CHAP 10: GIẢI CỨU
Đã tới ngày hẹn. Khoảng 9h tối, Quân bước ra khỏi nhà trọ vs 1 bộ trang phục gồm áo thun body màu đen, quần jeans đen, áo khoác da màu đen có gắn đinh ở 2 bên vai & phía sau lưng, phía sau lưng thì những chiếc đinh tạo thành hình chữ X. Bộ đồ này trông khá cũ, xin nói luôn đây chính là bộ đồ mà Quân thường hay mặc khi có hẹn đi đánh nhau. Cũng đã lâu rồi Quân ko lấy ra mặc, thậm chí còn tính vứt nó đi theo cái quá khứ ko mấy tốt đẹp của mình nhưng nghĩ lại rồi thôi. Quân lên xe đi đến chỗ hẹn, sau khi Quân đi được 1 lúc thì đằng sau có 2 chiếc xe máy khác bám theo, có 3 người nhưng ko nhình thấy mặt do trời khá tối.
Đúng nửa tiếng sau, Quân đã có mặt tại địa chỉ mà Trúc đã gửi. Đó là nhà kho chứa cà fê của công ty TNHH Linker Việt Nam. Quân đoán chắc chắn đây là nhà kho mà ba nhỏ Trúc hay cho người vận chuyển cà fê mang vô đây bán. Hồi đó Trúc nói có vài lần Trúc theo ba nó chở cà fê vô tp nên Quân đoán nó cũng biết cái kho này. Đó là 1 nhà kho cũ & lớn, đằng trước có 1 cái cửa kéo lớn đã bị rỉ sét nhiều chỗ do thời gian. Có 2 tên đang đứng canh gác chắc là đồng bọn của Trúc vì chúng ko mặc đồ công nhân hay nhân viên bảo vệ. Quân đi vào, 2 tên đó bảo Quân dừng lại 1 chút, kiểm tra người Quân xem Quân có đem theo vũ khí ko rồi mới kéo cửa cho Quân vào. Ở bên trong, Trúc đã chờ sẵn cùng 10 thằng khác cũng mặc đồ đen nhưng lại ko hề thấy Trang.
"Chào Quân." – Trúc bước ra.
"Trang đâu?" – Quân vào thẳng vấn đề.
Trúc hất hàm ra hiệu, 1 thằng dẫn Trang ra trong tình trạng đang bị trói chặt tay chân & khá thê thảm như bị bỏ đói nhiều ngày vậy.
"Thế là thế nào?" – Quân hỏi – "Mày hứa là mày sẽ ko làm gì Trang mà?"
"Đúng là Trúc có hứa như vậy." – Trúc nói – "Nhưng Trúc đâu có nói là sẽ ko bỏ đói nó đâu. Ko tin Quân kiểm tra xem trên người nó có vết xước nào ko."
"Chết tiệt!" – Quân tự trách bản thân mình vì ko nghĩ tới chuyện này.
"Quân đã đến đây rồi thì chắc chắn Quân đã có câu trả lời rồi phải ko?"
Quân chuyển từ vẻ mặt tức giận sang vẻ lạnh lùng & nói:
"Mày muốn câu trả lời hả? Được! Tao sẽ trả lời ngay. Câu trả lời của tao là ..."
Trúc & Trang hồi hộp.
"KO BAO GIỜ TAO CHIA TAY TRANG, KO BAO GIỜ!" – Quân nhấn mạnh từng chữ như 1 lời khẳng định chắc chắn.
Trang vui mừng, Trúc bất ngờ, cúi gằm mặt xuống, người run run, 1 hàng nước mắt chảy trên má. Trúc ngẩng mặt lên nói:
"Tại sao Quân lại ko hiểu cho Trúc chứ?!!! Trúc thực sự yêu Quân mà. Tại sao nó thì được mà Trúc thì lại ko chứ? Nó có gì hơn Trúc chứ? Chẳng phải Trước đây Quân cũng đã từng yêu Trúc sao? Tại sao lại ko cho Trúc 1 cơ hội chứ?"
Quân đứng đó, thở dài nói:
"Mày có hiểu yêu 1 người thực sự là sao ko?"
Trúc lắc đầu.
"Yêu 1 người thực sự là mong muốn người đó được hạnh phúc. Khi biết tin mày yêu thằng Vỹ, tao cũng mong mày hạnh phúc nên đã chủ động rút lui & thầm chúc phúc cho mày. Nhưng mày lại đùa giỡn vs tình cảm của 1 người như vậy thì làm sao mà hiểu được cảm giác yêu 1 người thực sự là thế nào. Nếu mày thực sự yêu tao thì mày nên chúc cho tao & Trang hạnh phúc bên nhau chứ ko nên giành lấy tao bằng thủ đoạn như vậy. Mày làm vậy là mày đã làm tao bị tổn thương đấy. Làm người mình yêu bị tổn thương đó đâu phải là hành động của 1 người yêu người đó thật lòng."
"Nhưng chẳng phải trước đây Khi Quân còn yêu Trúc thì Quân cũng thù hận Trúc ư? Đó cũng đâu phải là biểu hiện của 1 người yêu người mình yêu thật lòng?!!!!" – Trúc gào trong nước mắt.
"Yêu mày là 1 sai lầm lớn trong đời tao. Vì nó mà tao suýt đánh mất 1 người con gái tốt như Trang đây. Vì đó là 1 sai lầm nên việc đó ko tính. Nhưng cũng nhờ nó mà tao nhận ra được con người thật của mày.'
Trúc chùi nước mắt, nói:
"Vậy là cuối cùng Quân vẫn ko thay đổi quyết dịnh phải ko?"
"KO BAO GIỜ! Dù cho có kiếp sau tao thề cũng ko bao giờ yêu mày."
"VẬY THÌ QUÂN ĐÃ PHẠM 1 SAI LẦM LỚN LẮM RỒI ĐÓ!!!" – Trúc hét lên, lập tức mấy thằng kia dàn hình vòng cung trước mặt Quân, thằng giữ Trang cũng bỏ Trang xuống ghế rồi chạy lại nhập chung vs tụi kia.
Quân cười khảy 1 tiếng rồi nói vs gương mặt hắc ám, ánh mắt quỷ dữ ngày nào: "Kẻ phạm sai lầm lớn là mày đó."
Trúc dĩ nhiên ko hiểu gì cả, còn cho là Quân bị điên. Quân nói tiếp:
"Hôm nay ngoài trả lời mày ra, tao còn muốn cho mày biết 2 chuyện. Thứ nhất: mày đã động vào nhầm người rồi. Tao ko phải là thằng 2 lúa hiền lành như mày từng biết đâu."
Vừa nói xong, Quân xoay người 360o đá thằng gần mình nhất. Thằng đó xoay vòng vòng trên ko mấy cái rồi tiếp đất nằm sải lai luôn. Trúc ngớ người chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì nghe tiếng la oai oái, tiếng đánh nhau ở ngoài cổng.
"Ê! Tao đã nói là ko được dẫn con Lam theo rồi mà?"
"Thì tao đâu có dẫn con Lam theo đâu."
Trúc càng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có ai đó kéo cửa ra, Quân nở 1 nụ cười. Người vừa xuất hiện là 1 anh chàng = tuổi Quân, cao hơn Quân 1 chút, gương mặt có nhiều nét giống người TQ & có 1 vết sẹo kéo dài từ dưới mắt trái tới khóe miệng. Đám kia ko hiểu chuyện gì thì anh ta lôi 2 tên canh cửa đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự vào & ném về phía tên vừa bị Quân cho ăn cước.
"Xin giới thiệu vs tụi bay: đây là Quách Hạo, biệt danh "Hạo Tam Hoàng", là chiến hữu thân thiết của tao khi còn ở HN. Trình độ Jeet Kune Do (Tiệt Quyền Đạo) thuộc loại cao thủ đấy."
"Vậy là thế nào? Ko lẽ mình đã tính toán sai cái gì sao?" – Trúc hoang mang nghĩ trong đầu.
"Đúng như mình nghĩ." – Trang thầm nghĩ – "Quả nhiên Trúc ko biết gì về quá khứ của anh Quân. Thì ra đây là bồ của Mai à! Anh ta đi du học rồi mà sao lại ở đây?"
*Flashback*
"Mày ... là mày hả Hạo?!!!"
"Ừ! Tao chứ ai."
"Mày về hồi nào vậy?"
"Tao về hồi sáng. Trường tao cho nghỉ mấy ngày nên tao về đây thăm Mai."
"Thăm zk tương lai mà ko thăm anh đây hả em rể?" – Quân chọc.
"Đâu có đâu, anh zk!" – Hạo cũng đùa theo – "À đúng rồi, thằng Mạnh vs con Ly vô đây thăm mày đó."
"Thật hả?"
"Thật. Tụi tao gặp nhau ở sân bay."
"Vậy sáng giờ 3 đứa bay ở đâu?"
"Thì thuê khách sạn ở chứ sao."
Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Quân nói vs Hạo:
"Tao cần mày giúp 1 chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện này buộc anh em mình phải tái xuất giang hồ." – Quân nói rồi kể vắn tắt mọi chuyện cho Hạo nghe.
"Được đó!" – Hạo nói – "Lâu rồi ko đánh nhau nên tao cũng ngứa ngáy tay chân lắm rồi."
*End Flashback*
"Hạo Tam Hoàng, Quân,..." – 1 thằng lẩm bẩm rồi chợt mặt tái nhợt, chỉ vào Quân thốt lên:
"Ko lẽ mày là ... Quân đại ca?!!!!!"
"Quân đại ca là ai mày?" – 1 thằng khác trong số chúng hỏi.
"Đó là 1 thằng dân chơi khét tiếng HN. Nổi tiếng vs những lần đua xe, đánh lộn ... Dân giang hồ ai cũng phải nể nó hết. Nhưng mà mấy năm trước bỗng dưng nó biến mất mà ko hiểu tại sao. Rồi đồng bọn của nó là Hạo Tam Hoàng 4 năm trước cũng bốc hơi."
Nghe đến đó, Trúc đưa tay lên che miệng, mặt hốt hoảng, tên mà hồi nãy hỏi thì cười sằng sặc như 1 thằng điên rồi nói:
"Chỉ tiếc 1 điều thôi 2 chú em, hổ báo nơi ko phải núi rừng của mình thì chỉ có thiệt mà thôi." – tên này có vẻ là cầm đầu của tụi này.
Trúc nghe xong dần bình tĩnh lại, rút con dao thủ sẵn dí vào mặt Trang nói:
"Đây là cơ hội cuối cùng đấy! Bây giờ mà Quân chịu thay đổi quyết định thì may ra còn kịp."
Quân & Hạo chẳng tỏ vẻ gì là lo lắng cả, vì đằng sau Trúc có 1 bóng người đang âm thầm tiến lại gần & *BỤP* ... tặng 1 cú chặt vào gáy của Trúc làm Trúc ngã xuống. Trang còn bất ngờ thì Hạo lên tiếng:
"Hay lắm Mạnh!"
Người vừa tặng cú chặt vào gáy Trúc là 1 anh chàng = tuổi Quân, thấp hơn Quân 1 chút, để tóc kiểu mái xéo, có 1 vết sẹo chữ X ngay giữa mặt, đó là Lâm Hoàng Mạnh, cao thủ Muay Thái. Đằng sau còn có 1 cô gái cũng = tuổi Quân, cô gái ấy rất đẹp, đẹp hơn Trang nhiều, đó là Phạm Thị Kiều Ly, bồ của Mạnh. Thì ra trong lúc Quân lo nói chuyện vs tụi kia thì Ly & Mạnh đã vòng ra cửa sau âm thầm cứu Trang.
Mạnh cởi trói cho Trang rồi thủ thế chuẩn bị choảng nhau, Ly ở lại vs Trang. Tên cầm đầu tức điên lên, ra hiệu cho cả đám xông lên, Quân, Mạnh & Hạo cũng xông vào. Phải nói 3 tên này thuộc dạng quái vật chứ chẳng chơi, 9 tên kia ko đấu lại 3 tên này dù cả 3 tên đã lụt nghề ko ít, bọn kia toàn bị 'bộ 3 mặt thẹo' áp đảo. 3 người liên tục đấm, đá, lên gối, song phi, móc hàm, thục cùi chỏ ... thậm chí là quýnh vào 'chỗ hiểm'.
Khoảng 15' sau, bọn kia đã nằm đo đất, nhưng chỉ nằm được 1 lúc thôi thì chúng lại đứng lên ngay. Tức khí, tên cầm đầu phẩy tay ra hiệu cho thằng đứng ngoài cùng bên trái, tên đó hiểu ý liền lùi về phía sau kiếm cái gì đó. Quân, Mạnh & Hạo ko bỏ sót bất kì hành động nào nên cũng thủ thế đề phòng. Tên kia quay lại vs 1 bao tải chứa đầy mã tấu. Trang lo lắng thì Ly cất giọng trấn an:
"Đừng lo, họ sẽ ko sao đâu."
'Bộ 3 mặt thẹo' liền nhìn nhau gật đầu hiểu ý. Mạnh quay về phía tụi nó nói:
"Tưởng tụi tao ko có vũ khí hả?"
Nói xong, Hạo & Mạnh rút ra những thứ vũ khí giấu sẵn trong người: Hạo lấy ra 1 cây côn nhị khúc = thép giấu ở lưng quần; Mạnh luồn tay vào áo rút ra 1 sợi dây xích dài khoảng 2m, trên 1 đầu có gắn 1 quả cầu = thép; Quân thì vẫn chơi tay ko.
2 bên lườm nhau vài cái rồi xông vào tử chiến. 1 loạt các âm thanh rợn tóc gáy như tiếng kim loại va vào nhau, tiếng kim khí xé gió, tiếng la hét, tiếng đấm đá ... cứ thế lần lượt vang lên. Trang rùng mình trước cái khung cảnh hiện giờ, Ly đã thấy cảnh này nhiều lần rồi mà cũng phải rùng mình. Gần 20' sau, bọn kia đã nằm sải lai trên mặt đất. Quân, Mạnh & Hạo đã chiến thắng, trên người có 1 vài vết chém & máu chảy ra cũng ko phải ít nhưng vẫn đứng vững.
Ngay sau đó thì Trang & Quân chạy lại ôm nhau, ôm được 1 lúc thì Trang gục xuống vì nhịn đói lâu ngày. Thấy vậy, Mạnh, Hạo & Ly dìu Trang ra ngoài. Trúc khẽ cử động thì Quân tiến lại gần dùng chân đá con dao ra chỗ khác & nói:
"Điều thứ 2: Tình yêu phải xuất phát từ cả 2 phía và phải cảm hóa đối phương bằng trái tim, bằng tấm lòng chân thành của mình chứ ko phải bằng thủ đoạn. Nếu mày tiếp tục sử dụng thủ đoạn như thế thì mày sẽ chẳng bao giờ có tình yêu thực sự đâu."
Nói xong, Quân bỏ đi 1 mạch ko ngoảnh lại để Trúc vẫn nằm ở đó. Quân đi quá nhanh nên ko để ý thấy có 1 dòng nước mắt chảy dài trên mặt Trúc.
Sau đó Ly chở Trang về nhà, khỏi nói cũng biết Mai vui mừng biết chừng nào. Mạnh, Quân & Hạo phải tới bệnh viện để khâu mấy mũi vì các vết thương khá nặng. Hội của Quân nắm bắt thông tin rất nhanh nên kéo đến thăm 2 người. Cả đám mừng vì 2 người ko sao, bên cạnh đó còn quen được thêm 3 người bạn mới. Cả đám quyết định mở tiệc ăn mừng tại nhà Long. Cái vũ trường nhà Long hôm đó lại thêm 1 lần tan nát vì có thêm 3 dân chơi Hà thành ghé thăm.
Ly, Mạnh & Hạo ở chơi được mấy ngày rồi về. Cũngtừ ngày hôm đó chẳng ai nghe tin tức gì của con Trúc nữa, ngay cả đám bạn thâncủa nó cũng ko biết tăm hơi nó luôn. Thời gian thấm thoát trôi qua & đã đếncái ngày định mệnh đó ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro