Chương 202: Mạnh Gia Oan Khuất
Du Bảo Nhi rất hiểu chuyện, Phàn Trường Ngọc bảo nhóc diễn một vở kịch lừa gạt lão quản gia của Tùy gia để khai ra, lúc này nhóc liền gật đầu tỏ ý sẵn sàng phối hợp.
Trong địa lao âm trầm ảm đạm, Phàn Trường Ngọc không cho Trường Ninh đi cùng, phân phó cho Tạ Thất dẫn bé vào phủ chơi một lát.
Vì có thể dọa lão quản gia kia, Tạ Chinh đã sai người thay cho Bảo Nhi một bộ xiêm y tả tơi dính đầy máu, dùng sơn ngụy trang vẽ lên khuôn mặt tái nhợt xám xịt, thậm chí còn vẽ làm giả vài vết sẹo.
Khi hắn đưa Bảo Nhi trở lại lần nữa xuất hiện trong địa lao, quả nhiên lão quản gia vô cùng kích động, hai tay nắm chặt cửa ngục giam, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra vẻ cực kì thống khổ: "Tiểu công tử... Các ngươi đã làm gì tiểu công tử?"
Du Bảo Nhi đứng bên ngoài đại lao với "vết thương" khắp người, đôi mắt trống rỗng vô hồn, bộ dáng như thể nhóc đã chịu không ít ngược đãi.
Tạ Chinh chắp tay sau lưng đứng ở phía sau nhóc, ánh sáng từ ngọn đuốc trong hốc tường chiếu rọi vào, bóng đen của hắn hoàn toàn bao phủ lấy Du Bảo Nhi, trong địa lao lờ mờ ánh sáng, hình thêu vàng sẫm trên vạt áo của hắn khẽ sáng lên dưới ánh nến, mặt mày tinh xảo của hắn vô cùng lãnh đạm: "Xẻo thịt tôn tử của ngươi, ngươi lại không quan tâm, không biết xẻo thịt đứa nhỏ trước mặt này, miệng của ngươi có còn chặt được như vậy nữa hay không."
Du Bảo Nhi nghe vậy lập tức phối hợp run lên, trong đôi mắt to đen láy trống rỗng hiện lên vẻ sợ hãi.
Lão quản gia khóc đến mức quỳ rạp xuống cây cột trên của lao ngục, nghẹn ngào run rẩy: "Đừng động vào tiểu công tử, đừng động vào ngài ấy, các ngươi muốn hỏi cái gì, lão đều sẽ nói..."
Phàn Trường Ngọc đứng ở một bên và Tạ Chinh liếc nhìn nhau, hỏi lão quản gia: "Mười bảy năm trước, Hoài Hóa Tướng quân Ngụy Kỳ Lâm dưới trướng Thường Sơn Tướng quân mang theo Hổ phù đến Sùng châu điều bình, vì sao Sùng châu lại không xuất binh?"
Lão quản gia vốn vẫn đang khóc lóc thảm thiết nghe vậy liền ngừng khóc, ngước đôi mắt già nua lên dò xét nhìn Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc lập tức cau mày: "Nói mau!"
Tạ Thập Nhất cũng đúng lúc quăng một roi tới: "To gan, ai cho ngươi lá gan nhìn thẳng vào tướng quân?"
Một roi kia đã thu lại lực, có thể khiến lão quản gia đau đớn mà không làm ông ta bị thương nặng, khi roi giáng xuống trên lưng ông ta, đau như đao cắt lửa đốt, thân hình lão quản gia không kiềm chế được mà run rẩy, cúi đầu xuống không dám nhìn lại lần nữa, ngoài miệng gần như là bản năng lẩm bẩm: "Lão không biết... Cái gì Hổ phù cái gì điều binh, lão sao có thể biết được..."
Phàn Trường Ngọc hung hăng cau mày, đang muốn nói chuyện, Tạ Chinh nói: "Thập Nhất."
Tạ Thập Nhất liền đứng dậy mang Du Bảo Nhi đi đến hình thất bên ngoài ngục giam, từ góc nhìn của lão quản gia, vừa vặn có thể nhìn thấy mấy con chó sói bị nhốt trong lồng sắt, lông đỏ sẫm và máu đen chảy ra, sau khi Du Bảo Nhi hét lên một tiếng kêu đau thảm thiết, một miếng thịt đẫm máu bị ném vào trong lồng sắt, mấy con chó sói lao tới chộp lấy phần thưởng.
Lão quản gia vừa nhìn thì chỉ nước mắt lưng tròng, không khỏi nôn khan, khàn giọng nói: "Đừng cắt! Đừng cắt! Lão khai, lão khai hết!"
Tạ Chinh lạnh lùng nhìn lão nhân đang nằm trên mặt đất vừa khóc lóc vừa nôn khan như nhìn sâu kiến, chậm rãi nói: "Lão già, nếu bản hầu có thể hỏi ngươi những thứ này, ngươi cũng nên biết bản hầu đã tra ra được không ít thứ, bản hầu hỏi, cũng không nhất định bản hầu không tra được, nếu như ngươi dám can đảm lừa gạt bản hầu một câu, không chỉ có dư nghiệt Tùy gia, tôn tử của ngươi, bản hầu cũng cùng lăng trì đem cho chó ăn!"
Sắc mặt của lão quản gia trắng bệch như tờ giấy, vừa khóc vừa dập đầu: "Tiểu lão nhân không dám, tiểu lão nhân không dám."
Tạ Chinh lúc này mới chậm rãi hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao mười bảy năm trước Sùng châu không xuất binh?"
Lão quản gia run rẩy đôi môi nứt nẻ không còn bao nhiêu huyết sắc nói: "Hoài Hóa Tướng quân Ngụy Kỳ Lâm đúng là mang theo Hổ phù và bức thư tự tay Ngụy Nghiêm viết đến Sùng châu, nhưng vương gia nói Hổ phù kia là giả, vương gia đã hợp nhất hai khối Hổ phù trước mặt chúng tướng sĩ Sùng châu, căn bản hoàn toàn không thể ghép lại với nhau, vương gia hoài nghi Ngụy Nghiêm rắp tâm làm loạn, muốn trói Ngụy Kỳ Lâm lại để hỏi tội Ngụy Nghiêm."
Biểu cảm của Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh hoàn toàn thay đổi.
Từ điểm này mà nói, năm đó Ngụy Nghiêm thật là lòng dạ khó lường, ngay cả Hổ phù cũng dám làm giả.
Nhưng Tạ Chinh rất nhanh đã nói tiếp: "Ngươi nói dối, Ngụy Nghiêm đã ra lệnh cho Ngụy Kỳ Lâm cầm Hổ phù Thường châu đến cho Mạnh Thúc Viễn đều là thật, vì sao Hổ phù của Sùng châu cớ gì lại là giả?"
Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Thập Nhất."
Ngay sau đó lại có tiếng dao sắc bén cắt thịt từ trong hình thất vang lên, Du Bảo Nhi hét lên "Mẫu thân, cứu con!", lại thêm một miếng thịt đẫm máu khác được ném vào lồng sắt cho lũ chó sói giành ngoạm lấy.
Hai mẫu tử đóng thế thân cho Du Thiển Thiển dường như đã được đưa đến để xem tra tấn, khi hai mẫu tử kia cũng điên cuồng thét lên, trong lúc nhất thời, tiếng khóc bén nhọn của nữ nhân và trẻ con đều vang vọng trong toàn bộ địa lao, đâm đau cả màng nhĩ người khác.
Lão quản gia gấp đến mức quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, rất nhanh nhìn thấy vết máu, ông ta thê lương nói: "Đùng cắt đừng cắt! Lời tiểu lão nhân nói đều là lời nói thật, tiểu lão nhân chỉ là một quản gia trong vương phủ, không thể biết nhiều được như vậy. Sau khi Ngụy Kỳ Lâm kia bị bắt sống, không lâu sau khi hắn tìm được cơ hội chạy thoát thì đã có tin tức Cẩm châu bại trận truyền đến, theo sát đó là triều đình giáng tội cho Mạnh lão Tướng quân, đem chiến bại của trận Cẩm châu đều đổ lỗi cho việc không vận chuyển lương thực..."
Lão quản gia khóc lóc thảm thiết: "Vương gia lúc đó mới biết được Ngụy Kỳ Lâm mang theo Hổ phù đến điều binh là thật sự giải vây khẩn cấp cho Cẩm châu, có thể trước đó vương gia không xác định được Mạnh lão Tướng quân đã thật sự tới La thành, tuy có thư do Ngụy Nghiêm tự tay viết, nhưng có thể nói không có thánh chỉ, Hổ phù điều binh cũng là giả, vương gia nào dám vọng động?"
"Sau khi Cẩm châu thất thủ, vương gia cũng tự trách mình không thôi, vội vàng dẫn quân đến bố trí các thành trì từ Cẩm châu trở xuống, lúc này mới chặn được thế như chẻ tre của đại quân Bắc Ngất. Vương gia muốn đợi sau khi chiến sự hơi ổn định sẽ thỉnh tội với kinh thành, nhưng không lâu sau, Đông Cung xảy ra hỏa hoạn, thái tử và thái tử phi bị thiêu chết, vương phi và đại công tử đều gặp nạn, đại công tử còn bị thiêu hủy hơn nửa gương mặt ..."
Lão quản gia nói đến đây thì càng thêm đau lòng, thiếu chút nữa khóc ra máu: "Thái tử đã chết, Thập Lục Hoàng tử cũng đã chết, Đông Cung đột nhiên bốc cháy, sao vương gia lại không hiểu rõ, vương phi và đại công tử là bị cuốn vào tai họa của cuộc tranh vị của các hoàng tử!"
"Nếu đúng như lời trong thư Ngụy Nghiêm đã nói, Tiên để muốn bảo vệ Cẩm châu, lại muốn cứu Thập Lục Hoàng tử nên mới bày ra hạ sách này, để cho Mạnh lão Tướng quân đến La thành, để vương gia đi đưa lương, vì sao lại muốn cầm một khối Hổ phù giả đến điều bình? Hay là khối Hổ phù kia bị người có ý đổi đi, mới khiến cho vương gia không dám phát binh, tạo ra thảm án của Cẩm châu?"
Phàn Trường Ngọc càng nghe càng cảm thấy tay chân phát lạnh, trong đầu có chút mê mang, nàng hỏi: "Khi triều đình đợi đến lúc đậy nắp quan tài mới đem tất cả sơ suất trong trận chiến bại Cẩm châu đổ cho Mạnh Tướng quân, vì sao Trường Tín vương chưa từng nghĩ tới tiết lộ sự việc?"
Lão quản gia rơm rớm nước mắt đục ngầu nói: "Khi đó vương gia còn chưa lập được công ngăn cản Bắc Ngất tiếp tục xuôi nam nên chưa được phong vương, cho dù được phong tướng, nhưng lấy cái gì có thể đấu với những người đã lập mưu lên tất cả những điều này? Nếu Ngụy Kỳ Lâm vẫn còn trong tay của vương gia, có lẽ còn có người làm chứng, có thể đem Ngụy Kỳ Lâm chỉ ra Ngụy Nghiêm. Nhưng phía kinh thành lại trực tiếp phủ nhận từng phái người đến Sùng châu điều binh, ngay cả lúc Mạnh Tướng quân tới La thành cũng nói thành Mạnh Tướng quân vì thích việc lớn hám công to mới tiến đánh La thành, chứng cứ gì cũng không có, làm sao vương gia có thể đem chân tướng này công bố khắp thiên hạ?"
Cho nên...
Hổ phù của Sùng châu đã bị Ngụy Nghiêm đổi?
Ông ta đã từng tư thông với hậu phi, lại bày mưu hại chết Thái tử Thừa Đức cùng Thập Lục Hoàng tử, chỉ vì độc chiếm đại quyền?
Ngụy Nghiêm muốn truy sát phụ mẫu của mình, chính là bởi vì phụ mẫu mình là nhân chứng có thể lên án hết thảy tội ác của ông ta?
Mặc dù đã sớm đoán ra đủ loại chân tướng, nhưng vào khoảnh khắc sự thật bị xé toạt ra, Phàn Trường Ngọc vẫn cảm thấy đầu đau âm ỉ, một cảm giác ngột ngạt lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, khiến nàng muốn hét to một tiếng phát tiết ra ngoài, nhưng cảm giác đều bất lực.
Phàn Trường Ngọc vô thức lùi lại một bước, Tạ Chinh giữ cổ tay nàng, hơi nóng liên tục từ lòng bàn tay hắn truyền đến cổ tay lạnh giá của nàng, khiến Phàn Trường Ngọc miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ngọn đuốc thắp đầu bên trong hốc tường dường như đã cháy hết, điểm sáng nơi ngọn bấc đã trở nên lớn hơn hạt đậu một chút, khiến cả địa lao càng lúc càng tối.
Ánh sáng lờ mờ cắt ra đường nét khuôn mặt anh tuấn của Tạ Chinh, một tay hắn đang nắm cổ tay của Phàn Trường Ngọc, hàng mi dài rũ xuống một nửa, trên mặt không có một tia cảm xúc thăng trầm, bình tĩnh khiến trong lòng người không hiểu vì sao mà hốt hoảng: "Theo lời của ngươi nói, Trường Tín vương ẩn nấp ở Sùng châu nhiều năm rốt cuộc cũng tạo phản, chính là vì muốn đẩy Ngụy Nghiêm sao?"
Lão quản gia gật đầu: "Tâm nguyện nửa đời của vương gia chính xác là vì như thế."
Tạ Chinh tiếp tục hỏi: "Lúc trước lời đồn đại thảm án Cẩm châu có liên quan tới Ngụy Nghiêm cũng là do Trường Tín vương tung ra?"
Lão quản gia nghẹn ngào trả lời "Vâng" một tiếng, sau đó tiếp tục cầu xin tha thứ: "Hầu gia, ngài đã hỏi qua tiểu lão nhân, tiểu lão nhân đều đã nói chi tiết sự thật, xin hãy buông tha huyết mạch duy nhất của công tử đi..."
Tạ Chinh từ từ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: "Ta sẽ tạm thời coi những lời này của ngươi là thật, nhưng những gì Vân Huy Tướng quân nói với ngươi trước đó, nửa điểm cũng không phải là giả, vị đại công tử giấu tài kia ở Tùy gia các ngươi mười bảy năm, cũng không phải là trưởng tử kia của Tùy Thác, mà là Hoàng trưởng tôn ve sầu thoát xác."
Lão quản gia sửng sốt, trên mặt tràn đầy tang thương, ngoại trừ kinh ngạc cùng mờ mịt, lại không có bất kì cảm xúc nào.
Tạ Chinh không nhanh không chậm nói: "Nếu Tùy gia thật sự trung nghĩa vô tội như lời ngươi nói, ngày đó quan to hiển quý tham gia cung yến của Đông Cung rất nhiều, vì sao Thái tử phi muốn lựa chọn Tùy gia làm nơi che chở cho Hoàng trưởng tôn? Hoàng trưởng tôn có thể giết Trường Tín vương phi cùng Tùy Nguyên Thanh mà mắt cũng không chớp, tựa hồ không có chút nào nghĩ tới điểm tốt của Tùy gia?"
Ánh mắt của hắn bình tĩnh rơi vào trên người lão quản gia, không có một tia sát khí, nhưng mà lão quản gia lại run lên cầm cập, ứa nước mắt nói: "Ngài nói những lời này, tiêu lão nhân thật sự không biết..."
Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Ngươi có ngẫm lại cho kĩ, chuyện năm đó, ngươi đã quên đi những cái gì, dù sao ngươi cũng thề sống chết trung thành với vị đại công tử kia, sau khi mượn bàn đạp Tùy gia kết thúc ván cờ do Ngụy Nghiêm bày ra, hắn lại sắp dựa vào Lý gia để tranh đoạt long ỷ. Một khi Ngụy Nghiêm sụp đổ, tất nhiên tất cả đều vui vẻ, nhưng cả nhà Tùy Thác đều bị hắn tính toán chết hết rồi, ngươi tự xưng là trung tâm với Tùy gia, không nghĩ muốn báo thù hay sao?"
Lão quản gia đã bị tin tức này làm cho hoàn toàn hoang mang, ông ta thật sự cho rằng những lời Phàn Trường Ngọc là cấu kết với Triệu Tuân để lừa gạt ông ta.
Giờ khắc này đã đem hết thảy những chuyện mình biết nói ra, lại nghe được lời này của Tạ Chinh, trên khuôn mặt già nua không còn cảm xúc nào khác ngoại trừ đau khổ và tuyệt vọng.
Tạ Chinh không bỏ qua sự biến hóa cảm xúc nhỏ nhất trên khuôn mặt của lão nhân, thấy rằng ông ta thật sự không biết, hắn nắm cổ tay của Phàn Trường Ngọc chậm rãi rời khỏi địa lao, lão quản gia tựa hồ lúc này mới tỉnh táo lại, ngồi quỳ xuống bên trong phòng giam mà khóc nức nở.
Khuôn mặt của Phàn Trường Ngọc cũng vô cùng nặng nề.
Bên ngoài phòng giam chính là hình thất, Du Bảo Nhi và Tạ Thập Nhất đứng ở hai bên góc khuất của phòng giam, trong khay trên bàn có vài miếng thịt lợn nát đẫm máu.
Miếng thịt lúc trước ném vào trong lồng chó săn, là được cắt ra ở trên khay này.
Du Bảo Nhi chỉ phối hợp kêu thê lương thảm thiết, hai mẫu tử kia bị giam trong phòng giam bên cạnh, giống như lão quản gia kia, từ bên trong góc nhìn của phòng giam cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc lồng nhốt chó sói, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Du Bảo Nhi, nhìn thấy chó sói gặm những miếng thịt đẫm máu kia, thật sự cho rằng Du Bảo Nhi đã bị lăng trì, lúc ấy mới bị dọa sợ hãi kêu lên.
Du Bảo Nhi nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, vốn định lên nghênh đón, lại thấy sắc mặt của nàng rất tệ, nhóc chỉ đứng yên tại chỗ, gọi một tiếng: "Trường Ngọc cô cô."
Phàn Trường Ngọc miễn cưỡng khẽ gật đầu, nói: "Vất vả cho Bảo Nhi rồi, cháu đi ra ngoài chơi với Trường Ninh trước đi."
Du Bảo Nhi không yên tâm liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, sau đó nhìn Tạ Chinh bên cạnh nàng, cuối cùng đi theo Tạ Thập Nhất ra khỏi địa lao.
Qua một thời gian dài như vậy, Phàn Trường Ngọc vẫn cảm thấy trái tim mình ngột ngạt hoang mang, trong hình thất có một bàn trà và ghế bành, sau khi Phàn Trường Ngọc tự rót cho mình một tách trà lạnh, tâm trạng của nàng mới ổn định hơn một chút, khi đưa tay rót tách trà thứ hai, Tạ Chinh đã ấn vào ấm trà trên tay nàng.
"Trường Ngọc."
Âm thanh của hắn rất trầm, bàn tay to đặt trên mu bàn tay của nàng hoàn toàn bao phủ lấy nàng, giống như đang cho nàng một chút chỗ dựa: "Cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi."
Từ khi nghe được chân tướng về việc phụ thân nàng không thể xuất binh cứu viện cho đến tận bây giờ, Phàn Trường Ngọc vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ có điều sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh, đôi mắt quật cường có chút đỏ lên, nhưng vẫn không khóc, chỉ nói với hắn: "Ngoại tổ phụ của ta, phụ thân của ta, đều bị oan uổng."
Trước đây nàng không có bằng chứng, cho nên không thể chắc chắn và nghiêm túc nói câu này với hắn, nhưng hiện tại thì đã có thể.
Giọng nói của nàng căng thẳng vô cùng, nhưng Tạ Chinh lại nghe được không hiểu vì sao cảm thấy tim đau vô cùng.
Hắn dùng sức ôm nàng vào trong lòng: "Thật xin lỗi."
Thật xin lỗi, rõ ràng những gì nàng gánh vác không kém gì so với hắn, nhưng lúc trước lại không thể đợi được đến khi tra ra được manh mối về chân tướng thật sự được phơi bày, đã để một mình nàng gánh chịu nhiều như vậy.
Phàn Trường Ngọc cố nén sự chua xót trong mắt, siết chặt bàn tay buông thõng bên hông thành quyền: "Ta sẽ rửa sạch oan khuất trong mười bảy năm qua cho ngoại tổ phụ và phụ thân của ta."
Kể từ khi biết được thân thể của mình, không có một khắc nào nàng không nghĩ đến những chuyện này, chỉ là khi ấy nàng không có bất kì chứng cứ nào.
Trong lòng nàng đã nhiều lần tự nhủ với mình, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, nàng vẫn một mực muốn bước đi trên con đường này.
Bây giờ nàng đã có bằng chứng chắc chắn, chứng minh cho điều nàng vẫn luôn kiên trì, nàng đã có một bước tiến dài gần với mục tiêu đó, cho nên nàng mới bị ảnh hưởng nặng nề bởi đủ loại cảm xúc.
Dựa vào cái gì?
Bởi vì dục vọng ích kỉ của bản thân, Ngụy Nghiêm kia đã khiến ngoại tổ phụ nàng gánh ô danh suốt mười bảy năm!
Nếu nàng không thể rửa sạch oan khuất cho ngoại tổ phụ mình, như vậy ngoại tổ phụ vẫn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!
Ở trăm ngàn năm sau, vẫn sẽ bị người đời mắng mỏ.
Đó chính là người đã nửa đời trung xương chinh chiến cho Đại Dận!
Bởi vì khi đó Trường Tín vương không dám làm lớn chuyện, Ngụy Nghiêm mới một mắt nhắm một mắt mở, để mặc cho phụ mẫu nàng trốn đi bảo mạng được mười sáu năm.
Nhưng khi Trường Tín vương quay lưng khơi lại chuyện cũ, Ngụy Nghiêm sợ phụ mẫu nàng sẽ đứng ra làm nhân chứng, vì vậy ông ta không tiếc bất cứ giá nào mà muốn giết phụ mẫu của nàng!
Rất hiếm khi Phàn Trường Ngọc không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng lúc này nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn uất và tức giận đang trào dâng trong lòng, giống như một con ngựa hoang chạy mất dây cương, máu dồn vào tứ chi, khuấy động trong từng khe hở tận xương tủy, khiến cho khắp xương khớp của nàng bị bóp đến phát lên tiếng 'Răng rắc'.
Lực trên bàn tay to lớn của Tạ Chinh ở trên lưng nàng không hề giảm đi, hắn nói: "Đây là mối thù của nàng, cũng là mối thù của ta."
Không phải là an ủi, còn hơn cả sự an ủi.
Phàn Trường Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, ngước mắt hỏi hắn: "Huynh định làm gì?"
Đúng lúc này, Tạ Thập Nhất cùng Du Bảo Nhi và Trường Ninh vội vã tiến vào trong địa lao, vẻ mặt hiếm khi thấy hoảng sợ, khi nhìn thấy hai người ôm nhau, cũng không kịp né tránh, vội cụp mắt xuống nói: "Chủ tử, không xong rồi, người của ngũ quân doanh đang bao vây Tạ phủ!"
Khi Tạ Thập Nhất mang theo hai đứa trẻ đi vào, Phàn Trường Ngọc vội vàng giữ khoảng cách với Tạ Chinh, nhưng khi nghe thấy điều này, cũng không thể đoái hoài đến việc đỏ mặt xấu hổ, mi tâm của nàng chỉ giật một cách dữ dội.
Dám công khai bao vây Tạ phủ, nếu không phải ý chỉ của Hoàng đế, chỉ sợ có người làm phản, lo lắng Tạ Chinh làm chuyện gì xấu, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường.
Nàng nhìn Tạ Chinh, nhưng Tạ Chinh không quá ngạc nhiên, nói: "Lý Thái phó này chó cùng rút giậu cũng quá nhanh."
Hắn bình tĩnh ra lệnh cho Tạ Thập Nhất: "Ngươi mang hai đứa trẻ theo mật đạo rời khỏi thành trước."
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc nhướng đuôi mày, không thể kiềm chế được khí khái hào hùng cương liệt: "Ta là một tướng quân đã lập công lớn trên chiến trường, đối phương cũng là kẻ thù của ta, cũng đừng nói gì mà bảo ta trốn đi."
Vẻ ngoài liều lĩnh tùy ý của nàng còn chói lọi hơn cả mặt trời.
Bộ dáng nhướng mày nhấc mắt kia, đều giống như móc câu khảm vào trong trái tim của Tạ Chinh.
Hắn nhìn Phàn Trường Ngọc thật sâu, nói: "Đi theo ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro