnh chỉ là luôn im lặng không nói lời nào.
" Xem ra các bạn của tớ đã tỉnh hết rồi nhỉ?"
Giọng nói lại âm vọng lên phía địa nhục sâu thẫm. Đèn trong phòng không ngừng chớp tắt liên tục khi giọng nói phát ra. Miệng Á Luân mấp mấy vô tình thốt lên:
- Anh ... Tử?
" Bi đoán trúng rôi! Gioi lăm mot sách"
Ngô Tôn cùng với Đại Đông nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Quỷ Quỷ cũng không ngoại lệ nhưng không hiểu sao cô không thể nào nghi ngờ gì Luân được.
" Chúc mừng các bạn đã vượt qua trò chơi đầu tiên"
- Khoan đã! Ngươi đã đem Diệc Nho đi đâu hả? - Tôn hỏi
" Hắn ta ư? Thua rồi! Hắn bị trừng phạt cho nên không cùng ở đây với các cậu được. Thế nào có muốn chơi nữa không?"
- Không biết tại sao bạn lại biết chuyện bí mật của chúng tôi nhưng hù doạ như thế này thật đủ lắm rồi.! - Đông nói khuôn mặt ánh lên vẻ tức giận.
- Phải đó! Rốt cuộc cậu muốn gì ở chúng tôi? - Quỷ nói uất ức
" Tớ chỉ muốn các cậu nhớ lại những gì mà các cậu gây ra với tớ! Nỗi uất ức này sao tớ có thể gánh một mình chứ? Bây giờ thì thế nào? Hối hận chưa? Tôi sẽ không bao giờ quên việc xảy ra vào hôm đó!..."
- Nói dối!
Á Luân nói, giọng phản phất sự sợ hãi.
" Trò chơi thứ hai bắt đầu! Một tiếng nữa nhé! Các bạn hãy nhanh tìm ra mật mã mà tôi cố tình để lại nếu không nhanh lên tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu! Ahahaha"
Giọng nói vừa ngưng lại Đông đã quay sang đánh bốp vào mặt Luân làm cậu văng ra xa đến vài thước chứ chằng ít gì. Đông hùng hổ quát:
- Mày! Rốt cuộc mày biết những gì?
Quỷ Quỷ hoảng hốt chạy lại đỡ Luân dậy:
- Mọt sách, cậu không sao chứ?
- Cậu đừng có mà binh vực nó! Tránh ra mau, Quỷ Quỷ!
- Cậu điên rồi! Ngưng cái trò hồ đồ của cậu lại đi! - Quỷ quay sang quát nạt lại Đông
Tôn lia ánh mắt nhìn sang Á Luân:
- Đáng lí ra từ đầu tôi nên biết lí do tại sao cậu có mặt ở đây! Viêm Á Luân
Luân đưa tay lau vệt máu ở miệng cố che giấu ánh mắt của mình. Còn Tôn tiếp tục buộc tội Luân:
- Cậu chính là người mà chúng tôi nên loại bỏ ngay từ đầu! Cậu chính là người đã chứng kiến tất cả!
Đông buông thả tay xuống:
- Vậy là ngay từ lúc đó mọi chuyện đã không còn là bí mật nữa! Vậy thì mày càng đáng phải chết hơn
Đông vung tay lên cao, thật nhanh lao vào Luân. Còn Quỷ thì vừa ôm chặt lấy Luân vừa thét lên:
- Dừng lại! Cậu ấy có lỗi gì chứ? Lỗi là của tụi mình đã ức hiếp Anh Tử!
Tôn kéo Đông lại:
- Quỷ nói phải đó! Bây giờ không phải là lú xào xáo nội bộ! Trò chơi chính thức bắt đầu rồi đấy!
Lời nói của Ngô Tôn có vẻ rất có trọng lượng đối với một tên hữu dũng vô mưu như Uông Đại Đông.
Thời gian thì không còn nhiểu, mà phải tìm ra mật mã thật sự rất khó khăn. Căn phòng rõ không hề rộng rãi thật chí khá chật hẹp cho bốn người nhưng nếu cứ vô tri đi tìm mà không cần suy nghĩ chắc cũng chỉ làm mất thêm thời gian thôi.
Đôt ngột Luân đứng dậy sờ soạn khắp người như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Đông quác đôi mắt dữ dằn lên nhìn Á Luân trừng trừng:
- Mày còn định làm phiền mọi người tới lúc nào nữa hả?
Quỷ Quỷ có vẻ khó chịu:
- Cậu không thể thôi đối xử với cậu ấy như người ngoài à? Thật quá đáng
Luân chỉ rụt rè nhìn Đông:
- Xin ... xin lỗi! Tôi không cố ý làm phiền mọi người tìm kiếm mật mã. Tôi ... tôi chỉ...
- Cậu cứ nói không cần sợ hãi! - Tôn trấn an
- Tôi chỉ nhớ ra rằng lúc tìm kiếm chìa khoá thì tôi có nhận được một mảnh giấy nhỏ!
Luân nói rồi chuyền mẫu giấy mà cậu vừa lôi trong túi ra đưa cho Tôn xem xét. Nhưng cũng nhờ phát hiện của Luân, Tôn mới nhớ ra mình cũng có một mẫu. Nhận lấy mẫu giấy từ tay Luân, Tôn cố ghép nó lại:
- Xem nào! ... ừm ... " địa ngục đầy ải" và " đôi cánh trắng " à? Các cậu cũng có chứ?
- Có! Của tớ là "sẽ bị vấy bẩn" - Đông đáp
- Còn của tớ là " khi thiên thần sa đoạ rơi xuống địa ngục" ! - Quỷ đưa mảnh giấy lại cho Tôn
Thế là cả bọn lại hì hục cùng nhau tìm ra đáp án.
Bên ngoài mặt trời đã xuống núi. Bày quạ đen cũng thôi rít lên mà tụ tập lại một cành bàn khô gần đó. Làn sương xám lan toả khắp nền đất lạnh băng. Màu ánh trăng hắt vào cửa sổ ánh lên sắt đỏ nhợt nhạt như hoà quyện với máu tươi.
Đúng như dự đoán, Tôn đã nhanh chóng ghép được manh mối kia. Cậu đọc lên rành rọt:
- " Khi thiên thần sa đoạ rơi xuống địa ngục đầy ải, đôi cánh trắng sẽ bị vấy bẩn"
Đông vò đầu:
- Cái gì mà thiên thần? Cái gì mà địa ngục chứ?
Quỷ Quỷ run run nhắc lại:
- "Thiên thần"? "Thiên thần"? Chẳng lã là ám chỉ bọn mình? Lúc trước nhóm học tập chúng ta chẳng phải mang tên "Thiên Thần" sao?
Luân liền tiếp lời Quỷ Quỷ:
- Còn " sa đoạ rơi xuống địa ngục" có phải là nhắc đến chuyện các người đã ức hiếp Anh Tử không?
Đông lập tức nổi nóng:
- Mày nói cái gì hả?
Tôn giận dữ quát lên:
- Thôi đi! Đại Đông! Cậu ta nói đúng! " The fallen angels falling to hell exile, telescopic wings soiled..."(câu mật mã phía trên)
Đông thẫn thờ nói theo:
- "... from which will become Hells Angel!" (từ đó sẽ trở thành thiên thần địa ngục)
Câu nói vừa dứt căn phòng lại rung chuyển dữ dội tựa hồ như đến mặt đất cũng nức nẻ. Quỷ Quỷ bám vào người Á Luân mà không ngừng hét lên:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh đèn duy nhất vụt tắt, không gian đứng lại. Nhịp tim đập thật chậm, hơi thở đứt quãng. Mọi người đứng bất động trong bóng tối mịt mù.
" Các bạn của tớ quả thật tài giỏi! Chẳng mấy chóc đã giải được mật mã. Nhưng trò chơi này chưa kết thúc đâu! Hẳn lớp trưởng thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết rõ ô xi đang ngày càng ít dần. Hãy cố vượt qua thử thách của mình. Nên nhớ không được quá hấp tấp đấy nhé! Ahahaha"
Hắn kết thúc bằng một giọng cười ngạo nghễ chắc hẳn là hắn đang toan tính gì đó.
Đèn sáng trở lại nhưng chỉ là một ngọn đèn bé xíu.
Dưới ánh đèn lập lờ một khối đá xuất hiện. Có vẻ như đây mới là mật mã thật sự.
Chờ cho lớp khói mịt mù kia tan hết, Tôn với cả bọn mới được dịp nhìn rõ hình dạng của khối đá.
Nó bị lõm vào ba chỗ hình dạng chiếc chìa khóa. Giờ dây những chiếc chìa khóa kia mới phát huy tác dụng. Nhưng sao lại chỉ có ba cái?
Tôn nhìn mọi người rồi nói:
- Trò chơi này ... phải có một người hy sinh!
Bốn người nhìn nhau ái ngại. Không ai muốn chết cả.
Đông liếc mắt nhìn Luân cười khẩy:
- Đồ vô dụng! Cậu ở lại đí!
Đông xô Á Luân sang một bên đích thân mình đứng lên phiến đá lớn.
Tiếng gió bên ngoài lại rít lên những tiếng ỉ ôi. Lũ quạ chăm chỉ kêu lên hòa nhịp. Bóng trăng vẫn in hằng dưới nền sương xám ngày càng dày đặt.
Tim Đông đánh trống âm ĩ. Hơi thở bỗng trở nặng nhọc. Cậu run run cầm chiếc chìa khóa đặt vào chỗ lõm trên tảng đá.
" Cạnh"
Chiếc chia khóa vừa khích với chỗ lõm trên tảng đá. Nụ cười của Đông vừa vui tươi cất lên thì cái nút đỏ sáng lên:
" Bạn đã bị loại! Bạn đã bị loại!"
Nụ cười tắt ngẩm, phiến đá biến mất. Ra ý nghĩa của "không nên hấp tấp" mà hắn nói là đây.
Làn khói trắng tỏa ra từ nóc nhà phà xuống lạnh ngắt.
Luân ho khù khụ la lên
- Khí lạnh!
Tôn dang tay đỡ lấy Quỷ Quỷ. Căn phòng nhanh chóng tràn ngập khí lạnh trắng xóa.
Đông rơi thẳng từ phiến đá xuống "địa ngục". Giọng nói kia văng vẳng vang lên:
" Lại một thiên thần rơi xuống địa ngục nữa sao? Ahahaha"
Uông Đại Đông vẫn im lặng nằm đó. Có lẽ đã bất tỉnh mất rồi.
Vẫn là hắn với cái áo choàng đen phất phơ lướt theo tiếng gió rít. Hắn lê cây gậy đánh gold trên nền đất băng giá
.
Một tràng cười độc ác khoái trá vang lên. Hắn điên cuồng quốc gậy xuống thân thể của Đại Đông.
Dưới ánh trăng sáng tỏa một góc trời. Màu vàng nhuộm đỏ bởi màu của máu.
Thứ dung dịch đỏ đó không ngừng, không ngừng lan ra thấm đẫm thật sâu xuống nền đất hoang vắng
Trò Chơi Thứ Hai Kết Thúc
Đoán thử xem ... ai sẽ là người tiếp theo?
Trò Chơi Thứ Ba: Cái bẫy Gai Góc
Ánh trăng trên cao đột bị che khấu bởi những đám mây mang đầy chướng khí làm cho bầu trời càng thêm âm u đáng sợ. Những con quạ mài chiếc mỏ sắc nhọn của chúng lên mái nhà gây ra những tiếng xột xoẹt liên tục, âm khí nơi đây mỗi lúc một dâng cao.
Thanh âm văng vẳng của chiếc hộp âm nhạc vang lên réo rắc cuối căn phòng.
Ánh đèn vàng mập mờ lóe lên làm Tôn chói mắt không chịu được. Khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, có lẽ hơi lạnh có làm cậu choáng váng đôi chút. Chợt cậu giật thót tim khi thấy ai đó đang ngồi loay hoay ờ một góc gần đó. Giọng cậu khản đặc, cậu hỏi có đôi chút run sợ:
- Ai ... ai đó?
Nghe có giọng nói bóng đen kia liền quay lại. khập khiễng bước tới chỗ của Tôn, trên tay hình như còn vác theo hình đó khá nặng nhọc.
Người Tôn liền lạnh run đến tháo mồ hôi khi bóng đen kia ngày một lại gần. Cậu sợ sệt lui lại, cỗ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Ánh đèn vàng kia một lần nữa lại hắt lên mạnh mẽ. Khi ánh đèn vàng vừa chíu vào khuôn mặt nhem nhuốc của bóng đen thì cũng là lúc nó cất tiếng nói:
- Là tôi! Á Luân đây.!
Trong giây phút, tim Tôn thoáng ngừng đập. Vừa thấy Luân, Tôn thở phào ra nhẹ nhõm. Chỉ mới nãy thôi cậu còn tưởng cậu chết đến nơi rồi chứ.
Luân giơ sợi xích nặng trịch đang ầm trên tay lên cho Tôn xem:
- Chân tôi bị xich lại rồi! Cậu có bị xích không?
Bấy giờ Tôn mới để ý cái cổ chân của mình đang nằm gọn trong chiếc còng của sợi xích:
- Loại xích này ... không có chìa khóa thì không bao giờ mở được! Thế là có mơ cũng không thể trốn thoát khỏi cái chỗ quỷ ma này!
Đột nhiên nhắc tới quỷ, Luân mới sực nhớ ra và hỏi:
- Ủa? Cậu ở đây còn Quỷ Quỷ đâu rồi?
- Đây!
Quỷ lồm cồm bò dậy, tay cố ý giơ lên để mọi người có thể nhìn thấy. Tôn với Luân quay lại quả nhiên là Quỷ Quỷ. Đằng sau lưng cô, chiếc hộp âm nhạc tắt ngẩm thay vào đó là giọng cười man rợ
" Ahahaha! Các bạn đã sẵn sàng cho trò chơi tiếp theo của mình chưa? Trò chơi lần này rất đơn giản! Tuy nhiên ... tớ vẫn cần một người thua cuộc!"
Quỷ đứng bật dậy hỏi vào không trung:
- Ngươi đã làm gì với Đại Đông hả?
" Huh? Đại tiểu thư như cô cũng biết quan tâm đến người khác sao? Tôi nghĩ cô chỉ biết dùng tiền để dẫm đạp lên người khác thôi chứ?"
Quỷ chỉ im lặng. Chắc do phần nào đó hắn nói cũng đúng.
" Tập trung vào trò chơi tiếp theo đi!"
Câu nói của hắn như mệnh lệnh. Vừa dứt lời, mặt đất tức hồi run chuyển. Sàn nhà phía Tôn và Luân đang đứng bắt đầu rút lại. Quỷ đứng bên kia hoảng loạn:
- Hãy làm gì đó cho nó dừng lại đi! Làm ơn!
Sàn nhà thôi chuyển động. Từ phía dưới cái hố nhô lên một bãi cọc nhọn hoắc, tưởng chứng như ai rơi xuống đó cũng thịt nát xương tan.
" Quỷ Quỷ! Bây giờ là nhiệm vụ của bạn đó! Mau tìm chìa khóa đưa cho họ trước khi ... họ rơi xuống bãi cọc kia! Nếu không thì cả hai sẽ là người thua cuộc."
May mà còn chút ánh đèn nếu không cô cũng chẳng tài nào thấy được cái hộp gỗ màu mận chín kia đang phát ra nhựng âm thanh réo rắc.
Sàn nhà phía bên kia tiếp tục rút lại. Thật đáng tiếc cho họ, sợi xích quá nặng làm họ không thể nhảy qua được.
Quỷ Quỷ cũng bắt đầu làm việc của mình. Cô nghĩ chắc cũng sẽ như lần trước, chìa khóa vẫn sẽ nằm trong chiếc hộp này. Cô khẽ mở chiếc hộp ra, bên trong có một mẩu giấy:
" Khi thiên thần nhuốm đỏ đôi cánh của mình bằng máu cũng chính là lúc quỷ khát máu ra đời"
Quỷ như nhũng cả chân. Câu nói này cô đã nghe loáng thoáng ở đâu đó rồi.
Bên kia cũng đang nóng như lửa đốt. Tôn không ngừng hối thúc:
- Quỷ Quỷ! Nhanh lên! Chúng tôi sắp rơi rồi!
Quỳ nuốt nước bọt nhét mẩu giấy vào túi, tiếp tục khám phá chiếc hộp bí ẩn. bên trong hộp quả nhiên có chìa khóa. Nhưng làm sao lấy nó khi xung quanh bên trong chiếc hộp toàn là những cái kim sắc nhọn lỉa chỉa đủ chỗ?
Quỷ Quỷ thì đang rối trí không biết lấy chìa khóa ra bằng cách nào còn Luân với Tôn chỉ còn một mét sàn để đứng.
Quỷ nhắm mắt cắn răng mà len lỏi những ngón tay mỏng manh vào đám kim sắc nhọn. Có lẽ từ nhỏ đến giờ cô chưa từng phải chịu đau đớn như như thế này.
Chìa khóa ... lấy được rồi. Nhưng đút tay vào là một chuyện, rút tay ra được lại là một chuyện khác nữa.
Bên kia sàn, bàn chân của hai người họ đang dần lấn ra ngoài. Thời gian không còn nhiều nữa. Á Luân hay Ngô Tôn, ai cũng sợ mình sẽ là người thua cuộc hết, Nhưng chìa khóa thì không thể nào tim thấy được một cách đơn giản, tất nhiên ai cũng hiểu điều đó khi nhìn thấy nước mắt của Quỷ Quỷ ứa ra nơi khóe mi, môi mím chặt kiềm lại tiếng la đau đớn.
Ngọn gió hững hờ đưa cái lạnh vào xâm chiếm căn phòng. Máu ở khóe miệng của Quỷ Quỷ đang chảy thành hàng dài khi cô cắn chặt nó để rút tay ra.
Thật nhanh, Quỷ ném chiếc chìa khóa sang bên kia nhưng ... thật đáng tiếc đó cũng là lúc bọn họ rơi xuống. Quỷ thất thanh thét lên:
- KHÔNG!!!!!!!!!!
Tiếng " leng keng " của sợi xích rắn chắt tạo ra, nếu không nhờ sợi xích chắc họ đã rơi xuống thật rồi. Mặt cả hai tái xanh, cắt không còn giọt máu. Với tư thế này nhìn cái hố đầy cọc nhọn còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Chúng cứ lỉa chỉa ngay đỉnh đầu, rơi xuống, chắc chắn với một từ " chết " thôi.
Quỷ Quỷ cũng hoảng không kém gì Tôn và Luân. Cả người cô phục xuống sàn nhà lạnh ngắt bóc hơi mùi tử khí.
" Ahaha! Sao? Sợ quá hả? Tớ biết ngay là cô tiểu thư đây sẽ không làm được chuyện đâu! Nhưng ... vì cậu còn có cái gan dám đút tay vào cái hộp gai đó để lấy chìa khóa nên tớ sẽ rộng lượng cho cậu thêm một cơ hội! Trên cái bệ kia có một bức thư dành cho cậu đấy! Nhưng đọc xong thì im lặng nghe chưa! Ahaha!"
Nghe theo lời của hắn, Quỷ run run đứng dậy, lau vệt nước mắt rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh tiến lại cái bệ kia. Tuy không gian nơi đây có tối thật nhưng Quỷ Quỷ lác đó vẫn nhớ rõ ràng, trước đó trên cái bệ ngoài hộp âm nhạc đâu còn thứ gì khác sao giờ lại xuất hiện thêm một bảng vi tính?
Nhưng thắc mắc gì chứ? Tính mạng hai người kia đang bị đe dọa nghiêm trọng cô làm gì còn thời gian mà quan tâm đến những cái đó? Trên bảng vi tính hiện lên một cái mail. Quỷ nhấn nút mở mail ra
" Viêm Á Luân và Ngô Tôn, trong số hai người họ ai sẽ là người thua cuộc là do bạn quyết định. Bên dưới đây là bảng nhập tên. Nếu bạn chọn ai là người cùng bạn đi tiếp vào trò chơi tiếp theo hãy điền tên người đó vào bảng nhập tên bên dưới. "
Vừa đọc xong nước mắt của Quỷ Quỷ vô thức rơi xuống. Để lựa chọn một trong hai người đối với Quỷ Quỷ thật sự rất khó khăn. Ngô Tôn như một người bạn, người anh thân thiết với cô mười mấy năm trời, cô không thể nào để cậu chết được. Từ trước tới giờ chỉ toàn là Tôn bảo vệ cô thôi nên lần này cô phải bảo vệ cậu ấy.
Nhưng còn ... Á Luân thì sao? Khi đến ngay giờ phút quan trọng này cô lại nhận ra rằng mình thích Luân? Trong quá khứ chưa bao giờ cô thèm để mắt nhìn Á Luân một cái, nhưng Luân cũng đã che chở, bảo vệ cô, đông viên cô trong trò chơi đầu tiên còn gì? Rồi những lần cô cảm thấy sợ hãi đều có Á Luân bên cạnh. Thế thì làm sao cô chọn một trong hai được?
Á Luân? ... Ngô Tôn? ... Quỷ Quỷ, cô sẽ chọn ai?
Ánh trăng vẫn lạnh lùng soi rọi trên cao. Cả không gian chùng xuống lắng động, âm khúc buồn bã vang vọng trong đáy lòng của mỗi con người.
Đã cho thêm một cơ hội thì nó chẳng bao giờ tốt đẹp cả.
Quỷ Quỷ, cô sẽ chọn ai hả? Một trong hai ai cũng quan trọng với cô cả.
Tôn tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cảm giác bất an lại dâng lên không ngớt. Những cái cọc nhọn kia vẫn nằm dưới đỉnh đầu rõ ràng vẫn không biết lúc nào sẽ chết. Đột nhiên Luân quay sang lay tay Tôn, môi mấp mấy gì đó.
Tinh thần của Quỷ Quỷ liên tục bị áp bức. Việc lựa chọn đối với cô là quá khó khăn. Nếu có thêm một lựa chọn nữa chắc hẳn cô sẽ chọn cả người cùng nhau vượt qua hoặc chỉ mình cô thua cuộc là quá đủ rồi. nhưng sự thật vẫn là sự thật và cô chỉ được chọn một người duy nhất.
Thời gian không còn nhiều nếu cứ để hai người họ trong trạng thái treo ngược như thế mãi thì cũng chẳng còn ai sống sót.
Quỷ Quỷ siết chặt nắm tay của mình thôi không suy nghĩ nữa mà quyết định ngay.
Cô lau vệt nước mắt vương vẫn trên mi rồi đưa bàn tay yếu đuối của cô ra. Những vết xước do kia vẫn còn hiện rõ mồm một trên bàn tay nõn nà của cô. Tay cô run run chạm vào bàn phím ảo. Mỗi lần chạ vào giống như cô đang lấy dao tự tay cắt đi trái tim mình vậy. Thắt nghẹn.
Hai sợi xích lại kêu lên ken két. Rõ ràng sợi xích làm bằng thép này rất rắn chắc nhưng khi không lại đứt ra mà người rơi lại là ... Viêm Á Luân. Có lẽ do biết rõ số phận mình đã định đoạt sẵn như vậy nên cậu chỉ mỉm cười nhìn Quỷ Quỷ một cái trìu mến chứ cửa miệng không hề phát ra một tiếng la nào.
Dây xích của Tôn được kéo lên, sàn nhà cũng được đóng lại. Vừa trải qua một phút sinh tử làm Tôn không khoải hoảng hồn. Phải mất đến hai ba phút sau Tôn mới đứng dậy nổi với đôi chân còn run lẩy bẩy.
Nhẹ bước đến chỗ Quỷ Quỷ đang đứng, Tôn ôm chặt lấy vai của cô mà an ủi:
- Quỷ Quỷ! Tớ hiểu cậu phải lựa chọn giữa tớ và Luân nhưng ... mọi chuyện cũng đã qua rồi không thể nào cứu vãn được nữa!
Nước mắt của Quỷ Quỷ lại ứa ra thành dòng, thấm vào khóa miệng, mắn đắng. Cả người của cô chẳng còn tí sức lực nào, chỉ biết ngồi bệt ở đất mà khóc nất lên:
- Híc ... tại sao? ... tại sao ... lại bắt em chọn chứ? Quả nhiên vấy bẩn đôi cánh bằng máu phải chịu một hậu quả khủng khiếp... huhu!
Tôn dịu mắt nhìn Quỷ:
- Quỷ Quỷ! Giống như Luân đã định liệu từ trước vậy! Trước khi cậu quyết định ... Luân đã nhờ tớ chuyển lời tới cậu rằng:" Anh tin tưởng em! "
Vừa nghe xong Quỷ như khóc thét lên ghì chặt lấy Tôn và ghào thét:
- Huhu! Em ghét anh Á Luân. Phải chi anh đừng nói sẽ tin tưởng thì em đã không đau khổ đến mức này ... Em xin lỗi! Xin lỗi!
Quỷ Quỷ như rơi vào con hoảng loạn cực độ. Giữa đêm mịt mù, tiếng ghào thét cứ liên tục vang lên. Một địa ngục trần gian đầy ải.
Trò Chơi Cuối Cùng: Bức Màn Bí Mật
Cơn mưa ngoài hiên thôi rơi, ánh sáng của mặt trăng cũng dần mờ nhạt. Những con quạ thôi bay luẩn quẩn mà tụ hợp lại một cành cây sơ lá để đánh một giấc sau đêm dài u uất.
Tiếng chuông nhà thờ âm vang khắp vùng đất rộng...
Tôn tự hỏi lòng mình:" Trò chơi đã kết thúc rồi ư?"
Khí thấy ánh nắng mờ nhạt lọt qua cửa sổ, Tôn thở ra nhẹ nhàng. Trước mặt cậu là một cánh cửa, có lẽ cậu và Quỷ Quỷ có thể ra bằng đường đó. Tôn tự thưởng cho mình một cái cười quí giá rồi nói với Quỷ Quỷ:
- Có lẽ chúng ta thắng rồi! Mọi chuyện thế là kết thúc!
Quỷ nhìn Tôn với khuôn mặt vô cùng âm u:
- Câu vui đến vậy sao? Khi chúng ta được đứng ở đây cậu biết bao nhiêu bạn bè của chúng ta phải hy sinh không? Diệc Nho, Đại Đông và cả Á Luân nữa! Sau mọi chuyện trãi qua chắc cậu cũng hiểu rằng tại sao chúng ta ở đây!
Tôn đam chiêu nhìn ra xa:
- Phải! Tớ biết! Đó là vì trò chơi thiên thần mà tớ và cậu đã sáng tạo ra!
Quỷ nhếch môi mệt mỏi:
- Hừ! Dù lúc đó tớ có chọn thế nào thì Á Luân cũng vẫn là người thế mạng cho cậu mà thôi!
" Nói hay lắm!"
Giọng nói của hắn lại âm vọng trong không trung. Ở xung quanh mấy cái cửa sổ đóng sập xuống, khóa chặt lại. Không gian lại trở về bóng tối ban đầu. Bóng tối của địa ngục. Tôn đỡ Quỷ Quỷ dậy, lo sợ hỏi:
- Ngươi còn muốn gì nữa hả? Chẳng phải trò chơi này kết thúc rồi sao?
" Ngô Tôn, cậu lầm tưởng gì vậy? Tớ đã nói phải có người thắng người thua cơ mà! Hiện tại tớ vẫn chưa bị các cậu tìm ra cho nên trò chơi vẫn phải tiếp tục!"
Quỷ Quỷ như cái xác không hồn, lạnh băng cất giọng:
- Ngươi lại muốn gì nữa đây?
" Luật chơi của trò này vô cùng đơn giản! Ở đây có hai người! Tớ cần một người hi sinh ở lại! Người cuối cùng sẽ bước qua cánh cửa đó! Và các cậu cũng biết rồi đấy! Người thắng cuộc sẽ là người chiến thắng tớ trong trò chơi đã được chuẩn bị đằng sau cánh cửa đó!"
Giọng nói lại tắt ngẩm, hắn lại biến mấ không dấu tích!
Quỷ xô Tôn sang một bên rồi ngồi bệt xuống sàn đá lạnh:
- Cậu đi tiếp đi! Tớ không còn tinh thần để chơi trò chơi nữa! Hãy cố chiến thắng hắn và thoát khỏi các địa ngục trần gian này!
- Sao tớ có thể bỏ cậu mà đi được!
- Cứ coi như đây là một cái giá tớ phải trả! Không có Á Luân và các bạn thì tớ ra được khỏi đây cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi!
Tôn nhìn Quỷ Quỷ tiếc nuối. Cậu hiểu rõ nỗi đau đó, nỗi đau mà Quỷ đang mang. Tữ tay mình giết người mình yêu quả thậ không dễ chịu chút nào.
Sau một hồi đăn đo Ngô Tôn cuối cùng cũng quyết định đi. Dù sao cậu đi cũng tốt hơn Quỷ. Cậu tiến về phía cái cửa mở nó ra mà đầu còn ngoảnh lại nhìn Quỷ Quỷ lần cuối. Quỷ cũng giống như Luân vậy, chỉ nhẹ mỉm cười và bảo:
- Đi Đi!
Tôn gật dầu rồi khuất nhanh sau cánh cửa. Chỉ còn lại Quỷ Quỷ trong căn phòng tối om đó. Bỗng mùi máu tươi từ đâu xọc tới, tanh ngòm. Cái kéo sáng bóng lại một lần nữa hiện ra trước mắt Quỷ Quỷ.
Cô cười vui mừng, phải chăng là Á Luân hay người đó là ... hắn?
Tôn bước vào cánh cửa như bước vào một thế giới khác. Đây mới đúng nghĩa là địa ngục thật sự.
Lũ diều hầu đậu rợp cả một cây lớn. Những cây tầm gửi leo đầy trên nền đất. Mùi máu tanh hòa lẫn vào không khí, những dãy mộ âm u sặc mùi tử khí.
Tôn không khỏi rung rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng ma quái này, mồ hôi của cậu cứ túa ra không ngừng,
Những đốm lửa lập lòe thắp sáng cả một vùng đất rộn, lộ ra cái nhà kho cũ nát quen thuộc ... cùng với ngôi mộ trắng mang tên "Anh Tử".
Tôn trợn mắt lên hết cỡ, cậu cứ ngỡ là cậu đã nhìn nhầm rồi, nhưng khi tiến lại gần ... hai từ đỏ như máu đó đúng thật là hai từ "Anh Tử", ở bên dưới còn đề dòng chữ nhỏ " Hưởng dương: 10 năm "
Tôn giật mình ngã xuống, điếng người nhìn quanh quất. Sợ. Cậu đang thật sự sợ hãi.
" Ahahaha! Thấy rồi hả? Ngôi mộ mang màu yêu thích của tớ nhỉ? Ngô Tôn, một lớp trưởng quang minh chính đại như cậu thì có gì phải sợ, đúng không?"
- Là ai? Cậu là ai? - Tôn run giọng hỏi
" Tớ hả? Tớ là Anh Tử! Tớ là Anh Tử! Haha"
- Không ... không phải! Anh ... Anh Tử ... không phải! - Tôn hoảng loạn đến nói không nên lời.
Còn hắn cứ cười nghiên ngả. Tiếng cười âm vọng từ địa ngục.
Nước mắt Tôn ứa ra vì khiếp sợ. Mặc kệ những cái gai của cây tầm gửi gắm vào tay, cậu không ngừng bò về phía cánh cửa ban nãy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không phải! không phải!
Tay cậu run run níu lấy núm cửa mà đứng dậy. Tôn dồn sức vào tay đẩy thật mạnh cánh cửa bật ra sau. Khẽ mừng thầm trong bụng, cậu nghĩ là cậu thoát rồi nhưng mà ... trước mặt cậu là hắn. Thần chết Anh Tử.
Tim Tôn thôi đập nữa nữa, cậu sững người nhìn hắn. Khươn mặt hắn bị che kín bởi một mảnh vải đen tuyền chỉ chừa lại đôi mắt đầy sát khí.
Tôn lùi lại, ánh mắt long lên khi nhìn thấy cái kéo chưa khô máu trên tay hắn. Chạy , cậu cố hết sức bình sinh để chạy bán sống bán chết. Nhưng thật chẳng may, chân cậu lại vấp vào dây tầm gửi mà ngã sõng soài trong nền đất.
"Cậu hết đường chạy rồi!"
Ánh mắt hắn như tia đạn liếc nhìn Tôn khiến Tôn hiểu mạng sống của cậu đang bị đe dọa. Tôn lùi lại, được chừng nào hay chừng đó. Bỗng mảnh kính vỡ xuất hiện. Ý chí sống còn của cậu ấy lúc đó lại trỗi dậy mạnh mẽ:" Mặc kệ cậu là ai! Tôi chỉ bảo vệ mạng sống của mình thôi! Một là tôi chết hai là cậu chết!". Tôn đứng phắt dậy, đâm đầu vào hắn với mảnh kính trên tay.
Đúng vào thơi khắc quan trọng nhất, giọng của Quỷ Quỷ vang lên:
- Dừng lại đi!
Cô chạy ra ôm chặt lấy người hắn. Nhưng ... một cái nhíu mày, hắn xoay người lại. Mảnh kính lao thẳng đến, cắm sâu vào vai phải của hắn
"Hự"
Hắn rên lên đau đớn, máu túa ra dữ dội. Cả người của hắn đổ ập lên người Quỷ Quỷ.
Xung quanh yên ắng chỉ còn mỗi tiếng Quỷ khóc thét lên và gọi tên:
- Á Luân!!!!!!!!!!!!!!!
" - Á Luân!!!! "
Hai từ kia vang lên bên tai của Tôn làm cậu bàng hoàng buông mảnh kính trên tay xuống:
- Cái gì? Á ... Á Luân ư?
Như vẫn chưa tin vào sự thật kia, Tôn liền nhào lại tháo mảnh vải đen xuống. Quả nhiên đó dích thực là Á Luân.
Thay vào thái độ bàng hoàng của Tôn, Quỷ Quỷ thì vui mừng đến trào nước mắt:
- Anh! Đúng là anh rồi! Huhu ... làm ... làm em tưởng anh đã ...
Luân lau vệt nước mắt trên khóe mi của Quỷ:
- Làm sao anh bỏ em được! Ngốc quá!
Tôn siết chặt nắm tay kéo lấy cổ áo của Luân, mắt đầy tức giận:
- Cậu ... có biết mình đã làm gì không hả? Cậu bày ra những trò chơi này chỉ để chúng tôi nhớ ra trò chơi "thiên thần địa ngục" thôi sao?
Luân nén cơn đau ở tay phải rồi xô Tôn ra:
- Không chỉ thế thôi đâu! Tôi muốn các người phải trải qua những đau đớn mà Anh Tử trải qua! Cái ngày cuối cùng đó ... các người đã vui vẻ rời khỏi ngôi trường tồi tàn này bỏ mặc những tội lỗi mà mình gay ra! Cái ngày mà Anh Tử phải giã từ cuộc đời ngắn ngủi này! Các người đáng bị trừng phạt!
- Cậu rốt cuộc là ai? Không những là trò bắt nạt, cậu còn biết cả trò chơi "Thiên thần địa ngục" này!
Luân cười nhạt cuối nhìn ngôi mộ:
- Tôi là ... em song sinh của anh ấy! Tuy nhiên tôi lại mang một gen di truyền khác nên gương mặt của chúng tôi không mấy giống nhau!
- Vì vậy nên cậu đã tìm hiểu và biết được mọi chuyện? - Tôn nhíu mày hỏi
- Không! Mọi chuyện là do Quỷ Quỷ kể lại cho tôi nghe trong một lần tôi tình cờ thấy cô ấy đến thăm mộ!
Tôn sững người, cậu rõ không ngờ người đồng sáng tạo ra trò chơi 'Thiên thần địa ngục" với cậu lại là người tiếp tay với Á Luân. Thảo nào Quỷ Quỷ lại đau khổ khi thấy Luân rơi xuống hố sâu. Có lẽ họ đã yêu nhau trước đó.
Tôn cười, cười lên một tràn cười quái dị:
- Quỷ Quỷ! Đáng lẽ lúc đó tớ không nên nhờ cậu giúp! Nhưng dù có muốn trả thù cũng không nên lôi những người khác vào chứ? Dù gì họ cũng chỉ là công cụ để tôi thử nghiệm trò chơi thôi!
- Đừng có tự lừa dối mình nữa! Lớp trưởng! - Tiếng nói quen thuộc vọng ra từ cánh cửa nhà kho.
Tôn giật mình quay lại:
- Diệc Nho?
- Phải đấy! Cậu thật sự rất cắn rứt lương tâm khi nghe tin Anh Tử mất mà phải không? - là giọng của đại Đông
- Đại Đông? Hai cậu còn sống sao?
- Này không cần trù ẻo đâu nhé! Đây vẫn sống khỏe re nhé! Tuy có hơi mất máu chút xíu! - Đông vừa nói vừa chỉ tay lên đầu mình!
Diệc Nho xoa xoa mấy vết bầm trên tay cũng nói:
- Ừ! Cũng may là nhóc mọt sách nương tay! Dù gì nghĩ lại thì bọn tớ bị thế này coi như là trả giá! Vì ai cũng có phần sai trong chuyện năm ấy!
Quỷ Quỷ đưa tay ôm lấy cổ Tôn mà bảo:
- Bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi! Ai cũng đã biết lỗi lầm của mình!
Tôn nhìn tất cả mọi người, nhìn Á Luân rồi nhìn sang nấm mộ:
- Anh Tử! Tôi xin lỗi!
Có lẽ đó cũng chính là hình ảnh cuối cùng Luân nhận được trước khi ngất đi vì mất máu.
********
------------------------------------------------------------------
*********************************
Cái mùi của bệnh viện nồng nặc sặc vào mũi làm Luân khó chịu. Cậu mơ màng tỉnh giấc khi nghe tiếng Quỷ Quỷ lay gọi:
- Á Luân! Á Luân! Anh mau tỉnh dậy đi! huhu
Luân nhíu mày dần tiếp nhận thứ ánh sáng trắng xóa trong căn phòng, cười nhẹ:
- Ngốc ghê! Anh đã chết đâu mà em khóc dữ vậy hả?
- HÍc! Ai mượn anh cứ ngủ hoài không tình dậy chi? Làm em sợ muốn chết!
Luân vuốt nhẹ đầu Quỷ Quỷ mà nâng niu:
- Ừ! Anh xin lỗi! Được chưa?
- Hihi!
- À! Mọi người đâu cả rồi?
" cốc ... cốc"
Vừa mới nhắc bọn họ đã xuất hiện rồi. Người bánh, người nước, người thì hoa. Quả là khoa trương hết biết. Tôn đặt bó hoa lên bàn rồi hỏi:
- Khỏe chưa? Cứ làm khổ đại tiều thư mãi!
- Phải đó! Làm tớ tốn tiền khăn giấy lắm lắm! - Diệc Nho thêm vào
Không những thế Đông còn đổ dầu vào lửa:
- Luân! May mà cậu tỉnh dậy không thì nước mắt cuốn trôi bệnh viện mất thôi! Hihi
Quỷ Quỷ có vẻ cáu gắt:
- Các cậu muốn chết hả?
Luân thì cười:
- Thôi mà! Bọn họ chỉ đùa thôi mà! Hihi
Cả phòng cười ồ lên vui vẻ.
Bỗng nhiên mặt đất rung động dữ dội. Đèn trong phòng không ngừng chớp tắt, gió động bật tung cửa sổ, tiêng quạ kêu âm vang đất trời. Mùi máu tanh xộc vào phòng làm cả bọn choáng váng.
Cái bóng đen lướt qua lướt lại rồi bất chợt dừng ngay cửa sổ. Giọng nói âm ẩm trong cổ họng:
" Ai? Có ai muốn chơi trò chơi với tớ không nào?"
Đêm đen tĩnh mịch bao trùm lấy bệnh viện không người. Không gian lạnh vắng chỉ còn lại những tiếng thét thất thanh tồn tại .... trò chơi lại bắt đầu!!!!!
The End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro